Ngoại truyện 5: An Thanh Vương
“Ngươi nói gì?” Ta nhảy dựng lên, tiểu tử thối này đúng là chẳng ra làm sao, lại dám bảo ta tháng này lần nào cũng phải thua A La. Cũng không thèm nghĩ đến cha hắn đã từng này tuổi rồi, khó khăn lắm quốc gia mới an bình, chiến sự đi qua, ở nhà an dưỡng, chút thú vui cỏn con ấy cũng bị đoạt mất, đúng là quá bất hiếu mà.
Lưu Giác hai tay ôm vai, nhìn cha già đỏ mặt tía tai giậm chân la hét, tựa cửa nhàn nhã nhìn, chậm rãi phun ra một câu: “A La lại giở trò vòi vĩnh trước mặt hoàng thượng, nói là tiền thua hết cha rồi, cha nói xem, mặt mũi con trai cha còn biết giấu vào đâu bây giờ?”
“Ha ha!” Ta sung sướng, A La quỷ kế đa đoan, tháng trước thua ta hơn một vạn ngân lượng, cộng thêm những món đồ chơi hiếm có mà tên tiểu tử thối này vơ vét khắp nơi về để dỗ dành nó. Nghĩ đến là ta thấy sung sướng. Ta vuốt vuốt râu, nghĩ một lát rồi nói với đồ tiểu tử thối kia: “Đã đánh bạc thì phải chấp nhận thua, nếu ta để nó thắng thì còn ý nghĩa gì nữa, hay là, con cũng cùng chơi?”
Ta thành công nhìn tên tiểu tử thối kia nhảy tưng tưng như mèo phải bỏng, hắn sợ nhất là bị lôi kéo đánh bạc, quả nhiên hắn bĩu môi quăng ra một câu: “Cha không nhường thì thôi, đừng có hối hận!”
Hối hận? Có gì để hối hận chứ? Hừm! Đầu óc ta lại quay về với mấy ván bạc hậu của tháng này.
Sau khi A La gả cho tên tiểu tử thối kia, rõ ràng là vẫn còn để bụng chuyện bị ta bày mưu hôm hôn lễ, biết ta thích chơi vài ván bạc nhỏ, thế là tự mình đứng ra làm nhà cái, mời Ô y kỵ trong phủ tới tham gia. Còn quy định mười lăm mỗi tháng đánh ván lớn, cách năm ngày chơi ván nhỏ. Cách chơi nhiều vô cùng tận. Ta trong lòng ngứa ngáy, biết thừa nó muốn dụ dỗ ta, lại không nhịn được đâm đầu vào.
Nó lo lắng hàn độc của hoàng thượng, cùng hoàng hậu bàn bạc rất lâu tìm về một đống thầy thuốc. Lấy ra ngân châm cá cược với ta châm một nhát là giống hệt như bị điểm huyệt, ta cầm cây châm ngắm nghía, châm gì mà trông như đinh sắt? Liền đặt ngay tại chỗ hai ngàn lượng bạc, khổ thân Thanh Ảnh, tiếng rú bi thảm đó… Ta thông cảm ôm hai ngàn lượng bạc thắng được nghênh ngang bỏ đi.
Nhưng nha đầu đó suốt ba năm liền lấy ngân châm cá cược với ta đến cả trăm lần, trừ một lần bốn tháng trước ta thua mất một ngàn lượng ra, nó thua ta cả trăm lần, có thể không tìm hoàng thượng để đòi sao?
Chuyện ăn ở của mấy tên danh y đó, chẳng phải đều do tên tiểu tử thối đáng thương của ta dùng bổng lộc đã thua chẳng còn lại bao nhiêu cáng đáng hay sao? Lần này thì tốt rồi, trị được hàn độc của hoàng thượng, chắc nó cũng phải đổi món cá cược khác chứ.
“Lão hồ ly!”
Ta híp mắt cười, đến thật rồi.
Nói thật, Lý tưóng quả thực làm ta thấy ghét, mặt vuông chữ điền trông ra vẻ còn oai nghiêm hơn ta, vậy mà hai đứa con gái đều trở thành người nhà của ta, chẳng hiểu ra làm sao.
“Lão hồ ly, sau này con không cược ngân châm với người nữa, con đã phát minh ra cách chơi mới, muốn chơi không?” A La sao cũng giống thằng con kia ôm vai tựa cửa vậy chứ? Tư thế này trông chẳng nho nhã chút nào.
“Người có chơi không? Ô y kỵ bọn họ mê chết thôi, nếu không phải nghĩ tới phải hiếu thuận với lão nhân gia người, con cũng không đặc biệt tới đây hỏi người đâu.”
Cái gì? Ta nghiêm mặt lại: “Không biết trên dưới!”
