Em gái của gian thần

Chương 87: Nguyên Ca Trở Về

Lý Lệnh Yến lập tức quỳ xuống, nước mắt rưng rưng, dáng vẻ yếu đuối phân trần: " Không thể như vậy. Mọi người đều là tỷ muội vì sao cháu phải ra tay đẩy Tứ muội muội xuống nước? Có thể Tứ muội muội đã tin vào lời tiểu nhân nói, bọn họ chỉ muốn ly gián chúng ta mà thôi."
Lý Lệnh Uyển cũng lười tranh cãi với Lý Lệnh Yến, nàng trực tiếp nói với lão thái thái: " Việc Tam tỷ ra tay đẩy cháu là do chính nha hoàn của cháu tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn thể sai được sao? Hơn nữa tổ mẫu cũng biết tính cách của cháu, làm sao cháu có thể vu oan giá hoạ hại người khác? Cháu cùng Tam tỷ không thù không oán, cháu không có lý do gì để làm như vậy."
Dứt lời nàng nhanh chóng kêu Tiểu Thanh tiến đến, nàng nói: " Ngươi mau kể rõ sự việc đêm qua cho lão thái thái biết."
Vì thế Tiểu Thanh lập tức tiến quỳ xuống, nàng đem hết sự việc Lý Lệnh Yến ra tay đẩy ngã Lý Lệnh Uyển như thế nào cho mọi người trong phòng nghe rõ.
Cuối cùng nàng còn nói: " Đây là việc do chính nô tì tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không dám lừa dối lão thái thái, cũng tuyệt đối không cố tình nói những lời hãm hại Tam tiểu thư."
Lão thái thái nghe xong, hai tay đều run lên, bà liền đập mạnh cây trượng trong tay của mình xuống đất, vang lên một tiếng thật lớn.
Tốt nhỉ, ban đầu bà chỉ cho rằng Lý Lệnh Yến là một người biết toan tính, lòng dạ hơi thâm sâu nhưng không nghĩ tới Lý Lệnh Yến lại là một người nhẫn tâm như vậy, ngay cả muội muội ruột thịt của mình cũng dám ra tay.
Lý Lệnh Yến lại phân trần: " Tổ mẫu, bà hãy tin cháu. Cháu không làm những việc như vậy. Đêm qua nơi đó quá hỗn loạn, trong lòng cháu vô cùng sợ hãi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó, có thể trong lúc cháu vội vàng nên đã va phải Tứ muội muội, đúng lúc nha hoàn của muội ấy nhìn thấy. Cho nên cứ nghĩ rằng cháu ra tay đẩy ngã Tứ muội muội. Dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, làm sao cháu có thể làm ra những việc đó? Ngay cả cháu cũng bị rơi xuống nước cơ mà."
Sau đó Lý Lệnh Yến muốn nắm lấy cánh tay Lý Lệnh Uyển, nói tiếp: " Tứ muội, muội đừng tin vào lời người khác nói. Ta mới là tỷ tỷ của muội. Muội là người thân của ta, làm sao ta có thể làm việc đó với muội? Ông trời ơi, sao lại có người muốn vu oan hại chết ta như vậy?"
Nói xong Lý Lệnh Yến liền khóc thê lương, nhìn bộ dạng nàng như vậy làm cho ai nhìn thấy đều thương xót.
Nhưng chiêu này đối với Lý Lệnh Uyển là vô dụng, chỉ thờ ơ lạnh giọng chất vấn: " Ta làm sao biết trong lòng Tam tỷ có xem ta là muội muội ruột thịt hay không?"
Theo sau nàng nhanh chóng tránh khỏi bàn tay của Lý Lệnh Yến, lại tiếp tục lạnh lùng nói: " Ta không phải là tỷ, làm sao ta biết được rốt cuộc tỷ suy nghĩ điều gì? Có thể tỷ cho rằng ta chính là người chắn đường của tỷ, cũng có thể trong lòng tỷ đơn giản là chưa bao giờ yêu thích ta, nhìn thấy ta khiến cho tỷ không vui vẻ, cho nên tỷ mới ra tay đẩy ta rơi xuống nước.
Hơn nữa vừa rồi, tỷ còn nói đêm qua tỷ cũng rơi xuống nước, nhưng ai đã cứu tỷ lên bờ? Nếu không ai ra tay cứu thì làm sao Tam tỷ có thể lên bờ? Có phải tỷ tự mình bơi vào không? Căn bản là Tam tỷ biết bơi có đúng không? Vậy lần trước ở chùa Thừa Ân, lúc tỷ cùng Thất muội rơi xuống hồ, ta nhớ rõ cái hồ sen ấy cũng không sâu mấy so với hồ Tây Trì sao? Làm sao tỷ có thể chịu đựng được trong lúc chờ người đến cứu vậy? Chỉ sợ khi ấy chẳng có ai còn đủ bình tĩnh để nhảy xuống cứu tỷ đâu, tỷ sớm đã biết bơi, vì thế mới có thể tự bơi vào bờ. Nhưng thật đáng thương cho Thất muội, đang yên đang lành lại ngã xuống hồ có đúng không?"
Nếu tất cả mọi người đều đã muốn có cái cớ vạch trần mọi chuyện, vậy đơn giản nàng sẽ giúp một chút.
" Hiện giờ trong lòng ta luôn hoài nghi, rốt cuộc khi ấy vì sao Thất muội lại rơi xuống nước. Nói cách khác tất nhiên đã có người ra tay, người đó có phải là Tam tỷ không? Ngũ muội cũng thật đáng thương, chỉ vì chuyện này mà bị liên luỵ, khiến cho mọi người hiểu lầm là do muội ấy gây ra, còn bị phạt cấm túc."
