Chương 70
Sau khi Khương Đào về nhà lại nướng bánh mì.
Hai hàng xóm của nàng, Vương thị mặt tròn và Lý thị cao gầy, đã chiếu cố nàng rất nhiều nên sau khi nướng xong Khương Đào đều tặng mỗi người một ít.
Tuy rằng không phải đồ gì quý nhưng bột mì cũng đã coi như lương thực tốt rồi, hơn nữa cũng là món mới nên hai người rất cao hứng, lại tới la cà hàn huyên với nàng.
Các nàng rất tò mò vì sao Khương Đào không ở nhà cũ.
Bởi vì trong thành không thể so với nông thôn, ở nông thôn, nam nữ đều phải xuống ruộng làm việc, còn người thành phố lại làm nghề thủ công kiếm ăn.
Nữ nhân không dễ kiếm việc làm cho nên đều là nam nhân làm bên ngoài, còn nữ nhân ở nhà nấu cơm dạy con.
Khương Đào cũng không giấu giếm, nói cho các nàng: “Ta không ở nhà là vì ta cũng tìm được công việc, đi làm tú nương cho nhà người khác. Gia chủ trước đó muốn tiếp khách, ta bận năm sáu hôm mới làm ra được đồ mới, đã nhiều ngày không cần làm vì gia chủ cho ta nghĩ một tuần”.
Hai hàng xóm nghe xong lập tức cả kinh nói: “Còn có chuyện tốt như vậy? Chủ nhà của muội cũng thật tốt quá”.
Nữ nhân tìm việc vốn đã rất khó, hơn nữa, các nàng ở trong thành ngần ấy năm cũng không ai nghe nói làm năm ngày được nghỉ mười ngày cả.
Lý thị có chút ngượng ngùng hỏi: “Có thể hỏi một chút về tiền tiêu ở nhà muội không?”.
Chuyện tiền nong dù là ở thời đại nào cũng là chuyện riêng tư, Vương thị nghe xong liền quắc mắt nhìn nàng.
Khương Đào có ấn tượng rất tốt với hai vị hàng xóm nhiệt tình này nên không bực bội nhưng dù sao cũng là chuyện riêng tư, nàng cũng không thể nói quá tỉ mỉ được: “Trước đó, muội làm sau đó mang tới tú trang bán lấy tiền, sau được người khác giới thiệu tới chỗ gia chủ hiện tại, lúc ấy thêu thếm ba đai buộc trán, năm túi tiền, tiền vốn chỉ hơn hai lượng, gia chủ đưa ta hai mươi lượng”.
Vương thị và Lý thị nghe xong liền líu cả lưỡi. Hai mươi lượng cũng đủ để một nhà ở trong thành sinh hoạt một năm! Hơn nữa, vừa ra tay là hai mươi lượng, tiền tiêu vặt khẳng định không thấp!
Cũng khó trách tại sau Khương Đào dùng bột mì làm cái bánh mì gì mà ban đầu nướng còn bỏ đi hết, tốn không biết bao nhiêu mà nàng cũng không thấy đau lòng.
Vương thị giơ ngón cái nói: “Nhìn không ra tiểu nương tử muội có bản lĩnh như vậy, cũng khó trách nhà muội chiều muội như đứa trẻ”.
Nếu là nam nhân nhà nàng cũng có thể kiếm một lần được 10 – 20 lượng, nàng cũng có thể cung phụng hắn như Bồ Tát sống!
Khương Đào cười cười, nói: “Cũng không liên quan tới chuyện tiền nong, từ trước tới này, muội đều ở nhà thêu thùa, cũng chỉ tranh thủ được mấy đồng bạc, bọn họ đối với muội cũng rất tốt”.
Vương thị khen nàng một hồi. Trước còn nghĩ tuy Khương Đào không có cha mẹ, trượng phu còn là khổ dịch, mệnh rất khổ nhưng sau đó, xem ra người nhà nàng đối với nàng rất tốt, nghĩ tới có người nhà biết yêu thương như vậy, khổ một chút có đáng là bao. Trước mắt mới biết nàng tự có bản lĩnh như vậy, nam nhân của nàng kiếm được tiền không không quan trọng, đâu sẽ chịu khổ đâu! Bản lĩnh của nàng mới chính là sự bảo đảm lớn nhất!
Lý thị hỏi xong cũng không nói gì, trầm mặc thật lấu sau mới có chút sợ hãi hỏi: “Tiểu nương tử, gia chủ nhà muội còn nhận người không? Kỳ thật ta cũng biết làm chút việc thêu thùa”.
