Vương Đại Trúc bị Hàn Lẫm đá một cước trực tiếp văng ra khỏi đám người, té lăn quay một cái đến bên chân sơn phỉ.
Vương Đại Trúc ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy sơn phỉ trước mắt, bị doạ đến lộn nhào chạy trở về chỗ người trong làng bên này.
Vương Lâm Hà mặc dù không thích Vương Đại Trúc, nhưng mà hắn cũng đồng ý với lời nói của đường ca mình.
* Đường ca: Anh họ xa
Mấy cái nữ nhân mà thôi, hoàn toàn không có cách nào so sanh với tính mệnh của hắn.
Hắn cảm thấy đến đến lúc sơn phỉ mang người đi rồi, bọn hắn hoàn toàn có thể đi đến địa phương khác, lại tìm mấy cái nữ nhân khác mang trở về.
Bây giờ bên ngoài khắp nơi đều loạn lạc, muốn tìm nữ nhân còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay?
Vương Lâm Hà nhịn không được nói:”Hàn Lẫm ngươi làm cái gì? Ca của ta nói rất đúng, chỉ là bốn nữ nhân mà thôi, chẳng lẽ ngươi muốn mọi người chôn cùng nhau sao?
Hàn Lẫm quét mắt nhìn hắn một cái, ngữ khí thản nhiên nói:” Nếu các ngươi thật sự lấy nữ nhân để đổi lấy cơ hội sống sót, cho dù đám sơn phỉ này tha cho mạng chó của các ngươi rồi, Hàn Lẫm ta về sau cũng sẽ lấy đầu các ngươi xuống.”
Người Vô Hoa thôn đều biết tính tình nóng nảy của Hàn Lẫm, hắn bây giờ dám nói như vậy, đến lúc đó tuyệt đối sẽ dám làm như vậy.
Người Vô Hoa thôn đại đa số là người thành thật, lúc đầu rất nhiều người cũng không đồng ý dùng nữ nhân đổi.
Nay nghe được lời nói ác liệt của Hàn Lẫm, mấy cái người bị dao động lập tức không dám lên tiếng.
Người Vô Hoa thôn bên này không hề lên tiếng, những kẻ ngoại ngoại lai lại không nhịn được xao động.
Bọn hắn đại đa số đều là người giàu sang, trêи đường tới đây vì bảo vệ mạng sống chuyện bỏ rơi thê khí tử cũng đều làm qua.
*Thê khí tử: vợ con ( vì truyện cổ đại nên mình k thể dùng từ ngữ trực tiếp được, phiền các bạn đọc thêm chú thích.)
Nay muốn bọn hắn vì bốn nữ nhân mà vứt bỏ đường sống trước mắt, chuyện đó tuyệt đối là không thể nào.
Một cái nam nhân ngoại lai đột nhiên chạy đến cửa viện, hắn kéo thê tử của mình từ trong viện ra và hét lên:” Ta nguyện ý, thê tử của ta tướng mạo đẹp mắt, các ngươi đem nàng mang đi đi …. Mang đi …. Sau khi mang đi, xin hãy tha cho ta một con đường sống. “
Nữ nhân bị hắn kéo đi mặt mũi tràn đầy khϊế͙p͙ sợ, vẻ mặt giống như hôm nay mới biết được bộ mặt thật của trượng phu mình.
Nàng còn chưa kịp đau khổ mà khóc lớn lên, một cái người ngoại lai khác cũng hô lên:” Ta cũng ….. Tiểu thϊế͙p͙ của ta cũng cho ngươi.”
Đã có lần thứ nhất tức cũng sẽ có lần thứ hai, tiếp tục như thế liền có lần thứ ba.
Những kẻ ngoại lai bên kia thoáng một cái đã đưa ra ba nữ nhân, người bị cho đại đa số đều là thê tử và thϊế͙p͙ thất.
Lúc này ba cái nữ nhân bị “Cho”, nhịn không được một bên lớn tiếng mắng chửi người một bên khóc lóc.
Nay chỉ còn thiếu một nữ nhân, chỉ cần đưa ra một nữ nhân nữa, bọn hắn sẽ không phải cùng bọn sơn phỉ đáng sợ đối kháng.
Thế nhưng tiếp đó lại không có ai nói tiếp, mọi người giống như đều đang đợi những người khác “Cho” ra nữ nhân của mình.
Sơn phỉ bên kia không kiên nhẫn hô:” Còn thiếu một người, các ngươi lại lôi một người ra đây, các ngươi liền có thể tiếp tục trải qua tháng ngày bình yên. ”
Nam nhân dẫn dầu đem thê tử mình “Cho ” đi, thấy không có ai nói chuyện, nhịn không được bắt đầu nổi trận lôi đình.
Hắn đỏ bừng khuôn mặt hô:” Các ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn vì mấy cái nữ nhân, ngay cả mạng của bản thân cùng đứa hài tử cũng không cần? Thê tử không còn có thể cưới, nhưng mạng mất rồi thì cái gì cũng mất.
Có người thấy thế lập tức nghĩ đến cái gì, hắn lập tức chỉ vào Lâm quả phụ nói:” Để cho Lâm quả phụ kia cùng bọn hắn đi đi, Lâm quả phụ tướng mạo đẹp mắt lại không có tướng công. ”
Lúc này Lâm quả phụ đang bị một nữ nhân trong thôn vây đánh, nàng ta đột nhiên nghe thấy tên của mình thì lập tức hét lên.
“Ta không đi! Ta không đi theo sơn phỉ! Ta không đi. ”
Cái người chỉ Lâm quả phụ, là một trong những nhân tình đông đảo của nàng ta.
Trong mắt hắn Lâm quả phụ cho dù có đẹp đến đâu, kỹ xảo trêи giường làm cho người khác yêu thích như thế nào, cũng so ra kém hơn với vị nương tử sống cùng hắn.
Lúc này người của hai bên cũng không có đánh nhau, Trần Y Y thừa cơ đem Sở Trác chuyển đến một bên.
Kỳ Sinh một mặt lo lắng nhìn nhị gia, thậm chí có chút không dám nhìn vết thương trêи người nhị gia.
Vết thương trêи người nhị gia, có một chỗ là bởi vì bảo hộ đại tiểu thư mà chịu.
Lúc ấy đại tiểu thư vì che chở nhị gia, liền đứng ở chỗ đám người phía trước nhất, nàng để cho Kỳ Sinh cùng cô nương câm một trái một phải bảo hộ nhị gia.
Lại không nghĩ rằng thời điểm loạn lên, cái lão lưu manh kia đột nhiên đẩy đại tiểu thư một phen.
