Gái Già Gả Bảy Lần

Quyển 2 - Chương 14

 

Mạnh Bà từng giảng cho tôi về tài tử giai nhân, tình ái nhân gian, cái gì như Lương Chúc hóa điệp, Oanh Oanh Trương Sinh, Thủy Quỷ tôi nghe đi nghe lại mấy trăm năm rồi.

 

Nhưng tóm lại tình là gì, yêu là gì, tôi lại không hiểu.

 

Tôi yên lặng ngồi xổm trước cửa phòng Vong Xuyên tự suy ngẫm một hồi nhưng thất bại. Đợi Vong Xuyên thức dậy rồi, tôi không nhịn được liền hỏi anh: ‘Rốt cuộc yêu là gì vậy?”

 

Lúc đó anh đang dắt tôi ngồi dưới táng cây hạnh hoa ở giữa viện. Anh bưng chén lên chậm rãi uống trà, tôi ở kế bên, đoan trang ngồi trên ghế băng nhỏ.

 

Trời đã chạng vạng, ánh nắng chiều như hoa đào vẩy mực, cong ở trên trời, từng đóa từng đóa…

 

Ánh mắt tôi lấp lánh nhìn anh.

 

Tayanh dừng lại, chén trà bỗng nhiên sánh ra hai giọt nước trà, rơi vào tay.

 

Tôi cuống quýt lấy khăn tay ra, luống cuống chân tay cầm lấy ngón tay anh lau lau, vội vàng hỏi: “Tiểu ca ca, có đau không?”

 

Vong Xuyên khẽ nhoẻn cười, lật trở lại cầm lấy tay tôi, cúi xuống nhìn tôi, nhìn rất lâu, mới chậm rãi đáp: “Không đau.”

 

Thủy quỷ tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

 

Nụ cười trên nét mặt anh càng nồng đậm, khẽ giữ bờ vai tôi, cúi xuống hôn lên môi tôi.

 

Tôi ngây người ra.

 

“Đây là yêu.” Anh ôm vai tôi, đặt cằm lên vai tôi cọ cọ, lập tức trong mắt tôi như có hạt mưa xuân nhỏ rơi vào, trong ngực rung lên cảm giác mềm mại.

 

“Yêu có thể làm làm cho hạt chu sa trong người muội biến mất, không phải, mà là sẽ chảy máu, sẽ rất đau.” Anh cầm tay tôi trong lòng bàn tay: ‘Hiểu chưa?”

 

Tôi suy nghĩ một chút, rồi hậm hực lắc đầu.

 

Vong Xuyên thái độ khác thường đưa mắt nhìn, vốn không để ý tới việc thủy Quỷ tôi không trả lời, chỉ chăm chú nhìn tôi rất lâu, bỗng nhiên dùng móng tay rờ rờ trên mặt tôi, hỏi: “Không thích ứng với trần gian sao? Rất nóng sao? Còn nổi cả bệnh ghẻ nữa sao?”

 

Tôi sờ sờ mặt, không đáp.

 

Thủy Quỷ tôi thật là buồn bã. Bệnh ghẻ nổi trên mặt nhất định sẽ rất khó coi.

 

Vong Xuyên dừng lại, nói: “Ta đi nấu cho muội bát cháo đậu xanh.”

 

Tôi ngẩn người, chưa kịp phản ứng, anh đã đứng lên đi vào nhà bếp: ‘Muội ngồi đó chờ ta, ta đun bếp, rất nhanh thôi.”

 

Tôi há mồm mắt trợn tròn.

 

Ngây người một lúc, Thủy Quỷ tôi từ trên ghế nhảy dựng lên, cũng chạy vào nhà bếp.

 

Vong Xuyên đã nhóm được lửa, tiếng lửa cháy tí tách.

 

Tôi đứng ở trước cửa lặng yên nhìn anh.

 

Anh xắn tay áo vo đậu xanh, quay sang thấy tôi, nói: “Muội ra ngoài ngồi đi, trong phòng nhiều khói lắm.”

 

Tôi vặn vẹo ngón tay, dè dặt gọi: “Tiểu ca ca.”

 

Anh “ừ” một tiếng, lại đưa mắt nhìn tôi.

 

Tôi cụp mắt xuống, không nói gì nữa, sau đó chậm rãi thong thả đi ra ngoài, lấy ghế băng nhỏ nghiêm chỉnh ngồi trước cửa.

 

Lát sau, Lan Xuyên thong thả đi tới, nhìn nhìn tôi, lại ngó vào nhà bếp nhìn nhìn, than thở vài tiếng, vẻ mặt vô cùng đau đớn nói: “Tình cảm thật sự khiến người ta sa ngã, thật không ngờ đường đường là cháu trai Lan Xuyên Minh quân ta lại giống như thúc thúc hắn cam tâm tình nguyện vào bếp, khiến cho bản quân sao có thể chịu đựng nổi chứ, sao có thể chịu đựng nổi…”

 

Vong Xuyên liếc nhìn Lan Xuyên, ho nhẹ một cái, không nói gì.

 

Vì vậy Thủy Quỷ tôi được uống bát nước đậu xanh đầu tiên trên đời này, trong trong nhàn nhạt, còn có chút mùi vị khét cháy.

