Gả Cho Lâm An Thâm

Chương 58

Đề án nộp sang Phú Hòa còn 8 ngày nữa, liên tục mấy ngày nay Lâm An Thâm là việc đến 8 giờ tối mới có thể về nhà. Tất nhiên là Giản Lộ bồi bên người anh, chuẩn bị cho anh ba bữa.

 

Giản Lộ bỗng nhiên phát giác, kỳ thật Lâm An Thâm cũng không phải khó nuôi, cô mua đồ ăn ở ngoài về anh đều ăn, ngoan ngoãn không nhiều lời đều nuốt vào bụng.

 

Có lần Giản Lộ còn gói riêng cơm trưa của Lâm An Thâm với canh cá với dưa, thuận tiện mua thêm cốc Coca Cola. Giản Lộ không thể phủ nhận mà mình không có ý xấu, cô rất muốn xử lý cái vẻ luôn vân đạm phong khinh của Lâm An Thâm. Cơ hội đã đến trước mắt rồi, không thể nào mà không nắm lấy.

 

Nhưng mà, nhìn thấy anh bỏ vào miệng một miếng thịt bò đầy hạt tiêu bỏ vào miệng xong, chậm rãi ăn, biểu tình không có biến hóa gì nhiều, nhiều lắm chỉ là chóp mũi rịn một ít mồ hôi. Hình dạng như vậy một chút cũng không như hiệu quả mong muốn. Giản Lộ còn tự nhận thấy là hình ảnh này rất đáng yêu. Ngược lại, chính Giản Lộ ăn thì đầu lại đầy mồ hôi, cả thể xác lẫn tinh thần đều như đang bốc hỏa, ăn môt miếng lại phải uống một ngụm Coca, rất thê thảm. Nhưng mà cô vẫn cứ khăng khăng không uống từng ngụm to vì cô còn để lại hơn phân nửa cốc cho Lâm An Thâm. Cô nhếch môi, ý Bảo Lâm An Thâm uống nốt nửa cốc Coca lạnh băng còn lại. Lâm An Thâm nghe lời, uống hết Coca, mày đều không nhăn lấy một cái, vẫn vân đạm phong khinh như cũ.

 

Giản Lộ chỉ đành ngửa mặt lên trời ở trong lòng hô to, Lâm An Thâm khó chiều trước kia đâu rồi, vợ anh gọi anh về nhà ăn cơm…!

 

Nhưng mà, hồ ly Lâm An Thâm sao lại để cho mình chịu không công cực hình tra tấn đó. Sau khi nếm thử những đồ ăn đặc biệt kia xong, anh liền quấn quýt lấy Giản Lộ giở trò, đắc ý viết ra đồ ăn ưa thích, đặc điểm tiêu hóa của anh.

 

Giản Lộ là cô gái nhỏ bảo thủ, đương nhiên không chịu ở văn phòng đi vào khuôn khổ, lại thường trốn móng vuốt của anh, mỗi lần đều bị anh chỉnh cho không còn gì.

 

Giản Lộ chán nản, thật sự là tiền mất tật mang! Trong lòng cô ngao ngán cảm thán, nuôi Lâm An Thâm không khó, chí có Lâm hồ ly thối là khó nuôi mà thôi…!

 

Chưa hết 8 ngày, đề án của Phú Hòa đã làm xong, Phú Hòa ở bên kia nghe nói như vậy, vô cùng quan tâm phái người tới xem xét. Lâm An Thâm liền rảnh rỗi, tính chuồn ra khỏi văn phòng mình, lợi dụng Giản Lộ. Cấp trên rảnh rỗi cũng không có nghĩa là cấp dưới được nghỉ ngơi, Giản Lộ bận đến tối tăm mặt mũi. Một bên phải dựa theo bản thiết kế của Lâm An Thâm mà liệt kê ra từng loại vật liệu, một bên phải gọi điện thoại cho nơi cung ứng vật liệu xác định, còn một bên còn phải chiến đấu với móng vuốt của mỗ hồ ly.

 

“Lâm An Thâm, tránh ra đi! Em cảnh cáo anh quấy rối tình dục!” Giản Lộ không thể nhịn được nữa.

