Người xưa nói chim Đỗ Quyên kêu đầu hè như tiếng khóc than ứa máu, đó là điều hình dung phong thư của Trường Tôn thị, không có ngữ khí cao cao tại thượng, chỉ có một người mẹ thỉnh cầu học sinh của mình giúp mình, viết bức thư này rõ ràng khi Ngụy Thiên Ngọc còn chưa xảy ra chuyện, muốn Vân Diệp cảnh cáo hắn phải làm việc cẩn thận, vạn vạn lần không thể kiêu căng khinh địch, nếu khi Vân Diệp về kinh có thể đưa Ngụy Thiên Ngọc đi theo là tốt nhất.
Vân Diệp gập thư lại, hỏi tín sứ:
- Ngươi còn đi được không, tới đây cưỡi ngựa nhanh hơn thuyền lớn đi ngược dòng.
- Bẩm hầu gia, mạt tướng đi được, chỉ cần để nương nương sớm ngày an tâm, mạt tướng có chết cũng cam lòng.
Vân Diệp gật đầu, về khoang thuyền viết một phong thư, cho vào ống da trâu, đưa tín sứ lên bờ, đồng bạn của hắn đã dắt ngựa đợi sẵn.
Dõi theo bóng dáng tín sức biến mất, Vân Diệp nói với Vô Thiệt:
- Có phải ta mềm lòng quá không? Người ta đã không tin mình rồi, lại còn đưa chủ ý hộ, thật là.
- Toàn thân ngươi chỉ có mỗi điểm này là làm người ta thích thôi, khi đối diện với tình nghĩa chịu cúi mình, biết bao hào kiệt muốn làm việc này, kết quả đều bị dục vọng mê hoặc, thành kẻ ô tình vô nghĩa, ngươi hỏi người xung quanh, xem có ai nghi ngờ tình nghĩa của ngươi không? Dù nguy hiểm đến mấy họ cũng theo ngươi, vì cái gì? Những năm qua Vân gia kiếm vô số tiền tài, nhưng không ai tham ô, vì sao? Ngươi lên xuống bao phen, nhưng có ai phản bội không?
- Những người như lão phu, Lão Lưu, Tiểu Ưng, hầu phủ nho nhỏ của ngươi giữ nổi bọn ta sao? Còn chẳng phải tình nghĩa níu kéo, ngươi thông minh, nhưng người thông minh đa phần bạc tình, ngươi làm rất tốt, chưa bao giờ dùng sự thông minh với người của mình, một người thông mình cam lòng vì tình nghĩa làm chuyện ngốc nghếch. Lão phu thích gia phong của Vân gia, bình hòa điềm đạm, ở nhà ngươi dưỡng lão không tệ, ít nhất lúc tuổi già suy yếu không bị đuổi ra khỏi nhà. Tiểu tử, cứ làm chuyện của ngươi, làm người theo cách của ngươi, khi cần bọn ta, nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ngươi, trẻ ngoan phải giữ gìn.
Vô Thiệt mới đầu nói còn cười, nhưng về sau sắc mặt vô cùng trang trọng.
Nếu đã quyết định rồi thì Vân Diệp cũng không suy nghĩ nhiều nữa, người nhà bằng hữu đều ủng hộ còn phí óc làm gì? Có thời gian nghĩ ngợi, chẳng bằng đánh cờ năm quân với Tiểu Linh Đang.
Ba ngày sau đội thuyền về tới Trường An, hiện Bá hà rất đáng ghét, lại còn bị kẹt thuyền, khi cách Trường An mười dặm, mặt nước bị thuyền lớn thuyền nhỏ lấp kín.
Toàn là thương thuyền, nghe giọng quát tháo đủ cả nam bắc, Vân Diệp cười vui vẻ, cuối cùng được cảm nhận sự chật chội của đời sau, quá tốt, kiếp trước không có cơ hội dùng đặc quyền, giờ có cơ hội rồi, lão tử là quân hạm hầu gia, có quyền ưu tiên.