Lời này hỏi có chút đột ngột, Vương thị nghe xong cũng nhíu mày nhìn nàng nhưng Lý thị lại cúi đầu, không nhìn.
Khương Đào không để bụng mà nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện đó muội chưa từng hỏi qua. Hơn nữa, không sợ hai vị tỷ tỷ chê cười, muội nói có hơi khoa trương nhưng muội không phải thêu thùa bình thường, người bình thường có lẽ sẽ không làm được”.
Nói xong, nàng cầm kim chỉ với khay đan, hạ kim thêu ra một đóa hoa đào.
Vương thị và Lý thị nhìn liền kinh ngạc. Thời đại này vốn dĩ không nữ tử nào không biết một ít thêu thùa nhưng đều là may quần áo với giày, rất ít người thêu hoa văn lên quần áo. Càng đừng nói tới việc tỉ mỉ phác họa ra, cầm kim chỉ thêu là thành. Hơn nữa, hình dáng đẹp như vậy cũng không biết thêu xong sẽ còn đẹp tới mức nào.
Khương Đào nói quá khiêm tốn! Tài nghệ như vậy nào phải người bình thường không làm được? Rõ ràng là các nàng còn chưa thấy qua, nghĩ cũng không dám nghĩ!
Lý thị thẹn thùng cười cười, tự biết xấu hổ nói: “Là ta suy nghĩ nhiều rồi, nhà ta còn có việc nên về trước, hai người cứ từ từ nói”.
Khương Đào nhìn nàng đi ra, hỏi Vương thị: “Có phải muội nói chuyện không xuôi tai, mạo phạm tới Lý tỷ rồi không?”.
Vương thị lắc đầu, nói thầm với Khương Đào: “Là nhà nàng thật sự có chuyện. Muội đừng trách nàng ấy nói chuyện đường đột, nàng ấy cũng không phải người như vậy”.
Khương Đào muốn hỏi có chuyện gì nhưng cảm thấy bản thân không quá thân quen với các nàng, dò hỏi chuyện riêng tư cũng không được tốt lắm.
Tuy vậy không đợi nàng đặt câu hỏi, Vương thị nói tiếp: “Lý tỷ tỷ của muội là tái giá, còn mang theo một nữ nhi. Trước khi tái giá với hán tử này khá tốt, tuy không có bản lĩnh to lớn gì nhưng cũng là đầu bếp ở tửu lâu, cũng coi như không lo chuyện ăn uống. Chỉ là không nghĩ tới cuối năm trước, tửu lâu kia phá sản, hắn chướng mắt tiệm cơm nhỏ, muốn tới đại tửu lâu làm công. Nhưng trong thành này, tửu lâu nhà nào cũng bỏ một số tiền lớn mời tới, ai dám dễ dàng đổi đầu bếp? Dù hắn chỉ là phó bếp, không làm được mấy món đặc sắc thì ai muốn mời hắn. Cứ như vậy nam nhân như hắn nhàn rỗi mấy tháng ở nhà, trước thấy còn là người thật thà, ai dè lại không biết nhiễm thói uống rượu ở đâu, uống xong liền chửi đánh Lý thị. Đã nhiều ngày như vậy thì hết sức chịu đựng, nói tiền bạc trong nhà đã dùng sắp hết, muốn gả nữ nhi đi, dùng sinh lễ trợ cấp trong nhà…”
Khương Đào nghe xong liền nhíu mày nói: “Nữ tử thành hôn là việc cả đời, nếu vì sính lễ thì nàng có thể tìm được người trong sạch sao?”.
Vương thị nói còn không phải sao!
“Cho nên những nam nhân kia không phải là góa vợ thì chính là muốn nạp tiểu thiếp, nhà mẹ đẻ của Lý tỷ lại không có ai, chỉ có thể khóc trước mặt ta”. Vương thị nói xong liền thở dài, “Cho nên nàng mới hỏi thăm những cái đó, nàng cũng là gấp tới không có biện pháp khác, muội cũng đừng nên trách nàng ấy”.
Khương Đào lắc đầu nói sẽ không.
Đề tài có chút nghiêm trọng, Khương Đào cũng không biết nói gì cho phải, chỉ là cảm thấy rầu rĩ trong lòng. Cuộc sống hiện tại của nàng không tính là giàu có nhưng kỳ thật cũng không quá khổ, bản thân dần quên mất nữ tử ở thời đại này khổ cỡ nào.
