Chương 115
Qua một lúc ngây người, Tô Như Thị và Thẩm Thời Ân khôi phục thần sắc như bình thường, khách khí hữu lễ.
Sau Khương Lâm làm ầm lên muốn đốt pháo, còn muốn treo cao như năm ngoái, ngồi trên lưng Thẩm Thời Ân.
Thẩm Thời Ân đối với bọn đệ đệ đặc biệt khoan dung, lại là Tết nên hắn ôm nó ra ngoài.
Hai người bọn họ đều là người thân nhất của Khương Đào, Khương Đào đương nhiên phát hiện thần sắc hai người có chút không đúng.
Đợi bọn họ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn thầy trò hai người.
Khương Đào liền hỏi Tô Như Thị làm sao vậy.
Tô Như Thị nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: “Ta thấy hắn có chút quen mặt nhưng nhất thời lại nghĩ không ra là đã gặp qua lúc nào”.
Hai người bọn họ gặp nhau đã là chuyện của 4-5 năm trước, hơn nữa lúc ấy Thẩm hoàng hậu và Tô Như Thị nói chuyện, Thẩm Thời Ân chỉ đứng ở xa xa mà nhìn.
Cộng thêm những năm gần đây, do Tô Như Thị vốn nghĩ Khương Đào không còn, luôn ảm đạm buồn thương, già hơn chục tuổi.
Thẩm Thời Ân đã trải qua biến cố lớn của gia tộc, không thể không mai danh ẩn tích ra ngoài thành làm khổ dịch, khí chất cũng trầm ổn hơn nhiều, không còn là Thẩm nhị công tử khí phách hăng hái như ngày xưa.
Hắn còn từ một thiếu niên mười bảy mười tám mà thành nam nhân hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt cũng thay đổi nhiều.
Hai người đều là người thường, không có bản lĩnh gặp qua là không quên, thấy đối phương có chút quen mặt đã là không dễ dàng, huống hồ còn nhớ ra lúc gặp mặt vội vàng năm ấy.
“Thẩm nhị ca là nhân sĩ kinh thành, xuất thân lúc trước cũng không kém. Sư phụ trước đó gặp qua nhiều trâm anh thế gia, ngẫu nhiên gặp qua cũng không có gì lạ. Hai người đều là người một nhà của con, mặc kệ có gặp qua hay không, chúng ta đều là người một nhà”.
Tô Như Thị gật gật đầu, nói là đạo lý này.
Sau đó không lâu, Khương Lâm đốt pháo xong, Thẩm Thời Ân ôm hắn trở về.
Lúc này, cả nhà cũng viết câu đối, dán câu đối xuân.
Kỳ thật những việc này có thể làm trước nhưng Khương Đào vẫn muốn chờ Tô Như Thị tới mới cùng nhau làm, như vậy sẽ vô cùng có không khí năm mới.
Khương Dương phụ trách viết câu đối, Khương Đào mang hồ nước đã sớm đun trên bếp tới, mọi người cùng nhau làm, dán hết các cánh cửa trong nhà.
Nửa buổi chiều rất nhanh đã qua, tới thời điểm chuẩn bị cơm tất niên.
Khương Đào xắn tay áo chuẩn bị đi nấu, bị Thẩm Thời Ân ngăn lại, nói hắn làm là được.
Sắc mặt của bọn đệ đệ cũng trở nên cổ quái, một hai người đều khuyên nàng nghỉ ngơi một chút.
Tô Như Thị cũng muốn hỗ trợ nhưng bà còn không so được với Khương Đào, đời này cũng chưa từng xuống bếp.
Bên người bà có nha hoàn nhưng bà luôn ngại Ngọc Xuyến nhiều tâm tư, Sở Hạc Vinh về Sở gia ăn Tết bèn sai hắn đưa luôn Ngọc Xuyến về, chỉ để lại hai tiểu nha hoàn.