Tiếng tù và trầm hùng vang lên, trống trận cũng gõ rầm rầm, quân hạm chẳng hề ngần ngại lao thẳng tới con đường chật hẹp, tuần kiểm trên mặt nước xoay ngang thuyền tựa hồ chặn quân hạm, ra sức xua tay, miệng lớn tiếng la hét gì đó, Vân Diệp nổi lòng hung ác đâu thèm quan tâm, thấy quân hạm sắp va phải thuyền nhỏ rồi, tuần kiểm hét lớn nhảy xuống nước, lâu thuyền cao lớn lập tức nghiến qua thuyền nhỏ, khi đi qua, trên mặt nước chỉ còn lại ít ván gỗ và tuần kiềm đang cố sức quạt nước.
- Đại soái, sao thế?
Lại Truyền Phong nhỏ giọng hỏi Lưu Tiến Bảo, hai kẻ này đều thô lỗ, nên hợp nhau.
- Đại soái thấy mình lỗ lớn, nên phải đòi lại một chút, lần nào cũng thế, chỉ cần bản thân làm chuyện ngốc nghếch là đều phát tiết lung tung, ngươi theo hầu gia lâu rồi sẽ không thấy lạ nữa.
Lại Truyền Phong gật đầu tán đồng, đại soái không vui, nếu đại soái không vui thì toàn quân trên dưới cũng không vui, phải cùng phát tiết, không để đại soái thống khoái một mình.
Trên đường sông khắp nơi tiếng kêu cha gọi mẹ, đương nhiên không ít tiếng chửi bới, tất cả thuyền bè lũ lượt né sang hai bên, đã có một số thuyền mắc cạn, nhìn thấy quân sĩ hung ác trên thuyền, chỉ đành nuốt lời chửi bới vào bụng, vươn cổ ra xem phía trước còn tên xủi xẻo nào không, không thể để mỗi mình gặp họa.
Một chiếc thuyền hoa cao lớn, Lộc Đông Tán đang nhận quan viên Hồng lư tự tẩy trần, trên đường về bị kẹt ở đây, nghe bên ngoài huyên náo, còn có tiếng trống chận, liền vén rèm nhìn, chỉ thấy một đội thuyền lớn ngang ngược đi tới, ngẩng đầu lên thấy cờ soái viết chữ Vân, biết Vân hầu mà mình đắc tội quay về rồi, hỏi:
- Trương thiếu khanh, đội thuyền treo cờ chữ Vân kia có phải là Lam Điền hầu Vân Diệp không?
Hồng Lư tự Trương thiếu khanh vội nhìn ra ngoài, mặt tái đi, vội hạ rèm xuống, bảo thuyền phu mau cập bờ, mắc cạn cũng không sao.
- Thiếu khanh cần gì phải sợ, chẳng qua chỉ là tên nhãi phù phiếm thôi.
Lộc Đông Tán nhìn Vân Diệp đứng ở mũi thuyền vừa nhảy vừa hét, đội mũ tử kim trừ Vân Diệp không thể là ai khác.
- Đại tướng chê cười rồi, Vân hầu từ Động Đình Hồ khải hoàn trở về là lúc kiêu ngạo, mười vạn thủy tặc đánh một trận là dẹp, công cho xã tắc, lợi ở quốc gia, chỉ cần tướng sĩ quay về, chút quấy nhiễu nhỏ là gì.
- Té ra là đi tiễu phỉ, có hạm thuyền thế này diệt mười vạn phỉ tặc chẳng có gì khó, chỉ chút công lao ấy mà khiến thằng nhãi này quên hết tất cả à?
Lộc Đông Tán cười khẩy nói:
Trương Khắc Kỳ nghiêm mặt lại:
- Đại tướng nói thế là sai rồi, Vân hầu là mãnh tướng triều ta, trước kia ở Liêu Đông, trong vòng một tháng diệt địch mạnh, hạ kiên thành, cô quân xâm nhập Cao Ly mang thi cốt tướng sĩ tiền triều rồi, công tích đó Đại Đường đều thuộc lòng, sao có thể xem thường.
Thấy Trương Khắc Kỳ nổi giận, Lộc Đông Tán cười không đáp, lòng thầm nghĩ, một tên ngu xuẩn thế này cũng xứng làm đối thủ của ta? Uổng cho mình thời gian qua còn lo lắng Vân Diệp tới hỏi tội thì sao, loại hoàn khố này, chỉ cần dũng sĩ Thổ Phồn ta quát một tiếng là đái ra quần, đem nhân vật này so với mình, đúng là sỉ nhục suốt đời.
