Edit và beta: meomeoemlameo.
Tới khách sạn, vẫn là bốn gian phòng như cũ, mọi người đã ở quen rồi, vẫn để phòng đơn cho tiền bối, còn lại là phòng đôi. Triệu Ngu xem xét một vòng, quay đầu lại nói: “Cậu ơi, sao cậu ki thế? Cháu đẩy bao nhiêu lịch trình tới cứu vớt hiện trường cho cậu, cậu lại bắt cháu ở thế này ạ?”
Tổng đạo diễn: “Quay chương trình đê, đừng gọi linh tinh!”
Triệu Ngu: “Đạo diễn, đạo diễn ki quá!”
Tổng đạo diễn: “…………”
Thịnh Kiều: “???”
Hình như mình đã biết được cái gì.
Vào phòng để hành lý xong, quần áo của Triệu Ngu đơn giản nhẹ nhàng, chỉ có một cái vali. Cô nàng hỏi Thịnh Kiều: “Cậu ngủ giường nào? Dựa cửa sổ hay là dựa tường?”
Thịnh Kiều nói: “Tớ sao cũng được.”
Triệu Ngu liền nằm xoài lên chiếc giường dựa cửa sổ kia: “Thế thì tớ chọn giường này, dựa cửa sổ, sáng sủa.”
Phong cách hành sự của cô nàng giống như phong cách nói chuyện của cô nàng, quyết đoán sảng khoái. Nhớ lại những chuyện trước đây cô nàng từng trải qua, rời khỏi nhóm nhạc siêu hot trở về nước, dốc sức làm lại từ đầu lần nữa, không quả quyết quyết đoán một chút, thì cũng không thể nên trò trống được.
Buổi chiều họ sẽ phải tới check in ở địa điểm đầu tiên —— Đấu trường Arles. Lúc mấy người ăn cơm Thịnh Kiều vẫn luôn ngồi tra tư liệu, cà phê đã lạnh hai lần.
Triệu Ngu nói: “Sao lại ngồi mát ăn bát vàng thế, phải cùng nhau tra chứ.”
Kỳ Liên nói: “Hổ thẹn hổ thẹn, chú không hiểu tiếng Anh.”
Lê Nghiêu cũng tiếp lời giải thích: “Tiểu Kiều là đội trưởng.”
Triệu Ngu lườm anh ta một cái: “Đội trưởng nên là anh à? Anh cũng không hiểu tiếng Anh sao?”
Lê Nghiêu: “…………”
Trước kia toàn là anh ta cà khịa trời cà khịa đất, bây giờ có người còn biết cà khịa hơn cả anh ta.
Bản thân Triệu Ngu tương đối mạnh mẽ độc lập, thích nhất là chuyện gì cũng phải tự mình giải quyết, dựa vào người khác thứ nhất là không yên tâm thứ hai là không thoải mái. Cô nàng đã quen tự tay làm lấy, cũng coi như một kiểu rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Cô nàng hâm nóng cà phê giúp Thịnh Kiều, ngồi xuống cạnh cô: “Tớ giúp cậu tra.”
Thịnh Kiều nói: “Ok nè.” Cô gửi một địa chỉ web cho cô nàng, “Cậu lên cái official website này mua 6 vé vào cửa đi. Lần trước bọn tớ mua vé ở điểm đến luôn, xếp hàng lâu lắm. Mua từ trước vẫn tốt hơn, tới nơi là lấy được luôn.”
Tiếng Anh của Triệu Ngu cũng không tốt lắm, cô nàng dựa vào phần mềm phiên dịch nửa tra nửa đoán, cuối cùng thành công order sáu tấm vé vào cửa, đưa ảnh chụp cho Thịnh Kiều xem.
Thịnh Kiều liếc hai cái, xác nhận không có lầm, vỗ vỗ vai cô nàng: “Làm giỏi lắm, tớ phong cậu là tả hữu hộ pháp của tớ, về sau cậu chính là phụ tá đắc lực của tớ.”
Triệu Ngu: “Tớ mới nghe qua có tả hộ pháp, hữu hộ pháp, cậu lại còn có cả tả hữu hộ pháp à.”
Thịnh Kiều: “Tiên Nữ giáo chúng mình phải khác người một tí chứ.”
Triệu Ngu nghiêm mặt lại, diễn cũng rất sâu, lập tức làm dáng tay ôm quyền: “Tiên mẹ đỡ đầu của Tiên Nữ giáo, hộ pháp này xin hành lễ với người!”
Lê Nghiêu ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, “Hai cô diễn Cô bé lọ lem à? Còn cả tiên mẹ đỡ đầu.”
Triệu Ngu quay đầu lại lườm anh ta: “Còn lắm miệng, tôi lấy gậy phép của tiên mẹ đỡ đầu biến anh thành bí đỏ bây giờ!”
Lê Nghiêu: “…………”
Ăn xong bữa trưa, kế hoạch của Thịnh Kiều cũng đã làm xong, mấy người nghỉ ngơi một lúc liền chuẩn bị xuất phát, đầu tiên đi tàu điện ngầm rồi đi bộ, kết quả Triệu Ngu vừa mới xuống tàu đã bị fan bao vây.