Nó nghe xong quay người đi mất, chẳng có vẻ gì là giận dữ, hi hi cười nói: “Người không đi càng tốt, Minh Âm, Xích Phượng, Huyền Y với con nữa vừa vặn đủ một bàn!”
“Đợi đã! Còn Thanh Ảnh đâu?” Ta biết nó vốn chẳng để ta vào mắt, thở dài gọi nó lại, ta tò mò.
“Chẳng phải là phải canh gác vương phủ hay sao? Hắn với người thân nhau, hắn phải trực nhật!”
Nhìn nó tung tăng chạy đi mất hút, ta mới chợt phản ứng lại được. Khổ thân Thanh Ảnh, vì thân cận với ta nên bị A La tước mất quyền vui chơi! Là trò chơi gì mới, ta nhất định phải đi coi cho rõ.
Đang tiết xuân hoa nở rộ, ánh dương dịu dàng xuyên qua những tán lá, vừa đi đến Tùng Phong đường ta đã nghe thấy một tràng âm thanh ầm ĩ, còn có… “ta có một đôi Cống thượng hoa*, ai cũng có phần, hôm nay đánh nhỏ thôi, mỗi người mười sáu lượng bạc!” tiếng của A La cũng đủ to đi.
Mỗi người mười sáu lượng bạc, ba người là bốn mươi tám lượng rồi, còn nói là đánh nhỏ!
Ta rón rén đến gần bọn chúng, từ xa nhìn thấy bốn người ngồi xung quanh bàn, không biết đang lấy thứ gì trên bàn, cứ ném đi ném lại, Minh Âm lại còn cười to: “Ha ha, Tự Mạc*! Ta ù rồi, có một Cống gia phiên*, trả tiền, mỗi người hai tư lượng!”
Ta giật bắn mình, Minh Âm ít nói trầm mặc nhất lại có thể cười một cách… đáng sợ như vậy! Chỉ một loáng như thế, hắn đã kiếm hơn sáu mươi lượng bạc? Chân không kìm được tiến về phía trước mấy bước, bọn chúng nói gì ta nghe chả hiểu, không xem kỹ hơn không được.
Mắt bỗng hoa lên, làm ta giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Thanh Ảnh đang nghiêm mặt chắn đường ta: “Lão vương gia xin dừng bước, vương phi đã dặn, không cho ai tiến vào Tùng Phong đường!”
“Ở đâu ra chuyện như vậy! Nó là chủ hay ta là chủ?” Tức chết ta mất, tại sao Thanh Ảnh lại thành ra nghe lời nó chứ?
Thanh Ảnh than thở nói: “Lão vương gia, người đừng làm khó Thanh Ảnh nữa! Vương phi nói, nếu như không phải vương phi cho phép…”
“Trừ phi bước qua xác ngươi mà vào?” ta trợn mắt nhìn hắn.
“Không không không, thuộc hạ nằm đơ ra đấy cũng chẳng ích gì, vương phi nói nếu không được vương phi cho phép đã cho người khác vào, sẽ không cho thuộc hạ chơi mạt chược nữa!” Thanh Ảnh xua tay rối rít.
“Mạt chược? Ngươi nói cái bọn chúng đang chơi kia gọi là mạt chược?” Ta cảm thấy có hứng thú nha.
Thanh Ảnh hai mắt phát sáng, miệng lẩm bà lẩm bẩm, tóm lại là tâng bốc trò chơi mới lên tận mây xanh. Ta nghe vẫn chưa hiểu lắm, tâm tư ngứa ngáy, nhấc chân đi thẳng vào bên trong.
“Lão vương gia dừng bước!” Thanh Ảnh chắn trước mặt ta, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, nhỏ giọng nói như đã hạ quyết tâm:
“Lão vương gia, nếu không để Thanh Ảnh vào báo với vương phi một câu?”
Cái gì? Ta nhìn Thanh Ảnh như nhìn quái vật, nhỏ nhẹ hỏi: “Thanh Ảnh, còn nhớ khi ta đưa ngươi về phủ, ngươi vì mất cha mất mẹ mà lưu lạc đầu đường xó chợ?”
Hắn bỗng quỳ xuống: “Đại ân của lão vương gia, Thanh Ảnh chưa từng quên!”
“Vậy…” Ta lại bước về phía trước một bước, mỉm cười nghĩ Thanh Ảnh tuyệt đối sẽ không phản bội ta, “ta chỉ âm thầm đứng nhìn thôi, không cho bọn chúng biết.”
“Vương phi! Lão vương gia muốn chơi bài!” Ta vừa nói xong Thanh Ảnh đã há mồm rống lên.
“Mời lão vương gia vào!” tiếng A La vang lên giòn giã.
Thanh Ảnh cung kính ôm quyền hành lễ với ta: “Mời lão vương gia!”
