Chương 50
Ở nhà chính Khương gia có hai người, một phụ nhân búi tóc tầm 35 tuổi, mặc một kiện áo xanh lá bên ngoài, một nha hoàn búi tóc song nha.
Khương Đào nhận ra hai người này đều là người bên cạnh Vệ phu nhân, trong lòng thấy kỳ quái, ma ma kia tiến lên nói: “Tiểu nương tử còn nhớ chúng ta? Chúng ta hầu hạ phu nhân Vệ gia. Trước đó tiểu nương tử đã đáp ứng làm công cho nhà phu nhân, hiện giờ tới kỳ hạn, phu nhân muốn hỏi một chút khi nào ngài rảnh rỗi qua phủ được?”.
Khương Đào nghe được lời này cũng thụ sủng nhược kinh. Nàng chẳng qua mới đi qua Vệ trạch một lần, gặp mặt Vệ phu nhân cũng chỉ có một lần, lúc ấy nàng có chút biểu hiện thưởng thức nhưng nàng cảm thấy chút thưởng thức ấy không tới mức sẽ phái riêng người tới tìm nàng.
Trừ phi là Vệ phu nhân có việc gấp muốn dùng nàng.
“Không biết có phải phu nhân sắp đi bái phỏng?”.
Ma ma kia cười nói: “Nương tử thông tuệ, phu nhân chúng ta đúng là muốn ra ngoài bái phỏng, một làm một kiện y phục tốt một chút. Không biết hai ngày này nương tử có tiện hay không?”.
Khương Đào vốn định ở Khương gia qua ngày thứ ba để lại mặt, sau đó dọn nhà xong tới Vệ gia báo danh. Tuy vậy, nếu đáp ứng làm công cho Vệ gia, sớm hai ngày hay muộn hai ngày cũng không có gì khác biệt, hơn nữa Vệ phu nhân cũng đã sai người tới tìm nàng, nghĩ tới người gặp lần này rất quan trọng.
Cho nên Khương Đào gật đầu nói: “Nếu phu nhân có việc, ta hôm nay sẽ thu thập một chút rồi dọn vào thành. Sáng sớm ngày mai sẽ tới phủ. Ma ma coi như vậy có được không?”.
Ma ma cười: “Vậy làm phiền nương tử”. Nói xong lại lấy ra một túi tiền, cười nói: “Phu nhân biết nương tử vừa mới tân hôn, hiện giờ vội vã quấy rầy thật sự không nên. Đây là một chút tâm ý của phu nhân chúng ta”.
Khương Đào vội nói là nàng nên làm thôi, không thể khách khí như vậy.
Ma ma kia liên nhét túi tiền vào tay nàng: “Cứ cho là quà mừng của thái thái đi”.
Đợi nàng nhận rồi, người Vệ gia cũng không ở lâu, rất mau rời đi.
Lão thái gia và lão thái thái biết gia chủ tới tìm nàng, cũng không giữ nàng, nói: “Dù sao cũng là ở nhà gả ra, không cần chú ý cái gì mà ngày lại mặt. Rảnh rỗi tới thăm chúng ta là được”.
Vì thế Khương Đào bảo Khương Dương và Khương Lâm đi thu dọn đồ đạc, để Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam đi thuê xe, nghĩ tới một thư phòng kia nên dọn tới trong thành.
Bởi vì đã sớm muốn chuyển nhà nên Khương Đào và Khương Dương đã sớm gói ghém xong đồ đạc, chỉ có tiểu gia hỏa Khương Lâm là chưa an bài xong, Khương Đào thay nó gói hết chăn đệm, chính nó còn phải đếm ngón tay xem muốn mang cái gì.
Xe bò rất nhanh đã tới, Khương Đào chỉ để Thẩm Thời Ân và Khương Dương hỗ trợ, ba người bận cả một buổi sáng, dọn sách xong rồi mới cho hai xe qua để đựng sách, sau đó mới lên xe đi.
Tiểu Khương Lâm là nhàn nhã nhất, ra cửa như đi chơi, một tay ôm Tuyết Đoàn nhi, một tay xách một chiếc rổ, trong rổ là những con gà con Khương Đào mua, hiện giờ đã chăm rất tốt nhưng đáng tiếc hắn quản gia bất lực, gà bị Tuyết Đoàn nhi ăn mất chỉ còn ba con.
Tuy vậy cũng may là thiếu, nếu không thì đúng là không tiện mang đi.
Khương Đào kiểm kê một phen, thấy không thiếu thứ gì mới chào tạm biệt lão gia gia và lão thái thái.
Khương lão thái gia vẫn còn tốt, chỉ dặn dò bọn họ cẩn thận, nếu gặp khó khăn gì cứ về nhà.
