Gả Cho Lâm An Thâm

Chương 21

 

Đêm dài, trời đầy sao.

 

Đêm ở ngoại ô đặc biệt yên tĩnh, Lâm An Thâm ngủ không yên giấc, tỉnh lại giữa đêm, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô ở sô pha bên kia. Cả người Giản Lộ dựa vào sô pha mà ngủ, bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng manh, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi từng cơn lên người cô, cô co co thân mình lại, tiếp tục ngủ.

 

Lâm An Thâm đau lòng, ôm lấy cô: “Giản Lộ..,”

 

Giản Lộ mơ màng mở mắt ra.

 

“Bữa tối chưa ăn mà không đói sao?”

 

Lâm An Thâm hôn lên khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác của cô: “Anh làm cho em bát mỳ nhé?” Khoác áo khoác lên người cô, rồi ôm cô xuống phòng bếp. Đặt cô ngồi xuống xong, anh tự mình làm hai tô mỳ sợi, trộn lẫn trứng gà cùng với thịt. Lại đem đồ ăn mà bác Roth phần lại cho họ hâm nóng.

 

Giản Lộ nhìn đồ ăn nóng hầm hập trước mắt mới phát hiện ra bụng đã sớm thầm thì. Cô vùi đầu vào ăn.

 

“Ăn từ từ, nóng.” Lâm An Thâm nhìn bộ dạng ăn vội ăn vàng của cô, lo lằng nhắc nhở: “Ăn một chút khoai tây trước cho đỡ nóng.”

 

Giản Lộ không để ý vẫn cúi đầu ăn mỳ sợi.

 

Lâm An Thâm gắp vài miếng khoai tây bỏ vào bát cho cô.

 

Mà cô lại đem khoai tây trả lại cho anh, tiếp tục ăn mỳ của mình.

 

Lâm An Thâm nhíu mày. Đem thịt trong bát của mình cho cô.

 

Cô lại đem trả lại thịt cho anh.

 

Đem trứng gà cho cô, công cũng không nói một tiếng, trả lại trứng gà cho anh.

 

“Không thể không muốn!” Lâm An Thâm cường ngạnh đem khoai tây thả vào bát cho cô.

 

Lại đem trứng gả cùng thịt cho vào luôn.

 

Cô không trả đồ ăn lại cho anh nữa nhưng cũng không đụng đến chỗ đồ ăn đó. Mỳ trong bát đã ăn sạch nhưng đồ ăn của anh vẫn còn nguyên.

 

“Giản Lộ, em muốn như thế nào?” Lâm An Thâm vẫn còn nửa bát mỳ chưa ăn xong, nhưng ăn cũng không ngon, liền gác đũa lên miệng bát.

 

“Chị Lâm là gì với anh? Chị ấy còn biết em từ rất sớm, anh cũng vậy sao?” Giản Lộ nhìn thẳng vào mặt Lâm An Thâm.

 

Sắc mặt của Lâm An Thâm trầm xuống, đen lại.

 

“Lâm An Thâm, rốt cuộc anh là ai?”

 

Một câu hỏi này hoàn toàn kích động thần kinh của Lâm An Thâm, cầm chặt cổ tay cô: “Giản Lộ, chúng ta đã kết hôn, sao em còn hỏi anh những câu như vậy?”

 

Cổ tay Giản Lộ chợt đau: “Vậy anh trả lời em.”

 

“…”

 

“Lâm An Thâm, em không muốn mình không biết gì về anh cả!”

 

“…”

 

“Anh ôm vào chừng ấy bí mật không có nghĩa là anh vĩ đại! Em muốn chia sẻ hạnh phúc với anh, cũng muốn chia sẻ buồn khổ của anh biết không?”

 

“…”

 

“Lâm An Thâm! Nói cho em biết!”

 

“Em muốn anh trả lời như thế nào! Nói cho em biết anh đã yêu em từ hơn mười năm trước, mà em chưa từng phát hiện ra cậu bé đó sao –”

 

Giản Lộ giật mình.