Làm hại đại tiểu thư bị người kia chém đến thương tổn, về sau hết thảy liền càng thêm rối loạn.
Kỳ Sinh không có nghĩ tới, cuối cùng lại là nhị gia cầm kiếm bảo hộ mọi người?
Trần Y Y xé rách ống tay áo của Sở Trác, ngay tại lúc kéo mảnh vải xuống băng bó cho Sở Trác, chỉ nghe thấy một trận tiếng thét chói tai của nữ nhân vang lên.
Trần Y Y một bên thắt chặt mảnh vải, một bên nhịn không được hướng bên kia nhìn tới.
Sau đó nàng nhìn thấy mấy cái nam nhân, dùng tay lôi kéo một nữ nhân ở trong viện.
Trần Y Y nhịn không được nở nụ cười lạnh, âm thầm ở trong lòng hung hăng hứ mấy ngụm, thật sự là một đám phế vật ích kỷ vô dụng.
Kỳ Sinh nhìn vết thương nhị gia không còn rướm máu, nhịn không được có chút kinh ngạc hỏi Trần Y Y:” Phu nhân, người cho nhị gia ăn cái thuốc gì? ”
Trần Y Y nghe vậy không có trả lời, nàng đưa tay nhẹ nhàng lau vết máu trêи mặt Sở Trác.
Nhưng là trêи tay của nàng đều là máu, mặt sáng bóng của Sở Trác bị nàng lau càng ngày càng trở nên ô uế.
Nàng rơi vào đường cùng đành phải thu tay lại, sau đó thận trọng nhìn những người xung quanh.
Thường thúc trêи người cũng bị thương, hắn nhìn những kẻ ngoại lai kϊƈɦ động này, nhịn không được nói:” Các ngươi đều là người đọc sách, vậy mà một đám bỏ rơi thê khí tử, quả thực ngay cả súc sinh cũng không bằng.”
Nhưng mà mấy người ngoại lại này không có mấy người chịu nghe hắn nói, một đám người chặn ở cửa viện đem những cái nữ nhân đã được chọn kéo ra.
Mấy cái nữ nhân hô hào khan cả giọng, lúc đầu các nàng còn tức giận mà mắng chửi người, đến lúc bị người ta kéo từ trong viện ra, một đám khóc lóc dị thường thê thảm.
Có mấy cái nữ nhân thấy các nàng đáng thương, liền muốn đưa tay giữ chặt các nàng lại, nhưng đổi lại là sự đánh đập của người khác.
Một cái nữ nhân bị lôi kéo ra, nàng nhìn tên nam nhân luôn miệng thề thốt sẽ sống chết cùng nhau, nàng đột nhiên thê lương hét lên một tiếng thảm thiết, vẻ mặt dứt khoát hướng phía trêи tường đập đầu vào.
Mà đúng lúc này một cái thiếu niên nhỏ gầy đột nhiên lao đến, một phen chặn ngang ôm lấy nữ nhân đang muốn tìm cái chết kia.
Tiếng khóc nữ nhân thê thảm tuyệt vọng đến cùng cực, nàng kêu khóc nói:” Ngươi cứu ta làm cái gì? So với bị người ta chà đạp … Ô ô …. Ta thà rằng chết đi cho xong.”
Thiếu niên đen sẫm gầy teo, nghe vậy vội nói: “Không được chết, ta che chở cho ngươi.”
Phu quân của nữ nhân thấy thế, nhịn không được mặt tái xanh nhìn hai người.
Hắn chỉ vào nữ nhân cùng thiếu niên nói:” Tốt, ngươi cái nữ nhân ti tiện này, thế nhưng sau lưng ta thông đồng với nam nhân khác? Xem hôm nay ta có đánh chết cái đồ đê tiện nhà ngươi không! ”
Thiếu niên nghe vậy thật nhanh đem nữ nhân giấu ra phía sau lưng, hắn tức giận nhìn cái nam nhân kia quát:” Ngươi cái tên súc sinh này, ngay cả thê tử của mình cũng không có bản lĩnh che chở, bây giờ còn dám mở miệng ra nói xấu nàng? Ngươi đến cùng có phải là nam nhân hay không,quả thực là ngay cả heo chó cũng không bằng.
Nam nhân kia nghe xong lời thiếu niên nói, lập tức cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Hắn ta liền muốn đưa tay đánh cho thiếu niên một quyền, nhưng lúc nhìn thấy liêm đao trong tay thiếu niên thì lập tức ngừng lại.
*Liêm đao: lưỡi liềm, lưỡi hái ….
Nam nhân khí cấp bại phôi nói:” Ngươi nếu là cùng với nàng không có gì, ngươi sao có thể liều mạng bảo vệ nàng như vậy? Các ngươi là cái gian phu …”
*Khí cấp bại phôi: rất giận dữ hoặc là rất bối rối.
Nữ nhân trốn ở sau lưng thiếu niên nghe vậy, nhịn không được từ phía sau thiếu niên bước ra, nàng đưa tay đánh nam nhân kia một bạt tai.
Nam nhân kia chưa từng bị thê tử đánh, nay đột nhiên bị đánh liền sửng sờ một chút.
Đợi khi hắn kịp phản ứng, hắn lập tức nổi giận nắm lấy tóc của nữ nhân.
Nữ nhân bị bộ dạng của hắn doạ sợ đến choáng váng, nàng cả đầu đều nghĩ xong thật rồi, người này muốn giết nàng.
Nhưng mà ẩu đả trong dự đoán của nàng không có xuất hiện, nàng chỉ cảm thấy trêи mặt đột nhiên nóng lên, nam nhân ở trước mặt đầu một nơi thân một nẻo mà ngã xuống.
Nàng ngơ ngác đưa tay sờ mặt mình, liền nhìn thấy trêи tay đều là máu.
Nàng bị doạ sợ đến thiếu chút nữa đã hôn mê, thiếu niên vội vươn tay đem người ôm lấy.
Thiếu niên sững sờ nhìn người nam nhân kia ngã xuống đất, hắn nhìn liêm đao trong tay mình một chút.
Hắn vừa rồi thiếu chút nữa đã giết người, nhưng đã có người giết người kia trước hắn một bước.
Phản ứng đầu tiên của thiếu niên cho là Hàn Lẫm giết, hắn liền quay đầu nhìn về phía Hàn Lẫm cách đó không xa.
Hàn Lẫm giống như hiểu được thiếu niên đang suy nghĩ gì, hắn chính là yên lặng nhìn thiếu niên mà lắc đầu.
