Chương 1
Khương Đào tỉnh lại trong đêm tối, gắng gượng đứng dậy uống một chén thuốc lạnh băng xong, hai mắt nàng vô thần nhìn chằm chằm nóc nhà mà thở dài.
Nàng lại mơ thấy chuyện đời trước.
Chính xác mà nói, nàng đã sống qua hai đời.
Kiếp trước nàng là một cô gái sinh hoạt bình thường ở hiện đại, do bệnh miễn dịch bẩm sinh hiếm thấy cùng bệnh tim bẩm sinh nên sau khi ra đời liền được đưa vào phòng vô trùng.
Nhưng may mắn gia cảnh nàng giàu có, chỉ là cha mẹ nàng lấy danh nghĩa sáng lập quỹ để chi trả tiền chữa bệnh cho nàng. Sau này nàng lớn hơn một chút, cha mẹ liền dứt khoát mua một tòa nhà để cho nàng chữa bệnh, cùng với rất nhiều nhân viên điều dưỡng ưu tú.
Nhưng cha mẹ đối xử với nàng như vậy cũng có giới hạn, có lẽ là biết bệnh của nàng khó có thể chữa khỏi, không chừng ngày nào đó sẽ không còn, nếu có cảm tình thâm hậu với nàng, đến khi ấy chắc chắn sẽ đau tê tâm phế liệt, không bằng lạnh lùng với nàng một ít, sau này tới lúc ấy cũng không đau khổ quá mức.
Do đó, khi ấy Khương Đào nhìn thấy nhiều nhất chính là bác sĩ tư nhân cùng các y tá, cha mẹ cùng anh em trong nhà có thể gặp một lần một tháng đã là không dễ dàng gì.
Nàng cảm thấy chính mình vẫn rất lạc quan, ở viện điều dưỡng tuy rằng nhàm chán nhưng nàng vẫn siêng năng học tập, ảo tưởng rằng sau này y học tiến bộ hơn bây giờ nhiều hơn, nàng có thể ra khỏi phòng bệnh vô trùng, sinh hoạt như một người bình thường.
Nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là hy vọng xa vời, nàng còn chưa có tới tuổi thành niên liền phải bước tới cánh cửa sinh tử.
Khi đó Khương Đào mới phát hiện chính mình không cam lòng…
Đây mà gọi là sống ư? Có gì khác so với cái xác không hồn đâu chứ! Ông trời đối với nàng cũng quá bất công!
Tuy rằng lòng mang phẫn uất nhưng trước lúc chết, Khương Đào vẫn là lựa chọn tận dụng hết khả năng của bản thân báo đáp cho xã hội, lập di chúc hy vọng sau khi mình chết, lấy danh nghĩa của mình mà có thể tiếp tục cứu chữa cho một số người mắc những căn bệnh hiếm thấy.
Không biết có phải vì đã làm được chuyện tốt hay không mà sau khi chấm dứt đời trước thì ý thức nàng không hề tiêu tán mà quay về cổ đại.
Đây là kiếp trước của nàng.
Vẫn như cũ, kiếp trước gia cảnh nhà nàng vô cùng hiển hách, nàng là hầu môn đích nữ, tuy rằng kim tôn ngọc quý mà lớn lên nhưng mẫu thân của nàng mất sớm, qua hai năm, phụ thân liền nghênh thú một người vợ trẻ tuổi mỹ mạo.
Thời điểm nàng xuyên qua, nguyên thân cũng chỉ tầm bảy, tám tuổi, kế mẫu vào cửa được ba, bốn năm, tuy chưa từng khắt khe với nàng nhưng lại không quá thân thiết với nàng. Sau khi kế mẫu giúp hầu phủ khai chi tán diệp, liên tiếp sinh hạ hai nhi tử, ba nữ nhi thì liền nhìn nàng không thuận mắt.
Phụ thân của nguyên thân không để ý tới việc trong nhà, đương gia chủ mẫu lại rõ ràng không thích nàng, hạ nhân trên dưới đều không đối xử tốt với nàng, cuộc sống của tiểu Khương Đào thật sự là không tốt.
Vốn dĩ Khương Đào là do hạ nhân chậm trễ, vào mùa đông năm nọ liền rơi xuống hồ dẫn tới sinh bệnh không dứt, sau đó kế mẫu liền dứt khoát nhốt nàng vào trong viện, không cho nàng bước ra từ cửa viện nửa bước.
Nàng chỉ có cái danh nghĩa đích trưởng nữ của hầu phủ, còn lại ở nhà thì làm người vô hình.
Khương Đào thật vất vả mới sống lại một lần, đương nhiên không có khả năng tùy ý để kế mẫu ức hiếp mình như vậy.
Nhưng đáng giận chính là, hầu môn Khương Đào vẫn là một con ma ốm!
Bẩm sinh vốn gầy yếu không nói, từ mùa đông đó khi rơi vào trong hồ, nàng mắc bệnh phổi rất nghiêm trọng. Thời gian trôi qua bệnh của nàng không những không có chuyển biến tốt đẹp mà ngược lại còn từ từ nặng thêm.