Lão thái thái hốc mắt đỏ ửng, nước mắt cứ rơi không dừng lại.
Trong lòng Khương Dương cũng có chút không dễ chịu nhưng trước mặt người khác cũng không tiện tỏ ra quá nhiều, chỉ nói lão thái gia và lão thái thái chú ý sức khỏe, nói hắn rảnh sẽ về.
Nói xong, đoàn người bọn họ mới xuất phát.
Lúc ra khỏi thôn, Khương Đào nghĩ lại mấy tháng ở thôn Cây Hòe, tâm tình cũng có chút phức tạp.
Ngay từ đầu nàng đã hạ quyết tâm phải nhanh rời khỏi nơi này nhưng hai đệ đệ lại còn vướng bận nên đành phải sinh hoạt ở nhà cũ Khương gia. Mãi cho tới hiện tại, nàng rốt cuộc đã có thể làm theo ý mình, tự do sinh sống.
Thẩm Thời Ân thấy nàng yên lặng xuất thần, liền ôm bả vai nàng, nhẹ giọng an ủi: “Nếu nàng không bỏ được, sau này ta theo nàng về thăm là được”.
Khương Đào nhẹ nhàng cười cười, cũng không giải thích, mà là nói: “Vệ phu nhân phái người tới tìm ta, còn tặng một phần quà như vậy, nghĩ tới người bái phỏng hắn là rất quan trọng. Ta cũng hơi khó hiểu, ở tiểu thành này, ngay cả quan huyện phu nhân cũng phải nịnh hót bà ấy, còn có nhân vật gì đáng giá để bà ấy coi trọng như vậy”.
Nàng chỉ là thuận miệng nói ra nghĩ hoặc trong lòng, vốn không trông chờ Thẩm Thời Ân có thể phân tích được cái gì nhưng Thẩm Thời Ân nghe xong, trầm ngâm nói; “Tới quan huyện cũng phải nịnh hót Vệ gia, là Vệ gia từ kinh thành tới sao?”.
Khương Đào nghĩ nghĩ nói: “Lần đầu tiên gặp Vệ phu nhân, bà ấy nói hiện tại nhà họ cũng chỉ là thứ dân, kêu ta không cần giữ lễ tiết. Nghĩ tới chắc hẳn nhà họ từng làm quan, hơn nữa, hạ nhân nhà họ tiến lui chừng mực, Vệ phu nhân còn có khẩu âm kinh thành, nghĩ chắc ở kinh thành làm quan không nhỏ”. Nói nàng lại thì thầm, “Quan huyện phu nhân tính tình bộc trực, Vệ phu nhân không thích bà ấy lắm nên ta nghĩ là quan văn”.
Phẩm cấp cao, hơn nữa là quan văn, lại họ Vệ, xâu chuỗi manh mối lại, Thẩm Thời Ân rất nhanh đoán được lai lịch Vệ gia.
Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ cười với nàng: “Ngày thường không biết phu nhân thông tuệ như vậy, chỉ mới đi một lần đã có nhiều tin tức thế. Đáng tiếc phu nhân không phải nam tử, bằng không tiền đồ phía trước đúng là không thể xem thường”.
Khương Đào biết hắn là đang thổi cầu vồng thí. Nàng tự biết bản thân có bao nhiêu phân lượng, thông minh một chút nhưng tuyệt đối không nói tới hùng tài vĩ lược. Tuy vậy, loại khích lệ này vẫn khiến nàng rất vui vẻ.
Hai người cũng không nói, chàng nhìn thiếp, thiếp nhìn chàng, nhìn nhau nở nụ cười.
Khương Dương thật sự là nhìn không được, ho đánh tiếng.
Ý tứ rõ ràng như vậy, ở đây còn có người đó! Các người có thể tích lại ít lời nói lúc riêng tư có được không?!
Thường ngày chỉ biết Khương Lâm nói ngọt tới không muốn sống, không nghĩ tới tỷ phu hắn cũng là một bộ dạng như vậy.
Khương Dương bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Mà Tiêu Thế Nam bên cạnh hắn cũng là bộ dạng như gặp quỷ.
Bọn họ là anh em chơi chung từ nhỏ, quen biết mười mấy năm, còn chưa thấy hắn dỗ ai ngọt như vậy.
Chẳng lẽ nói hắn chưa hiểu hết vị ca ca này?
Nếu không phải ở đây có nhiều người, Tiêu Thế Nam cũng muốn hỏi một chút có phải ca ca hắn có vấn đề gì hay không.
………………
Bên Vệ gia, Vệ phu nhân cũng đã biết Khương Đào đáp ứng.
