“Thiên Thiên, bằng không con tiễn cậu ấy? má Diêu cười đùa cợt nhã, “Cơ hội tốt để gia tăng tình cảm.”
Thiên Thiên hung tợn trừng mắt: “Không rãnh.”
“Xì.” Má Diêu khinh thường nói: “Con về chẳng phải chơi game thôi sao.”
Ba Diêu cười ôm vai má Diêu, “Bà xã, đừng vạch trần con gái chứ.”
Má Diêu hoàn toàn khinh bỉ liếc nhìn Thiên Thiên, “Nhớ năm đó má cùng ba con yêu nhau, từ vườn bách thú Thượng Hải đi đến Tĩnh An Tự, vừa đỡ tốn tiền vừa lãng mạn, con cũng nên học hỏi.”
Ba Diêu phối hợp gật đầu, cười tới cực kì vui vẻ.
Từ vườn bách thú tới Tĩnh An Tự, vậy chân không phải gãy luôn sao? Nghĩ lại, cô hôm nay từ đường Ngô Giang đi về nhà một đoạn này cũng không phải ngắn a, Thiên Thiên lệ rơi a.
Đoạn đối thoại của ba người dần dần tiêu tán trong gió, Thẩm Hạo cười tới không ngậm miệng nổi.
Lúc gần đến nhà, má Diêu bỗng nhiên nói: “Thiên Thiên, con rất có tiến bộ a.”
Thiên Thiên hỏi: “Cái gì?”
“Tiền lương so với công ty cũ còn nhiều thêm mấy trăm tệ.”
Thiên Thiên nghĩ nửa ngày, làm sao có thể, chẳng lẽ Thẩm Hạo thấy gần đây cô tăng ca khổ cực, tăng tiền lương cho cô? Nhưng cô đâu có nhận được thông báo. Nếu tính cả tiền tăng ca cũng không đến nỗi nhiều như vậy, thật là kì quái.
“Rốt cuộc bao nhiêu vậy?” gần đây nhiều chuyện xảy ra, cô không có thời gian kiểm tra tài khoản.
Má Diêu báo con số.
Thiên Thiên tính nhẩm xong liền rút ra được kết luận. Tiền lương còn thừa ra một ngàn linh ba mươi bảy tệ.( Viv: có ai thấy con số này quen quen không? Pil: đáng buồn là không… Viv: ách =’= tiền hôm đi ăn Hạo ca cho Thiên tỷ mượn ấy :”
Cô nhất thời sáng suốt. ( e hèm, còn bạn nào nói anh Hạo nhà ta ki bo nữa hông nà, kakka, tử tế với anh là việc làm thầm lặng.)
Về đến nhà, Thiên Thiên trốn vào phòng mình, bấm số của Thẩm hạo.
Đây là lần đầu cô chủ động gọi cho anh, Thẩm Hạo thấy sóng lòng mênh mông, mặt tươi cười rực rỡ.
“Alo,” tâm tình của anh cực tốt.
Thiên Thiên nói vài câu hỏi thăm trước, “Anh thực sự đi bộ về?”
“Ừ, đi bộ nhiều có thể rèn luyện thân thể, duy trì vóc dáng.” Khóe môi Thẩm Hạo tạo thành một đường cong duyên dáng.
Vừa dứt lời, trong điện thoại truyền tới tiếng nói như sau: “Tiên sinh, đã đến đường Ngô Giang, dừng ở bên kia?” ( đừng nghe những gì…con trái đang cua gái nói )
Thiên Thiên ngớ người, sau đó cười lớn không thôi.
Thẩm Hạo hơi lúng túng, cười gượng hắc hắc hai tiếng.
“Vậy…” Thiên Thiên cong miệng nói, “Vậy một ngàn tệ là anh thêm vào thẻ của em?”
“Tiền gì?” Thẩm Hạo biết rõ còn cố hỏi.
Thiên Thiên liếm liếm môi, “Tiền lương của em không hiểu sao lại nhiều thêm một ngàn linh ba mươi bảy tệ, anh đừng nói với em là không liên quan tới anh nha.”
“Tiền lương trong tài khoản của em thì liên quan gì đến anh?” Thẩm Hạo phát thêm một tiếng cười.
Thiên Thiên trầm mặc một hồi, “Anh không thừa nhận em cũng không còn cách nào nhưng lần đó em đã nói là mời khách, anh không cần trả lại tiền cho em.”
Thẩm Hạo nửa thật nửa đùa nói: “Thiên Thiên, anh với em, cần tính toán rõ ràng vậy sao?”(hí hí, tại sao không tính toán hử anh *chớp chớp mắt* )
Thiên Thiên lần thứ hai im lặng, rõ ràng trong phòng không nóng nhưng gương mặt đã nóng sắp cháy bừng.