Vương Lâm Hà nhịn không được thanh âm run rẩy nói:” Chết … Chết người?”
Thường thúc cũng bị một màn trước mặt doạ sợ, hắn không nhịn được hướng tới những người xung quanh nhìn, không rõ là người nào đã ra tay tàn nhẫn đến như vậy?
Sau đó không đợi bọn họ tiếp tục tìm tiếp, một bóng người từ phía sau lưng thiếu niên đi ra.
Hắn đi thẳng đến chỗ thi thể, từ trêи thi thể rút ra một vũ khí có dạng hình tròn.
Thiếu niên che chở cho nữ nhân ở trong ngực, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ nhìn người xa lạ trước mắt.
“Ngươi là người nào, tại sao ta chưa có gặp qua ngươi?”
Người kia nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu lên, trêи mặt của hắn có râu ria rậm rạp, thời điểm mặt không biểu tình mà nhìn người khác có chút doạ người.
Sở Minh Yến lúc này đã chậm rãi đến đây, nàng một lòng lo lắng cho tình huống của nhị ca, không để ý đến cô nương câm ngăn cản từ phía sau đi ra.
Sau đó nàng đã nhìn thấy người kia, nàng một mặt kinh ngạc chỉ vào hắn nói:” Ngươi … Ngươi không phải là cái dã nhân trêи núi sao?”
Dã nhân lúc này mặc dù trêи thân không có mặc y phục giống như tên ăn mày, nhưng là một mặc râu ria kia Sở Minh Yến vẫn nhớ.
Dã nhân nghe vậy ánh mắt nhìn về phía Sở Minh Yến, đang lúc hắn muốn mở miệng nói chuyện, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí.
Dã nhân kia nghe được âm thanh nhịn không được ánh mắt sáng lên, hắn chưa kịp quay người lại nhìn thì chung quanh liền ồn ào náo loạn cả lên.
Kia là một đội kỵ binh mặc giáp đen thống nhất, toàn thân bọn họ đều được bao bọc bên trong thiết giáp màu đen, chỉ lộ ra từng đôi mắt mang theo tia máu.
Khôi giáp trêи người bên họ, đều ít nhiều vết máu, có một ít vết máu đã sớm khô, có rất nhiều vết máu vừa mới nhiễm lên.
Những người trong thôn thiếu hiểu biết, thời điểm nhìn thấy một màn này, lập tức bị doạ đến lòng người bàng hoàng.
Ngay cả một đám sơn phỉ vẫn luôn rất bình tĩnh, sau khi nhìn rõ người tới cũng bắt đầu sôi trào.
“Bọn họ là người nào? Người quan phủ sao? ”
“Không giống, hình như là …. ”
“Mẹ kiếp! Là Huyền Vũ quân, chạy mau.”
“Huyền Vũ quân? Làm sao có thể? Nơi đây làm sao có thể có Huyền Vũ quân? ”
Đám sơn phỉ lúc đối mặt với sự chống cự của Vô Hoa thôn, đều không có lộ ra một chút sợ hãi nào.
Nhưng lúc nhìn thấy đội nhân mã này, một đám bị doạ đến mặt không còn chút máu.
Người Vô Hoa thôn chưa từng đi ra bên ngoài, căn bản không có biết Huyền Vũ quân là cái gì?
Nhưng những kẻ ngoại lai đi vào Vô Hoa thôn, bọn hắn trêи đường đi đến đây nghe qua không ít chuyện của Huyền Vũ quân.
Trốn ở trong viện một cái tiểu cô nương mặc cẩm y, thời điểm nghe được là Huyền Vũ quân lập tức kêu lên.
* Cẩm y: áo gấm
“A Như! Là Huyền Vũ quân, quá tốt rồi, chúng ta được cứu rồi!!”
Lưu đại nương không biết cái gì là Huyền Vũ quân, nhịn không được lên tiếng hỏi:” Cái gì? Cái gì Huyền Vũ quân?”
Nàng còn chưa có nghe được lời giải thích, phía bên ngoài lại một lần nữa loạn cả lên.
Đám người trốn ở trong viện, một đám bon chen hướng mặt ra phía ngoài nhìn.
Đã nhìn thấy đám thổ phỉ kia trước đó diễu võ giương oai, bây giờ nguyên một đám giống như là chuột thấy mèo chạy trốn tứ phía.
Mà Huyền Vũ quân kia bất quá chỉ có mười mấy người, dùng công phu trong chốc lát đã đem toàn bộ sơn phỉ tiêu diệt ngay tại chỗ.
Dương Đại Ngưu thấy cục diện đã an toàn, lập tức mở cửa chính của viện ra, để người bên trong toàn bộ đi ra ngoài.
Nữ nhân mang theo đứa hài tử, khóc lóc đi tìm hán tử nhà mình.
Các lão nhân một đám mừng rỡ như điên, nhịn không được cũng khóc theo lên.
Thời điểm Trần Y Y nhìn thấy Huyền Vũ quân, trái tim liền nhịn không được nhảy loạn một trận.
Danh tự của Huyền Vũ quân là được nam chủ lấy dựa theo danh tự của Huyền Giáp trong lịch sử.
* Danh tự: tên
Đây là lúc nam chính mới lộ đường kiếm, sáng lập ra đội kỵ binh đầu tiên kiêng cố không thể phá vỡ.
* Lộ đường kiếm: lộ tài năng, sở trường.
Mỗi người trong đội kỵ binh Huyền Vũ quân đều mặc khôi giáp màu đen, ngay cả chiến mã cũng được trang bị giáp nhẹ màu đen.
Trần Y Y không nghĩ đến bọn họ trốn ở chỗ này, vậy mà ở thời điểm này lại gặp Huyền Vũ quân của Sở Hủ.
Nàng mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ sót cái gì, nhưng là lúc này làm như thế nào cũng không thể nhớ ra được.
Sau khi Huyền Vũ quân xử lý xong tất cả sơn phỉ, liền theo thói quen bắt đầu thu dọn chiến trường.
Trong đó bọn họ có một người nam nhân đeo mặt nạ không giống với những người còn lại, hắn một mực ngồi trêи lưng ngựa, từ đầu đến cuối cũng không có động qua một chút.
Hắn tựa như một cái người không tình cảm hờ hững đứng xem, ở trêи cao nhìn xuống trò khôi hài trước mặt.
Thẳng đến khi một thân ảnh nhỏ gầy lướt qua trước mặt hắn, con ngươi không chút gợn sóng của hắn mới chớp động một chút.
