Chương 178
Chuyện Tô gia bị gϊếŧ không tính là bí mật, còn được lưu truyền rất rộng. Tuy vậy chẳng ai biết được Tô gia đã từng giúp Cao Tổ đoạt ngôi, càng không biết là do ai làm, đều nghĩ là do Tô gia giàu có vô cùng mới bị kẻ trộm nhớ thương.
Đời trước, khi Khương Đào bái Tô Như Thị làm lão sư, còn nghe được hạ nhân tiếc nuối mà nói, từ triều trước tới triều này, cũng đã được trăm năm, nếu không phải một hồi tai họa bất ngờ năm ấy, Tô gia sợ là hiện tại đã phú khả địch quốc. Mà Tô Như Thị bởi vì kỹ năng thêu cao siêu hơn người, tuy được tôn sùng nhưng vẫn cô đơn một mình, khác với bộ dáng thịnh vượng của Tô gia lúc trước, trông vẫn thực đáng thương.
Sự thật này thực khiến người khác ớn lạnh, Khương Đào hít sâu vài hơi mới bình tĩnh được, Tô Như Thị duỗi tay lau mặt nàng, Khương Đào mới biết được hóa ra bản thân cũng đã rơi lệ từ bao giờ.
Khương Đào cũng lau mặt cho Tô Như Thị, bà thong thả nói tiếp: “Ta được giấu sau bàn thờ Phật một đêm, sáng sớm hôm sau có quan binh tới cửa điều tra. Ta sợ hãi, ai cũng không dám tin, chẳng có chỗ nào muốn đi. Sau đó, Bình tỷ tỷ tới, tỷ ấy vẫn quan tâm ta như trước, lo liệu tang sự cho nhà ta, đốc thúc nha môn bắt hết và trảm hết bọn “thổ phỉ” đã gϊếŧ cả nhà ta, sau sắp xếp người đưa ta về quê. Ta ở quê được mấy năm, đến khi cập kê thật sự là không giữ được sản nghiệp trong nhà, liền bán hết của cải thành tiền bạc, về kinh thành, chỉ muốn làm một tú nương bình thường. Cứ như vậy mãi cho tới khi hoàng đế Cao Tổ băng hà, tiên đế kế vị, lúc ấy, Thái Hậu là Bình tỷ tỷ đột nhiên lộ ra sự tán thưởng đối với đồ thêu của ta trước mặt người khác, ta cũng trở thành đối tượng được các danh môn thế gia sùng bái, đại quan quý nhân thấy ta đều kính trọng gọi ta bằng “Tô sư phó”.
“Kỳ thật ta cũng coi như được tỷ ấy quan tâm mới sống được tới hiện tại”, Tô Như Thị vô lực cười cười, “ Sư phụ vô dụng, không có bản lĩnh báo thù cho người nhà, chỉ có thể co đầu rụt cổ, ngay cả dũng khí đối mặt với sự thù hận này cũng không có. Cho nên sau ấy, con gặp chuyện, ta mới càng thêm tự trách”.
Khương Đào vội nói, “Con là bị Thẩm gia liên lụy, có liên quan gì tới người đâu? Người đừng ôm trách nhiệm lên người mình nữa”.
Tô Như Thị nói sao lại không có chứ?
“Lúc ấy ta nhờ người đưa đồ vào cung, không ngờ rằng đồ thêu lại được đưa tới trước mặt nàng, còn đặc biệt sai người trong Từ Hòa cung tới hầu phủ một chuyến, ta vì không muốn đối mặt nên đã rời khỏi kinh thành, tới biệt viện Giang Nam. Càng không ngờ rằng sau khi con định thân với Thẩm gia, Thẩm gia không lâu sau đó liền ngã. Khi ấy, ta ở Giang Nam chỉ nghe phong thanh Thẩm gia có chuyện, lại không biết rằng đối tượng đính hôn sau ấy của con lại đổi thành nhà họ, chờ tới khi ta xác thực được tin tức gấp gáp quay về, phủ Ninh Bắc hầu chỉ nói con một lòng muốn đi tu, không muốn gặp người, nói sao cũng không chịu nói chỗ con ở đâu cho ta nghe. Chờ tới khi ta tìm được am ni cô hẻo lánh kia, cái gì cũng đã chậm… Sau này, rất nhiều khi ta nghĩ, ta sớm đã biết con ở cùng với Dung thị sẽ phải chịu khổ cực rất nhiều, nếu ta sớm một chút đi xin bà ta, con cũng không cần chịu khổ nhiều như vậy, càng sẽ không tuổi còn trẻ đã ….”.