Danh tiếng của cô nàng đúng là rất cao, không chỉ có fan trong nước, còn có cả ở nước ngoài, đều khiến cho cảnh sát tuần tra chú ý. Nhân viên công tác nỗ lực giữ gìn trật tự, nói với Triệu Ngu: “Mau đi nhanh trước đi, rời khỏi chỗ này đã. sơ tán cái đám người này đi.”
Triệu Ngu cất bước chạy ngay.
Đơn đặt vé còn ở trong di động của cô nàng, Thịnh Kiều lo cô nàng chạy mất tiêu thì chốc cũng không lấy được vé vào cửa nữa, vội đuổi theo sau. Ai dè Triệu Ngu chạy trốn rất nhanh, quẹo đông rẽ tây, suýt thì làm cô mệt chết.
Lúc vất vả lắm mới cắt đuôi được đám fan đuổi theo, hai người đã không biết chạy tới chỗ nào rồi. Triệu Ngu đỡ lấy Thịnh Kiều đang thở hổn hển: “Thể lực của cậu thế này là không được rồi.”
Thịnh Kiều: “So…… so với cậu…… thì hơi…… hơi kém……”
Cô nàng cười như nắc nẻ, lại hỏi: “Cậu đuổi theo tớ làm gì?”
Thịnh Kiều: “Vé vào cửa ở chỗ cậu mà!”
Triệu Ngu: “Tớ còn tưởng là cậu quan tâm tớ cơ!”
Hai người ngồi ở bậc thang nghỉ ngơi một lúc, mấy người còn lại trong group chat đều đang hỏi các cô ở đâu. Thịnh Kiều gửi định vị, khoảng cách hơi xa, cuối cùng họ quyết định tập hợp ở đấu trường.
Hai người đi về, Triệu Ngu nói: “Về sau cậu chạy chung với tớ nhiều vào nhé, rèn luyện thể lực một chút.”
Thịnh Kiều: “Tớ có cần hát nhảy đâu, rèn luyện thể lực làm gì?”
Triệu Ngu: “Cậu không phải là fan bạn gái của Hoắc Hi sao? Cậu đuổi lịch trình mà không cần thể lực à? Battle tiếp ứng mà không cần thể lực sao? Không có thể lực cũng dám nói mình là fangirl đu idol cơ đấy?”
Thịnh Kiều: “…… Cậu hiểu biết nhỉ.”
Triệu Ngu: “Thấy nhiều rồi. Fan của tới nói em ấy đuổi lịch trình của tớ mà luyện được cả bắp chân đấy.”
Thịnh Kiều cười cả quãng đường.
Tới đấu trường, họ tập hợp với số đông. Thịnh Kiều lấy vé, mấy người liền bắt đầu vào đấu trường tham quan. Thịnh Kiều vẫn vừa đi vừa giới thiệu như thường lệ: “Phong cách ở đây mang phong cách kiến trúc La Mã cổ đại rất rõ ràng. Đây là một đấu trường tròn, so với Sagrada Familia được chạm khắc tinh xảo mà chúng ta đã ghé thăm trước đây, chỗ này có vẻ hoang dã và phóng khoáng hơn.”
Triệu Ngu ở bên cạnh nghe đến ngây người: “Những thứ này cậu hiểu hết à?”
Kỳ Liên nói: “Tiểu Kiều có ước mơ làm kiến trúc sư đấy. Ước mơ này của con bé hời lắm, cháu biết tụi chú tiết kiệm được bao nhiêu tiền hướng dẫn viên không?”
Thịnh Kiều: “Thế nghĩa là ước mơ của cháu chỉ tồn tại vì tiết kiệm tiền hướng dẫn viên thôi ạ?”
Kỳ Liên: “Chú sai rồi.”
Cả quãng đường nói nói cười cười, tham quan xong đấu trường, họ lại đi dạo xung quanh, hoàn thành nhiệm vụ nhỏ do tổ chương trình sắp xếp, tới gần chạng vạng mới về khách sạn.
Thịnh Kiều ban ngày chạy mướt mát mồ hôi, vội vã đi tắm rửa ngay. Cô vừa mới tắm được một nửa, Triệu Ngu ở bên ngoài gõ cửa, gọi: “Tiểu Kiều, di động của cậu vang ba lần rồi.”
Cô hỏi: “Ai thế?”
Triệu Ngu: “Cục cưng của cậu.”
Thịnh Kiều: “???”
Triệu Ngu: “Muốn tớ nghe hộ cậu không?”
Thịnh Kiều: “Không không không! Không cần! Tớ ra liền đây!”
Cô vội vã tắm rửa xong, tóc cũng chưa sấy, chỉ lau bừa hai cái, cầm di động chạy biến ra ngoài. Cô nhìn một lúc, hóa ra hồi chiều Hoắc Hi nhắn tin cho cô, hỏi cô đã tới Pháp bình an chưa. Ai dè cả chiều cô cũng chưa xem di động, anh không nhận được hồi âm chắc hẳn thấy lo lắng, mới gọi điện thoại mấy lần.