Sở Minh Yến khập khễnh đi đến chỗ Trần Y Y, trêи gương mặt bẩn thỉu của nàng còn dính một chút máu.
Nàng lo lắng hỏi:” Nhị ca hắn thế nào rồi?”
Trần Y Y nghe vậy vội nói:”Chớ nóng vội, hắn không có việc gì. ”
Sờ Minh Yến nghe Trần Y Y nói xong, mới nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi nàng rốt cuộc đã yên lòng, đột nhiên che miệng lại im ắng khóc lên.
Nàng cảm thấy mình thật sự rất vô dụng, rõ ràng là nàng phải bảo hộ nhị ca, kết quả lại để cho nhị ca đến bảo hộ nàng?
Nếu không phải Trần Y Y trở về kịp thời, nàng cũng không dám tưởng tượng sau đó sẽ phát sinh chuyện gì?
Trần Y Y thấy sắc mặt Sở Minh Yến không tốt, liền nói với cô nương câm bên cạnh Sở Minh Yến:” Mau dìu nàng, đừng để cho nàng lộn xộn, vết thương trêи người nàng lại muốn nứt ra. ”
Cô nương câm nghe vậy muốn đưa tay lên, đột nhiên trước mắt lại xuất hiện một đôi tay mang thiết giáp.
Cô nương câm lập tức phòng bị nhìn sang, đã nhìn thấy một cái nam nhân cao lớn mang mặt nạ, đang dùng một đôi tay hữu lực bảo hộ ở sau lưng Sở Minh Yến.
Sợ Minh Yến cảm nhận được sự khác thường của cô nương câm, nhịn không được quay đầu nhìn sang, sau đó nàng nhìn thấy một đôi con ngươi vừa quen thuộc lại vừa vô cùng lạ lẫm.
Đôi mắt của hắn như một lưỡi kiếm sắc bén, làm cho những người nhìn thẳng vào hắn nhịn không được sinh lòng sợ hãi.
Nhưng mà bên trong đôi mắt của hắn thời khắc này, lại hàm chứa một tia ôn nhu thanh thuần.
Làm cho vị tướng lĩnh trẻ tuổi đi theo bên cạnh hắn, nhịn không được vẻ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm Sở Minh Yến trong vòng tay hắn.
Không đợi Sở Minh Yến mở miệng hỏi ra hoài nghi trong lòng, cái dã nhân trước đó một chân quỳ xuống ngay tại bên chân nam nhân kia.
Hắn thập phần cung kính nói:” Tướng quân! Thuộc hạ vô năng vừa rồi trong lúc hỗn loạn đã lạc mất tiểu Thập Nhất rồi!”
Khoé miệng nam nhân ngăn khuất dưới mặt nạ hơi giương lên, lộ ra một nụ cười có phần tàn nhẫn.
Hắn một bên cường thế ôm lấy Sở Minh Yến, một bên thanh âm lạnh lẽo nói với người phía trước:” Lạc mất thì liền đi tìm đi, không tìm thấy cũng đừng có trở lại. ”
Người kia nghe vậy lập tức cúi chào theo kiểu nhà binh, ” Thuộc hạ tuân mệnh!!!!”
Sở Minh Yến thấy người kia đi rồi, lúc này mới nhớ tới mình đang bị người khác ôm.
Nàng mặc dù mặc nam trang, nhưng dù sao cũng là thân nữ nhi. Chẳng hiểu làm sao lại bị cái nam nhân này ôm, Sở Minh Yến nhịn không được giãy giụa.
Sở Minh Yến:”Ngươi làm gì? Còn không mau buông ta ra.”
Nam nhân thấy vết thương trêи người nàng đã nứt ra, nhịn không được ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.
Sở Minh Yến lập tức hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm ánh mắt của nam nhân.
Hắn thấy người bị doạ sợ, lập tức thu liễm khí thế trêи người.
Nam nhân thả ngữ khí mềm mại, nói ra một câu nói mà so với khí chất hiện tại của hắn thực không tương xứng.
“Muội muội ngoan, đừng lộn xộn. ”
Sau khi nam nhân nói ra một câu kia, không chỉ có đám người Sở Minh Yến ngây ngẩn người, mà người Vô Hoa thôn cũng ngây ngẩn người.
“Nương a, Sở tam gia là nữ nhi.”
“Nữ nhi a? Làm sao có thể?”
Sở Minh Yến lâý lại tinh thần, cuống quít đưa tay muốn lấy mặt nạ trêи mặt nam nhân.
Cái mặt nạ kỳ quái kia, bị Sở Minh Yến một phen tháo ra.
Một khuôn mặt rất giống Sở nhị nhưng so với Sở nhị ngũ quan lại trưởng thành cứng rắn hơn nhiều, lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
Nam nhân trước mắt tướng mạo thập phần đẹp mắt, nhưng nét đẹp ấy lại tràn ngập hơi thở xâm lược.
Làm cho người ta nhìn qua một cái, liền sẽ lập tức khắc sâu vào trong suy nghĩ.
Sở Minh Yến nhìn người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, lập tức ôm cổ đối phương khóc rống lên.
Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn nàng lớn tiếng khóc như vậy.
Sở Hủ nhất thời tê rần trong lòng, vội vàng dụ dỗ nàng như lúc trước.
Sở Hủ thanh âm ôn nhu nói:” Như thế này là ủy khuất sao? Khóc thảm như vậy? Ca ca không phải trở về rồi sao? Tốt tốt, không khóc, không khóc …”
Người của Huyền Vũ quân nhìn nam nhân trước mặt, trong nháy mắt cho là mình nhìn thấy ảo giác.
Có người nhịn không được tháo mặt nạ xuống, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ nhìn tướng quân nhà mình.
Đây là cái người hở một tý là bóp người khác gãy cổ, vẻ mặt luôn luôn giống như người trong thiên hạ thiếu nợ bạc của hắn, Sở tướng quân sao?
Trần Y Y lúc xác định người trước mắt, chính là cái người Sở Hủ trong truyền thuyết, theo bản năng muốn rụt cổ lại trốn đi.
Nhưng mà chẳng kịp chờ nàng đứng dậy, Sở Hủ đã nhìn thấy Sở Trác trong ngực nàng.
Lúc hắn nhìn thấy vết thương trêи người Sở Trác, con ngươi vốn đang ôn nhu lập tức trở nên lạnh lẽo.
Giống như trong một nháy mắt, con ngươi sáng màu liền kết lên một tầng hàn băng.
Hắn nhàn nhạt liếc qua Trần Y Y đang cúi đầu, sau đó không chút tình cảm nào nói với Huyền Vũ quân:” Đem đám sơn phỉ này chặt ra, ném lên trêи núi cho chó hoang ăn!”