Ta lườm hắn, cất bước vào trong. Minh Âm Xích Phượng Huyền Y rời bàn hành lễ với ta: “Lão vương gia!”
“Miễn lễ!”
Lời vừa dứt, ba tên tiểu tử thối kia lập tức ngồi xuống, hai tay bắt đầu mò tới mò lui trên bàn.
Trên bàn bày một đống miếng tre nhỏ, ta tò mò cầm một miếng lên, còn chưa kịp nhìn kỹ, A La đã giơ tay giật về: “Lão hồ ly, nhìn chúng ta chơi trước để học đã!”
Vậy là ta cứ lượn lờ xung quanh bốn chúng nó, xem suốt cả buổi chiều, chừng như đã hiểu ra, ngứa ngáy nói: “Bản vương muốn chơi!”
“Hôm nay giải tán, đánh suốt cả buổi chiều, mỏi tay mỏi cổ rồi, ngày mai đánh lớn, ngày mai chơi tiếp!” A La thẳng thừng tuyên bố giải tán, bốn người đếm lại ngân lượng, nó lại thắng hơn một trăm lượng, Xích Phượng bịn rịn nói: “Hôm nay ta thua hai trăm lượng, ngày mai nhất định ta phải gỡ lại!”
Minh Âm Huyền Y đồng thanh đáp: “Không được! Ngày mai vẫn phải rút thăm quyết định!”
“Bản vương chắc không cần rút thăm chứ?” Ta hỏi xen vào.
“Đương nhiên, vẫn phải nể mặt lão hồ ly người chứ. Cộng thêm người là người mới, mọi người đều rất thích, hoan nghênh người tham gia!” A La cười tít mắt, ba tên kia đồng thanh phụ hoạ.
Ta phơi phới trở về phòng.
Vừa qua trưa ngày thứ hai, ta vội vã đi tới Tùng Phong đường. Ta, A La, Xích Phượng, Minh Âm ngồi một bàn.
“Hôm nay đánh lớn, trung bình mười lượng, ù thì gấp đôi*, ai có ý kiến gì không?” A La tươi cười tuyên bố.
Không ngờ vừa đến đã gặp đúng ngày chơi lớn, lần này phải thắng cho đã mới được. Hôm qua ta tìm hiểu kỹ rồi, buổi tối lại nghiên cứu thêm một lượt, chắc chắc không có vấn đề gì.
Chơi xong một vòng, ta trợn mắt: “Bao nhiêu?”
“Lão vương gia, ngài có một quân không mở kịp, lại còn là Hoa Kiểm*, phải đền ỗi người tám mươi lượng bạc. Cộng thêm ngài rút pháo, thuộc hạ ù một đôi thanh*, ngài phải đưa thuộc hạ một trăm sáu mươi lượng nữa.” Minh Âm kiên nhẫn tính toán sổ sách với ta.
“Lão vương gia, ngoài đền tám mươi lượng, ngài rút pháo thuộc hạ ù một đôi đại*, tổng cộng ngài phải đưa thuộc hạ một trăm hai mươi lượng.” Đó là tiếng của Xích Phượng.
A La cười khanh khách: “Con ít nhất, ngoài tám mươi lượng kia, người rút pháo đưa con mười lượng, tổng là chín mươi lượng.”
Vậy, vậy là phải thua mất ba trăm tám mươi lượng bạc! Được, ta đưa! Ta đếm tiền vứt lên bàn: “Tiếp tục!”
“Lão vương gia, xin lỗi, thuộc hạ ù rồi!”
“Lão vương gia, ngài đừng nóng, thuộc hạ xem bài đã!”
“Lão hồ ly, ha ha, của con là Thanh nhất sắc*, đủ bài!”
Chưa tới hai canh giờ, ta không biết đã phải móc hầu bao bao nhiêu lần, cuối cùng rỗng tuếch. Rỗng rồi? Lúc đi ra ngoài hầu bao có hơn hai nghìn lượng cơ mà.
“Tiếp tục!”
“Lão hồ ly, túi người còn tiền không? Ở đây chỉ chơi tiền mặt, không ghi sổ!” A La lại dám nói như thế.
Nghĩ lại cũng phải, đánh bạc mà ghi sổ thì còn gì vui, ta hào sảng đứng dậy nói: “Đợi đấy, ta về lấy thêm ngân lượng!” Ta vội vàng chạy về lấy thêm ngân lượng, hoàn toàn không biết sau lưng ta ba tên kia cười đến đau cả bụng.
Ngày hôm đó, đánh từ trưa cho đến tận giờ Tý, tiểu tử thối cuối cùng không chịu nổi mặt mũi hầm hầm lôi cổ A La về, ta thua hết hơn bảy nghìn lượng bạc, mà vẫn chưa thấy đủ.