Nha hoàn này cũng chỉ mới bảy tám tuổi, người cũng cao gần bằng bệ bếp, trước đó Sở Hạc Vinh mang đầu bếp về Sở gia, các nàng vẫn luôn mua đồ ăn bên ngoài.
Nghe nói cần xuống bếp, hai người chạy theo sau Khương Lâm đốt pháo cả buổi chiều rất tự giác không chơi nữa mà theo vào nhà bếp.
Thẩm Thời Ân nào để các nàng giúp, để các nàng đi chơi với Khương Lâm, gọi Tiêu Thế Nam vào giúp đỡ.
Tới lúc chạng vạng, một bàn cơm tất niên đơn giản đã làm xong.
Món ăn tuy đơn giản nhưng vì Khương Đào chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ, thịt gà thịt vịt làm hai món chính, sau còn lạp xưởng thịt khô, xào xáo thêm hai món. Còn một đĩa cá hấp mặn, một canh cải đậu hủ, một măng xảo. Cơm tất niên như vậy là phong phú rồi.
Tô Như Thị thấy Thẩm Thời Ân buộc tạp dề bưng thức ăn lên, rốt cuộc khẳng định được lời Khương Đào nói trước đó đều là sự thật, nàng thực sự là tìm được một phu quân tốt. Trước đó, bà cũng từng suy đoán thân phận của Thẩm Thời Ân – bà đúng là gặp qua không ít công tử thế gia nhưng có công tử nào làm được như này? Kể cả nhà nghèo cũng không có nhiều.
Sau khi trời tối, bên ngoài trời, pháo hoa, pháo trúc không ngừng bắn lên cao, lúc này vô cùng náo nhiệt, không khí cả nhà đoàn viên ấm áp, mọi người ngồi chung một chỗ rộn ràng ăn xong cơm tất niên.
Sau khi ăn xong, mọi người thỏa mãn buông đũa, Tiêu Thế Nam móc ra một bộ bài cây, nói là trước đó Sở Hạc Vinh đưa cho hắn.
Thẩm Thời Ân và Khương Dương chưa chơi qua nhưng đều là người thông minh, nghe qua quy tắc rất nhanh liền biết chơi.
Khương Lâm và hai tiểu nha hoàn chơi trốn tìm, chạy từ trong phòng ra ngoài phòng.
Tô Như Thị không thích đánh bài, Khương Đào cầm quyển sách thêu hoa mà Niên chưởng quầy đưa tới.
Thầy trò các nàng thêu thùa đều là không cần vẽ ra, nghĩ thêu gì ở trong lòng là xuống tay có thể thêu ra được.
Hiện tại tú phường của Khương Đào đã đi vào quỹ đạo, một tháng nàng có thể được chia một trăm lượng. Nhưng nàng cũng không muốn ném tay nghề, mỗi tháng sẽ bán đồ thêu tự tay làm, tiêu thụ ở chỗ kinh doanh tốt thì giá cả cũng tăng gấp đôi, một tháng cũng có thể được hơn trăm lượng. Cho nên nhìn những đồ án hoa văn đối với nàng rất cần thiết, coi như giúp nàng nắm được xu hướng, hơn nữa còn được Tô Như Thị chỉ điểm, quá trình này càng thêm vui sướng.
Cứ như vậy tới giờ Tý, Thẩm Thời Ân vì luôn thua bài nên mặt bị vẽ thành con hổ, Tiêu Thế Nam còn thả thêm một chùm pháo.
Khương Lâm cùng hai tiểu nha hoàn buồn ngủ díp cả mắt, hiện tại đương gia là Khương Đào, nàng không chú ý tới đón giao thừa, để mọi người về nghỉ ngơi.
Thẩm Thời Ân tiễn Tô Như Thị về, lúc trở về Khương Đào đã rửa mặt xong.
Hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm, Khương Đào nghĩ tới lời Tô Như Thị nói lúc trước, hỏi Thẩm Thời Ân có ấn tượng gì với Tô Như Thị không.
