Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Chương 5

“Trời!”

 

“Con chịu khó ăn uống sạch sẽ hơn một chút tức là giúp bố rồi đấy.”

 

“Vâng, được rồi. Con mặc áo này vậy.”

 

Tôi đi ra ngoài có việc, trên đường về thì dính mưa.

 

Cơn mưa đầu tiên của tháng. Đến văn phòng, Nagase mang khăn bông ra lau lưng và vai cho tôi.

 

“Áo vest của anh…” Nagase nói.

 

“Vâng?”

 

Nagase rất lúng túng, trông như ngại không muốn tiếp tục câu nói còn dở dang. Cô kéo mạnh cổ và tay áo sơ mi của mình.

 

“Sao hả cô?”

 

“Chuyện là…” Cô nói.

 

“Áo anh sẽ bị ố mất thôi.”

 

“À vâng, đành chịu thôi.”

 

Tuy nhiên, cử chỉ của Nagase cho thấy cô vẫn rất bối rối.

 

Tôi nhoẻn miệng cười với ý muốn hỏi “sao vậy?” thì cô lắc đầu với ý đáp “không có gì”.

 

Tôi đưa tài liệu cho Nagase rồi nói: “Chào cô nhé!”

 

Cô thì thào “anh vất vả quá” và ôm tập tài liệu vào ngực.

 

Ông giám đốc thì đang ngồi ngủ ngon lành tại bàn của mình.

 

Buổi chiều, hai bố con che ô đi chợ.

 

“Tối nay con muốn ăn gì?”

 

“Cơm cà ri ạ.”

 

“Rập khuôn quá.”

 

“Rập khuôn là gì ạ?”

 

“Là thiếu tính sáng tạo.”

 

“Nghĩa là sao ạ?”

 

“Nghĩa là giống như thực đơn thường ngày của nhà mình.”

 

“Thế ạ?”

 

“Ừ.”

 

“Vậy phải làm thế nào?”

 

“Hay bố con mình thử một món trước nay chưa bao giờ làm nhé?”

 

“Oa, hay quá.”

 

“Một làn gió mới.”

 

“Là cái gì ạ?”

 

“Câu nói của tổng thống Mỹ ngày xưa. Giờ con trai của ông ấy đang làm tổng thống.”

 

“Thế ạ?”

 

“Ừ.”

 

Chúng tôi trao đổi ý kiến và quyết định thực đơn của bữa tối nay sẽ là “bắp cải cuốn thịt” – món chưa từng xuất hiện trên bàn ăn gia đình tôi. Hai bố con phân công nhau đi tìm nguyên liệu tại trung tâm mua sắm rồi hớn hở ra về. “Một làn gió mới. Một làn gió mới.”, Yuji cứ nhắc đi nhắc lại.

 

Tại công viên số 17, như thường lệ, đã có mặt thầy Nombre. Ông đang ngồi ngắm những bông cẩm tú cầu đang nở rộ quanh bờ cái ao nhỏ. Con Pooh không thích mưa nên chui tọt vào gầm ghế.

 

“Thầy Nombre.”

 

Nghe tiếng tôi, thầy Nombre liền quay lại, tủm tỉm cười.

 

“Thầy ngắm hoa cẩm tú cầu?”

 

“Đẹp quá anh nhỉ. Hoa biết có người ngắm nên cố gắng nở thật đẹp. Một tình cảm hết sức chân thành, không chút đắn đo do dự.”

 

Thầy tiếp tục.

 

“Cẩm tú cầu vốn là loài thực vật duyên hải. Có lẽ chúng đang nhớ nước đấy.”Tôi trộm nghĩ, chắc thầy Nombre vẫn nhớ đến hình bóng người con gái ông đã không có cơ hội gắn bó khi xưa. Việc này chắc cũng tương tự như khi yêu ai đó? Dù mấy chục năm không gặp nhau, dù người đó không còn trên tinh cầu này nữa, ta vẫn thấy nhớ nhung khôn nguôi.

 

Nghe có vẻ kỳ lạ nhưng đó là sự thật.

 

“Tiểu thuyết của anh tiến triển tốt chứ?” thầy Nombre hỏi.

 

“Chưa ạ. Lúc bắt tay vào viết, em lại thấy khó khăn quá. Dù em có rất nhiều điều muốn viết.”

 

“Hãy cứ đợi khi thời điểm ấy tới.”

 

“Thời điểm ấy?”

 

“Ừ, cái lúc mà từ ngữ dâng đầy trong ngực anh và tự động tuôn trào.”

 

“Thật thế sao?”

 

“Ừ, chắc chắn sẽ có ngày đó.”

 

Yuji cúi xuống, nói gì đó với con Pooh đang trốn dưới gầm ghế. Pooh im lặng nghe. Tôi cố dỏng tai và nghe Yuji nói với con chó:

 

“Này, mày có biết một làn gió mới không?”

 

Về đến nhà, với sự trợ giúp của Yuji và tham khảo thêm sách dạy nấu ăn, tôi bắt tay vào làm món bắp cải cuốn thịt. Sách có ghi: “Đây là một trong những món có ít khả năng thất bại nhất.”

 

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn thất bại.

 

“Con bảo này.”

 

“Gì cơ?”

 

“Món bắp cải cuốn thịt có vị thế này ạ?”

 

“Bố nghĩ là không.”

 

“Với cả…”

 

“Sao?”