Đừng nói tranh đấu với kế mẫu, chỉ là răn dạy hạ nhân tới muộn hai câu cũng khiến nàng ho tới nghiêng trời lệch đất, choáng váng đầu óc.
Không chú ý một chút là mấy ngày không xuống được giường.
Khương Đào cũng không dám lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn, chỉ có thể vừa dưỡng bệnh vừa nghĩ cách.
Kế mẫu kia không cho nàng ra khỏi cửa nhưng cũng không làm tên tuổi của nàng bị vùi lấp như vậy. Cho nên ngay từ đầu kế mẫu nói là cho nàng dưỡng bệnh, qua hai năm lại mời người tới dạy nàng thêu thùa, nói với người ngoài rằng nàng chuyên tâm học hành, không tiện ra ngoài.
Nhưng kế mẫu của nàng tuyệt không ngờ tới, phương diện này của Khương Dào thực rất có thiên phú, hơn nữa nàng kiên nhẫn và cẩn thận hơn rất nhiều so với người thường, học qua 4 - 5 năm, sư phụ dạy nàng liền đưa ra đánh giá “Trò giỏi hơn thầy”.
Sau nàycó sư phụ giúp đỡ, đem tác phẩm của Khương Đào trình tới trong cung.
Sư phụ nàng vốn là muốn đem tác phẩm kia đưa tới cho một tiểu quý nhân nào đó ở trong cung. Không cần biết là phi tần phẩm cấp gì, chỉ cần có thể ở ngự tiền ngẫu nhiên khen Khương Đào một câu. Kế mẫu cũng sẽ không dám khi dễ Khương Đào như vậy nữa.
Cũng thật trùng hợp, đồ thêu kia không biết thế nào lại tới trước mặt Thái Hậu, lập tức nhận được Thái Hậu ưu ái.
Sau khi biết là Khương Đào thêu, Thái Hậu còn phái thái giám tự mình tới hầu phủ một chuyến, truyền khẩu dụ Thái Hậu khen nàng.
Được chính miệng Thái Hậu khen ngợi, sư phụ Khương Đào cũng thật vì nàng mà cao hứng, nghĩ vừa lúc nhân dịp này sẽ cho Khương Đào một cọc hôn nhân vừa ý, không bao giờ phải nhẫn nhịn kế mẫu kia nữa.
Nhưng các nàng lại không có nghĩ tới, thủ đoạn của kế mẫu kia rất lợi hại, không đợi chuyện này lan truyền ra liền lấy khí thế sét đánh không kịp che tai đính hôn cho Khương Đào.
Việc hôn nhân của Khương Đào do phụ thân và kế mẫu làm chủ, sau đó thanh danh của nàng có tốt tới đâu cũng vô dụng.
Ngay lúc đó, Khương Đào không hiểu loanh quanh lòng vòng, nghe phụ thân nói đối phương là một người nổi tiếng có tài, gia thế trong sạch cũng không có níu chân hắn, chỉ nghĩ mau chóng rời khỏi nhà, cáo biệt cái mùi vị nhàm chán của cuộc sống lúc này… Không nghĩ tới, còn chưa xem mặt thì nhà chồng nàng lại đổi người, thành hậu duệ quý tộc hoàng thất mà nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đó vốn là người tương đối trong sạch mà kế mẫu đính hôn cho muội muội.
Ngay tại thời điểm nàng bất an lo sợ, còn chưa kịp xác nhận đối phương là ai, bên ngoài đã xảy ra một cọc đại sự - ngoại thích mưu phản, Thái Tử bị giam cầm trong Đông Cung. Nàng nghe nói người ta cũng bị liên lụy trong đó.
Cùng ngày nghe được tin tức, hầu phủ thật giống như sớm có chuẩn bị, một chiếc xe ngựa đơn sơ đưa nàng tới am ni cô ở ngoại ô.
Hóa ra, bọn họ đã sớm nghe được tiếng gió, tuy không dám hành động thiếu suy nghĩ nhưng lại đem mối hôn sự kia dịch từ người muội muội tới trên người nàng, để nàng thay muội muội chắn tai ương.
Khương Đào có khổ không thể nói, nghĩ tới sau này nàng cùng hầu phủ không có quan hệ gì, cũng coi như là Khương Đào trả lại ơn dưỡng dục cho hầu phủ.
Thân thể nàng vẫn không khỏe như cũ nhưng tay nghề thêu thùa vẫn còn, hơn nữa trụ trì am ni cô hiền lành, không những giúp nàng bán đồ thêu mà khi nghe nói nàng đi cứu tế cô nhi ở phụ cận cũng ra sức góp một phần không nhỏ.
Nhưng cuộc sống như vậy cũng không kéo dài lâu, thiên tử tức giận tuy chưa dính tới tiểu cô nương chưa biết mặt này nhưng người mà nàng làm mai lại đắc tội với rất nhiều người, vì thế nửa năm sau, một mồi lửa lớn vô cùng quỷ dị quét qua sương phòng của Khương Đào.
Trước khi chết nàng nghĩ, người ta chỉ sống cả một đời nhưng đều là muôn hình vạn trạng, nàng sống qua hai đời nhưng phần lớn lại là đau ốm triền miên, vẫn như cũ uổng phí một kiếp sống…
Nàng nghĩ nếu có chút may mắn, kiếp sau hãy nghèo.
