Sau khi Trần Y Y quan sát kỹ dáng vẻ hoàn mỹ của hắn, liền bắt đầu cái nàng gọi là thăm dò.
Làm như thế nào để thăm dò một người đang giả ngốc.
Trần Y Y dùng ánh mắt không có hảo ý dừng trêи người Sở Trác, sau đó nàng hướng tới phu quân đang ngơ ngác vươn móng vuốt.
Đầu tiên là gãi ngứa, sau đó là kéo tóc, thậm chí cuối cùng còn lột y phục.
Đợi nàng đem tất cả những gì có thể nghĩ đến đều thử một lần, đã nhìn thấy cái người trước đó nguyên bản là ngốc manh nhưng bộ dáng thực đoan trang, nay lại thành cả người đáng thương như vừa vượt qua đại nạn.
Mái tóc mềm mượt ban đầu của hắn đã biến thành tổ chim.
Quần áo ban đầu chỉnh chu của hắn, lúc này ở trêи thân vô cùng xốc xếch.
Ngay cả khuôn mặt không huyết sắc ban đầu của hắn, giờ phút này cũng có một chút đỏ ửng.
Đương nhiên cái tia đỏ ửng này cũng không phải là bởi vì hắn thẹn thùng.
Mà là bởi vì Trần Y Y nhéo mặt hắn rất nhiều lần.
Trần Y Y nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của phu quân, có chút hối lỗi ho khan một tiếng.
Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, đây là thừa dịp có cơ hội quang minh chính đại ăn đậu hũ của phu quân.
Trần Y Y sửa sang lại y phục của mình, chột dạ rót cho mình một ly nước.
Sau đó nàng liền phát hiện Thang Viên cùng Vân Bích chẳng biết lúc nào đã quay trở lại.
Lúc này hai cái nha hoàn biểu lộ khác nhau nhìn Trần Y Y.
Hiển nhiên lúc vừa đến nhìn thấy cảnh tượng này, các nàng đã vô cùng chấn kinh.
Thang Viên dùng đôi mắt con thỏ lên án mà nhìn Trần Y Y.
Nàng biết là, nàng biết là nhị thiếu phu nhân sẽ không có ý tốt.
Nguyên nhân muốn đẩy nàng ra, là để dễ dàng khi dễ nhị gia đáng thương.
Uổng công nàng vừa rồi còn muốn dùng tiền của mình để mua cho nhị thiếu phu nhân một cây hồ lồ đường.
Nghĩ như vậy Thang Viên liền mắt đỏ hồng mà chạy vào.
Nàng đáng thương nhị gia, làm sao số phận lại khổ như vậy.
Vân Bích cũng theo Thang Viên đi vào phòng, nàng có thể cảm nhận được oán niệm của Thang Viên cũng thật sâu.
Thời điểm lúc Thang Viên cùng Vân Bích còn đang dạo phố, Thang Viên một mực nói rằng nàng lo lắng nhị gia cùng thiếu phu nhân đơn độc ở cùng một chỗ sẽ xảy ra chuyện.
Lúc ấy Vân Bích vẫn đi thẳng khí thế nói:” Đừng lộ lắng, nhị thiếu phu nhân sau khi tỉnh lại đã không còn ghét nhị gia nữa rồi.”
Kết quả nàng vừa mới cam đoan xong trở về liền thấy tiểu thư nhà mình đối với đầu gỗ nhị gia, lại ” Bắt”, lại “Cào ” lại ” Túm tóc ”
Thực sự là quá …. quá hung tàn.
Trần Y Y biết hai nha đầu này đang hiểu lầm cái gì.
Nàng vừa rồi nhìn như hung thần ác khí, nhưng kỳ thực căn bản là không một chút khí lực nào cả.
Kể từ sau khi nàng phát hiện ra khí lực của mình có chút mạnh, lúc nàng muốn làm cái gì đều rất cẩn thận.
Nhất là thời điểm đối đãi với Sở Trác, giống như đối đãi với búp bê thủy tinh sợ bị vỡ.