Cho ma ma và nha hoàn lui xuống, Vệ phu nhân nhịn không được thở ra, nói với Vệ đại nhân bên cạnh: “Tú nương kia nói mai có thể tới. Chuẩn bị chu toàn, ta cũng có thể đi bái phỏng Tô sư phó. Hy vọng chuyến này có thể thuận lợi, để Tô sư phó nhận nữ nhi chúng ta làm đồ đệ, được nàng dạy dỗ, như vậy hôn sự của nữ nhi chúng ta cũng thuận lợi”.
Trước đó, Vệ gia là một nhà hai văn thần, đương nhiên không cần phát sầu vì tiền đồ của nữ nhi. Mà hiện giờ, mấy năm nay Vệ lão thái gia lui xuống vị trí thủ phụ, Vệ đại nhân cũng lấy lý do về quê chiếu cố phụ thân bệnh nặng mà từ quan về quê, cả nhà thành dân thường, việc nhọc lòng đương nhiên cũng có rất nhiều.
Vệ phu nhân sinh được một trai một gái, nhi tử đi theo Vệ lão tiên sinh đọc sách nhưng cũng không cần lo lắng gì. Chỉ là nhi nữ làm bà có chút khó xử. Vệ Như trước mắt cũng đã mười ba, từ nhỏ được cả nhà nuông chiều. Thời điểm còn ở kinh thành, Vệ phu nhân nghĩ thầm cứ để nữ nhi ở nhà mấy năm sau xuất giá cũng không muộn, không vội vã đính hôn cho nàng. Hiện giờ hôn sự của nữ nhi lại khiến bà gặp chút khó khăn.
Đừng nhìn huyện thành này không lớn, người có tâm kế lại thực không ít,
Tần gia tới tìm Vệ gia sớm nhất, sau còn có hương thân phú gia khác, còn có một ít đã từng quen biết lão thái gia, còn có những nhà liên quan khác… Việc bọn họ cầu cũng đơn giản có hai việc, một là Vệ đại nhân thu học sinh, hai là muốn đánh chủ ý lên người Vệ Như, muốn kết thân gia với bọn họ.
Vệ phu nhân ở kinh thành còn chưa chọn được con rể vừa lòng, ở cái huyện thành nhỏ bé này lại càng không có khả năng!
Chỉ là việc Vệ đại nhân thu học sinh còn dễ, một người nói không nhận, người khác cũng chỉ nói người đọc sách thanh cao, yêu cầu với học sinh rất nghiêm khắc. Nhưng cự tuyệt nhiều người tới cửa hỏi cưới, bên ngoài khẳng định sẽ nói Vệ Như mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì. Nữ tử chưa lập gia đình mà phải chịu thanh danh như vậy chung quy cũng không tốt.
May mắn chính là mấy hôm trước, quan huyện phu nhân Hoàng thị lại tới cửa, Hoàng thị và Vệ phu nhân cũng không có đề tài gì chung, đơn giản đem những việc mới lạ tới kể cho Vệ phu nhân nghe.
Bà nói ngày trước binh lính thủ thành ở ban đêm cho một đại đội xe ngựa tiến vào kinh thành, trên giấy viết chính là Sở gia ở kinh thành.
Sinh ý của Sở gia trải dài khắp thiên hạ, Phù Dung tú trang ở huyện thành này chính là của nhà hắn. Sở Hạc Vinh mỗi năm đều tới kiểm toán, binh lính cũng nhận ra hắn, không hiếm lạ gì. Kỳ lạ là nhiều người nhiều ngựa như vậy, hơn nữa binh lính còn thấy Sở Hạc Vinh cung cung kính kính nói chuyện với người trong xe ngựa, xưng hô với đối phương là “Tô sư phó”.
Hoàng thị cũng không biết sâu xa trong đó, chỉ cảm thán nói: “Cũng không biết là nhân vật lợi hại nào để Sở thiếu gia cung kính như vậy”.
Nhưng Vệ phu nhân ở kinh thành nhiều năm, Hoàng thị không biết nhưng nàng lại lập tức đoán ra thân phận của đối phương – Sở lão thái thái giao hảo tốt, chỉ có Tô Như Thị danh gia thêu thùa!
Vị Tô đại gia này tổ tiên mười mấy đời đều làm thêu thùa, từ rất sớm đã phục vụ đồ thêu cho hoàng thất, nổi tiếng mấy trăm năm. Chỉ là sau đó Tô gia gặp nạn, cả nhà qua đời, chỉ còn một mình nàng nắm giữ bí kỹ tổ truyền.
Trong thiên hạ, phàm là nữ tử biết một chút thêu thùa đều sẽ biết bà.