“Thiên Thiên, em còn nghe sao?” Thẩm Hạo dịu dàng hỏi.
“Dạ.”
Thẩm Hạo cười cười, “Anh phải lái xe rồi, về nhà sẽ gọi lại cho em.”
Thiên Thiên hoảng loạn đáp, “Không cần, em…em sắp ngủ rồi.”
Thẩm Hạo nhìn lại màn hình điện thoại, còn chưa tới 10h, nhưng việc này cũng không thể gấp, anh cười nói: “Vậy mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Thiên Thiên vội vội vàng vàng cúp máy.
Thiên Thiên hốt ha hốt hoảng mở máy tính, Lâm Hi không có trên QQ. Lại nghĩ nghĩ, cô cùng Văn Khải xem phim, không thể sớm như vậy đã về nhà a. Nhất thời tìm không thấy đối tượng để nói chuyện, Thiên Thiên mất phương hướng.
Một mình ngồi ngây ngốc nửa tiếng, cô quyết định chơi game để giết thời gian và làm tiêu tán tâm tình hỗn loạn không rõ vì sao của mình.
Trên diễn đàn Hiệp Cốt Nhu Tình, trận đấu lớn giữa các hiệp nữ chính thức bắt đầu hừng hực khí thế.
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết là ứng cử viên sáng giá nhất, thu hút nhiều sự chú ý nhất. có người suy đoán tuổi của cô, tính tình, nghề nghiệp, v.v… cô kéo chuột xuống, thế mà lại có cả mấy người viết thư tình cho cô nữa chứ.
Thiên Thiên ngây ngô cười, lòng tự tin bành trướng cực độ.
Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân gửi một nụ cười ngọt ngào tới: “Chị, chào buổi tối.”
Thiên Thiên thuận tay gửi qua, “Chào buổi tối.”
Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân nói một câu làm người kinh hãi, “Chị có bạn trai chưa?”
Thiên Thiên từng ở trên QQ gặp qua tình huống này nhiều lần, cô không muốn bị quấy rối nên đã không thêm bất kì người nào vào danh sách bạn bè, mà ở Hiệp Cốt Nhu Tình vẫn gặp chuyện này, cô nói: “Có việc gì sao?”
Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân: “Chị tốt như vậy, em giới thiệu bạn trai cho chị.”
May mắn không phải là cầu thân, dù là như thế, Thiên Thiên vẫn hoảng, cô cười mỉa, “Ha ha, không cần bận tâm.”
Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân hình như có chút không vui, “Chị không tin tưởng mắt nhìn người của em?”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Không dám, không dám.” Cô không biết mình vì sao lại dây dưa với người này lâu như vậy.
Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân lập tức thay đổi ngữ khí: “Con của bác rất được, thử suy nghĩ đi.”
Thiên Thiên nhất thời lờ mờ, sau khi tỉnh táo, phản ứng đầu tiên là: thế giới này thật điên, ngay cả Cậu Bé Bút Màu Tiêu Tân cũng có con, nếu vậy trong tương lai, Chibi Maruko cũng sẽ có con gái rồi.
Cô do dự một hồi, cẩn thận dè dặt hỏi: “Cậu…bao nhiêu tuổi?”
Qua thật lâu vẫn không thấy trả lời, mới phát hiện Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân đã log out.
Cô lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, một lần lại thêm một lần xem danh sách bạn online. Lâm Hi không online, Tiêu Dao đã lâu không thấy bóng dáng, Trường Kiếm Tận Thiên vì cái gì cũng không thấy.
Kim đồng hồ chỉ 11h, Thiên Thiên không hề buồn ngủ. giống như trúng tà cứ ngồi trước máy tính, vẫn không nhúc nhích.
Có một chút thất vọng.
Mỗi ngày cùng anh ấy nói mấy câu hình như đã thành thói quen của cô.
Mà hôm nay, cô thấy không thoải mái.
Cứ tiếp tục không thừa nhận là đang ch
ờ anh, nhưng không cách nào giải thích vì sao mình như bị ma quỷ ám, nửa đêm còn canh chừng máy tính.
11h30, nick Trường Kiếm Tận Thiên sáng lên.
Thiên Thiên rốt cuộc lộ ra một nụ cười.
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Hôm nay sao anh online muộn vậy?’ cô không phát hiện lời của mình có mang một chút trách cứ và hờn dỗi.
Trường Kiếm Tận Thiên: “Có chút việc bận, em chờ anh sao?”
Mặc dù lời đáp thật dễ nghe và ôn hòa, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình thật ra đang chờ anh, “Làm gì có.” Mặt cô có chút đỏ lên, tâm tình rui mừng hiển hiện rõ ràng trong mắt.
Một giây sau, Trường Kiếm Tận Thiên hỏi: “Anh có thể kêu em là Thiên Thiên chứ?”