Vương thị thấy nàng nhíu mi, cười an ủi nàng: “Ta chỉ là thuận miệng nói với muội, muội cũng không cần lo lắng quá. Nữ nhân thiên hạ này đều là như vậy, vội vội vàng vàng mà cũng đã là cả một đời rồi”.
Các nàng đang nói chuyện, đột nhiên từ giếng trời truyền tới tiếng gà kêu thảm thiết.
Khương Đào đi ra ngoài thấy không biết Tuyết Đoàn nhi nhảy vào chuồng gà từ bao giờ, đang đuổi bắt gà.
Trước đó, Vương thị thấy Tuyết Đoàn nhi đi bộ trong sân, sau Khương Lâm nói cho nàng biết là mèo hoang tỷ tỷ nhặt ở trên núi về nên cũng không thấy lạ nên lúc này thấy được nàng cũng nói: “Mèo con này nhà muội càng ngày càng hiếu động, rào tre cao nửa người cũng nhảy vào được. Muội mau bắt nó ra không thì gà nhà muội đều bay hết rồi”.
Chuồng gà là do Thẩm Thời Ân làm, cột mấy cái cọc làm rào tre cao nửa người, lấy một miếng đất nho nhỏ. Mấy con gà mang từ thôn Cây Hòe tới, nuôi tới bây giờ cũng đã rất khá rồi.
Tuy vậy lúc mang tới là ba con, hiện tại chỉ còn hai. Không cần tra cũng biết là Tuyết Đoàn nhi ăn vụng mất lúc nào. Vật nhỏ này đúng là trộm gà, trong nhà cũng không thấy máu gà và lông, thật giống như con gà tan vào không khí rồi, nếu không phải Khương Đào hôm nào cũng khóa kỹ cửa sổ, trị an ở hẻm Trà Hồ cũng rất tốt, không thì nàng hoài nghĩ rằng có phải có người trèo cửa vào trộm gà hay không.
Khương Đào lúc bận còn không lo được việc nhà, càng đừng nói tới Tuyết Đoàn nhi, đều là hai huynh đệ Khương Dương chăm nó.
Cho nên Khương Đào không tức, cười gọi nó một tiếng. Tuyết Đoàn nhi nghe được liền nhảy ra khỏi chuồng tới bên chân nàng cọ cọ.
Bộ dạng thân mật lấy lòng này cũng chọc cười Vương thị, nói: “Mèo con này thật kỳ lạ, còn có thể nghe hiểu tiếng người nữa, tỷ lớn như vậy còn chưa thấy qua bao giờ”.
Khương Đào bế Tuyết Đoàn nhi lên, phát hiện mới có mấy ngày mà tiểu gia hỏa này đúng là gầy đi nhiều, có thể sờ được xương rồi.
Có tiểu gia hảo này ngắt lời, không khí trầm trọng trước đó cũng tan đi không ít.
Khương Đào hỏi Vương thị có biết ở đâu có bán gà con không, nàng muốn mua về mấy con. Rốt cuộc, Tuyết Đoàn nhi càng ngày càng lớn, ăn uống sẽ tốn nhiều hơn trước, gà trong nhà đều cần bổ sung.
Vương thị nói: “Vào đông mua gà con rẻ vì đều sợ nuôi không được, chịu không được lạnh nên bán rất rẻ. Hiện tại trời ấm, gà con tùy tiện cho ăn cho uống cũng lớn được, nhà nhà đều nuôi lớn rồi bán, rất khó mua”.
Khương Đào gật đầu nói: “Muội chỉ mua mấy con, trứng gà cũng được, cho đứa nhỏ này bữa ăn ngon cũng tốt, rất cần thiết”.
Vương thị nói: “Nếu bắt buộc phải mua một hai con thì nhà Lý tỷ tỷ mấy năm nay có nuôi vài con gà, hiện tại là không ăn được, tỷ đưa muội tới nhà nàng chọn vài con”.
Nói xong Vương thị mang Khương Đào tới cách vách.
Nhà Lý thị không đóng cửa, Vương thị thân với nàng như tỷ muội, cũng không chú ý đưa Khương Đào tới giếng trời nhà nàng rồi kêu Lý thị.
Chỉ là các nàng tới không khéo, Vương thị còn chưa mở miệng liền nghe được tiếng đập phá đồ trong nhà.
Có tiếng nam nhân mắng ầm lên: “Lão tử sao lại cưới phải cái đồ sao chổi như ngươi, còn mang theo một cái của nợ, hại lão tử làm đầu bếp cũng không được, hiện tại xui tới mức sống không xong. Ngươi còn dám khóc? Ta nói đưa của nợ kia làm vợ kế của Trương lão gia, người ta còn cho chúng ta một trăm lượng! Một trăm lượng là bao nhiêu tiền ngươi không biết sao? Nhà chúng ta ăn uống mấy năm cũng không cần lo nghĩ”.