Nhưng là một màn kia, ở trong mắt những người khác vốn là một dáng vẻ khác.
Bất quá Trần Y Y cũng không muốn giải thích. Thứ nhất, nếu như các nàng có mắt sẽ phát hiện Sở căn bản không có bị thương. Thứ hai, đoán chừng nếu nàng giải thích cũng không có người tin.
Dù sao nguyên chủ vốn là một thê tử ác độc.
Nàng mặc dù muốn cải thiện cách nhìn của người khác đối với nàng, lại không phải chuyện một sớm một chiều.
Nghĩ như vậy, Trần Y Y vô cùng yên tâm thoải mái mà mặc kệ.
Thang Viên cùng Vân Bích thừa dịp Trần Y Y ra ngoài dắt chó, lén mời đại phu xem xét cho nhị gia.
Sau đó hai người liền phát hiện trêи người nhị gia cũng không có gì không ổn.
Đại phu còn nói:” Nghe nói các người hôm nay mang theo nhị gia đi ra ngoài, có câu nói rất hay, bệnh nằm lâu ngày cơ thể sẽ bị tổn thương, đi nhiều một chút lúc nào cũng tốt.
Sau khi xác định được nhị gia không có chuyện gì, hai nha hoàn nhịn không được liền cảm thấy kỳ quái.
Vậy thời điểm hôm nay các nàng trở về, nhìn thấy Trần Y Y bộ dạng như thế, chẳng lẽ là nhị thiếu phu nhân muốn cùng nhị gia chơi đùa.
Sau mấy ngày tiểu đội dắt chó của Trần Y Y, thành công từ một người một chó biến thành bốn người một chó.
Nàng còn chưa quên chuyện cho Sở Trác rèn luyện thân thể.
Nếu đã muốn Sở Trác rèn luyện, hai cái nha hoàn cũng phải rèn luyện theo.
Từ sau chuyện đám hài tử ác độc kia, hai cái nha hoàn này thực sự là quá yếu đuối.
Đã là người của Sở gia đều muốn cứu, thêm hai cái nha hoàn cũng không gọi là gì, đương nhiên điều kiện tiên quyết là các nàng không được gây trở ngại.
Nếu các nàng không tự tranh đấu cho chính mình, Trần Y Y tuyệt đối sẽ không do dự mà bỏ qua bọn họ.
Nàng cũng không phải là cái người ngu xuẩn, đặt mình vào để cứu người khác.
Bởi vì thân thể của Sở Trác không được tốt, không có cách nào vận động nhiều cùng một lúc.
Cho nên Trần Y Y chạy bốn vòng,hắn chỉ mới chạy một vòng.
Thời điểm Trần Y Y chạy tám vòng, hắn chỉ mới chạy ba vòng.
Trừ bỏ việc rèn luyện thân thể mỗi ngày ra, Trần Y Y cũng thỉnh thoảng đi ra ngoài đem vài món trang sức ra đổi.
Nàng biết người của Sở Minh Yến vẫn đang ngó chừng nàng, cho nên không có cách nào để nàng trao đổi nhiều trong một lần.
Bất quá thời gian gần đây cũng khá sung túc, nàng có thể đổi từng chút.
Ngoại trừ những chuyện này, Trần Y Y vẫn còn lên kế hoạch tìm một lối thoát đào mệnh.
Kỳ thật đại loạn vẫn còn chưa tới, nàng cũng không có cách nào xác định làm như thế nào mới an toàn.
Bởi vì lúc ấy trong tiểu thuyết, chỉ nói Sở gia diệt môn là tiền thân cho đại loạn, cũng là điềm báo Tam vương muốn đoạt lấy cả thiên hạ.
Án diệt môn này là do Tam vương chuẩn bị kế hoạch từ trước, tại những nơi khác cũng đã phát sinh qua.
Chính là Sở gia đáng thương, lúc ấy không may mắn, vừa lúc là một trong số ấy mà thôi.