Càng quan trọng là tài nghệ Tô sư phó ngay cả đương kim Thái Hậu và Thẩm Hoàng hậu quá cố cũng đã khen bà không dứt miệng, nếu là có thể được bà tán thưởng, chẳng khác nào gián tiếp được quý nhân trong cung tán thành.
Vệ phu nhân còn biết, vị Tô đại gia này cũng từng nhận đích nữ Ninh Bắc hầu phủ. Sau đó đích nữ đó bất hạnh qua đời, mấy năm nay Tô sư phó vẫn luôn đợi ở Sở gia, chỉ mỗi năm ngày sinh thần của Thái Hậu sẽ dâng tặng ít đồ thêu, còn tất cả thời gian còn lại đều không tiếp khách, không thêu thùa.
Khó được khi Tô sư phó xuất hiện tại huyện thành, Vệ phu nhân nghĩ có thể đem Vệ Như tới bên người Tô sư phó, mặc dù chỉ là đệ tử trên danh nghĩa, cũng là tốt – gần nhất cũng có thể danh chính ngôn thuận làm lý do chắn mấy người tới cửa làm mai, chỉ nói Vệ Như ở nhà học nghệ là được. Thứ hai là cũng tạo thanh danh tốt cho Vệ Như, sau này cũng tiện tìm mối hôn sự tốt.
Chỉ là Vệ phu nhân cũng không biết Tô đại gia là chuẩn bị ở đây hay chỉ là ở lại vài ngày ngắn ngủi, nghĩ tới nhà bái phỏng một lần, lúc này mới vội vàng tiễn Hoàng thị đi, sai người đi tìm Khương Đào, bảo nàng sớm đến làm y phục cho bà.
Vệ Thường Khiêm đang đọc sách ở một bên, nghe xong lời này bèn khép sách, thở dài nói: “Là ta liên lụy tới bà, ngay cả một kiện váy áo cũng phải đặt may”.
Vệ phu nhân đứng dậy thêm trà cho ông, “Là phu thê nửa đời rồi, sao còn nói với ta như vậy? Chỉ là một kiện y phục mà thôi, là chúng ta đi về vội vàng, cái gì cũng không kịp chuẩn bị nên trong lúc nhất thời mới có chút khó khăn, sao lại liên lụy được?”.
Vệ Thường Khiêm tự trách trong lòng, vỗ vỗ mu bàn tay của Vệ phu nhân.
Vệ phu nhân không nghĩ ông sẽ phiền lòng vì loại chuyện này, nói lảng đi: “Mấy ngày nay,ông cũng xem qua không ít học sinh, có ai vừa mắt ông không?”.
Vệ Thường Khiêm bất đắc dĩ nói: “Hoặc là đứa không có thiên phú hoặc là chính như Tần Tử Ngọc, có vài phần thiên phú nhưng phẩm tính giống nhau, đều không thể trọng dụng”.
Vệ phu nhân cười: “Không phải ánh mắt ông quá cao đi? Dù sao thu học sinh cũng chỉ để kinh thành bên kia biết ông nhàn rỗi ở nhà, lại không muốn cuốn vào phân tranh của triều đình, không bằng cứ lựa một đứa trước”.
Vệ Thường Khiêm nói không thể, “Chuyện như dạy học và giáo dục há có thể coi như trò đùa? Tuy là để người kinh thành yên tâm, ta mới quyết định thu học trò. Nhưng nếu thật sự bái sư, học sinh đó cũng là con rể, ta sẽ giáo dưỡng hắn hệt như nhi tử của chúng ta vậy, cho hắn mưu cầu tiền đồ. Hơn nữa vì đã nói không dính tới phân tranh triều đình, ta cũng không nghĩ tới thu người ở nhà làm quan đó, hoặc là học trò nhà có bối cảnh, bớt cho người nào có tâm lại nghĩ ta ở tiểu thành này còn không quên luồn cúi, mượn quan hệ, trồng nhân mạch”.
Biết đây là phu quân nhà mình kiên trì, Vệ phu nhân không dám nói gì, chỉ nói: “Trong nhà không có người làm quan, không có bối cảnh thì chỉ có học sinh nhà nghèo. Đáng tiếc con cháu nhà nghèo sợ là đến chuyện ông muốn nhận học sinh cũng không biết, những nhà đó cũng sẽ che chắn tin tức, chúng ta không thể dán bố cáo, vội vàng đi nói cho bọn họ…”.
Đạo lý này Vệ Thường Khiêm không phải không biết nhưng cũng chỉ có thể thở dài: “Nếu thật sự có duyên sư đồ thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt”.