Lời nói của nam nhân này ngày càng khó nghe, Lý thị lại chỉ dám nức nở nghẹn ngào, cãi cũng không dám cãi lại.
Vương thị kéo Khương Đào ra khỏi nhà nàng, áy náy nói: “Hôm nay tới không khéo, muộn chút nữa ta mang muội sang”.
Khương Đào cũng không có tâm tình, gật đầu nói được, hai người ai về nhà nấy.
Buổi chiều, Khương Đào cũng không có chuyện gì làm, ăn bánh mì xong nàng cầm giẻ lau lau rửa rửa.
Không biết có phải vì nàng vẫn luôn nghĩ tới chuyện của Lý thị hay không mà loáng thoáng còn nghe thấy tiếng mắng và tiếng khóc.
Trời muộn chút nữa, bọn Khương Dương và Thẩm Thời Ân đã trở về.
Khương Đào đã nấu cơm xong, hỏi tối bọn họ muốn ăn cái gì.
Khương Lâm ăn nhiều hồ lô, miệng còn dính ít đường, nghe vậy lập tức thành thật lắc đầu, “Ăn đường hồ lô no rồi, giờ ăn không vô”.
Tiêu Thế Nam cười ha hả nói: “A Lâm mải chơi, Tiểu Vinh ca nói bao hắn một sạp hồ lô, để hắn mỗi ngày đi học ăn một xiên. A Dương nói không được chiều đệ ấy, không được lãng phí. A Lâm vừa nghe thì nóng vội, nói nếu sau này không thể ăn thì hôm nay ăn cho no cũng được. A Dương nói được, thế là hắn ở bên sạp ăn tận ba, bốn xiên, dọa cả Tiểu Vinh ca rồi, hắn sợ A Lâm ăn nhiều quá không tốt nên khuyên can mãi đệ ấy mới ngưng lại”.
“Đệ ấy”. Khương Đào tức giận xoa xoa cái bụng phình của hắn, “Vì một miếng ăn mà thân thể không tốt phải làm sao đây?”.
Khương Lâm được nàng xoa rất thoải mái, thở dài một hơi nói:”Cháu trai lớn… Không phải, đệ thấy Tiểu Vinh ca ca rất hào phóng nhưng ca ca nhất quyết không cho, chỉ cho đệ ăn lúc này nên đệ mới nhịn không được”.
Khương Dương cũng tức giận nói: “Người ta hào phóng là chuyện của họ, chút tiền ấy với huynh ấy không đáng nhưng chúng ta cũng không thể chiếm tiện nghi của họ được”.
“Đệ đâu có lợi dụng huynh ấy”. Khương Lâm nói, “Là tỷ tỷ nói chúng ta là người một nhà mà, đệ làm nũng với huynh ấy, huynh ấy thích mới mua cho đệ ăn. Tỷ tỷ cũng thường mua điểm tâm cho đệ mà, chẳng lẽ cũng là đệ chiếm tiện nghi của tỷ ấy?”.
Khương Dương nói không giống nhau, Khương Lâm lại hỏi không giống chỗ nào?
Mắt thấy hai huynh đệ chuẩn bị cãi nhau, Khương Đào lập tức chen ngang nói: “Tỷ biết A Lâm không phải hài tử không biết nặng nhẹ nhưng về sau cũng không thể để cho Tiểu Vinh ca ca tiêu tiền cho đệ, biết không?”.
Khương Lâm dựa vào lòng nàng, gật đầu, lại trộm thì thầm bên tai nàng: “Kỳ thật kể cả ca ca không nói, đệ cũng sẽ không để Tiểu Vinh ca ca bao đệ sạp hồ lô đường. Chỉ là đệ thấy hơi mất mát, ít nhất hôm nay được ăn no cái bụng”.
Khương Đào vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, ôm lấy tiểu tử này lắc lắc.
Tiểu Khương Lâm lập tức không cười được nữa, một tay che miệng, tay còn lại vội giữ chặt ống tay áo của tỷ tỷ hắn, xin tha: “Tỷ tỷ đừng lắc, đệ buồn nôn”.
Nói xong liền nhảy xuống khỏi người Khương Đào, chạy ra ngoài.
Tiếng Khương Lâm nôn khan từ truyền ra, không nói bọn Khương Đào, kể cả Khương Dương vừa cãi nhau với hắn cũng nhịn không được cười thành tiếng.