 

“… Vợ à…” Vẻ mặt Lâm An Thâm rất đau khổ, không nghĩ cô lại nói ra bốn chữ quấy rối tình dục…

 

Lâm An Thâm gọi đánh thẳng vào trái tim mềm yếu của Giản Lộ, nhưng mà cô vẫn cứng rắn: “Em bận, phải làm danh sách giao cho Phú Hòa. Bây giờ không rảnh chơi với anh, anh về phòng mà vẽ tiếp đi!”

 

Lâm An Thâm không vui, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời không quấy rối cô nữa. Anh không muốn về phòng làm việc, lại mang ghế đến ngồi bên cạnh cô. Không muốn thấy cô tay chân luống cuống, anh lấy bàn phím bắt đầu gõ ra các loại vật liệu xây dựng, cận thận cả hai thứ tiếng Trung và Anh, đỡ để cô lại phải dịch lại một lần nữa.

 

Hành động này của Lâm An Thâm quả là giúp Giản Lộ không ít, mặt mày cô hớn hở, hôn Lâm An Thâm một cái, khen ngợi: “Chồng à, anh thật tốt, làm phu nhân gả cho anh thực sự rất hạnh phúc!”

 

Lâm An Thâm toét miệng cười, được dỗ dành như vậy rất vui, vì thể phe phẩy cái đuôi, tận tình giúp Giản Lộ làm xong việc.

 

Lúc người của Phú Hòa đến dưới lầu của Trọng Mộc, công việc của Giản Lộ đã gần như xong, lại kiểm tra rồi chỉnh sửa lại một chút, vừa đóng dấu, chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc đầy bất ngờ: “Giản Lộ!”

 

Giản Lộ cùng Lâm An Thâm đồng thời ngẩng đầu.

 

Giản Lộ cũng kinh ngạc: “Đại Ngưu! Sao cậu lại ở đây?!”

 

Bây giờ Đại Ngưu cũng nhìn thấy Lâm An Thâm, bị bạn cũ gọi bằng biệt danh hồi tiểu học, hắn cũng hơi ngượng: “Mình là người bên Phú Hòa bên mặt bằng, lần này cũng có phần tham dự vào khu đô thị mới này, chủ yếu phụ trách quan hệ với bên Trọng Mộc.” Nói xong liền đưa danh thiếp đưa hai tay cho Lâm An Thâm: “Kiến trúc sư Lâm, hâm mộ đã lâu, tôi là Lưu Trí Sơn!”

 

Lâm An Thâm nhận lấy danh thiếp, đơn giản bắt tay Đại Ngưu một cái: “Lâm An Thâm.”

 

Giản Lộ nhòm một chút vào danh thiếp, là quản lý, nhìn lại một bộ tây trang trên người Đại Ngưu, hoàn toàn không có bộ dáng tiểu lưu manh như ngày xưa. Nhất thời không nhịn được, vỗ vỗ vào vai anh: “Đại Ngưu, thật không nhận ra cậu! Quả nhiên là 3 phần khí chất cũng không giống, Bảo Lâm (Pauline) và Tiểu Ngưu nhà cậu bây giờ thế nào rồi?”

 

Đại Ngưu cười rất hạnh phúc: “Hai lão Phật kia đều rất khỏe! Hơn nữa lại sắp có một Tiểu Ngưu nữa rồi!”

 

Giản Lộ mừng thay cho họ: “Trời ạ, chúc mừng nha! Trước kia Bảo Lâm vẫn la hét, đánh chết cũng không sinh con vậy mà bây giờ lại lợi hại như vậy! Đại Ngưu, nhà cậu định sinh mấy đứa vậy? Hay định làm hẳn một nông trại?”

 

Đại Ngưu cười lớn: “Chỉ cần Bảo Lâm phối hợp, sinh mấy đứa mình cũng không lo!” Phát hiện tay của Lâm An Thâm đã đặt trên bả vai của Giản Lộ từ lúc nào, lại nhìn thấy đôi nhẫn trên ngón áp út của hai người: “Nhưng mà Giản Lộ này, làm Lâm phu nhân mà cũng không đánh tiếng cho mọi người.”