Thẩm Thời Ân cũng giống Tô Như Thị, nói: “Nhìn có hơi quen mắt, tuy vậy Sở gia là hoàng thương, ngẫu nhiên gặp được cũng là bình thường”.
Lúc này, Khương Đào mới nhớ ra nàng vẫn chưa nói với Thẩm Thời Ân thân phận của Tô Như Thị nên Thẩm Thời Ân mới cho rằng Tô Như Thị là người Sở gia.
“Nghĩa mẫu là thợ thêu có tiếng, họ Tô. Kỳ thật nói đúng ra cũng không phải người Sở gia, trước đó bà cũng không muốn làm lớn chuyện ở đây nên ta cũng không nhắc”. Khương Đào lật qua nhìn hắn, “Người khác đều gọi nàng là Tô sư phó, nói như vậy chàng có ấn tượng gì không?”.
Thẩm Thời Ân lúc này mới đem Tô Như Thị trong trí nhớ và danh hào Tô sư phó hợp lại, ánh mắt hắn lóe lên, thì thầm “ừm” một tiếng.
Nhưng “ừm” xong hắn cũng không biết nói như nào.
Cũng không thể nói vị hôn thê lúc trước của hắn là đồ đệ của Tô Như Thị đi.
Hắn và Khương Đào thành hôn được một năm, biết nàng bình thường hay giảng đạo lý nhưng đôi khi lại để ý mấy chuyện vụn vặt như trẻ con. Như chuyện hắn theo sau Tiêu Giác đi tới thanh lâu, trở về nói với nàng, tuy nàng không bực nhưng lúc nhớ tới cũng sẽ nói kháy vài câu. Mãi cho tới gần đây mới quên dần đi không nhắc tới.
Hơn nữa, đệ tử ký danh của Tô Như Thị tuy nhiều nhưng đích thân dạy cũng chỉ có một mình đích nữ của Ninh Bắc hầu phủ.
Nếu nói cho Khương Đào những cái đó, thân phận của hắn đương nhiên cũng không giấu được.
Thẩm Thời Ân cũng cảm thấy đây là lúc nên ngả bài với nàng, trước cảm thấy gạt nàng sẽ tốt hơn nhưng sau này hai người còn phải bên nhau cả đời, cùng không thể giấu mãi được. Lại nói Khương Đào ngày càng thành thục hơn số tuổi vốn có của nàng ấy, Thẩm Thời Ân tin rằng, nếu nói với nàng thì nàng cũng có thể xử lý tốt.
Nhưng nếu bẩm báo sự thật về vị hôn thê trước đó, cứ có cảm giác có chút không tốt.
Đầu óc hắn lộn xộn, còn chưa nghĩ tới nên nói sao, bên tai đã truyền tới tiếng hô hấp đều đều của Khương Đào.
Nhìn khuôn mặt an tĩnh của nàng, Thẩm Thời Ân bất đắc dĩ cười cười.
Vẫn là tìm cơ hội khác chậm rãi nói cho nàng biết đi, nghĩ như vậy hắn đem cánh tay thò ra bên ngoài của Khương Đào đặt vào trong chăn, duỗi tay ôm nàng vào ngực xong cũng nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Khương Đào bị tiếng pháo bên ngoài đánh thức.
Nàng đứng dậy thay bộ đồ mới Tô Như Thị tặng, màu hồng đào khiến nàng thêm vài phần thiếu nữ yêu kiều, áo ngoài còn may theo hình thức thắt eo, hiện ra vòng eo một tay có thể ôm hết được của nàng. Hoa văn phía trên tuy dùng chỉ bạc thêu, không phú quý như chỉ vàng nhưng mỗi một đóa hoa, một con bướm đều không thể dùng từ sinh động để hình dung, quả thực là y như thực vậy.
“Đẹp không?”. Khương Đào ngắm mình ở trước gương xong lại tới bên giường hỏi Thẩm Thời Ân.