Sau khi Khương Đào về nhà lại nướng bánh mì.
Hai hàng xóm của nàng, Vương thị mặt tròn và Lý thị cao gầy, đã chiếu cố nàng rất nhiều nên sau khi nướng xong Khương Đào đều tặng mỗi người một ít.
Tuy rằng không phải đồ gì quý nhưng bột mì cũng đã coi như lương thực tốt rồi, hơn nữa cũng là món mới nên hai người rất cao hứng, lại tới la cà hàn huyên với nàng.
Các nàng rất tò mò vì sao Khương Đào không ở nhà cũ.
Bởi vì trong thành không thể so với nông thôn, ở nông thôn, nam nữ đều phải xuống ruộng làm việc, còn người thành phố lại làm nghề thủ công kiếm ăn.
Nữ nhân không dễ kiếm việc làm cho nên đều là nam nhân làm bên ngoài, còn nữ nhân ở nhà nấu cơm dạy con.
Khương Đào cũng không giấu giếm, nói cho các nàng: “Ta không ở nhà là vì ta cũng tìm được công việc, đi làm tú nương cho nhà người khác. Gia chủ trước đó muốn tiếp khách, ta bận năm sáu hôm mới làm ra được đồ mới, đã nhiều ngày không cần làm vì gia chủ cho ta nghĩ một tuần”.
Hai hàng xóm nghe xong lập tức cả kinh nói: “Còn có chuyện tốt như vậy? Chủ nhà của muội cũng thật tốt quá”.
Nữ nhân tìm việc vốn đã rất khó, hơn nữa, các nàng ở trong thành ngần ấy năm cũng không ai nghe nói làm năm ngày được nghỉ mười ngày cả.
Lý thị có chút ngượng ngùng hỏi: “Có thể hỏi một chút về tiền tiêu ở nhà muội không?”.
Chuyện tiền nong dù là ở thời đại nào cũng là chuyện riêng tư, Vương thị nghe xong liền quắc mắt nhìn nàng.
Khương Đào có ấn tượng rất tốt với hai vị hàng xóm nhiệt tình này nên không bực bội nhưng dù sao cũng là chuyện riêng tư, nàng cũng không thể nói quá tỉ mỉ được: “Trước đó, muội làm sau đó mang tới tú trang bán lấy tiền, sau được người khác giới thiệu tới chỗ gia chủ hiện tại, lúc ấy thêu thếm ba đai buộc trán, năm túi tiền, tiền vốn chỉ hơn hai lượng, gia chủ đưa ta hai mươi lượng”.
Vương thị và Lý thị nghe xong liền líu cả lưỡi. Hai mươi lượng cũng đủ để một nhà ở trong thành sinh hoạt một năm! Hơn nữa, vừa ra tay là hai mươi lượng, tiền tiêu vặt khẳng định không thấp!
Cũng khó trách tại sau Khương Đào dùng bột mì làm cái bánh mì gì mà ban đầu nướng còn bỏ đi hết, tốn không biết bao nhiêu mà nàng cũng không thấy đau lòng.
Vương thị giơ ngón cái nói: “Nhìn không ra tiểu nương tử muội có bản lĩnh như vậy, cũng khó trách nhà muội chiều muội như đứa trẻ”.
Nếu là nam nhân nhà nàng cũng có thể kiếm một lần được 10 – 20 lượng, nàng cũng có thể cung phụng hắn như Bồ Tát sống!
Khương Đào cười cười, nói: “Cũng không liên quan tới chuyện tiền nong, từ trước tới này, muội đều ở nhà thêu thùa, cũng chỉ tranh thủ được mấy đồng bạc, bọn họ đối với muội cũng rất tốt”.
Vương thị khen nàng một hồi. Trước còn nghĩ tuy Khương Đào không có cha mẹ, trượng phu còn là khổ dịch, mệnh rất khổ nhưng sau đó, xem ra người nhà nàng đối với nàng rất tốt, nghĩ tới có người nhà biết yêu thương như vậy, khổ một chút có đáng là bao. Trước mắt mới biết nàng tự có bản lĩnh như vậy, nam nhân của nàng kiếm được tiền không không quan trọng, đâu sẽ chịu khổ đâu! Bản lĩnh của nàng mới chính là sự bảo đảm lớn nhất!
Lý thị hỏi xong cũng không nói gì, trầm mặc thật lấu sau mới có chút sợ hãi hỏi: “Tiểu nương tử, gia chủ nhà muội còn nhận người không? Kỳ thật ta cũng biết làm chút việc thêu thùa”.