Từ hôm đó, ngày nào ta cũng muốn chơi mạt chược, nhưng tên tiểu tử thối kia nói, A La đang mang thai ngồi lâu không tốt, một ngày chỉ cho chơi hai canh giờ.
A La không được chơi thì cũng thôi đi, nhưng quân mạt chược là của nó, ta muốn tìm người khác chơi, lại phải mượn quân bài của nó. Nó rất keo kiệt, mỗi lần cho ta mượn lại thu của ta một trăm lượng bạc.
Ta gọi Thanh Ảnh đến bắt hắn tự bắt chước mà làm ra một bộ. Nó lại tìm đến bảo đấy là bản quyền của nó, muốn thu phí bản quyền một nghìn lượng.
Ta chơi dần thành thục, Ô y kỵ trong phủ chỉ dám đánh nhỏ với ta, đang lúc buồn chán, Lý tướng lại tìm đến cửa. “Thân gia!”
Được lắm, nghe hắn gọi ta như vậy không lọt lỗ tai chút nào, nhưng hôm nay hả, ta cười cười bảo Lý tướng: “Tướng gia gần đây công việc có bận lắm không?”
“Cũng tạm cũng tạm. Hôm nay qua phủ là muốn cùng thân gia ôn lại chuyện cũ, tiện đến thăm A La, nó cũng đã mang thai rồi.”
Ta biết hắn vẫn còn tiếc nuối quyền lực, có lẽ tính cách hoàng thượng không cho phép hắn ở trên triều đình vênh vang, đành tăng cường vận động hành lang ở vương phủ và Thành đô đốc phủ, tiếng là đi thăm con gái, nhưng rõ là không chịu bỏ qua vinh hoa phú quý.
“Lý tướng phải năng tới đây chơi, gần đây lão phu rỗi việc mới phát hiện ra thú vui dưỡng sinh mới, không biết Lý tướng có hứng thú chơi cùng lão phu?”
Lý tướng hai mắt sáng rực, gật đầu lia lịa.
Vậy là ta cho người đi mời Cố tướng, mời thêm cả binh bộ thị lang Lý lão gia đã thoái vị về nhà an dưỡng, bốn người hợp thành một bàn mạt chược.
Đều là người thông minh cả, bản vương dạy một cái là biết ngay, hôm nay đánh nhỏ. Hi hi, một buổi chiều, bản vương thắng được hơn ba trăm lượng bạc. Cười cười tiễn bọn họ về, hẹn ngày mai đánh tiếp. Ta vô cùng đắc ý, bọn họ đều là người mới, lẽ nào lại không thua? A! Hôm đó A La cũng bảo ta là người – mới!
Nha đầu này, thảo nào ta lại thua nhiều bạc như vậy, hôm đó lại còn đánh lớn! Ta tức giận phùng mang trợn mắt, hùng hổ đi tới Tùng Phong đường tìm A La tính sổ!
“Cha già, làm gì mà gấp vậy?” Tên tiểu tử thối kia chặn ta lại.
“Ta tìm A La!”
“Nàng ngủ rồi, dạo này nôn nhiều quá, mệt mỏi lắm, cha đừng đi làm phiền nàng.”
“Nhưng mà…” ta vẫn còn nhớ vài ngày nữa lại đánh lớn, ta nhất định phải thắng nó.
Tiểu tử thối không nhịn được cười, thì thào bên tai ta: “A La nói, đánh nhỏ vui là chính, sau này vương phủ không đánh lớn nữa.”
Cái gì? Bảy ngàn lượng của ta! Đánh nhỏ thì bao giờ mới thu về được!
Thấy mặt ta thất thần, tiểu tử thối khoé mắt loé lên hung ác: “Con đã quyết định rồi, sau này trong phủ con sẽ là người quản lý sổ sách, cha và A La mỗi tháng chỉ được lĩnh một trăm lượng để chơi bạc!”
“Cái gì?”
“Con bảo cha già nhé, chẳng phải cha đã dạy Cố tướng Lý tướng chơi rồi sao? Cha tìm bọn họ mà đánh! Như vậy, chỉ cần cha bỏ qua A La, con cũng không quản lý sổ sách của cha nữa!” Tiểu tử thối kia cười gian tà.
Ta còn không hiểu nữa hay sao? Đành vỗ vai nó cảm thán một câu: “Con trai lớn rồi không giữ được! Nhưng mà… nếu con làm cho A La sinh liên tiếp mấy đứa, ta tuyệt đối không có ý kiến!”
“Quân tử nhất ngôn!”
“Tứ mã nan truy!”
Ta sung sướng bỏ đi, A La càng bị quản lý nghiêm, càng sẽ đến tìm ta đánh bạc. Tiểu tử thối kia sao lại không thừa hưởng được trí thông minh của ta vậy nhỉ?
—————————————–
THE END