Thẩm Thời Ân còn nửa nằm ở trên giường, tay gối sau đầu.
Thấy Khương Đào trang điểm qua, ánh mắt hắn sáng lên, sau đó duỗi tay với nàng, nói: “Lại đây”.
Khương Đào không muốn mùng một nháo trên giường với hắn, cũng không đi lên, xoay vài vòng cho hắn xem.
Thấy được nhưng không chạm vào được, Thẩm Thời Ân không khỏi bật cười, nói: “Ta còn tưởng là nàng thích đơn giản nên bình thường mới mặc mấy bộ đồ không quá màu mè. Vẫn là trang điểm lên càng thêm đẹp, sau này ta mua thêm cho nàng hai bộ như vậy để mặc”.
Khương Đào mím môi cười nói: “Kỳ thật ta cũng muốn trang điểm một chút nhưng hiếu kỳ còn hơn mười hai tháng, bình thường không thể mặc như vậy. Nhưng đây là nghĩa mẫu làm riêng cho ta, lại đang Tết, cũng chỉ mặc một hôm nay, mai ta lại mặc như cũ”.
Nói xong rồi đi rửa mặt, sau đó cả nhà tới Tô trạch chúc Tết.
Lúc đi trên đường, Thẩm Thời Ân bắt đầu cảm thấy không thích – người nhìn Khương Đào quá nhiều.
Thanh danh của Khương Đào và Tuyết Đoàn nhi vốn không nhỏ, một người một hổ đi cùng một chỗ càng gây sự chú ý.
Hơn nữa hôm nay nàng cũng trang điểm qua, không ai không nhìn nàng.
Hắn tự xưng là người không hẹp hòi, trước còn trộm cười Khương Đào để tâm chuyện vụn vặt, hắn đi thanh lâu một chuyến không làm gì cả, nàng nhắc mãi mấy tháng. Tới lúc này đến lượt hắn, hắn mới biết được chuyện như vậy căn bản không nhịn được – nhìn thấy những ánh mắt của mấy nam nhân đó như vô tình mà cố ý nhìn Khương Đào, hắn muốn moi hết mắt bọn họ ra.
Sau hắn dứt khoát tới bên người Khương Đào, nếu người tới chào hỏi là nữ tử, hắn không ngăn cản, nếu người tới là nam tử, hắn chắn trước người Khương Đào. Đỉnh đầu của Khương Đào còn chưa tới cằm hắn, thân hình nhỏ xinh, bị hắn chắn như này chẳng khác nào chỉ có thể không nói chuyện.
“Chàng làm gì vậy!”. Vào Tô trạch, không có người ngoài, Khương Đào nhịn không được đấm bả vai hắn.
Mới ban đầu nàng còn tưởng Thẩm Thời Ân vô ý sau bị chắn hơn nửa đường, đứa ngốc cũng nhìn ra hắn cố ý.
“Chàng ghen sao?”. Thấy hắn không nói lời nào, Khương Đào đắc ý cười hỏi hắn.
Thẩm Thời Ân nghiêm trang nói: “Ta không có, ta cũng không phải người có lòng dạ hẹp hòi”. Nói xong hắn cũng không đợi Khương Đào nói gì, kéo nàng đi chúc Tết Tô Như Thị.
Hắn nghĩ dù sao Khương Đào bình thường cùng không có trang điểm chói mắt như vậy, qua hôm nay thì không có việc gì rồi.
Cho nên hắn tuyệt đối không nghĩ tới, một ngày nọ của mấy tháng sau, Khương Đào bỗng nhiên cười hì hì mà nói với hắn..
“Kỳ thật trước kia ta cũng có một vị hôn phu”.
Hắn mới biết được ăn giấm chân chính là như nào, so với ăn mơ chưa chín còn chua hơn gấp vạn lần.
Tâm hự của edit: Đúng là mấy tháng sau ấy.....
