Chương 32
Người khác có lẽ không biết nhị phòng có bao nhiêu tiền nhưng Chu thị biết – Sau khi lão thái gia đưa Khương Đào lên núi, Khương Dương học ở trong thành không về, Triệu thị cùng Chu thị từng trộm vào nhà chính tam phòng, tìm một lúc lâu mới tìm được một tráp lớn có chút đồng tiền lẻ.
Lúc ấy nàng còn thấy khinh bỉ, nói với Triệu thị rằng sớm biết tam phòng nghèo khổ như vậy, các nàng còn bận trước bận sau như vậy làm gì?
Triệu thị cười nói, muỗi cũng là thịt, mấy chục đồng tiền này cũng là tiền, nếu muội muốn cầm thì cầm đi.
Chu thị cũng chẳng phải ăn mày, chỗ tiền ấy nàng cũng không để vào mắt, đem tráp để lại chỗ cũ.
Lúc ấy nàng còn thấy không đúng, Triệu thị so với nàng thiển cận hơn nhiều, sao biết tam phòng không có bạc cũng không có vội vàng? Sau đó nàng mới biết, sợ là Triệu thị kia muốn một phòng sách kia của tam phòng. Đó mới là bảo bối chân chính đáng giá!
Nàng lại thấy có chút buồn cười, cảm thấy Triệu thị mơ đẹp quá, chẳng lẽ lật đổ tam phòng, một phòng sách kia đều là của Khương Bách sao? Kiệt ca nhi nhà nàng cũng muốn học vỡ lòng, về sau cũng là người đọc sách, kia khẳng định là muốn một ít!
Tuy vậy lời này không nên nói với Triệu thị, không lại nháo lên. Trước khi chính thức trở mặt với tỷ đệ tam phòng, Chu thị vẫn cần sự giúp đỡ của Triệu thị, cũng làm bộ như không biết.
Hiện tại nghe được Khương Lâm cũng tới chỗ của Khương Dương học, Chu thị lập tức không bình tĩnh nổi. Chuyện phân sách còn chưa đâu vào đâu mà lão thái gia đã muốn bồi dường Khương Lâm rồi? Thiên vị một cái Khương Dương chưa đủ, chẳng lẽ bọn họ còn phải chiếu cố đặc thù thêm một cái Khương Lâm? Vậy hai phòng họ còn bận cái gì? Đấu với Khương Đào, Khương Dương còn phải tiếp Khương Lâm?
Các nàng cũng chẳng phải thần tiên, mọi chuyện đều có thể nắm trong lòng bàn tay, tâm tưởng sự thành (muốn gì được nấy), việc hôm nay đại phòng làm đã bại lộ rồi, nếu lại thêm một hồi, sợ là liên lụy nhị phòng bọn họ cũng bị lão thái gia ghét bỏ.
Chu thị suy nghĩ rối loạn, cũng không rảnh lo Khương Lâm, nhấc chân chạy về hướng phòng của lão thái gia cùng lão thái thái.
Đúng lúc đó, Khương Đào đi ra từ phòng của hai người, vừa vặn gặp được Chu thị, Khương Đào cười tới mi mắt cong cong, tựa như gặp được chuyện gì rất vui vẻ, vừa thấy Chu thị nàng lập tức thu hồi nụ cười, có chút chột dạ mà rũ mắt, hô một tiếng “nhị bá nương”, sau đó đi như chạy.
Mặt Chu thị càng đen hơn, sau lão thái thái nghe được động tĩnh ngoài của, cho nàng vào.
Chu thị vội vàng nở nụ cười giả lả cười nói, cha mẹ ta tới hỏi chuyện.
Lão thái gia bận cả một buổi trưa, lúc này đang muốn nghỉ ngời, cũng không cho nàng sắc mặt gì tốt, cứng rắn nói ngươi hỏi đi.
Chu thị tiếp tục cười làm lành, nói: “Phụ thân, qua năm Kiệt ca nhi cũng lớn, có phải nên tìm một vị tiên sinh giỏi không?”.
Lão thái gia nhíu mày nói: “Chuyện này không phải đã nói xong rồi sao, qua năm Lâm ca nhi cùng Kiệt ca nhi vào trong thành đọc sách. Ngươi lại tới hỏi làm gì?”.
