Đường Chuyên

Chương 899: Đuổi thao thiết, cứu mặt trời (2)


Đánh chết cũng không mặc áo đỏ, đi giày đỏ, thà trần truồng chứ không mặc, cuối cùng mượn uy danh của tổ sư gia gia khiến Tân Nguyệt khuất phục, Tân Nguyệt hi sinh một tuần hương bị sàm sỡ, dỗ ngon dỗ ngọt mới buộc được khăn đỏ lên đầu Vân Diệp, còn về phần áo bào đỏ dù Tân Nguyệt hi sinh mỹ sắc thế nào thì Vân Diệp cũng không mặc, không phải y chịu được dụ hoặc, mà là mặc vào còn mặt mũi gặp ai nữa.

Vừa ra cửa đã thấy hai đứa Hồng Hài Nhi, mi tâm còn chấm son đỏ, nam nữ ăn mặc giống nhau, trẻ con ở Đại Đường không dễ nhận ra, tết tóc cũng y hệt, trừ khi kéo quần xuống trực tiếp xác nhận, may là Vân Diệp vẫn phân biệt được nhi tử và khuê nữ của mình.

Nhi tử cưỡi ngựa tre, nhảy tưng tưng tới, còn khuê nữ vẫn cưỡi chó Vượng Tài, cầm đao gỗ, oai phong lẫm liệt. Nhi tử không có chó lớn để cưỡi, tủi thân lắm, ngựa tre chẳng hay gì cả, vậy đành cưỡi lão tử, ném Vân Thọ lên cổ, đi đường vẫn lắc lư, Tôn Tư Mạc nói do bệnh nặng làm tổn thương nguyên khí.

Tân Nguyệt đón lấy nhi tử, kết quả Vân Bảo Bảo không nghe, nắm lấy tóc cha giận dỗi, nói thế nào cũng không được, đành tùy nó.

Mặt trời hiện giờ vẫn nguyên vẹn treo trên bầu trời, không thấy bóng dáng thao thiết đâu, ba cha con đi dạo quanh vườn hoa một vòng, Linh Đang đã chuẩn bị cơm sáng đưa tới, Vân Bảo Bảo không sờ vào chó lớn nên không phải rửa tay, vỗ tay nhìn muội muội bị Linh Đang di di đưa đi rửa tay, vui lắm.

Nghe nói thao thiết tới buổi chiều đói bụng mới xuất hiện, ba cha con không vội đi cứu mặt trời, ăn cơm mất nửa canh giờ, trong đó Vân Diệp phải điều giải vấn đề đứa cái bánh bao cuối cùng do ai ăn thừa mất quá nửa thời gian. Vân Diệp tuyệt đối không nói bánh bao do y lén cho vào đĩa nhi tử, hai đứa bé cũng không ngờ cha mình giở trò, chỉ trích lẫn nhau, lửa giận còn rất lớn, nhìn trí lực của con mình, Vân Diệp thực sự lo cho tương lai của chúng.


Lão Tiền xuất hiện thiếu chút nữa làm Vân Diệp té lộn cổ, lão này sắp toi rồi, hai năm qua học người ta phì ra, toàn thân bọc trong lụa đỏ, bộ dạng hãi người.

- Hầu gia, tổ sư gia gia nhà ta tới lúc đó cũng xuất hiện, người nói dọa thao thiết chạy đi, tổ sư gia gia có nguy hiểm không? Hay là lão nô bảo bọn họ tùy tiện hò hét hai ba cái cho có thôi?

Lão Tiền suy nghĩ thật là chu đáo, không thẹn là quản gia nhiều năm, nhưng tổ sư gia gia có phải trộm đâu mà sợ.

- Không cần, tới khi đó các ngươi cứ nhìn là được, tổ sư gia gia nhà ta đâu phải là thần nhân bình thường, không phải sợ con quạ đen ba chân, lần này nhìn rõ xem trong quả cầu lửa có quạ đen không.

Vân Diệp vỗ ngực đảm bảo cho tổ sư gia gia, Lão Tiền hiểu ý đi chuẩn bị, nghe nói ông ta lôi cả nồi thủng trong nhà ra, lúc đó góp thêm một phần sức lực.

Quan gia tới gọi ba lần rồi, hi vọng Vân hầu có thể cùng tham gia, đều bị Vân Diệp lấy danh nghĩa tế tổ chối từ, nếu không còn là quan nữa thì tham gia làm gì, giành uy phong với huyện lệnh, làm người phải biết ý, người ta tới gọi là lễ số, mình chối từ cũng là lễ số, dù đưa đưa đẩy đẩy giống hai thằng ngốc, nhưng hình thức phải đầy đủ, nếu Vân Diệp đột nhiên đổi ý, sẽ rất xấu hổ.

Lại nói hiện Trường An biến thành hải dương màu đỏ không phải là quá đáng, thực ra nhân loại tiến bộ tới giai đoạn này rồi không còn nhiều mê tín nữa, người Trường An coi đuổi thao thiết cứu mặt trời là phong tục, giống như tết Trùng Dương mọi người uống rượu hùng hoàng thôi.

Trong ba lão bà, Na Mộ Nhật mặc màu đỏ là đẹp nhất, tính nàng vốn hoạt bát, vóc dáng lại lả lướt, làm Vân Diệp nhìn mà muốn bốc hỏa. Tiểu Linh Đang yếu ớt thực ra mặc màu xanh là đẹp nhất, nhưng hôm nay mặc áo sam đỏ, váy đỏ, giống tân nương trong ký ức của Vân Diệp cũng làm y ngứa ngáy lắm.

