Đường Chuyên

Chương 922: Mang gai thỉnh tội (1)

Hắc y hán tử thấy Lão Triệu không nể mặt chút nào quát một tiếng, lập tức có mười mấy hán tử hắc y xông lên, người Vân gia không bao giờ đi vật lộn đấm đá với người ta, các hộ vệ rút nỏ tay, bắn luôn, giữa ban ngày ban mặt không tiện giết người, đều bắn vào đùi.

Hán tử hắc y cũng là tay kiên cường, hai đùi trúng tên vẫn cắn răng nói:

- Là hảo hán thì hãy để lại thanh danh, ta còn tuyên truyền cho các vị.

Đông Ngư nghe câu này thì cười lớn, nhấc hắn lên, cái đầu bóng lưỡng đập vào đầu hắn, đập liền ba phát buông tay, tên kia nhũn như bún ngằm dưới đất, đuổi theo Lão Triệu rời chỗ đấu giá.

Sàn đấu giá từ sau khi Vân Diệp bán đấu giá lưu ly ở phường Hưng Hóa liền nổi danh, rất nhanh, phương thức mua bán này được hào thương tiếp nhận, chỉ cần là nơi có thành phố lớn là có sàn đấu giá, hiện giờ đồ đem đấu giá có thể nói là đủ mọi thể loại, ngay cả con người cũng mang lên bán đấu giá rồi.

Tân Nguyệt hứng chí bừng bừng mang quân đoàn của mình định tàn sát tứ phương, điên cuồng mua sắm, ai ngờ không mua được tơ lụa và son phấn mình muốn đã mua người, hơn nữa còn theo cách thức ghê tởm như vậy.

Nữ nô bị đưa vào phòng bao của Tân Nguyệt, các nàng co rúm lại vào một đống, run rẩy trong góc, không biết chào đón mình sẽ là vận mệnh gì.




Hi Mạt Đế Á không biết nói cái gì mà những nữ tử đó bò tới hôn giày Tân Nguyệt.

- Bọn họ nói mình ăn rất ít, làm rất nhiều, biết dệt thảm, nhất định sẽ nỗ lực làm việc, không dám lười biếng, chỉ mong chủ nhân đừng bán đi.

Hi Mạt Đế Á phiên dịch:

Chịu ảnh hưởng lớn từ Vân Diệp, ở Vân gia chưa bao giờ có những lời kiểu này, làm Tân Nguyệt không quen, xua tay nói:

- Được rồi, toàn là người đáng thương cả, Vân gia không thiếu chút cơm cho các ngươi, cũng không cần các ngươi làm việc ngày đêm, chỉ cần các ngươi giữ bổn phận là được.

- Này Tân Nguyệt, nô lệ dùng để làm việc, bọn chúng làm nhiều cô càng thu nhiều lợi, lãng phí là có tội, Tân Nguyệt, cô không phải nữ chủ hợp cách.


- Đừng đem những thứ thối tha đó tới Vân gia, có phải nữ chủ hợp cách hay không do phu quân ta nói, Hi Mạt Đế Á, cô định cả đời không gả đi à? Cô đã hai mươi tư rồi, nhìn xem, con ta đã năm tuổi, sau này cô sống thế nào?

Tân Nguyệt xưa nay luôn cảnh giác với Hi Mạt Đế Á lẳng lơ, hận không thể gả nàng đi ngay lập tức:

- Hi hi, ta gả cho học vấn rồi, cả đời này thành thân với sách vở, khi ta một mình đắm chìm vào sách vở sẽ quên hết thê lương và cô độc, chỉ là khi gió tây nổi lên, không ngửi thấy mùi quê nhà mới làm ta vô cùng bi thương, lần này nhất định phải tới Lĩnh Nam, tới Quảng Châu xem xem, nếu có thương lữ ở phía tây tới đem tin tức ta còn sống mang về, những người yêu ta sẽ vui mừng thế nào.

Tiểu Nha mặc kệ người lớn đấu đá nhau, nàng lấy cái bánh đậu đưa cho cô bé rất nhỏ bên cạnh, cô bé đó do dự mãi, được Tiểu Nha cổ vũ mới ăn ngấu ăn nghiến cái bánh, xem chừng đói lâu lắm rồi, Tiểu Nha thương hại đem hết bánh trên bàn cho nữ nô, bảo bọn họ ăn.

Tân Nguyệt đợi một hồi, thấy chủ sàn đấu giá không có ý tiếp tục mua bán nữa, cũng không ai tới trả thù, thấy vô vị liền bảo Lão Triệu về nhà, trời không còn sớm, phu quân chắc từ Đại Minh tự về rồi.

Nàng quên trả tiền, lão Triệu tất nhiên cũng quên luôn, hôm nay phu nhân mua rất nhiều thứ, đám thương nhân kia sẽ tới đòi tiền, tới khi đó hỏi tên nói năng láo toét kia là ai? Khoản chi tiêu lần này tính cả vào đầu hắn.


Từ khi nghe chuyện phát sinh sàn đấu giá, Trịnh Sảng cười vô cùng sảng khoái, đám hải thương hiện đang kết thành hội đối kháng với mình, Trịnh gia tuy có người ở quan trường Dương Châu, nhưng không làm gì được đám vong mệnh này, bọn chúng được nước lấn tới, dần lũng đoạn mua bán hàng hóa từ biển, mình muốn một chút cũng phải tìm Khâu Ninh thương lượng, quan hệ thế này không bình thường chút nào.

