Vân Diệp nghe xong tình hình thì lắc đầu:
- Đánh nhau tới mức này rồi không lý nào lại tùy tiện rút lui, đấm một cái không chết, đấm cái nữa thì chết được sao? Đại Đường mệt nhọc viễn chinh, mỗi lần viễn chinh là hao tiền tốn của, lại không có được bổ xung ở Cao Ly, cứ thế này chẳng mấy chốc hao sạch gia sản tích trữ mấy năm qua. Cửu châu đã định, chỉ thiếu một góc, bệ hạ nói không sai, đây là mảnh đất cuối cùng của chúng ta bị người khác chà đạp, không lý nào không lấy lại, thành An Thị tuy kiên cố, nhưng không phải không phá được?
*** Một góc thiếu ở đây nói về Liêu Đông một phần cửu châu, tới thời Ngũ Hồ loạn quốc, người Hán rút lui về phương Nam, Liêu Đông bị Cao Câu Ly chiếm lấy.
- Có kế gì hay?
Trương Lượng xỉa răng hỏi, hiện ông ta là lợn chết rồi, đặt mình ngoài cuộc tất nhiên tiêu dao tự tại.
- Chưa biết, nghe nói Dương Vạn Xuân muốn ăn thịt ta, ta muốn đi xem xem, lão ta có ăn được ta hay không?
Trương Lượng vỗ tay cười lớn:
- Hay lắm, lão phu cũng muốn tới An Thị hỏi bệ hạ, lão phu báo thù cho cả nhà, sai ở chỗ nào? Tuy giết hơi nhiều người, nhưng đây là đánh trận, sinh tử như lá rụng phiêu linh, ai mà để ý, Trương Văn Can không phòng bị để bị tập kích sao đổ lên đầu lão phu, Vương Quân Ngạc trời sinh bộ mặt người chết, lên chiến trường phải chuẩn bị chiến tử, lão phu không cần tước vị, không cần đất phong, chỉ muốn đòi lại lẽ công bằng cho cả nhà.
Trình Danh Trấn chức quan quá nhỏ, thấy Vân Diệp thấp ba phần, huống hồ ở Liêu Đông, Vân Diệp càng có tiếng nói hơn, tuy lời trong ý ngoài yêu cầu Vân Diệp giao Trương Lượng cho mình, nhưng Vân Diệp căn bản không thèm để ý, chỉ cười ha hả, bảo hắn ở lại Đăng Châu đợi thuyền tiếp tế.
- Dương Vạn Xuân muốn ăn thịt ta, ta tắm rửa sạch sẽ tới tận nơi cho ông ta ăn, ai dám ngăn cản ta đánh kẻ đó, Trình Danh Trấn, ngươi cũng dám diễu võ giương oai trước mặt ta rồi sao?
Trình Danh Chấn nói quân pháp, Vân Diệp lôi đạo nghĩa ra, Trình Danh Chấn kể ân tình, Vân Diệp nói quan chức, tóm lại là không giao Trương Lượng.
Trình Danh Chấn hết cách, đành ngồi thuyền đi theo Vân Diệp, bất kể thế nào thì hắn phải ở cùng Trương Lượng, hắn không dám trái ý chỉ của hoàng đế.
Nếu là tới quân doanh gặp hoàng đế thì Hi Đồng không muốn đi, dẫn đại nhi tử về Đăng Châu, hai cha con mang theo mười mấy bao hương liệu, làm Trình Danh Chấn nhìn lồi mắt.
- Cái này Vân hầu dẫn bọn ta lên đảo hái, cha con ta hái ba tháng chỉ được chừng này, thống lĩnh thích thì lấy một bao đi là được, tự hái mà, không đáng tiền.
Hi Đồng cả đời vào nam ra mắt, chút khéo léo này vẫn không thiếu, tử tước Trình Danh Chấn cẩn thật vác một bao mang về phòng, thu chút thổ sản cũng không phải quá.
Liêu Đông đầu xuân trắng phau phau, lấy từ doanh hậu cần rất nhiều ngựa, thợ trên thuyền làm ván trượt chất đầy các loại vật tư, Lại Truyền Phong chửi mắng thời tiết, hai tháng trước còn đi chân đất, hai tháng sau mặc khải giáp lạnh run người.