Không đợi được đến lúc thiên hạ chân chính đại loạn, Trần Y Y cũng không biết nơi nào hỗn loạn, nơi nào an toàn.
Nàng chính là mơ hồ nhớ kỹ, nơi ít bị ảnh hưởng nhất chính là vùng núi sâu ở phía nam.
Đây cũng là nguyên nhân nàng cũng không lập tức rời đi ngay.
Bởi vì nàng không biết, bản thân sau khi xuyên việt, cố tình đi theo hướng đó, có thể hay không xảy ra hiệu ứng cánh bướm.
Tỉ như: Nguyên bản địa phương an toàn, có thể hay không biến thành nơi không an toàn?
Tỉ như: Có thể Tam vương sẽ đột ngột chết trước cuộc đại loạn.
Bởi vì nhiều lý do không chắc chắn, một mạng lưới vô hình đã hiện ra trước mặt Trần Y Y.
Nàng mỗi bước đi đều suy nghĩ thật kỹ càng, để mỗi bước đi đều là đường sống chứ không phải ngõ cụt.
Sở Trác rèn luyện được nửa tháng, lượng cơm của hắn ăn rõ ràng tăng lên nhiều, ngay cả nguyên bản khuôn mặt gầy yếu, đã mơ hồ có thêm một chút thịt.
Trần Y Y nhìn phu quân nhỏ, khuôn mặt búng ra nước càng ngày lại càng đẹp hơn, đột nhiên cảm thấy chiếu cố hắn rất đáng giá.
Dù sao khuôn mặt đẹp mắt như vậy, mỗi ngày nhìn thấy có thể làm lòng người tốt đẹp.
Đối với Trần Y Y từng chút biến hoá, Sở Minh Yến ban đầu còn rất nghi hoặc.
Về sau luôn theo dõi nàng cũng không nhìn thấy cái gì.
Sở Minh Yến liền tự tìm lý do cho mình, nghĩ là vì ước định trước đó với Trần Y Y.
Chính là ngày đó trong viện Sở Minh Yến, Sở Minh Yến nói với Trần Y Y chỉ cần nàng vì Sở gia nguyện ý sinh hạ một đứa bé, liền đáp ứng cho Sở Trác cũng Trần Y Y ly hôn.
Nghĩ Trần Y Y đã yên phận muốn sinh con, Sở Minh Yến đối với chuyện này đương nhiên hết sức hài lòng.
Cho nên về sau lúc thấy Trần Y Y, Sở Minh Yến cũng không tiếp tục nhìn nàng bằng gương mặt lạnh lùng.
Khoảng thời gian này của Trần Y Y, ngoại trừ mang Sở Trác tại Sở gia đi dạo, ngẫu nhiên cũng sẽ mang hắn ra khỏi phủ đi dạo.
Ngay từ đầu bách tính trong thành, đối với chuyện Sở nhị gia ra ngoài đi lại, thái độ hết sức bất mãn.
Người a, đều là động vật ích kỷ.
Bọn hắn lo lắng Sở nhị gia sẽ nổi điên, sau đó không cẩn thận làm bọn họ cùng người nhà bị thương.
Nhưng là về sau bọn họ lại phát hiện,chỉ cần bọn họ không chủ động trêu chọc Sở Trác, thì hắn cũng chỉ là một tên ngốc tử vô cùng an tĩnh.
Tiếp xúc cùng với Sở Trác, thời gian qua bọn họ cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Thậm chí những người có tâm địa tốt, sẽ còn nhịn không được thay Sở gia nói vài tiếng.
Dù sao năm đó hắn cũng là liệt hoả thiếu niên, tư thế của hắn ngày đó, tài hoa làm người ta thán phục … đều nằm ngoài tầm với của bọn họ.
Bất quá có người hữu tâm lương thiện, cũng chắc chắn sẽ có kẻ ác độc.
Năm đó bởi vì Sở Trác quá xuất chúng, dẫn đến không ít người đồng lứa ghen ghét với tài mạo của hắn.
Về sau Sở Trác xảy ra chuyện, những người này là người đầu tiên đứng ra nhục nhã Sở Trác.