Khổ mấy cũng không sợ, nhưng nàng muốn một thân thể khỏe mạnh a! Có câu thân thể khỏe mạnh là nguồn gốc của hạnh phúc, đúng là tiêu chuẩn vàng thứ nhất từ xưa tới nay!
Nhưng ý thức nàng sau đó không có tiêu tán mà giống như du hồn sống vất vưởng trong am ni cô.
Nhưng ngọn lửa lớn trong đêm ấy cũng thật kỳ quặc, chỉ thiêu chết nàng mà căn phòng lại chẳng làm sao.
Khương Đào thư thái ngày ngày nghe kinh niệm Phật, thường xuyên đi lại tự do trên đỉnh núi, trừ việc mọi người không thấy nàng, nói chuyện với nàng, cũng không làm được việc nàng thích nhất là thêu thùa, khiến nàng cảm thấy có chút tịch mịch hình như cũng không khác là bao. Thậm chí so với trước kia còn tốt hơn, dù sao lúc trước nàng bị trói buộc bởi một thân bệnh tật, nào giống hiện tại vô câu vô thúc, một thân nhẹ nhàng.
Vốn tưởng rằng ngày tháng sẽ trôi qua như vậy, Khương Đào không nghĩ tới chính mình còn có thể gặp lại cố nhân.
Đó là một ngày xuân trời trong nắng ấm, một phụ nhân búi tóc vân cao (vân cao kế) thường thấy, quần áo hoa lệ được một đống hạ nhân chúng tinh củng nguyệt (sao vây quanh trăng- nghĩa là được mọi người vây quanh), vây quanh mà đi tới am ni cô.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Khương Đào liền nhận ra phụ nhân trẻ tuổi kia là muội muội do kế mẫu sinh - Khương Huyên.
Chỉ là cảnh đời đổi dời, tiểu cô nương năm đó nhỏ hơn mình rất nhiều, nay lại trưởng thành như vậy, còn đã làm vợ người ta.
Khương Huyên cho hạ nhân lui xuống, quỳ xuống trước tượng Phật, vừa lúc quỳ trước mặt Khương Đào.
Ngoài dự đoán mọi người, Khương Huyên cũng không có kỳ nguyện gì gửi gắm Phật tổ mà lại giống như đang nhàn thoại mà mở miệng: “Tỷ tỷ, trong nháy mắt tỷ đã đi được ba năm rồi. Các lão nhân đều nói, nếu người chết khi rời thế gian còn quyến luyến, hồn phách nhiều nhất cũng lưu lại nơi này ba năm. Không biết hiện tại tỷ đã tái thế đầu thai hay còn lưu luyến tại nhân thế…”
Giọng Khương Huyên bình đạm, giống như chuyện nàng nói đều không liên quan tới nàng.
Khương Đào nghe xong trong lòng không khỏi có chút ấm áp, nàng và muội muội này căn bản không mấy khi tiếp xúc, vốn tưởng sau khi chết thế gian này căn bản không còn ai nhớ tới mình, không nghĩ tới muội muội mình không có cảm tình gì lại còn nhớ mình.
Không để Khương Đào nghĩ nhiều, Khương Huyên bỗng nhiên cười rộ lên, “Mặc kệ như nào, dù sao tỷ tỷ đã chết. Phụ thân đã quên tỷ tỷ, mẫu thân sống thêm thư thái, hiện giờ cô nương con vợ cả trong phủ chỉ có mình ta, ta cũng trở thành Trạng Nguyên phu nhân… Tỷ tỷ không còn, thật là quá tốt”.
Khương Huyên cười tới mặt đều giãn ra, chỉ có thể nói khuôn mặt thanh tù nhiễm lên một sắc thái khác thường.
Nàng cười nói: “Tỷ tỷ thay ta đi tìm chết, thật là quá tốt”.
Lúc này Khương Đào mới biết Khương Huyên tới am ni cô hoang vắng này vốn không phải nhớ tới mình mà là tới diễu võ dương oai.
Nghĩ tới khi nàng còn sống, chưa bao giờ cùng hai mẹ con họ tranh đoạt cái gì, thậm chí còn bởi vì thân thể suy nhược mà chịu đủ tủi nhục.
Hồ đồ mà thế thân cho muội muội ở cọc hôn sự kia, kết quả nàng cũng đã chết, Khương Huyên còn muốn nàng không được yên ổn?!
Khương Đào tức giận mà vươn tay tới Khương Huyên nhưng nàng chỉ là một sợi u hồn, đến vạt áo Khương Huyên cũng không đụng được vào.
Cuối cùng, Khương Huyên thắp ba nén hương trước tượng Phật, cười nhẹ, lẩm bẩm nói: “Có cơ hội hy vọng tỷ tỷ có thể sớm ngày đầu thai, tìm muội muội báo thù”.
Ba nén hương cháy hết. Khương Đào đang phẫn uất liền thấy trước mắt tối sầm, lại trợn mắt, nàng liền biến thành nữ nhi nông gia Khương Đào.
