Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Quyển 3 - Chương 35: Núi sông mênh mông rút quân về

 

Bắc Liêu.

 

Trăng cong như lưỡi câu, sao sáng vây quanh, ánh trăng chiếu nghiêng vào trên hai con thương ưng vỗ cánh muốn bay lên ở góc điện, càng lộ ra vẻ hùng vĩ lành lạnh. Ngoại trừ tiếng đồng hồ nước truyền đến từ nơi xa, mọi nơi hoàn toàn yên tĩnh.

 

Ánh trăng ngoài cửa sổ chuồn êm vào, chậm rãi trượt vào dọc theo bệ cửa sổ, rơi vào trên thân người đứng bên cửa sổ. Ánh nến đung đưa, một bóng người thoáng qua cực nhanh.

 

"Điện hạ!" Tuy là thanh âm đè nén cực nhỏ, nhưng vẫn khác thường rõ ràng ở đêm khuya không người.

 

"Không nờ nàng cư nhiên phái ngươi tới." Bắc Thiên Vũ nói thật nhỏ.

 

"Công chúa phái thuộc hạ đưa tới một phong mật thư." Người ẩn ở trong bóng tối cung kính đưa lên phong thư này.

 

"Oh. . . ." Bắc Thiên Vũ hơi nhíu mày, nhận lấy thư trong tay hắn, nhờ ánh trăng đọc qua một lần, hỏi, "Nàng phái ngươi tới là bởi vì biết thân phận của ngươi?"

 

Thân thể Ám Linh rõ ràng cứng đờ, nói: "Thuộc hạ. . . . Thuộc hạ không biết! Công chúa cũng không làm khó thuộc hạ, cho nên. . . ."

 

Khóe miệng Bắc Thiên Vũ lại lộ ra một nụ cười bí ẩn: "Ám Linh, ngươi ở bên cạnh nàng cũng gần hai năm rồi, ngươi cảm thấy nàng là một người thế nào?"

 

Ám Linh hơi không hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Thiên Vũ, lại chỉ thấy khóe miệng y chứa nụ cười, nhìn hắn giống như mang theo một loại khích lệ, lúc này hắn mới lên tiếng nói: "Lúc đầu thuộc hạ cho rằng công chúa suy nghĩ đơnn giản, không ép hỏi chuyện của người khác, nếu không phải thuộc hạ từng thấy thủ đoạn của nàng sau khi tiên hoàng Kỳ quốc băng hà, thuộc hạ thật hoài nghi ánh mắt của tiên đế Kỳ quốc. Sau lại trải qua sự kiện cách chức Sở tướng, thuộc hạ phát hiện nhìn không thấu công chúa."

 

Đuôi mắt Bắc Thiên Vũ chau lên, nụ cười càng thêm rõ ràng, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ lại trở nên thâm u khó dò: "Nàng có vẻ không để tâm, nhưng từ trước đến giờ đều không biến sắc, đợi đến ngươi nhận biết được nàng, nàng đã sớm nhìn thấu ngươi."

 

Ám Linh thu lại vẻ mặt, chần chờ nói: "Vậy thuộc hạ có cần. . . ."

 

Bắc Thiên Vũ cũng không để ý, đáp lại: "Ngươi phải ở bên cạnh nàng, nếu có một ngày thật bị nàng phát hiện rồi. . . ." Hắn đột nhiên cười vô lại, "Càng dễ làm rồi, ngươi trực tiếp bắt cóc nàng tới là được."

 

Ám Linh sửng sốt, khóe miệng hơi co giật, một hồi lâu mới đáp: "Thuộc hạ tuân lệnh!"

 

Bắc Thiên Vũ hắng giọng cười to, tâm tình tốt vỗ vỗ vai hắn mới nói: "Tốt lắm mau trở về phục mệnh với nàng đi!"

 

"Câu trả lời của điện hạ cho công chúa là?" Ám Linh hỏi.

