"Fan Vợ" - Bạn Đã Biết Chưa?

Chương 13: Phải đẹp nhất cả thảm đỏ!

Edit và beta: meomeoemlameo.

Chung Thâm đang chụp trang bìa tạp chí, nghe Thịnh Kiều thuật lại chuyện thảm đỏ, cậu chàng lập tức gầm gào: “Cái bọn Tinh Diệu tráo trở, suốt ngày toàn làm mấy chuyện không ra hồn người! Kiều Kiều em đừng xoắn, anh sẽ lập tức gửi lễ phục và stylist sang cho em! Đêm nay em phải đẹp nhất! Phải đẹp nhất cả thảm đỏ!”

Dừng một chút, cậu chàng lại hỏi: “Mà em bảo thảm đỏ của cái gì ý nhỉ?”

“Thời Đại Thịnh Điển.”

“À cái giải thưởng phim truyền hình đúng không? Hai ngày trước anh nghe Phó Tử Thanh nói nó cũng định đi đấy. Bây giờ em liên hệ với nó đi, qua đi chung với nó.”

Thịnh Kiều cười đồng ý, trước khi cúp máy cô còn bâng quơ nói: “Số tiền này về sau em sẽ trả lại cho anh.”

“Còn khách khí với anh là anh giận đấy!”

Cúp điện thoại xong, Thịnh Kiều lại điện cho Phó Tử Thanh. Bấy giờ cậu ta đã đang làm tạo hình, nghe Thịnh Kiều thuật lại xong, cậu lập tức gửi địa chỉ studio tạo hình qua.

Thịnh Kiều đeo kính râm khẩu trang đầy đủ, ra ngoài gọi xe.

Lần này danh sách đoạt giải trong giải thưởng phim truyền hình đã sớm lén tiết lộ cho các nghệ sĩ, Phó Tử Thanh chính là một trong số đó. Cậu sẽ được trao giải Ngôi sao mới nổi trong lễ trao giải đêm nay.

Ekip kinh tế của cậu ta rất coi trọng thảm đỏ và giải thưởng lần này, tìm riêng stylist tư nhân đứng đầu trong nước trang điểm tạo hình cho cậu. Studio ở một nhà vườn kiểu Tây ở vùng ngoại ô, người đại diện của Phó Tử Thanh đã đứng ngoài cửa chờ Thịnh Kiều, đưa cô đi vào.

Phó Tử Thanh đã bàn bạc xong xuôi với stylist, chờ Thịnh Kiều vừa đến liền bắt đầu trang điểm cho cô. Không bao lâu sau, lễ phục mà Chung Thâm không biết kiếm đâu ra đã được đưa tới.

Đó là một chiếc váy dài trễ vai lấp lánh, vòng eo thắt lại, uốn lượn theo đường cong một vòng tay có thể ôm trọn của cô rất rõ ràng. Đuôi váy rủ tự nhiên, vải sa mỏng vừa phiêu dật vừa thanh lịch. Những ngôi sao điểm xuyết trên váy như dải Ngân hà trong màn đêm, đôi giày cao gót được trang trí bằng những viên kim cương vụn màu bạc. Đuôi váy dài quá chân, lung linh lấp lánh theo mỗi bước chân cô.

Nhà họ Kiều trước kia tuy rằng có tiền, nhưng Thịnh Kiều cũng chưa từng mặc được một bộ váy đắt đỏ như vậy. Lúc cô đi ra từ phòng thay đồ, mọi người trong phòng đều nhìn cô đăm đăm.

Thịnh Kiều hỏi: “Không hợp à?”

Phó Tử Thanh nói: “Hợp lắm, đẹp lắm.”

Stylist vuốt cằm nhìn hồi lâu, bình luận: “Vừa đẹp vừa có linh khí.”

Trước kia tuy rằng Thịnh Kiều cũng đẹp, nhưng đã chết ở trong lòng, cho dù có bề ngoài đẹp cũng không thể khiến người khác kinh ngạc. Nhưng hiện giờ đôi mắt này đã sống lại, tựa như sao sáng lấp lánh trên mặt hồ. Vả lại học thức tầm mắt không giống nhau, khí chất từ trong ra ngoài đều thay đổi, vẻ đẹp hào phóng của cô khiến mọi người đều rất kinh ngạc.

Phó Tử Thanh dời mắt đi, hỏi stylist: “Trang sức đâu?”

Stylist lắc đầu: “Với tạo hình này, đeo bất kể trang sức gì đều sẽ tục đi nhiều.” Ngẫm nghĩ một lát, anh ta đi vào phòng trang sức buộc một dải lụa bạc lên cổ tay trái của Thịnh Kiều.