Chu thị nghe xong rất vui vẻ, thâm nghĩ lẽ nào nàng sai rồi, lão thái gia không thiên vị Khương Lâm, cũng muốn đưa Kiệt ca nhi nhà nàng tới chỗ của cử nhân?
Còn chưa đời nàng cao hứng, lão thái gia nói tiếp: “Ngày mai Bách ca nhi phải đi đưa lễ cho Hoàng tú tài, tới lúc đó ngươi cũng cho Kiệt ca nhi đi cùng đi”.
Hoàng tú tài cũng chính là tú tài tiên sinh đang dạy Khương Bách, Chu thị vội vã hỏi: “Ý của phụ thân là để Kiệt ca nhi học Hoàng tú tài?”.
Lão thái gia không vui nhìn nàng, nói ngươi nói chuyện vô nghĩa, lão tam không còn, trong thành chỉ còn Hoàng tú tài, Kiệt ca nhi không học Hoàng tú tài còn học ai?
Chu thị bị ông mắng tới rụt cổ nhưng vẫn căng da đầu nói: “Sao con vừa nghe Lâm ca nhi nói, qua năm nó được tới chỗ của cử nhân học? Phụ thân cũng không thể thiên vị!” Sau Chu thị lại đè thấp thành âm, “Trước đó tiểu thúc còn, tiền bạc hắn để cho Dương ca nhi tìm một người thầy tốt, con cũng không nói gì. Hiện nay tiểu thúc không còn..’
Tiểu nhi tử qua đời vẫn luôn là vết sẹo trong lòng lão thái gia, nghe vậy ông lập tức bật dậy, vỗ giường trách cứ nói: “Ngươi lại tới nói bừa cái gì vậy?! Lão tam không còn nữa nhưng ta chưa chết đâu! Chẳng lẽ hắn không còn, liền mặc kệ con của hắn?”.
Chu thị vội cười làm lành nói bản thân sai rồi, lão thái thái nhanh chóng thuận khí cho ông, ông mới nói tiếp: “Ngươi cũng đừng cảm thấy ta thiên vị, nói thật với ngươi vậy, học phí của Lâm ca nhi là do chính tam phòng bỏ ra, phụ thân nàng lúc còn tại thể dù sao cũng là tiên sinh dạy học, trong nhà dành dụm được không ít. Cho nên ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm chuyện này nữa, nên làm gì thì làm đi!”.
Chu thị càng không tin lời này, trước chưa nói nàng biết tam phòng có bao nhiêu, chỉ mới nói vừa rồi Khương Đào đầu tiên là vô cùng cao hứng, sau thấy nàng liền hoảng loạn chột dạ, nếu giống như lão gia nói, sao nàng có thể như vậy?
“Tam phòng đương nhiên có chút tiền nhưng đọc sách cũng không phải chuyện một hai năm, có thể còn học tới mười năm, số tiền dành dụm đó làm sao có thể chống đỡ lâu như vậy được?”
Khương lão thái gia phiền không muốn nói, nằm xuống xong trở mình, trực tiếp đưa lưng về phía Chu thị.
Lão thái thái cũng sợ lão thái gia tức giận quá nhiều, không tốt cho thân thể nên mở miệng nói: “Ngươi không cần nhọc lòng như vậy. Nay cũng đã muộn rồi, cha ngươi mệt mỏi, ngươi đi về trước đi”.
Lúc này Chu thị mới không có cách nào khác, chỉ đành uể oải rời đi.
Chờ nàng đi rồi, lão thái gia liền nói: “Hai người đó sống tới từng đó tuổi rồi còn không hiểu chuyện bằng A Đào”.
Sau sự kiện ở ngôi miếu, Khương lão thái gia luôn rất áy náy với Khương Đào, sau khi về thấy nàng rất bình thản, cũng không có oán hận, càng làm ông cảm thấy mấy năm nay đã bạc đãi cô cháu gái này rất nhiều. Gần đây, biểu hiện của Khương Đào rất tốt, ngoan ngoãn đính hôn, lại vâng lời định ra hôn kỳ không nói, trước khi Chu thị đi vào, Khương Đào tới nói qua năm muốn đem Lâm ca nhi tới chỗ cử nhân đọc sách, nói là cha hắn khi còn sống từng nói qua, xem như là một cọc tâm nguyện của hắn.