Bốn phía không có camera, mic cũng tháo rồi, cô nhìn quanh quất trái phải một vòng, mới vụng trộm bấm số gọi.
Mới tút một tiếng đã có người bắt máy.
Hoắc Hi còn chưa nói lời nào, cô đã vội mở miệng giải thích: “Hoắc Hi, mới nãy em đang tắm, buổi chiều ghi hình bận quá em không xem di động được.”
Lúc này anh mới an tâm, thấp giọng nói: “Không sao đâu, ghi hình mệt không?”
Cô lắc đầu, lại nói: “Không mệt ạ, chơi vui lắm. Em kể anh nghe này, Sư Huyên rời khỏi ghi hình rồi.”
Hoắc Hi ở đầu bên kia cau mày: “Em không sao chứ?”
“Em không sao ạ.” Cô cười ngây ngốc, lại hỏi: “Anh có biết khách mời mới gia nhập là ai không ạ?”
“Hửm?”
“Là Triệu Ngu đó!”
Hoắc Hi cũng cười rộ lên: “Cô ấy không tồi, chắc là hợp tính em đấy.”
“Đúng ạ, chơi với cậu ấy vui lắm.” Cô vừa nghe điện thoại vừa đi vòng vòng, không nhịn được lại chia sẻ chuyến đi lần này với anh. Nói hồi lâu, cô lại nghĩ tới cái gì, vội hỏi: “Hoắc Hi, anh có bận không ạ?”
“Không bận, anh tan học rồi, đang ăn cơm. Em có ăn cơm đúng giờ không?”
“Em có mà! Tuy rằng kinh phí rất ít, nhưng bữa nào chúng em cũng ăn no!”
Anh cười nhẹ: “Ừ, Kiều Kiều ngoan lắm.”
Đôi mắt cô cong lên vì cười, nghe giọng anh, cô thấy vừa ngọt ngào vừa hụt hẫng, dừng một chút rồi lí nhí nói: “Hoắc Hi, em rất nhớ anh đó.”
Còn nghĩ về anh nhiều hơn trước đây. Trước kia chỉ cần nhìn ảnh chụp video là có thể giảm bớt nỗi khổ vì nhung nhớ rồi, nhưng bây giờ càng xem càng nhớ, nhớ hương vị trên người anh, nhớ lực độ mỗi khi anh ôm cô, nhớ sự dịu dàng khi anh hôn cô.
Nhớ phát điên.
Nhưng cô phải làm một cô bạn gái ngoan ngoãn, không thể dính người, không thể lúc nào cũng gọi điện nhắn tin quấy rầy sự học tập của anh. Cũng may tổ đạo diễn sắp xếp cho cô thân phận đội trưởng, cô phải lên kế hoạch tra tư liệu làm hướng dẫn viên, bận rộn rồi, sẽ không suy nghĩ nhiều quá nữa.
Tiếng hít thở trong điện thoại nặng nề hơn.
Sau một lúc lâu, anh thấp giọng nói: “Ngoan, rất nhanh chúng ta sẽ gặp được nhau thôi.”
Nước mắt cô sắp ứa cả ra, cô dụi dụi mắt, húng hắng giọng nói: “Vậy Hoắc Hi, anh mau đi ăn cơm đi, để chốc là nguội thức ăn đấy.”
Giọng anh trầm khàn: “Được.”
Cúp điện thoại xong, Thịnh Kiều đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, chờ tâm trạng khôi phục mới xoay người lên lầu. Triệu Ngu đã tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa hỏi cô: “Cục cưng của cậu là ai thế?”
Thịnh Kiều; “…………”
Lúc này không ghi hình, Triệu Ngu hóng hớt hỏi: “Không phải là Thẩm Tuyển Ý chứ?”
Thịnh Kiều: “????”
Triệu Ngu xua tay: “Được rồi được rồi, thấy ánh mắt của cậu là tớ hiểu rõ rồi, cái loại nhảm shit như Thẩm Tuyển Ý sao có thể tìm được người bạn gái như cậu. Nhảm shit chỉ có thể xứng với nhảm shit thôi.”
……
Hai ngày tiếp theo, sáu người hoàn thành nhiệm vụ check in thắng cảnh ở Arles, đi tới quốc gia tiếp theo —— Italy. Tổ chương trình phát huy đầy đủ tôn chỉ thế giới lớn như những nơi ta đến, dạo xong Italy thì lại tới Hi Lạp, cuối cùng còn vòng lại Cộng Hòa Séc, và tới Prague.
Trong thời gian mười mấy ngày này, Triệu Ngu đi đâu cũng có người hâm mộ đi theo, ảnh chụp tại chỗ bay đầy trời, trong nước rất nhanh đã biết Triệu Ngu thay thế Sư Huyên tham gia “Thế giới lớn như vậy”.
Mới đầu các bên cũng chưa nói gì, fan cũng mặc định là do lịch trình thay đổi, chờ lúc nhóm Thịnh Kiều tới Prague, đột nhiên có tin leak ra, nói Sư Huyên bị xa lánh trong tập 1 nên bất đắc dĩ phải rời khỏi việc ghi hình.