Tô Như Thị nghẹn ngào nói không nên lời, đã từng ấy năm trôi qua, hiện tại bà mới có thể trút hết nỗi lòng mình.
“Người sao lại nói vậy? Trước đó con bị người của Dung thị làm khó nhưng sau ấy, người tới, ngày tháng của con cũng ngày một tốt hơn. Hơn nữa, bởi vì con là đồ đệ của người, nếu đời trước không phải là đính hôn với Thẩm nhị ca, con cũng có thể tìm được một mối hôn nhân tốt. Sau đó càng không thể trách người, là con biết con bị chính nhà hôn phu của mình liên lụy, không muốn người cũng gặp chuyện nên muốn chờ đợi mọi thứ lặng xuống mới đi tìm người…. Lui một vạn bước mà nói, vì chuyện của con, để người tới cầu xin kẻ thù gϊếŧ cả nhà người, con nào còn mặt mũi sống tạm bợ ở quãng đời ấy nữa?”.
Tô Như Thị còn muốn xin lỗi, Khương Đào vội vàng ngăn lời bà, “Được rồi, chúng ta không nói mấy chuyện quá khứ ấy nữa, trước mắt này không phải con đang sống rất tốt hay sao? Tuy rằng cũng là thê tử của Thẩm nhị ca nhưng bây giờ, con thoát khỏi cái phủ Ninh Bắc hầu kia rồi, so với việc làm nhi nữ nhà họ thì đang giữ hiếu như hiện tại tốt hơn nhiều!”.
Tô Như Thị như trút được gánh nặng thở ra một hơi, nói: “Đúng vậy, trời thương để cho con sống lại một lần, hiện giờ con sống tốt hơn trước nhiều”.
Sư đồ hai người vừa đi vừa nói, tới khi xe ngựa dừng trước cửa Thẩm gia, khi xuống xe, Khương Đào bảo đảm nói: “Chuyện hôm nay sư phụ nói với con con khẳng định sẽ không nói cho ai khác”.
Tô Như Thị lắc đầu, “Nếu con chỉ là người thường, không có thân phận bậc này ta cũng sẽ không nói cho con. Hiện giờ, hoàng đế Cao Tổ cũng đã mất hơn vài thập niên, hoàng đế hiện tại lại rất kính trọng người thẩm là con, tuy Tô gia không có chuyện gì đáng kể nhưng đừng gạt Thời Ân. Ta biết giữa phu thê các con không có bí mật, con tự biết nặng nhẹ có thể chia sẻ với nó, không cần vì ta mà xa cách nó. Hơn nữa, sớm muộn gì nó cũng sẽ phát hiện ra quan hệ của ta và Thái Hoàng Thái Hậu, cũng sẽ tra được những cái đó. Không cần để nó tốn sức như vậy, nó cũng là người trầm ổn, nếu có hỏi tới, con cứ nói với nó là được”.
Hai người vừa nói vừa xuống xe ngựa, sau thấy người tới bèn không nói gì nữa.
Khương Đào thấy Tô Như Thị có chút mệt mỏi, liền đưa bà về nghỉ ngơi.
Khương Đào trở về viện mình bèn sai người lui xuống, nghĩ tới cảnh ngộ bi thảm của sư phụ nhà mình, lại nhịn không được khóc một hồi.
Chờ tới chiều tối, khi Thẩm Thời Ân trở về, phát hiện đôi mắt của Khương Đào sưng lên, đang cầm trứng gà chườm mắt.
Bên cạnh nàng trước giờ luôn là khung cảnh náo nhiệt rộn ràng, hiện tại mấy tiểu tử Tiêu Thế Nam và Khương Dương không ở bên cạnh, hiển nhiên là bị nàng cố tình đuổi về.
“Ai chọc nàng không vui thế?’. Thẩm Thời Ân rửa sạch tay rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó cầm trứng gà xoa cho nàng.
Tay hắn lớn, tuy rằng dùng sức một chút có thể tiêu sưng nhanh hơn nhưng Khương Đào vẫn thấy đau mà “ai ui” một tiếng, sau mới lẩm bẩm nói: “Không có, là tự ta xem thoại bản cả một buổi chiều, không để ý liền khóc sưng cả mắt”.