Qua một lúc ngây người, Tô Như Thị và Thẩm Thời Ân khôi phục thần sắc như bình thường, khách khí hữu lễ.
Sau Khương Lâm làm ầm lên muốn đốt pháo, còn muốn treo cao như năm ngoái, ngồi trên lưng Thẩm Thời Ân.
Thẩm Thời Ân đối với bọn đệ đệ đặc biệt khoan dung, lại là Tết nên hắn ôm nó ra ngoài.
Hai người bọn họ đều là người thân nhất của Khương Đào, Khương Đào đương nhiên phát hiện thần sắc hai người có chút không đúng.
Đợi bọn họ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn thầy trò hai người.
Khương Đào liền hỏi Tô Như Thị làm sao vậy.
Tô Như Thị nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: “Ta thấy hắn có chút quen mặt nhưng nhất thời lại nghĩ không ra là đã gặp qua lúc nào”.
Hai người bọn họ gặp nhau đã là chuyện của 4-5 năm trước, hơn nữa lúc ấy Thẩm hoàng hậu và Tô Như Thị nói chuyện, Thẩm Thời Ân chỉ đứng ở xa xa mà nhìn.
Cộng thêm những năm gần đây, do Tô Như Thị vốn nghĩ Khương Đào không còn, luôn ảm đạm buồn thương, già hơn chục tuổi.
Thẩm Thời Ân đã trải qua biến cố lớn của gia tộc, không thể không mai danh ẩn tích ra ngoài thành làm khổ dịch, khí chất cũng trầm ổn hơn nhiều, không còn là Thẩm nhị công tử khí phách hăng hái như ngày xưa.
Hắn còn từ một thiếu niên mười bảy mười tám mà thành nam nhân hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt cũng thay đổi nhiều.
Hai người đều là người thường, không có bản lĩnh gặp qua là không quên, thấy đối phương có chút quen mặt đã là không dễ dàng, huống hồ còn nhớ ra lúc gặp mặt vội vàng năm ấy.
“Thẩm nhị ca là nhân sĩ kinh thành, xuất thân lúc trước cũng không kém. Sư phụ trước đó gặp qua nhiều trâm anh thế gia, ngẫu nhiên gặp qua cũng không có gì lạ. Hai người đều là người một nhà của con, mặc kệ có gặp qua hay không, chúng ta đều là người một nhà”.
Tô Như Thị gật gật đầu, nói là đạo lý này.
Sau đó không lâu, Khương Lâm đốt pháo xong, Thẩm Thời Ân ôm hắn trở về.
Lúc này, cả nhà cũng viết câu đối, dán câu đối xuân.
Kỳ thật những việc này có thể làm trước nhưng Khương Đào vẫn muốn chờ Tô Như Thị tới mới cùng nhau làm, như vậy sẽ vô cùng có không khí năm mới.
Khương Dương phụ trách viết câu đối, Khương Đào mang hồ nước đã sớm đun trên bếp tới, mọi người cùng nhau làm, dán hết các cánh cửa trong nhà.
Nửa buổi chiều rất nhanh đã qua, tới thời điểm chuẩn bị cơm tất niên.
Khương Đào xắn tay áo chuẩn bị đi nấu, bị Thẩm Thời Ân ngăn lại, nói hắn làm là được.
Sắc mặt của bọn đệ đệ cũng trở nên cổ quái, một hai người đều khuyên nàng nghỉ ngơi một chút.
Tô Như Thị cũng muốn hỗ trợ nhưng bà còn không so được với Khương Đào, đời này cũng chưa từng xuống bếp.
Bên người bà có nha hoàn nhưng bà luôn ngại Ngọc Xuyến nhiều tâm tư, Sở Hạc Vinh về Sở gia ăn Tết bèn sai hắn đưa luôn Ngọc Xuyến về, chỉ để lại hai tiểu nha hoàn.