 

Bắc Thiên Vũ lại không có lên tiếng, cất bước đến trước bàn, cầm bút cực nhanh viết mấy chữ, trở lại bên cửa sổ lần nữa, nhìn về phía phía chân trời, ngón trỏ cong lên đặt bên môi, một tiếng huýt sáo vang dội vang lên, một con thương ưng hình thể nhỏ, toàn thân màu nâu vững vàng đậu lên tay hắn. Hắn cột lá thư này vào chân của nó, đưa tay thân mật vuốt ve đầu của nó, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt chợt xuyết đầy ánh sao, tay nhẹ nhàng vỗ thương ưng trên cánh tay lần nữa, nói thật nhỏ: "Đi đi! Thuận tiện giúp ta thăm nàng." Nó giống như nghe hiểu lời của hắn, giương cánh bay đi. Cho đến khi không nhìn thấy được bóng đen nho nhỏ trong ánh trăng nữa, hắn mới quay đầu lại nói với Ám Linh: "Sau khi ngươi trở về, có thể nàng dẵ nhận được thơ hồi âm của ta rồi, ngươi chỉ cần nói cho nàng biết, chuyện này do nàng quyết định."

 

Kỳ quốc năm Thụy Hòa thứ hai, mùng năm tháng năm, hai mươi vạn đại quân Kỳ quốc và 25 vạn đại quân của Hoàng Vũ đối đầu ở biên cương, ba ngày sau, đại quân Hoàng Vũ bí mật vào trong thâm cốc, trong cốc tràn ngập khí độc, đại quân Hoàng Vũ đã uống thuốc giải bình an vô sự, vì vậy chiến sự lập tức lọt vào cục diện bế tắc. Trong cốc giăng đầy khí độc thành lá chắn của Hoàng Vũ, hai mươi vạn đại quân Kỳ quốc canh giữ ở cửa động lại bó tay hết cách. Khi quân lương ngày càng giảm bớt và thường bị liên đội nhỏ mà Hoàng Vũ phái ra đánh bất ngờ, hai mươi vạn đại quân Kỳ quốc từ từ phập phồng không yên, lòng người ngày càng không yên.

 

Trong rừng rậm, bên ngoài quân trướng rậm rạp chằng chịt, những đống lửa hòa lẫn với chân trời đầy sao. Thỉnh thoảng lại có tướng sĩ tuần tra, tiếng bước chân trầm ổn vang sào sạt trong buội cỏ. Chỗ cách lều chủ soái khá xa, một tốp tướng sĩ đang ngồi trên chiếu nướng thịt thú rừng vừa bắt được.

 

"Lão tử của hắn, Hoàng Vũ thật là con mẹ nó một đám tiểu quỷ nhát gan, núp ở trong cốc còn không bằng dứt khoát về nhà ôm nữ nhân sinh con nít đi!" Một tướng sĩ hung hăng gảy gảy đống lửa, hận hận nhìn mặt đất mắng.

 

"Phi!" Một người khác lập tức tiếp lời nói: "Lão tử thật muốn vọt vào làm thịt những người đó!"

 

"Ngươi biết cái gì! Bên trong đầy khí độc, ngươi đi vào nói không chừng còn chưa đụng phải người của Hoàng Vũ đã chết trước rồi."

 

"Vậy cũng tốt hơn ở chỗ này mặc người chém giết. Ai yêu!" Người nọ đột nhiên nhảy dựng lên, tay che đầu, nổi giận đùng đùng nói với người phía sau, "Làm cái gì đánh lão tử!"

 

"Đầu húi cua, ngươi mới mấy tuổi mà xưng lão tử cái gì, ta đây là giáo huấn ngươi làm nhiều nói ít!" Người nọ trừng mắt liếc hắn một cái nói, "Cuộc chiến này tự nhiên sẽ để cho ngươi đánh, Vương Gia của chúng ta cũng không phải chủ dễ bắt nạt."

 

"Đúng vậy, Vương Gia chúng ta chính là ‘ Chiến Thần ’."

 

Khi bọn họ đang bàn luận, một đội khoái mã phi thân mà qua, bụi đất cuồn cuộn nổi lên rơi vào trên đống lửa lóe sáng.

 

"Gấp cái gì. . . . . ." Đầu húi cua mới vừa bị mắng đang phiền não, đứng lên vừa định chửi mắng, nhưng thấy đội ngựa chạy qua thì nhất thời tắt tiếng vang, sững sờ nhìn bóng ngựa đi xa.