Nhớ lại từ lúc tới nơi này, Khương Đào lại thở dài một hơi.
Than, hận không thể đem hờn dỗi trong lòng toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Thật sự không phải nàng sống tới ba đời rồi mà còn không thỏa mãn, mà là cái cô nương trùng họ tên này cũng quá thảm.
Nàng vốn là nữ nhi của tú tài Khương gia. Nhưng trời giáng tai kiếp, cha mẹ mất hết trong một tai nạn.
Này cũng chưa tính, nhà ngoại của nàng còn nói cha mẹ Khương Đào là do nàng khắc chết.
Tin đồn kia cũng không phải vô căn cứ mà là sau khi nàng ra đời không lâu, một thuật sĩ tha phương liền cho nàng một lời phán.
Lời đó nói mệnh cách Khương Đào quá mức kỳ lạ, có tướng sát mệnh chết yểu nhưng lại ẩn ẩn có mệnh cách đại phú đại quý.
Đây cũng thật kỳ lạ, một người cư nhiên lại có hai loại mệnh cách.
Nhưng dù là mệnh cách nào, đều không phải hộ nhà bình thường nhận được, sẽ mang đến tai họa cho người nhà.
Thuật sĩ liền khuyên cha mẹ Khương Đào mang nàng tới am ni cô nuôi, chờ đến khi nàng qua mười sáu tuổi thì có thể đón về.
Cha mẹ Khương Đào không nỡ, hơn nữa phụ thân Khương Đào là người đọc sách, tuy rằng có tâm kính sợ quỷ thần nhưng không phải mê tín mù quáng. Bởi vậy liền không theo như lời đề nghị của thuật sĩ mà vẫn như cũ nuôi Khương Đào ở nhà.
Mười lăm năm sau, Khương gia vẫn luôn thái bình.
Người trong thôn biết về lời tiên đoán không ít nhưng cũng không quá để ý.
Mãi cho tới không lâu trước đây, vào cái đêm trước khi sinh thần Khương Đào mười sáu tuổi, cha mẹ nàng vì đi tìm một cọc hôn sự tốt cho nàng, trên đường về lại gặp tai nạn ngoài ý muốn, cả hai cùng chết.
Việc này cùng với tính toán của vị thuật sĩ năm đó phán Khương Đào có mệnh cô sát khắc thân mới chính thức bị đồn ra ngoài.
Người nhà họ Khương cũng nóng nảy, sợ nàng lại khắc những người nhà khác nên chờ tang sự cha mẹ Khương Đào xong xuôi liền nghĩ đính hôn cho nàng. Tuy rằng Khương Đào muốn giữ đạo hiếu ba năm mới xuất giá nhưng tốt xấu cũng đính hôn trước, liền tính là một nhà khác họ cũng là khắc nhà khác!
Người nhà họ Khương bàn tính đánh vang dội nhưng những người khác cũng không ngốc, không ai dám tới gánh cái rủi ro này.
Nữ nhi nông gia Khương Đào chợt mất đi phụ mẫu, người ngoài lại đồn đãi vớ vẩn không ngừng, còn ngẫu nhiên nghe thấy người nhà họ Khương nghĩ hứa gả lung tung cho nàng, nàng liền lập tức bị một trận sốt cao.
Một lần bệnh là bệnh tới nửa tháng, hóa ra Khương Đào kia đã mất đổi thành Khương Đào hiện tại.
Sau khi Khương Đào tỉnh lại phát hiện khối thân thể này thực suy yếu cách tử vong chỉ có một sợi chỉ, đừng nói tới đứng dậy xuống giường, nói chuyện cũng thập phần khó khăn. Nàng thật là khóc không ra nước mắt, nàng sao vẫn còn dính tới bệnh tật vậy? Nhưng loại đối mặt này cũng như là cưỡi xe nhẹ đi đường quen - dù sao cũng sống qua hai đời, nhiều năm bị bệnh như vậy, sóng to gió lớn nào chưa từng thấy qua?!
Vừa sống lại nàng liền phải nhẫn nhịn thân thể chỗ nào cũng không khỏe, uống xong chén thuốc đắng rớt nước mắt của thẩm thẩm, lại buộc chính mính ăn một đống cơm đậu thô, thêm một chiếc màn thầu lạnh ngắt mà không rơi một tí nào.
Thật đúng là kỳ tích mà sống lại.
Sau đó.
Khương Đào cảm thấy người nhà nguyên thân có lẽ không nghĩ sẽ thấy cục diện như vậy.
Thật giống như trước mắt, nàng nửa đêm tỉnh lại, trong phòng không có ai chăm sóc, liền ngay cả một ít than cũng không có, vừa mới uống xong chén thuốc thiếu tí nữa thì đóng băng, chiếc chăn không tính là dày kia lại càng thêm kiên lãnh như sắt.
Nghĩ tới bọn họ hẳn cũng giống nhà hầu phủ đời trước kia, đều mong nàng chết đi?
Nhưng bọn họ muốn nàng chết, nàng sẽ phải chết sao?
Môi Khương Đào nhếch lên một nụ cười châm chọc, đâu có dễ dàng như vậy!
