Gặp Anh Là Sự Bất Ngờ Tuyệt Vời Nhất

Chương 33

 

Bởi vì tổng tài đến nên hôm sau lúc Thiên Thiên bước vào phòng làm việc phát hiện ngay cả Simon, người luôn gần đúng giờ mới đi làm, mỗi ba ngày lại đi trễ một lần cũng sớm sớm ngồi trước bàn làm việc, giả bộ gọi điện cho khách hàng, cô lại không tự chủ trở nên hồi hộp.

 

Cô luống cuống tay chân mở tư liệu đã sửa ngày hôm qua trên máy tính, nhanh chóng đọc một chút, có thể xem nhiều thì càng tốt, có thể nhớ thì tận lực ghi lại trong đầu.

 

Thẩm Hạo sáng sớm đã đến sân bay đón tổng tài, không ở công ty, tổ 1 của họ ngoài Thiên Thiên, ai cũng không có tâm trí làm việc, nhao nhao thảo luận về tổng tài.

 

Tổng tài khoảng hai năm đến Thượng Hải một lần, cho nên đại bộ phận công nhân trong công ty đều chưa từng gặp qua ông.

 

Simon làm ở Hồng Kì được 5 năm, xem như lão thành, anh hướng mọi người nói: “Tổng tài bình dị gần gũi, không làm cao, mọi người không cần hồi hộp như vậy.”

 

Diệp Tử vừa vặn ra lấy nước, nghe thấy lời của Simon, trêu ghẹo nói: “Anh kêu người khác đừng sợ, sao chân anh lại run lên như vậy?”

 

“Có sao, có sao?” Simon bận rộn cúi đầu xem xét, làm mọi người cười vang.

 

Thiên Thiên đi theo Diệp Tử phía sau, lên tiếng gọi cô: “Chị Diệp Tử.”

 

Diệp Tử xoay người, nhướng mày, cười nói: “Xem ra em so với bất kì ai còn hồi hộp hơn.”

 

“Chị Diệp Tử, chị nói em nghe sở thích của tổng tài đi, em sợ đến lúc đó nói gì sai.” Thiên Thiên lộ ra một nụ cười.

 

“Chị không thể a,” Diệp Tử trêu chọc, “Bởi vì chị chưa từng gặp qua ông ấy.”

 

Thiên Thiên chớp đôi mắt to, cô thật là loạn đầu óc rồi, Diệp Tử cũng chỉ vào công ty sớm hơn cô nửa năm, làm sao biết mặt tổng tài a.

 

Diệp Tử vỗ vỗ vai cô, “Thẩm Hạo không nói với em sao?”

 

“Anh ấy nói tổng tài là người rất thoải mái.” Khóe mắt Thiên Thiên lộ ra ý cười.

 

“Vậy không phải được rồi sao?” Diệp Tử nhún vai, “Em còn lo cái gì?”

 

“Em chưa từng gặp qua trường hợp trọng đại.” cả buổi, Thiên Thiên mới nói ra được một câu này.

 

Diệp Tử cười sang sản thành tiếng, “Thiên Thiên, em đừng đùa, chị rốt cuộc biết vì sao Thẩm Hạo nói em khác biệt.”

 

Thiên Thiên ngửa đầu định nói tiếp cái gì thì Simon bỗng nhiên hú lên quái dị: “Tổng tài đến, mọi người mau trở về chỗ ngồi của mình, làm việc đi, ngàn vạn lần dừng hốt hoảng.”

 

Thiên Thiên bận rộn cùng Diệp Tử tạm biệt, sau đó chạy vội về chỗ, mở đưn giá trong máy tính, tai dựng đứng lên lắn nghe động tĩnh bên ngoài.

 

Cùng Thẩm Hạo một trước một sau đi vào cửa là một vị trên năm mươi tuổi, khóe miệng cong cong, tươi cười thân thiết.

 

Thẩm Hạo giới thiệu từng đồng nghiệp cho ông.

 

Đến phiên Thiên Thiên, trong lòng bàn tay cô đã đầy mồ hôi.

 

“Hi, I’m Tom.” Giọng ông trầm bổng tựa như âm điệu của tiếng đàn dương cầm.

 

Thiên Thiên thở sâu, “I’m Yao Qian Qian.”

 

Ông Tom bắt tay Thiên Thiên, nhíu mày, mặt nghi ngờ nói: “Qian Qian? Money? Your name is money?”

 

Cả công ty sôi động tiếng cười lớn vang mãi không ngừng, ngay cả Thẩm Hạo cũng nhịn không được nhếch khẽ môi.

 

Thiên Thiên đỏ bừng mặt mày, muốn tìm cái lỗ chui xuống.

 

Cười lớn tiếng nhất là Simon và Ứng Dĩnh, người trước vô tình, người sau cố ý.

 

Thẩm Hạo phải giải thích mất một lúc mới làm ông Tom hiểu nghĩa tên của Thiên Thiên.

 

Thiên Thiên cắn cắn mô, quyết định về nhà phải tìm mẹ già tính sổ, tên gì không đặt, lại đặt tên này, hôm nay thực là bẽ mặt quá mà.

 

Cuộc họp sẽ diễn ra lúc 3h, sau khi ăn cơm trưa, Thiên Thiên liền giống như kiến bò trên chảo nóng, ngồi không yên ổn, sứt đầu mẻ trán. Người biết thì nghĩ cô hồi hộp, người không biết còn cho rằng cô đang bị động kinh a.

 

Từ 2h đến 3h, cô đã đi toilet 5 lần. đây là thói quen của cô mỗi lần đứng trước một kì thi lớn, cô đều liên tục đi toilet.

 

Cô quét dọn vệ sinh ân cần hỏi cô: “Cháu gái ăn đồ ôi nên đau bụng hả? vậy nhanh xin phép đi bác sĩ đi, không nên ỷ lại mình còn trẻ, cái gì cũng dễ qua, như vậy không tốt cho sức khỏe.”

 

Thiên Thiên xấu hổ vô cùng.

 

3h kém 2′, Thiên Thiên đi chuyến toilet cuối cùng trước khi vào họp, cô lấy lại tinh thần rồi trở về phòng làm việc, một bóng người đứng trước bàn cô.

 

“Ứng Dĩnh, cô ở đây làm gì?” Thiên Thiên hỏi.

 

Ứng Dĩnh mặt không đổi sắc, tim không nhảy, “Vừa rồi tôi giúp cô tiếp một cuộc gọi.”

 

“À, vậy cám ơn cô.” Thiên Thiên không hề nghi ngờ, “Là ai gọi đến vậy?”

 

“Một khách hàng, tôi nói họ email cho cô rồi, lát nữa cô kiểm tra xem.” Ứng Dĩnh liếc nhìn cô một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.

 

Thiên Thiên gật gật đầu.

 

3h, Diệp Tử đúng giờ xuất hiện, cô cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng như thường, “Mọi người, đã đến giờ họp.” Trước đó, cô cùng ông Tom đã nói chuyện gần một tiếng, xem ra ông ấy rất xem trọng cô.

 

Thiên Thiên một tay ôm mặt, nỗ lực bình phục tâm trạng, âm thầm nắm tay thành nắm đấm, tự bơm hơi lấy tinh thần cho mình: Diêu Thiên Thiên, mày làm được, nhất định được. cô cầm lấy văn kiện đã chuẩn bị từ sớm, cùng mọi người thong thả đi vào phòng họp.

back top