Lý Thái tính tới điều này, chuẩn bị áo choàng nỉ khoác lên người, đến găng tay cũng dài tới tận khuỷu tay, giầy cao tới tận đầu gối, mang khăn chùm mặt đội mũ trụ, đáng lý không lạnh nữa, vậy mà đám người này vẫn kêu lạnh luôn mồm.
Trương Lượng ngồi trên xe trượt tuyết nhíu mày hỏi:
- Đám này toàn là người phương bắc, có trang bị thế này sao còn kêu lạnh.
Vân Diệp ở bên răng cũng va vào nhau cầm cập:
- Một năm qua mọi người toàn áo đơn quần cộc, phương nam quá nóng, khi lạnh nhất còn ấm hơn mùa xuân ở Trường An, hiện giờ tự nhiên tới chỗ băng thiên tuyết địa, tất nhiên không quen, có điều không sao, tới thành An Thị chắc là thích ứng rồi.
Dọc đường chậm rãi tiến quân, tình hình Cao Ly còn nghiêm trọng hơn Vân Diệp dự liệu, nhiều thôn không có lấy một người sống, đẩy cửa ra, cả nhà ôm nhau chết lạnh cứng đờ rồi, trẻ con đầu to thân nhỏ chết trong chum, chum sạch như bị chó liếm.
Vân Diệp từng thiêu chết hơn mười vạn người Cao Ly một đêm, bản thân y không nhìn thấy, với y chỉ giống đọc sử sách, nói trận chiến này chết bao người, trận kia chết bao người, chỉ là con số thôi. Nhưng tận mắt chứng kiến thảm cảnh là chuyện khác, Trình Danh Chân thấy y lộ vẻ đau lòng, lên tiếng khuyên giải:
- Hầu gia, người Cao Ly đã thiếu lương ba năm rồi, chết đói khắp nơi không có gì lạ.
Trương Lượng nhìn thấy thảm cảnh này lại cười ha hả, lấy tay vỗ thi thể miệng chum:
- Không tệ, không tệ, chặn lương thảo, cắt sinh ý, đám Trương Kiệm chơi kế này được lắm. Cao Sĩ Liêm, Lưu Kiệt, Mã Chu, Trương Hành Thành, không ngừng rút lương từ Cao Ly, đám quan văn này giết người còn tàn nhẫn hơn lão phu.
Vân Diệp lắc đầu rời phòng, đột nhiên phát hiện trong đống củi ngoài sân hình như có người, sai Lưu Tiến Bảo dùng trường mâu gạt đống củi ra, chỉ thấy một thiếu niên nằm co ro, hai tay cầm đao bổ củi, hung dữ nhìn bọn họ.
- Lão phu dám đánh cược thằng tiểu tử này ăn thịt người mới sống sót.
Trương Lượng quay đầu bảo Lưu Tiến Bảo:
- Kéo tên tiểu tử này ra, sau lưng nó hình như có một cái chân người, nói không chừng nó ăn thịt cha mẹ nó đấy, ha ha ha.
Lưu Tiến Bảo thấy Vân Diệp gật đầu, dùng trường mâu gạt tên tiểu tử kia sang một bên, Trương Lượng nói không sai, quả nhiên có một cái chân người đầy dấu răng.
Lưu Tiến Bảo muốn đâm chết tên tiểu tử ăn thịt người, bị Lưu Tiến Bảo cười híp mắt ngăn lại, lấy túi muối, đặt lên cái chân người, bất kể tên tiểu tử kia có hiểu không, hiền hòa nói:
- Tiểu tử, thịt người hơi chua, cho thêm ít muối ăn ngon hơn.
Nói xong lấy ra đánh lửa, tiếp tục nói:
- Nướng thịt người đừng nướng chín kỹ, chín tám phần là tốt nhất, cái thôn này đủ cho ngươi ăn tới khai xuân, nếu như chôn đi, nói không chừng đủ ăn tới lập hạ, thế là ngươi sống được rồi.
Đám Vân Diệp nhìn Trương Lượng như nhìn yêu quái, lão già này điên rồi sao? Thấy ông ta dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chân người, nhất trí cho rằng, lão già này nhất định đã ăn thịt người.