Dải lụa vốn được thiết kế dựa trên ý tưởng dải ngân hà, trên lớp lụa mỏng điểm xuyết những ngôi sao bằng kim cương vụn. Khi kết hợp với bộ váy sao trời này lại càng tăng thêm nét thần tiên cho Thịnh Kiều.

Cũng đã gần tới sẩm tối, hai người đều phải vội tới nơi đi thảm đỏ. Theo như ý của Phó Tử Thanh thì đương nhiên phải đưa Thịnh Kiều đi cùng. Cô không có xe, cũng không thể gọi taxi đi được.

Kết quả người đại diện của cậu lại khó xử nói: “Tiểu Kiều, tối nay A Thanh đã định phải cùng đi thảm đỏ với Thư Mạch từ trước rồi, xe bên cô ấy sắp xếp cũng sắp tới rồi ấy.”

Thư Mạch chính là nữ chính của bộ phim mà đêm nay Phó Tử Thanh giành giải. Nam nữ chính của đoàn phim đương nhiên là phải nắm tay cùng vào hội trường. Thảm đỏ lần này được sắp xếp là xe sẽ dừng ngay ở điểm đầu của thảm đỏ, xuống xe là bắt đầu đi luôn.

Phó Tử Thanh đang định ý kiến, Thịnh Kiều cười nói: “Em biết rồi ạ, các anh thả em ở ngã ba gần chỗ xếp hàng vào thảm đỏ là được ạ.”

Cô vừa nói vừa đưa tay ra sau lưng phẩy phẩy ý bảo Phó Tử Thanh thôi đi.

Cô đã nói như thế, người đại diện cũng không tiện bảo gì nữa, gật gật đầu đồng ý.

Xe bảo mẫu của Thư Mạch nhanh chóng tới nơi, chờ người đại diện kéo cửa xe ra, cô ấy đang định cười chào hỏi bạn nam đi cùng hôm nay thì lại bất ngờ bị một cô gái đẹp rực rỡ lộc lẫy đập thẳng vào mắt.

(Xe bảo mẫu: loại xe của nghệ sĩ, thường là xe 7-12 chỗ được dọn dẹp ghế để có thể làm chỗ cho nghệ sĩ nghỉ ngơi.)

Thịnh Kiều mỉm cười với cô ấy: “Chào cô.”

Phó Tử Thanh lên xe ngay sau cô. Người đại diện ngồi ghế phụ, giải thích: “Tiểu Kiều ngồi nhờ xe chúng ta đi, tới ngã ba thì xuống.”

Thư Mạch đương nhiên cũng biết vụ kiện chấm dứt hợp đồng ồn ào nhốn nháo gần đây, cô ấy suy đoán một lúc là hiểu chuyện thế nào, bèn mỉm cười đáp lại lời chào của Thịnh Kiều.

Studio cách nơi tổ chức không xa. Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở một ngã ba. Rẽ trái 500m nữa là cửa vào thảm đỏ.

Thịnh Kiều cảm ơn từng người, cô chuẩn bị xuống xe, Phó Tử Thanh nhíu mày nói: “Có chuyện gì thì cứ tìm anh nhé.”

Cậu lo cánh truyền thông ở hiện trường sẽ gây khó dễ cho cô.

Thịnh Kiều làm thế tay OK với cậu. Cô kéo cửa xe ra, hiên ngang lẫm liệt bước xuống.

Gió lạnh dán lên da thịt trần trụi, Thịnh Kiều giờ mới biết thế nào gọi là thời trang phang thời tiết. Tuy rằng là ở vùng ngoại ô, trời vừa tối vừa lạnh, nhưng xung quanh rất đông người. Ngoại trừ phóng viên của cánh truyền thông và bảo vệ, phần nhiều là fan của các nghệ sĩ. Chỗ này còn cách cửa vào một đoạn, các fan túm năm tụm ba cầm lightboard nói nói cười cười, đột nhiên nhìn thấy ven đường có một cô gái mặc bộ váy như sao trời đeo giày cao gót lấp lánh đi tới.

Cô bước đi trên vỉa hè, tay phải cầm đuôi váy. Mái tóc đen dài như suối thả trước ngực, khẽ phiêu đãng theo mỗi bước chân cô. Gió lạnh thổi bay dải lụa bạc, tựa như phát sáng trong màn đêm.

Có người nhận ra cô, ngạc nhiên hét lên: “Trời ơi, là Thịnh Kiều!”

Cô nghiêng đầu nhìn lại, khóe mắt cong cong, “Đúng là tôi.”

Các fan lần đầu thấy minh tinh gần gũi bình dân như vậy, sôi nổi vây lên, “Thịnh Kiều, sao chị lại đi bộ ạ?”

“Tiểu Kiều, công ty chị không phái xe cho chị ạ?”