Lý Lệnh Uyển thốt ra những lời này xong, người khác còn có thể bình tĩnh một chút, nhưng còn Lý Lệnh Kiều thì không, nàng kích động nói: " Đúng vậy, sự việc ngày đó ta cảm thấy rất kỳ lạ. Ta chỉ vô tình đá trúng vào hòn đá nhỏ với khoảng cách xa như vậy làm sao có thể trúng vào chân Thất muội, khiến muội ấy ngã xuống hồ? À, chẳng phải khi ấy Tam tỷ đứng bên cạnh Thất muội sao, chẳng phải tỷ là người có cơ hội ra tay với muội ấy nhất? Cũng giống như tối hôm qua, Tam tỷ vẫn ngựa quen đường cũ ra tay đẩy Tứ tỷ. Lúc ấy trong lòng Tam tỷ còn nhớ bốn chữ tỷ muội tình thâm hay không?"
Dứt lời, Lý Lệnh Kiều liền quỳ xuống trước mặt lão thái thái, nàng nói: " Tổ mẫu, cầu xin bà hôm nay phải lấy lại trong sạch cho cháu gái."
Tất nhiên Từ Thị cũng phải ra sức giúp cho nhi nữ của mình, nàng lập tức đứng dậy, nhìn lão thái thái nói: " Mẫu thân, người cũng biết tuy rằng tính tình Kiều nhi có chút kiêu căng, nhưng tâm địa Kiều nhi không hề xấu.
Sự việc ngày đó của Quyên nhi, trong lòng ta vẫn luôn nghi ngờ. Hiện giờ suy nghĩ lại, có thể từ đầu Yến nhi đã sớm biết Vĩnh Hoan Hầu thế tử đang đứng gần đấy, cho nên Yến Nhi mới ra tay đẩy Quyên nhi rơi xuống hồ, sau đó đổ mọi tội lỗi lên người Kiều nhi.
Thứ nhất Yến nhi sau khi đẩy Quyên Nhi xong, Yến Nhi sẽ nhảy xuống cứu Quyên Nhi, khiến cho người khác nghĩ rằng Yến nhi không màng tánh mạng cũng phải cứu bằng được Quyên nhi, thật là tỷ muội tình thâm.
Còn thứ hai, nếu để Vĩnh Hoan Hầu thế tử cứu được Yến Nhi, thì với y phục ướt sủng chẳng phải Vĩnh Hoan Hầu thế tử phải chịu trách nhiệm với Yến nhi sao?
Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn mà, quả là một mưu kế hay. Hơn nữa sau đó Yến Nhi chẳng phải lại tìm lý do vì bảo toàn danh tiết nên muốn xuống tóc làm ni cô, thậm chí là thắt cổ tự tử sao?
Nhưng khi ấy nếu mẫu thân không lên tiếng, thì Yến nhi có thể làm những điều đó không? Nếu thật sự Yến nhi có ý chí lớn như vậy, cho dù mẫu thân có khuyên can như thế nào, thì Yến nhi cũng sẽ nghĩ đến việc xuất gia cũng như tìm cái chết mà thôi.
Một người đã muốn đi tìm cái chết, người khác có thể ngăn cản được không? Bao nhiêu đó cũng đủ chứng minh Yến nhi không dám làm những việc đó đâu, Yến nhi chỉ cố tình để chúng ta nhìn thấy thôi, cũng lợi dụng chúng để ép buộc Vĩnh Hoan Hầu thế tử lấy nàng cũng như nạp nàng vào phủ."
Có thể những lời nói này của Từ Thị có chút dài dòng, nhưng khi nói ra cũng thật hữu dụng. Vì chúng đã khiến cho mọi người thức tỉnh, cho dù Lý Lệnh Yến có tỏ vẻ yếu đuối đáng thương cũng vô dụng.
Tất cả mọi người ở đây đều là nữ nhân, thế nên Lý Lệnh Yến có bày ra bộ dạng này với bọn họ đều là vô ích. Hơn nữa Từ Thị cùng Lý Lệnh Kiều sớm đã không vừa mắt Lý Lệnh Yến, còn Lý Lệnh Uyển sau chuyện buổi tối ngày hôm qua, nàng cũng không muốn duy trì mối quan hệ gì với Lý Lệnh Yến nữa.
Cho nên nàng tỏ thái độ như người ngoài cuộc đứng nhìn kịch vui, tất nhiên Chu Thị cũng muốn đòi lại công đạo cho nhi nữ của mình.
Vì thế sau khi Chu Thị biết chính Lý Lệnh Yến đã ra tay đẩy Lý Lệnh Uyển ngã xuống nước, nàng hận không thể nào nhanh chóng bổ nhào vào người của Lý Lệnh Yến đánh một trận, làm sao nàng không phẫn nộ kia chứ?
Vì thế mọi người trong phòng ai cũng đều kích động, hiển nhiên lão thái thái cũng biết rõ bản thân mình phải làm gì.
Mà điều quan trọng nhất, Lý Lệnh Uyển cùng Vĩnh Hoàn Hầu thế tử vừa định xong hôn sự, sau này bà còn phải dựa vào Lý Lệnh Uyển giúp đỡ cho Lý phủ, làm sao bà có thể để cho Lý Lệnh Uyển có chút khó chịu?