Khương Đào tỉnh lại trong đêm tối, gắng gượng đứng dậy uống một chén thuốc lạnh băng xong, hai mắt nàng vô thần nhìn chằm chằm nóc nhà mà thở dài.
Nàng lại mơ thấy chuyện đời trước.
Chính xác mà nói, nàng đã sống qua hai đời.
Kiếp trước nàng là một cô gái sinh hoạt bình thường ở hiện đại, do bệnh miễn dịch bẩm sinh hiếm thấy cùng bệnh tim bẩm sinh nên sau khi ra đời liền được đưa vào phòng vô trùng.
Nhưng may mắn gia cảnh nàng giàu có, chỉ là cha mẹ nàng lấy danh nghĩa sáng lập quỹ để chi trả tiền chữa bệnh cho nàng. Sau này nàng lớn hơn một chút, cha mẹ liền dứt khoát mua một tòa nhà để cho nàng chữa bệnh, cùng với rất nhiều nhân viên điều dưỡng ưu tú.
Nhưng cha mẹ đối xử với nàng như vậy cũng có giới hạn, có lẽ là biết bệnh của nàng khó có thể chữa khỏi, không chừng ngày nào đó sẽ không còn, nếu có cảm tình thâm hậu với nàng, đến khi ấy chắc chắn sẽ đau tê tâm phế liệt, không bằng lạnh lùng với nàng một ít, sau này tới lúc ấy cũng không đau khổ quá mức.
Do đó, khi ấy Khương Đào nhìn thấy nhiều nhất chính là bác sĩ tư nhân cùng các y tá, cha mẹ cùng anh em trong nhà có thể gặp một lần một tháng đã là không dễ dàng gì.
Nàng cảm thấy chính mình vẫn rất lạc quan, ở viện điều dưỡng tuy rằng nhàm chán nhưng nàng vẫn siêng năng học tập, ảo tưởng rằng sau này y học tiến bộ hơn bây giờ nhiều hơn, nàng có thể ra khỏi phòng bệnh vô trùng, sinh hoạt như một người bình thường.
Nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là hy vọng xa vời, nàng còn chưa có tới tuổi thành niên liền phải bước tới cánh cửa sinh tử.
Khi đó Khương Đào mới phát hiện chính mình không cam lòng…
Đây mà gọi là sống ư? Có gì khác so với cái xác không hồn đâu chứ! Ông trời đối với nàng cũng quá bất công!
Tuy rằng lòng mang phẫn uất nhưng trước lúc chết, Khương Đào vẫn là lựa chọn tận dụng hết khả năng của bản thân báo đáp cho xã hội, lập di chúc hy vọng sau khi mình chết, lấy danh nghĩa của mình mà có thể tiếp tục cứu chữa cho một số người mắc những căn bệnh hiếm thấy.
Không biết có phải vì đã làm được chuyện tốt hay không mà sau khi chấm dứt đời trước thì ý thức nàng không hề tiêu tán mà quay về cổ đại.
Đây là kiếp trước của nàng.
Vẫn như cũ, kiếp trước gia cảnh nhà nàng vô cùng hiển hách, nàng là hầu môn đích nữ, tuy rằng kim tôn ngọc quý mà lớn lên nhưng mẫu thân của nàng mất sớm, qua hai năm, phụ thân liền nghênh thú một người vợ trẻ tuổi mỹ mạo.
Thời điểm nàng xuyên qua, nguyên thân cũng chỉ tầm bảy, tám tuổi, kế mẫu vào cửa được ba, bốn năm, tuy chưa từng khắt khe với nàng nhưng lại không quá thân thiết với nàng. Sau khi kế mẫu giúp hầu phủ khai chi tán diệp, liên tiếp sinh hạ hai nhi tử, ba nữ nhi thì liền nhìn nàng không thuận mắt.
Phụ thân của nguyên thân không để ý tới việc trong nhà, đương gia chủ mẫu lại rõ ràng không thích nàng, hạ nhân trên dưới đều không đối xử tốt với nàng, cuộc sống của tiểu Khương Đào thật sự là không tốt.
Vốn dĩ Khương Đào là do hạ nhân chậm trễ, vào mùa đông năm nọ liền rơi xuống hồ dẫn tới sinh bệnh không dứt, sau đó kế mẫu liền dứt khoát nhốt nàng vào trong viện, không cho nàng bước ra từ cửa viện nửa bước.
Nàng chỉ có cái danh nghĩa đích trưởng nữ của hầu phủ, còn lại ở nhà thì làm người vô hình.
Khương Đào thật vất vả mới sống lại một lần, đương nhiên không có khả năng tùy ý để kế mẫu ức hiếp mình như vậy.
Nhưng đáng giận chính là, hầu môn Khương Đào vẫn là một con ma ốm!
Bẩm sinh vốn gầy yếu không nói, từ mùa đông đó khi rơi vào trong hồ, nàng mắc bệnh phổi rất nghiêm trọng. Thời gian trôi qua bệnh của nàng không những không có chuyển biến tốt đẹp mà ngược lại còn từ từ nặng thêm.