“Nhìn chị giống công chúa đào hôn ghê.”

Các fan này đều tới xem idol nhà mình, khiêng camera ôm lightboard, nhìn chẳng khác gì mình hồi xưa cả. Thịnh Kiều nhìn thấy quen thuộc, chẳng hề cao giá như người nổi tiếng, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với các cô.

“Em là fan nhà ai? À à, Phó Tử Thanh à, nãy chị ngồi xe anh ấy tới đấy.”

“Đêm nay anh ấy với Thư Mạch cùng bước lên thảm đỏ đó, chị đi tới gần cửa thì xuống thôi, đi theo không tiện.”

“Em trai đêm nay cũng tới à? Lightboard nhà em làm đẹp ghê, hai cái đèn sáng nhỉ.”

“Chị làm sao có giải được, kỹ thuật diễn của chị có phải các em không biết đâu.”

““Phong Ngữ” à, chắc phải đến sáu tháng cuối năm năm sau mới lên sóng được. Chị không thể spoil đâu, dù sao chị cũng có đến với họ đâu mà ha ha ha ha.”

“Chấm dứt hợp đồng là đúng rồi, chờ kết quả nhé, chị không nóng nảy đâu.”

Thịnh Kiều vén đuôi váy đi từ từ, vừa đi vừa tán dóc, fan vây xung quanh càng lúc càng đông, nhanh chóng vây một đống quanh cô. Càng lúc càng gần cửa vào, đám truyền thông đang canh ở cửa thấy một đám người đen kịt nghìn nghịt, cứ tưởng là thiên hậu thiên vương nào đấy, vội vọt lên như ong vỡ tổ.

Thịnh Kiều đã thấy thảm đỏ trước mặt, cô vẫy tay với các fan không biết nhà ai dù sao cũng không phải fan nhà mình: “Chị phải đi đây, bye bye các em nhé, các em chú ý an toàn.”

“Bye bye chị ạ!”

“Tiểu Kiều cố lên!”

“Tiểu Kiều đêm nay siêu đẹp!”

Fan tản ra, nhường một con đường cho Thịnh Kiều.

Truyền thông đang đổ xô tới nhìn thấy người trước mặt, bèn phanh két lại, đều chưa kịp phản ứng lại, Thịnh Kiều đã đến gần. Cô nhìn thấy nhiều truyền thông như vậy, sửng sốt một chút, ngược lại bật cười: “Muốn chụp ảnh sao?”

Nhóm truyền thông vội hoàn hồn, sự kinh ngạc nảy lên trong đôi mắt.

Thật ra họ đã sớm nhận được tin là Tinh Diệu hủy bỏ tư cách đi thảm đỏ của Thịnh Kiều. Nghĩ cũng biết, họ không hy vọng Thịnh Kiều nói bậy nói bạ chỗ công khai, nhưng hoàn cảnh trước mắt, thực sự khiến người ta rất bất ngờ.

Thịnh Kiều chẳng những tới, mà còn tới một cách sang chảnh chói lòa. Các bạn truyền thông quả thực nháy như điên, đến tiêu đề lên báo cũng nghĩ xong rồi!

Cô cười đến là nghịch ngợm: “Hay là chúng ta đến thảm đỏ rồi chụp tiếp nhé?”

Bên ngoài cửa thảm đỏ có bảo vệ đứng sẵn, người điều phối cầm bộ đàm đang xác nhận nghệ sĩ có thứ tự lên thảm đỏ tiếp theo, bả vai đột nhiên bị người ta vỗ vỗ. Anh ta sốt ruột quay đầu lại thì đối diện với một đôi mắt cười.

“Xin hỏi đến số thứ tự bao nhiêu rồi ạ?”

Người điều phối ngớ ra, vội cúi đầu xem bảng sắp xếp, “24, cô ở số thứ tự 28.”

Thịnh Kiều hiểu rõ: “Thế thì tôi sẽ đứng đây chờ một chút vậy.”

Cô lui về sau đứng, không cản trở công việc của bảo vệ và người điều phối nữa.

Người điều phối nhìn cái tên “Thịnh Kiều” bị gạch ngang trên danh sách, bên cạnh viết hai chữ “Hủy bỏ”, vội liên lạc ngay với bộ phận kiểm soát hiện trường: “Thịnh Kiều tới! Vẫn làm theo kế hoạch cũ nhé!”

Kiểm soát trường vội vàng nhắc nhở người phụ trách từng quy trình trong tai nghe.

Người đang đứng trên thảm đỏ lúc này là một tiểu sinh hạng 1 được mệnh danh là “Hoàng tử cổ trang” tên Tằng Minh. Độ nhận diện quốc dân của anh ta rất cao, mấy bộ phim truyền hình cổ trang anh ta đóng đều là tác phẩm có tiếng tăm rất lớn, vừa bước ra đã khiến rất nhiều fan ở hiện trường gào ầm lên.