“A?”. Tay Thẩm Thời Ân cũng không dừng lại, nhìn nàng dò hỏi: “Là cái thoại bản nào? Chuyện xưa gì?”.
Khương Đào có chút chột dạ mà không dám đối mắt với hắn, may mà đôi mắt nàng đang nhắm lại, “Hỏi cụ thể như vậy làm gì? Chàng cũng không xem những cái đó, ta nói chàng cũng không biết”.
“Ta không biết cũng không sao, thoại bản nàng tìm được, không phải cho ta nhìn là biết rồi sao?”.
Khương Đào vẫn tiếp tục vịt chết rồi mỏ vẫn còn cứng, “Thoại bản khiến người đọc quá đau lòng, ta giận nên xé rồi”.
“Vậy vụn giấy kia….”.
“Vụn giấy cũng sai người vứt rồi”.
“Không sao, dù sao thoại bản trong phủ đều là do hạ nhân mua ở bên ngoài. Cái bản khiến nàng khóc thành như vậy, chắc chắn nàng có ấn tượng với nó, sẽ không quên tên. Nàng cứ nói tên ra, ta sai người đi mua lại. Không chỉ muốn mua, ta còn phải sai người tìm tác giả của bản thoại ấy, cũng xử lý hắn một lượt luôn. Khiến tức phụ ta khóc thành như vậy, ta cắt luôn đường sống của hắn!”.
Khương Đào bại trận, mở mắt buồn buồn nói với hắn: “Được rồi, chẳng có thoại bản gì cả, chỉ là do ta nói bừa thôi”.
Trên mặt Thẩm Thời Ân lúc này mới có nụ cười, mới rồi hắn về nhà nhìn thấy Khương Đào thờ thẫn nhìn về phía xa, đờ đẫn dụi mắt, nét mặt vô cùng đau thương, chẳng có sức sống. Hiện giờ nàng buồn bực chịu thua, nhìn mới có sức sống.
“Ta cũng không đùa với nàng, có phải hôm nay tiến cung có chuyện gì hay không?”.
Chuyện cũ của Tô gia đúng là do sau khi tiến cung mới có, cho nên Khương Đào cũng không phủ nhận.
“Ta cho rằng Thái Hoàng Thái Hậu thích nàng nên mới không ngăn cản. Hiện giờ tiến cung một chuyến đã khiến nàng khó chịu như vậy, sau này mà có gọi, nàng cứ cáo bệnh không đi là được”.
Khương Đào nghe xong lời này của hắn nhịn không được cười rộ lên, “Có ai như chàng sao? Ta đã lớn nhường này rồi, chàng còn coi ta như A Lâm, gặp chuyện còn để ta giả vờ bệnh, bị truyền ra đúng là thành trò cười. Lại nói đối phương còn là Thái Hoàng Thái Hậu, Tiểu Giác còn phải kính trọng tổ mẫu, nếu ta không nể mặt mũi của bà ấy, Tiểu Giác cũng sẽ rất khó xử”.
Thẩm Thời Ân gật đầu nói: “Nàng nói ta cũng hiểu. Nhưng nếu ngày nào nàng tiến cung mà cũng tủi thân, khóc thành như vậy…. Ta cảm thấy vẫn nên làm khó Tiểu Giác đi”.
Khương Đào biết hắn đang chọc cho mình vui, nếu thật muốn làm khó Tiêu Giác, Thẩm Thời Ân làm cữu cữu bị kẹp ở giữa cũng sẽ rất khó xử. Cũng khó trách sư phụ nàng nói có thể trực tiếp nói thẳng cho Thẩm Thời Ân, không thì sẽ sinh ra khúc mắc.
Khương Đào bình tĩnh lại sai người lui xuống, nói với Thẩm Thời Ân chuyện của Tô gia.
Sau khi nghe xong, nét mặt của Thẩm Thời Ân cũng rất nghiêm trọng.
Chuyện Thẩm gia bị gϊếŧ cả nhà là bức tường thành trong lòng hắn không thể nào vượt qua được nhưng tốt xấu gì hắn cũng không có tận mắt nhìn thấy cảnh thân nhân bỏ mạng. Mà Tô Như Thị là trơ mắt nhìn những người thân còn sống sờ sờ bị tàn sát, hơn nữa còn bị người mình quý như người một nhà phản bội, phần thù hận này chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng nhiều năm.