Đừng nói tranh đấu với kế mẫu, chỉ là răn dạy hạ nhân tới muộn hai câu cũng khiến nàng ho tới nghiêng trời lệch đất, choáng váng đầu óc.
Không chú ý một chút là mấy ngày không xuống được giường.
Khương Đào cũng không dám lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn, chỉ có thể vừa dưỡng bệnh vừa nghĩ cách.
Kế mẫu kia không cho nàng ra khỏi cửa nhưng cũng không làm tên tuổi của nàng bị vùi lấp như vậy. Cho nên ngay từ đầu kế mẫu nói là cho nàng dưỡng bệnh, qua hai năm lại mời người tới dạy nàng thêu thùa, nói với người ngoài rằng nàng chuyên tâm học hành, không tiện ra ngoài.
Nhưng kế mẫu của nàng tuyệt không ngờ tới, phương diện này của Khương Dào thực rất có thiên phú, hơn nữa nàng kiên nhẫn và cẩn thận hơn rất nhiều so với người thường, học qua 4 - 5 năm, sư phụ dạy nàng liền đưa ra đánh giá “Trò giỏi hơn thầy”.
Sau nàycó sư phụ giúp đỡ, đem tác phẩm của Khương Đào trình tới trong cung.
Sư phụ nàng vốn là muốn đem tác phẩm kia đưa tới cho một tiểu quý nhân nào đó ở trong cung. Không cần biết là phi tần phẩm cấp gì, chỉ cần có thể ở ngự tiền ngẫu nhiên khen Khương Đào một câu. Kế mẫu cũng sẽ không dám khi dễ Khương Đào như vậy nữa.
Cũng thật trùng hợp, đồ thêu kia không biết thế nào lại tới trước mặt Thái Hậu, lập tức nhận được Thái Hậu ưu ái.
Sau khi biết là Khương Đào thêu, Thái Hậu còn phái thái giám tự mình tới hầu phủ một chuyến, truyền khẩu dụ Thái Hậu khen nàng.
Được chính miệng Thái Hậu khen ngợi, sư phụ Khương Đào cũng thật vì nàng mà cao hứng, nghĩ vừa lúc nhân dịp này sẽ cho Khương Đào một cọc hôn nhân vừa ý, không bao giờ phải nhẫn nhịn kế mẫu kia nữa.
Nhưng các nàng lại không có nghĩ tới, thủ đoạn của kế mẫu kia rất lợi hại, không đợi chuyện này lan truyền ra liền lấy khí thế sét đánh không kịp che tai đính hôn cho Khương Đào.
Việc hôn nhân của Khương Đào do phụ thân và kế mẫu làm chủ, sau đó thanh danh của nàng có tốt tới đâu cũng vô dụng.
Ngay lúc đó, Khương Đào không hiểu loanh quanh lòng vòng, nghe phụ thân nói đối phương là một người nổi tiếng có tài, gia thế trong sạch cũng không có níu chân hắn, chỉ nghĩ mau chóng rời khỏi nhà, cáo biệt cái mùi vị nhàm chán của cuộc sống lúc này… Không nghĩ tới, còn chưa xem mặt thì nhà chồng nàng lại đổi người, thành hậu duệ quý tộc hoàng thất mà nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đó vốn là người tương đối trong sạch mà kế mẫu đính hôn cho muội muội.
Ngay tại thời điểm nàng bất an lo sợ, còn chưa kịp xác nhận đối phương là ai, bên ngoài đã xảy ra một cọc đại sự - ngoại thích mưu phản, Thái Tử bị giam cầm trong Đông Cung. Nàng nghe nói người ta cũng bị liên lụy trong đó.
Cùng ngày nghe được tin tức, hầu phủ thật giống như sớm có chuẩn bị, một chiếc xe ngựa đơn sơ đưa nàng tới am ni cô ở ngoại ô.
Hóa ra, bọn họ đã sớm nghe được tiếng gió, tuy không dám hành động thiếu suy nghĩ nhưng lại đem mối hôn sự kia dịch từ người muội muội tới trên người nàng, để nàng thay muội muội chắn tai ương.
Khương Đào có khổ không thể nói, nghĩ tới sau này nàng cùng hầu phủ không có quan hệ gì, cũng coi như là Khương Đào trả lại ơn dưỡng dục cho hầu phủ.
Thân thể nàng vẫn không khỏe như cũ nhưng tay nghề thêu thùa vẫn còn, hơn nữa trụ trì am ni cô hiền lành, không những giúp nàng bán đồ thêu mà khi nghe nói nàng đi cứu tế cô nhi ở phụ cận cũng ra sức góp một phần không nhỏ.
Nhưng cuộc sống như vậy cũng không kéo dài lâu, thiên tử tức giận tuy chưa dính tới tiểu cô nương chưa biết mặt này nhưng người mà nàng làm mai lại đắc tội với rất nhiều người, vì thế nửa năm sau, một mồi lửa lớn vô cùng quỷ dị quét qua sương phòng của Khương Đào.
Trước khi chết nàng nghĩ, người ta chỉ sống cả một đời nhưng đều là muôn hình vạn trạng, nàng sống qua hai đời nhưng phần lớn lại là đau ốm triền miên, vẫn như cũ uổng phí một kiếp sống…
Nàng nghĩ nếu có chút may mắn, kiếp sau hãy nghèo.
