Sau khi ngâm nước nóng, bà chủ cũng rất chu đáo sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người.
Đồng Nhiên và Cảnh Giai Tuệ ở trong một phòng cách gian phòng chính một đoạn, mà Thượng Thiết lại ở phía bên kia.Sau khi nói chúc ngủ ngon với nhau xong, ai nấy đều tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Đồng Nhiên và Cảnh Giai Tuệ ở trong một căn nhà gỗ nhỏ, mái hiên hếch lên một đường cong, kề sát bên cây cổ thụ, những tấm gỗ đều được chuyển về từ Thái Lan với chất lượng tốt nhất, hoa văn tự nhiên sau khi được quét một lớp sơn thì không cần tân trang thêm gì nữa, bước chân trần lên sàn nhà bóng loáng, trong thời tiết khô nóng, khiến cho bàn chân cảm thấy rất mát mẻ.
Chiếc giường lớn trong phòng trông cũng rất thú vị, vừa nhìn là biết đó là một gốc cây cổ thụ lớn bị chặt ra, sau khi được đẽo gọt tỉ mỉ thì đặt một tấm nệm đặc chế lên.Không biết nằm trên một gốc cây đại thụ già như vậy, có thể có được một giấc mộng ngàn năm hay không?
Đồng Nhiên ngồi xuống trước chiếc bàn đặt dưới đất rồi mở laptop ra, sau khi kiểm tra và nhận một số văn kiện quan trọng, liền ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ kia.
Cảnh Giai Tuệ mặc một chiếc váy dài màu trắng, đang tựa nửa người vào cửa sổ chỗ sân phơi, trong tay cầm một cuốn tạp chí, nhưng ánh mắt lại ngây người dừng lại trên một tờ quảng cáo, hồi lâu cũng không thấy cô lật trang khác.
Hắn đứng dậy đi tới, ngồi xuống bên cạnh rồi vô cùng thân thiết ôm vai cô : “Nhìn cái gì vậy, ngâm nước lâu nên mệt mỏi phải không? Đi lên giường đi, anh giúp em xoa bóp nhé?” Nói xong, tay đã có ý đồ bất chính luồn vào trong chiếc váy rộng thùng thình của cô.
Cảnh Giai Tuệ có thể ngửi được mùi rượu trong miệng hắn, bởi vì đã uống trà nên còn trộn lẫn cả hương hoa quả trong đó, tâm tình vốn vẫn đang buồn bực, lúc này bị mùi rượu trêu chọc cũng không thể nhịn được nữa rồi.Cô vỗ bốp một cái lên bàn tay đang vuốt ve của hắn, đứng dậy muốn đi ra ngoài hít thở không khí, nhưng tay lại bị người đàn ông kia gắt gao nắm chặt, hắn nhướn mi nói : “Sao vậy? Lại trở nên mạnh mẽ rồi hả? Em nóng tính thật đấy!”
Nghe giọng điệu mất kiên nhẫn của hắn, lại nghĩ đến việc lúc mình cầm năm trăm vạn đưa cho hắn thì trong lòng như trút được gánh nặng, quả thật là trào phúng.Vậy mà lúc này Đồng Nhiên còn dùng giọng điệu dạy trẻ con để phê bình cô, quá bực mình, cô liền mạnh mẽ xoay người lại rồi đẩy hắn một cái.
Lực đẩy này, bình thường chỉ như một con kiến trên thân cây, nhưng Đồng Nhiên vốn đang kéo cô chuẩn bị ngồi xuống trên sô pha, hơn nữa mới uống chút rượu, hai chân cũng loạng choạng như đánh nhau, bị đẩy bất ngờ liền thuận thế ngửa về sau rồi ngã xuống dưới.
Vì phòng ẩm, nhà gỗ không trực tiếp xây dựng trên mặt đất, mà được dựng lên trên một trụ gỗ cao khoảng một mét, hơn nữa bản thân nhà gỗ lại khá cao, cho nên Đồng Nhiên lập tức bị ngã xuống từ độ cao gần ba mét.Cảnh Giai Tuệ vốn đang tức giận nên mới đẩy hắn, nhưng cô không ngờ rằng người đàn ông kia lại bất ngờ như con lật đật mà ngã xuống như vậy, tiếng đập rất mạnh khi hắn rơi xuống đất, khiến tâm của cô cũng theo đó mà vỡ vụn.