 

Ánh mắt Vong Xuyên sáng quắc nhìn tôi, hỏi: “Có ngon không?”

 

Thủy Quỷ tôi suy nghĩ một chút, rồi ừng ực uống hai bát lớn. Vong Xuyên đưa tay lau mồm tôi, nụ cười trên mặt còn xán lạn hơn cả hoa đuôi chó.

 

Lan Xuyên đứng bên cạnh lắc đầu thở dài: ‘Thảm rồi, thảm rồi…” Lại bị Vong Xuyên lườm qua, lập tức im bặt.

 

Buổi tối, ăn cơm tối xong, Đông Hoa và Lan Xuyên ra ngoài tản bộ trên đường phố phía đông. Vong Xuyên và tôi tản bộ trên đường phố phía tây. Tiểu thị đồng nước mắt lưng trong ở nhà trông nhà.

 

Xe ngựa trên đường phố đông như nước chảy, người đi người đến, rất náo nhiệt.

 

Thủy Quỷ tôi mua một con gà, một con vịt, một con rùa, còn có cả một con ốc sên rất là tội nghiệp.

 

Vong Xuyên vỗ vỗ trán, trầm tư giây lát, hỏi: ‘Muội định mang mấy thứ này về Minh giới à?”

 

Tôi do dự, nhìn đám gà vịt kêu vui mừng trên mặt đất, thò tay chải chải cái mào gà của con gà mái và con vịt đang mắt nhắm mắt mở ngủ gà gật, nói: “Đường xá có chút xa, đến lúc đó muội sẽ cầm con gà và con vịt, tiểu ca ca huynh thì cầm con rùa và con ốc sên này, có được không?”

 

Mặt Vong Xuyên méo đi, yên lặng nhìn ngọn đèn dầu xa xa, một lát mới nhả một câu trong miệng ra: ‘Được.”

 

Đến khi về nhà, Lan Xuyên cầm lấy con gà béo mập xoay tròn vài vòng, lại cầm lấy con vịt béo mập quay tròn vài vòng, sau đó lại bắt con rùa đang bò rì rì lên quay tròn vài vòng, cuối cùng thì vui mừng nhìn tôi nước mắt lưng tròng nói: “Cũng là ngươi tiểu búp bê hiếu thuận, không uổng bản quân thương ngươi.”

 

Con gà lập tức cảnh giác rơi xuống đất đập cánh nhìn hắn, con vịt đang buồn ngủ mắt trợn lên tỉnh cả ngủ, con rùa thì lập tức chổng vó, ngã xuống đất không dậy nổi.

 

Tôi ngẩn ra đáp: “Nên thế, nên thế.”

 

Vong Xuyên che miệng cười, không nói gì.

 

Buổi trưa ngày hôm sau, bữa cơm trưa rất phong phú.

 

Cơm đã xong, Thủy Quỷ tôi xới một bát cơm với thức ăn, đổ một chén nước, kích động cầm mấy thứ đó chuẩn bị ra cho mấy con vật nhỏ dưới tàng cây hạnh hoa ăn.

 

Ngay khi đến đó, vừa nhìn ra, dưới gốc cây chỉ còn lại con ốc sên cô độc.

 

Tiểu thị đồng thông cảm nhìn tôi, nói: ‘Mấy con vật nhỏ đáng thương của ngươi đã nằm trong bụng của chúng ta rồi.”

 

Thủy Quỷ tôi đờ ra, suýt nữa thì rơi lệ.

 

Vong Xuyên ho khan một tiếng, ôm lấy vai tôi, nói: “Nếu như muội thích, lát nữa chúng ta đi mua.”

 

Lần này, Thủy Quỷ tôi mua một con gà, một con vịt, một con rùa, còn mua thêm một con thỏ nữa.

 

Tôi lo lắng hỏi Vong Xuyên: ‘Đến khi quay về Minh giới, con thỏ này là huynh cầm, hay là muội cầm? Muội sợ thỏ và gà đánh nhau.”

 

Vong Xuyên suy nghĩ một chút, đáp: ‘Để ta cầm cho.”

 

Lại nữa, nghe thị đồng nói ở đường chợ phía nam có hội chùa. Tôi và Vong Xuyên liền cầm gà vịt rùa thỏ đi đến đó.

 

Ở Hội chùa có rất nhiều thứ, quầy hàng cũng nhiều, hoa đăng nghìn cái, vô cùng náo nhiệt. Vong Xuyên dắt tôi đi đằng trước, lại cầm mấy người bạn nhỏ kia, khẽ trách tôi: ‘Đưa ta cầm hết cho, buổi tối nhiều người, nhỡ muội làm mất.”

 

Lại nói tiếp: “Nhớ để ý dưới chân, đừng để vấp ngã.”

 

Tôi giẩu miệng lên, định mở miệng, nhìn thấy trước mặt sóng người cuồn cuộn mãnh liệt, đông nghìn nghịt, tôi chưa kịp phản ừng đã bị va phải.

 

Tôi cuống quýt gọi tiểu ca ca, đang lúc nhìn xung quanh, tay lại bị kéo nhẹ nhàng, có tiếng gọi: ‘A Ly?”

 

Tôi sửng sốt, quay đầu lại, càng sửng sốt: “Ngọc Hành công tử?”

back top