Ở nhà chính Khương gia có hai người, một phụ nhân búi tóc tầm 35 tuổi, mặc một kiện áo xanh lá bên ngoài, một nha hoàn búi tóc song nha.
Khương Đào nhận ra hai người này đều là người bên cạnh Vệ phu nhân, trong lòng thấy kỳ quái, ma ma kia tiến lên nói: “Tiểu nương tử còn nhớ chúng ta? Chúng ta hầu hạ phu nhân Vệ gia. Trước đó tiểu nương tử đã đáp ứng làm công cho nhà phu nhân, hiện giờ tới kỳ hạn, phu nhân muốn hỏi một chút khi nào ngài rảnh rỗi qua phủ được?”.
Khương Đào nghe được lời này cũng thụ sủng nhược kinh. Nàng chẳng qua mới đi qua Vệ trạch một lần, gặp mặt Vệ phu nhân cũng chỉ có một lần, lúc ấy nàng có chút biểu hiện thưởng thức nhưng nàng cảm thấy chút thưởng thức ấy không tới mức sẽ phái riêng người tới tìm nàng.
Trừ phi là Vệ phu nhân có việc gấp muốn dùng nàng.
“Không biết có phải phu nhân sắp đi bái phỏng?”.
Ma ma kia cười nói: “Nương tử thông tuệ, phu nhân chúng ta đúng là muốn ra ngoài bái phỏng, một làm một kiện y phục tốt một chút. Không biết hai ngày này nương tử có tiện hay không?”.
Khương Đào vốn định ở Khương gia qua ngày thứ ba để lại mặt, sau đó dọn nhà xong tới Vệ gia báo danh. Tuy vậy, nếu đáp ứng làm công cho Vệ gia, sớm hai ngày hay muộn hai ngày cũng không có gì khác biệt, hơn nữa Vệ phu nhân cũng đã sai người tới tìm nàng, nghĩ tới người gặp lần này rất quan trọng.
Cho nên Khương Đào gật đầu nói: “Nếu phu nhân có việc, ta hôm nay sẽ thu thập một chút rồi dọn vào thành. Sáng sớm ngày mai sẽ tới phủ. Ma ma coi như vậy có được không?”.
Ma ma cười: “Vậy làm phiền nương tử”. Nói xong lại lấy ra một túi tiền, cười nói: “Phu nhân biết nương tử vừa mới tân hôn, hiện giờ vội vã quấy rầy thật sự không nên. Đây là một chút tâm ý của phu nhân chúng ta”.
Khương Đào vội nói là nàng nên làm thôi, không thể khách khí như vậy.
Ma ma kia liên nhét túi tiền vào tay nàng: “Cứ cho là quà mừng của thái thái đi”.
Đợi nàng nhận rồi, người Vệ gia cũng không ở lâu, rất mau rời đi.
Lão thái gia và lão thái thái biết gia chủ tới tìm nàng, cũng không giữ nàng, nói: “Dù sao cũng là ở nhà gả ra, không cần chú ý cái gì mà ngày lại mặt. Rảnh rỗi tới thăm chúng ta là được”.
Vì thế Khương Đào bảo Khương Dương và Khương Lâm đi thu dọn đồ đạc, để Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam đi thuê xe, nghĩ tới một thư phòng kia nên dọn tới trong thành.
Bởi vì đã sớm muốn chuyển nhà nên Khương Đào và Khương Dương đã sớm gói ghém xong đồ đạc, chỉ có tiểu gia hỏa Khương Lâm là chưa an bài xong, Khương Đào thay nó gói hết chăn đệm, chính nó còn phải đếm ngón tay xem muốn mang cái gì.
Xe bò rất nhanh đã tới, Khương Đào chỉ để Thẩm Thời Ân và Khương Dương hỗ trợ, ba người bận cả một buổi sáng, dọn sách xong rồi mới cho hai xe qua để đựng sách, sau đó mới lên xe đi.
Tiểu Khương Lâm là nhàn nhã nhất, ra cửa như đi chơi, một tay ôm Tuyết Đoàn nhi, một tay xách một chiếc rổ, trong rổ là những con gà con Khương Đào mua, hiện giờ đã chăm rất tốt nhưng đáng tiếc hắn quản gia bất lực, gà bị Tuyết Đoàn nhi ăn mất chỉ còn ba con.
Tuy vậy cũng may là thiếu, nếu không thì đúng là không tiện mang đi.
Khương Đào kiểm kê một phen, thấy không thiếu thứ gì mới chào tạm biệt lão gia gia và lão thái thái.
Khương lão thái gia vẫn còn tốt, chỉ dặn dò bọn họ cẩn thận, nếu gặp khó khăn gì cứ về nhà.
