Dưỡng Cổ Giả

Chương 17

Dưới sự khẩn cầu đầy nước mắt nước mũi của Lưu Phi, Mạnh Ân cố gắng kiềm chế cơn tức, đương nhiên rốt cuộc cũng không thể cho Hạ Đóa bộ mặt hoà nhã gì được. Nhưng sau hôm Hạ Đóa nổi giận với cô xong, sáng ngày hôm sau lại làm như là không có việc gì, lại dùng thanh âm ngọt ngào gọi Lưu Phi, trước mặt sau lưng, vô cùng thân thiết giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.Lưu Phi cũng giả vờ như không có việc gì, có điều tươi cười có chút miễn cưỡng. Hạ Đóa càng thêm lấy lòng, mang theo vẻ mặt đáng thương hề hề ôn nhu, nhưng không biết sao, Lưu Phi lại có một loại cảm giác sợ sệt.

 

Chỉ là một đứa bé, không phải sao? Vì sao, cô lại thấy sợ như vậy… Ngay cả đám tiểu Tỳ Hưu không sợ trời không sợ đất nhìn thấy Hạ Đóa, đều cụp đuôi chạy trốn?

 

“Chị Lưu Phi… em thích chị, em chỉ thích chị thôi a.” Hạ Đóa thường xuyên kéo tay cô nói như vậy, ánh mắt lóe lên trong bóng đêm.

 

Thẳng thắn mà nói, Lưu Phi thật sự cảm thấy thực đáng sợ. So với dạng u linh gì đều còn khiến cô sợ hơn.

 

Một tuần mà thôi, không phải sao? Lưu Phi tự an ủi mình. Nhưng cô lại cảm thấy tuần này, lại đặc biệt dài…

 

Hạ Đóa dính cô, kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về ba mẹ. Nhưng ngọt ngào luôn chợt lóe rồi biến mất, tiếp theo là vô cùng oán độc, “…Có em trai rồi, bon họ không còn cần em nữa. Vẫn luôn nói em trai thế này em trai thế nọ… còn em thì sao? Em thì sao? Em hận em trai, em hận ba mẹ, bọn họ đều là phản bội! Chỉ có Chị Lưu Phi là tốt nhất…”

 

“…em cũng không ở chung với chị bao lâu.” Lưu Phi cười khổ.

 

“Không, lần đầu tiên gặp chị e đã biết, Chị Lưu Phi sẽ vĩnh viễn thích em, yêu em. Đúng không? Nhất định là như vậy… Nếu không phải có tên đáng ghét kia…”

 

“Không được nói như vậy!” Lưu Phi tức giận, “Không được nói xấu Mạnh sư phụ!”

 

Hạ Đóa trừng mắt Lưu Phi, lần này Lưu Phi cố lấy dũng khí cũng trừng lại nó. Hạ Đóa thở phì phò vài cái, đột nhiên cười đến thực ngọt ngào, “Được thôi, em không nói là được. Chị Lưu Phi đừng ghét em nha.”

 

Xác thực nó không hề nói xấu Mạnh sư phụ, nhưng chuyện gì nó cũng nài ép Lưu Phi làm chung, thậm chí đeo dính lấy cô cùng đi nấu cơm, nhưng luôn xảy ra chút chuyện lớn nhỏ ngoài ý muốn, làm cho Lưu Phi bỏ việc trong tay mà vội đi nhìn nó.

 

Dù sao, Lưu Phi cũng vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn còn ở độ tuổi cần người chiếu cố. Tình trạng độc chiếm cực độ này của Hạ Đóa, làm cho thể xác và tinh thần Lưu Phi đều mệt mỏi.

 

“Ngươi đừng có quá đáng được không?” trước nay tính tình luôn dễ chịu, Mạnh Ân lúc này không khỏi tức giận, “Ngươi phải biết cho rõ ràng, Lưu Phi không phải bảo mẫu của ngươi, lại càng không là ba mẹ ngươi! Trời ạ, chúng ta không nói lời nào liền cho chúng ta là lũ ngốc… thấy ngươi còn nhỏ mà không so đo, nhưng ngươi thật ra càng ngày càng quá đáng rồi! Ngươi mà còn dính lấy Lưu Phi, cẩn thận ngày mai ta mách với lão ba ngươi!”

 

“Đừng có so đo với con nít…” Lưu Phi yếu ớt ngăn cản, mấy ngày nay cô thật sự mệt muốn chết rồi, nhất là nửa đêm Hạ Đóa vụng trộm mò đến trên giường cô, thường dọa cô sợ.

 

Hạ Đóa không lên tiếng, chỉ trợn trắng mắt nhìn Mạnh Ân.

 

Ngủ cùng Hạ Đóa là một loại kinh nghiệm khủng bố. Thường xuyên ngủ thẳng đến nửa đêm, liền nhìn thấy Hạ Đóa dùng một loại ánh mắt chuyên chú đến gần như điên cuồng nhìn cô trừng trừng. Bởi vậy mà cô thường xuyên mất ngủ cả đêm.

 

Thật đã đến cực hạn. Cô ôm gối đầu, rất không chí khí chạy tới gõ cửa phòng sư phụ.

 

“… Sư phụ, ta ngủ với ngươi được không?” sắp đến bờ biên giới sụp đổ, Lưu Phi đáng thương hề hề hỏi.

 

Đang nằm trên giường đọc sách, Mạnh Ân nhìn đệ tử đáng thương của hắn, xốc chăn lên, vẫy vẫy tay. Cô mệt nhọc bò lên giường, “Sư phụ thực xin lỗi…”

 

“Đừng nói ngay cả ngủ con bé cũng không để yên cho ngươi?” Mạnh Ân đầy đau lòng.