Lão thái gia vừa nghe là tâm nguyện của tiểu nhi từ, đương nhiên không có gì không đồng ý, nói con không cần lo chuyện tiền bạc, để đó ông lo.
Khương Đào lại nói không cần, nói gia nãi tích cóp được cũng không dễ dàng, không có chuyện lớn tuổi còn không hưởng phúc, còn vì chuyện tiền bạc phát sầu. Thời điểm cha mẹ còn sống, có để lại một chút coi như phí nhập học của Lâm ca nhi, có thể duy trì một thời gian, tuy sau nàng phải gả đi nhưng cũng sẽ quan tâm tới hai đệ đệ, nàng có thêu thùa lấy tiền, đây là biện pháp tốt nhất nàng có thể nghĩ tới, chỉ là vất vả một chút thôi.
Trước Khương Đào bán bình thêu, lén lút giao một phần tới chỗ của lão thái thái. Cho nên lão thái gia và lão thái thái cũng biết nàng được tiên nhân dạy bảo trong mộng. Chỉ là Khương Đào nói tiên nhân dặn việc này không được nói tỉ mỉ, nên hai ông bà cũng không có đề cập trước mặt người khác.
Đồng thời, hai người cũng thấy Khương Đào thực sự rất vất vả. Nàng bận tới độ cơm không ăn được, qua hai ngày liền tiều tụy đi rất nhiều, nghỉ ngơi cho tới hôm nay người vẫn rất gầy.
Sau khi Khương Đào nói về sau nàng sẽ lo phí nhập học cho Khương Lâm, lại hơi nhút nhát nói: “Hai bá nương còn chưa biết con có thể kiếm tiền, nếu là các nàng biết… Con sợ bọn họ đối với A Lâm không tốt”.
Khương lão thái gia lập tức đập bàn nói bọn họ dám!
Nhưng hắn cũng biết suy nghĩ của Khương Đào không phải dư thừa, hôm nay đại phòng có ý đồ hạ dược Khương Dương bày ngay trước mắt còn đâu!
Lão thái thái nghe xong cũng thấy không đành lòng, nói: “A Đào con đừng sợ, chỉ cần ta và gia gia con còn đây một ngày, Dương ca nhi khẳng định sẽ không xảy ra chuyện. Chuyện này chúng ta đã biết, cũng sẽ không để bọn họ biết chuyện con thêu thùa, sẽ không để các nàng có ý nghĩ dư thừa nữa".
Lúc này Khương Đào mới cười rộ lên, nói không quấy rầy gia nãi nghỉ ngơi nữa, con về phòng trước.
Cho nên khó trách lúc này Khương lão thái gia lại nói hai phòng không bằng được một người cháu gái là Khương Đào.
Khương lão thái gia đập bàn ở trong phòng mà Khương Đào và Khương Dương ở nhà chính của tam phòng còn nghe được.
Khương Đào vừa thêu vừa nói với Khương Dương: “Đệ xem, nhị bá nương không phải cũng rất nóng nảy sao?”.
Khương Dương đau khổ nhai rễ của nhân sâm nhưng nghĩ tới là tỷ tỷ mua cho hắn nên dù đầu lưỡi có tê rần vì đắng cũng không nỡ nhổ ra.
Khương Đào thấy hắn như vậy liền dừng lại cười, nói rằng đệ ăn chậm một chút, dù sao đại bá nương đã tin là đệ ăn nhân sâm rồi, thừa một cái rễ cũng không sao đâu.
Khương Dương nói không cần, sau đó cau mày nuốt cái rễ xuống.
Khương Lâm tuy không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì nhưng vẫn dính bên người Khương Đào, lôi kéo vạt áo nàng mong được khen ngợi, “Tỷ tỷ thấy A Lâm có thông mình không, tỷ nói chờ nhị bá nương bọn họ hỏi ba lần đệ mới nói nên đệ đã cẩn thận nhẩm đếm đó".
“ A Lâm giỏi quá!” Khương Đào vươn tay xoa đầu Khương Lâm.