Cho nên lão thái thái liền trầm mặc hung hăng trách mắng Lý Lệnh Yến một trận, sau đó bà còn bắt nàng quỳ gối ở từ đường ba ngày ba đêm, muốn nàng trước mặt tổ tông của Lý gia sám hối.
Hơn nữa bà còn ra lệnh cấm túc đối với nàng, không cho nàng rời khỏi Kiêm Gia Uyển nửa bước.
Lý Lệnh Yến vừa khóc lóc ôm hận chấp nhận. Nàng bị lão thái thái ghét bỏ trách mắng một trận trước khi rời đi, cho nên nàng liền hung tợn liếc nhìn Lý Lệnh Uyển.
Kỳ thật Lý Lệnh Uyển cảm thấy lão thái thái xử phạt Lý Lệnh Yến vẫn còn nhẹ tay. Nói thẳng ra là, Lý Lệnh Yến vốn đã có ý định giết chết nàng, nếu đêm qua không có Thuần Vu Kỳ cứu giúp, giờ phút này nàng đã sớm đi chầu Diêm Vương.
Bất quá phạt Lý Lệnh Yến như vậy, chắc hẳn trong lòng Lý Lệnh Yến rất oán hận nàng đúng không? Chẳng lẽ Lý Lệnh Yến đã muốn dồn nàng vào chỗ chết, còn muốn nàng tha thứ bởi vì bọn họ là tỷ muội ruột thịt sao?
Trong lòng Lý Lệnh Uyển cũng hiểu rõ, hiện nay lão thái thái sẽ không ra tay nặng với Lý Lệnh Yến đâu, bởi vì trong lòng bà vẫn muốn làm cho Lý Tu Bách phấn chấn trở lại. Cho nên tạm thời phạt Lý Lệnh Yến như thế thôi.
Sau đó cả gia đình ngồi trò chuyện với nhau một lúc, Từ Thị luôn miệng khen ngợi Lý Lệnh Uyển. Hiện nay đã khác xưa, Từ Thị còn muốn trông cậy Lý Lệnh Uyển sau này có thể giúp đỡ cho Lý Lệnh Kiều cùng Lý Duy Lương một chút.
Lúc này nàng chỉ tỏ vẻ thẹn thùng, cúi đầu trầm mặc không lên tiếng. Nhất thời cả gia đình nói chuyện một lúc, sau đó cùng nhau rời khỏi Thế An Đường quay về nơi ở của mình.
Chu Thị nhanh chóng bảo Lý Lệnh Uyển đi cùng mình đến Lạc Mai Cư, cẩn thận hỏi Lý Lệnh Uyển đêm qua đã xảy ra chuyện gì, càng nghe Lý Lệnh Uyển kể nàng càng cảm thấy lo lắng, nhịn không được liền khóc. Sau đó nói đến chuyện Hôn sự của Lý Lệnh Uyển cùng Thuần Vu Kỳ, nàng lại mỉm cười.
Tất cả mọi mặt của Thuần Vu Kỳ điều hơn hẳn Lương Phong Vũ. Hơn nữa Chu Thị còn nghe được tin, đôi chân của Lương Phong Vũ đã tàn phế.
Tuy Chu Thị biết bản thân mình có suy nghĩ ích kỷ như vậy là không tốt, nhưng dù sao nàng cũng là mẫu thân, đương nhiên nàng không hề muốn nhi nữ của mình thành thân cùng một nam tử chân đã tàn phế.
Lý Lệnh Uyển cũng không còn cách nào khuyên nhủ Chu Thị, cho nên nàng chỉ đành kiên nhẫn nói vài lời trấn an Chu Thị. Sau đó hai mẫu tử bọn họ ngồi trò chuyện chút lát, Chu Thị lập tức hối thúc nàng trở về Di Hoà Viện nghỉ ngơi.
Đêm hôm qua Lý Lệnh Uyển vừa bị rơi xuống nước lại còn trúng độc. Hiện giờ chẳng phải cơ thể nàng cũng không khoẻ cần phải nghỉ ngơi sao?
Với lại vừa rồi sau khi Thuần Vu Kỳ rời đi, nàng cùng nha hoàn của mình đã giải thích rõ sự việc đêm hôm qua, cũng đã đòi lại công đạo cho chính bản thân mình.
Vì thế trong một ngày, nàng phải giải quyết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như vậy cũng khá mệt mỏi.
Lúc này Chu Thị ngồi cạnh nhìn ngắm nàng, Chu Thị cảm nhận được Thuần Vu Kỳ rất quan tâm đến nàng, cho nên trong lòng Chu Thị vô cùng vui mừng.
Vì vậy Lý Lệnh Uyển nghe theo lời Chu Thị, nàng cùng Tiểu Thanh nhanh chóng trở về Di Hoà Viện.
Hiện giờ Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc nghe tin Lý Lệnh Uyển bình an trở về, còn nhìn thấy nàng không bị thương gì, các nàng vui mừng đến bật khóc.
Theo sau Lý Lệnh Uyển phân phó tiểu nha hoàn trong viện chuẩn bị nước nóng để nàng tắm rửa, nàng muốn thoải mái tắm một chút. Trong lúc ngâm mình trong bồn tắm, nàng nhìn thấy vết thương trên ngực mình.
Xung quanh vết thương có màu trắng, nhìn thật sự hơi đáng sợ, không biết có để lại sẹo hay không.
Tiếp đến nàng lại nhìn đến chiếc vòng trên cổ tay mình, đây chính là chiếc vòng mà Thuần Vu Kỳ ép buộc nàng đeo. Trong lòng nàng chợt phiền não, nhanh tay cởi nó ra đưa cho Tiểu Phiến cất giữ.