Bọn hắn một đám trào phúng Sở Trác nghèo túng, lại không biết chính mình cái bộ mặt xấu xí kia càng khó xem.
Trần Y Y cảm thấy trong đám người này, nói không chừng còn có người năm đó hại Sở Trác.
Bởi vì Sở Trác đã cùng huynh trưởng tập võ luyện kiếm, chưa đến mười tuổi đã có thể cưỡi ngựa bắn cung.
Mà thời điểm xảy ra chuyện, Sở Trác cũng đã mười mấy tuổi.
Lúc đó Sở Trác đã không còn nhỏ nữa, căn bản không có khả năng tự nhiên từ trêи ngựa rơi xuống.
Mà Sở Trác lại có võ công, thời điểm hắn té xuống, hẳn là sẽ có biện pháp tự cứu mình mới đúng.
Nhưng mà nghe người ở chỗ này nói, ngay tại thời điểm đó Sở Trác giống như bị trúng tà, căn bản là không có khả năng ý thức được mà tự cứu chính mình.
Để cho một người biết võ công, ngu ngốc tư trêи ngựa rơi xuống, điểm kỳ hoặc trong đó nghĩ một chút liền có thể nhận ra ngay.
Ngày tại lúc Trần Y Y đang thất thần, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện mấy người.
Nàng có chút nghi ngờ lấy lại tinh thần, đã thay vài cái công tử lạ mặt, cười đùa tý tửng vây xung quanh nàng cùng Sở Trác.
Thang Viên đi theo sau Trần Y Y thấy thế, nhịn không được tiến lên một bước ngăn khuất trước mặt Trần Y Y.
Thang Viên mặc dù không thích Trần Y Y nhưng dù sao nàng cũng là nhị thiếu phu nhân của Sở gia bọn họ.
Nàng thân làm nô tỳ của Sở gia bất luận như thế nào cũng phải bảo hộ chủ tử chu toàn.
Thang Viên ” Các ngươi là người nào, vì sao muốn đem chúng ta ngăn ở nơi này. ”
Làm như thế nào để thăm dò một người đang giả ngốc.
Trần Y Y dùng ánh mắt không có hảo ý dừng trêи người Sở Trác, sau đó nàng hướng tới phu quân đang ngơ ngác vươn móng vuốt.
Đầu tiên là gãi ngứa, sau đó là kéo tóc, thậm chí cuối cùng còn lột y phục.
Đợi nàng đem tất cả những gì có thể nghĩ đến đều thử một lần, đã nhìn thấy cái người trước đó nguyên bản là ngốc manh nhưng bộ dáng thực đoan trang, nay lại thành cả người đáng thương như vừa vượt qua đại nạn.
Mái tóc mềm mượt ban đầu của hắn đã biến thành tổ chim.
Quần áo ban đầu chỉnh chu của hắn, lúc này ở trêи thân vô cùng xốc xếch.
Ngay cả khuôn mặt không huyết sắc ban đầu của hắn, giờ phút này cũng có một chút đỏ ửng.
Đương nhiên cái tia đỏ ửng này cũng không phải là bởi vì hắn thẹn thùng.
Mà là bởi vì Trần Y Y nhéo mặt hắn rất nhiều lần.
Trần Y Y nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của phu quân, có chút hối lỗi ho khan một tiếng.
Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, đây là thừa dịp có cơ hội quang minh chính đại ăn đậu hũ của phu quân.
Trần Y Y sửa sang lại y phục của mình, chột dạ rót cho mình một ly nước.
Sau đó nàng liền phát hiện Thang Viên cùng Vân Bích chẳng biết lúc nào đã quay trở lại.
Lúc này hai cái nha hoàn biểu lộ khác nhau nhìn Trần Y Y.
Hiển nhiên lúc vừa đến nhìn thấy cảnh tượng này, các nàng đã vô cùng chấn kinh.
Thang Viên dùng đôi mắt con thỏ lên án mà nhìn Trần Y Y.