Fan của Sư Huyên vốn dĩ đã hơi không hài lòng vì cô ta bị thay thế, bây giờ nhìn thấy cái tin leak này làm sao nhịn được nữa? Ai xa lánh idol nhà tôi? Bọn con trai thì không thể nào, nữ khách mời thì một người là tiền bối đức cao vọng trọng cũng không thể luôn, vậy chỉ còn lại mỗi Thịnh Kiều.
Không dám xé Triệu Ngu, chẳng lẽ cũng không dám xé Thịnh Kiều như cô ư?
Fan Kiều:????
Mẹ nó, khinh chúng tôi dễ bắt nạt à? Có biết chúng tôi có sức chiến đấu một tay xé hai nhà lưu lượng hàng đầu không?
Fan của hai nhà cấu xé nhau túi bụi, tổ chương trình cũng tuyên bố bài thanh minh bên official, nói Sư Huyên rời khỏi việc ghi hình là bởi nguyên nhân cá nhân, không liên quan đến người khác, hy vọng mọi người xử sự một cách lí trí.
Bên tổ chương trình đã liên hệ với người đại diện của Sư Huyên và Tinh Diệu, yêu cầu họ phối hợp share bài bác bỏ tin đồn, ai dè cả hai phía Sư Huyên và Tinh Diệu đều không có động tĩnh gì.
Hành vi này càng chứng minh cho fan, không sai, idol nhà chúng mình đúng là đã chịu nỗi ấm ức bị cho ra rìa rồi!
Antifan của Thịnh Kiều nhân cơ hội này lại bới hết mấy trò đi tìm đường chết ở các gameshow trước kia của cô ra, spam lên hot search. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hồi xưa cô ta có thể hành hạ Hoắc Hi, bây giờ cũng có thể gây khó dễ với Sư Huyên.
“Phong Ngữ” dạo này cũng đang đến đoạn gay cấn, trong phim đã xuất hiện tình tiết nam chính Phó Tử Thanh nảy sinh cảm giác ỷ lại với bác sĩ tâm lý Thịnh Kiều. Cái kiểu tình cảm mập mờ không rõ này khiến fan nguyên tác rất điên tiết, vốn dĩ đã rất bất mãn với Thịnh Kiều rồi.
Một dúm fan sách trước đây từng war với fan Kiều tức khắc nhảy ra, nói Thịnh Kiều ỷ vào giờ tiếng tăm to rồi, còn dám xui khiến fan công kích nguyên tác, thì xa lánh nghệ sĩ trong chương trình đã là cái thá gì.
Cuối cùng thậm chí còn xuất hiện đề tài # u ác tính Thịnh Kiều cút khỏi showbiz #.
Trên mạng to chuyện như thế, đến cả Kỳ Liên không chú ý đến tin tức giới giải trí lắm còn biết, cầm di động vừa xem vừa mắng: “Quá đáng! Thật quá đáng! Tiểu Kiều của chúng ta tốt như vậy kia mà!”
Bên Bối Minh Phàm đã sớm nhận được thông báo của Đinh Giản, biết tình hình câu chuyện rồi, bèn gọi điện thoại liên hệ đạo diễn: “Cái nồi này không thể để Tiểu Kiều của chúng tôi đội được chứ? Cũng không thể để con bé bị mắng đến tận lúc chương trình phát sóng được, hy vọng bên các anh có thể phối hợp với bên tôi up một đoạn behind the scenes ra.”
Cúp điện thoại xong, đạo diễn chấp hành khó xử nói: “Đạo diễn Triệu, không được đâu ạ, Tinh Diệu và Sư thị đều đang tạo áp lực, đoạn behind the scenes này không up được ạ.”
Trong xã hội tư bản đứng đầu này, rất nhiều lúc cũng thân bất do kỷ.
Đạo diễn Triệu rút điếu thuốc im lặng không nói gì, đạo diễn chấp hành còn đang tận tình khuyên bảo ông ta đừng xúc động. Bây giờ đầu giáo đều đang hướng về phía Thịnh Kiều, tổ chương trình cũng không chịu liên lụy. Chờ chương trình phát sóng bình thường, nhìn thấy biểu hiện của Thịnh Kiều ở bên trong, tự nhiên sẽ được tẩy trắng thôi.
Nếu như bây giờ tổ chương trình thả đoạn behind the scenes lên trang chính thức để vả mặt, vậy cũng không khác gì giằng co trực tiếp với Tinh Diệu và Sư thị. Đối đầu với tư bản là tự lao mình vào dao.
Hồi lâu, Đạo diễn Triệu nhả một vòng khói, trầm giọng nói: “Chuyện này……”
Triệu Ngu đột nhiên đi ra từ bên cạnh, cười toe toét nói: “Cậu ơi, không khuất phục trước thế lực ác độc, không mất đi cốt cách kiêu ngạo, đây chính là lời cậu đã dạy cháu từ nhỏ đấy, bây giờ cậu đừng tự vả vào mặt mình trước mặt cháu chứ.”
Đạo diễn Triệu: “…………”
Đây là cô cháu gái ruột bên ngoại của mình đấy à?