Vương Đại Trúc ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy sơn phỉ trước mắt, bị doạ đến lộn nhào chạy trở về chỗ người trong làng bên này.
Vương Lâm Hà mặc dù không thích Vương Đại Trúc, nhưng mà hắn cũng đồng ý với lời nói của đường ca mình.
* Đường ca: Anh họ xa
Mấy cái nữ nhân mà thôi, hoàn toàn không có cách nào so sanh với tính mệnh của hắn.
Hắn cảm thấy đến đến lúc sơn phỉ mang người đi rồi, bọn hắn hoàn toàn có thể đi đến địa phương khác, lại tìm mấy cái nữ nhân khác mang trở về.
Bây giờ bên ngoài khắp nơi đều loạn lạc, muốn tìm nữ nhân còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay?
Vương Lâm Hà nhịn không được nói:”Hàn Lẫm ngươi làm cái gì? Ca của ta nói rất đúng, chỉ là bốn nữ nhân mà thôi, chẳng lẽ ngươi muốn mọi người chôn cùng nhau sao?
Hàn Lẫm quét mắt nhìn hắn một cái, ngữ khí thản nhiên nói:” Nếu các ngươi thật sự lấy nữ nhân để đổi lấy cơ hội sống sót, cho dù đám sơn phỉ này tha cho mạng chó của các ngươi rồi, Hàn Lẫm ta về sau cũng sẽ lấy đầu các ngươi xuống.”
Người Vô Hoa thôn đều biết tính tình nóng nảy của Hàn Lẫm, hắn bây giờ dám nói như vậy, đến lúc đó tuyệt đối sẽ dám làm như vậy.
Người Vô Hoa thôn đại đa số là người thành thật, lúc đầu rất nhiều người cũng không đồng ý dùng nữ nhân đổi.
Nay nghe được lời nói ác liệt của Hàn Lẫm, mấy cái người bị dao động lập tức không dám lên tiếng.
Người Vô Hoa thôn bên này không hề lên tiếng, những kẻ ngoại ngoại lai lại không nhịn được xao động.
Bọn hắn đại đa số đều là người giàu sang, trêи đường tới đây vì bảo vệ mạng sống chuyện bỏ rơi thê khí tử cũng đều làm qua.
*Thê khí tử: vợ con ( vì truyện cổ đại nên mình k thể dùng từ ngữ trực tiếp được, phiền các bạn đọc thêm chú thích.)
Nay muốn bọn hắn vì bốn nữ nhân mà vứt bỏ đường sống trước mắt, chuyện đó tuyệt đối là không thể nào.
Một cái nam nhân ngoại lai đột nhiên chạy đến cửa viện, hắn kéo thê tử của mình từ trong viện ra và hét lên:” Ta nguyện ý, thê tử của ta tướng mạo đẹp mắt, các ngươi đem nàng mang đi đi …. Mang đi …. Sau khi mang đi, xin hãy tha cho ta một con đường sống. “
Nữ nhân bị hắn kéo đi mặt mũi tràn đầy khϊế͙p͙ sợ, vẻ mặt giống như hôm nay mới biết được bộ mặt thật của trượng phu mình.
Nàng còn chưa kịp đau khổ mà khóc lớn lên, một cái người ngoại lai khác cũng hô lên:” Ta cũng ….. Tiểu thϊế͙p͙ của ta cũng cho ngươi.”
Đã có lần thứ nhất tức cũng sẽ có lần thứ hai, tiếp tục như thế liền có lần thứ ba.
Những kẻ ngoại lai bên kia thoáng một cái đã đưa ra ba nữ nhân, người bị cho đại đa số đều là thê tử và thϊế͙p͙ thất.
Lúc này ba cái nữ nhân bị “Cho”, nhịn không được một bên lớn tiếng mắng chửi người một bên khóc lóc.
Nay chỉ còn thiếu một nữ nhân, chỉ cần đưa ra một nữ nhân nữa, bọn hắn sẽ không phải cùng bọn sơn phỉ đáng sợ đối kháng.
Thế nhưng tiếp đó lại không có ai nói tiếp, mọi người giống như đều đang đợi những người khác “Cho” ra nữ nhân của mình.
Sơn phỉ bên kia không kiên nhẫn hô:” Còn thiếu một người, các ngươi lại lôi một người ra đây, các ngươi liền có thể tiếp tục trải qua tháng ngày bình yên. ”
Nam nhân dẫn dầu đem thê tử mình “Cho ” đi, thấy không có ai nói chuyện, nhịn không được bắt đầu nổi trận lôi đình.
Hắn đỏ bừng khuôn mặt hô:” Các ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn vì mấy cái nữ nhân, ngay cả mạng của bản thân cùng đứa hài tử cũng không cần? Thê tử không còn có thể cưới, nhưng mạng mất rồi thì cái gì cũng mất.
Có người thấy thế lập tức nghĩ đến cái gì, hắn lập tức chỉ vào Lâm quả phụ nói:” Để cho Lâm quả phụ kia cùng bọn hắn đi đi, Lâm quả phụ tướng mạo đẹp mắt lại không có tướng công. ”
Lúc này Lâm quả phụ đang bị một nữ nhân trong thôn vây đánh, nàng ta đột nhiên nghe thấy tên của mình thì lập tức hét lên.
“Ta không đi! Ta không đi theo sơn phỉ! Ta không đi. ”
Cái người chỉ Lâm quả phụ, là một trong những nhân tình đông đảo của nàng ta.
Trong mắt hắn Lâm quả phụ cho dù có đẹp đến đâu, kỹ xảo trêи giường làm cho người khác yêu thích như thế nào, cũng so ra kém hơn với vị nương tử sống cùng hắn.
Lúc này người của hai bên cũng không có đánh nhau, Trần Y Y thừa cơ đem Sở Trác chuyển đến một bên.
Kỳ Sinh một mặt lo lắng nhìn nhị gia, thậm chí có chút không dám nhìn vết thương trêи người nhị gia.
Vết thương trêи người nhị gia, có một chỗ là bởi vì bảo hộ đại tiểu thư mà chịu.
Lúc ấy đại tiểu thư vì che chở nhị gia, liền đứng ở chỗ đám người phía trước nhất, nàng để cho Kỳ Sinh cùng cô nương câm một trái một phải bảo hộ nhị gia.
Lại không nghĩ rằng thời điểm loạn lên, cái lão lưu manh kia đột nhiên đẩy đại tiểu thư một phen.
