Chương 79
“Tiền cô nương, mời”. Bọn tiểu nhị chỉ có thể căng da đầu lên đuổi Tiền Phương Nhi đi.
Tiền Phương Nhi không quen Sở Hạc Vinh nhưng thấy hắn ăn mặc rất phú quý, cũng không dám lớn lối khóc lóc, chỉ nói: “Ngươi là ai? Khi nào thì Khương gia lại nhiều thêm cửa thân thích là ngươi? Còn có ngươi dựa vào cái gì mà đuổi ta? Nhà vị hôn phu của ta chính là chưởng quầy tú trang này!”.
Sở Hạc Vinh nhìn nàng như đứa ngốc, “Bổn thiếu gia còn là chủ nhân của cái tú trang này!”. Nói xong lại bực bội xua tay, nói: “Nhanh đuổi đi, đừng la hét ầm ĩ ở chỗ này, quấy rầy cô cô ta làm việc”.
Tiền Phương Nhi bị cách hắn nói làm cho sợ rồi, quay đầu nhìn về phía Niên Tiểu Quý xin giúp đỡ.
Ngay từ lúc nhìn thấy Sở Hạc Vinh vào tiệm mắng người, Niên Tiểu Quý đã sớm biết chuyện sẽ bị xé thành to, rốt cuộc cũng là thiếu niên chưa từng trải chuyện đời, ứng đối như nào cũng không biết.
Lúc này, Niên chưởng quầy cũng trở lại, vừa nhìn liền biết đã xảy ra chuyện.
Hắn chạy nhanh tới cười lấy lòng: “Thiếu đông gia, Khương nương tử, hai vị là gặp chuyện gì đây?”.
Sở Hạc Vinh nói ngươi trước đừng hỏi, đuổi cái nữ nhân này đi, ta sẽ nói cho ngươi.
Niên chưởng quầy vốn không thích Tiền Phương Nhi nhưng cũng không muốn nàng quá khó coi trước mặt người khác, chỉ nói: “Tiền cô nương, thiếu đông gia nhà chúng ta đã mở lời, ngươi vẫn nên rời đi trước”.
Tiền Phương Nhi sớm đã biết Phù Dung tú trang dựa vào một đại gia tộc phú khả địch quốc cho nên mới cảm thấy Niên Tiểu Quý là vị hôn phu ít người chọn được. Bằng không huyện thành này tuy rằng không lớn nhưng cũng không có bao người có điều kiện tốt như Tiểu Quý.
Hiện giờ nàng trực tiếp đắc tội với chủ nhân của Phù Dung tú trang, sau này gả tới, cuộc sống còn an lành được sao.
Nàng ngơ ra mà không dịch chuyển, Niên chưởng quầy cũng không thể sai ngươi khiêng cô nương này ra nên gọi Niên Tiểu Quý tới mang nàng ra ngoài.
Sở Hạc Vinh nhìn Tiền Phương Nhi đi rồi, sắc mặt mới tốt hơn một chút, quở trách Niên chưởng quầy nói ;”Lão Niên à, ta vẫn luôn thấy ngươi rất thông minh. Cứ vậy mà ngươi đã làm chủ cái cửa hàng này rồi? Tùy tiện cho người khác vào nói năng lỗ mãng với cô cô ta như vậy?”.
Niên chưởng quầy bị nói không cãi lại được, tuy hắn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng nghĩ tới khẳng định là Tiền Phương Nhi gây sự với Khương Đào. Trước cũng đã xảy ra chuyện đó một lần, hiện giờ lại thêm một lần, hắn cũng không có mặt mũi mà đi giải thích cái gì.
Khương Đào nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Sở Hạc Vinh. Tuy nàng cũng thấy Tiền Phương Nhi rất phiền nhưng vẫn phải cho Niên chưởng quầy thể diện.
“Làm gì vậy cô”. Sở Hạc Vinh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Con còn đang trút giận thay cho cô mà”.
Đang nói, Niên chưởng quầy cũng sai người đem bản mẫu tới.
Khương Đào vừa đi kiểm tra vải bố và thêu tuyến, vừa nhỏ giọng giải thích: “Đó là thê tử sắp cưới của nhi tử Niên chưởng quầy, cũng không phải là người ngoài”.
Sở Hạc Vinh nghe xong càng sửng sốt, hắn nói: “Không thể nào, nhà lão Niên còn ở kinh thành, hơn nữa nhà hắn chỉ có một nhi nữ, tức phụ hắn mỗi năm đều mang nhi nữ tới phủ chúc Tết, con nhớ mà”.