Chờ sau khi nàng tắm xong, lập tức mặc lại y phục, đem những phiền lòng leo lên giường. Bất quá hôm nay nàng cũng quá mệt mỏi, cho nên trong chút lát nàng liền thiếp đi.
Sáng hôm sau, Vĩnh Hoan Hầu đã thỉnh bà mối đến Lý phủ cầu hôn. Sau đó hai bên trao đổi thiếp canh, lại còn mời người coi ngày lành tháng tốt, theo sau bọn họ liền định ngày mười tháng tám sẽ cử hành hôn lễ.
Chưa đến một tháng nữa là nàng phải gả đi. Biết được việc này, trong lòng nàng chợt có chút lo lắng cùng sợ hãi.
Nàng không biết trong thời gian này Lý Duy Nguyên có kịp quay về hay không? Chờ sau khi hắn trở về, tất nhiên hắn sẽ có biện pháp làm cho nàng không cần thành thân cùng Thuần Vu Kỳ nữa, có phải không? Hiện tại nàng chỉ còn biết trông cậy duy nhất vào một mình hắn.
*
Đảo mắt mùa hạ sắp qua, mùa đông đang đến gần. Thời tiết cũng bắt đầu trở lạnh, cây cối xác xơ hoang tàn. Nội tâm của Lý Lệnh Uyển cùng dần dần lạnh lẽo.
Thỉnh thoảng trước đây Lý Duy Nguyên còn gửi thư về cho nàng, nhưng mấy ngày gần đây hắn không còn viết cho nàng một bức thư nào nữa.
Rốt cuộc hắn đang làm gì ở Giang Tô, không lẽ hắn không hề hay biết về hôn sự của nàng cùng Thuần Vu Kỳ sao, thế mà...
Cuối cùng nàng không thể kìm nén được nữa, lập tức kêu Tiểu Phiến cùng Tiểu Thanh vào phòng. Lúc này nàng cho các nha hoàn khác lui ra ngoài, sau đó liền lên tiếng hỏi Tiểu Thanh: " Mấy ngày nay ngươi đã viết những gì gửi cho đại thiếu gia?"
Nghe xong, trong lòng Tiểu Thanh cũng hốt hoảng, nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn Lý Lệnh Uyển.
Với lời nói này, chẳng phải Lý Lệnh Uyển sớm đã biết, mấy ngày qua nàng thỉnh thoảng sẽ báo lại những chuyện của Lý Lệnh Uyển cho Lý Duy Nguyên biết sao?
Lý Lệnh Uyển vẫn luôn bình tĩnh nhìn Tiểu Thanh. Dù sao tính tình của Lý Duy Nguyên nàng cũng có hiểu đôi chút. Nha hoàn Tiểu Thanh này chính là người hắn đã cố tình an bài bên cạnh nàng, Tiểu Thanh luôn bảo vệ an nguy của nàng. Nhưng về mặt khác, làm sao hắn không để Tiểu Thanh giám sát nhất cử nhất động của nàng chứ?
Bất quá trước kia nàng cảm thấy bản thân mình mỗi ngày đều ở trong Di Hoà Viện, cho nên cũng không sợ Lý Duy Nguyên biết nàng đã làm gì.
Nhưng sự việc lần trước ở Tây Trì, còn cả việc nàng cùng Thuần Vu Kỳ có hôn ước, ngày mười tháng tám này sẽ thành thân...
Tất nhiên nàng hiểu rõ, những việc quan trọng đó Tiểu Thanh sớm đã nói cho hắn biết. Nàng không tin hắn sẽ thờ ơ như vậy.
Chỉ là Tiểu Thanh lại lắc đầu nói: " Không có. Từ sau khi nô tì viết một phong thư nói về việc tiểu thư cùng Vĩnh Hoan Hầu thế tử đã định ra hôn ước, ngày thành hôn lại là ngày mười tháng tám, chủ thượng không còn chỉ thị nô tì điều gì nữa."
Lý Lệnh Uyển ngẩn người một chút, hắn không gửi thư cho nàng, cũng không chỉ thị gì với Tiểu Thanh. Có phải hắn đã thật sự tức giận, hơn nữa hắn cũng không muốn để ý hay quan tâm đến nàng nữa sao?
Lý Lệnh Uyển cảm thấy vô cùng rối loạn. Nhưng nàng cũng không hỏi thêm gì, nàng phất tay bảo Tiểu Thanh lui ra ngoài, nàng nói nàng muốn yên tĩnh một mình suy nghĩ.
Bất quá nàng chưa kịp suy nghĩ, thì nàng nhìn thấy Tiểu Ngọc tiến vào bẩm báo, Tiểu Ngọc nói Thuần Vu thế tử đến đây.
Hiện giờ đã xế chiều, hắn đến đây làm gì? Lý Lệnh Uyển vẫn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Ngọc lại nói: " Là lão thái thái phân phó Song Hồng đưa Thuần Vu thế tử đến đây."
Mấy ngày nay Thuần Vu Kỳ thường xuyên đến tìm nàng. Cho dù nàng đã tìm nhiều lý do từ chối gặp mặt hắn, nhưng không ngờ hắn lại thông minh như vậy không trực tiếp đến tìm nàng, mà lại đi tìm vị cứu tinh chính là lão thái thái.
Hiện giờ hắn và nàng đã có hôn ước, tất nhiên lão thái thái còn trông mong hai người bọn họ tình cảm tốt đẹp. Cho nên bà sẽ đồng ý thỉnh cầu của hắn, sau đó lại còn được chính nha hoàn bên cạnh bà đưa đến đây gặp nàng.