 

“Ừm… nó không ngủ cứ trừng mắt nhìn ta…” Cô nhích tới gần Mạnh Ân một chút, “Thực đáng sợ.”

 

Mạnh Ân nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nhìn đầu mày nhíu chặt của cô dần dần buông ra, dung nhan say ngủ là vô ưu vô lự như thế, hắn cảm thấy có một loại cảm động.

 

Aizz, kỳ thật vẫn là một cô bé cần được yêu thương mà, vì sao mỗi người đều muốn ỷ lại cô bé chứ? Loại thiên phú này không cần cũng được. Sớm muộn gì cô bé cũng sẽ bị áp lực đến suy sụp mất.

 

Ngày mai cho dù Mục sư phụ không đến đón, có bức hắn cũng phải đem hắn bức đến. Đừng nói giỡn, nhóc gây họa kia là con gái hắn, dựa vào cái gì đến làm phiền tiểu Lưu Phi của ta?

 

Yên lặng oán giận nghĩ thật lâu, hắn cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi… nhưng lại bởi vì một cơn rét lạnh khác thường mà tỉnh lại.

 

Trong bóng đêm, hắn nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời lóe lên, ghé sát vào cuối giường, ẩn chứa đầy ác độc.

 

“Ngươi đừng hòng, cướp chị Lưu Phi đi.” thanh âm của cô bé mang theo vẻ non nớt, nhưng lại lạnh như băng, như muốn đóng băng cả không khí vậy.

 

Hắn đem Lưu Phi đang say ngủ ôm chặt một chút.

 

Cô bé như một con nhền nhện, dùng một loại tư thế uốn lượn, tay chân bò lên giường. Điều tệ nhất là, Mạnh Ân phát hiện mình không thể nhúc nhích.

 

Mụ nội nó, thứ thiên phú chết tiệt! Nhất định là con bé đã kế thừa khả năng khống chế tâm linh từ lão cha, mới có thể kiềm chế hắn gắt gao như vậy!

 

Ánh mắt Hạ Đóa càng phát sáng, càng lớn hơn nữa, miệng liên tục lẩm nhẩm một loại chú ngữ, không khí càng ngày càng rét lạnh, trong đêm mùa hè, hắn cùng Lưu Phi đang ngủ say thở ra làn khí trắng.

 

Không gian tựa hồ càng ngày càng co lại, bỗng một loạt tiếng kêu khóc càng ngày càng rõ lên, ngay cả Mạnh Ân vốn trấn tĩnh cũng phải động dung. Trời ạ… con bé nhỏ như vậy… cư nhiên lại có thể sai khiến số lượng quỷ hồn lớn như vậy!

 

Hắn chưa từng thấy qua dịch quỷ giả (người sai khiến quỷ hồn) nào nhỏ tuổi như vậy, lại có năng lực vĩ đại cỡ vậy!

 

“Cuồng Mộng!” Hắn gọi sử ma của mình.

 

“Chờ ngươi chết rồi hẵng gọi ta.” Cuồng Mộng lười biếng trả lời.

 

“Cuồng Mộng, nếu ngươi muốn vĩnh viễn bị kẹt trong xác con chim chết kia, thì không cần ứng lời ta.”

 

Cuồng Mộng căm giận hiện thân, đối mặt với một đám Quỷ Hồn lúc nhúc đầy phòng mà ngẩn người. “… Oh my God ~”

 

“Hiện tại là lúc để cảm thán sao?” Mạnh Ân thật sự là dở khóc dở cười, “Giết chết dịch quỷ giả kia!”

 

“… Ngươi nói giết là giết được chắc?” Cuồng Mộng cơ hồ muốn rớt nước mắt, cô vừa bay lượn trong căn phòng nhỏ hẹp, vừa tránh né ánh mắt Hạ Đóa, “Ta ngay cả nhìn cũng không thể nhìn nó được, còn có thể giết ai a?” Cô vừa tranh luận, vừa trảo diệt đám Quỷ Hồn hung hãn.

 

“Ngươi không thể nhìn?” Mạnh Ân ngu người.

 

“Mặc dù ta ghét ngươi, nhưng ta ghét con bé kia hơn!” Cuồng Mộng nhắm mắt lại vừa chém giết lung tung vừa giải thích, “Nó có thể cướp đi ý chí của ta, ngươi nói ta có thể nhìn nó sao?!”

 

… Mục sư phụ, ngươi hại chết ta!

 

Nhưng sự xuất hiện của Cuồng Mộng, thoáng chốc làm cho Hạ Đóa phân tâm, Mạnh Ân vừa phát hiện mình có thể cử động, lập tức ôm lấy Lưu Phi vẫn ngủ say như trước, bèn nhảy ra ngoài cửa sổ đào tẩu…

 

Hít vào một ngụm khí lạnh, hắn còn kỳ quái làm sao đám Tỳ Hưu để cho bọn Quỷ Hồn kia xâm nhập… sở nghiên cứu của hắn bị bao vây vô số đám Quỷ Hồn chằng chịt, đám tiểu Tỳ Hưu kia lại chưa thành niên, chỉ có thể làm thành một vòng tròn miễn cưỡng chống đỡ bọn Quỷ Hồn công kích, vừa vặn đủ tự bảo vệ mình mà thôi, căn bản không có khả năng đến cứu bọn họ.

 

Có thể bỏ chạy thế nào?

 

“Đừng hòng chạy trốn.” Một bàn tay lạnh như băng khoát lên vai Mạnh Ân, “Ngươi đi chết đi! Chị Lưu Phi là của ta!”

back top