 

“Dọa em rồi phải không? Nhưng là Lâm An Thâm chính là một cậu bé! Từ nhỏ nó đã không chia sẻ tâm sự của mình với người khác, cự tuyệt tất cả những người muốn đi vào lòng nó, bao gồm cả cha mẹ nó. Thế giới ồn ào này làm cho nó căm ghét. Cho dù nó có tính cách quái dị như vậy, mọi người vẫn khúm núm với nó, bởi vì gia tộc bởi vì gia thế của nó. Cho nên tính cách của nó vặn vẹo, khó lường. Lớn lên, nó đóng chặt hoàn toàn bản thân với thế giới đáng ghét bên ngoài. Nhưng đến năm chín tuổi kia, một cô gái nhỏ liền xông vào tầm mắt của nó, không được sự cho phép của nó cũng không thương lượng một chút với nó, cứ như vậy xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất –!”

 

Nói đến đây, trước mắt Lâm An Thâm chỉ có ưu thương: “Giản Lộ, em như vậy tiến thẳng vào trái tim anh, nhưng lại chưa từng liếc mắt qua anh lấy một cái! Trong mắt em chỉ có Đỗ Trung, em chỉ biết xoay quanh anh ta, em cười cũng chỉ vì anh ta. Em làm cho anh học được hai từ ‘khát vọng’. Trái tim anh, hành động của anh đều vì em mà trở nên điên cuồng. Một người thừa kế của danh môn vọng tộc sở hữu một cuộc sống xa hoa lại muốn đến sống ở một khu bình dân. Anh căm ghét cuộc sống xô bồ ở đó, cùng những thói quen thô tục của mọi người. Nhưng vì là kẻ theo đuôi của em, anh cam tâm chịu được sự căm ghét đó của anh, cả sự xem nhẹ của em với anh.”

 

Nói xong, Lâm An Thâm cười nhạo chính mình: “Khi đó, anh đóng kín cuộc sống lại nhỏ bé, mà em lại rực rỡ, vui vẻ. Hơn nữa, ánh mắt của em cho tới bây giờ đều hướng về một cậu bé khác. Nói không rõ nên thích ánh mắt kiên định đó của em nhưng cũng oán hận ánh mắt đó nhất. Mỗi ngày, mỗi khắc anh đều đi theo phía sau em, chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của em, nhưng em lại không hề phát hiện. Ngay cả Đỗ Trung cũng phát hiện ra sự tồn tại của anh, nhưng mà em vẫn vậy, chỉ nhìn thấy Đỗ Trung, chỉ quan tâm đến Đỗ Trung.”

 

“Đã lâu lắm rồi anh không cùng người ngoài giao thiệp, không biết như thế nào mới có thể làm cho mình tồn tại được trong thế giới của em. Ban ngày khi ở trường học, anh im lặng yêu từng nhất cử nhất động, buổi tối khi không nhìn thấy em, anh sẽ nhớ lại từng hình ảnh của em, một loại thống khổ như có dã thú ở trong tâm đang đánh nhau. Nhắm mắt lại, bóng hình của em có thể dễ dàng xuất hiện trong óc. Cha mẹ có ý muốn đoạt em lại đây, bọn họ có thể dễ dàng để em thuộc về anh, nhưng anh cự tuyệt. Anh không thích, bức em đi theo anh chính là tước đoạt đi hạnh phúc của em. So với tất cả mọi người, anh khao khát có được em, nhưng lại mong em luôn có cuộc sống thoải mái, hạnh phúc. Mỗi ngày, thứ tình cảm mâu thuẫn đó cứ tra tấn anh, đồng thời nỗi khổ em không quan tâm đến anh càng khiến anh thống khổ. Đối với thế giới bên ngoài, anh đều hờ hững không cần, đem toàn bộ tình cảm trút hết xuống em. Người thân trong nhà thay anh tìm đến rất nhiều bác sỹ nổi tiếng, nhưng là vô dụng… Anh đã hoàn toàn bệnh, bệnh đến không thuốc nào chữa nổi.”

