Khóe miệng Thiên Thiên run rẩy, người này thiếu gì việc chưa làm qua, ví dụ như chưa được sự đồng ý của cô đã dùng cô làm bia đỡ đạn. lại ví dụ như tặng cô 2 tệ tiền lì xì. Lại ví dụ như phá cơ hội tốt làm quen soái ca của cô, v.v… quả thật nhiều không kể xiết, làm người và thần phẫn nộ a.
Đáng tiếc, cô chỉ có thể oán thầm, trên mặt không dám lộ ra nửa điểm bất mãn, “Giám đốc Thẩm, tôi đi chuẩn bị tư liệu.”
“Ừ, cẩn thận một chút.” Thẩm Hạo cười cười, Thiên Thiên lại cảm thấy anh hôm nay cùng ngày thường có gì đó hơi khác nhưng rốt cuộc khác chỗ nào cô không thể nói được.
Thẩm Hạo vừa đi xa, Elva lại nhào qua, cười mị mắt, “Giám đốc Thẩm rốt cuộc hành động a, không uổng mình đặt cược cho anh ấy 200 tệ.”
Thiên thiên muốn phát điên, “Mấy người còn lấy tôi ra đặt cược.”
“Không,” Elva cười đến cong mắt, “Tụi mình cược là giám đốc Thẩm có thể theo đuổi bồ hay không, có liên quan gì đến bồ đâu.”
Thiên Thiên chỉ có thể nắm tóc trút căm phẫn.
Elva nói: “Thiên Thiên, giám đốc Thẩm thật sự rất được, mình thấy lần đầu anh ấy quan tâm một người đến vậy.”
Thiên Thiên không nhịn được cười khổ một cái, “Mọi người nhầm rồi, hoa này không phải anh ấy tặng.”
“A, vậy là ai tặng?” Elva hết sức hưng trí hỏi.
“Không biết. giám đốc Thẩm nói là kí nhận giùm mình thôi.”
Elva cười, “Thấy bồ bình thường rất thông minh, sao lúc gặp chuyện tình cảm thì lại trì độn như vậy.”
Thiên thiê
n nóng lòng, “Đừng đoán bậy, mình với giám đốc Thẩm không có chuyện gì hết.”
“Xì, xì, mình tin rồi, bồ làm việc đi, mình không quấy rầy nữa.” Elva cười cười đi khỏi.
Tuy nói là nói vậy nhưng Thiên Thiên cảm thấy cô ấy hoàn toàn không tin.
Quả nhiên, Elva về chỗ liền nhắn MSN cho cô: “Giải thích chính là che giấu, càng tô càng đen, Diêu Thiên Thiên à.” Sau câu văn còn có một cái mặt cười hết sức khoa trương.
Thiên Thiên bất lực rên rỉ, đóng lại MSN, mắt không thấy, tâm không phiền.
Gần tới giữa trưa, Thiên Thiên hẹn Diệp Tử cùng nhau ăn cơm.
Đến tiệm ăn kế bên công ty tên Vĩnh Hòa, trong tiệm chen đến chật như nêm.
Hai người phân công nhau, Thiên Thiên xếp hàng chờ mua cơm, Diệp Tử xung phong đi tìm chỗ ngồi.
Lúc Thiên Thiên cầm menu phóng mắt tìm Diệp Tử khắp nơi bỗng thấy có một thân ảnh quen thuộc đứng trước mặt cô, mở to mắt định xem thì cô đã bị đám đông chen đến góc.
“Thiên Thiên, ở đây.” Diệp Tử ngồi gần cửa sổ đưa tay vẫy gọi cô.
Thiên Thiên ngồi xuống rồi mở miệng khen, “Chị Diệp Tử, chị thật giỏi a, lại tìm được chỗ ngồi.”
Diệp Tử bĩu môi,”Chị làm sao có bản lĩnh đó, chẳng qua là được nhờ mà thôi.”
Thiên Thiên không hiểu nỗi, rõ ràng chiếm được chỗ, không nên chối bỏ công lao, chị Diệp Tử cũng khiêm nhường quá đi, mãi đến lúc Thẩm Hạo nhẹ nhàng đi tới, miệng hỏi: “Anh ngồi đây không phiền chứ?” lời còn chưa dứt đã đặt mông ngồi xuống. (chà, bắt đầu chiến lược tấn công ráo riết rồi nha )
Thiên Thiên lại nghĩ, nếu như cô trả lời: “Có phiền.” không biết Thẩm Hạo có tự động rời khỏi không. Nhưng cô cũng biết, câu này cô chỉ dám để trong bụng.
Hai người ngồi rất rộng rãi nhưng Thiên Thiên vẫn nhích vào trong.
Diệp Tử ngửa mặt lên cười lơ đãng.
“Thiên Thiên, em gọi món gì?” Thẩm Hạo hơi nhếch mép, tâm tình hết sức tốt.
Thiên Thiên im lặng một chút, “Cháo thịt, trứng vịt muối.”
“Không phải chứ, phần ăn bình thường của em đâu có ít như vậy.” Thẩm Hạo cười nhẹ một tiếng, vẫn là ngữ khí trêu chọc như cũ.
Thiên Thiên lườm anh một cái, “Ăn no quá đầu óc không được cung cấp đủ máu, sẽ ảnh hưởng năng lực làm việc.”
Thẩm Hạo nói thầm nho nhỏ, “Chẳng trách những lúc mấu chốt lại trì độn như vậy.”