Làm hại đại tiểu thư bị người kia chém đến thương tổn, về sau hết thảy liền càng thêm rối loạn.
Kỳ Sinh không có nghĩ tới, cuối cùng lại là nhị gia cầm kiếm bảo hộ mọi người?
Trần Y Y xé rách ống tay áo của Sở Trác, ngay tại lúc kéo mảnh vải xuống băng bó cho Sở Trác, chỉ nghe thấy một trận tiếng thét chói tai của nữ nhân vang lên.
Trần Y Y một bên thắt chặt mảnh vải, một bên nhịn không được hướng bên kia nhìn tới.
Sau đó nàng nhìn thấy mấy cái nam nhân, dùng tay lôi kéo một nữ nhân ở trong viện.
Trần Y Y nhịn không được nở nụ cười lạnh, âm thầm ở trong lòng hung hăng hứ mấy ngụm, thật sự là một đám phế vật ích kỷ vô dụng.
Kỳ Sinh nhìn vết thương nhị gia không còn rướm máu, nhịn không được có chút kinh ngạc hỏi Trần Y Y:” Phu nhân, người cho nhị gia ăn cái thuốc gì? ”
Trần Y Y nghe vậy không có trả lời, nàng đưa tay nhẹ nhàng lau vết máu trêи mặt Sở Trác.
Nhưng là trêи tay của nàng đều là máu, mặt sáng bóng của Sở Trác bị nàng lau càng ngày càng trở nên ô uế.
Nàng rơi vào đường cùng đành phải thu tay lại, sau đó thận trọng nhìn những người xung quanh.
Thường thúc trêи người cũng bị thương, hắn nhìn những kẻ ngoại lai kϊƈɦ động này, nhịn không được nói:” Các ngươi đều là người đọc sách, vậy mà một đám bỏ rơi thê khí tử, quả thực ngay cả súc sinh cũng không bằng.”
Nhưng mà mấy người ngoại lại này không có mấy người chịu nghe hắn nói, một đám người chặn ở cửa viện đem những cái nữ nhân đã được chọn kéo ra.
Mấy cái nữ nhân hô hào khan cả giọng, lúc đầu các nàng còn tức giận mà mắng chửi người, đến lúc bị người ta kéo từ trong viện ra, một đám khóc lóc dị thường thê thảm.
Có mấy cái nữ nhân thấy các nàng đáng thương, liền muốn đưa tay giữ chặt các nàng lại, nhưng đổi lại là sự đánh đập của người khác.
Một cái nữ nhân bị lôi kéo ra, nàng nhìn tên nam nhân luôn miệng thề thốt sẽ sống chết cùng nhau, nàng đột nhiên thê lương hét lên một tiếng thảm thiết, vẻ mặt dứt khoát hướng phía trêи tường đập đầu vào.
Mà đúng lúc này một cái thiếu niên nhỏ gầy đột nhiên lao đến, một phen chặn ngang ôm lấy nữ nhân đang muốn tìm cái chết kia.
Tiếng khóc nữ nhân thê thảm tuyệt vọng đến cùng cực, nàng kêu khóc nói:” Ngươi cứu ta làm cái gì? So với bị người ta chà đạp … Ô ô …. Ta thà rằng chết đi cho xong.”
Thiếu niên đen sẫm gầy teo, nghe vậy vội nói: “Không được chết, ta che chở cho ngươi.”
Phu quân của nữ nhân thấy thế, nhịn không được mặt tái xanh nhìn hai người.
Hắn chỉ vào nữ nhân cùng thiếu niên nói:” Tốt, ngươi cái nữ nhân ti tiện này, thế nhưng sau lưng ta thông đồng với nam nhân khác? Xem hôm nay ta có đánh chết cái đồ đê tiện nhà ngươi không! ”
Thiếu niên nghe vậy thật nhanh đem nữ nhân giấu ra phía sau lưng, hắn tức giận nhìn cái nam nhân kia quát:” Ngươi cái tên súc sinh này, ngay cả thê tử của mình cũng không có bản lĩnh che chở, bây giờ còn dám mở miệng ra nói xấu nàng? Ngươi đến cùng có phải là nam nhân hay không,quả thực là ngay cả heo chó cũng không bằng.
Nam nhân kia nghe xong lời thiếu niên nói, lập tức cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Hắn ta liền muốn đưa tay đánh cho thiếu niên một quyền, nhưng lúc nhìn thấy liêm đao trong tay thiếu niên thì lập tức ngừng lại.
*Liêm đao: lưỡi liềm, lưỡi hái ….
Nam nhân khí cấp bại phôi nói:” Ngươi nếu là cùng với nàng không có gì, ngươi sao có thể liều mạng bảo vệ nàng như vậy? Các ngươi là cái gian phu …”
*Khí cấp bại phôi: rất giận dữ hoặc là rất bối rối.
Nữ nhân trốn ở sau lưng thiếu niên nghe vậy, nhịn không được từ phía sau thiếu niên bước ra, nàng đưa tay đánh nam nhân kia một bạt tai.
Nam nhân kia chưa từng bị thê tử đánh, nay đột nhiên bị đánh liền sửng sờ một chút.
Đợi khi hắn kịp phản ứng, hắn lập tức nổi giận nắm lấy tóc của nữ nhân.
Nữ nhân bị bộ dạng của hắn doạ sợ đến choáng váng, nàng cả đầu đều nghĩ xong thật rồi, người này muốn giết nàng.
Nhưng mà ẩu đả trong dự đoán của nàng không có xuất hiện, nàng chỉ cảm thấy trêи mặt đột nhiên nóng lên, nam nhân ở trước mặt đầu một nơi thân một nẻo mà ngã xuống.
Nàng ngơ ngác đưa tay sờ mặt mình, liền nhìn thấy trêи tay đều là máu.
Nàng bị doạ sợ đến thiếu chút nữa đã hôn mê, thiếu niên vội vươn tay đem người ôm lấy.
Thiếu niên sững sờ nhìn người nam nhân kia ngã xuống đất, hắn nhìn liêm đao trong tay mình một chút.
Hắn vừa rồi thiếu chút nữa đã giết người, nhưng đã có người giết người kia trước hắn một bước.
Phản ứng đầu tiên của thiếu niên cho là Hàn Lẫm giết, hắn liền quay đầu nhìn về phía Hàn Lẫm cách đó không xa.
Hàn Lẫm giống như hiểu được thiếu niên đang suy nghĩ gì, hắn chính là yên lặng nhìn thiếu niên mà lắc đầu.
Vương Lâm Hà nhịn không được thanh âm run rẩy nói:” Chết … Chết người?”