Quả thật là tốt nha, lão thái thái thế mà lại phân phó chính nha hoàn thân cận của mình đưa hắn đến đây, làm sao nàng còn có thể từ chối? Vì thế nàng chỉ đành thở dài một hơi nói: " Mời hắn vào đi."
Tiểu Ngọc nhanh chóng đáp ứng, nàng xoay người bước khỏi phòng. Một lúc sau Thuần Vu Kỳ liền nhấc chân bước vào.
Lý Lệnh Uyển ngước mắt nhìn hắn. Kỳ thật dáng vẻ của hắn thật khí phách, trên người hắn mặc một thường phục màu xanh lá, trên hông là dây lưng bạc khắc 钑, cả người hắn đúng tiêu chuẩn ngọc thụ lâm phong.
Không lâu trước đây có sứ giả từ nước khác đến kinh thành, Thuần Vu Kỳ được phái đi cùng các quan viên khác tiếp đón bọn họ.

Bởi vì biểu hiện của hắn rất tốt, khiến cho sứ giả luôn miệng khen ngợi, cho nên Hoàng Thượng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, trong lúc thượng triều liền cao hứng phong hắn từ chức quan thất phẩm trong Hàn Lâm Viện lên chức quan ngũ phẩm Hồng Lư Tự Hữu Thiếu Khanh.
Vì thế hắn được thăng lên hai cấp, hơn nữa hắn không cần đến sự đề bạc của Vĩnh Hoan Hầu, mà lại nhờ vào chính năng lực của mình ngồi vào vị ấy thật sự quá xuất sắc.
Thuần Vu Kỳ đang cầm trong tay một túi giấy dầu, hắn vừa tiến đến chỗ nàng vừa cười nói: " Khi nãy ta từ trên đường trở về từ có ngửi thấy mùi hạt dẻ rang, ta biết nàng rất thích ăn nó, vì vậy ta đã mua cho nàng một túi. Nhưng ta không yên tâm để người khác đem tới cho nàng, vẫn là tự mình đưa cho nàng thì hơn."
Dứt lời, hắn liền đặt túi giấy lên bàn Kháng Trác bên cạnh người nàng. Sau đó thoáng nhìn trên bàn có một khung thêu, cùng một mảnh lụa trắng thêu đóa hoa mẫu đơn dở dang, nhìn thật thanh tao lịch sự không hề có chút tầm thường nào. Hắn lập tức đưa tay cầm lấy nó.
Thuần Vu Kỳ hơi nhướng mày, mỉm cười nhìn nàng hỏi: " Nàng đang thêu của hồi môn sao?"
Lý Lệnh Uyển nhanh tay đoạt lại, đỏ mặt nói: " Không phải, ta chỉ thêu cho vui thôi."
Kỳ thật nàng thêu chúng để giết thời gian. Nàng muốn tìm việc gì đó để làm, chỉ khi làm việc nàng mới không suy nghĩ lung tung nữa.
Thuần Vu Kỳ nhìn hai má đỏ ửng của nàng, thật đúng là kiều diễm xinh đẹp, hắn ngăn không nổi liền cảm thấy trái tim ngứa ngáy làm sao m. Hắn thật sự rất muốn đưa tay sờ mặt nàng, nhưng lại sợ nàng sẽ từ chối.
Hắn biết trong lòng nàng vẫn có chút mâu thuẫn với mình. Bất quá thời gian còn dài, hắn sẽ để nàng từ từ đón nhận tình cảm của hắn, tạm thời đành phải nhẫn nhịn mà thôi.
Vì thế hắn cố quên đi ý muốn kia đi, sau đó lại đi đến một cái ghế thấp gần đó ngồi xuống. Lúc này Lý Lệnh Uyển lại cầm khung thêu lên thêu tiếp. Chỉ có như vậy nàng mới có thể tránh nói chuyện cùng hắn.
Mặt trời từ từ ngã về Tây, ánh hoàng hôn xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào người nàng. Hôm nay nàng lại mặc váy áo lụa hồng nhạt điểm kim sa, gương mặt tựa như hoa. Nàng cầm kim thêu từng mũi thật cẩn thận, động tác vô cùng thành thạo tuyệt mỹ, tất cả tựa như một giấc mộng đẹp.
Thuần Vu Kỳ luyến tiếc rời mắt khỏi nàng, nhưng vẻ mặt vẫn luôn mỉm cười với nàng. Sau chút lát, bỗng nhiên lên tiếng ôn nhu cười nói: " Ta đã sai người trang hoàn lại phòng tân hôn của chúng ta, mọi thứ đều do chính tay ta cẩn thận chọn lựa. Chỉ là ta không biết nên chọn loại chăn nào cho phù hợp cho đem tân hôn. Chẳng biết Uyển Uyển thích chăn thêu trăm tử ngàn tôn hay là thêu long phụng?"
Đôi tay cầm kim của nàng chợt dừng lại, vấn đề như vậy...
Nàng cúi đầu không đáp lời, nhưng Thuần Vu Kỳ vẫn một mực không buông tha hỏi tiếp, nếu nàng không chịu trả lời có thể hắn sẽ hỏi mãi.
" Vì sao huynh phải cố chấp hỏi ta vấn đề này?" Sau một lúc, Lý Lệnh Uyển bị hắn hỏi mãi bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh nói: " Trong lòng huynh sớm đã hiểu rõ ta không muốn gả cho huynh. Ta cũng đã giải thích nhiều lần với huynh, chỉ là huynh cứ cố chấp không muốn nghe ta nói, tự mình quyết định mối hôn sự này mà thôi."