Nha hoàn này cũng chỉ mới bảy tám tuổi, người cũng cao gần bằng bệ bếp, trước đó Sở Hạc Vinh mang đầu bếp về Sở gia, các nàng vẫn luôn mua đồ ăn bên ngoài.
Nghe nói cần xuống bếp, hai người chạy theo sau Khương Lâm đốt pháo cả buổi chiều rất tự giác không chơi nữa mà theo vào nhà bếp.
Thẩm Thời Ân nào để các nàng giúp, để các nàng đi chơi với Khương Lâm, gọi Tiêu Thế Nam vào giúp đỡ.
Tới lúc chạng vạng, một bàn cơm tất niên đơn giản đã làm xong.
Món ăn tuy đơn giản nhưng vì Khương Đào chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ, thịt gà thịt vịt làm hai món chính, sau còn lạp xưởng thịt khô, xào xáo thêm hai món. Còn một đĩa cá hấp mặn, một canh cải đậu hủ, một măng xảo. Cơm tất niên như vậy là phong phú rồi.
Tô Như Thị thấy Thẩm Thời Ân buộc tạp dề bưng thức ăn lên, rốt cuộc khẳng định được lời Khương Đào nói trước đó đều là sự thật, nàng thực sự là tìm được một phu quân tốt. Trước đó, bà cũng từng suy đoán thân phận của Thẩm Thời Ân – bà đúng là gặp qua không ít công tử thế gia nhưng có công tử nào làm được như này? Kể cả nhà nghèo cũng không có nhiều.
Sau khi trời tối, bên ngoài trời, pháo hoa, pháo trúc không ngừng bắn lên cao, lúc này vô cùng náo nhiệt, không khí cả nhà đoàn viên ấm áp, mọi người ngồi chung một chỗ rộn ràng ăn xong cơm tất niên.
Sau khi ăn xong, mọi người thỏa mãn buông đũa, Tiêu Thế Nam móc ra một bộ bài cây, nói là trước đó Sở Hạc Vinh đưa cho hắn.
Thẩm Thời Ân và Khương Dương chưa chơi qua nhưng đều là người thông minh, nghe qua quy tắc rất nhanh liền biết chơi.
Khương Lâm và hai tiểu nha hoàn chơi trốn tìm, chạy từ trong phòng ra ngoài phòng.
Tô Như Thị không thích đánh bài, Khương Đào cầm quyển sách thêu hoa mà Niên chưởng quầy đưa tới.
Thầy trò các nàng thêu thùa đều là không cần vẽ ra, nghĩ thêu gì ở trong lòng là xuống tay có thể thêu ra được.
Hiện tại tú phường của Khương Đào đã đi vào quỹ đạo, một tháng nàng có thể được chia một trăm lượng. Nhưng nàng cũng không muốn ném tay nghề, mỗi tháng sẽ bán đồ thêu tự tay làm, tiêu thụ ở chỗ kinh doanh tốt thì giá cả cũng tăng gấp đôi, một tháng cũng có thể được hơn trăm lượng. Cho nên nhìn những đồ án hoa văn đối với nàng rất cần thiết, coi như giúp nàng nắm được xu hướng, hơn nữa còn được Tô Như Thị chỉ điểm, quá trình này càng thêm vui sướng.
Cứ như vậy tới giờ Tý, Thẩm Thời Ân vì luôn thua bài nên mặt bị vẽ thành con hổ, Tiêu Thế Nam còn thả thêm một chùm pháo.
Khương Lâm cùng hai tiểu nha hoàn buồn ngủ díp cả mắt, hiện tại đương gia là Khương Đào, nàng không chú ý tới đón giao thừa, để mọi người về nghỉ ngơi.
Thẩm Thời Ân tiễn Tô Như Thị về, lúc trở về Khương Đào đã rửa mặt xong.
Hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm, Khương Đào nghĩ tới lời Tô Như Thị nói lúc trước, hỏi Thẩm Thời Ân có ấn tượng gì với Tô Như Thị không.