Nàng biết là, nàng biết là nhị thiếu phu nhân sẽ không có ý tốt.
Nguyên nhân muốn đẩy nàng ra, là để dễ dàng khi dễ nhị gia đáng thương.
Uổng công nàng vừa rồi còn muốn dùng tiền của mình để mua cho nhị thiếu phu nhân một cây hồ lồ đường.
Nghĩ như vậy Thang Viên liền mắt đỏ hồng mà chạy vào.
Nàng đáng thương nhị gia, làm sao số phận lại khổ như vậy.
Vân Bích cũng theo Thang Viên đi vào phòng, nàng có thể cảm nhận được oán niệm của Thang Viên cũng thật sâu.
Thời điểm lúc Thang Viên cùng Vân Bích còn đang dạo phố, Thang Viên một mực nói rằng nàng lo lắng nhị gia cùng thiếu phu nhân đơn độc ở cùng một chỗ sẽ xảy ra chuyện.
Lúc ấy Vân Bích vẫn đi thẳng khí thế nói:” Đừng lộ lắng, nhị thiếu phu nhân sau khi tỉnh lại đã không còn ghét nhị gia nữa rồi.”
Kết quả nàng vừa mới cam đoan xong trở về liền thấy tiểu thư nhà mình đối với đầu gỗ nhị gia, lại ” Bắt”, lại “Cào ” lại ” Túm tóc ”
Thực sự là quá …. quá hung tàn.
Trần Y Y biết hai nha đầu này đang hiểu lầm cái gì.
Nàng vừa rồi nhìn như hung thần ác khí, nhưng kỳ thực căn bản là không một chút khí lực nào cả.
Kể từ sau khi nàng phát hiện ra khí lực của mình có chút mạnh, lúc nàng muốn làm cái gì đều rất cẩn thận.
Nhất là thời điểm đối đãi với Sở Trác, giống như đối đãi với búp bê thủy tinh sợ bị vỡ.
Nhưng là một màn kia, ở trong mắt những người khác vốn là một dáng vẻ khác.
Bất quá Trần Y Y cũng không muốn giải thích. Thứ nhất, nếu như các nàng có mắt sẽ phát hiện Sở căn bản không có bị thương. Thứ hai, đoán chừng nếu nàng giải thích cũng không có người tin.
Dù sao nguyên chủ vốn là một thê tử ác độc.
Nàng mặc dù muốn cải thiện cách nhìn của người khác đối với nàng, lại không phải chuyện một sớm một chiều.
Nghĩ như vậy, Trần Y Y vô cùng yên tâm thoải mái mà mặc kệ.
Thang Viên cùng Vân Bích thừa dịp Trần Y Y ra ngoài dắt chó, lén mời đại phu xem xét cho nhị gia.
Sau đó hai người liền phát hiện trêи người nhị gia cũng không có gì không ổn.
Đại phu còn nói:” Nghe nói các người hôm nay mang theo nhị gia đi ra ngoài, có câu nói rất hay, bệnh nằm lâu ngày cơ thể sẽ bị tổn thương, đi nhiều một chút lúc nào cũng tốt.
Sau khi xác định được nhị gia không có chuyện gì, hai nha hoàn nhịn không được liền cảm thấy kỳ quái.
Vậy thời điểm hôm nay các nàng trở về, nhìn thấy Trần Y Y bộ dạng như thế, chẳng lẽ là nhị thiếu phu nhân muốn cùng nhị gia chơi đùa.
Sau mấy ngày tiểu đội dắt chó của Trần Y Y, thành công từ một người một chó biến thành bốn người một chó.
Nàng còn chưa quên chuyện cho Sở Trác rèn luyện thân thể.
Nếu đã muốn Sở Trác rèn luyện, hai cái nha hoàn cũng phải rèn luyện theo.
Từ sau chuyện đám hài tử ác độc kia, hai cái nha hoàn này thực sự là quá yếu đuối.