Lão thái thái hốc mắt đỏ ửng, nước mắt cứ rơi không dừng lại.
Trong lòng Khương Dương cũng có chút không dễ chịu nhưng trước mặt người khác cũng không tiện tỏ ra quá nhiều, chỉ nói lão thái gia và lão thái thái chú ý sức khỏe, nói hắn rảnh sẽ về.
Nói xong, đoàn người bọn họ mới xuất phát.
Lúc ra khỏi thôn, Khương Đào nghĩ lại mấy tháng ở thôn Cây Hòe, tâm tình cũng có chút phức tạp.
Ngay từ đầu nàng đã hạ quyết tâm phải nhanh rời khỏi nơi này nhưng hai đệ đệ lại còn vướng bận nên đành phải sinh hoạt ở nhà cũ Khương gia. Mãi cho tới hiện tại, nàng rốt cuộc đã có thể làm theo ý mình, tự do sinh sống.
Thẩm Thời Ân thấy nàng yên lặng xuất thần, liền ôm bả vai nàng, nhẹ giọng an ủi: “Nếu nàng không bỏ được, sau này ta theo nàng về thăm là được”.
Khương Đào nhẹ nhàng cười cười, cũng không giải thích, mà là nói: “Vệ phu nhân phái người tới tìm ta, còn tặng một phần quà như vậy, nghĩ tới người bái phỏng hắn là rất quan trọng. Ta cũng hơi khó hiểu, ở tiểu thành này, ngay cả quan huyện phu nhân cũng phải nịnh hót bà ấy, còn có nhân vật gì đáng giá để bà ấy coi trọng như vậy”.
Nàng chỉ là thuận miệng nói ra nghĩ hoặc trong lòng, vốn không trông chờ Thẩm Thời Ân có thể phân tích được cái gì nhưng Thẩm Thời Ân nghe xong, trầm ngâm nói; “Tới quan huyện cũng phải nịnh hót Vệ gia, là Vệ gia từ kinh thành tới sao?”.
Khương Đào nghĩ nghĩ nói: “Lần đầu tiên gặp Vệ phu nhân, bà ấy nói hiện tại nhà họ cũng chỉ là thứ dân, kêu ta không cần giữ lễ tiết. Nghĩ tới chắc hẳn nhà họ từng làm quan, hơn nữa, hạ nhân nhà họ tiến lui chừng mực, Vệ phu nhân còn có khẩu âm kinh thành, nghĩ chắc ở kinh thành làm quan không nhỏ”. Nói nàng lại thì thầm, “Quan huyện phu nhân tính tình bộc trực, Vệ phu nhân không thích bà ấy lắm nên ta nghĩ là quan văn”.
Phẩm cấp cao, hơn nữa là quan văn, lại họ Vệ, xâu chuỗi manh mối lại, Thẩm Thời Ân rất nhanh đoán được lai lịch Vệ gia.
Hắn cũng không nói gì thêm, chỉ cười với nàng: “Ngày thường không biết phu nhân thông tuệ như vậy, chỉ mới đi một lần đã có nhiều tin tức thế. Đáng tiếc phu nhân không phải nam tử, bằng không tiền đồ phía trước đúng là không thể xem thường”.
Khương Đào biết hắn là đang thổi cầu vồng thí. Nàng tự biết bản thân có bao nhiêu phân lượng, thông minh một chút nhưng tuyệt đối không nói tới hùng tài vĩ lược. Tuy vậy, loại khích lệ này vẫn khiến nàng rất vui vẻ.
Hai người cũng không nói, chàng nhìn thiếp, thiếp nhìn chàng, nhìn nhau nở nụ cười.
Khương Dương thật sự là nhìn không được, ho đánh tiếng.
Ý tứ rõ ràng như vậy, ở đây còn có người đó! Các người có thể tích lại ít lời nói lúc riêng tư có được không?!
Thường ngày chỉ biết Khương Lâm nói ngọt tới không muốn sống, không nghĩ tới tỷ phu hắn cũng là một bộ dạng như vậy.
Khương Dương bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Mà Tiêu Thế Nam bên cạnh hắn cũng là bộ dạng như gặp quỷ.
Bọn họ là anh em chơi chung từ nhỏ, quen biết mười mấy năm, còn chưa thấy hắn dỗ ai ngọt như vậy.
Chẳng lẽ nói hắn chưa hiểu hết vị ca ca này?
Nếu không phải ở đây có nhiều người, Tiêu Thế Nam cũng muốn hỏi một chút có phải ca ca hắn có vấn đề gì hay không.
………………
Bên Vệ gia, Vệ phu nhân cũng đã biết Khương Đào đáp ứng.