Kỳ thật nàng không muốn liên lụy tới Khương Lâm nhưng không còn cách nào khác, nhị phòng Chu thị để ý nhất chính là tiểu nhi tử Khương Kiệt, sợ là lại đã thiên vị Khương Dương lại thiên vị thêm cả Khương Lâm. Tuy vậy nàng cũng nghĩ đủ biện pháp rồi, cũng không có để cho Khương Lâm nói dối mà là muốn cho Chu thị hiểu lầm họ đang nói dối mà thôi.
“Sau đó chúng ta nên làm gì?” Khương Dương cầm nước ấm súc miệng, vừa hỏi: “Hai bá nương nóng nảy như vậy nhưng vẫn sợ hãi gia nãi, chỉ sợ là như vậy thì các nàng sẽ không quậy lên đòi phân nhà”.
Khương Đào rũ mắt xuống không nói tiếp, kỳ thật nàng đã nghĩ kỹ biện pháp rồi. Vẫn là lấy chuyện lão thái gia cùng lão thái thái thiên vị Khương Dương làm tiền đề. Nay đã khiến hai bá nương hiểu lầm hai người họ, còn muốn làm nữa mà nói, tình cảm của Khương Dương với hai ông bà rất sâu sắc, nhìn bọn họ liên tiếp bị người khác hiểu lầm, sợ hắn sẽ khó chịu trong lòng.
Cho nên Khương Đào nói không vội, dù sao nàng còn một tháng nữa mới xuất giá, hiện giờ hai bá nương đã hoài nghi trong lòng rồi, chỉ còn chờ một cơ hội nữa thôi.
Nhưng Khương Đào có nằm mơ cũng không nghĩ tới, nàng không vội trù tính, cơ hội lại dâng tới tận cửa rồi!
Chút tâm hự của edit: Đã nói là hai chương 1 ngày thì sẽ là hai chương 1 ngày, tuy vậy dạo này tui bận học quá trời nên có khả năng tui ko đăng chương đúng hôm được nhưng nợ bao nhiêu thì tui trả lại hết. Không có ngừng đăng đâu nha!
Người khác có lẽ không biết nhị phòng có bao nhiêu tiền nhưng Chu thị biết – Sau khi lão thái gia đưa Khương Đào lên núi, Khương Dương học ở trong thành không về, Triệu thị cùng Chu thị từng trộm vào nhà chính tam phòng, tìm một lúc lâu mới tìm được một tráp lớn có chút đồng tiền lẻ.
Lúc ấy nàng còn thấy khinh bỉ, nói với Triệu thị rằng sớm biết tam phòng nghèo khổ như vậy, các nàng còn bận trước bận sau như vậy làm gì?
Triệu thị cười nói, muỗi cũng là thịt, mấy chục đồng tiền này cũng là tiền, nếu muội muốn cầm thì cầm đi.
Chu thị cũng chẳng phải ăn mày, chỗ tiền ấy nàng cũng không để vào mắt, đem tráp để lại chỗ cũ.
Lúc ấy nàng còn thấy không đúng, Triệu thị so với nàng thiển cận hơn nhiều, sao biết tam phòng không có bạc cũng không có vội vàng? Sau đó nàng mới biết, sợ là Triệu thị kia muốn một phòng sách kia của tam phòng. Đó mới là bảo bối chân chính đáng giá!
Nàng lại thấy có chút buồn cười, cảm thấy Triệu thị mơ đẹp quá, chẳng lẽ lật đổ tam phòng, một phòng sách kia đều là của Khương Bách sao? Kiệt ca nhi nhà nàng cũng muốn học vỡ lòng, về sau cũng là người đọc sách, kia khẳng định là muốn một ít!
Tuy vậy lời này không nên nói với Triệu thị, không lại nháo lên. Trước khi chính thức trở mặt với tỷ đệ tam phòng, Chu thị vẫn cần sự giúp đỡ của Triệu thị, cũng làm bộ như không biết.