Lời này hỏi có chút đột ngột, Vương thị nghe xong cũng nhíu mày nhìn nàng nhưng Lý thị lại cúi đầu, không nhìn.
Khương Đào không để bụng mà nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện đó muội chưa từng hỏi qua. Hơn nữa, không sợ hai vị tỷ tỷ chê cười, muội nói có hơi khoa trương nhưng muội không phải thêu thùa bình thường, người bình thường có lẽ sẽ không làm được”.
Nói xong, nàng cầm kim chỉ với khay đan, hạ kim thêu ra một đóa hoa đào.
Vương thị và Lý thị nhìn liền kinh ngạc. Thời đại này vốn dĩ không nữ tử nào không biết một ít thêu thùa nhưng đều là may quần áo với giày, rất ít người thêu hoa văn lên quần áo. Càng đừng nói tới việc tỉ mỉ phác họa ra, cầm kim chỉ thêu là thành. Hơn nữa, hình dáng đẹp như vậy cũng không biết thêu xong sẽ còn đẹp tới mức nào.
Khương Đào nói quá khiêm tốn! Tài nghệ như vậy nào phải người bình thường không làm được? Rõ ràng là các nàng còn chưa thấy qua, nghĩ cũng không dám nghĩ!
Lý thị thẹn thùng cười cười, tự biết xấu hổ nói: “Là ta suy nghĩ nhiều rồi, nhà ta còn có việc nên về trước, hai người cứ từ từ nói”.
Khương Đào nhìn nàng đi ra, hỏi Vương thị: “Có phải muội nói chuyện không xuôi tai, mạo phạm tới Lý tỷ rồi không?”.
Vương thị lắc đầu, nói thầm với Khương Đào: “Là nhà nàng thật sự có chuyện. Muội đừng trách nàng ấy nói chuyện đường đột, nàng ấy cũng không phải người như vậy”.
Khương Đào muốn hỏi có chuyện gì nhưng cảm thấy bản thân không quá thân quen với các nàng, dò hỏi chuyện riêng tư cũng không được tốt lắm.
Tuy vậy không đợi nàng đặt câu hỏi, Vương thị nói tiếp: “Lý tỷ tỷ của muội là tái giá, còn mang theo một nữ nhi. Trước khi tái giá với hán tử này khá tốt, tuy không có bản lĩnh to lớn gì nhưng cũng là đầu bếp ở tửu lâu, cũng coi như không lo chuyện ăn uống. Chỉ là không nghĩ tới cuối năm trước, tửu lâu kia phá sản, hắn chướng mắt tiệm cơm nhỏ, muốn tới đại tửu lâu làm công. Nhưng trong thành này, tửu lâu nhà nào cũng bỏ một số tiền lớn mời tới, ai dám dễ dàng đổi đầu bếp? Dù hắn chỉ là phó bếp, không làm được mấy món đặc sắc thì ai muốn mời hắn. Cứ như vậy nam nhân như hắn nhàn rỗi mấy tháng ở nhà, trước thấy còn là người thật thà, ai dè lại không biết nhiễm thói uống rượu ở đâu, uống xong liền chửi đánh Lý thị. Đã nhiều ngày như vậy thì hết sức chịu đựng, nói tiền bạc trong nhà đã dùng sắp hết, muốn gả nữ nhi đi, dùng sinh lễ trợ cấp trong nhà…”
Khương Đào nghe xong liền nhíu mày nói: “Nữ tử thành hôn là việc cả đời, nếu vì sính lễ thì nàng có thể tìm được người trong sạch sao?”.
Vương thị nói còn không phải sao!
“Cho nên những nam nhân kia không phải là góa vợ thì chính là muốn nạp tiểu thiếp, nhà mẹ đẻ của Lý tỷ lại không có ai, chỉ có thể khóc trước mặt ta”. Vương thị nói xong liền thở dài, “Cho nên nàng mới hỏi thăm những cái đó, nàng cũng là gấp tới không có biện pháp khác, muội cũng đừng nên trách nàng ấy”.
Khương Đào lắc đầu nói sẽ không.
Đề tài có chút nghiêm trọng, Khương Đào cũng không biết nói gì cho phải, chỉ là cảm thấy rầu rĩ trong lòng. Cuộc sống hiện tại của nàng không tính là giàu có nhưng kỳ thật cũng không quá khổ, bản thân dần quên mất nữ tử ở thời đại này khổ cỡ nào.
Vương thị thấy nàng nhíu mi, cười an ủi nàng: “Ta chỉ là thuận miệng nói với muội, muội cũng không cần lo lắng quá. Nữ nhân thiên hạ này đều là như vậy, vội vội vàng vàng mà cũng đã là cả một đời rồi”.