Cho ma ma và nha hoàn lui xuống, Vệ phu nhân nhịn không được thở ra, nói với Vệ đại nhân bên cạnh: “Tú nương kia nói mai có thể tới. Chuẩn bị chu toàn, ta cũng có thể đi bái phỏng Tô sư phó. Hy vọng chuyến này có thể thuận lợi, để Tô sư phó nhận nữ nhi chúng ta làm đồ đệ, được nàng dạy dỗ, như vậy hôn sự của nữ nhi chúng ta cũng thuận lợi”.
Trước đó, Vệ gia là một nhà hai văn thần, đương nhiên không cần phát sầu vì tiền đồ của nữ nhi. Mà hiện giờ, mấy năm nay Vệ lão thái gia lui xuống vị trí thủ phụ, Vệ đại nhân cũng lấy lý do về quê chiếu cố phụ thân bệnh nặng mà từ quan về quê, cả nhà thành dân thường, việc nhọc lòng đương nhiên cũng có rất nhiều.
Vệ phu nhân sinh được một trai một gái, nhi tử đi theo Vệ lão tiên sinh đọc sách nhưng cũng không cần lo lắng gì. Chỉ là nhi nữ làm bà có chút khó xử. Vệ Như trước mắt cũng đã mười ba, từ nhỏ được cả nhà nuông chiều. Thời điểm còn ở kinh thành, Vệ phu nhân nghĩ thầm cứ để nữ nhi ở nhà mấy năm sau xuất giá cũng không muộn, không vội vã đính hôn cho nàng. Hiện giờ hôn sự của nữ nhi lại khiến bà gặp chút khó khăn.
Đừng nhìn huyện thành này không lớn, người có tâm kế lại thực không ít,
Tần gia tới tìm Vệ gia sớm nhất, sau còn có hương thân phú gia khác, còn có một ít đã từng quen biết lão thái gia, còn có những nhà liên quan khác… Việc bọn họ cầu cũng đơn giản có hai việc, một là Vệ đại nhân thu học sinh, hai là muốn đánh chủ ý lên người Vệ Như, muốn kết thân gia với bọn họ.
Vệ phu nhân ở kinh thành còn chưa chọn được con rể vừa lòng, ở cái huyện thành nhỏ bé này lại càng không có khả năng!
Chỉ là việc Vệ đại nhân thu học sinh còn dễ, một người nói không nhận, người khác cũng chỉ nói người đọc sách thanh cao, yêu cầu với học sinh rất nghiêm khắc. Nhưng cự tuyệt nhiều người tới cửa hỏi cưới, bên ngoài khẳng định sẽ nói Vệ Như mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì. Nữ tử chưa lập gia đình mà phải chịu thanh danh như vậy chung quy cũng không tốt.
May mắn chính là mấy hôm trước, quan huyện phu nhân Hoàng thị lại tới cửa, Hoàng thị và Vệ phu nhân cũng không có đề tài gì chung, đơn giản đem những việc mới lạ tới kể cho Vệ phu nhân nghe.
Bà nói ngày trước binh lính thủ thành ở ban đêm cho một đại đội xe ngựa tiến vào kinh thành, trên giấy viết chính là Sở gia ở kinh thành.
Sinh ý của Sở gia trải dài khắp thiên hạ, Phù Dung tú trang ở huyện thành này chính là của nhà hắn. Sở Hạc Vinh mỗi năm đều tới kiểm toán, binh lính cũng nhận ra hắn, không hiếm lạ gì. Kỳ lạ là nhiều người nhiều ngựa như vậy, hơn nữa binh lính còn thấy Sở Hạc Vinh cung cung kính kính nói chuyện với người trong xe ngựa, xưng hô với đối phương là “Tô sư phó”.
Hoàng thị cũng không biết sâu xa trong đó, chỉ cảm thán nói: “Cũng không biết là nhân vật lợi hại nào để Sở thiếu gia cung kính như vậy”.
Nhưng Vệ phu nhân ở kinh thành nhiều năm, Hoàng thị không biết nhưng nàng lại lập tức đoán ra thân phận của đối phương – Sở lão thái thái giao hảo tốt, chỉ có Tô Như Thị danh gia thêu thùa!
Vị Tô đại gia này tổ tiên mười mấy đời đều làm thêu thùa, từ rất sớm đã phục vụ đồ thêu cho hoàng thất, nổi tiếng mấy trăm năm. Chỉ là sau đó Tô gia gặp nạn, cả nhà qua đời, chỉ còn một mình nàng nắm giữ bí kỹ tổ truyền.