(Tiểu sinh, nam diễn viên trẻ tuổi có danh tiếng. Tương ứng với tiểu hoa của bên nữ.)

Đứng cách Thịnh Kiều không xa là một cô gái cao ráo, mỗi khi có minh tinh vào lễ đài cô ấy đều sẽ giơ camera chụp điên cuồng. Nhìn tư thế chuyên nghiệp và gear của cô ấy, không nghi ngờ gì chính là nháy riêng.

Nháy riêng là masternim do các minh tinh thuê về. Lúc nào mà masternim của fandom không lên tiền tuyến chụp được thì họ sẽ thuê nháy riêng chụp cho mình.

Thịnh Kiều đến gần, nhẹ nhàng vỗ vay cô ấy, lịch sự nói: “Chào bạn.”

Cô gái ngẩng đầu, thấy cô thì hơi giật mình, Thịnh Kiều vẫn giữ nụ cười: “Vừa rồi mình thấy tư thế chụp ảnh của bạn rất chuyên nghiệp, bạn là masternim được thuê à?”

Các nháy riêng ở tiền tuyến đều quen minh tinh, lúc này được Thịnh Kiều hỏi han, cô gái cũng không mất bình tĩnh, gật gật đầu, hỏi cô: “Chị cần gì ạ?”

“Mình sắp lên thảm đỏ rồi, tí nữa mình có thể thuê bạn chụp hình thảm đỏ được không? Giá bạn có thể tính gấp hai lần giá thị trường.”

Cô gái làm nháy riêng ở tiền tuyến lâu như thế, nhưng chưa từng thấy nghệ sĩ nào lại chủ động yêu cầu như vậy. Nhưng thôi kiếm được tiền thì đương nhiên cô ấy sẽ không từ chối, bèn sảng khoái đáp ứng.

Thịnh Kiều để lại cho cô gái QQ của hội trưởng fanclub của mình, rất rộng lượng chuyển trước cho cô ấy 500 tệ đặt cọc.

Đến cô gái cũng không nhịn được nói: “Chị không sợ em cầm tiền chạy mất à?”

Thịnh Kiều chớp mắt với cô ấy: “Hợp tác lâu dài đấy, bạn cân nhắc nhé.”

Tuy rằng cô là dân chuyên nghiệp, nhưng không thể tự chụp ảnh cho mình được. Hiện giờ các các số liệu của cô đều đang chuyển biến tốt đẹp, masternim riêng đương nhiên cũng không thể thua kém. Có một nháy riêng chuyên nghiệp để hợp tác lâu dài là chuyện tất yếu.

Cô gái cười rộ lên, “Ok. Tí nữa đảm bảo sẽ chụp chị cực kì đẹp.”

Thịnh Kiều còn đang nói chuyện phiếm với cô gái, lại không biết tin cô “Đi bộ tham dự thảm đỏ” đã được lan truyền như điên trên mạng. Từng tấm từng tấm ảnh fan chụp đã được post lên, tuy đang ban đêm, hình ảnh cũng mơ hồ, nhưng mặc kệ từ góc độ nào, nét mặt và dáng người của cô đều xinh đẹp khó nén.

Không bao lâu, người điều phối vội vã gọi cô sang, “Thịnh Kiều, vị trí tiếp theo đến cô đấy, cô qua đây với tôi.”

Các nghệ sĩ khác đều đi thẳng xe đến thảm đỏ, về phần Thịnh Kiều thì hơi phiền toái. Người điều hành đưa cô vòng qua khu của fan và khu vực truyền thông, rốt cuộc tới lối vào.

Trước khi cô đi lên host còn giới thiệu: “Người tiếp theo lên thảm đỏ, chính là Thịnh Kiều đến từ “Thịnh Thế Trường An”, chúng ta cùng hoan nghênh cô ấy nào.”

Ánh đèn và máy quay đều xoay tới.

Cô bước lên thảm đỏ, đi rất từ tốn. Dải lụa trên cổ tay tung bay, toàn bộ ánh sao đêm nay đều dừng lại trên người cô.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Kiều xuất hiện công khai trước công chúng kể từ vụ kiện chấm dứt hợp đồng.

Trên người cô không hề có vẻ ảnh hưởng nào của vụ kiện cả.

Việc chấm dứt hợp đồng như thể cơ hội chắp cánh cho cô, một cô gái xinh đẹp từng cười rất e dè trước ống kính máy quay, giờ phút này giống như tiên nữ giáng trần, mỗi một cử chỉ bước đi đều như giẫm lên bóng tối sau lưng và những giọt nước mắt khóc thầm trước kia.

back top