Khương Đào nhướng mày mà nghĩ thật không ngờ còn có để lộ ra một cọc chuyện tai tiếng màu hồng phấn.
“Lão Niên này, còn dám nuôi ngoại thất, nuôi được nhi tử lớn tới từng này?!”. Sở Hạc Vinh la toáng lên, “Bổn thiếu gia trước giờ còn đang độc thân mà ông lại còn ở đây hưởng phúc của người Tề*?”.
*Là thành ngữ của Trung quốc, ý chỉ chế độ một thê nhiều thiếp.
Thanh âm hắn đột nhiên cất cao, Niên chưởng quầy nghe được vội chắp tay xin tha: “Thiếu đông gia, đây là hiểu lầm! Tiểu Quý, không phải là hài tử ta sinh ra, là ta nhận nuôi. Bên quan phủ đều có công văn ngài có thể tra. Phu nhân ta ở kinh thành cũng biết, ngài đừng đổ oan cho thanh danh một đời của lão!”.
Niên Tiểu Quý đúng là nhiều năm trước được Niên chưởng quầy nhận về nuôi. Mỗi năm Sở Hạc Vinh tới huyện thành kiểm toán, chỉ ở lại một hai ngày, Niên chưởng quầy không đem chuyện riêng này báo lên cho hắn. Đây cũng là vì cái gì mà Niên Tiểu Quý phá lệ cố chấp với Tiền Phương nhi bởi vì khi còn nhỏ đều là không nơi nương tựa mà lớn lên.
Sở Hạc Vinh gãi gãi đầu, nghĩ nghĩ nói: “Vậy cũng dễ làm. Nữ nhân kia bất kính với cô cô ta, ngươi bức lui hôn sự này đi”.
Niên chưởng quầy còn chưa trả lời, Niên Tiểu Quý tiễn Tiền Phương Nhi xong đã trở lại, nghe được lời này của Sở Hạc Vinh nhất thời tức giận, quỳ phịch xuống nói: “Thiếu đông gia, cha, con không thể từ hôn! Nếu từ hôn, thanh danh của Phương Nhi sẽ bị hủy”.
Sở Hạc Vinh vốn chỉ là thuận miệng, Niên Tiểu Quý cũng biết tâm tính hắn như hài tử, nói hai câu thì dỗ được, hắn cũng sẽ không nắm mãi không buông. Nhưng Niên Tiểu Quý náo ra động tĩnh như vậy khiến cho Sở Hạc Vinh cảm giác hắn như người xấu ép người khác từ hôn vậy, sự tình nhìn có vẻ không dễ làm.
“Ngươi không muốn từ hôn thì không từ hôn”. Sở Hạc Vinh vuốt vuốt cằm, “Vậy ngươi cũng đừng tới tiệm ta làm nữa là được”.
Niên Tiểu Quý cả kinh không biết nói gì, chỉ có thể cầu sự giúp đỡ mà nhìn về phía Niên chưởng quầy.
Lúc này Phù Dung tú trang đang chuyển mình, Niên chưởng quầy bận tới đầu tắt mặt tối, một người hận không thể phân thân ra hai mà làm, không nghĩ tới nhi tử nhà mình đã không giúp được gì còn luôn nghe theo Tiền Phương Nhi làm chuyện xấu. Cũng may là Khương Đào rộng lượng, đổi thành người khác, hắn là không muốn hợp tác với họ rồi!
Cho nên Niên chưởng quầy cũng không cầu tình giúp hắn, xụ mặt nói: “Ngươi đã là người lớn rồi, cũng nên giống đại hán tử biết lấy đại cục làm trọng, trở về ngẫm cho rõ ràng”.
Niên Tiểu Quý không dám cãi lại cha hắn, đứng đậy thất thần mà rời đi.
Lúc này, Khương Đào cũng kiểm tra xong thêu tuyến và vải bô, vừa lòng nói: “Niên chưởng quầy thật có kinh nghiệm, ta cũng chỉ mới miêu tả một phen mà ngài thật sự làm ra được”.
Nói tới chính sự, cũng không ai chú ý tới chuyện của Tiền Phương Nhi và Niên Tiểu Quý, Niên chưởng quầy không dám kể công, cười nói: “Là ngài miêu tả cẩn thận, chỉ thêu và vải bố không có chỗ gì đặc biệt. Vẫn là muốn hỏi tú nương một câu, chỉ dựa vào mấy thứ này, thật sự có thể khiến người chưa từng học thêu bao giờ gia tốc nhập môn sao?”.