Đã là người của Sở gia đều muốn cứu, thêm hai cái nha hoàn cũng không gọi là gì, đương nhiên điều kiện tiên quyết là các nàng không được gây trở ngại.
Nếu các nàng không tự tranh đấu cho chính mình, Trần Y Y tuyệt đối sẽ không do dự mà bỏ qua bọn họ.
Nàng cũng không phải là cái người ngu xuẩn, đặt mình vào để cứu người khác.
Bởi vì thân thể của Sở Trác không được tốt, không có cách nào vận động nhiều cùng một lúc.
Cho nên Trần Y Y chạy bốn vòng,hắn chỉ mới chạy một vòng.
Thời điểm Trần Y Y chạy tám vòng, hắn chỉ mới chạy ba vòng.
Trừ bỏ việc rèn luyện thân thể mỗi ngày ra, Trần Y Y cũng thỉnh thoảng đi ra ngoài đem vài món trang sức ra đổi.
Nàng biết người của Sở Minh Yến vẫn đang ngó chừng nàng, cho nên không có cách nào để nàng trao đổi nhiều trong một lần.
Bất quá thời gian gần đây cũng khá sung túc, nàng có thể đổi từng chút.
Ngoại trừ những chuyện này, Trần Y Y vẫn còn lên kế hoạch tìm một lối thoát đào mệnh.
Kỳ thật đại loạn vẫn còn chưa tới, nàng cũng không có cách nào xác định làm như thế nào mới an toàn.
Bởi vì lúc ấy trong tiểu thuyết, chỉ nói Sở gia diệt môn là tiền thân cho đại loạn, cũng là điềm báo Tam vương muốn đoạt lấy cả thiên hạ.
Án diệt môn này là do Tam vương chuẩn bị kế hoạch từ trước, tại những nơi khác cũng đã phát sinh qua.
Chính là Sở gia đáng thương, lúc ấy không may mắn, vừa lúc là một trong số ấy mà thôi.
Không đợi được đến lúc thiên hạ chân chính đại loạn, Trần Y Y cũng không biết nơi nào hỗn loạn, nơi nào an toàn.
Nàng chính là mơ hồ nhớ kỹ, nơi ít bị ảnh hưởng nhất chính là vùng núi sâu ở phía nam.
Đây cũng là nguyên nhân nàng cũng không lập tức rời đi ngay.
Bởi vì nàng không biết, bản thân sau khi xuyên việt, cố tình đi theo hướng đó, có thể hay không xảy ra hiệu ứng cánh bướm.
Tỉ như: Nguyên bản địa phương an toàn, có thể hay không biến thành nơi không an toàn?
Tỉ như: Có thể Tam vương sẽ đột ngột chết trước cuộc đại loạn.
Bởi vì nhiều lý do không chắc chắn, một mạng lưới vô hình đã hiện ra trước mặt Trần Y Y.
Nàng mỗi bước đi đều suy nghĩ thật kỹ càng, để mỗi bước đi đều là đường sống chứ không phải ngõ cụt.
Sở Trác rèn luyện được nửa tháng, lượng cơm của hắn ăn rõ ràng tăng lên nhiều, ngay cả nguyên bản khuôn mặt gầy yếu, đã mơ hồ có thêm một chút thịt.
Trần Y Y nhìn phu quân nhỏ, khuôn mặt búng ra nước càng ngày lại càng đẹp hơn, đột nhiên cảm thấy chiếu cố hắn rất đáng giá.
Dù sao khuôn mặt đẹp mắt như vậy, mỗi ngày nhìn thấy có thể làm lòng người tốt đẹp.
Đối với Trần Y Y từng chút biến hoá, Sở Minh Yến ban đầu còn rất nghi hoặc.
Về sau luôn theo dõi nàng cũng không nhìn thấy cái gì.
Sở Minh Yến liền tự tìm lý do cho mình, nghĩ là vì ước định trước đó với Trần Y Y.
Chính là ngày đó trong viện Sở Minh Yến, Sở Minh Yến nói với Trần Y Y chỉ cần nàng vì Sở gia nguyện ý sinh hạ một đứa bé, liền đáp ứng cho Sở Trác cũng Trần Y Y ly hôn.