Trong thiên hạ, phàm là nữ tử biết một chút thêu thùa đều sẽ biết bà.
Càng quan trọng là tài nghệ Tô sư phó ngay cả đương kim Thái Hậu và Thẩm Hoàng hậu quá cố cũng đã khen bà không dứt miệng, nếu là có thể được bà tán thưởng, chẳng khác nào gián tiếp được quý nhân trong cung tán thành.
Vệ phu nhân còn biết, vị Tô đại gia này cũng từng nhận đích nữ Ninh Bắc hầu phủ. Sau đó đích nữ đó bất hạnh qua đời, mấy năm nay Tô sư phó vẫn luôn đợi ở Sở gia, chỉ mỗi năm ngày sinh thần của Thái Hậu sẽ dâng tặng ít đồ thêu, còn tất cả thời gian còn lại đều không tiếp khách, không thêu thùa.
Khó được khi Tô sư phó xuất hiện tại huyện thành, Vệ phu nhân nghĩ có thể đem Vệ Như tới bên người Tô sư phó, mặc dù chỉ là đệ tử trên danh nghĩa, cũng là tốt – gần nhất cũng có thể danh chính ngôn thuận làm lý do chắn mấy người tới cửa làm mai, chỉ nói Vệ Như ở nhà học nghệ là được. Thứ hai là cũng tạo thanh danh tốt cho Vệ Như, sau này cũng tiện tìm mối hôn sự tốt.
Chỉ là Vệ phu nhân cũng không biết Tô đại gia là chuẩn bị ở đây hay chỉ là ở lại vài ngày ngắn ngủi, nghĩ tới nhà bái phỏng một lần, lúc này mới vội vàng tiễn Hoàng thị đi, sai người đi tìm Khương Đào, bảo nàng sớm đến làm y phục cho bà.
Vệ Thường Khiêm đang đọc sách ở một bên, nghe xong lời này bèn khép sách, thở dài nói: “Là ta liên lụy tới bà, ngay cả một kiện váy áo cũng phải đặt may”.
Vệ phu nhân đứng dậy thêm trà cho ông, “Là phu thê nửa đời rồi, sao còn nói với ta như vậy? Chỉ là một kiện y phục mà thôi, là chúng ta đi về vội vàng, cái gì cũng không kịp chuẩn bị nên trong lúc nhất thời mới có chút khó khăn, sao lại liên lụy được?”.
Vệ Thường Khiêm tự trách trong lòng, vỗ vỗ mu bàn tay của Vệ phu nhân.
Vệ phu nhân không nghĩ ông sẽ phiền lòng vì loại chuyện này, nói lảng đi: “Mấy ngày nay,ông cũng xem qua không ít học sinh, có ai vừa mắt ông không?”.
Vệ Thường Khiêm bất đắc dĩ nói: “Hoặc là đứa không có thiên phú hoặc là chính như Tần Tử Ngọc, có vài phần thiên phú nhưng phẩm tính giống nhau, đều không thể trọng dụng”.
Vệ phu nhân cười: “Không phải ánh mắt ông quá cao đi? Dù sao thu học sinh cũng chỉ để kinh thành bên kia biết ông nhàn rỗi ở nhà, lại không muốn cuốn vào phân tranh của triều đình, không bằng cứ lựa một đứa trước”.
Vệ Thường Khiêm nói không thể, “Chuyện như dạy học và giáo dục há có thể coi như trò đùa? Tuy là để người kinh thành yên tâm, ta mới quyết định thu học trò. Nhưng nếu thật sự bái sư, học sinh đó cũng là con rể, ta sẽ giáo dưỡng hắn hệt như nhi tử của chúng ta vậy, cho hắn mưu cầu tiền đồ. Hơn nữa vì đã nói không dính tới phân tranh triều đình, ta cũng không nghĩ tới thu người ở nhà làm quan đó, hoặc là học trò nhà có bối cảnh, bớt cho người nào có tâm lại nghĩ ta ở tiểu thành này còn không quên luồn cúi, mượn quan hệ, trồng nhân mạch”.
Biết đây là phu quân nhà mình kiên trì, Vệ phu nhân không dám nói gì, chỉ nói: “Trong nhà không có người làm quan, không có bối cảnh thì chỉ có học sinh nhà nghèo. Đáng tiếc con cháu nhà nghèo sợ là đến chuyện ông muốn nhận học sinh cũng không biết, những nhà đó cũng sẽ che chắn tin tức, chúng ta không thể dán bố cáo, vội vàng đi nói cho bọn họ…”.
Đạo lý này Vệ Thường Khiêm không phải không biết nhưng cũng chỉ có thể thở dài: “Nếu thật sự có duyên sư đồ thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt”.