Vân gia thì khác người ta là võ hầu, trong nhà không thiếu dũng sĩ không sợ chết, quan trọng là thủy sư Lĩnh Nam có một doanh trại ở đây, chỉ cần là người đi biển, ai không phải nhìn sắc mặt Vân gia, giờ có kẻ ngu xuẩn dám đắc tội với Tân Nguyệt, đúng là tự tìm lấy cái chết, đường đường mệnh phụ triều đình, phẩm cấp không kém biệt giá đại nhân, ở Trường An lấy đao đâm đùi người ta, là hình mẫu của nữ nhân, người không biết không nhiều.

Mình xem náo nhiệt là được, khỏi xúi bẩy ly gián, một khi bị Vân Diệp phát hiện, nỗ lực sẽ trôi theo dòng nước.

Hải đồ thì thủy sư có một ít, trước kia Tiếu Thương Sinh giúp Vân Diệp mua ở chỗ Hồ thương, thêm mấy năm qua Lĩnh Nam được Lý An Lan thẳng tay chỉnh trị, dần xuất hiện nhiều thứ Vân Diệp cần.

Nhất là Kim Trúc tiên sinh ở lại Lĩnh Nam hai năm, dần đem lịch sử phát triển của Linh Nam theo đường lối rõ ràng, nhất là ông ta điều chỉnh hải vận làm Vân Diệp mừng rỡ.

Sau khi Tần diệt sáu nước liền bắt đầu bình định Bách Việt ở Lĩnh Nam, Tần phái Đồ Tuy làm chủ tướng, Triệu Đà làm phó tướng, xuất lĩnh năm mươi vạn đại quân bình định Lĩnh Nam, Đồ Tuy vì lạm sát người vô tội, khiến người Việt ngoan cường phản kháng mà chết. Tần Thủy Hoàng lại lệnh Nhậm Ngao làm chủ tướng, cùng Triệu Đà xuất lĩnh đại quân nam chinh, qua bốn năm nỗ lực, hoàn thành đại nghiệp bình định Lĩnh Nam.

Tần lập ba quận ở Lĩnh Nam: Nam Hải, Quế Lâm và Tượng Quận, lấy Nam Hải quận làm trung tâm dần phát triển vòng kinh tế phồn vinh của Lĩnh Nam. Cuối thời Tần, phương bắc chinh chiến không ngừng, Lĩnh Nam do Triệu Đà thống trị, sử gọi là Nam Việt quốc, khi ấy là khu vực hòa bình hiếm có đương thời.




Sau khi Lưu Bang thay Tần, Hán Cao Tổ thực hành chính sách nghỉ ngơi dưỡng sức, cùng Nam Việt quốc nghị hòa, hai nước phát triển kinh tế mậu dịch. Lưu Bang chết, Lữ hậu nhiếp chính phát sinh xung đột với Nam Việt quốc, hai bên kịch chiết ở Lĩnh Nam, chiến cuộc giằng co. Khi ấy Lĩnh Nam chủ yếu sản xuất tơ trù, Triệu Đà vì tìm kiếm vật tư quân nhu mà bắt đầu tìm kiếm đường biển thông sang quốc gia phương tây, xa nhất từng tới tận Nhã Điển (Athens).

Kim Trúc tiên sinh phát hiện ra đồ dùng bạc ở một số trại, những tế phẩm này Hi Mạt Đế Á thông qua hoa văn nhận ra thuộc về Nhã Điển, trong đống đổ nát của vương cung Nam Việt, rõ ràng có cột đá do người Nhã Điển làm.

Qua tướng lĩnh thủy sư kết hợp hải đồ xác định, thuyền xuất phát từ Quảng Châu, đi qua Hoàn Vương quốc, Độc Môn quốc, Cổ Đát quốc, La Việt quốc...Sư Tử quốc, Nam Thiên Trúc, Bà La Môn quốc.... Đại Thực quốc, cuối cùng tới Dã Nhân quốc, tức là nói đã tới được Châu Phi rồi, điều này làm người ta giật mình.

Khi Kim Trúc tiên sinh bày nghiên cứu trước mặt Vân Diệp, y không sao tim được, hoa văn trên vách đá của người Lĩnh Nam chứng minh ở thời đại chưa có văn tự, bọn họ ngồi thuyền độc mộc vượt biển.

Mọi người đều biết con đường tơ lụa trên biển mở ra là vì người Đại Thực chặn đường bộ, không còn cách nào mới phải đi đường biển, nay có tuyến đường cực kỳ rõ ràng rồi, dưới sự hỗ trợ của gió mùa là hải lưu, ngồi thuyền lớn là có thể tới thẳng Phi Châu. Khao khát nhận thức thế giới của Vân Diệp đôi khi còn lớn hơn cả cải tạo Đại Đường. Hải tặc không chỉ là kẻ vong mệnh ưa chém giết, đó là người khao khát khám phá điều mới mẻ, những nhà thám hiểm đầu tiên trên thế giới chính là hải tặc.

Nhưng cả gia đình lớn níu kéo bước chân y, khi y biết ba chiếc thuyền cỡ lớn đã đóng xong, y không sao áp chế được trái tim xao động nữa. Cho dù không đi được xa tới thế, nhưng đi xung quanh cũng là lựa chọn không tệ, cho nên mới có chuyến cả nhà hành động lần này.

Tiếc là người Việt không có một nhân vật giống Tần Thủy Hoàng thống nhất người Hán, Bách Việt từng sống trải dải ở diện tích rộng hơn người Hán.

back top