Tay của cô vốn cũng bị Đồng Nhiên nắm chặt, nhưng người đàn ông uống nhiều rượu đó khi bị té xuống khỏi hàng rào thấp bé không đủ che chắn, mắt thấy Cảnh Giai Tuệ cũng sẽ bị kéo xuống, phản ứng của hắn lại cực kỳ nhanh nhạy mà lập tức buông tay cô ra, chỉ để một mình mình nặng nề ngã xuống bãi cỏ bên dưới.
Cảnh Giai Tuệ không ngờ lại thành ra thế này, cô hít một ngụm khí lạnh rồi vội vàng đi xuống xem, người đàn ông kia tứ chi dang rộng, vẫn không nhúc nhích nằm trên bãi cỏ xanh, không biết là sống hay chết.
Cô nhất thời cảm thấy tay chân lạnh toát, vội vàng chạy xuống bậc thang, quỳ gối bên cạnh Đồng Nhiên, lại không dám động vào hắn mà chỉ dán vào lỗ tai nói : “Đồng…Đồng Nhiên, anh không sao chứ? Có nghe thấy em nói không?” Nhưng Đồng Nhiên vẫn nhắm chặt hai mắt, Cảnh Giai Tuệ đôi môi run rẩy giơ ngón tay ra rồi đưa tới dưới mũi hắn, lại phát hiện người đàn ông kia đã ngừng thở rồi.
Mới vừa rồi cô đã tận mắt thấy Đồng Nhiên bị đập đầu xuống dưới…Cao như vậy…Liệu có khi nào…
Đồng Nhiên không tỉnh dậy nữa! Nghĩ vậy, sức lực trên người cô giống như đều bị hút ra hết, Cảnh Giai Tuệ nước mắt ào ào chảy ra.Cô cố gắng đứng dậy, nhấc đôi chân mềm mại, đứng lên muốn đi gọi người đến cứu, vừa bước được hai bước thì mắt cá chân lại bị người ta nắm chặt lấy, cứ như vậy kéo cô quỳ rạp xuống bãi cỏ.Cô nhìn lại, tên đáng chết kia lại dám mỉm cười đắc ý thỏa mãn nhìn cô hai mắt đẫm lệ như sương mù.
“Thế nào, em muốn mưu sát chồng sao? Cho dù anh có biến thành quỷ, cũng tuyệt đối không tha cho em đâu…” Đồng Nhiên còn chưa nói xong, ngực lại bị cô hung hăng đá cho một cái.
“Đồ chết tiệt này! Lại dám gạt em, đùa giỡn em anh thấy vui lắm đúng không?” Một khắc kia, cô thật sự đã nghĩ đến việc Đồng Nhiên bị mất đi tri giác, vốn tưởng rằng cảm giác của cô đối với hắn chỉ là một sự hờ hững cộng thêm chút áy náy, nhưng không ngờ trong khoảnh khắc nghĩ rằng hắn sẽ chết, toàn bộ đầu óc cô lại trở nên tê cứng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, anh không được chết!
Thế nhưng sự kinh hãi đó còn chưa tiêu tan thì hắn lại cợt nhả cười nhạo mình.Bao nhiêu ấm ức mấy ngày nay đều tích tụ lại rồi vọt lên yết hầu, sau đó tất cả đều chuyển hóa hết thành nước mắt, muốn dừng lại cũng không được.
“Anh tên đáng ghét này! Đáng ghét! Sao anh không ngã xuống mà chết luôn đi!”