Trương Lượng cẩn thận đóng cửa vào, quay lại nói với Vân Diệp:
- Lão phu đúng là đã ăn thịt người, không chỉ một lần, năm xưa ở U Châu, La Nghệ dùng kế vườn không nhà trống, bệ hạ chỉ có cháo mạch, lão phu vì giữ sức chiến đấu, hạ quyết tâm chặt một cái chân người ăn, ăn rồi nôn, nôn lại ăn, cuối cùng ăn no. Về sau La Nghệ hiến đất đầu hàng, các ngươi còn trẻ không biết, thiết kỵ U Châu nổi danh khủng bố, hôm nay thấy người trong nghề, Vân hầu tha cho nó nhé?
Ngay chuyện này cũng mang ra rồi, Vân Diệp còn gì để nói nữa, đành về đội ngũ trước, Trương Lượng bồi hồi nhìn cánh cửa kia, chắp tay lên xe trượt tuyết.
Mười bốn vạn viện binh Cao Ly bị diệt ở Trú Tất Sơn, tân viện binh chưa tới, toàn bộ Liêu Đông trừ thành An Thị thì các nơi khác dần lắng xuống, Lý Nhị đang tập trung binh lực, xem ra lui bình về nước là không thể nghịch chuyển.
Đi được mười ngày thì tuyết tan, xuân ấm, khắp nơi là dòng suối nhỏ, vó ngựa lụn sâu vào bùn, rút ra vô cùng tốn sức, xe trượt tuyết đổi thành xe kéo, xe lún vào bùn, phải cần rất nhiều người mới nâng lên được, đội ngũ đi rất chậm.
Cách thành An Thị chưa tới năm mươi dặm thì trời đổ mưa, nhơ nhỏ xen kẽ với tuyết nhỏ, rơi lên khải giáp chắc mấy chốc biến thành băng, thời tiết thế này còn lạnh hơn mùa đông ba phần.
Đại quân kết thành liên doanh, hoàng kỳ bay phấp phới, thấp chút nữa là tướng kỳ trên lều, phóng mắt nhìn tới thấy Trình, Ngưu, Lý, Trương, Trường Tôn, còn rất nhiều lá cờ không biết tên. Văn thần không dựng cờ, bọn họ có biển của mình.
Toàn doanh nghiêm ngặt, hào, tường, chông, cung nỏ xếp quanh lầu gác, không ngừng có lính truyền lệnh cầm cờ đi lại.
- Đánh nhau tới mức này rồi không lý nào lại tùy tiện rút lui, đấm một cái không chết, đấm cái nữa thì chết được sao? Đại Đường mệt nhọc viễn chinh, mỗi lần viễn chinh là hao tiền tốn của, lại không có được bổ xung ở Cao Ly, cứ thế này chẳng mấy chốc hao sạch gia sản tích trữ mấy năm qua. Cửu châu đã định, chỉ thiếu một góc, bệ hạ nói không sai, đây là mảnh đất cuối cùng của chúng ta bị người khác chà đạp, không lý nào không lấy lại, thành An Thị tuy kiên cố, nhưng không phải không phá được?
*** Một góc thiếu ở đây nói về Liêu Đông một phần cửu châu, tới thời Ngũ Hồ loạn quốc, người Hán rút lui về phương Nam, Liêu Đông bị Cao Câu Ly chiếm lấy.
- Có kế gì hay?
Trương Lượng xỉa răng hỏi, hiện ông ta là lợn chết rồi, đặt mình ngoài cuộc tất nhiên tiêu dao tự tại.
- Chưa biết, nghe nói Dương Vạn Xuân muốn ăn thịt ta, ta muốn đi xem xem, lão ta có ăn được ta hay không?
Trương Lượng vỗ tay cười lớn:
- Hay lắm, lão phu cũng muốn tới An Thị hỏi bệ hạ, lão phu báo thù cho cả nhà, sai ở chỗ nào? Tuy giết hơi nhiều người, nhưng đây là đánh trận, sinh tử như lá rụng phiêu linh, ai mà để ý, Trương Văn Can không phòng bị để bị tập kích sao đổ lên đầu lão phu, Vương Quân Ngạc trời sinh bộ mặt người chết, lên chiến trường phải chuẩn bị chiến tử, lão phu không cần tước vị, không cần đất phong, chỉ muốn đòi lại lẽ công bằng cho cả nhà.