Thẩm Thời Ân cũng giống Tô Như Thị, nói: “Nhìn có hơi quen mắt, tuy vậy Sở gia là hoàng thương, ngẫu nhiên gặp được cũng là bình thường”.
Lúc này, Khương Đào mới nhớ ra nàng vẫn chưa nói với Thẩm Thời Ân thân phận của Tô Như Thị nên Thẩm Thời Ân mới cho rằng Tô Như Thị là người Sở gia.
“Nghĩa mẫu là thợ thêu có tiếng, họ Tô. Kỳ thật nói đúng ra cũng không phải người Sở gia, trước đó bà cũng không muốn làm lớn chuyện ở đây nên ta cũng không nhắc”. Khương Đào lật qua nhìn hắn, “Người khác đều gọi nàng là Tô sư phó, nói như vậy chàng có ấn tượng gì không?”.
Thẩm Thời Ân lúc này mới đem Tô Như Thị trong trí nhớ và danh hào Tô sư phó hợp lại, ánh mắt hắn lóe lên, thì thầm “ừm” một tiếng.
Nhưng “ừm” xong hắn cũng không biết nói như nào.
Cũng không thể nói vị hôn thê lúc trước của hắn là đồ đệ của Tô Như Thị đi.
Hắn và Khương Đào thành hôn được một năm, biết nàng bình thường hay giảng đạo lý nhưng đôi khi lại để ý mấy chuyện vụn vặt như trẻ con. Như chuyện hắn theo sau Tiêu Giác đi tới thanh lâu, trở về nói với nàng, tuy nàng không bực nhưng lúc nhớ tới cũng sẽ nói kháy vài câu. Mãi cho tới gần đây mới quên dần đi không nhắc tới.
Hơn nữa, đệ tử ký danh của Tô Như Thị tuy nhiều nhưng đích thân dạy cũng chỉ có một mình đích nữ của Ninh Bắc hầu phủ.
Nếu nói cho Khương Đào những cái đó, thân phận của hắn đương nhiên cũng không giấu được.
Thẩm Thời Ân cũng cảm thấy đây là lúc nên ngả bài với nàng, trước cảm thấy gạt nàng sẽ tốt hơn nhưng sau này hai người còn phải bên nhau cả đời, cùng không thể giấu mãi được. Lại nói Khương Đào ngày càng thành thục hơn số tuổi vốn có của nàng ấy, Thẩm Thời Ân tin rằng, nếu nói với nàng thì nàng cũng có thể xử lý tốt.
Nhưng nếu bẩm báo sự thật về vị hôn thê trước đó, cứ có cảm giác có chút không tốt.
Đầu óc hắn lộn xộn, còn chưa nghĩ tới nên nói sao, bên tai đã truyền tới tiếng hô hấp đều đều của Khương Đào.
Nhìn khuôn mặt an tĩnh của nàng, Thẩm Thời Ân bất đắc dĩ cười cười.
Vẫn là tìm cơ hội khác chậm rãi nói cho nàng biết đi, nghĩ như vậy hắn đem cánh tay thò ra bên ngoài của Khương Đào đặt vào trong chăn, duỗi tay ôm nàng vào ngực xong cũng nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Khương Đào bị tiếng pháo bên ngoài đánh thức.
Nàng đứng dậy thay bộ đồ mới Tô Như Thị tặng, màu hồng đào khiến nàng thêm vài phần thiếu nữ yêu kiều, áo ngoài còn may theo hình thức thắt eo, hiện ra vòng eo một tay có thể ôm hết được của nàng. Hoa văn phía trên tuy dùng chỉ bạc thêu, không phú quý như chỉ vàng nhưng mỗi một đóa hoa, một con bướm đều không thể dùng từ sinh động để hình dung, quả thực là y như thực vậy.
“Đẹp không?”. Khương Đào ngắm mình ở trước gương xong lại tới bên giường hỏi Thẩm Thời Ân.