Hiện tại nghe được Khương Lâm cũng tới chỗ của Khương Dương học, Chu thị lập tức không bình tĩnh nổi. Chuyện phân sách còn chưa đâu vào đâu mà lão thái gia đã muốn bồi dường Khương Lâm rồi? Thiên vị một cái Khương Dương chưa đủ, chẳng lẽ bọn họ còn phải chiếu cố đặc thù thêm một cái Khương Lâm? Vậy hai phòng họ còn bận cái gì? Đấu với Khương Đào, Khương Dương còn phải tiếp Khương Lâm?
Các nàng cũng chẳng phải thần tiên, mọi chuyện đều có thể nắm trong lòng bàn tay, tâm tưởng sự thành (muốn gì được nấy), việc hôm nay đại phòng làm đã bại lộ rồi, nếu lại thêm một hồi, sợ là liên lụy nhị phòng bọn họ cũng bị lão thái gia ghét bỏ.
Chu thị suy nghĩ rối loạn, cũng không rảnh lo Khương Lâm, nhấc chân chạy về hướng phòng của lão thái gia cùng lão thái thái.
Đúng lúc đó, Khương Đào đi ra từ phòng của hai người, vừa vặn gặp được Chu thị, Khương Đào cười tới mi mắt cong cong, tựa như gặp được chuyện gì rất vui vẻ, vừa thấy Chu thị nàng lập tức thu hồi nụ cười, có chút chột dạ mà rũ mắt, hô một tiếng “nhị bá nương”, sau đó đi như chạy.
Mặt Chu thị càng đen hơn, sau lão thái thái nghe được động tĩnh ngoài của, cho nàng vào.
Chu thị vội vàng nở nụ cười giả lả cười nói, cha mẹ ta tới hỏi chuyện.
Lão thái gia bận cả một buổi trưa, lúc này đang muốn nghỉ ngời, cũng không cho nàng sắc mặt gì tốt, cứng rắn nói ngươi hỏi đi.
Chu thị tiếp tục cười làm lành, nói: “Phụ thân, qua năm Kiệt ca nhi cũng lớn, có phải nên tìm một vị tiên sinh giỏi không?”.
Lão thái gia nhíu mày nói: “Chuyện này không phải đã nói xong rồi sao, qua năm Lâm ca nhi cùng Kiệt ca nhi vào trong thành đọc sách. Ngươi lại tới hỏi làm gì?”.
Chu thị nghe xong rất vui vẻ, thâm nghĩ lẽ nào nàng sai rồi, lão thái gia không thiên vị Khương Lâm, cũng muốn đưa Kiệt ca nhi nhà nàng tới chỗ của cử nhân?
Còn chưa đời nàng cao hứng, lão thái gia nói tiếp: “Ngày mai Bách ca nhi phải đi đưa lễ cho Hoàng tú tài, tới lúc đó ngươi cũng cho Kiệt ca nhi đi cùng đi”.
Hoàng tú tài cũng chính là tú tài tiên sinh đang dạy Khương Bách, Chu thị vội vã hỏi: “Ý của phụ thân là để Kiệt ca nhi học Hoàng tú tài?”.
Lão thái gia không vui nhìn nàng, nói ngươi nói chuyện vô nghĩa, lão tam không còn, trong thành chỉ còn Hoàng tú tài, Kiệt ca nhi không học Hoàng tú tài còn học ai?
Chu thị bị ông mắng tới rụt cổ nhưng vẫn căng da đầu nói: “Sao con vừa nghe Lâm ca nhi nói, qua năm nó được tới chỗ của cử nhân học? Phụ thân cũng không thể thiên vị!” Sau Chu thị lại đè thấp thành âm, “Trước đó tiểu thúc còn, tiền bạc hắn để cho Dương ca nhi tìm một người thầy tốt, con cũng không nói gì. Hiện nay tiểu thúc không còn..’
Tiểu nhi tử qua đời vẫn luôn là vết sẹo trong lòng lão thái gia, nghe vậy ông lập tức bật dậy, vỗ giường trách cứ nói: “Ngươi lại tới nói bừa cái gì vậy?! Lão tam không còn nữa nhưng ta chưa chết đâu! Chẳng lẽ hắn không còn, liền mặc kệ con của hắn?”.