Thuần Vu Kỳ nghe xong, nụ cười tươi chợt thu liễm lại. Chỉ là một lát sau trên mặt hắn vẫn có ý cười ôn hoà, nói: " Uyển Uyển, chẳng lẽ nàng không hiểu chúng ta đã xảy ra những việc như vậy, ta đến đây cầu thân chỉ vì muốn bảo vệ tốt cho nàng?
Trên thế gian này không có bức tường nào kín gió, nếu để ngày sau Quảng Bình hầu phủ biết việc này, cho dù Lương Phong Vũ không thể đi lại được nữa, nhưng bọn họ sẽ vì sĩ diện sẽ đến đây từ hôn. Vậy thì cả đời này của nàng không thể gả đi được nữa. Vì vậy, Uyển Uyển, ta làm sao không chịu trách nhiệm với nàng đây?"
Lý Lệnh Uyển cũng hiểu rõ những điều hắn nói chính là hoàn cảnh thực tế. Kỳ thật trong lòng nàng rất cảm kích hắn đã cứu mạng mình, mấy ngày qua hắn luôn yêu thương che chở cho nàng, chính là...
" Huynh không cần chịu trách nhiệm với ta. Ta không hề có ý định muốn huynh chịu trách nhiệm với ta." Nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
Thuần Vu Kỳ chỉ cười không đáp lời. Bỗng nhiên hắn đưa tay nắm lấy tay phải của nàng, hắn cúi đầu hôn lên mu bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng, sau đó hắn lại ngẩng đầu, nhìn nàng cười nói nhỏ: " Nhưng ta cam tâm tình nguyện muốn chịu trách nhiệm với nàng."
Lý Lệnh Uyển cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, hai má cũng nóng như lửa đốt. Nàng chật vật thu hồi tay mình, quay đầu đi không dám nhìn Thuần Vu Kỳ.
Thuần Vu Kỳ cười nhẹ, theo sau hắn lại ngồi xuống ghế, cười hỏi tiếp: " Uyển Uyển, đêm tân hôn nàng thích chăn thêu hình gì, hả? Nói cho ta biết."
Một tiếng hả của hắn, âm cuối có chút kéo dài, tựa như có thứ gì đó chà sát qua người nàng, có chút ngưa ngứa. Nàng bực bội, trả lời: "Tuỳ tiện đi."
" Làm sao có thể tuỳ tiện được?" Lần này giọng nói của Thuần Vu Kỳ không còn nhu thuận như vừa rồi, ngược lại có chút say mê tựa như người đang say rượu nói: " Đêm tân hôn chỉ có một lần trong đời, làm sao có thể tuỳ tiện? Tất nhiên ta muốn bài trí mọi thứ tốt nhất. Hơn nữa ngày sau Uyển Uyển chính là thê tử của ta, lại là nữ chủ nhân của Vĩnh Hoan Hầu phủ, những việc này nàng đều cò quyền góp ý."
Lý Lệnh Uyển tâm phiền ý loạn, nàng chỉ cúi đầu không đáp lời. Nàng không thể không thừa nhận Thuần Vu Kỳ khí thế quá lớn, nàng cảm thấy nếu như nàng không trả lời rõ ràng có lẽ hắn sẽ phá nát tân phòng mất.
Tuy rằng nàng vẫn cúi đầu, nhưng Thuần Vu Kỳ vẫn có thể nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn của nàng đang ngậm chặt, đôi mi run run tựa như cánh bướm. Trong lòng hắn cũng không hiểu vì sao hắn không muốn ép buộc nàng trả lời nữa, có lẽ hắn phải từ từ thôi.
Vì thế hắn lại cười không hỏi thêm điều gì nữa, sau đó hắn đứng lên đưa mắt quan sát khắp phòng của nàng.
Những lần trước lão thái thái luôn kêu Lý Lệnh Uyển đến Thế An Đường gặp mặt hắn, hoặc có đôi khi nàng sẽ dẫn hắn dạo chơi trong hoa viên của Lý phủ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến khuê phòng của nàng.
Trong phòng treo một màn che hồng nhạt, rèm cửa đan từ những hạt châu, sát cửa sổ chính là bàn trang điểm, trên bàn còn có một cái gương nhỏ với những hộp trang sức.
Bên trên cửa sổ lại được treo một mành tre. Những thứ này đều là vật dụng của nhi nữ khuê các thường dùng càng tạo cho người khác cảm giác thật dịu dàng.
Bất quá trên vách tường lại treo một tấm liểm không thuộc phong cách của nữ tử khuê các. Nét bút ung dung, tiêu sái nhìn thế nào cũng không giống Lý Lệnh Uyển viết ra, nhưng lại có chút phong thái của Lý Duy Nguyên.
Thuần Vu Kỳ cùng Lý Duy Nguyên đều làm quan trong Hàn Lâm Viện, mỗi ngày hai người bọn họ luôn gặp mặt nhau, cho nên hắn cũng từng nhìn thấy nét chữ của Lý Duy Nguyên.
Hơn nữa nét chữ của Lý Duy Nguyên có chút khác biệt, chẳng phải mỗi người điều có nét chữ khác nhau sao? Vì thế chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay.
Nụ cười trên mặt hắn chợt ngưng động, hắn cũng không lên tiếng hỏi gì thêm, bất quá hắn chỉ chấp tay sau lưng chậm rãi đi đến cái ghế cạnh cửa sổ ngồi xuống, hắn cầm bút viết một câu thơ.