Thẩm Thời Ân còn nửa nằm ở trên giường, tay gối sau đầu.
Thấy Khương Đào trang điểm qua, ánh mắt hắn sáng lên, sau đó duỗi tay với nàng, nói: “Lại đây”.
Khương Đào không muốn mùng một nháo trên giường với hắn, cũng không đi lên, xoay vài vòng cho hắn xem.
Thấy được nhưng không chạm vào được, Thẩm Thời Ân không khỏi bật cười, nói: “Ta còn tưởng là nàng thích đơn giản nên bình thường mới mặc mấy bộ đồ không quá màu mè. Vẫn là trang điểm lên càng thêm đẹp, sau này ta mua thêm cho nàng hai bộ như vậy để mặc”.
Khương Đào mím môi cười nói: “Kỳ thật ta cũng muốn trang điểm một chút nhưng hiếu kỳ còn hơn mười hai tháng, bình thường không thể mặc như vậy. Nhưng đây là nghĩa mẫu làm riêng cho ta, lại đang Tết, cũng chỉ mặc một hôm nay, mai ta lại mặc như cũ”.
Nói xong rồi đi rửa mặt, sau đó cả nhà tới Tô trạch chúc Tết.
Lúc đi trên đường, Thẩm Thời Ân bắt đầu cảm thấy không thích – người nhìn Khương Đào quá nhiều.
Thanh danh của Khương Đào và Tuyết Đoàn nhi vốn không nhỏ, một người một hổ đi cùng một chỗ càng gây sự chú ý.
Hơn nữa hôm nay nàng cũng trang điểm qua, không ai không nhìn nàng.
Hắn tự xưng là người không hẹp hòi, trước còn trộm cười Khương Đào để tâm chuyện vụn vặt, hắn đi thanh lâu một chuyến không làm gì cả, nàng nhắc mãi mấy tháng. Tới lúc này đến lượt hắn, hắn mới biết được chuyện như vậy căn bản không nhịn được – nhìn thấy những ánh mắt của mấy nam nhân đó như vô tình mà cố ý nhìn Khương Đào, hắn muốn moi hết mắt bọn họ ra.
Sau hắn dứt khoát tới bên người Khương Đào, nếu người tới chào hỏi là nữ tử, hắn không ngăn cản, nếu người tới là nam tử, hắn chắn trước người Khương Đào. Đỉnh đầu của Khương Đào còn chưa tới cằm hắn, thân hình nhỏ xinh, bị hắn chắn như này chẳng khác nào chỉ có thể không nói chuyện.
“Chàng làm gì vậy!”. Vào Tô trạch, không có người ngoài, Khương Đào nhịn không được đấm bả vai hắn.
Mới ban đầu nàng còn tưởng Thẩm Thời Ân vô ý sau bị chắn hơn nửa đường, đứa ngốc cũng nhìn ra hắn cố ý.
“Chàng ghen sao?”. Thấy hắn không nói lời nào, Khương Đào đắc ý cười hỏi hắn.
Thẩm Thời Ân nghiêm trang nói: “Ta không có, ta cũng không phải người có lòng dạ hẹp hòi”. Nói xong hắn cũng không đợi Khương Đào nói gì, kéo nàng đi chúc Tết Tô Như Thị.
Hắn nghĩ dù sao Khương Đào bình thường cùng không có trang điểm chói mắt như vậy, qua hôm nay thì không có việc gì rồi.
Cho nên hắn tuyệt đối không nghĩ tới, một ngày nọ của mấy tháng sau, Khương Đào bỗng nhiên cười hì hì mà nói với hắn..
“Kỳ thật trước kia ta cũng có một vị hôn phu”.
Hắn mới biết được ăn giấm chân chính là như nào, so với ăn mơ chưa chín còn chua hơn gấp vạn lần.
Tâm hự của edit: Đúng là mấy tháng sau ấy.....