Đồng Nhiên vốn chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng không ngờ Cảnh Giai Tuệ lại khóc đến thương tâm như vậy, bàn tay đánh lên người hắn cũng chỉ giống như bị mèo cào, đôi mắt và cái mũi đỏ hồng kia cũng muốn trêu chọc trái tim hắn, lập tức bị mềm hóa thành một vũng nước, chỉ còn biết nằm trên cỏ ôm lấy cô gái đang “nổi điên” kia, mặc cho cô đánh vào ngực mình, dịu dàng dỗ : “Đừng khóc, đừng khóc…Là anh hư, anh không nên gạt em…”
Cảnh Giai Tuệ đánh lung tung một hồi, cuối cùng lại mệt mỏi hít hít mũi rồi nằm nửa người trong lòng Đồng Nhiên, hắn lại vừa hôn vừa dỗ đem cô bế dậy, một lần nữa quay về căn nhà gỗ, chẳng qua một hồi vật vã khiến cho trên đầu hai người dính đầy cỏ và rễ cây.Đồng Nhiên nhìn Cảnh Giai Tuệ vẫn còn đang nghẹn ngào, cẩn thận gỡ cỏ trên tóc cô, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên mũi cô.
Hắn đã bao lâu không được nhìn thấy dáng vẻ gào khóc như một đứa trẻ của cô gái này rồi nhỉ? Cô gái này trước kia rất hay khóc, nhất là thời gian hai người ở chung càng lâu thì cô lại càng thích khóc trước mặt hắn – Sinh bệnh bị cảm, nằm trong chăn nhỏ giọng khóc; khi giận dỗi trên đường, cô tức giận hất tay hắn ra, ngồi ở vỉa hè chôn đầu vào khuỷu tay rồi tủi thân khóc; cãi nhau với hắn một trận rồi đem quần áo của mình nhét vào hành lý, bày ra bộ dạng bất lực rời nhà trốn đi mà khóc.
Từng có một quãng thời gian ngắn, hắn trở nên rất không bình tĩnh, cảm thấy nói cô làm từ nước thì không thích hợp lắm! Không phải làm từ nước, mà phải nói là một thác nước tuôn trào mới đúng!
Nhưng về sau, số lần mà cô gái này khóc lại trở nên ngày càng ít.Thay cho dáng vẻ khóc lóc làm nũng, là ánh mắt nghị kỵ và thâm trầm đầy áp lực.Khi đó hắn mới nhận ra, hắn ao ước được ngắm nhìn cô không kiêng dè gì mà tựa vào lòng mình khóc lớn đến cỡ nào.
Lúc này, hắn mới phát hiện cái cảm giác vô cùng thân thiết này lại chậm rãi trở về nhưng cũng dần dần biến mất…Càng lúc càng xa…
Hắn đem mặt cọ cọ lên hai má Cảnh Giai Tuệ vẫn còn mang theo hơi nước, cảm nhận được làn da ẩm ướt sau khi được ma sát lại chậm rãi nóng lên.
“Chị Hồng bảo với anh là em đã biết chuyện mua nhà xưởng.Không phải vì chuyện này mà em đang trách móc anh đấy chứ?” Đồng Nhiên bỗng dưng mở miệng nói, Cảnh Giai Tuệ chậm rãi hít hít mũi, tội lỗi của người đàn ông này đối với cô đã chồng chất lên từ lâu rồi, việc bán nhà xưởng cũng chỉ là giọt nước làm tràn ly mà thôi.Cho nên cô cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đẩy hắn ra, xoay người ngã xuống giường, đem mặt mình vùi vào trong tấm chăn mềm.
“Người tên Hele mà Dương tổng của các em thông đồng không phải là một kẻ dễ bắt nạt, từ lúc hắn cùng với tên họ Dương đó liên lạc chỉ sợ là đã tính toán được hết mọi chuyện rồi.Dương tổng tuy không nhìn ra được dã tâm của Hele, nhưng hắn lại đề bạt em làm tổng giám đốc, hết thảy đều vì đề phòng khi có vấn đề sẽ đem em ra chịu tội.Một khi bắt tay vào điều tra, Dương tổng tránh không được mà em cũng chạy không thoát, vậy mà khi anh hỏi, em lại không chịu nói một lời với anh.Anh không thể trơ mắt nhìn em bị bọn họ làm cho liên lụy, đành phải rút củi dưới đáy nồi mua lại nhà xưởng.”
Đáng tiếc tuy đã nói vậy, nhưng người phụ nữ nằm trong chăn kia vẫn không chịu chui ra.
Đồng Nhiên tiếp tục nói : “Tuệ Tuệ, không phải là em muốn cứ ở mãi trong nhà xưởng làm công đấy chứ? Không có ý định đổi công ty khác, đổi ngành sản xuất khác hay sao?”