Khổ mấy cũng không sợ, nhưng nàng muốn một thân thể khỏe mạnh a! Có câu thân thể khỏe mạnh là nguồn gốc của hạnh phúc, đúng là tiêu chuẩn vàng thứ nhất từ xưa tới nay!
Nhưng ý thức nàng sau đó không có tiêu tán mà giống như du hồn sống vất vưởng trong am ni cô.
Nhưng ngọn lửa lớn trong đêm ấy cũng thật kỳ quặc, chỉ thiêu chết nàng mà căn phòng lại chẳng làm sao.
Khương Đào thư thái ngày ngày nghe kinh niệm Phật, thường xuyên đi lại tự do trên đỉnh núi, trừ việc mọi người không thấy nàng, nói chuyện với nàng, cũng không làm được việc nàng thích nhất là thêu thùa, khiến nàng cảm thấy có chút tịch mịch hình như cũng không khác là bao. Thậm chí so với trước kia còn tốt hơn, dù sao lúc trước nàng bị trói buộc bởi một thân bệnh tật, nào giống hiện tại vô câu vô thúc, một thân nhẹ nhàng.
Vốn tưởng rằng ngày tháng sẽ trôi qua như vậy, Khương Đào không nghĩ tới chính mình còn có thể gặp lại cố nhân.
Đó là một ngày xuân trời trong nắng ấm, một phụ nhân búi tóc vân cao (vân cao kế) thường thấy, quần áo hoa lệ được một đống hạ nhân chúng tinh củng nguyệt (sao vây quanh trăng- nghĩa là được mọi người vây quanh), vây quanh mà đi tới am ni cô.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Khương Đào liền nhận ra phụ nhân trẻ tuổi kia là muội muội do kế mẫu sinh - Khương Huyên.
Chỉ là cảnh đời đổi dời, tiểu cô nương năm đó nhỏ hơn mình rất nhiều, nay lại trưởng thành như vậy, còn đã làm vợ người ta.
Khương Huyên cho hạ nhân lui xuống, quỳ xuống trước tượng Phật, vừa lúc quỳ trước mặt Khương Đào.
Ngoài dự đoán mọi người, Khương Huyên cũng không có kỳ nguyện gì gửi gắm Phật tổ mà lại giống như đang nhàn thoại mà mở miệng: “Tỷ tỷ, trong nháy mắt tỷ đã đi được ba năm rồi. Các lão nhân đều nói, nếu người chết khi rời thế gian còn quyến luyến, hồn phách nhiều nhất cũng lưu lại nơi này ba năm. Không biết hiện tại tỷ đã tái thế đầu thai hay còn lưu luyến tại nhân thế…”
Giọng Khương Huyên bình đạm, giống như chuyện nàng nói đều không liên quan tới nàng.
Khương Đào nghe xong trong lòng không khỏi có chút ấm áp, nàng và muội muội này căn bản không mấy khi tiếp xúc, vốn tưởng sau khi chết thế gian này căn bản không còn ai nhớ tới mình, không nghĩ tới muội muội mình không có cảm tình gì lại còn nhớ mình.
Không để Khương Đào nghĩ nhiều, Khương Huyên bỗng nhiên cười rộ lên, “Mặc kệ như nào, dù sao tỷ tỷ đã chết. Phụ thân đã quên tỷ tỷ, mẫu thân sống thêm thư thái, hiện giờ cô nương con vợ cả trong phủ chỉ có mình ta, ta cũng trở thành Trạng Nguyên phu nhân… Tỷ tỷ không còn, thật là quá tốt”.
Khương Huyên cười tới mặt đều giãn ra, chỉ có thể nói khuôn mặt thanh tù nhiễm lên một sắc thái khác thường.
Nàng cười nói: “Tỷ tỷ thay ta đi tìm chết, thật là quá tốt”.
Lúc này Khương Đào mới biết Khương Huyên tới am ni cô hoang vắng này vốn không phải nhớ tới mình mà là tới diễu võ dương oai.
Nghĩ tới khi nàng còn sống, chưa bao giờ cùng hai mẹ con họ tranh đoạt cái gì, thậm chí còn bởi vì thân thể suy nhược mà chịu đủ tủi nhục.
Hồ đồ mà thế thân cho muội muội ở cọc hôn sự kia, kết quả nàng cũng đã chết, Khương Huyên còn muốn nàng không được yên ổn?!
Khương Đào tức giận mà vươn tay tới Khương Huyên nhưng nàng chỉ là một sợi u hồn, đến vạt áo Khương Huyên cũng không đụng được vào.
Cuối cùng, Khương Huyên thắp ba nén hương trước tượng Phật, cười nhẹ, lẩm bẩm nói: “Có cơ hội hy vọng tỷ tỷ có thể sớm ngày đầu thai, tìm muội muội báo thù”.
Ba nén hương cháy hết. Khương Đào đang phẫn uất liền thấy trước mắt tối sầm, lại trợn mắt, nàng liền biến thành nữ nhi nông gia Khương Đào.