Tới khách sạn, vẫn là bốn gian phòng như cũ, mọi người đã ở quen rồi, vẫn để phòng đơn cho tiền bối, còn lại là phòng đôi. Triệu Ngu xem xét một vòng, quay đầu lại nói: “Cậu ơi, sao cậu ki thế? Cháu đẩy bao nhiêu lịch trình tới cứu vớt hiện trường cho cậu, cậu lại bắt cháu ở thế này ạ?”
Tổng đạo diễn: “Quay chương trình đê, đừng gọi linh tinh!”
Triệu Ngu: “Đạo diễn, đạo diễn ki quá!”
Tổng đạo diễn: “…………”
Thịnh Kiều: “???”
Hình như mình đã biết được cái gì.
Vào phòng để hành lý xong, quần áo của Triệu Ngu đơn giản nhẹ nhàng, chỉ có một cái vali. Cô nàng hỏi Thịnh Kiều: “Cậu ngủ giường nào? Dựa cửa sổ hay là dựa tường?”
Thịnh Kiều nói: “Tớ sao cũng được.”
Triệu Ngu liền nằm xoài lên chiếc giường dựa cửa sổ kia: “Thế thì tớ chọn giường này, dựa cửa sổ, sáng sủa.”
Phong cách hành sự của cô nàng giống như phong cách nói chuyện của cô nàng, quyết đoán sảng khoái. Nhớ lại những chuyện trước đây cô nàng từng trải qua, rời khỏi nhóm nhạc siêu hot trở về nước, dốc sức làm lại từ đầu lần nữa, không quả quyết quyết đoán một chút, thì cũng không thể nên trò trống được.
Buổi chiều họ sẽ phải tới check in ở địa điểm đầu tiên —— Đấu trường Arles. Lúc mấy người ăn cơm Thịnh Kiều vẫn luôn ngồi tra tư liệu, cà phê đã lạnh hai lần.
Triệu Ngu nói: “Sao lại ngồi mát ăn bát vàng thế, phải cùng nhau tra chứ.”
Kỳ Liên nói: “Hổ thẹn hổ thẹn, chú không hiểu tiếng Anh.”
Lê Nghiêu cũng tiếp lời giải thích: “Tiểu Kiều là đội trưởng.”
Triệu Ngu lườm anh ta một cái: “Đội trưởng nên là anh à? Anh cũng không hiểu tiếng Anh sao?”
Lê Nghiêu: “…………”
Trước kia toàn là anh ta cà khịa trời cà khịa đất, bây giờ có người còn biết cà khịa hơn cả anh ta.
Bản thân Triệu Ngu tương đối mạnh mẽ độc lập, thích nhất là chuyện gì cũng phải tự mình giải quyết, dựa vào người khác thứ nhất là không yên tâm thứ hai là không thoải mái. Cô nàng đã quen tự tay làm lấy, cũng coi như một kiểu rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Cô nàng hâm nóng cà phê giúp Thịnh Kiều, ngồi xuống cạnh cô: “Tớ giúp cậu tra.”
Thịnh Kiều nói: “Ok nè.” Cô gửi một địa chỉ web cho cô nàng, “Cậu lên cái official website này mua 6 vé vào cửa đi. Lần trước bọn tớ mua vé ở điểm đến luôn, xếp hàng lâu lắm. Mua từ trước vẫn tốt hơn, tới nơi là lấy được luôn.”
Tiếng Anh của Triệu Ngu cũng không tốt lắm, cô nàng dựa vào phần mềm phiên dịch nửa tra nửa đoán, cuối cùng thành công order sáu tấm vé vào cửa, đưa ảnh chụp cho Thịnh Kiều xem.
Thịnh Kiều liếc hai cái, xác nhận không có lầm, vỗ vỗ vai cô nàng: “Làm giỏi lắm, tớ phong cậu là tả hữu hộ pháp của tớ, về sau cậu chính là phụ tá đắc lực của tớ.”
Triệu Ngu: “Tớ mới nghe qua có tả hộ pháp, hữu hộ pháp, cậu lại còn có cả tả hữu hộ pháp à.”
Thịnh Kiều: “Tiên Nữ giáo chúng mình phải khác người một tí chứ.”
Triệu Ngu nghiêm mặt lại, diễn cũng rất sâu, lập tức làm dáng tay ôm quyền: “Tiên mẹ đỡ đầu của Tiên Nữ giáo, hộ pháp này xin hành lễ với người!”
Lê Nghiêu ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, “Hai cô diễn Cô bé lọ lem à? Còn cả tiên mẹ đỡ đầu.”
Triệu Ngu quay đầu lại lườm anh ta: “Còn lắm miệng, tôi lấy gậy phép của tiên mẹ đỡ đầu biến anh thành bí đỏ bây giờ!”
Lê Nghiêu: “…………”
Ăn xong bữa trưa, kế hoạch của Thịnh Kiều cũng đã làm xong, mấy người nghỉ ngơi một lúc liền chuẩn bị xuất phát, đầu tiên đi tàu điện ngầm rồi đi bộ, kết quả Triệu Ngu vừa mới xuống tàu đã bị fan bao vây.