Thường thúc cũng bị một màn trước mặt doạ sợ, hắn không nhịn được hướng tới những người xung quanh nhìn, không rõ là người nào đã ra tay tàn nhẫn đến như vậy?
Sau đó không đợi bọn họ tiếp tục tìm tiếp, một bóng người từ phía sau lưng thiếu niên đi ra.
Hắn đi thẳng đến chỗ thi thể, từ trêи thi thể rút ra một vũ khí có dạng hình tròn.
Thiếu niên che chở cho nữ nhân ở trong ngực, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ nhìn người xa lạ trước mắt.
“Ngươi là người nào, tại sao ta chưa có gặp qua ngươi?”
Người kia nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu lên, trêи mặt của hắn có râu ria rậm rạp, thời điểm mặt không biểu tình mà nhìn người khác có chút doạ người.
Sở Minh Yến lúc này đã chậm rãi đến đây, nàng một lòng lo lắng cho tình huống của nhị ca, không để ý đến cô nương câm ngăn cản từ phía sau đi ra.
Sau đó nàng đã nhìn thấy người kia, nàng một mặt kinh ngạc chỉ vào hắn nói:” Ngươi … Ngươi không phải là cái dã nhân trêи núi sao?”
Dã nhân lúc này mặc dù trêи thân không có mặc y phục giống như tên ăn mày, nhưng là một mặc râu ria kia Sở Minh Yến vẫn nhớ.
Dã nhân nghe vậy ánh mắt nhìn về phía Sở Minh Yến, đang lúc hắn muốn mở miệng nói chuyện, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí.
Dã nhân kia nghe được âm thanh nhịn không được ánh mắt sáng lên, hắn chưa kịp quay người lại nhìn thì chung quanh liền ồn ào náo loạn cả lên.
Kia là một đội kỵ binh mặc giáp đen thống nhất, toàn thân bọn họ đều được bao bọc bên trong thiết giáp màu đen, chỉ lộ ra từng đôi mắt mang theo tia máu.
Khôi giáp trêи người bên họ, đều ít nhiều vết máu, có một ít vết máu đã sớm khô, có rất nhiều vết máu vừa mới nhiễm lên.
Những người trong thôn thiếu hiểu biết, thời điểm nhìn thấy một màn này, lập tức bị doạ đến lòng người bàng hoàng.
Ngay cả một đám sơn phỉ vẫn luôn rất bình tĩnh, sau khi nhìn rõ người tới cũng bắt đầu sôi trào.
“Bọn họ là người nào? Người quan phủ sao? ”
“Không giống, hình như là …. ”
“Mẹ kiếp! Là Huyền Vũ quân, chạy mau.”
“Huyền Vũ quân? Làm sao có thể? Nơi đây làm sao có thể có Huyền Vũ quân? ”
Đám sơn phỉ lúc đối mặt với sự chống cự của Vô Hoa thôn, đều không có lộ ra một chút sợ hãi nào.
Nhưng lúc nhìn thấy đội nhân mã này, một đám bị doạ đến mặt không còn chút máu.
Người Vô Hoa thôn chưa từng đi ra bên ngoài, căn bản không có biết Huyền Vũ quân là cái gì?
Nhưng những kẻ ngoại lai đi vào Vô Hoa thôn, bọn hắn trêи đường đi đến đây nghe qua không ít chuyện của Huyền Vũ quân.
Trốn ở trong viện một cái tiểu cô nương mặc cẩm y, thời điểm nghe được là Huyền Vũ quân lập tức kêu lên.
* Cẩm y: áo gấm
“A Như! Là Huyền Vũ quân, quá tốt rồi, chúng ta được cứu rồi!!”
Lưu đại nương không biết cái gì là Huyền Vũ quân, nhịn không được lên tiếng hỏi:” Cái gì? Cái gì Huyền Vũ quân?”
Nàng còn chưa có nghe được lời giải thích, phía bên ngoài lại một lần nữa loạn cả lên.
Đám người trốn ở trong viện, một đám bon chen hướng mặt ra phía ngoài nhìn.
Đã nhìn thấy đám thổ phỉ kia trước đó diễu võ giương oai, bây giờ nguyên một đám giống như là chuột thấy mèo chạy trốn tứ phía.
Mà Huyền Vũ quân kia bất quá chỉ có mười mấy người, dùng công phu trong chốc lát đã đem toàn bộ sơn phỉ tiêu diệt ngay tại chỗ.
Dương Đại Ngưu thấy cục diện đã an toàn, lập tức mở cửa chính của viện ra, để người bên trong toàn bộ đi ra ngoài.
Nữ nhân mang theo đứa hài tử, khóc lóc đi tìm hán tử nhà mình.
Các lão nhân một đám mừng rỡ như điên, nhịn không được cũng khóc theo lên.
Thời điểm Trần Y Y nhìn thấy Huyền Vũ quân, trái tim liền nhịn không được nhảy loạn một trận.
Danh tự của Huyền Vũ quân là được nam chủ lấy dựa theo danh tự của Huyền Giáp trong lịch sử.
* Danh tự: tên
Đây là lúc nam chính mới lộ đường kiếm, sáng lập ra đội kỵ binh đầu tiên kiêng cố không thể phá vỡ.
* Lộ đường kiếm: lộ tài năng, sở trường.
Mỗi người trong đội kỵ binh Huyền Vũ quân đều mặc khôi giáp màu đen, ngay cả chiến mã cũng được trang bị giáp nhẹ màu đen.
Trần Y Y không nghĩ đến bọn họ trốn ở chỗ này, vậy mà ở thời điểm này lại gặp Huyền Vũ quân của Sở Hủ.
Nàng mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ sót cái gì, nhưng là lúc này làm như thế nào cũng không thể nhớ ra được.
Sau khi Huyền Vũ quân xử lý xong tất cả sơn phỉ, liền theo thói quen bắt đầu thu dọn chiến trường.
Trong đó bọn họ có một người nam nhân đeo mặt nạ không giống với những người còn lại, hắn một mực ngồi trêи lưng ngựa, từ đầu đến cuối cũng không có động qua một chút.
Hắn tựa như một cái người không tình cảm hờ hững đứng xem, ở trêи cao nhìn xuống trò khôi hài trước mặt.
Thẳng đến khi một thân ảnh nhỏ gầy lướt qua trước mặt hắn, con ngươi không chút gợn sóng của hắn mới chớp động một chút.
Sở Minh Yến khập khễnh đi đến chỗ Trần Y Y, trêи gương mặt bẩn thỉu của nàng còn dính một chút máu.