Thẩm Thời Ân không dám đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, chỉ ngẫm lại cũng khiến hắn có cảm giác lồng ngực bị đè nén.
“Nói với chàng những chuyện này là do sư phụ nói không cần gạt chàng, những việc này người không muốn nhớ tới nữa. Chỉ cách xa Thái Hoàng Thái Hậu là được”. Khương Đào đoán là sau ấy hắn nhớ tới chuyện nhà mình, liền trấn an vỗ lưng hắn.
Thầm Thời Ân phục hồi tinh thần lại từ trong đống suy nghĩ hỗn loạn, cầm tay Khương Đào, cảm nhận được sự ấm áp của nàng, sau mới nói: “Tô sư phó còn kiên cường hơn chúng ta nhiều. Cũng khó trách sao nàng lại khóc nhiều như vậy, kể cả ta nghe xong cũng thấy không đành lòng”.
Hiện tại, đổi lại là Thẩm Thời Ân không bình ổn được cảm xúc, người an ủi lại thành Khương Đào.
Nàng chủ động ngồi vào lòng hắn, tay ôm lấy cổ hắn, còn hôn hắn hai cái trên khuôn mặt còn đang nặng nề ấy.
Thấy nét mặt hắn khoan khoái hơn một chút, nàng mới thấp giọng nói: “Hoàng đế Cao Tổ chết đã xong hết mọi chuyện, thân phận của Thái Hoàng Thái Hậu cũng vô cùng quý trọng. Ngôi vị hoàng đế của Tiêu gia truyền thừa tới nay cũng đã được củng cố. Hiện tại hẳn là không báo thù được nhưng thu ít lợi cũng không quá đi?”.
“Nàng muốn thế nào?”.
Khương Đào thì thầm bên tai hắn.
Một câu rất ngắn, Thẩm Thời Ân nghe xong cũng kinh ngạc đến nói không nên lời.
Một lúc lâu sau hắn mới thất thần mà lúng ta lúng túng nói: “Nàng… Nàng muốn quật mộ Cao Tổ?”.
Khương Đào cũng biết lời này của mình có chút cả gan làm loạn, chột dạ nói: “Nghĩ….. Nghĩ cũng phạm pháp sao?”.
Chuyện Tô gia bị gϊếŧ không tính là bí mật, còn được lưu truyền rất rộng. Tuy vậy chẳng ai biết được Tô gia đã từng giúp Cao Tổ đoạt ngôi, càng không biết là do ai làm, đều nghĩ là do Tô gia giàu có vô cùng mới bị kẻ trộm nhớ thương.
Đời trước, khi Khương Đào bái Tô Như Thị làm lão sư, còn nghe được hạ nhân tiếc nuối mà nói, từ triều trước tới triều này, cũng đã được trăm năm, nếu không phải một hồi tai họa bất ngờ năm ấy, Tô gia sợ là hiện tại đã phú khả địch quốc. Mà Tô Như Thị bởi vì kỹ năng thêu cao siêu hơn người, tuy được tôn sùng nhưng vẫn cô đơn một mình, khác với bộ dáng thịnh vượng của Tô gia lúc trước, trông vẫn thực đáng thương.
Sự thật này thực khiến người khác ớn lạnh, Khương Đào hít sâu vài hơi mới bình tĩnh được, Tô Như Thị duỗi tay lau mặt nàng, Khương Đào mới biết được hóa ra bản thân cũng đã rơi lệ từ bao giờ.
Khương Đào cũng lau mặt cho Tô Như Thị, bà thong thả nói tiếp: “Ta được giấu sau bàn thờ Phật một đêm, sáng sớm hôm sau có quan binh tới cửa điều tra. Ta sợ hãi, ai cũng không dám tin, chẳng có chỗ nào muốn đi. Sau đó, Bình tỷ tỷ tới, tỷ ấy vẫn quan tâm ta như trước, lo liệu tang sự cho nhà ta, đốc thúc nha môn bắt hết và trảm hết bọn “thổ phỉ” đã gϊếŧ cả nhà ta, sau sắp xếp người đưa ta về quê. Ta ở quê được mấy năm, đến khi cập kê thật sự là không giữ được sản nghiệp trong nhà, liền bán hết của cải thành tiền bạc, về kinh thành, chỉ muốn làm một tú nương bình thường. Cứ như vậy mãi cho tới khi hoàng đế Cao Tổ băng hà, tiên đế kế vị, lúc ấy, Thái Hậu là Bình tỷ tỷ đột nhiên lộ ra sự tán thưởng đối với đồ thêu của ta trước mặt người khác, ta cũng trở thành đối tượng được các danh môn thế gia sùng bái, đại quan quý nhân thấy ta đều kính trọng gọi ta bằng “Tô sư phó”.