 

Lúc ở nhà cũng từng nghe Bảo Lâm nói Giản Lộ lập gia đình, hơn nữa chồng cũng là cực phẩm, nhưng mà đaị ngưu cũng không có hứng thú nghe. Bởi vì lúc Giản Lộ còn nhỏ (tiểu nhân), Đỗ Trung, Bảo Lâm, cùng Đại Ngưu xem như bạn chí cốt, từng muốn cùng kết hôn, cùng sinh em bé, thậm chí còn định kết thân gia, nhưng Bảo Lâm cùng Đại Ngưu rất vui vẻ hài hòa, còn Đỗ Trung cùng Giản Lộ lại như Đông với Tây.

 

Không rõ vì cớ gì mà hai người lại tách ra, chỉ biết là không lâu trước Đỗ Trung còn vì yêu Giản Lộ đến chết đi sống lại, mà Giản Lộ lại gả cho người khác. Tuy nhiên chuyện tình cảm thì người ngoài cũng không nên nói thêm cái gì, nhưng vì là bạn bè của Đỗ Trung, anh nghĩ như thế nào cũng thấy không đáng. Bởi vậy cũng không muốn biết nhiều về chồng của Giản Lộ. Bây giờ xem ra, Lâm An Thâm chính là chồng của Giản Lộ. Nhưng mà Đỗ Trung lại thua người đàn ông trước mắt này, nghĩ thế nào thì đại nam nhân cũng có thể sáng mắt ra.

 

Nghĩ, Đại Ngưu phát hiện Lâm An Thâm cũng đang bất động thanh sắc đánh giá chính mình.

 

Biểu tình của Lâm An Thâm rõ ràng không lo lắng, nhưng bị anh nhìn thấy như vậy, Đại Ngưu cũng không khỏi khó chịu, nở một nụ cười nói: “Ha ha, Giản Lộ cậu gả cho kiến trúc sư Lâm, đồ ngốc cuối cùng cũng khôn khéo được một lần! Khi nào thì cậu để cho bọn anh em làm quen với chồng của cậu? Đừng nói cậu giấu trên lừa dưới để độc chiếm cực phẩm, ngay cả tình nghĩa anh em bao nhiêu năm cũng không để vào mắt. Mình cùng Tiểu Ngưu, Tiểu Tiểu Ngưu đều nghe được thuộc làu, tìm thời gian rảnh rỗi hai nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.

 

Giản Lộ cũng nghe ra trong lời nói của Đại Ngưu có chút ý lấy lòng, đồng thời cũng mượn cơ hội để quan hệ tốt với Lâm An Thâm. Nhưng mà cũng lâu rồi cô chưa liên hệ với Bảo Lâm: “Được! Mình cũng nhớ mọi người, tìm thời gian rồi tụ tập một buổi!”

 

Đại Ngưu vui vẻ, anh vừa lên chức quản lý không lâu, công ty liền để anh phụ trách hạng mục mới này, như vậy vừa là tin tưởng năng lực của anh, thứ hai cũng là cho Đại Ngưu cơ hội để củng cố địa vị, làm cho những người trong công ty thấy anh gai mắt cũng không thể nói được gì. Bởi vậy, có thể nói hợp đồng với Trọng Mộc này là bước ngoặt của Đại Ngưu, mấu chốt thành bại đều nhờ ở lần này cho nên anh nhất định phải làm cho thật tốt. Nay trời cũng giúp anh, chồng của bạn tốt lại chính là kiến trúc sư chính hạng mục này, trước kia từng nghe nói vị kiến trúc sư này rất khó chiều, bây giờ xem ra vấn đề cũng dễ dàng rồi.

 

Vì thế Đại Ngưu lại càng ra sức làm quen với Lâm An Thâm: “Kiến trúc sư Lâm, anh có thể chấp nhận nha đầu Giản Lộ kia chính là phúc khí của cậu ấy, phải nói là cậu ấy rất khó nuôi, mặt ngoài ngoan ngoãn dịu dàng, trên thực tế lại rất thô lỗ!”

 

Dừng lại, nhìn Lâm An Thâm không muốn đáp lại, Đại Ngưu lại tiếp tục nhớ lại chuyện xưa: “Tiểu học tôi có ngồi cùng bàn với cậu ấy! Nhớ có một lần chỉ cho cậu ấy một chữ viết sai, tôi dỗ thế nào cô ấy cũng không chịu, chẳng những không chịu lại còn đánh tôi một cái! Lúc đó thật là hối hận, không biết chỉ vì một chữ mà làm cho da thịt chịu khổ, mà lại cũng không sửa được chữ đó, chình tôi còn bị cô giáo bắt được nói chuyện, mắng cho! Trời biết một đấm của cậu ấy như búa sắt! Sau nay vất vả cho anh rồi!” Vừa nói vừa vỗ vỗ vào vai Lâm An Thâm như huynh đệ.