Trình Danh Trấn chức quan quá nhỏ, thấy Vân Diệp thấp ba phần, huống hồ ở Liêu Đông, Vân Diệp càng có tiếng nói hơn, tuy lời trong ý ngoài yêu cầu Vân Diệp giao Trương Lượng cho mình, nhưng Vân Diệp căn bản không thèm để ý, chỉ cười ha hả, bảo hắn ở lại Đăng Châu đợi thuyền tiếp tế.
- Dương Vạn Xuân muốn ăn thịt ta, ta tắm rửa sạch sẽ tới tận nơi cho ông ta ăn, ai dám ngăn cản ta đánh kẻ đó, Trình Danh Trấn, ngươi cũng dám diễu võ giương oai trước mặt ta rồi sao?
Trình Danh Chấn nói quân pháp, Vân Diệp lôi đạo nghĩa ra, Trình Danh Chấn kể ân tình, Vân Diệp nói quan chức, tóm lại là không giao Trương Lượng.
Trình Danh Chấn hết cách, đành ngồi thuyền đi theo Vân Diệp, bất kể thế nào thì hắn phải ở cùng Trương Lượng, hắn không dám trái ý chỉ của hoàng đế.
Nếu là tới quân doanh gặp hoàng đế thì Hi Đồng không muốn đi, dẫn đại nhi tử về Đăng Châu, hai cha con mang theo mười mấy bao hương liệu, làm Trình Danh Chấn nhìn lồi mắt.
- Cái này Vân hầu dẫn bọn ta lên đảo hái, cha con ta hái ba tháng chỉ được chừng này, thống lĩnh thích thì lấy một bao đi là được, tự hái mà, không đáng tiền.
Hi Đồng cả đời vào nam ra mắt, chút khéo léo này vẫn không thiếu, tử tước Trình Danh Chấn cẩn thật vác một bao mang về phòng, thu chút thổ sản cũng không phải quá.
Liêu Đông đầu xuân trắng phau phau, lấy từ doanh hậu cần rất nhiều ngựa, thợ trên thuyền làm ván trượt chất đầy các loại vật tư, Lại Truyền Phong chửi mắng thời tiết, hai tháng trước còn đi chân đất, hai tháng sau mặc khải giáp lạnh run người.
Lý Thái tính tới điều này, chuẩn bị áo choàng nỉ khoác lên người, đến găng tay cũng dài tới tận khuỷu tay, giầy cao tới tận đầu gối, mang khăn chùm mặt đội mũ trụ, đáng lý không lạnh nữa, vậy mà đám người này vẫn kêu lạnh luôn mồm.
Trương Lượng ngồi trên xe trượt tuyết nhíu mày hỏi:
- Đám này toàn là người phương bắc, có trang bị thế này sao còn kêu lạnh.
Vân Diệp ở bên răng cũng va vào nhau cầm cập:
- Một năm qua mọi người toàn áo đơn quần cộc, phương nam quá nóng, khi lạnh nhất còn ấm hơn mùa xuân ở Trường An, hiện giờ tự nhiên tới chỗ băng thiên tuyết địa, tất nhiên không quen, có điều không sao, tới thành An Thị chắc là thích ứng rồi.
Dọc đường chậm rãi tiến quân, tình hình Cao Ly còn nghiêm trọng hơn Vân Diệp dự liệu, nhiều thôn không có lấy một người sống, đẩy cửa ra, cả nhà ôm nhau chết lạnh cứng đờ rồi, trẻ con đầu to thân nhỏ chết trong chum, chum sạch như bị chó liếm.
Vân Diệp từng thiêu chết hơn mười vạn người Cao Ly một đêm, bản thân y không nhìn thấy, với y chỉ giống đọc sử sách, nói trận chiến này chết bao người, trận kia chết bao người, chỉ là con số thôi. Nhưng tận mắt chứng kiến thảm cảnh là chuyện khác, Trình Danh Chân thấy y lộ vẻ đau lòng, lên tiếng khuyên giải:
- Hầu gia, người Cao Ly đã thiếu lương ba năm rồi, chết đói khắp nơi không có gì lạ.
Trương Lượng nhìn thấy thảm cảnh này lại cười ha hả, lấy tay vỗ thi thể miệng chum:
- Không tệ, không tệ, chặn lương thảo, cắt sinh ý, đám Trương Kiệm chơi kế này được lắm. Cao Sĩ Liêm, Lưu Kiệt, Mã Chu, Trương Hành Thành, không ngừng rút lương từ Cao Ly, đám quan văn này giết người còn tàn nhẫn hơn lão phu.
