Thiên Thiên cười cười, cầm dao nhét vào tay Thẩm Hạo, bộ dạng rất giống quăng bỏ củ khoai nóng.
Trịnh Khiết dùng sức nháy mắt mấy cái, như tên trộm cười nói: “Không cùng lúc cắt thì làm sao xứng với duyên phận ngàn năm có một này, hai người chịu, bọn này còn không chịu a, mọi người nói có đúng hay không a?”
Có người đồng ý, cũng có người phản đối. Nhưng tiếng kháng nghị của Ứng Dĩnh bị tiếng trầm trồ đồng ý của quần chúng át mất.
Thẩm Hạo chớp mi một cái, trong mắt thoáng hiện một tia khác thường.
Cái cô Trịnh Khiết này thật sự không phải kẻ địch phái đến hãm hại cô? Thiên Thiên run lên một chút, trên mặt đờ đẫn, sau đó lộ ra thần sắc thống khổ.
Biểu tình thật la sinh động làm cho Thẩm Hạo không nhịn được cười.
Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Khiết, thanh thế càng lớn, Thẩm Hạo cúi đầu, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe thấy nói với Thiên Thiên: “Hào phóng một chút, thỏa mãn nguyện vọng của họ đi.”
Thiên Thiên dùng hết sức trừng anh, anh ta nói nghe thật dễ dàng.
Hơi thở của Thẩm Hạo xẹt qua tai cô nhẹ nhàng, “Anh không lo bị em lợi dụng, em còn sợ gì chứ?”
Thiên Thiên không dám tin vào tai của mình, đơ ra, Thẩm Hạo thừa cơ liền cầm dao đặt vào tay cô, trong lúc cô vô ý cầm lấy, Thẩm Hạo không phụ sự mong đợi của mọi người, nắm tay cô, dùng lực ấn xuống một nhát.
Ánh mắt Thiên Thiên có chút hốt hoảng, hành động thân mật như vậy giống như lúc tham dự hôn lễ của Văn Văn, cô dâu và chú rể cùng cắt bánh ngọt, không, không, trẻ nhỏ không nên xem, Thiên Thiên phút chốc định thần.
Tâm tình Thẩm Hạo đột nhiên tốt lên, trên mặt cười thật tươi.
Sau khi cắt xong bánh, Thiên Thiên lập tức thoát khỏi tay của anh, cực giống đêm hôm trước sau khi có điện lại.
“Em làm như tránh ôn dịch vậy.” Thiên Thiên nghe đến âm thanh mất mát của Thẩm Hạo, lúc ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đen trong sáng, lông mi tĩnh tại.
Ảo giác, đây nhất định là ảo giác, Thiên Thiên tự nói với mình, hoặc là anh ta lại nghĩ ra kế nào để trêu đùa cô, cô đừng bao giờ để bị trúng kế anh.
“Ăn bánh đi, giám đốc Thẩm.” Elva cẩn thận đem bánh để lên bàn, đưa cho Thẩm Hạo, mà anh hình như đang xuất thần, thật lâu chưa đưa tay nhận, làm cho Elva có chút lúng túng.
Trịnh Khiết vội nói: “Bánh kem lớn vậy, em thấy cả phòng ăn không hết, hay là đưa cho các phòng khác một phần.”
Simon nhỏ giọng than thở, “Trước kia mấy phòng khác cũng đâu nghĩ đến chúng ta a.”
Trịnh Khiết đem một chồng tư liệu nặng như gạch nện vào đầu anh, “Anh là quỷ hẹp hòi.”
Simon vô tội xoa đầu, “Anh lại nhanh mồm nhanh miệng thôi.”
Thiên Thiên đang ngơ ngẩn ăn, nghe đến đoạn đối thoại này, đột nhiên quay đầu kêu lên: “Để dành cho chị Diệp Tử một phần.”
Diệp Tử hôm nay vừa vặn đi gặp khách hàng, không ở công ty, thân là trợ lí của Diệp Tử, Ứng Dĩnh lại không nghĩ tới, Thiên Thiên lại nhắc vậy, người biết rõ chỉ nghĩ cô với Diệp Tử quan hệ rất tốt, người không biết nhất định sẽ bàn tán sau lưng a.
Thiên Thiên vốn vô tư không nghĩ được tình huống cao thâm thế, nhưng Thẩm Hạo trầm mặc lắc lắc đầu.
Trịnh Khiết tự vỗ đầu, “Nói đúng, thiếu chút nữa quên mất chị Diệp Tử, vậy mình đem bánh vào phòng chị ấy.” Diệp Tử miễn dịch với soái ca là bởi vì cô đã kết hôn, vốn không phải mối uy hiếp nên cũng được mọi người thân thiết.
“Vậy để mình đi cho.” Ứng Dĩnh lòng cực kì khó chịu, cô nàng Thiên Thiên này mới xem tưởng như vô tình, nhưng bản lãnh a dua nịnh hót lại phát huy một cách tinh tế.
Không ai để ý lúc cô đi qua chỗ Thiên Thiên, mắt hiện lên tia oán hận.
Qua chuyện buổi chiều hôm nay, thời gian dường như trôi rất nhanh, đã đến giờ tan tầm.
Thiên Thiên ngồi yên không nhúc nhích, cô vẫn làm thêm một số việc, hình như đã không có thói quen về sớm, những năm qua sinh nhật cô thường ở cùng Mễ Bác, đã có vài năm không cùng gia đình ăn mì trường thọ, cô sáng nay ra cửa quên nhắc, nghĩ rằng má Diêu cũng không để tâm, không bằng ở lại công ty tiếp tục hoàn thành việc phiên dịch, ngày mai lúc họp còn dùng được.