 

Đại Ngưu nói đầy nhịp điệu, nhưng mà vẻ mặt Lâm An Thâm vẫn đạm mạc như vậy.

 

Đợi vài giây cũng không thấy Lâm An Thâm tỏ vẻ gì, Đại Ngưu ngượng ngùng thu tay lại.

 

Giản Lộ xấu hổ. Trừng mắt liếc Lâm An Thâm một cái, tốt xấu gì cậu ta cũng đã từng nhắc bài cho cô mà…!

 

Tiếp Đại Ngưu xong rồi, Giản Lộ lập tức véo tay Lâm An Thâm một cái: “Con hồ ly nhà anh, đồ hồ ly thối! Đại Ngưu là bạn thân của em, sao anh không tỏ vẻ gì là quan tâm một chút? Là em cạo mất lông của anh sao? Hả?”

 

Lâm An Thâm cầm lấy tay cô: “Hai người rất thân nhau sao?”

 

Giản Lộ lại hỏi ngược lại: “Em và cậu ấy ngồi cùng bàn có thể không thân sao?”

 

Lâm An Thâm thu lại cánh tay, ôm Giản Lộ sát vào mình: “Rõ ràng có một tuần ngồi cùng bàn.”

 

Giản Lộ nhớ tới trước kia Lâm An Thâm cũng học chung tiểu học với cô một thời gian, nhưng ngay cả những chi tiết nhỏ như vậy cũng nhớ được.

 

Lâm An Thâm gác cằm lên đỉnh đầu Giản Lộ, miệng ê ẩm: “Anh không thích cậu ta biết thật nhiều về em như vậy.”

 

Giản Lộ bất đắc dĩ, muốn chọc giận người vừa tức giận: “Ngoại trừ điều đó thì không còn suy nghĩ gì khác sao?”

 

Lâm An Thâm không quan tâm: “Tóm lại anh không thích. Anh cũng là bạn học thời cấp 1 của em, muốn biết cũng chỉ có thể biết theo anh!”

 

Giản Lộ không khỏi bật cười: “Bạn học thời cấp 1? Theo em nhớ thì có bao nhiêu lần hai ta nói chuyện?”

 

Cằm của Lâm An Thâm đè lên đỉnh đầu Giản Lộ: “Không tính, mặc kệ, không nhớ rõ. Nhưng mà chỉ có thể biết theo anh.”

 

Giản Lộ muốn kháng nghị anh bá đạo, cũng không kịp mở miệng, cằm của anh lại đè xuống.

 

Đầu Giản Lộ bị ép đến không động đậy được nữa, khuôn mặt chỉ có thể chôn chặt trong ngực anh, giọng nói ong ong truyền ra: “Được… được! Em chỉ thân với anh! Chỉ biết Lâm An Thâm! Chỉ quen Lâm An Thâm!”

 

Cằm Lâm An Thâm nới lỏng, vuốt vuốt đỉnh đầu cô hai cái, hay tay đặt bên hông Giản Lộ nhẹ nhàng vuốt, vừa lòng cười.

 

Giản Lộ tức giận người nào đó quá đắc ý, cấu một cái sau lưng anh.

 

Lâm An Thâm cũng không lên tiếng, chỉ ôm cô thêm chặt.

 

Lại cấu.

 

Ôm chặt thêm hai phần.

 

Cấu lần thứ 3, thứ 4.

 

Chặt thêm 3, 4 phần.

 

Giản Lộ bị Lâm An Thâm ôm chặt thành một khối.

 

Há miệng, cắn một miếng lên vai Lâm An Thâm.

 

Sắc mặt Lâm An Thâm không biến, thu tay. Người trong lòng bị ôm cho không thở nổi.

 

Cuối cùng, Giản Lộ nhụt chí.

 

Vắt cổ chày ra nước, vắt chày ra nước.

 

Lão hồ li như vậy ở đâu?

 

Đáp viết, đao thương bất nhập!

 

Lâm An Thâm nói: Anh không thích nghe những chuyện đó…

back top