Khương Đào gật đầu cười nói: “Việc này thì ta có niềm tin, ông cứ chờ xem, nhiều nhất 10 ngày là ta có thể đưa một đống đồ thêu tới Tú Phường bán”.
“Lão Niên đừng nhọc lòng quá, cô cô ta rất có bản lĩnh!”. Sở Hạc Vinh nghiễm nhiên trở thành một fans của “cô cô”, không phải bất đắc dĩ sẽ không khen người, moi hết cõi lòng cũng không được lời hay gì chỉ đành thành thật nói, “Dù sao ông tin tưởng nàng không có sai!".
Niên chưởng quầy cũng cười.
Mọi người nói chuyện một lúc sau Khương Đào cầm bản mẫu trở về, Sở Hạc Vinh cũng chính là giờ cơm trưa chạy qua, lấy cớ muốn đi kiểm tra cửa hàng, chuồn ra ngoài chơi, còn phải về Vệ gia học tiếp.
Niên chưởng quầy tiễn họ đi xong, sai tiểu nhị trông coi cửa hàng cẩn thận, tiếp tục đi tìm nguồn cung, nếu Khương Đào nói mẫu này không sai, vậy làm nhiều thêm chút.
Chờ ba người bọn họ đi rồi, bọn tiểu nhị ai bận việc nấy.
Có tiểu nhị đột nhiên nói mình đau bụng, thông báo với người khác một tiếng liền chạy đi nhà xí.
Nhà xí đối diện là cửa sau của tú trang, tiểu nhị ra cửa sau thì đi chậm lại, vòng quanh phố một vòng, tới hậu viện của Mẫu Đơn tú trang, đem hết chuyện xảy ra ở cửa hàng mới nãy báo cho tiểu nhị của Mẫu Đơn tú trang.
Tin tức truyền tới chỗ Lý chưởng quầy, Lý chưởng quầy nhăn mày, tự mình tới sương phòng hậu viện.
Mẫu Đơn tú trang cũng có sương phòng để chiêu đãi khách quý, lúc này trong phòng lại không có khách, chỉ có một thiếu niên mặc cẩm y.
Thiếu niên vừa nghịch chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, vừa xem sổ sách của tú trang, bên cạnh còn có hai nhà hoàn mỹ mạo, một người bóp vai cho hắn, một người ngồi xuống đấm chân cho hắn, không khí lịch sự nhã nhặn này khiến Lý chưởng quầy sau khi vào phòng phải đè tiếng hít thở của bản thân xuống.
Thanh niên nghe được tiếng bước chân của hắn, ngẩng đầu cười, nói: “Hà tất phải câu nệ như vậy? Ta cũng chỉ là thuận đường tới kiểm tra thôi. Mấy tháng nay ngươi kinh doanh không tồi, nơi đây tuy mở muộn, vị trí không tốt nhưng hiện giờ đã có lợi nhuận. Tin chắc rằng không lâu sau sẽ giống như những chi nhánh khác, chặn hết đường sống của Phù Dung tú trang”.
Lý chưởng quầy vội nói không dám, lại cung kính đáp: “Tiểu nhân không dám kể công, là chủ nhân biết cách kinh doanh, trước chưa nói tới các phương diện khác, chỉ nói đồ thêu của chúng ta rẻ hơn Phù Dung tú trang bốn lần, đánh sập Phù Dung tú trang chỉ là chuyện sớm muộn".
Thiếu niên cười một tiếng, lại nghe Lý chưởng quầy nói tiếp: “Chỉ là chủ nhân, tiểu nhân nghe nói đối diện đã hợp tác với một tú nương họ Khương, tú nương dặn Đại Phúc làm một đống chỉ và vải thêu đặc biệt, nói là có thể khiến người mới học được biết cách làm rất nhanh, bán được đồ thêu. Chỉ tiếc là vải và chỉ đều do Niên Đại Phúc tự mình ôm lấy mọi việc, ngay cả con trai hắn cũng không biết, người của chúng ta cũng không biết trong đó có huyền cơ gì”.
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn, cười nói: “Lý chưởng quầy, ngươi cũng là lão nhân ở trong nghề này nhiều năm, ngươi thực sự tin rằng có phương pháp thêu chỉ cần mới học cũng làm được sao?”.
Lý chưởng quầy lập tức lắc đầu “Đương nhiên là không tin”.