6h, có chuông điện thoại, Thiên Thiên cúi đầu nhìn, nút điện thoại nội bộ đang sáng đèn.
Mới nhấc điện thoại, câu đầu tiên của đối phương là: “Thiên Thiên, dọn dẹp đồ đạc mau, chúng ta đi ăn cơm.”
Thiên Thiên liền nhận ngay ra tiếng của anh, cô nhíu mày nói: “Giám đốc Thẩm, anh đem trọng trách đặt trên tay của tôi, làm sao tôi còn có thời gian ăn cơm a.”
“Hôm nay em sinh nhật, anh phê chuẩn cho em có thể tan tầm.” Thẩm Hạo nói.
“…” Thiên Thiên giận ngất trời, “Bây giờ đã quá giờ tan tầm rồi.”
“Vậy vừa vặn có thể đi ăn cơm.” Thẩm Hạo hết sức cường đạo nói.
Thiên Thiên chịu không nổi nói: “Có vẻ như tôi chưa hề đồng ý cùng anh ăn cơm.”
Khóe môi Thẩm Hạo cong lên, “Cô cũng không có phản đối a.”
“…” Thiên Thiên sợ anh rồi, nhấc tay đầu hàng, “Vậy được rồi.”
“Sớm nói ok không phải tốt sao.” Thẩm Hạo được tiện nghi còn khoe mẽ, Thiên Thiên tức quá nghiến răng.
Cô vừa sửa soạn lại túi xách vừa nhìn cửa phòng Thẩm Hạo oán thầm: rõ ràng mở cửa là có thể nói chuyện, còn thích nói qua điện thoại, đúng là biến thái.
Giống như có thể cảm ứng được lời nói trong lòng Thiên Thiên,
Thẩm Hạo nhìn sang cô một cái, Thiên Thiên ho nhẹ một tiếng, lập tức vùi đầu tiếp tục sửa sang đồ đạc.
Thẩm Hạo hơi nhướng mày, nở nụ cười.
Thiên Thiên vừa khéo đúng lúc này ngẩng đầu, khóe môi Thẩm Hạo càng mở rộng, lộ ra cả hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười như vậy hết sức rực rỡ và dịu dàng đến chí mạng, thật làm người thất thần.
Trên mặt Thiên Thiên nổi lên một mảng hồng, cô bỏ lại một câu, “Tôi xuống lầu chờ anh.” Nắm túi xách chạy như bay trốn ra công ty, thừa dịp Thẩm Hạo còn không kịp phản ứng, cô liều mạng bấm thang máy chạy xuống.
Hai loại mâu thuẫn tâm lý quấy nhiễu Thiên Thiên, cùng Thẩm Hạo dùng bữa cơm cũng chẳng phải chuyện to tát gì, đây cũng không phải lần đầu tiên, sao cô lại kinh hoảng như vậy, nhất định là tối nay ánh trăng quá đẹp, quá dịu dàng, mới làm cho cô lại có cảm tình với người nhiều lần trêu cợt cô.
Lí trí nói với cô là cô nên rời khỏi đây, nhưng hai chân giống như bị đúc chì, cất không nên bước.
Thiên Thiên thong thả đi ra cửa kinh xoay, một bóng người sớm đã đợi lâu ân cần đưa đến một bó hoa tươi, mỉm cười đầy mặt kêu: “Thiên Thiên.”
Người này thật là âm hồn bất tán a, Thiên Thiên nhức đầu.
“Thiên Thiên, sinh nhật vui vẻ.” Mễ Bác làm như ảo thuật lấy từ trong túi áo ra một hộp nhỏ được gói lại đẹp đẽ, lại lấy từ túi quần ra một túi giấy.
Thiên Thiên trợn trắng mắt, hắn nghĩ mình là ông già Noel sao?
“Thiên Thiên, hay là đi đến khách sạn lần trước ăn cơm được chứ, anh đặt bàn rồi.” Mễ Bác làm Thiên Thiên dở khóc dở cười.
Anh ta không hiểu rằng quan hệ hai người không phải tặng một chút lễ vật, ăn nói khép nép vài câu là có thể thu xếp ổn thỏa, anh ta vốn dĩ không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.
Đây là vấn đề nguyên tắc, là điểm mấu chốt của Thiên Thiên, bắt cá hai tay là việc cô không thể tha thứ.
Thiên Thiên vẫn không nói lời nào, sắc mặt Mễ Bác khó coi cực điểm, “Thiên Thiên, em giận cũng giận rồi, đừng giở tính trẻ con ra nữa.”
Cương quyết đẩy ra anh ta, Thiên Thiên nghĩ không ra, 5 năm qua họ là làm sao mà trải qua vậy.
Bên cạnh có người không nhanh không chậm ấn vang còi xe, Thẩm Hạo nhô đầu ra, chớp mắt, “Thiên Thiên, lên xe.”
Thiên Thiên không hề nghĩ ngợi, tự giác mở cửa xe ngồi lên, thúc giục nói: “Mau lái đi.”
Thẩm Hạo nhanh chóng bẻ tay lái, đạp ga, xe Volvo chạy như bay đi.
Mễ Bác tức hết sức, quà cầm trong tay và hoa tươi bị người nào đó dùng lực ném đi, theo một đường parabol tiến vào thùng rác gần đó.