Danh tiếng của cô nàng đúng là rất cao, không chỉ có fan trong nước, còn có cả ở nước ngoài, đều khiến cho cảnh sát tuần tra chú ý. Nhân viên công tác nỗ lực giữ gìn trật tự, nói với Triệu Ngu: “Mau đi nhanh trước đi, rời khỏi chỗ này đã. sơ tán cái đám người này đi.”
Triệu Ngu cất bước chạy ngay.
Đơn đặt vé còn ở trong di động của cô nàng, Thịnh Kiều lo cô nàng chạy mất tiêu thì chốc cũng không lấy được vé vào cửa nữa, vội đuổi theo sau. Ai dè Triệu Ngu chạy trốn rất nhanh, quẹo đông rẽ tây, suýt thì làm cô mệt chết.
Lúc vất vả lắm mới cắt đuôi được đám fan đuổi theo, hai người đã không biết chạy tới chỗ nào rồi. Triệu Ngu đỡ lấy Thịnh Kiều đang thở hổn hển: “Thể lực của cậu thế này là không được rồi.”
Thịnh Kiều: “So…… so với cậu…… thì hơi…… hơi kém……”
Cô nàng cười như nắc nẻ, lại hỏi: “Cậu đuổi theo tớ làm gì?”
Thịnh Kiều: “Vé vào cửa ở chỗ cậu mà!”
Triệu Ngu: “Tớ còn tưởng là cậu quan tâm tớ cơ!”
Hai người ngồi ở bậc thang nghỉ ngơi một lúc, mấy người còn lại trong group chat đều đang hỏi các cô ở đâu. Thịnh Kiều gửi định vị, khoảng cách hơi xa, cuối cùng họ quyết định tập hợp ở đấu trường.
Hai người đi về, Triệu Ngu nói: “Về sau cậu chạy chung với tớ nhiều vào nhé, rèn luyện thể lực một chút.”
Thịnh Kiều: “Tớ có cần hát nhảy đâu, rèn luyện thể lực làm gì?”
Triệu Ngu: “Cậu không phải là fan bạn gái của Hoắc Hi sao? Cậu đuổi lịch trình mà không cần thể lực à? Battle tiếp ứng mà không cần thể lực sao? Không có thể lực cũng dám nói mình là fangirl đu idol cơ đấy?”
Thịnh Kiều: “…… Cậu hiểu biết nhỉ.”
Triệu Ngu: “Thấy nhiều rồi. Fan của tới nói em ấy đuổi lịch trình của tớ mà luyện được cả bắp chân đấy.”
Thịnh Kiều cười cả quãng đường.
Tới đấu trường, họ tập hợp với số đông. Thịnh Kiều lấy vé, mấy người liền bắt đầu vào đấu trường tham quan. Thịnh Kiều vẫn vừa đi vừa giới thiệu như thường lệ: “Phong cách ở đây mang phong cách kiến trúc La Mã cổ đại rất rõ ràng. Đây là một đấu trường tròn, so với Sagrada Familia được chạm khắc tinh xảo mà chúng ta đã ghé thăm trước đây, chỗ này có vẻ hoang dã và phóng khoáng hơn.”
Triệu Ngu ở bên cạnh nghe đến ngây người: “Những thứ này cậu hiểu hết à?”
Kỳ Liên nói: “Tiểu Kiều có ước mơ làm kiến trúc sư đấy. Ước mơ này của con bé hời lắm, cháu biết tụi chú tiết kiệm được bao nhiêu tiền hướng dẫn viên không?”
Thịnh Kiều: “Thế nghĩa là ước mơ của cháu chỉ tồn tại vì tiết kiệm tiền hướng dẫn viên thôi ạ?”
Kỳ Liên: “Chú sai rồi.”
Cả quãng đường nói nói cười cười, tham quan xong đấu trường, họ lại đi dạo xung quanh, hoàn thành nhiệm vụ nhỏ do tổ chương trình sắp xếp, tới gần chạng vạng mới về khách sạn.
Thịnh Kiều ban ngày chạy mướt mát mồ hôi, vội vã đi tắm rửa ngay. Cô vừa mới tắm được một nửa, Triệu Ngu ở bên ngoài gõ cửa, gọi: “Tiểu Kiều, di động của cậu vang ba lần rồi.”
Cô hỏi: “Ai thế?”
Triệu Ngu: “Cục cưng của cậu.”
Thịnh Kiều: “???”
Triệu Ngu: “Muốn tớ nghe hộ cậu không?”
Thịnh Kiều: “Không không không! Không cần! Tớ ra liền đây!”
Cô vội vã tắm rửa xong, tóc cũng chưa sấy, chỉ lau bừa hai cái, cầm di động chạy biến ra ngoài. Cô nhìn một lúc, hóa ra hồi chiều Hoắc Hi nhắn tin cho cô, hỏi cô đã tới Pháp bình an chưa. Ai dè cả chiều cô cũng chưa xem di động, anh không nhận được hồi âm chắc hẳn thấy lo lắng, mới gọi điện thoại mấy lần.