Thiếu niên tiếp tục cười nói: “Vậy là không được. Nghĩ tới chỉ là bọn họ bị ép tới không còn cách nào khác, coi ngựa chết mà chữa như ngựa sống thôi, lừa dối bản thân thôi”. Nói xong, ý cười hiền lành trên khuôn mặt biến mất, trong ánh mắt toát lên một tia tàn nhẫn, “Dù sao ta và đường đệ Hạc Vinh kia vốn chẳng cùng một đẳng cấp”.
Chuyện liên quan tới các phe trong Sở gia, Lý chưởng quầy cũng không dám nhiều lời, chỉ đem chuyện Niên Tiểu Quý bị đuổi báo cáo lại.
Thiếu niên nghe xong nghiễn ngẫm một lúc, nói: “Rất thú vị. Trong tiệm chúng ta còn thiếu một phó chưởng quầy đúng không? Nghĩ cách đào Niên Tiểu Quý kia về đây”.
Niên Tiểu Quý là con nuôi của Niên Đại Phúc, tuy không phải ruột thịt nhưng cũng là cha con nhiều năm. Chỉ dựa vào một chuyện như vậy hẳn là không đủ để phản bội lại.
Nhưng Lý chưởng quầy nghe được được lời này vẫn lập tức đáp ứng nói: “Chủ nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định làm tốt chuyện này!”.
Bên Khương Đào, nàng mang theo chỉ và vải về hẻm Trà Hồ.
Nhà bên cạnh để cửa mở, Vương thị đang ngồi nhặt đậu, vừa thấy nàng tới, Vương thị lập tức lau tay, đứng lên cười nói: “Muội nói chỉ và vải lấy được rồi”?’.
Khương Đào giơ tay lên, nói đều ở đây.
Vương thị nói vậy thì chờ một lát, ta sẽ đi gọi Lý tỷ tỷ.
Chờ hai người các nàng tới, Khương Đào chưa cho các nàng xem chỉ và vải mà nói: “Muội thực sự có biện pháp để hai người học thêu trong vòng nửa tháng làm được. Nhưng biện pháp này hiện giờ không có ở ngoài kia, các tỷ đáp ứng làm cho muội, ký khế thư rồi muội mới có thể dạy các tỷ”.
Mấy ngày trước, Khương Đào đã đem chuyện mình chuẩn bị mở Tú Phường, thu học đồ cho Vương thị biết. Vương thị nghe xong liền nói chính mình cũng muốn học, còn có khẳng định Lý thị cũng sẽ vui vẻ đi học với nàng.
Tuy vậy, Khương Đào cũng nói cho Vương thị, học việc ở Tú Phương của nàng không giống với các Tú Phường khác, muốn học là học, muốn đi là đi mà là cần thêm một cái khế thư, trong khế thư có không ít điều khoản. Nàng cầm một bản về cho Vương thị xem, nói vì vải và chỉ nàng cần chưa tới nên thừa lúc này nói hết cho rõ ràng.
Vương thị không biết nhiều chữ lắm nhưng tiểu tử trong nhà cũng đang đi học, nàng để nhi tử giải thích lại điều khoản với nàng rồi nàng lại đi nói lại cho Lý thị.
Lý thị đương nhiên muốn học nghệ cùng nàng, có thể kiếm được tiền nhưng khi biết được điều khoản của Khương Đào nhiều như vậy lại muốn lùi bước – tuy rằng Khương Đào nhìn qua rất tốt nhưng thời gian quen biết với các nàng không lâu lắm, bụng người cách một lớp da, nhiều điều khoản như vậy, tiền vi phạm chỉ cần nghe thôi cũng đã rất dọa người rồi khiên nàng rất bất an.
Vương thị không nghĩ nhiều như nàng, Khương Đào là người có bản lĩnh, muốn kiếm tiền thì kiếm kiểu gì chả được? Còn phí công tới đây lừa các nàng ư, ăn no nhàn quá hay gì? Con của nàng cũng nói, điều khoản nhìn có vẻ nhiều, tiền vi phạm đúng là rất lớn nhưng chỉ cần không có ý xấu, không làm chuyện bội tín thất nghĩa thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Có thể thấy được đây là Khương Đào đang làm chuyện tốt, mới đồng ý cho các nàng một con đường kiếm sống.
Huống hồ, tình trạng của Lý thị nàng cũng biết, mắt thấy không còn đường sống thì đành phải coi ngựa chết thành ngựa sống, nếu không thử làm sao biết không có đường lui?
“Ta đã sớm ký xong rồi!”. Vương thị nói, sau đó lấy khế thư Khương Đào cho nàng ra. Nàng không chỉ ký tên mà người làm chứng cũng có rồi, ấn dấu tay rồi. Có thể thấy được là nàng rất muốn học.