Quân hạm rẽ một con đường trong đoàn t huyền, húc đổ trạm kiếm tra của ti tuần kiểm, nghênh ngang giương buồm đi xa, quân doanh thủy quân cách Bá Hà không xa.
Người tới nghênh tiếp giật mình, một đội hạm thuyền dài buồm chi chít, lấp kín mặt nước ùn ùn kéo tới, Trường Tôn thị ngồi trên loan giá nghiến răng ken két, sao bà không hiểu Vân Diệp cố ý làm thế.
Lần này khải hoàn rất có thể diện, mỹ nữ của giáo phường ty trong cung vung ống tay dài nhảy múa, lễ quan từng tiếng vấn đáp đúng quy củ, hỏi một câu, tướng sĩ hô lớn một hồi, mỹ nữ múa càng hăng. Nhìn eo nhỏ uốn éo, ánh mắt lả lơi, đám thô hán trong quân kẻ nào kẻ nầy há mồm đờ đẫn, nước dãi chảy dài.
Đáng tiếc Vân Diệp không được thưởng thức, vừa cười cuồng ngạo xuống thuyền, liền bị hai kiện phụ khỏe như trâu ném vào loan giá, không được, đây là loan giá của hoàng hậu, đánh chết Vân Diệp không dám bừa bãi, leo lan can loan giá định xuống bị một ngọc thủ thon thon vươn ra nhéo tai lôi vào.
Loan giá rất lớn, như một cái phòng nhỏ, trong có một lão hoạn quan và lão tỳ nữ cười với mình, còn tưởng véo tai mình là Trường Tôn thị, hóa ra là thị nữ thiếp thân của bà ta, đang định nổi giận thì nghe thấy tiếng hừ khẽ, Vân Diệp liền cúi đầu xuống, từ tiếng hừ này nghe ra Trường Tôn thị rất giận.
- Giỏi, giỏi cho một vị đại tướng quân oai phong, à, ngươi chưa phải là đại tướng quân, cùng lắm chỉ là tiểu tướng quân, sao tung hoành ở Động Đình Hồ chưa đã muốn làm chuyến nữa ở Trường An à? Sao ngươi không dùng máy ném đá với nỏ tám trâu? Nói không chừng có thể tái lập chiến công ở Động Đình Hồ đấy, oai phong biết bao.
Vân Diệp gập thư lại, hỏi tín sứ:
- Ngươi còn đi được không, tới đây cưỡi ngựa nhanh hơn thuyền lớn đi ngược dòng.
- Bẩm hầu gia, mạt tướng đi được, chỉ cần để nương nương sớm ngày an tâm, mạt tướng có chết cũng cam lòng.
Vân Diệp gật đầu, về khoang thuyền viết một phong thư, cho vào ống da trâu, đưa tín sứ lên bờ, đồng bạn của hắn đã dắt ngựa đợi sẵn.
Dõi theo bóng dáng tín sức biến mất, Vân Diệp nói với Vô Thiệt:
- Có phải ta mềm lòng quá không? Người ta đã không tin mình rồi, lại còn đưa chủ ý hộ, thật là.
- Toàn thân ngươi chỉ có mỗi điểm này là làm người ta thích thôi, khi đối diện với tình nghĩa chịu cúi mình, biết bao hào kiệt muốn làm việc này, kết quả đều bị dục vọng mê hoặc, thành kẻ ô tình vô nghĩa, ngươi hỏi người xung quanh, xem có ai nghi ngờ tình nghĩa của ngươi không? Dù nguy hiểm đến mấy họ cũng theo ngươi, vì cái gì? Những năm qua Vân gia kiếm vô số tiền tài, nhưng không ai tham ô, vì sao? Ngươi lên xuống bao phen, nhưng có ai phản bội không?