Nhớ lại từ lúc tới nơi này, Khương Đào lại thở dài một hơi.
Than, hận không thể đem hờn dỗi trong lòng toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Thật sự không phải nàng sống tới ba đời rồi mà còn không thỏa mãn, mà là cái cô nương trùng họ tên này cũng quá thảm.
Nàng vốn là nữ nhi của tú tài Khương gia. Nhưng trời giáng tai kiếp, cha mẹ mất hết trong một tai nạn.
Này cũng chưa tính, nhà ngoại của nàng còn nói cha mẹ Khương Đào là do nàng khắc chết.
Tin đồn kia cũng không phải vô căn cứ mà là sau khi nàng ra đời không lâu, một thuật sĩ tha phương liền cho nàng một lời phán.
Lời đó nói mệnh cách Khương Đào quá mức kỳ lạ, có tướng sát mệnh chết yểu nhưng lại ẩn ẩn có mệnh cách đại phú đại quý.
Đây cũng thật kỳ lạ, một người cư nhiên lại có hai loại mệnh cách.
Nhưng dù là mệnh cách nào, đều không phải hộ nhà bình thường nhận được, sẽ mang đến tai họa cho người nhà.
Thuật sĩ liền khuyên cha mẹ Khương Đào mang nàng tới am ni cô nuôi, chờ đến khi nàng qua mười sáu tuổi thì có thể đón về.
Cha mẹ Khương Đào không nỡ, hơn nữa phụ thân Khương Đào là người đọc sách, tuy rằng có tâm kính sợ quỷ thần nhưng không phải mê tín mù quáng. Bởi vậy liền không theo như lời đề nghị của thuật sĩ mà vẫn như cũ nuôi Khương Đào ở nhà.
Mười lăm năm sau, Khương gia vẫn luôn thái bình.
Người trong thôn biết về lời tiên đoán không ít nhưng cũng không quá để ý.
Mãi cho tới không lâu trước đây, vào cái đêm trước khi sinh thần Khương Đào mười sáu tuổi, cha mẹ nàng vì đi tìm một cọc hôn sự tốt cho nàng, trên đường về lại gặp tai nạn ngoài ý muốn, cả hai cùng chết.
Việc này cùng với tính toán của vị thuật sĩ năm đó phán Khương Đào có mệnh cô sát khắc thân mới chính thức bị đồn ra ngoài.
Người nhà họ Khương cũng nóng nảy, sợ nàng lại khắc những người nhà khác nên chờ tang sự cha mẹ Khương Đào xong xuôi liền nghĩ đính hôn cho nàng. Tuy rằng Khương Đào muốn giữ đạo hiếu ba năm mới xuất giá nhưng tốt xấu cũng đính hôn trước, liền tính là một nhà khác họ cũng là khắc nhà khác!
Người nhà họ Khương bàn tính đánh vang dội nhưng những người khác cũng không ngốc, không ai dám tới gánh cái rủi ro này.
Nữ nhi nông gia Khương Đào chợt mất đi phụ mẫu, người ngoài lại đồn đãi vớ vẩn không ngừng, còn ngẫu nhiên nghe thấy người nhà họ Khương nghĩ hứa gả lung tung cho nàng, nàng liền lập tức bị một trận sốt cao.
Một lần bệnh là bệnh tới nửa tháng, hóa ra Khương Đào kia đã mất đổi thành Khương Đào hiện tại.
Sau khi Khương Đào tỉnh lại phát hiện khối thân thể này thực suy yếu cách tử vong chỉ có một sợi chỉ, đừng nói tới đứng dậy xuống giường, nói chuyện cũng thập phần khó khăn. Nàng thật là khóc không ra nước mắt, nàng sao vẫn còn dính tới bệnh tật vậy? Nhưng loại đối mặt này cũng như là cưỡi xe nhẹ đi đường quen - dù sao cũng sống qua hai đời, nhiều năm bị bệnh như vậy, sóng to gió lớn nào chưa từng thấy qua?!
Vừa sống lại nàng liền phải nhẫn nhịn thân thể chỗ nào cũng không khỏe, uống xong chén thuốc đắng rớt nước mắt của thẩm thẩm, lại buộc chính mính ăn một đống cơm đậu thô, thêm một chiếc màn thầu lạnh ngắt mà không rơi một tí nào.
Thật đúng là kỳ tích mà sống lại.
Sau đó.
Khương Đào cảm thấy người nhà nguyên thân có lẽ không nghĩ sẽ thấy cục diện như vậy.
Thật giống như trước mắt, nàng nửa đêm tỉnh lại, trong phòng không có ai chăm sóc, liền ngay cả một ít than cũng không có, vừa mới uống xong chén thuốc thiếu tí nữa thì đóng băng, chiếc chăn không tính là dày kia lại càng thêm kiên lãnh như sắt.
Nghĩ tới bọn họ hẳn cũng giống nhà hầu phủ đời trước kia, đều mong nàng chết đi?
Nhưng bọn họ muốn nàng chết, nàng sẽ phải chết sao?
Môi Khương Đào nhếch lên một nụ cười châm chọc, đâu có dễ dàng như vậy!