Diệp Tử cười muốn đau bụng.
Thiên Thiên nghe không rõ, hỏi: “Giám đốc Thẩm, anh mới nói cái gì?”
“Không có gì.” Thẩm Hạo nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác lười nhát nói.
Thiên Thiên lười để ý anh, cô thở dài, “Chị Diệp Tử, chị nói xem người phụ trách của tập đoàn Hiển Dịch có khó tính không?”
“A.” Diệp Tử nhất thời không kịp phản ứng.
“Người đó họ gì nhỉ? Em nhớ một chút, à, Hướng tổng, chính là Hướng tổng, người Đài Loan đặc biệt nhỏ mọn, chắc hắn không áp giá chúng ta chứ?” Thiên Thiên lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại.
Mắt Thẩm Hạo hiện ra ý cười.
Diệp Tử nhức đầu, “Hướng tổng, anh ta không phải người Đài Loan.”
“Xì, bình thường người làm tới chức đó không phải là ông già cổ quái thì cũng là bà cô không chồng, em nghĩ tính tình rất khó khăn.” Thiên Thiên phân tích nói.
Thẩm Hạo đang uống nước suýt nữa bị sặc.
Diệp Tử há miệng thở dốc, “Việc này…” thần sắc cô lúng túng.
Vừa đúng lúc này thức ăn đưa tới, Thẩm Hạo nhanh nhẹn để vào trước mặt Thiên Thiên, “Thiên Thiên, ăn đồ của em đi.”
“Ăn thì ăn, hối làm gì.” Thiên Thiên giống như trút căm phẫn, múc một muỗng lớn cháo nhét vào trong miệng, lập tức phun ra vì bỏng.
Thẩm Hạo vội vàng chạy tới quầy phục vụ gọi ly nước đá đưa cho Thiên Thiên, không khỏi lắc đầu, “Thiên Thiên, em có thể đần thêm một chút không.”
Thiên Thiên quạt đầu lưỡi, còn không quên phản bác, “Em cũng không phải cố ý.” Cô há mồm le lưỡi, nhe răng nhếch miệng bộ dáng muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu.
Thẩm Hạo nhìn thấy cô như vậy nói, “Thiên Thiên,vuốt thẳng lưỡi rồi mới nói chuyện.”
Vẻ mặt Diệp Tử đồng tình nhìn anh, như phảng phất nói: Thẩm công tử, sau này chỉ có anh mới chịu nổi. (ha ha, chị Thiên nhà ta ngốc không còn gì để nói.)
Thẩm Hạo khoái trá cười, người ngoài nghĩ anh sẽ bị đày đọa, nhưng trong lòng đương sự vui không kể xiết a.(tội nghiệp, tội nghiệp, một con cừu non vướng vào lưới tình.)
Ăn trưa xong, nghỉ nửa tiếng, đội ngũ bốn người xuất phát.
Ông Tom cùng Smon ngồi một xe, Thẩm Hạo chở Thiên Thiên. Simon nhường Thiên Thiên chọn ngồi xe nào, cô không dám ngồi cùng xe với ông chủ, lại thấy nhìn Thẩm Hạo so với Simon có thể dưỡng mắt hơn,không lo nghĩ nhiều liền chọn ngồi cùng xe với Thẩm Hạo.
Cô lại không biết trong mắt Simon lại nghĩ thành cô không muốn chia lìa Thẩm Hạo một phút nào, nên Simon nháy mắt với anh, làm như hiểu ý cười một cái.
Tập đoàn Hiển Dịch nằm cùng đường với trung tâm thương mại Hoàng Kim, cách quảng trường Hồng Kông không xa. Theo đường Hoàng Hải đi vào Nam Kinh Tây, nếu không chờ đèn đỏ thì chỉ cần 5′ lái xe.
Thẩm Hạo hết sức tập trung lái xe.
Xe đi vào quảng trường Hằng Long thì bỗng nhiên Thiên Thiên sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Thẩm Hạo nghiêng đầu hỏi.
“Không, không có gì.” Thiên Thiên ấp úng.
Thẩm Hạo nghi hoặc lườm cô liếc mắt một cái, cũng không nghĩ nhiều.
Xe ngừng ở chỗ quy định rồi nhưng Thiên Thiên vẫn kì kèo mè nheo không chịu xuống xe.
Thẩm Hạo nhìn thẳng phía trước, “Ông Tom đã vào thang máy, em còn muốn chần chừ đến bao giờ?” anh chỉ nghĩ do cô quá hồi hộp.
“Anh xuống trước đi.” Thiên Thiên rụt cổ nói.
Thẩm Hạo khoanh tay, nhếch môi, nhìn từ đầu đến chân cô đánh giá.
Thiên Thiên thấy nụ cười kia kinh tởm đến cực điểm, cô đỏ mặt, khẩu khí mềm nhũn, “Xin anh, anh xuống trước đi.”
Thẩm Hạo kinh ngạc, liền xuống xe, đi một khoảng không xa chờ cô ở đó.
Chỉ thấy Thiên Thiên nhanh chóng đứng lên, nhìn lướt qua ghế ngồi, thở ra một hơi như trút gánh nặng.
Làm cái quỷ gì a, Thẩm Hạo khóa lại cửa xe, hỏi: “Em không sao chứ?”
“Em thì có chuyện gì chứ.” Thiên Thiên ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ nhút nhát vừa rồi không thấy đâu.