“Tiền cô nương, mời”. Bọn tiểu nhị chỉ có thể căng da đầu lên đuổi Tiền Phương Nhi đi.
Tiền Phương Nhi không quen Sở Hạc Vinh nhưng thấy hắn ăn mặc rất phú quý, cũng không dám lớn lối khóc lóc, chỉ nói: “Ngươi là ai? Khi nào thì Khương gia lại nhiều thêm cửa thân thích là ngươi? Còn có ngươi dựa vào cái gì mà đuổi ta? Nhà vị hôn phu của ta chính là chưởng quầy tú trang này!”.
Sở Hạc Vinh nhìn nàng như đứa ngốc, “Bổn thiếu gia còn là chủ nhân của cái tú trang này!”. Nói xong lại bực bội xua tay, nói: “Nhanh đuổi đi, đừng la hét ầm ĩ ở chỗ này, quấy rầy cô cô ta làm việc”.
Tiền Phương Nhi bị cách hắn nói làm cho sợ rồi, quay đầu nhìn về phía Niên Tiểu Quý xin giúp đỡ.
Ngay từ lúc nhìn thấy Sở Hạc Vinh vào tiệm mắng người, Niên Tiểu Quý đã sớm biết chuyện sẽ bị xé thành to, rốt cuộc cũng là thiếu niên chưa từng trải chuyện đời, ứng đối như nào cũng không biết.
Lúc này, Niên chưởng quầy cũng trở lại, vừa nhìn liền biết đã xảy ra chuyện.
Hắn chạy nhanh tới cười lấy lòng: “Thiếu đông gia, Khương nương tử, hai vị là gặp chuyện gì đây?”.
Sở Hạc Vinh nói ngươi trước đừng hỏi, đuổi cái nữ nhân này đi, ta sẽ nói cho ngươi.
Niên chưởng quầy vốn không thích Tiền Phương Nhi nhưng cũng không muốn nàng quá khó coi trước mặt người khác, chỉ nói: “Tiền cô nương, thiếu đông gia nhà chúng ta đã mở lời, ngươi vẫn nên rời đi trước”.
Tiền Phương Nhi sớm đã biết Phù Dung tú trang dựa vào một đại gia tộc phú khả địch quốc cho nên mới cảm thấy Niên Tiểu Quý là vị hôn phu ít người chọn được. Bằng không huyện thành này tuy rằng không lớn nhưng cũng không có bao người có điều kiện tốt như Tiểu Quý.
Hiện giờ nàng trực tiếp đắc tội với chủ nhân của Phù Dung tú trang, sau này gả tới, cuộc sống còn an lành được sao.
Nàng ngơ ra mà không dịch chuyển, Niên chưởng quầy cũng không thể sai ngươi khiêng cô nương này ra nên gọi Niên Tiểu Quý tới mang nàng ra ngoài.
Sở Hạc Vinh nhìn Tiền Phương Nhi đi rồi, sắc mặt mới tốt hơn một chút, quở trách Niên chưởng quầy nói ;”Lão Niên à, ta vẫn luôn thấy ngươi rất thông minh. Cứ vậy mà ngươi đã làm chủ cái cửa hàng này rồi? Tùy tiện cho người khác vào nói năng lỗ mãng với cô cô ta như vậy?”.
Niên chưởng quầy bị nói không cãi lại được, tuy hắn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng nghĩ tới khẳng định là Tiền Phương Nhi gây sự với Khương Đào. Trước cũng đã xảy ra chuyện đó một lần, hiện giờ lại thêm một lần, hắn cũng không có mặt mũi mà đi giải thích cái gì.
Khương Đào nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Sở Hạc Vinh. Tuy nàng cũng thấy Tiền Phương Nhi rất phiền nhưng vẫn phải cho Niên chưởng quầy thể diện.
“Làm gì vậy cô”. Sở Hạc Vinh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Con còn đang trút giận thay cho cô mà”.
Đang nói, Niên chưởng quầy cũng sai người đem bản mẫu tới.
Khương Đào vừa đi kiểm tra vải bố và thêu tuyến, vừa nhỏ giọng giải thích: “Đó là thê tử sắp cưới của nhi tử Niên chưởng quầy, cũng không phải là người ngoài”.
Sở Hạc Vinh nghe xong càng sửng sốt, hắn nói: “Không thể nào, nhà lão Niên còn ở kinh thành, hơn nữa nhà hắn chỉ có một nhi nữ, tức phụ hắn mỗi năm đều mang nhi nữ tới phủ chúc Tết, con nhớ mà”.