“Kỳ thật ta cũng coi như được tỷ ấy quan tâm mới sống được tới hiện tại”, Tô Như Thị vô lực cười cười, “ Sư phụ vô dụng, không có bản lĩnh báo thù cho người nhà, chỉ có thể co đầu rụt cổ, ngay cả dũng khí đối mặt với sự thù hận này cũng không có. Cho nên sau ấy, con gặp chuyện, ta mới càng thêm tự trách”.
Khương Đào vội nói, “Con là bị Thẩm gia liên lụy, có liên quan gì tới người đâu? Người đừng ôm trách nhiệm lên người mình nữa”.
Tô Như Thị nói sao lại không có chứ?
“Lúc ấy ta nhờ người đưa đồ vào cung, không ngờ rằng đồ thêu lại được đưa tới trước mặt nàng, còn đặc biệt sai người trong Từ Hòa cung tới hầu phủ một chuyến, ta vì không muốn đối mặt nên đã rời khỏi kinh thành, tới biệt viện Giang Nam. Càng không ngờ rằng sau khi con định thân với Thẩm gia, Thẩm gia không lâu sau đó liền ngã. Khi ấy, ta ở Giang Nam chỉ nghe phong thanh Thẩm gia có chuyện, lại không biết rằng đối tượng đính hôn sau ấy của con lại đổi thành nhà họ, chờ tới khi ta xác thực được tin tức gấp gáp quay về, phủ Ninh Bắc hầu chỉ nói con một lòng muốn đi tu, không muốn gặp người, nói sao cũng không chịu nói chỗ con ở đâu cho ta nghe. Chờ tới khi ta tìm được am ni cô hẻo lánh kia, cái gì cũng đã chậm… Sau này, rất nhiều khi ta nghĩ, ta sớm đã biết con ở cùng với Dung thị sẽ phải chịu khổ cực rất nhiều, nếu ta sớm một chút đi xin bà ta, con cũng không cần chịu khổ nhiều như vậy, càng sẽ không tuổi còn trẻ đã ….”.
Tô Như Thị nghẹn ngào nói không nên lời, đã từng ấy năm trôi qua, hiện tại bà mới có thể trút hết nỗi lòng mình.
“Người sao lại nói vậy? Trước đó con bị người của Dung thị làm khó nhưng sau ấy, người tới, ngày tháng của con cũng ngày một tốt hơn. Hơn nữa, bởi vì con là đồ đệ của người, nếu đời trước không phải là đính hôn với Thẩm nhị ca, con cũng có thể tìm được một mối hôn nhân tốt. Sau đó càng không thể trách người, là con biết con bị chính nhà hôn phu của mình liên lụy, không muốn người cũng gặp chuyện nên muốn chờ đợi mọi thứ lặng xuống mới đi tìm người…. Lui một vạn bước mà nói, vì chuyện của con, để người tới cầu xin kẻ thù gϊếŧ cả nhà người, con nào còn mặt mũi sống tạm bợ ở quãng đời ấy nữa?”.
Tô Như Thị còn muốn xin lỗi, Khương Đào vội vàng ngăn lời bà, “Được rồi, chúng ta không nói mấy chuyện quá khứ ấy nữa, trước mắt này không phải con đang sống rất tốt hay sao? Tuy rằng cũng là thê tử của Thẩm nhị ca nhưng bây giờ, con thoát khỏi cái phủ Ninh Bắc hầu kia rồi, so với việc làm nhi nữ nhà họ thì đang giữ hiếu như hiện tại tốt hơn nhiều!”.
Tô Như Thị như trút được gánh nặng thở ra một hơi, nói: “Đúng vậy, trời thương để cho con sống lại một lần, hiện giờ con sống tốt hơn trước nhiều”.
Sư đồ hai người vừa đi vừa nói, tới khi xe ngựa dừng trước cửa Thẩm gia, khi xuống xe, Khương Đào bảo đảm nói: “Chuyện hôm nay sư phụ nói với con con khẳng định sẽ không nói cho ai khác”.