Các nàng đang nói chuyện, đột nhiên từ giếng trời truyền tới tiếng gà kêu thảm thiết.
Khương Đào đi ra ngoài thấy không biết Tuyết Đoàn nhi nhảy vào chuồng gà từ bao giờ, đang đuổi bắt gà.
Trước đó, Vương thị thấy Tuyết Đoàn nhi đi bộ trong sân, sau Khương Lâm nói cho nàng biết là mèo hoang tỷ tỷ nhặt ở trên núi về nên cũng không thấy lạ nên lúc này thấy được nàng cũng nói: “Mèo con này nhà muội càng ngày càng hiếu động, rào tre cao nửa người cũng nhảy vào được. Muội mau bắt nó ra không thì gà nhà muội đều bay hết rồi”.
Chuồng gà là do Thẩm Thời Ân làm, cột mấy cái cọc làm rào tre cao nửa người, lấy một miếng đất nho nhỏ. Mấy con gà mang từ thôn Cây Hòe tới, nuôi tới bây giờ cũng đã rất khá rồi.
Tuy vậy lúc mang tới là ba con, hiện tại chỉ còn hai. Không cần tra cũng biết là Tuyết Đoàn nhi ăn vụng mất lúc nào. Vật nhỏ này đúng là trộm gà, trong nhà cũng không thấy máu gà và lông, thật giống như con gà tan vào không khí rồi, nếu không phải Khương Đào hôm nào cũng khóa kỹ cửa sổ, trị an ở hẻm Trà Hồ cũng rất tốt, không thì nàng hoài nghĩ rằng có phải có người trèo cửa vào trộm gà hay không.
Khương Đào lúc bận còn không lo được việc nhà, càng đừng nói tới Tuyết Đoàn nhi, đều là hai huynh đệ Khương Dương chăm nó.
Cho nên Khương Đào không tức, cười gọi nó một tiếng. Tuyết Đoàn nhi nghe được liền nhảy ra khỏi chuồng tới bên chân nàng cọ cọ.
Bộ dạng thân mật lấy lòng này cũng chọc cười Vương thị, nói: “Mèo con này thật kỳ lạ, còn có thể nghe hiểu tiếng người nữa, tỷ lớn như vậy còn chưa thấy qua bao giờ”.
Khương Đào bế Tuyết Đoàn nhi lên, phát hiện mới có mấy ngày mà tiểu gia hỏa này đúng là gầy đi nhiều, có thể sờ được xương rồi.
Có tiểu gia hảo này ngắt lời, không khí trầm trọng trước đó cũng tan đi không ít.
Khương Đào hỏi Vương thị có biết ở đâu có bán gà con không, nàng muốn mua về mấy con. Rốt cuộc, Tuyết Đoàn nhi càng ngày càng lớn, ăn uống sẽ tốn nhiều hơn trước, gà trong nhà đều cần bổ sung.
Vương thị nói: “Vào đông mua gà con rẻ vì đều sợ nuôi không được, chịu không được lạnh nên bán rất rẻ. Hiện tại trời ấm, gà con tùy tiện cho ăn cho uống cũng lớn được, nhà nhà đều nuôi lớn rồi bán, rất khó mua”.
Khương Đào gật đầu nói: “Muội chỉ mua mấy con, trứng gà cũng được, cho đứa nhỏ này bữa ăn ngon cũng tốt, rất cần thiết”.
Vương thị nói: “Nếu bắt buộc phải mua một hai con thì nhà Lý tỷ tỷ mấy năm nay có nuôi vài con gà, hiện tại là không ăn được, tỷ đưa muội tới nhà nàng chọn vài con”.
Nói xong Vương thị mang Khương Đào tới cách vách.
Nhà Lý thị không đóng cửa, Vương thị thân với nàng như tỷ muội, cũng không chú ý đưa Khương Đào tới giếng trời nhà nàng rồi kêu Lý thị.
Chỉ là các nàng tới không khéo, Vương thị còn chưa mở miệng liền nghe được tiếng đập phá đồ trong nhà.
Có tiếng nam nhân mắng ầm lên: “Lão tử sao lại cưới phải cái đồ sao chổi như ngươi, còn mang theo một cái của nợ, hại lão tử làm đầu bếp cũng không được, hiện tại xui tới mức sống không xong. Ngươi còn dám khóc? Ta nói đưa của nợ kia làm vợ kế của Trương lão gia, người ta còn cho chúng ta một trăm lượng! Một trăm lượng là bao nhiêu tiền ngươi không biết sao? Nhà chúng ta ăn uống mấy năm cũng không cần lo nghĩ”.