 

Nói xong, Lâm An Thâm lại nhớ lại những chuyện đau khổ trước kia, hai tay ôm lấy đầu: “Bác sĩ đề nghị cha mẹ anh kéo anh ra cuộc sống hiện tại, ở một nơi mới, bắt đầu cuộc sống mới, nhìn nhận một cuộc sống tốt đẹp hơn có lẽ sẽ giúp anh bớt cực đoan. Vì thế, cha mẹ không để ý đến sự kịch liệt phản đối của anh, kéo anh đi. Không thể nhìn thấy em mỗi ngày, anh cảm thấy thế giới của mình như sập xuống, không có ánh mặt trời sáng ngời như mọi người vẫn tưởng. Vài năm đó, anh như cảm nhận được sự hắc ám của địa ngục, mỗi ngày đều nhớ em lại không thấy hình bóng em, không nghe thấy tiếng em cười… Cái loại đau khổ này không sao hình dung được… Em không biết, nó rất độc, em không biết được cái loại thống khổ chết đi sống lại của người nghiện thuốc phện…”

 

Giản Lộ cầm lấy tay Lâm An Thâm: “Lâm An Thâm…” Giọng nghẹn ngào, sự thống khổ của anh cũng khiến cô đau đớn. Thì ra sâu trong lòng Lâm An Thâm lại có loại đau khổ như vậy, vậy mà trước đây cô không hề biết, nghiễm nhiên hưởng thụ tình yêu của anh.

 

Lâm An Thâm bỗng nhiên bắt lấy tay Giản Lộ, cái bắt tay ấy làm Giản Lộ đau: “Giản Lộ, em chính là loại độc ấy, có muốn giải cũng không được. Đến bây giờ độc ấy vẫn khiến anh nghiện, không thể tưởng tượng được một ngày độc ấy được giải, anh phải làm sao bây giờ?! Bây giờ em đã biết tất cả liệu có cảm thấy anh đáng sợ? Anh biết anh không phải người bình thường, anh càng ngày càng muốn giữ em bên cạnh, không muốn có người đàn ông khác tiếp xúc với em, thậm chỉ ngay cả cái liếc nhìn anh cũng không muốn, vừa không thấy em trong lòng, anh liền bất an. Anh sợ… thật sự rất sợ… có một ngày em sẽ không chịu nổi anh…”

 

“Lâm An Thâm…”

 

“Anh biết rõ như vậy sẽ khiến em giận… nhưng anh không khống chế được bản thân mình…”

 

“Ngu ngốc… Lâm An Thâm, anh là đồ ngốc…” Giản Lộ ôm lấy cổ Lâm An Thâm, “Chồng… anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới… Làm sao em buông anh ra được, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh. Anh là con hồ ly em yêu nhất. Nếu Lâm An Thâm là kẻ nghiện điên cuồng nhất trên thế giới, thì Giản Lộ sẽ là tên trùm buôn ma túy lớn nhất thế giới!”

 

Lâm An Thâm giam chặt Giản Lộ vào ngực, hấp thu thật sâu hơi thở của cô, anh muốn chứng mình thời khắc này không ở trong mộng. Hết thảy đều là sự thật! Gió lạnh nhè nhẹ, chóp mũi tràn đầy hương vị của cô. Lâm An Thâm luyến tiếc buông ra.

 

“Chồng à…”

 

“…Ừ?”

 

“Em không phải là cái gối ôm.”

 

“Anh biết…”

 

“Vậy anh nhẹ nhẹ tay thôi để em còn thở, em không được ngụm khí nào cả.”

 

“A… ngượng…” Hơi lỏng đôi cánh tay, nhưng vẫn không đỡ hơn là bao.

 

Lâu thật lâu, hai người vẫn ôm chặt lấy nhau, giống như muốn ôm đến thiên trường địa cửu.

 

“Chồng, anh bắt đầu yêu em như thế nào?”