Thiệt thòi nhất là Tân Nguyệt, nàng phải đội mũ quan, vì đó là quy củ, minh châu bên trên lóng lánh chói cả mắt, y phục màu đó có cả chỉ vàng, trừ đốt tiền thì Vân Diệp không biết dùng từ nào khác hình dung. Nhưng Tân Nguyệt chẳng bận tâm, chỉ cần thể hiện được thân phận của mình thì bảo nàng đội cả con lợn lên đầu cũng được.

Lão nãi nãi không thay đổi, dẫn một đám nanh vuốt tới miếu cầu phúc, khi Vân Diệp sinh bệnh, lão nãi nãi hứa tụng kinh nghìn lần, làm kim thân, nay tôn tử khỏe rồi, đã tới lúc đáp tạ, còn về phần mặt trời có bị thao thiết ăn mất không thì bà chẳng bận tâm, chỉ cần tôn tử sống khỏe mạnh là tốt rồi.

Lưu Tiến Bảo nhất định tiêu sạch tiền rồi, không còn đồng nào sắm trang phục nữa, tùy tiện lấy mảnh vài đỏ buộc lên đầu, lòng ôm đao, trông như tên đao phủ, xúi quẩy, Tân Nguyệt ném áo Vân Diệp không mặc tới, hắn vội vã thay ngay, trông càng tởm hơn.


Vân Diệp nằm xuống ghế tựa, đeo kính râm, định thưởng thức kỳ quan nhật thực, hai đứa bé cũng đeo kính nhỏ, những năm qua Vân gia thu thập vô số thủy tinh, thứ này không còn quá đáng tiền nữa, nên làm cho trong nhà mỗi người một cái kính râm cũng không thành vấn đề, nếu ở đời sau thì toàn là hàng cao cấp.

Na Mộ Nhật vừa đeo kính râm lên tức thì Vân Diệp chết đứng, nếu không phải y phục hơi cổ thì tuyệt đối là người đẹp đô thị đi trên phố có tỉ lệ quay đầu ngoái nhìn 100%, ở đời sau, mỹ nhân thế này Vân Diệp sao có thể với tới.

Nhật thực cũng chỉ đến thế mà thôi, khi mọi người nhìn mặt trời bị bóng đen nuốt chửng từng chút một thì Vân Diệp thưởng thức ba mỹ nhân bên người, đang tơ tưởng bậy bạ thì thì cái giọng lệnh vỡ của Lão Tiền vang lên, Vân Diệp tức thì bị tiếng gõ xoong gõ nồi nhấn chìm, lúc này muốn ngắm mỹ nhân cũng chẳng xong nữa, đầu bị tiếng chát chát bùm bùm làm chấn động phát đau, dù thế Vân Diệp không có quyền lợi ưu tiên bịt tai mình, mà ôm hai đứa bảo bối vào lòng trước, Linh Đang thông minh xé bông nhé vào tai mọi người.

Bất kể đám người kia hò hét thế nào, gõ xoong nồi ra sao, mặt trời vẫn bị bóng đen nuốt mất, trời tối dần, Tân Nguyệt hơi sợ, Linh Đang cũng chui vào lòng trượng phu, lúc này có một ngôi sao băng cực lớn từ từ bay về phía mặt trời.

- Tổ sư gia gia?

Tân Nguyệt tức thì không sợ nữa, tổ sư gia gia nhà mình đang nỗ lực tiếp cận mặt trời, không biết con quạ ba chân có sợ tổ sư không, nắm chặt tay cổ vũ tổ sư.

Lão Tiên đá đám phó dịch đang nhiệt tình đập gõ, nín thở nhìn tổ sư nhà mình, khi sao băng sắp tới khu vực màu đen thì một ánh sáng thình lình xuất hiện, tiếp ngay đó là một vòng sàng, bầu trời có một cái nhẫn kim cương chói mắt, tiếng động bên ngoài ngày càng lớn, xem ra mọi người cho rằng mặt trời đã thắng lợi.


Người Vân gia đầu thương tâm nhìn tổ sư gia gia bị ánh sáng đó nhẫn chìm từng chút một, cái nhẫn dần biến thành vầng trăng cong, khi trời sáng lên, mặt trời chiếu ánh sáng xuống mặt đất, tổ sư gia gia cuối cùng triệt để biến mất giữa ban ngày, người Vân gia không biết kết quả đau lòng vô cùng, Linh Đang mềm yếu đã khóc hết nước mắt, cho rằng tổ sư gia gia chết rồi.

- Được rồi, tổ sư gia gia đi rồi, tối nay chúng ta vẫn nhìn thấy, không sao cả, kế hoạch muốn nhìn mặt trời của tổ sư gia gia đã thất bại, cần phải đợi thêm thời gian, chúng ta nhân cơ hội này ở bên tổ sư gia gia thêm, lần sau muốn gặp tổ sư gia gia phải đợi bảy mươi sáu năm nữa.

- Phu quân, tổ sư gia gia không chết chứ?

Linh Đang ngây thơ hỏi.

- Cô ngốc, tổ sư gia gia không chết được, sinh mệnh của người so với chúng ta là vĩnh hằng, trừ khi người phân giải hết trong vũ trụ.

Bất kể Linh Đang có hiểu hay không, Vân Diệp vẫn thấy nên giải thích thì hơn.

back top