- Những người như lão phu, Lão Lưu, Tiểu Ưng, hầu phủ nho nhỏ của ngươi giữ nổi bọn ta sao? Còn chẳng phải tình nghĩa níu kéo, ngươi thông minh, nhưng người thông minh đa phần bạc tình, ngươi làm rất tốt, chưa bao giờ dùng sự thông minh với người của mình, một người thông mình cam lòng vì tình nghĩa làm chuyện ngốc nghếch. Lão phu thích gia phong của Vân gia, bình hòa điềm đạm, ở nhà ngươi dưỡng lão không tệ, ít nhất lúc tuổi già suy yếu không bị đuổi ra khỏi nhà. Tiểu tử, cứ làm chuyện của ngươi, làm người theo cách của ngươi, khi cần bọn ta, nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ngươi, trẻ ngoan phải giữ gìn.
Vô Thiệt mới đầu nói còn cười, nhưng về sau sắc mặt vô cùng trang trọng.
Nếu đã quyết định rồi thì Vân Diệp cũng không suy nghĩ nhiều nữa, người nhà bằng hữu đều ủng hộ còn phí óc làm gì? Có thời gian nghĩ ngợi, chẳng bằng đánh cờ năm quân với Tiểu Linh Đang.
Ba ngày sau đội thuyền về tới Trường An, hiện Bá hà rất đáng ghét, lại còn bị kẹt thuyền, khi cách Trường An mười dặm, mặt nước bị thuyền lớn thuyền nhỏ lấp kín.
Toàn là thương thuyền, nghe giọng quát tháo đủ cả nam bắc, Vân Diệp cười vui vẻ, cuối cùng được cảm nhận sự chật chội của đời sau, quá tốt, kiếp trước không có cơ hội dùng đặc quyền, giờ có cơ hội rồi, lão tử là quân hạm hầu gia, có quyền ưu tiên.
Tiếng tù và trầm hùng vang lên, trống trận cũng gõ rầm rầm, quân hạm chẳng hề ngần ngại lao thẳng tới con đường chật hẹp, tuần kiểm trên mặt nước xoay ngang thuyền tựa hồ chặn quân hạm, ra sức xua tay, miệng lớn tiếng la hét gì đó, Vân Diệp nổi lòng hung ác đâu thèm quan tâm, thấy quân hạm sắp va phải thuyền nhỏ rồi, tuần kiểm hét lớn nhảy xuống nước, lâu thuyền cao lớn lập tức nghiến qua thuyền nhỏ, khi đi qua, trên mặt nước chỉ còn lại ít ván gỗ và tuần kiềm đang cố sức quạt nước.
- Đại soái, sao thế?
Lại Truyền Phong nhỏ giọng hỏi Lưu Tiến Bảo, hai kẻ này đều thô lỗ, nên hợp nhau.
- Đại soái thấy mình lỗ lớn, nên phải đòi lại một chút, lần nào cũng thế, chỉ cần bản thân làm chuyện ngốc nghếch là đều phát tiết lung tung, ngươi theo hầu gia lâu rồi sẽ không thấy lạ nữa.
Lại Truyền Phong gật đầu tán đồng, đại soái không vui, nếu đại soái không vui thì toàn quân trên dưới cũng không vui, phải cùng phát tiết, không để đại soái thống khoái một mình.
Trên đường sông khắp nơi tiếng kêu cha gọi mẹ, đương nhiên không ít tiếng chửi bới, tất cả thuyền bè lũ lượt né sang hai bên, đã có một số thuyền mắc cạn, nhìn thấy quân sĩ hung ác trên thuyền, chỉ đành nuốt lời chửi bới vào bụng, vươn cổ ra xem phía trước còn tên xủi xẻo nào không, không thể để mỗi mình gặp họa.
Một chiếc thuyền hoa cao lớn, Lộc Đông Tán đang nhận quan viên Hồng lư tự tẩy trần, trên đường về bị kẹt ở đây, nghe bên ngoài huyên náo, còn có tiếng trống chận, liền vén rèm nhìn, chỉ thấy một đội thuyền lớn ngang ngược đi tới, ngẩng đầu lên thấy cờ soái viết chữ Vân, biết Vân hầu mà mình đắc tội quay về rồi, hỏi:
- Trương thiếu khanh, đội thuyền treo cờ chữ Vân kia có phải là Lam Điền hầu Vân Diệp không?
Hồng Lư tự Trương thiếu khanh vội nhìn ra ngoài, mặt tái đi, vội hạ rèm xuống, bảo thuyền phu mau cập bờ, mắc cạn cũng không sao.