Tô Như Thị lắc đầu, “Nếu con chỉ là người thường, không có thân phận bậc này ta cũng sẽ không nói cho con. Hiện giờ, hoàng đế Cao Tổ cũng đã mất hơn vài thập niên, hoàng đế hiện tại lại rất kính trọng người thẩm là con, tuy Tô gia không có chuyện gì đáng kể nhưng đừng gạt Thời Ân. Ta biết giữa phu thê các con không có bí mật, con tự biết nặng nhẹ có thể chia sẻ với nó, không cần vì ta mà xa cách nó. Hơn nữa, sớm muộn gì nó cũng sẽ phát hiện ra quan hệ của ta và Thái Hoàng Thái Hậu, cũng sẽ tra được những cái đó. Không cần để nó tốn sức như vậy, nó cũng là người trầm ổn, nếu có hỏi tới, con cứ nói với nó là được”.
Hai người vừa nói vừa xuống xe ngựa, sau thấy người tới bèn không nói gì nữa.
Khương Đào thấy Tô Như Thị có chút mệt mỏi, liền đưa bà về nghỉ ngơi.
Khương Đào trở về viện mình bèn sai người lui xuống, nghĩ tới cảnh ngộ bi thảm của sư phụ nhà mình, lại nhịn không được khóc một hồi.
Chờ tới chiều tối, khi Thẩm Thời Ân trở về, phát hiện đôi mắt của Khương Đào sưng lên, đang cầm trứng gà chườm mắt.
Bên cạnh nàng trước giờ luôn là khung cảnh náo nhiệt rộn ràng, hiện tại mấy tiểu tử Tiêu Thế Nam và Khương Dương không ở bên cạnh, hiển nhiên là bị nàng cố tình đuổi về.
“Ai chọc nàng không vui thế?’. Thẩm Thời Ân rửa sạch tay rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó cầm trứng gà xoa cho nàng.
Tay hắn lớn, tuy rằng dùng sức một chút có thể tiêu sưng nhanh hơn nhưng Khương Đào vẫn thấy đau mà “ai ui” một tiếng, sau mới lẩm bẩm nói: “Không có, là tự ta xem thoại bản cả một buổi chiều, không để ý liền khóc sưng cả mắt”.
“A?”. Tay Thẩm Thời Ân cũng không dừng lại, nhìn nàng dò hỏi: “Là cái thoại bản nào? Chuyện xưa gì?”.
Khương Đào có chút chột dạ mà không dám đối mắt với hắn, may mà đôi mắt nàng đang nhắm lại, “Hỏi cụ thể như vậy làm gì? Chàng cũng không xem những cái đó, ta nói chàng cũng không biết”.
“Ta không biết cũng không sao, thoại bản nàng tìm được, không phải cho ta nhìn là biết rồi sao?”.
Khương Đào vẫn tiếp tục vịt chết rồi mỏ vẫn còn cứng, “Thoại bản khiến người đọc quá đau lòng, ta giận nên xé rồi”.
“Vậy vụn giấy kia….”.
“Vụn giấy cũng sai người vứt rồi”.
“Không sao, dù sao thoại bản trong phủ đều là do hạ nhân mua ở bên ngoài. Cái bản khiến nàng khóc thành như vậy, chắc chắn nàng có ấn tượng với nó, sẽ không quên tên. Nàng cứ nói tên ra, ta sai người đi mua lại. Không chỉ muốn mua, ta còn phải sai người tìm tác giả của bản thoại ấy, cũng xử lý hắn một lượt luôn. Khiến tức phụ ta khóc thành như vậy, ta cắt luôn đường sống của hắn!”.
Khương Đào bại trận, mở mắt buồn buồn nói với hắn: “Được rồi, chẳng có thoại bản gì cả, chỉ là do ta nói bừa thôi”.
Trên mặt Thẩm Thời Ân lúc này mới có nụ cười, mới rồi hắn về nhà nhìn thấy Khương Đào thờ thẫn nhìn về phía xa, đờ đẫn dụi mắt, nét mặt vô cùng đau thương, chẳng có sức sống. Hiện giờ nàng buồn bực chịu thua, nhìn mới có sức sống.
“Ta cũng không đùa với nàng, có phải hôm nay tiến cung có chuyện gì hay không?”.
Chuyện cũ của Tô gia đúng là do sau khi tiến cung mới có, cho nên Khương Đào cũng không phủ nhận.