Khương Đào nhướng mày mà nghĩ thật không ngờ còn có để lộ ra một cọc chuyện tai tiếng màu hồng phấn.
“Lão Niên này, còn dám nuôi ngoại thất, nuôi được nhi tử lớn tới từng này?!”. Sở Hạc Vinh la toáng lên, “Bổn thiếu gia trước giờ còn đang độc thân mà ông lại còn ở đây hưởng phúc của người Tề*?”.
*Là thành ngữ của Trung quốc, ý chỉ chế độ một thê nhiều thiếp.
Thanh âm hắn đột nhiên cất cao, Niên chưởng quầy nghe được vội chắp tay xin tha: “Thiếu đông gia, đây là hiểu lầm! Tiểu Quý, không phải là hài tử ta sinh ra, là ta nhận nuôi. Bên quan phủ đều có công văn ngài có thể tra. Phu nhân ta ở kinh thành cũng biết, ngài đừng đổ oan cho thanh danh một đời của lão!”.
Niên Tiểu Quý đúng là nhiều năm trước được Niên chưởng quầy nhận về nuôi. Mỗi năm Sở Hạc Vinh tới huyện thành kiểm toán, chỉ ở lại một hai ngày, Niên chưởng quầy không đem chuyện riêng này báo lên cho hắn. Đây cũng là vì cái gì mà Niên Tiểu Quý phá lệ cố chấp với Tiền Phương nhi bởi vì khi còn nhỏ đều là không nơi nương tựa mà lớn lên.
Sở Hạc Vinh gãi gãi đầu, nghĩ nghĩ nói: “Vậy cũng dễ làm. Nữ nhân kia bất kính với cô cô ta, ngươi bức lui hôn sự này đi”.
Niên chưởng quầy còn chưa trả lời, Niên Tiểu Quý tiễn Tiền Phương Nhi xong đã trở lại, nghe được lời này của Sở Hạc Vinh nhất thời tức giận, quỳ phịch xuống nói: “Thiếu đông gia, cha, con không thể từ hôn! Nếu từ hôn, thanh danh của Phương Nhi sẽ bị hủy”.
Sở Hạc Vinh vốn chỉ là thuận miệng, Niên Tiểu Quý cũng biết tâm tính hắn như hài tử, nói hai câu thì dỗ được, hắn cũng sẽ không nắm mãi không buông. Nhưng Niên Tiểu Quý náo ra động tĩnh như vậy khiến cho Sở Hạc Vinh cảm giác hắn như người xấu ép người khác từ hôn vậy, sự tình nhìn có vẻ không dễ làm.
“Ngươi không muốn từ hôn thì không từ hôn”. Sở Hạc Vinh vuốt vuốt cằm, “Vậy ngươi cũng đừng tới tiệm ta làm nữa là được”.
Niên Tiểu Quý cả kinh không biết nói gì, chỉ có thể cầu sự giúp đỡ mà nhìn về phía Niên chưởng quầy.
Lúc này Phù Dung tú trang đang chuyển mình, Niên chưởng quầy bận tới đầu tắt mặt tối, một người hận không thể phân thân ra hai mà làm, không nghĩ tới nhi tử nhà mình đã không giúp được gì còn luôn nghe theo Tiền Phương Nhi làm chuyện xấu. Cũng may là Khương Đào rộng lượng, đổi thành người khác, hắn là không muốn hợp tác với họ rồi!
Cho nên Niên chưởng quầy cũng không cầu tình giúp hắn, xụ mặt nói: “Ngươi đã là người lớn rồi, cũng nên giống đại hán tử biết lấy đại cục làm trọng, trở về ngẫm cho rõ ràng”.
Niên Tiểu Quý không dám cãi lại cha hắn, đứng đậy thất thần mà rời đi.
Lúc này, Khương Đào cũng kiểm tra xong thêu tuyến và vải bô, vừa lòng nói: “Niên chưởng quầy thật có kinh nghiệm, ta cũng chỉ mới miêu tả một phen mà ngài thật sự làm ra được”.
Nói tới chính sự, cũng không ai chú ý tới chuyện của Tiền Phương Nhi và Niên Tiểu Quý, Niên chưởng quầy không dám kể công, cười nói: “Là ngài miêu tả cẩn thận, chỉ thêu và vải bố không có chỗ gì đặc biệt. Vẫn là muốn hỏi tú nương một câu, chỉ dựa vào mấy thứ này, thật sự có thể khiến người chưa từng học thêu bao giờ gia tốc nhập môn sao?”.