 

“Vị chán quá.”

 

“Bố đồng ý.”

 

Sau đó là khoảng năm giây im lặng.

 

“Con bảo.”

 

“Ừ?”

 

“Con phát hiện ra điều này.”

 

“Điều gì?”

 

“Hình như con đã mua nhầm.”

 

“Nhầm cái gì?”

 

“Nhầm rau diếp với bắp cải.”

 

“Ồ?”

 

Lại năm giây im lặng.

 

“Con xin lỗi.”

 

“Không, không sao. Con đừng lo. Vì lúc nấu bố cũng chẳng phát hiện ra.”

 

“Thật ư?”

 

“Ừ.”

 

Có lần tôi đọc được một bài báo nói rằng, ở Anh cứ ba đứa trẻ thì có một đứa không phân biệt được bắp cải với rau diếp. Chàng hoàng tử Anh quốc nhà tôi hình như là một trong ba đứa trẻ đó.

 

Và có khả năng, tôi cũng nằm trong số đó.Tôi được biết rạp chiếu phim ở thị trấn bên cạnh đang chiếu phim 

 

Momo

 

. Đó là một rạp chiếu độc lập, thường chiếu lại các phim kinh điển. Nghe nói tháng này, rạp sẽchiếu trọn bộ các phim dựa theo tác phẩm của Michael Ende.

 

Tuần này là 

 

Momo

 

, tuần sau là 

 

Chuyện dài bất tận

 

Yuji nói muốn xem 

 

Momo

 

“Con biết là bố không thể vào rạp chiếu phim rồi, đúng không?”“Con biết.”

 

“Nếu muốn đi thì con sẽ phải xem một mình đấy, chịu không?”

 

“Không sao ạ.”

 

“Vậy thứ Bảy này đi nhé.”

 

“Hay quá. Cảm ơn Takkun.”

 

“Không có gì.”

 

Thứ Bảy, trước giờ chiếu một tiếng, hai bố con rời căn hộ. Tôi đạp chiếc xe cũ thường ngày vẫn dùng đi làm, còn Yuji đi chiếc xe đạp dành cho trẻ em. Hai bố con đạp xe men theo con đường hai bên đều là cánh đồng. Còn gần mười cây nữa là đến thị trấn bên cạnh nên vẫn đủ thời gian.

 

Tôi không đi được xe buýt hay tàu điện.

 

Nếu bước lên xe, ngay khi cánh cửa khép lại và xe bắt đầu tăng tốc là công tắc trong tôi bật lên, van mở ra, kim áp kế vọt lên mức kịch trần.

 

Đi bất cứ phương tiện nào tôi cũng bị như vậy, từ đầu máy hình con khỉ ở khu vui chơi cho đến thuyền thiên nga ở khu du lịch. Xe buýt hay xe điện đã rất tệ rồi, nhưng tàu điện một ray hay cáp treo còn tệ hơn (vì chúng ở trên cao). Tôi đoán, nếu là máy bay sẽ còn khủng khiếp hơn nữa, và tàu ngầm thì chắc chắn sẽ là đòn chí mạng.

 

Chỉ cần tưởng tượng cảnh bị nhồi vào một cái buồng chật cứng, rồi người ta kích hoạt kíp thuốc nổ bên dưới và bắn tôi bay vọt lên không trung cũng đủ khiến tôi kinh hãi.

 

Thế nên trong mắt tôi, con chó Laika Kudryavka đúng là một anh hùng khi đã bay vòng quanh Trái Đất trên con tàu Sputnik. Tôi ước giá như mình có được chút xíu lòng dũng cảm của nó.

 

Căn bệnh này vô cùng bất tiện. Trong những vấn đề tôi phải chịu đựng thì bệnh này là phiền toái nhất. Nó khiến tôi không thể lên mặt trăng cũng như không thể lặn xuống vực sâu Mariana.

 

Đáng tiếc làm sao.

 

Hai bố con đến nơi khi còn năm phút nữa là đến giờ chiếu. Sở dĩ hai bố con đi lâu như vậy là do bị ngược chiều gió. Mặc dù Yuji đã còng lưng để đạp xe hết sức nhưng chúng tôi vẫn đến muộn hơn so với dự định.

 

Tôi đưa thằng bé chỗ sandwich mang từ nhà đi cùng lon Coca mua ở máy bán hàng tự động. Theo kế hoạch, hai bố con sẽ cùng ăn trước giờ chiếu phim nhưng giờ không kịp nữa.

 

Tôi mua một vé trẻ em ở quầy.

 

“Xem phim vui vẻ nhé.”

 

Yuji có vẻ hơi bất an vì kế hoạch đột ngột thay đổi. Tôi lấy trong ví ra vài đồng xu, nhét vào túi quần Yuji.

 

“Nếu ăn bánh sandwich mà chưa no thì con mua thêm bắp rang bơ nữa. Hoặc bánh rán cũng được, thích ăn gì thì mua.”

 

“Vâng.”

 

Nói vậy nhưng Yuji vẫn đứng im, ôm khư khư cái hộp đựng bánh sandwich và lon Coca.

 

Chuông báo giờ chiếu reo vang. Yuji ngoảnh ra sau nhìn cánh cửa dẫn vào phòng chiếu. Sau đó, thằng bé lại quay ra nhìn tôi.

 

“Vào đi con. Bắt đầu rồi đấy.”

back top