Cảnh Giai Tuệ đoán được ý nghĩ của hắn, chôn đầu trong chăn bông rầu rĩ nói : “Cho dù có phải đổi công ty, em cũng sẽ không đến công ty của anh.”
Đồng Nhiên tiếp tục nói : “Bây giờ kinh doanh là vua, nhưng để mở rộng rất khó, cũng không thể mở mang được tầm mắt.Nếu đến công ty tài chính, môi trường tiếp xúc cũng rộng hơn, có thể rèn luyện được bản thân.Anh vừa mới thành lập một công ty mới, em có hứng thú muốn đến thử luyện một chút hay không? Sao hả? Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đó? Anh không có ý định muốn bật đèn xanh với em, mà là xem em có bản lĩnh xông vào đầm rồng hang hổ một lần hay không thôi, nếu em có thể thích nghi được với hang sói, thì hãy thay anh kiếm tiền, năm trăm vạn? Như vậy thì lợi cho em quá rồi, tối thiểu em cũng phải mang về năm triệu cho anh, được không?”
Đến ngày đó, Đồng Nhiên cảm thấy năm triệu này là một cái hẹn không xa, nhưng trước tiên phải kiếm chút lời làm dịu mát cuộc sống cái đã, lấy cớ vừa rồi lưng bị đập xuống đất, trong cơ thể chắc chắn đã bị tụ máu, phải làm cho máu lưu thông, rốt cuộc cũng đem người phụ nữ này đặt dưới thân mình, ở trên gốc cây cổ thụ ngàn năm làm đủ các tư thế đa dạng, làn da của cô vừa mới ngâm nước nóng, trắng mịn đến nỗi hận không thể cứ như vậy ôm chặt trong ngực, không bao giờ buông ra nữa…
Dưới cành lá cổ thụ xào xạc, tiếng côn trùng kêu râm ran, Cảnh Giai Tuệ giống như đang khóc nức nở, tiếng rên rỉ như có như không, trong ban đêm yên tĩnh truyền đi rất xa.Ở trong một gian nhà gỗ phía bên kia, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trong căn nhà không sáng đèn, ánh mắt nhìn về căn nhà dưới tàng cây, trong đầu không thể không liên tưởng đến một màn xuân sắc nóng rực đang diễn ra bên trong, hắn giống như cũng đang nhìn thấy được thân thể đầy đặn mềm mại trắng nõn kia, run run bị người đàn ông hung hăng đặt ở dưới thân tùy ý hưởng dụng, bộ ngực tròn trịa trong sự va chạm kịch liệt mà khẽ lắc lư…Nắm chặt ly rượu trong tay, giữa tiếng răng rắc khó có thể nghe thấy, ly rượu bị bóp nát rồi vương vãi đầy đất…
Sáng sớm hôm sau, Đồng Nhiên chào tạm biệt vợ chồng Cường Tử, mang theo Cảnh Giai Tuệ lên trực thăng rồi rời đi.Thượng Thiết hình như vẫn đang ngủ, lúc bọn họ chào tạm biệt cũng không thấy xuất hiện.
Đồng Nhiên biết, nếu muốn hai anh em lại thoải mái giống như trước kia là điều không tưởng, hiện tại hai người đều chỉ duy trì sự lịch sự ngoài mặt, coi như là lựa chọn tốt nhất rồi.
Cảnh Giai Tuệ vốn tưởng rằng việc hắn đề nghị cô đến làm cho công ty mới của hắn, chẳng qua chỉ là rượu vào nên mê sảng mà thôi, ngủ một giấc là quên ngay.
Nhưng khi hắn kéo cô xuất hiện tại Queen’s Road Central ở Hồng Kông, cô mới nhận ra Đồng Nhiên đang nghiêm túc.
Lúc đi vào phòng họp, cô mới phát hiện Đồng Nhiên thật sự muốn đem cô vào hang sói rồi – Chỉ thấy, hai bố con Đồng Tự và Đồng Hiểu Lượng đang ngồi ở bên cạnh vị trí chính trong phòng.
Lúc bọn họ trông thấy Cảnh Giai Tuệ bước vào, ánh mắt không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn lên.