 

Người mới vừa dạy dỗ hắn đi tới, đẩy đầu của hắn một cái, cười mắng: "Bảo ngươi bớt nói nhiều, nhìn, biết lợi hại chưa!"

 

Đầu húi cua bị hắn đẩy lảo đảo đi về phía trước mấy bước, nhưng không có để ý tới động tác có chút thô lỗ của hắn, ngơ ngác nhìn nơi xa, lẩm bẩm nói: "Đó không phải là Vương Gia sao?"

 

Bên trong lều chủ soái, đèn dầu sáng rỡ, toàn bộ chủ tướng đều tụ tập trong lều, lều lớn vốn là rộng rãi giờ phút này lại có vẻ chật chội vô cùng. Công Tôn Cảnh Thăng đứng lặng yên, sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra vẻ bối rối, nhưng tay chắp sau lưng lại cầm thật chặt, gân xanh mơ hồ nổi lên trên cánh tay.

 

Hai năm trước khi Nam Man tộc bạo loạn, Hoàng Vũ thừa cơ gây chuyện, sớm đã bị bọn họ diệt uy phong nhiều lần, nếu không phải khi đó tình thế trên triều đình khẩn trương, Hoàng Vũ đã sớm không tồn tại. Vì vậy bọn họ tự nhiên biết thực lực của Hoàng Vũ, trận đánh này vốn tính tốc chiến tốc thắng, mà giờ khắc này bọn họ lại bị vây ở đây ôm cây đợi thỏ. Mà trên triều đình cũng ngày càng không yên, quân lương bị âm thầm khấu trừ, Đế Sư và Trần tướng quân mờ ám liên tiếp, không ngừng tản lời đồn trong triều, ý đồ chiêu dụ người của bọn họ. Những tình huống này mặc dù rất nhiều người trong quân không biết, nhưng giờ phút này người trong lều đều rất rõ ràng, nếu trận đánh này vẫn không thể nhanh chóng giải quyết, trễ hơn nữa thì sợ bọn họ không thể quay về kinh đô, cho dù trở về cũng phải trả một cái giá thật là lớn. Trong lòng người người đều đã có chút lo lắng.

 

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên ngoài lều, trong lòng của mọi người chợt nhẹ, cùng nhau nhìn ra ngoài. Rèm lều bị vung mạnh lên, Tiêu Dật mặc nhung trang màu đen bước dài vào trong lều, mang vào hơi lạnh.

 

Chư tướng đều đứng xuôi tay, cùng nhau tránh ra một lối, cho đến khi Tiêu Dật vung chiến bào lên, ngồi vào ghế chính, bọn họ mới khom người nói: "Tham kiến Vương Gia!"

 

Tiêu Dật đưa tầm mắt nhìn qua, tầm mắt lành lạnh rơi vào phía trước, mới nhàn nhạt mở miệng nói: "Hoắc Đình Nghĩa!"

 

"Có mạt tướng!" Một người thân hình cao lớn nhanh chóng nhảy ra một bước nói.

 

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dật liếc qua hắn, nói: "Đêm qua quân địch đánh bất ngờ, bọn ngươi vốn nên chạy tới tức thì, vì sao muộn hồi lâu?"

 

Thân thể Hoắc Đình Nghĩa hơi cương, cung kính nói: "Lúc đó đêm đen, mạt tướng. . . . Lạc đường!"

 

Tiêu Dật híp mắt hẹp lại, lạnh lùng nói: "Đây là lý do?"

 

Toàn thân Hoắc Đình Nghĩa chấn động, lập tức quỳ một chân trên đất, nói: "Mạt tướng nguyện chịu phạt!"

 

Đôi mắt lành lạnh của Tiêu Dật nhìn hắn chốc lát, mới nói: "Lĩnh mười quân côn, cắt chức Tướng quân."

 

Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều có sóng to gió lớn, ngay cả Công Tôn Cảnh Thăng cũng không tự giác nhăn mày lại.

 

Lại thấy Hoắc Đình Nghĩa không có bất kỳ nguỵ biện, chỉ trầm giọng lĩnh mệnh: "Thuộc hạ tuân lệnh!"