Khương Đào gật đầu cười nói: “Việc này thì ta có niềm tin, ông cứ chờ xem, nhiều nhất 10 ngày là ta có thể đưa một đống đồ thêu tới Tú Phường bán”.
“Lão Niên đừng nhọc lòng quá, cô cô ta rất có bản lĩnh!”. Sở Hạc Vinh nghiễm nhiên trở thành một fans của “cô cô”, không phải bất đắc dĩ sẽ không khen người, moi hết cõi lòng cũng không được lời hay gì chỉ đành thành thật nói, “Dù sao ông tin tưởng nàng không có sai!".
Niên chưởng quầy cũng cười.
Mọi người nói chuyện một lúc sau Khương Đào cầm bản mẫu trở về, Sở Hạc Vinh cũng chính là giờ cơm trưa chạy qua, lấy cớ muốn đi kiểm tra cửa hàng, chuồn ra ngoài chơi, còn phải về Vệ gia học tiếp.
Niên chưởng quầy tiễn họ đi xong, sai tiểu nhị trông coi cửa hàng cẩn thận, tiếp tục đi tìm nguồn cung, nếu Khương Đào nói mẫu này không sai, vậy làm nhiều thêm chút.
Chờ ba người bọn họ đi rồi, bọn tiểu nhị ai bận việc nấy.
Có tiểu nhị đột nhiên nói mình đau bụng, thông báo với người khác một tiếng liền chạy đi nhà xí.
Nhà xí đối diện là cửa sau của tú trang, tiểu nhị ra cửa sau thì đi chậm lại, vòng quanh phố một vòng, tới hậu viện của Mẫu Đơn tú trang, đem hết chuyện xảy ra ở cửa hàng mới nãy báo cho tiểu nhị của Mẫu Đơn tú trang.
Tin tức truyền tới chỗ Lý chưởng quầy, Lý chưởng quầy nhăn mày, tự mình tới sương phòng hậu viện.
Mẫu Đơn tú trang cũng có sương phòng để chiêu đãi khách quý, lúc này trong phòng lại không có khách, chỉ có một thiếu niên mặc cẩm y.
Thiếu niên vừa nghịch chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, vừa xem sổ sách của tú trang, bên cạnh còn có hai nhà hoàn mỹ mạo, một người bóp vai cho hắn, một người ngồi xuống đấm chân cho hắn, không khí lịch sự nhã nhặn này khiến Lý chưởng quầy sau khi vào phòng phải đè tiếng hít thở của bản thân xuống.
Thanh niên nghe được tiếng bước chân của hắn, ngẩng đầu cười, nói: “Hà tất phải câu nệ như vậy? Ta cũng chỉ là thuận đường tới kiểm tra thôi. Mấy tháng nay ngươi kinh doanh không tồi, nơi đây tuy mở muộn, vị trí không tốt nhưng hiện giờ đã có lợi nhuận. Tin chắc rằng không lâu sau sẽ giống như những chi nhánh khác, chặn hết đường sống của Phù Dung tú trang”.
Lý chưởng quầy vội nói không dám, lại cung kính đáp: “Tiểu nhân không dám kể công, là chủ nhân biết cách kinh doanh, trước chưa nói tới các phương diện khác, chỉ nói đồ thêu của chúng ta rẻ hơn Phù Dung tú trang bốn lần, đánh sập Phù Dung tú trang chỉ là chuyện sớm muộn".
Thiếu niên cười một tiếng, lại nghe Lý chưởng quầy nói tiếp: “Chỉ là chủ nhân, tiểu nhân nghe nói đối diện đã hợp tác với một tú nương họ Khương, tú nương dặn Đại Phúc làm một đống chỉ và vải thêu đặc biệt, nói là có thể khiến người mới học được biết cách làm rất nhanh, bán được đồ thêu. Chỉ tiếc là vải và chỉ đều do Niên Đại Phúc tự mình ôm lấy mọi việc, ngay cả con trai hắn cũng không biết, người của chúng ta cũng không biết trong đó có huyền cơ gì”.
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn, cười nói: “Lý chưởng quầy, ngươi cũng là lão nhân ở trong nghề này nhiều năm, ngươi thực sự tin rằng có phương pháp thêu chỉ cần mới học cũng làm được sao?”.
Lý chưởng quầy lập tức lắc đầu “Đương nhiên là không tin”.