Câu thơ này trong bài thơ《 phượng cầu hoàng 》, sau khi viết xong hắn chợt giương mắt nhìn về Lý Lệnh Uyển, từ từ lên tiếng: " Ta cùng Lý đại nhân là đồng liêu làm việc trong Hàn Lâm Viện, ta cũng biết huynh ấy viết chữ rất đẹp, nhưng ta lại không biết huynh ấy còn có tài nghệ gì khác không? Giả sử như cầm cờ thi họa thì sao?"
Vẻ mặt Lý Lệnh Uyển có chút ngưng động, cầm kim trong tay cũng không thể tiếp tục thêu. Cho nên nàng quyết định không thêu nữa, ánh mặt đặt lên đóa hoa mẫu đơn trên mảnh lụa kia, nhẹ giọng nói: " Ca ca của ta không thể so với huynh, từ nhỏ huynh đã có rất nhiều thời gian làm những việc bản thân mình yêu thích. Còn ca ca của ta rất đáng thương. Từ nhỏ đã không được người trong nhà yêu thương, ngay cả hạ nhân cũng có thể tuỳ ý chế giễu huynh ấy. Đến việc đi học cũng muộn hơn người khác, làm gì huynh ấy có thời gian nhàn rỗi mà học thêm tài nghệ khác?"
Nói thẳng ra, Thuần Vu Kỳ chính là công tử thuộc gia đình quyền thế. Tuy rằng từ nhỏ phụ mẫu của hắn đã qua đời, nhưng Thuần Vu Đức luôn quan tâm chăm sóc hắn, mỗi ngày hắn đều trải qua trong yên bình.
Nhưng cuộc sống của Lý Duy Nguyên lại không mấy tốt đẹp, tất cả đều do sự nhẫn nhịn cùng nổ lực của hắn mới có được như bây giờ. Mặc dù Thuần Vu Kỳ tinh thông nhiều tài nghệ thì có làm sao? Nếu cuộc sống của Lý Duy Nguyên cũng có thể giống như Thuần Vu Kỳ, thì hiện giờ hắn còn tài giỏi hơn cả Thuần Vu Kỳ nữa kìa.
Thuần Vu Kỳ nghe xong chợt trầm mặc, một lúc sau hắn liền hỏi: " Cho nên trong lòng nàng rất thương tiếc người đại ca này?"
Lý Lệnh Uyển không đáp lời, tất nhiên nàng thương tiếc Lý Duy Nguyên rồi.
Có đôi khi nàng hiểu rõ tính tình hắn âm trầm bạo ngược, nhưng nàng vẫn không thể nào buông tay hắn, thậm chí nàng còn muốn thân thiết với hắn hơn, cùng hắn trò chuyện làm cho hắn cảm thấy vui vẻ.
Bỗng nhiên Thuần Vu Kỳ cũng cảm thấy bản thân có chút hiểu rõ tình cảm của nàng dành cho Lý Duy Nguyên. Có lẽ do từ nhỏ Lý Duy Nguyên luôn bị người khác chế nhạo ức hiếp, vì thế nàng mới đối xử tốt với Lý Duy Nguyên như vậy.
Loại người như Lý Duy Nguyên, khi có người đối xử tốt với mình, tất nhiên hắn sẽ dùng cả tấm chân tình của mình đối đãi với người đó, hơn nữa hắn cũng không muốn buông tay đối phương.
Như vậy trong lòng nàng Lý Duy Nguyên có đặc điểm gì tốt đẹp không? Nhưng dù sao nàng cũng phải gả đi, không thể sống suốt đời bên cạnh Lý Duy Nguyên được.
" Hiện giờ đại ca của nàng đã trưởng thành, không còn giống như khi còn bé nữa, sẽ không ai dám khinh thường hay ức hiếp huynh ấy nữa đâu. Hơn nữa con đường làm quan của huynh ấy rất rộng mở, huynh ấy lại có tài năng xuất chúng, có khối người muốn kết thân cùng huynh ấy.
Ta nghe nói nhi nữ của Lễ Bộ Tả Thị Lang Triệu Đại nhân rất yêu thích đại ca nàng, thậm chí Triệu đại nhân cũng xem trọng tài năng của huynh ấy, bọn họ còn muốn nhi nữ của mình thành thân với huynh ấy đấy. Nếu sau khi hai người bọn họ thành thân, thì thê tử của huynh ấy sẽ thay nàng thương yêu huynh ấy, người làm muội muội như nàng cũng không cần nhọc lòng thương tiếc huynh ấy làm gì."
Nói tới đây, hắn lại đi đến trước mặt nàng, cúi người chống tay vào đầu gối đưa mắt nhìn nàng, khoé môi hắn mang theo một ý cười ôn hoà nói: " Sau này trong lòng nàng, người nàng phải thương tiếc là ta, phu quân của của nàng."
Sau đó hắn liền đưa đầu sát gần nàng, khoảng cách của hai người cực kỳ gần, đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Trong lúc Lý Lệnh Uyển không để ý, hắn đến gần như vậy, khiến cho nàng bất ngờ không cẩn thân làm kim đâm vào ngón tay, máu cũng chảy ra.
Thuần Vu Kỳ nhìn thấy nàng chảy máu lại vô cùng đau lòng, hắn chợt nhíu mày. Theo sau hắn không màng nàng cự tuyệt, cầm lấy tay nàng cúi đầu ngậm ngón tay nàng vào miệng mình.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua ngón tay nàng, có chút ngưa ngứa, nàng chợt biến sắc nhanh chóng đứng lên, nói: " Buông ra."