Nghĩ Trần Y Y đã yên phận muốn sinh con, Sở Minh Yến đối với chuyện này đương nhiên hết sức hài lòng.
Cho nên về sau lúc thấy Trần Y Y, Sở Minh Yến cũng không tiếp tục nhìn nàng bằng gương mặt lạnh lùng.
Khoảng thời gian này của Trần Y Y, ngoại trừ mang Sở Trác tại Sở gia đi dạo, ngẫu nhiên cũng sẽ mang hắn ra khỏi phủ đi dạo.
Ngay từ đầu bách tính trong thành, đối với chuyện Sở nhị gia ra ngoài đi lại, thái độ hết sức bất mãn.
Người a, đều là động vật ích kỷ.
Bọn hắn lo lắng Sở nhị gia sẽ nổi điên, sau đó không cẩn thận làm bọn họ cùng người nhà bị thương.
Nhưng là về sau bọn họ lại phát hiện,chỉ cần bọn họ không chủ động trêu chọc Sở Trác, thì hắn cũng chỉ là một tên ngốc tử vô cùng an tĩnh.
Tiếp xúc cùng với Sở Trác, thời gian qua bọn họ cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Thậm chí những người có tâm địa tốt, sẽ còn nhịn không được thay Sở gia nói vài tiếng.
Dù sao năm đó hắn cũng là liệt hoả thiếu niên, tư thế của hắn ngày đó, tài hoa làm người ta thán phục … đều nằm ngoài tầm với của bọn họ.
Bất quá có người hữu tâm lương thiện, cũng chắc chắn sẽ có kẻ ác độc.
Năm đó bởi vì Sở Trác quá xuất chúng, dẫn đến không ít người đồng lứa ghen ghét với tài mạo của hắn.
Về sau Sở Trác xảy ra chuyện, những người này là người đầu tiên đứng ra nhục nhã Sở Trác.
Bọn hắn một đám trào phúng Sở Trác nghèo túng, lại không biết chính mình cái bộ mặt xấu xí kia càng khó xem.
Trần Y Y cảm thấy trong đám người này, nói không chừng còn có người năm đó hại Sở Trác.
Bởi vì Sở Trác đã cùng huynh trưởng tập võ luyện kiếm, chưa đến mười tuổi đã có thể cưỡi ngựa bắn cung.
Mà thời điểm xảy ra chuyện, Sở Trác cũng đã mười mấy tuổi.
Lúc đó Sở Trác đã không còn nhỏ nữa, căn bản không có khả năng tự nhiên từ trêи ngựa rơi xuống.
Mà Sở Trác lại có võ công, thời điểm hắn té xuống, hẳn là sẽ có biện pháp tự cứu mình mới đúng.
Nhưng mà nghe người ở chỗ này nói, ngay tại thời điểm đó Sở Trác giống như bị trúng tà, căn bản là không có khả năng ý thức được mà tự cứu chính mình.
Để cho một người biết võ công, ngu ngốc tư trêи ngựa rơi xuống, điểm kỳ hoặc trong đó nghĩ một chút liền có thể nhận ra ngay.
Ngày tại lúc Trần Y Y đang thất thần, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện mấy người.
Nàng có chút nghi ngờ lấy lại tinh thần, đã thay vài cái công tử lạ mặt, cười đùa tý tửng vây xung quanh nàng cùng Sở Trác.
Thang Viên đi theo sau Trần Y Y thấy thế, nhịn không được tiến lên một bước ngăn khuất trước mặt Trần Y Y.
Thang Viên mặc dù không thích Trần Y Y nhưng dù sao nàng cũng là nhị thiếu phu nhân của Sở gia bọn họ.
Nàng thân làm nô tỳ của Sở gia bất luận như thế nào cũng phải bảo hộ chủ tử chu toàn.
Thang Viên ” Các ngươi là người nào, vì sao muốn đem chúng ta ngăn ở nơi này. ”