Lời nói của nam nhân này ngày càng khó nghe, Lý thị lại chỉ dám nức nở nghẹn ngào, cãi cũng không dám cãi lại.
Vương thị kéo Khương Đào ra khỏi nhà nàng, áy náy nói: “Hôm nay tới không khéo, muộn chút nữa ta mang muội sang”.
Khương Đào cũng không có tâm tình, gật đầu nói được, hai người ai về nhà nấy.
Buổi chiều, Khương Đào cũng không có chuyện gì làm, ăn bánh mì xong nàng cầm giẻ lau lau rửa rửa.
Không biết có phải vì nàng vẫn luôn nghĩ tới chuyện của Lý thị hay không mà loáng thoáng còn nghe thấy tiếng mắng và tiếng khóc.
Trời muộn chút nữa, bọn Khương Dương và Thẩm Thời Ân đã trở về.
Khương Đào đã nấu cơm xong, hỏi tối bọn họ muốn ăn cái gì.
Khương Lâm ăn nhiều hồ lô, miệng còn dính ít đường, nghe vậy lập tức thành thật lắc đầu, “Ăn đường hồ lô no rồi, giờ ăn không vô”.
Tiêu Thế Nam cười ha hả nói: “A Lâm mải chơi, Tiểu Vinh ca nói bao hắn một sạp hồ lô, để hắn mỗi ngày đi học ăn một xiên. A Dương nói không được chiều đệ ấy, không được lãng phí. A Lâm vừa nghe thì nóng vội, nói nếu sau này không thể ăn thì hôm nay ăn cho no cũng được. A Dương nói được, thế là hắn ở bên sạp ăn tận ba, bốn xiên, dọa cả Tiểu Vinh ca rồi, hắn sợ A Lâm ăn nhiều quá không tốt nên khuyên can mãi đệ ấy mới ngưng lại”.
“Đệ ấy”. Khương Đào tức giận xoa xoa cái bụng phình của hắn, “Vì một miếng ăn mà thân thể không tốt phải làm sao đây?”.
Khương Lâm được nàng xoa rất thoải mái, thở dài một hơi nói:”Cháu trai lớn… Không phải, đệ thấy Tiểu Vinh ca ca rất hào phóng nhưng ca ca nhất quyết không cho, chỉ cho đệ ăn lúc này nên đệ mới nhịn không được”.
Khương Dương cũng tức giận nói: “Người ta hào phóng là chuyện của họ, chút tiền ấy với huynh ấy không đáng nhưng chúng ta cũng không thể chiếm tiện nghi của họ được”.
“Đệ đâu có lợi dụng huynh ấy”. Khương Lâm nói, “Là tỷ tỷ nói chúng ta là người một nhà mà, đệ làm nũng với huynh ấy, huynh ấy thích mới mua cho đệ ăn. Tỷ tỷ cũng thường mua điểm tâm cho đệ mà, chẳng lẽ cũng là đệ chiếm tiện nghi của tỷ ấy?”.
Khương Dương nói không giống nhau, Khương Lâm lại hỏi không giống chỗ nào?
Mắt thấy hai huynh đệ chuẩn bị cãi nhau, Khương Đào lập tức chen ngang nói: “Tỷ biết A Lâm không phải hài tử không biết nặng nhẹ nhưng về sau cũng không thể để cho Tiểu Vinh ca ca tiêu tiền cho đệ, biết không?”.
Khương Lâm dựa vào lòng nàng, gật đầu, lại trộm thì thầm bên tai nàng: “Kỳ thật kể cả ca ca không nói, đệ cũng sẽ không để Tiểu Vinh ca ca bao đệ sạp hồ lô đường. Chỉ là đệ thấy hơi mất mát, ít nhất hôm nay được ăn no cái bụng”.
Khương Đào vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, ôm lấy tiểu tử này lắc lắc.
Tiểu Khương Lâm lập tức không cười được nữa, một tay che miệng, tay còn lại vội giữ chặt ống tay áo của tỷ tỷ hắn, xin tha: “Tỷ tỷ đừng lắc, đệ buồn nôn”.
Nói xong liền nhảy xuống khỏi người Khương Đào, chạy ra ngoài.
Tiếng Khương Lâm nôn khan từ truyền ra, không nói bọn Khương Đào, kể cả Khương Dương vừa cãi nhau với hắn cũng nhịn không được cười thành tiếng.