Vân Diệp lắc đầu rời phòng, đột nhiên phát hiện trong đống củi ngoài sân hình như có người, sai Lưu Tiến Bảo dùng trường mâu gạt đống củi ra, chỉ thấy một thiếu niên nằm co ro, hai tay cầm đao bổ củi, hung dữ nhìn bọn họ.
- Lão phu dám đánh cược thằng tiểu tử này ăn thịt người mới sống sót.
Trương Lượng quay đầu bảo Lưu Tiến Bảo:
- Kéo tên tiểu tử này ra, sau lưng nó hình như có một cái chân người, nói không chừng nó ăn thịt cha mẹ nó đấy, ha ha ha.
Lưu Tiến Bảo thấy Vân Diệp gật đầu, dùng trường mâu gạt tên tiểu tử kia sang một bên, Trương Lượng nói không sai, quả nhiên có một cái chân người đầy dấu răng.
Lưu Tiến Bảo muốn đâm chết tên tiểu tử ăn thịt người, bị Lưu Tiến Bảo cười híp mắt ngăn lại, lấy túi muối, đặt lên cái chân người, bất kể tên tiểu tử kia có hiểu không, hiền hòa nói:
- Tiểu tử, thịt người hơi chua, cho thêm ít muối ăn ngon hơn.
Nói xong lấy ra đánh lửa, tiếp tục nói:
- Nướng thịt người đừng nướng chín kỹ, chín tám phần là tốt nhất, cái thôn này đủ cho ngươi ăn tới khai xuân, nếu như chôn đi, nói không chừng đủ ăn tới lập hạ, thế là ngươi sống được rồi.
Đám Vân Diệp nhìn Trương Lượng như nhìn yêu quái, lão già này điên rồi sao? Thấy ông ta dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chân người, nhất trí cho rằng, lão già này nhất định đã ăn thịt người.
Trương Lượng cẩn thận đóng cửa vào, quay lại nói với Vân Diệp:
- Lão phu đúng là đã ăn thịt người, không chỉ một lần, năm xưa ở U Châu, La Nghệ dùng kế vườn không nhà trống, bệ hạ chỉ có cháo mạch, lão phu vì giữ sức chiến đấu, hạ quyết tâm chặt một cái chân người ăn, ăn rồi nôn, nôn lại ăn, cuối cùng ăn no. Về sau La Nghệ hiến đất đầu hàng, các ngươi còn trẻ không biết, thiết kỵ U Châu nổi danh khủng bố, hôm nay thấy người trong nghề, Vân hầu tha cho nó nhé?
Ngay chuyện này cũng mang ra rồi, Vân Diệp còn gì để nói nữa, đành về đội ngũ trước, Trương Lượng bồi hồi nhìn cánh cửa kia, chắp tay lên xe trượt tuyết.
Mười bốn vạn viện binh Cao Ly bị diệt ở Trú Tất Sơn, tân viện binh chưa tới, toàn bộ Liêu Đông trừ thành An Thị thì các nơi khác dần lắng xuống, Lý Nhị đang tập trung binh lực, xem ra lui bình về nước là không thể nghịch chuyển.
Đi được mười ngày thì tuyết tan, xuân ấm, khắp nơi là dòng suối nhỏ, vó ngựa lụn sâu vào bùn, rút ra vô cùng tốn sức, xe trượt tuyết đổi thành xe kéo, xe lún vào bùn, phải cần rất nhiều người mới nâng lên được, đội ngũ đi rất chậm.
Cách thành An Thị chưa tới năm mươi dặm thì trời đổ mưa, nhơ nhỏ xen kẽ với tuyết nhỏ, rơi lên khải giáp chắc mấy chốc biến thành băng, thời tiết thế này còn lạnh hơn mùa đông ba phần.
Đại quân kết thành liên doanh, hoàng kỳ bay phấp phới, thấp chút nữa là tướng kỳ trên lều, phóng mắt nhìn tới thấy Trình, Ngưu, Lý, Trương, Trường Tôn, còn rất nhiều lá cờ không biết tên. Văn thần không dựng cờ, bọn họ có biển của mình.
Toàn doanh nghiêm ngặt, hào, tường, chông, cung nỏ xếp quanh lầu gác, không ngừng có lính truyền lệnh cầm cờ đi lại.