- Thiếu khanh cần gì phải sợ, chẳng qua chỉ là tên nhãi phù phiếm thôi.
Lộc Đông Tán nhìn Vân Diệp đứng ở mũi thuyền vừa nhảy vừa hét, đội mũ tử kim trừ Vân Diệp không thể là ai khác.
- Đại tướng chê cười rồi, Vân hầu từ Động Đình Hồ khải hoàn trở về là lúc kiêu ngạo, mười vạn thủy tặc đánh một trận là dẹp, công cho xã tắc, lợi ở quốc gia, chỉ cần tướng sĩ quay về, chút quấy nhiễu nhỏ là gì.
- Té ra là đi tiễu phỉ, có hạm thuyền thế này diệt mười vạn phỉ tặc chẳng có gì khó, chỉ chút công lao ấy mà khiến thằng nhãi này quên hết tất cả à?
Lộc Đông Tán cười khẩy nói:
Trương Khắc Kỳ nghiêm mặt lại:
- Đại tướng nói thế là sai rồi, Vân hầu là mãnh tướng triều ta, trước kia ở Liêu Đông, trong vòng một tháng diệt địch mạnh, hạ kiên thành, cô quân xâm nhập Cao Ly mang thi cốt tướng sĩ tiền triều rồi, công tích đó Đại Đường đều thuộc lòng, sao có thể xem thường.
Thấy Trương Khắc Kỳ nổi giận, Lộc Đông Tán cười không đáp, lòng thầm nghĩ, một tên ngu xuẩn thế này cũng xứng làm đối thủ của ta? Uổng cho mình thời gian qua còn lo lắng Vân Diệp tới hỏi tội thì sao, loại hoàn khố này, chỉ cần dũng sĩ Thổ Phồn ta quát một tiếng là đái ra quần, đem nhân vật này so với mình, đúng là sỉ nhục suốt đời.
Quân hạm rẽ một con đường trong đoàn t huyền, húc đổ trạm kiếm tra của ti tuần kiểm, nghênh ngang giương buồm đi xa, quân doanh thủy quân cách Bá Hà không xa.
Người tới nghênh tiếp giật mình, một đội hạm thuyền dài buồm chi chít, lấp kín mặt nước ùn ùn kéo tới, Trường Tôn thị ngồi trên loan giá nghiến răng ken két, sao bà không hiểu Vân Diệp cố ý làm thế.
Lần này khải hoàn rất có thể diện, mỹ nữ của giáo phường ty trong cung vung ống tay dài nhảy múa, lễ quan từng tiếng vấn đáp đúng quy củ, hỏi một câu, tướng sĩ hô lớn một hồi, mỹ nữ múa càng hăng. Nhìn eo nhỏ uốn éo, ánh mắt lả lơi, đám thô hán trong quân kẻ nào kẻ nầy há mồm đờ đẫn, nước dãi chảy dài.
Đáng tiếc Vân Diệp không được thưởng thức, vừa cười cuồng ngạo xuống thuyền, liền bị hai kiện phụ khỏe như trâu ném vào loan giá, không được, đây là loan giá của hoàng hậu, đánh chết Vân Diệp không dám bừa bãi, leo lan can loan giá định xuống bị một ngọc thủ thon thon vươn ra nhéo tai lôi vào.
Loan giá rất lớn, như một cái phòng nhỏ, trong có một lão hoạn quan và lão tỳ nữ cười với mình, còn tưởng véo tai mình là Trường Tôn thị, hóa ra là thị nữ thiếp thân của bà ta, đang định nổi giận thì nghe thấy tiếng hừ khẽ, Vân Diệp liền cúi đầu xuống, từ tiếng hừ này nghe ra Trường Tôn thị rất giận.
- Giỏi, giỏi cho một vị đại tướng quân oai phong, à, ngươi chưa phải là đại tướng quân, cùng lắm chỉ là tiểu tướng quân, sao tung hoành ở Động Đình Hồ chưa đã muốn làm chuyến nữa ở Trường An à? Sao ngươi không dùng máy ném đá với nỏ tám trâu? Nói không chừng có thể tái lập chiến công ở Động Đình Hồ đấy, oai phong biết bao.