Thiếu niên tiếp tục cười nói: “Vậy là không được. Nghĩ tới chỉ là bọn họ bị ép tới không còn cách nào khác, coi ngựa chết mà chữa như ngựa sống thôi, lừa dối bản thân thôi”. Nói xong, ý cười hiền lành trên khuôn mặt biến mất, trong ánh mắt toát lên một tia tàn nhẫn, “Dù sao ta và đường đệ Hạc Vinh kia vốn chẳng cùng một đẳng cấp”.
Chuyện liên quan tới các phe trong Sở gia, Lý chưởng quầy cũng không dám nhiều lời, chỉ đem chuyện Niên Tiểu Quý bị đuổi báo cáo lại.
Thiếu niên nghe xong nghiễn ngẫm một lúc, nói: “Rất thú vị. Trong tiệm chúng ta còn thiếu một phó chưởng quầy đúng không? Nghĩ cách đào Niên Tiểu Quý kia về đây”.
Niên Tiểu Quý là con nuôi của Niên Đại Phúc, tuy không phải ruột thịt nhưng cũng là cha con nhiều năm. Chỉ dựa vào một chuyện như vậy hẳn là không đủ để phản bội lại.
Nhưng Lý chưởng quầy nghe được được lời này vẫn lập tức đáp ứng nói: “Chủ nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định làm tốt chuyện này!”.
Bên Khương Đào, nàng mang theo chỉ và vải về hẻm Trà Hồ.
Nhà bên cạnh để cửa mở, Vương thị đang ngồi nhặt đậu, vừa thấy nàng tới, Vương thị lập tức lau tay, đứng lên cười nói: “Muội nói chỉ và vải lấy được rồi”?’.
Khương Đào giơ tay lên, nói đều ở đây.
Vương thị nói vậy thì chờ một lát, ta sẽ đi gọi Lý tỷ tỷ.
Chờ hai người các nàng tới, Khương Đào chưa cho các nàng xem chỉ và vải mà nói: “Muội thực sự có biện pháp để hai người học thêu trong vòng nửa tháng làm được. Nhưng biện pháp này hiện giờ không có ở ngoài kia, các tỷ đáp ứng làm cho muội, ký khế thư rồi muội mới có thể dạy các tỷ”.
Mấy ngày trước, Khương Đào đã đem chuyện mình chuẩn bị mở Tú Phường, thu học đồ cho Vương thị biết. Vương thị nghe xong liền nói chính mình cũng muốn học, còn có khẳng định Lý thị cũng sẽ vui vẻ đi học với nàng.
Tuy vậy, Khương Đào cũng nói cho Vương thị, học việc ở Tú Phương của nàng không giống với các Tú Phường khác, muốn học là học, muốn đi là đi mà là cần thêm một cái khế thư, trong khế thư có không ít điều khoản. Nàng cầm một bản về cho Vương thị xem, nói vì vải và chỉ nàng cần chưa tới nên thừa lúc này nói hết cho rõ ràng.
Vương thị không biết nhiều chữ lắm nhưng tiểu tử trong nhà cũng đang đi học, nàng để nhi tử giải thích lại điều khoản với nàng rồi nàng lại đi nói lại cho Lý thị.
Lý thị đương nhiên muốn học nghệ cùng nàng, có thể kiếm được tiền nhưng khi biết được điều khoản của Khương Đào nhiều như vậy lại muốn lùi bước – tuy rằng Khương Đào nhìn qua rất tốt nhưng thời gian quen biết với các nàng không lâu lắm, bụng người cách một lớp da, nhiều điều khoản như vậy, tiền vi phạm chỉ cần nghe thôi cũng đã rất dọa người rồi khiên nàng rất bất an.
Vương thị không nghĩ nhiều như nàng, Khương Đào là người có bản lĩnh, muốn kiếm tiền thì kiếm kiểu gì chả được? Còn phí công tới đây lừa các nàng ư, ăn no nhàn quá hay gì? Con của nàng cũng nói, điều khoản nhìn có vẻ nhiều, tiền vi phạm đúng là rất lớn nhưng chỉ cần không có ý xấu, không làm chuyện bội tín thất nghĩa thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Có thể thấy được đây là Khương Đào đang làm chuyện tốt, mới đồng ý cho các nàng một con đường kiếm sống.
Huống hồ, tình trạng của Lý thị nàng cũng biết, mắt thấy không còn đường sống thì đành phải coi ngựa chết thành ngựa sống, nếu không thử làm sao biết không có đường lui?
“Ta đã sớm ký xong rồi!”. Vương thị nói, sau đó lấy khế thư Khương Đào cho nàng ra. Nàng không chỉ ký tên mà người làm chứng cũng có rồi, ấn dấu tay rồi. Có thể thấy được là nàng rất muốn học.