Bốn phía không có camera, mic cũng tháo rồi, cô nhìn quanh quất trái phải một vòng, mới vụng trộm bấm số gọi.
Mới tút một tiếng đã có người bắt máy.
Hoắc Hi còn chưa nói lời nào, cô đã vội mở miệng giải thích: “Hoắc Hi, mới nãy em đang tắm, buổi chiều ghi hình bận quá em không xem di động được.”
Lúc này anh mới an tâm, thấp giọng nói: “Không sao đâu, ghi hình mệt không?”
Cô lắc đầu, lại nói: “Không mệt ạ, chơi vui lắm. Em kể anh nghe này, Sư Huyên rời khỏi ghi hình rồi.”
Hoắc Hi ở đầu bên kia cau mày: “Em không sao chứ?”
“Em không sao ạ.” Cô cười ngây ngốc, lại hỏi: “Anh có biết khách mời mới gia nhập là ai không ạ?”
“Hửm?”
“Là Triệu Ngu đó!”
Hoắc Hi cũng cười rộ lên: “Cô ấy không tồi, chắc là hợp tính em đấy.”
“Đúng ạ, chơi với cậu ấy vui lắm.” Cô vừa nghe điện thoại vừa đi vòng vòng, không nhịn được lại chia sẻ chuyến đi lần này với anh. Nói hồi lâu, cô lại nghĩ tới cái gì, vội hỏi: “Hoắc Hi, anh có bận không ạ?”
“Không bận, anh tan học rồi, đang ăn cơm. Em có ăn cơm đúng giờ không?”
“Em có mà! Tuy rằng kinh phí rất ít, nhưng bữa nào chúng em cũng ăn no!”
Anh cười nhẹ: “Ừ, Kiều Kiều ngoan lắm.”
Đôi mắt cô cong lên vì cười, nghe giọng anh, cô thấy vừa ngọt ngào vừa hụt hẫng, dừng một chút rồi lí nhí nói: “Hoắc Hi, em rất nhớ anh đó.”
Còn nghĩ về anh nhiều hơn trước đây. Trước kia chỉ cần nhìn ảnh chụp video là có thể giảm bớt nỗi khổ vì nhung nhớ rồi, nhưng bây giờ càng xem càng nhớ, nhớ hương vị trên người anh, nhớ lực độ mỗi khi anh ôm cô, nhớ sự dịu dàng khi anh hôn cô.
Nhớ phát điên.
Nhưng cô phải làm một cô bạn gái ngoan ngoãn, không thể dính người, không thể lúc nào cũng gọi điện nhắn tin quấy rầy sự học tập của anh. Cũng may tổ đạo diễn sắp xếp cho cô thân phận đội trưởng, cô phải lên kế hoạch tra tư liệu làm hướng dẫn viên, bận rộn rồi, sẽ không suy nghĩ nhiều quá nữa.
Tiếng hít thở trong điện thoại nặng nề hơn.
Sau một lúc lâu, anh thấp giọng nói: “Ngoan, rất nhanh chúng ta sẽ gặp được nhau thôi.”
Nước mắt cô sắp ứa cả ra, cô dụi dụi mắt, húng hắng giọng nói: “Vậy Hoắc Hi, anh mau đi ăn cơm đi, để chốc là nguội thức ăn đấy.”
Giọng anh trầm khàn: “Được.”
Cúp điện thoại xong, Thịnh Kiều đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, chờ tâm trạng khôi phục mới xoay người lên lầu. Triệu Ngu đã tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa hỏi cô: “Cục cưng của cậu là ai thế?”
Thịnh Kiều; “…………”
Lúc này không ghi hình, Triệu Ngu hóng hớt hỏi: “Không phải là Thẩm Tuyển Ý chứ?”
Thịnh Kiều: “????”
Triệu Ngu xua tay: “Được rồi được rồi, thấy ánh mắt của cậu là tớ hiểu rõ rồi, cái loại nhảm shit như Thẩm Tuyển Ý sao có thể tìm được người bạn gái như cậu. Nhảm shit chỉ có thể xứng với nhảm shit thôi.”
……
Hai ngày tiếp theo, sáu người hoàn thành nhiệm vụ check in thắng cảnh ở Arles, đi tới quốc gia tiếp theo —— Italy. Tổ chương trình phát huy đầy đủ tôn chỉ thế giới lớn như những nơi ta đến, dạo xong Italy thì lại tới Hi Lạp, cuối cùng còn vòng lại Cộng Hòa Séc, và tới Prague.
Trong thời gian mười mấy ngày này, Triệu Ngu đi đâu cũng có người hâm mộ đi theo, ảnh chụp tại chỗ bay đầy trời, trong nước rất nhanh đã biết Triệu Ngu thay thế Sư Huyên tham gia “Thế giới lớn như vậy”.
Mới đầu các bên cũng chưa nói gì, fan cũng mặc định là do lịch trình thay đổi, chờ lúc nhóm Thịnh Kiều tới Prague, đột nhiên có tin leak ra, nói Sư Huyên bị xa lánh trong tập 1 nên bất đắc dĩ phải rời khỏi việc ghi hình.