Chu thị vội cười làm lành nói bản thân sai rồi, lão thái thái nhanh chóng thuận khí cho ông, ông mới nói tiếp: “Ngươi cũng đừng cảm thấy ta thiên vị, nói thật với ngươi vậy, học phí của Lâm ca nhi là do chính tam phòng bỏ ra, phụ thân nàng lúc còn tại thể dù sao cũng là tiên sinh dạy học, trong nhà dành dụm được không ít. Cho nên ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm chuyện này nữa, nên làm gì thì làm đi!”.
Chu thị càng không tin lời này, trước chưa nói nàng biết tam phòng có bao nhiêu, chỉ mới nói vừa rồi Khương Đào đầu tiên là vô cùng cao hứng, sau thấy nàng liền hoảng loạn chột dạ, nếu giống như lão gia nói, sao nàng có thể như vậy?
“Tam phòng đương nhiên có chút tiền nhưng đọc sách cũng không phải chuyện một hai năm, có thể còn học tới mười năm, số tiền dành dụm đó làm sao có thể chống đỡ lâu như vậy được?”
Khương lão thái gia phiền không muốn nói, nằm xuống xong trở mình, trực tiếp đưa lưng về phía Chu thị.
Lão thái thái cũng sợ lão thái gia tức giận quá nhiều, không tốt cho thân thể nên mở miệng nói: “Ngươi không cần nhọc lòng như vậy. Nay cũng đã muộn rồi, cha ngươi mệt mỏi, ngươi đi về trước đi”.
Lúc này Chu thị mới không có cách nào khác, chỉ đành uể oải rời đi.
Chờ nàng đi rồi, lão thái gia liền nói: “Hai người đó sống tới từng đó tuổi rồi còn không hiểu chuyện bằng A Đào”.
Sau sự kiện ở ngôi miếu, Khương lão thái gia luôn rất áy náy với Khương Đào, sau khi về thấy nàng rất bình thản, cũng không có oán hận, càng làm ông cảm thấy mấy năm nay đã bạc đãi cô cháu gái này rất nhiều. Gần đây, biểu hiện của Khương Đào rất tốt, ngoan ngoãn đính hôn, lại vâng lời định ra hôn kỳ không nói, trước khi Chu thị đi vào, Khương Đào tới nói qua năm muốn đem Lâm ca nhi tới chỗ cử nhân đọc sách, nói là cha hắn khi còn sống từng nói qua, xem như là một cọc tâm nguyện của hắn.
Lão thái gia vừa nghe là tâm nguyện của tiểu nhi từ, đương nhiên không có gì không đồng ý, nói con không cần lo chuyện tiền bạc, để đó ông lo.
Khương Đào lại nói không cần, nói gia nãi tích cóp được cũng không dễ dàng, không có chuyện lớn tuổi còn không hưởng phúc, còn vì chuyện tiền bạc phát sầu. Thời điểm cha mẹ còn sống, có để lại một chút coi như phí nhập học của Lâm ca nhi, có thể duy trì một thời gian, tuy sau nàng phải gả đi nhưng cũng sẽ quan tâm tới hai đệ đệ, nàng có thêu thùa lấy tiền, đây là biện pháp tốt nhất nàng có thể nghĩ tới, chỉ là vất vả một chút thôi.
Trước Khương Đào bán bình thêu, lén lút giao một phần tới chỗ của lão thái thái. Cho nên lão thái gia và lão thái thái cũng biết nàng được tiên nhân dạy bảo trong mộng. Chỉ là Khương Đào nói tiên nhân dặn việc này không được nói tỉ mỉ, nên hai ông bà cũng không có đề cập trước mặt người khác.
Đồng thời, hai người cũng thấy Khương Đào thực sự rất vất vả. Nàng bận tới độ cơm không ăn được, qua hai ngày liền tiều tụy đi rất nhiều, nghỉ ngơi cho tới hôm nay người vẫn rất gầy.
Sau khi Khương Đào nói về sau nàng sẽ lo phí nhập học cho Khương Lâm, lại hơi nhút nhát nói: “Hai bá nương còn chưa biết con có thể kiếm tiền, nếu là các nàng biết… Con sợ bọn họ đối với A Lâm không tốt”.
Khương lão thái gia lập tức đập bàn nói bọn họ dám!