“Ta cho rằng Thái Hoàng Thái Hậu thích nàng nên mới không ngăn cản. Hiện giờ tiến cung một chuyến đã khiến nàng khó chịu như vậy, sau này mà có gọi, nàng cứ cáo bệnh không đi là được”.
Khương Đào nghe xong lời này của hắn nhịn không được cười rộ lên, “Có ai như chàng sao? Ta đã lớn nhường này rồi, chàng còn coi ta như A Lâm, gặp chuyện còn để ta giả vờ bệnh, bị truyền ra đúng là thành trò cười. Lại nói đối phương còn là Thái Hoàng Thái Hậu, Tiểu Giác còn phải kính trọng tổ mẫu, nếu ta không nể mặt mũi của bà ấy, Tiểu Giác cũng sẽ rất khó xử”.
Thẩm Thời Ân gật đầu nói: “Nàng nói ta cũng hiểu. Nhưng nếu ngày nào nàng tiến cung mà cũng tủi thân, khóc thành như vậy…. Ta cảm thấy vẫn nên làm khó Tiểu Giác đi”.
Khương Đào biết hắn đang chọc cho mình vui, nếu thật muốn làm khó Tiêu Giác, Thẩm Thời Ân làm cữu cữu bị kẹp ở giữa cũng sẽ rất khó xử. Cũng khó trách sư phụ nàng nói có thể trực tiếp nói thẳng cho Thẩm Thời Ân, không thì sẽ sinh ra khúc mắc.
Khương Đào bình tĩnh lại sai người lui xuống, nói với Thẩm Thời Ân chuyện của Tô gia.
Sau khi nghe xong, nét mặt của Thẩm Thời Ân cũng rất nghiêm trọng.
Chuyện Thẩm gia bị gϊếŧ cả nhà là bức tường thành trong lòng hắn không thể nào vượt qua được nhưng tốt xấu gì hắn cũng không có tận mắt nhìn thấy cảnh thân nhân bỏ mạng. Mà Tô Như Thị là trơ mắt nhìn những người thân còn sống sờ sờ bị tàn sát, hơn nữa còn bị người mình quý như người một nhà phản bội, phần thù hận này chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng nhiều năm.
Thẩm Thời Ân không dám đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, chỉ ngẫm lại cũng khiến hắn có cảm giác lồng ngực bị đè nén.
“Nói với chàng những chuyện này là do sư phụ nói không cần gạt chàng, những việc này người không muốn nhớ tới nữa. Chỉ cách xa Thái Hoàng Thái Hậu là được”. Khương Đào đoán là sau ấy hắn nhớ tới chuyện nhà mình, liền trấn an vỗ lưng hắn.
Thầm Thời Ân phục hồi tinh thần lại từ trong đống suy nghĩ hỗn loạn, cầm tay Khương Đào, cảm nhận được sự ấm áp của nàng, sau mới nói: “Tô sư phó còn kiên cường hơn chúng ta nhiều. Cũng khó trách sao nàng lại khóc nhiều như vậy, kể cả ta nghe xong cũng thấy không đành lòng”.
Hiện tại, đổi lại là Thẩm Thời Ân không bình ổn được cảm xúc, người an ủi lại thành Khương Đào.
Nàng chủ động ngồi vào lòng hắn, tay ôm lấy cổ hắn, còn hôn hắn hai cái trên khuôn mặt còn đang nặng nề ấy.
Thấy nét mặt hắn khoan khoái hơn một chút, nàng mới thấp giọng nói: “Hoàng đế Cao Tổ chết đã xong hết mọi chuyện, thân phận của Thái Hoàng Thái Hậu cũng vô cùng quý trọng. Ngôi vị hoàng đế của Tiêu gia truyền thừa tới nay cũng đã được củng cố. Hiện tại hẳn là không báo thù được nhưng thu ít lợi cũng không quá đi?”.
“Nàng muốn thế nào?”.
Khương Đào thì thầm bên tai hắn.
Một câu rất ngắn, Thẩm Thời Ân nghe xong cũng kinh ngạc đến nói không nên lời.
Một lúc lâu sau hắn mới thất thần mà lúng ta lúng túng nói: “Nàng… Nàng muốn quật mộ Cao Tổ?”.
Khương Đào cũng biết lời này của mình có chút cả gan làm loạn, chột dạ nói: “Nghĩ….. Nghĩ cũng phạm pháp sao?”.