Cho dù nàng có giãy giụa như thế nào cũng không thể lấy ngón tay mình ra khỏi miệng hắn, hơn nữa hắn không hề muốn thả ngón tay nàng ra. Cho nên khuôn mặt nàng chợt đỏ bừng vì xấu hổ, nàng thấp giọng mắng hắn.
Thuần Vu Kỳ nhìn thấy nàng thẹn hoá quá giận, chợt cười nhẹ một tiếng, sau đó thả tay nàng ra.
" Uyển Uyển, nàng ngoan ngoãn chờ đến ngày mười tháng tám ta đến đây đón nàng, có được không?" Trước khi rời đi hắn còn dịu dàng nói như vậy với nàng, nhưng nàng không trả lời hắn.
Lúc này Thuần Vu Kỳ mỉm cười xoay người rời đi. Bất quá hắn chợt suy nghĩ, thời gian đã trôi qua gần nửa tháng, cũng sắp đến ngày thành thân.
Đến lúc đó Lý Lệnh Uyển sẽ trở thành thê tử của mình, sau này nàng sẽ sống bên hắn suốt đời, cần gì phải vội vàng ép nàng đón nhận tình cảm của hắn có đúng không?
Sau khi suy nghĩ xong, hắn thoả lòng đắc ý rời đi, theo sau Lý Lệnh Uyển rầu rĩ tựa người vào bàn Kháng Trác.
Tiểu Ngọc cầm bữa tối trở về, nhưng trong lòng Lý Lệnh Uyển không vui nên cũng không có tâm trạng nào để dùng cơm. Nàng liếc nhìn thoáng qua túi hạt dẻ trên bàn thở dài một hơi.
Chờ sau khi đèn trong phòng được thắp lên, trời cũng sụp tối, có lẽ bây giờ đã là canh hai.
Bên ngoài cửa sổ trời bắt đầu đổ mưa, những giọt mưa rơi trên mặt đất vang lên tí tách tí tách, Lý Lệnh Uyển lăn qua lộn lại trên giường không tài nào ngủ được, mỗi lần nhắm mắt lại nàng lại nhớ đến những lời nói vừa rồi của Thuần Vu Kỳ. Hắn nói nhi nữ của Lễ Bộ Tả Thị Lang có tình ý với Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên đã gặp vị Triệu tiểu thư đó khi nào? Vì sao nàng không hề nghe hắn nhắc đến việc ấy?
Nghĩ đến việc Lý Duy Nguyên có khả nàng sẽ thành thân với vị Triệu tiểu thư kia, nàng cảm thấy lòng mình vô cùng bực tức, nàng càng muốn ngủ lại không thể ngủ được.
Ước chừng vào canh ba nàng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Nhưng nàng ngủ không được bao lâu liền giật mình tỉnh giấc, vì nàng cảm thấy đôi môi mình đang bị ai đó hung hăng cắn.
Sau đó đầu lưỡi bên trong khoang miệng lại bị ai đó hung hăng cắn mút, nàng đau đớn liền kêu rên một tiếng.
Người nọ càng mút mạnh lưỡi nàng dường như muốn nuốt cả lưỡi nàng vậy. Vì quá đau đớn, trong lòng cũng trở nên sợ hãi nàng vội mở mắt ra.
Tuy rằng trong phòng vẫn để một ngọn nến, nhưng lại cách xa giường nàng, ánh sáng mờ ảo không tài nào nhìn rõ mọi thứ xung quanh mình.
Trong hoàn cảnh mông lung như vậy, nàng chắc chắn có người đang đè lên người mình, nàng cảm nhận được hơi thở có tính xâm lược thở bên tai mình.
Trong lòng nàng càng sợ hãi, lại không biết sức lực từ đâu mà có nàng chợt đưa tay đẩy người đó ra khỏi cơ thể mình.
Đồng thời nhanh chóng ngồi dậy, ôm chăn lùi vào trong góc giường, lạnh giọng quát: " Là ai?"
Quang cảnh mờ ảo, người đó có gương mặt cực kỳ tuấn tú. Đúng là trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn mơ thấy gương mặt ấy.
" Uyển Uyển," Lý Duy Nguyên khoé môi hơi cong, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt sáng quắc, thấp giọng cười gọi tên nàng. Theo sau hắn lại nói tiếp: " Thế nào, nhìn ca ca trở về nàng không vui sao?"
Trên người hắn còn mang theo khí lạnh ở bên ngoài vào phòng. Còn có những giọt nước từ tóc chảy dài xuống gương mặt, một đôi môi mỏng trơn bóng do vừa rồi hắn hung hăng hôn môi nàng, vẻ mặt hắn vô cùng lạnh nhạt và xa cách, khí chất cũng bắt đầu trở nên kì dị.
Hắn cứ như vậy nhìn nàng cười, rõ ràng hắn đang cười vẻ mặt cũng có chút ôn hoà, nhưng làm cho nàng cảm giác sắp có cơn bão lớn ập đến, loại cảm giác này khiến cho nàng hít thở không thông lại cực kỳ áp bách.Nàng càng lùi sâu vào góc giường, cả thân thể không nhịn được bắt đầu co rúm.
———————-//—-//——————-
* Tác giả có lời muốn nói: Nguyên ca trở về!! Uyển Uyển run rẩy đi!!
*Editor: bắt đầu đổi cách xưng hô từ huynh muội thành chàng nàng nhé!!

back top