Nhưng hắn cũng biết suy nghĩ của Khương Đào không phải dư thừa, hôm nay đại phòng có ý đồ hạ dược Khương Dương bày ngay trước mắt còn đâu!
Lão thái thái nghe xong cũng thấy không đành lòng, nói: “A Đào con đừng sợ, chỉ cần ta và gia gia con còn đây một ngày, Dương ca nhi khẳng định sẽ không xảy ra chuyện. Chuyện này chúng ta đã biết, cũng sẽ không để bọn họ biết chuyện con thêu thùa, sẽ không để các nàng có ý nghĩ dư thừa nữa".
Lúc này Khương Đào mới cười rộ lên, nói không quấy rầy gia nãi nghỉ ngơi nữa, con về phòng trước.
Cho nên khó trách lúc này Khương lão thái gia lại nói hai phòng không bằng được một người cháu gái là Khương Đào.
Khương lão thái gia đập bàn ở trong phòng mà Khương Đào và Khương Dương ở nhà chính của tam phòng còn nghe được.
Khương Đào vừa thêu vừa nói với Khương Dương: “Đệ xem, nhị bá nương không phải cũng rất nóng nảy sao?”.
Khương Dương đau khổ nhai rễ của nhân sâm nhưng nghĩ tới là tỷ tỷ mua cho hắn nên dù đầu lưỡi có tê rần vì đắng cũng không nỡ nhổ ra.
Khương Đào thấy hắn như vậy liền dừng lại cười, nói rằng đệ ăn chậm một chút, dù sao đại bá nương đã tin là đệ ăn nhân sâm rồi, thừa một cái rễ cũng không sao đâu.
Khương Dương nói không cần, sau đó cau mày nuốt cái rễ xuống.
Khương Lâm tuy không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì nhưng vẫn dính bên người Khương Đào, lôi kéo vạt áo nàng mong được khen ngợi, “Tỷ tỷ thấy A Lâm có thông mình không, tỷ nói chờ nhị bá nương bọn họ hỏi ba lần đệ mới nói nên đệ đã cẩn thận nhẩm đếm đó".
“ A Lâm giỏi quá!” Khương Đào vươn tay xoa đầu Khương Lâm.
Kỳ thật nàng không muốn liên lụy tới Khương Lâm nhưng không còn cách nào khác, nhị phòng Chu thị để ý nhất chính là tiểu nhi tử Khương Kiệt, sợ là lại đã thiên vị Khương Dương lại thiên vị thêm cả Khương Lâm. Tuy vậy nàng cũng nghĩ đủ biện pháp rồi, cũng không có để cho Khương Lâm nói dối mà là muốn cho Chu thị hiểu lầm họ đang nói dối mà thôi.
“Sau đó chúng ta nên làm gì?” Khương Dương cầm nước ấm súc miệng, vừa hỏi: “Hai bá nương nóng nảy như vậy nhưng vẫn sợ hãi gia nãi, chỉ sợ là như vậy thì các nàng sẽ không quậy lên đòi phân nhà”.
Khương Đào rũ mắt xuống không nói tiếp, kỳ thật nàng đã nghĩ kỹ biện pháp rồi. Vẫn là lấy chuyện lão thái gia cùng lão thái thái thiên vị Khương Dương làm tiền đề. Nay đã khiến hai bá nương hiểu lầm hai người họ, còn muốn làm nữa mà nói, tình cảm của Khương Dương với hai ông bà rất sâu sắc, nhìn bọn họ liên tiếp bị người khác hiểu lầm, sợ hắn sẽ khó chịu trong lòng.
Cho nên Khương Đào nói không vội, dù sao nàng còn một tháng nữa mới xuất giá, hiện giờ hai bá nương đã hoài nghi trong lòng rồi, chỉ còn chờ một cơ hội nữa thôi.
Nhưng Khương Đào có nằm mơ cũng không nghĩ tới, nàng không vội trù tính, cơ hội lại dâng tới tận cửa rồi!
Chút tâm hự của edit: Đã nói là hai chương 1 ngày thì sẽ là hai chương 1 ngày, tuy vậy dạo này tui bận học quá trời nên có khả năng tui ko đăng chương đúng hôm được nhưng nợ bao nhiêu thì tui trả lại hết. Không có ngừng đăng đâu nha!