 

Như lời anh nói thì đoán là nhất kiến chung tình đúng không nhỉ?! Ha ha… thì ra cô cũng có loại mị lực này… Nhớ tới lúc cô tám, chín tuổi, tóc dài, thích mặc váy trắng, hẳn là rất dễ hấp dẫn ánh mắt của các bé trai khác. Đỗ Trung cúng tính là một trong đó có nói cô như nàng công chúa Bạch Tuyết nho nhỏ, thường vây quanh hoàng tử của cô… Huống chi con hồ ly này!

 

Lâm An Thâm hồi tưởng lại ánh mắt đầu tiên của cô, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Liền liếc mắt một cái, trở thành lời chú, mãi mãi không quên.

 

“Ngày đó, dụng cụ vẽ tranh đã dùng hết, lái xe chở anh đi mua thêm. Đèn đỏ vừa sáng ở một ngã tư, xe dừng lại. Ở xa, có một cô bé đeo một cái cặp vừa to vừa dày đuổi theo đèn xanh muốn qua đường. Tóc cô bé rất dài, bay theo từng bước cô bé chạy. Bỗng nhiên, có một cơn gió lớn thổi tóc che mất tầm mắt cô bé, khiến cô bé té ngã bởi cái hố lớn ở trên đường. Tóc cô bé rối, đầu gối bị thương, có máu chảy ra nhè nhẹ thấm vào chiếc váy trắng. Nhưng mà cô bé không để ý tới vết thương, bởi vì chiếc cặp sách đã bị rách. Đèn đỏ đổi thành đèn xanh, dòng xe lại tiếp tục đi. Cô bé vội vàng nhặt lại sách vở cất vào cặp, nhặt xong liền vội vàng đứng lên, lùi từng bước lại phía sau, không ngăn cản dòng xe. Anh nhìn thấy vệt máu trên váy cô bé mỗi lúc một lớn, tay trái ôm cặp sách, mà chiếc cặp bị bung mất khóa nên có vài quyển sách lòi cả ra ngoài, tay phải lại còn cầm vài cuốn sách bài tập, tóc rối cũng không kịp để ý. Một khắc đó, cô bé, váy bẩn, tóc rối, có bao nhiêu chật vật –” Nhưng mà anh mắt vẫn trong suốt như vậy…

 

Lâm An Thâm còn chưa nói được tiếp thì đã bị Giản Lộ ngặn lại: “Được rồi, được rồi! Không nhớ nữa, hơn nữa đem quên đoạn hình ảnh ấy đi! Bây giờ! Lập tức! Ngay lập tức!! A a –!”

 

Lâm An Thâm nghe tiếng cô gào lớn, liền ấn chặt mặt cô vào lồng ngực mình. Không cần yêu cầu như vậy… đó là điều mà cả đời anh không làm được…

 

“Anh có uống thuốc bổ não.”

 

“Không uống nữa! Về sau hứa không uống nữa!! Uống nữa đầu anh teo rút lại đó!! Biết không?!”

 

“Không uống, sẽ không uống…”

 

“Anh không vâng mệnh! Em không tin! Anh thề!”

 

“Được, từ nay về sau Lâm An Thâm không uống thuốc bổ não… muốn uống thì trực tiếp… ăn Giản Lộ…”

 

Giản Lộ đỏ mặt, để cho anh hôn một cái liền đẩy anh ra: “Con hồ ly này! Đây là trong phòng bếp…”

 

“Bọn họ không có thói quen ăn khuya… Nhưng anh có…”

 

“Ăn khuya bị bệnh cao huyết áp…”

 

“Huyết áp của anh đều thấp, không sợ. Vợ à, em cũng nên ăn khuya đi, em rất gầy.”

 

“Cái này gọi là mảnh mai biết không –”

 

Nhưng mà không đợi cô nhiều lời, môi Lâm An Thâm đã tiến tới.

 

Ban đêm, ánh trăng Hà Lan cũng đẹp như cảnh sắc trong phòng. Lâm An Thâm cũng dịu dàng tựa như ánh trăng, lay động thần kinh mẫn cảm của Giản Lộ. Lời anh nói tựa như rượu nguyên chất làm cho cô say cả đêm…

 

Lâm An Thâm nói: Anh không muốn em đi.

back top