Fan của Sư Huyên vốn dĩ đã hơi không hài lòng vì cô ta bị thay thế, bây giờ nhìn thấy cái tin leak này làm sao nhịn được nữa? Ai xa lánh idol nhà tôi? Bọn con trai thì không thể nào, nữ khách mời thì một người là tiền bối đức cao vọng trọng cũng không thể luôn, vậy chỉ còn lại mỗi Thịnh Kiều.
Không dám xé Triệu Ngu, chẳng lẽ cũng không dám xé Thịnh Kiều như cô ư?
Fan Kiều:????
Mẹ nó, khinh chúng tôi dễ bắt nạt à? Có biết chúng tôi có sức chiến đấu một tay xé hai nhà lưu lượng hàng đầu không?
Fan của hai nhà cấu xé nhau túi bụi, tổ chương trình cũng tuyên bố bài thanh minh bên official, nói Sư Huyên rời khỏi việc ghi hình là bởi nguyên nhân cá nhân, không liên quan đến người khác, hy vọng mọi người xử sự một cách lí trí.
Bên tổ chương trình đã liên hệ với người đại diện của Sư Huyên và Tinh Diệu, yêu cầu họ phối hợp share bài bác bỏ tin đồn, ai dè cả hai phía Sư Huyên và Tinh Diệu đều không có động tĩnh gì.
Hành vi này càng chứng minh cho fan, không sai, idol nhà chúng mình đúng là đã chịu nỗi ấm ức bị cho ra rìa rồi!
Antifan của Thịnh Kiều nhân cơ hội này lại bới hết mấy trò đi tìm đường chết ở các gameshow trước kia của cô ra, spam lên hot search. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hồi xưa cô ta có thể hành hạ Hoắc Hi, bây giờ cũng có thể gây khó dễ với Sư Huyên.
“Phong Ngữ” dạo này cũng đang đến đoạn gay cấn, trong phim đã xuất hiện tình tiết nam chính Phó Tử Thanh nảy sinh cảm giác ỷ lại với bác sĩ tâm lý Thịnh Kiều. Cái kiểu tình cảm mập mờ không rõ này khiến fan nguyên tác rất điên tiết, vốn dĩ đã rất bất mãn với Thịnh Kiều rồi.
Một dúm fan sách trước đây từng war với fan Kiều tức khắc nhảy ra, nói Thịnh Kiều ỷ vào giờ tiếng tăm to rồi, còn dám xui khiến fan công kích nguyên tác, thì xa lánh nghệ sĩ trong chương trình đã là cái thá gì.
Cuối cùng thậm chí còn xuất hiện đề tài # u ác tính Thịnh Kiều cút khỏi showbiz #.
Trên mạng to chuyện như thế, đến cả Kỳ Liên không chú ý đến tin tức giới giải trí lắm còn biết, cầm di động vừa xem vừa mắng: “Quá đáng! Thật quá đáng! Tiểu Kiều của chúng ta tốt như vậy kia mà!”
Bên Bối Minh Phàm đã sớm nhận được thông báo của Đinh Giản, biết tình hình câu chuyện rồi, bèn gọi điện thoại liên hệ đạo diễn: “Cái nồi này không thể để Tiểu Kiều của chúng tôi đội được chứ? Cũng không thể để con bé bị mắng đến tận lúc chương trình phát sóng được, hy vọng bên các anh có thể phối hợp với bên tôi up một đoạn behind the scenes ra.”
Cúp điện thoại xong, đạo diễn chấp hành khó xử nói: “Đạo diễn Triệu, không được đâu ạ, Tinh Diệu và Sư thị đều đang tạo áp lực, đoạn behind the scenes này không up được ạ.”
Trong xã hội tư bản đứng đầu này, rất nhiều lúc cũng thân bất do kỷ.
Đạo diễn Triệu rút điếu thuốc im lặng không nói gì, đạo diễn chấp hành còn đang tận tình khuyên bảo ông ta đừng xúc động. Bây giờ đầu giáo đều đang hướng về phía Thịnh Kiều, tổ chương trình cũng không chịu liên lụy. Chờ chương trình phát sóng bình thường, nhìn thấy biểu hiện của Thịnh Kiều ở bên trong, tự nhiên sẽ được tẩy trắng thôi.
Nếu như bây giờ tổ chương trình thả đoạn behind the scenes lên trang chính thức để vả mặt, vậy cũng không khác gì giằng co trực tiếp với Tinh Diệu và Sư thị. Đối đầu với tư bản là tự lao mình vào dao.
Hồi lâu, Đạo diễn Triệu nhả một vòng khói, trầm giọng nói: “Chuyện này……”
Triệu Ngu đột nhiên đi ra từ bên cạnh, cười toe toét nói: “Cậu ơi, không khuất phục trước thế lực ác độc, không mất đi cốt cách kiêu ngạo, đây chính là lời cậu đã dạy cháu từ nhỏ đấy, bây giờ cậu đừng tự vả vào mặt mình trước mặt cháu chứ.”
Đạo diễn Triệu: “…………”
Đây là cô cháu gái ruột bên ngoại của mình đấy à?