Nàng lo lắng hỏi:” Nhị ca hắn thế nào rồi?”
Trần Y Y nghe vậy vội nói:”Chớ nóng vội, hắn không có việc gì. ”
Sờ Minh Yến nghe Trần Y Y nói xong, mới nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi nàng rốt cuộc đã yên lòng, đột nhiên che miệng lại im ắng khóc lên.
Nàng cảm thấy mình thật sự rất vô dụng, rõ ràng là nàng phải bảo hộ nhị ca, kết quả lại để cho nhị ca đến bảo hộ nàng?
Nếu không phải Trần Y Y trở về kịp thời, nàng cũng không dám tưởng tượng sau đó sẽ phát sinh chuyện gì?
Trần Y Y thấy sắc mặt Sở Minh Yến không tốt, liền nói với cô nương câm bên cạnh Sở Minh Yến:” Mau dìu nàng, đừng để cho nàng lộn xộn, vết thương trêи người nàng lại muốn nứt ra. ”
Cô nương câm nghe vậy muốn đưa tay lên, đột nhiên trước mắt lại xuất hiện một đôi tay mang thiết giáp.
Cô nương câm lập tức phòng bị nhìn sang, đã nhìn thấy một cái nam nhân cao lớn mang mặt nạ, đang dùng một đôi tay hữu lực bảo hộ ở sau lưng Sở Minh Yến.
Sợ Minh Yến cảm nhận được sự khác thường của cô nương câm, nhịn không được quay đầu nhìn sang, sau đó nàng nhìn thấy một đôi con ngươi vừa quen thuộc lại vừa vô cùng lạ lẫm.
Đôi mắt của hắn như một lưỡi kiếm sắc bén, làm cho những người nhìn thẳng vào hắn nhịn không được sinh lòng sợ hãi.
Nhưng mà bên trong đôi mắt của hắn thời khắc này, lại hàm chứa một tia ôn nhu thanh thuần.
Làm cho vị tướng lĩnh trẻ tuổi đi theo bên cạnh hắn, nhịn không được vẻ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm Sở Minh Yến trong vòng tay hắn.
Không đợi Sở Minh Yến mở miệng hỏi ra hoài nghi trong lòng, cái dã nhân trước đó một chân quỳ xuống ngay tại bên chân nam nhân kia.
Hắn thập phần cung kính nói:” Tướng quân! Thuộc hạ vô năng vừa rồi trong lúc hỗn loạn đã lạc mất tiểu Thập Nhất rồi!”
Khoé miệng nam nhân ngăn khuất dưới mặt nạ hơi giương lên, lộ ra một nụ cười có phần tàn nhẫn.
Hắn một bên cường thế ôm lấy Sở Minh Yến, một bên thanh âm lạnh lẽo nói với người phía trước:” Lạc mất thì liền đi tìm đi, không tìm thấy cũng đừng có trở lại. ”
Người kia nghe vậy lập tức cúi chào theo kiểu nhà binh, ” Thuộc hạ tuân mệnh!!!!”
Sở Minh Yến thấy người kia đi rồi, lúc này mới nhớ tới mình đang bị người khác ôm.
Nàng mặc dù mặc nam trang, nhưng dù sao cũng là thân nữ nhi. Chẳng hiểu làm sao lại bị cái nam nhân này ôm, Sở Minh Yến nhịn không được giãy giụa.
Sở Minh Yến:”Ngươi làm gì? Còn không mau buông ta ra.”
Nam nhân thấy vết thương trêи người nàng đã nứt ra, nhịn không được ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.
Sở Minh Yến lập tức hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm ánh mắt của nam nhân.
Hắn thấy người bị doạ sợ, lập tức thu liễm khí thế trêи người.
Nam nhân thả ngữ khí mềm mại, nói ra một câu nói mà so với khí chất hiện tại của hắn thực không tương xứng.
“Muội muội ngoan, đừng lộn xộn. ”
Sau khi nam nhân nói ra một câu kia, không chỉ có đám người Sở Minh Yến ngây ngẩn người, mà người Vô Hoa thôn cũng ngây ngẩn người.
“Nương a, Sở tam gia là nữ nhi.”
“Nữ nhi a? Làm sao có thể?”
Sở Minh Yến lâý lại tinh thần, cuống quít đưa tay muốn lấy mặt nạ trêи mặt nam nhân.
Cái mặt nạ kỳ quái kia, bị Sở Minh Yến một phen tháo ra.
Một khuôn mặt rất giống Sở nhị nhưng so với Sở nhị ngũ quan lại trưởng thành cứng rắn hơn nhiều, lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
Nam nhân trước mắt tướng mạo thập phần đẹp mắt, nhưng nét đẹp ấy lại tràn ngập hơi thở xâm lược.
Làm cho người ta nhìn qua một cái, liền sẽ lập tức khắc sâu vào trong suy nghĩ.
Sở Minh Yến nhìn người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, lập tức ôm cổ đối phương khóc rống lên.
Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn nàng lớn tiếng khóc như vậy.
Sở Hủ nhất thời tê rần trong lòng, vội vàng dụ dỗ nàng như lúc trước.
Sở Hủ thanh âm ôn nhu nói:” Như thế này là ủy khuất sao? Khóc thảm như vậy? Ca ca không phải trở về rồi sao? Tốt tốt, không khóc, không khóc …”
Người của Huyền Vũ quân nhìn nam nhân trước mặt, trong nháy mắt cho là mình nhìn thấy ảo giác.
Có người nhịn không được tháo mặt nạ xuống, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ nhìn tướng quân nhà mình.
Đây là cái người hở một tý là bóp người khác gãy cổ, vẻ mặt luôn luôn giống như người trong thiên hạ thiếu nợ bạc của hắn, Sở tướng quân sao?
Trần Y Y lúc xác định người trước mắt, chính là cái người Sở Hủ trong truyền thuyết, theo bản năng muốn rụt cổ lại trốn đi.
Nhưng mà chẳng kịp chờ nàng đứng dậy, Sở Hủ đã nhìn thấy Sở Trác trong ngực nàng.
Lúc hắn nhìn thấy vết thương trêи người Sở Trác, con ngươi vốn đang ôn nhu lập tức trở nên lạnh lẽo.
Giống như trong một nháy mắt, con ngươi sáng màu liền kết lên một tầng hàn băng.
Hắn nhàn nhạt liếc qua Trần Y Y đang cúi đầu, sau đó không chút tình cảm nào nói với Huyền Vũ quân:” Đem đám sơn phỉ này chặt ra, ném lên trêи núi cho chó hoang ăn!”