 

Lúc này Tiêu Dật mới lấy ra bản đồ trên bàn, chư tướng đều ăn ý xông tới. Hắn chỉ vào một chỗ núi lõm, nói: "Kể từ hôm nay chỗ này buông lỏng cảnh giới, âm thầm lưu ý." Ngón tay hắn vừa động lại chỉ qua một chỗ khác nói. "Nơi này do Vệ Thanh Dương thủ vệ, nơi này. . . ."

 

Trong lều soái, ánh nến đung đưa, cả phòng lành lạnh, chỉ có mệnh lệnh có khí phách rõ ràng phát ra từ trong miệng của hắn, tỉnh táo tự động.

 

Sau một phen an bài, mặt trời đã lên, dần dần lộ ra một chút ửng đỏ ở phía chân trời, từ từ chiếu sáng doanh trướng này.

 

Trước khi chư tướng ra khỏi lều soái, Tướng quân Vệ Thanh Dương bước chậm lại, cố ý rơi vào phía sau, chân bước ra quân trướng hơi chậm lại, quay đầu lại tựa hồ muốn nói lại thôi, chỉ nhìn Công Tôn Cảnh Thăng. Công Tôn Cảnh Thăng khẽ gật đầu, hiểu rõ nên trấn an cười một tiếng với hắn, Vệ Thanh Dương mới cất bước ra lều soái.

 

"Ngươi muốn hỏi ta về chuyện xử trí Hoắc Đình Nghĩa?" Còn chưa chờ Công Tôn Cảnh Thăng mở miệng, Tiêu Dật đã rảnh rang nói lên.

 

Công Tôn Cảnh Thăng cau mày nói: "Đổi tướng khi ra trận là đại kỵ với nhà tướng, huống chi hiện tại lòng người trong quân đã bất ổn."

 

Trong mắt của Tiêu Dật chớp lóe ánh sáng, lại nghe hắn mở miệng nói: "Còn chưa đủ loạn!"

 

Công Tôn Cảnh Thăng cúi đầu trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu nói: "Ngươi muốn tạo ra cảnh loạn, cố ý để Hoàng Vũ có thể thừa cơ hội?"

 

Tiêu Dật lại không có lập tức trả lời hắn, ngón tay liên tiếp gõ lên bàn, dường như có chuyện cực kỳ khó có thể quyết định, một hồi lâu hắn nói sang chuyện khác: "Cảnh Thăng, ta muốn rời đi một đoạn thời gian."

 

"Cái gì!" Công Tôn Cảnh Thăng hoảng hốt, bật thốt lên, "Tiêu Dật ngươi giở trò quỷ gì?"

 

Đáy mắt Tiêu Dật thoáng qua hung dữ, giọng nói lại cực kỳ thong thả: "Ta muốn chế tạo một cơ hội cho bọn họ, không phải ngươi chết chính là ta mất!"

 

"Ngươi muốn tự làm mồi?" Công Tôn Cảnh Thăng nói.

 

Tiêu Dật chậm rãi nói: "Chúng ta cần mau chóng đánh vỡ cục diện này, nếu không càng bất lợi với chúng ta hơn! Hơn nữa kéo dài tiếp, ta sợ. . . . Nàng sẽ chịu không được."

 

Công Tôn Cảnh Thăng lại mắng nhỏ một câu: "Đáng chết! Muốn thắng cũng không thể lấy mệnh mình đi đánh cuộc!"

 

Tiêu Dật cũng không để ý cười cười, nói: "Cho nên mấy ngày nay trong quân phải dựa vào ngươi." Nói đến đây, giọng nói của hắn chợt chuyển thành nghiêm nghị, "Kế tiếp nếu có bất kỳ tin tức bất lợi về ta truyền đến, ngươi đều không được để ý, chỉ cần chuyên tâm công địch."

 

Công Tôn Cảnh Thăng không dám tin nhìn hắn, một hồi lâu mới thở ra một chữ: "Ngươi. . . ."

 

Trong mắt Tiêu Dật đều là vẻ khắc nghiệt, nghiêm nghị nói: "Chuyện này Bổn vương ra lệnh."

 

Công Tôn Cảnh Thăng hung hăng nhìn chằm chằm hắn, giằng co chốc lát, rốt cuộc khom người nói: "Thuộc hạ tuân lệnh!" . . . . . .

back top