Giả Dung

Chương 5

Bác sĩ nói chỉ bị hít quá nhiều khói còn lại đều không sao cả.

 

Viện trưởng còn phải ở lại hiện trường xử lý tiếp các công việc còn lại, phối hợp với cảnh sát điều tra nguyên nhân gây hỏa hoạn, đến tối mới có thể đến thăm cô. Cha mẹ cô đã được báo tin, chỉ một lúc nữa sẽ đến đây. Hiện tại bên cạnh cô chỉ có anh.

 

Từ trong đám cháy đi ra, tay cô vẫn nắm chặt cái bánh ddiierm tâm hình tháp đến mức nó đã biến dạng, anh bóc bỏ lớp giấy bên ngoài rồi từ từ nhấm nháp.

 

“Trông mặt anh cứ như là đang ăn thuốc độc.” Tôn Y Nỉ vừa vào phòng bệnh đã nói đúng trọng tâm vấn đề. Thoạt nhìn cảm giác còn khó ăn hơn Hoàng Liên ( một vị thuôc bắc nói chung rất đắng).

 

Trạm Hàn không để ý đến nàng vẫn tiếp tục ăn, ngay cả chút vụn cũng không còn. Đây là bánh cô dành cho anh, cố gắng mang ra từ đám cháy, luôn luôn không buông tay, tự mình giao cho anh.

 

Ăn xong bánh, anh nhẹ nhàng nói với cô còn đang mê man: “Bánh ngon lắm, ngày mai …. Không cần chuẩn bị nữa.”

 

Anh biết cô sắp tỉnh lại, thời gian của anh không còn nhiều, lôi bàn tay ở dưới chăn của cô ra, tháo bỏ lớp băng quấn, đem lòng bàn tay lộ ra.

 

Chậc, thật là thảm, rất nhiều bọc nước nổi lên, vừa hồng vừa thũng. Tôn Y Nỉ nhìn không nhịn được mà nhíu mày, lại thấy anh vuốt tay cô trong miệng không tiếng động nỉ non.

 

Biết anh đang đọc lời chú gì, cô trừng to mắt.

 

Không thể nào, nói người này là ngu ngốc hay si tình đây? Dám đọc chú hồi xuân. Lời chú này khiến bọn họ có thể làm cho mọi vật khôi phục như ban đầu nhưng tai kiếp của người đó cũng không thể biến mất, huống chi cô gái kia phải chịu kiếp, cho dù anh ta thay cô gái kia chắn tử kiếp cũng sẽ không ngăn được thương tổn, nặng nhất là chuyển sang người mình thôi.

 

Cho tới nay, cô không bệnh không gặp tai nạn, đều là Trạm Hàn gánh chịu hộ sao.

 

Đến khi bàn tay kia trở lại mịn màng như ban đầu, anh còn muốn làm một việc khác, Tôn Y Nỉ không chịu yên: “Này, anh làm cái gì…..”

 

“Cút ngay!” Trạm Hàn quát Tôn Y Nỉ, cũng không thèm nhìn cô ta, đầu ngón tay điểm vào mi tâm của Diệp Dung Hoa, một điểm sáng từ nhỏ lớn dần lên, từ phía trong dần dần ngưng tụ lại.

 

Người này, Tôn Y Nỉ niệm quyết, khiến điểm sáng trên ngón tay Trạm Hàn tan biến.

 

“Tôn Y Nỉ!”

 

“Làm sao?” Cô trừng mắt lớn tiếng mắng lại.

 

“Ta làm việc đúng đắn, cô không cần phá.”

 

“Lấy đi trí nhớ của người khác là việc đúng sao?” Cô dường như đã hiểu ra gât gật đầu.

 

“Trí nhớ này đối với cô ấy cũng vô dụng.”

 

Đúng, từ ngày đầu tiên hạ quyết tâm, ở bên cạnh cô vượt qua sinh tử đại kiếp nạn sẽ xóa sạch trí nhớ của cô về anh.

 

Anh vẫn là người không bao giờ để ý đến cô, quái gở lại không có cảm xúc, quái nhân phố Khởi Tình.

 

Cô sẽ lại tránh xa anh, xa lạ mà phòng bị. Hết thảy sẽ trở về điểm xuất phát.

 

“Anh cũng không phải cô ấy, làm sao biết được là đối với cô ấy là vô dụng?” Tôn Y Nỉ phản bác lại.

 

“Bởi vì cô ấy không muốn tôi xuất hiện trong sinh mệnh của cô ấy.” Đầy là điều chính cô đã từng nói, nếu có kiếp sau, không muốn anh đến quấy nhiễu cuộc sống của cô.

 

“Nhưng anh đã xuất hiện! Nếu muốn giữ lời hứa đáng lẽ ngay từ đầu nên tránh xa, vậy sao còn xuất hiện, lại còn muốn xóa đi như không tồn tại sao? Vị đại ca này, tôi dạy anh một câu thành ngữ cái này gọi là bịt tai trộm chuông.” Dối gạt mình lại khinh người.

 

“Tôi không có biện pháp khác.” Cô không muốn anh tham dự vào cuộc sống của cô, anh lại không có cách nào rời xa cô được, nên chỉ có thể dùng cách như vậy.

 

“Vậy anh tại sao không tự mình hỏi cô ấy có muốn hay không? Trí nhớ của cô ấy nên để cô ấy tự quyết định, anh không có quyền được cướp đoạt của cô ấy.” Câu nói từ 800 năm trước sớm đã quên vậy mà anh ta vẫn nhớ đúng là đồ đầu đá.

 

Diệp Dung Hoa cũng thật là khổ, nói về kiếp trước cái gì cũng đổ lên trên đầu mình, xui xẻo đến mức uống nước lạnh cũng buốt răng.

 

“Tôi chỉ là ….” Không muốn cô ấy khóc.

 

Sự tồn tại của anh chỉ làm thương tổn cô thôi. Trước khi cô chết đau thương thống khổ, khóc lóc, oán hận bộ dáng của anh, cho dù nghìn năm đã qua , anh cũng không quên được.

 

Anh lúc ấy không hiểu, cái gọi là danh tiết còn quan trọng hơn cả tính mệnh? Anh chính là thích thân thể ấm áp của cô, thích cảm giác hai thân thể tiếp xúc với nhau, rõ ràng chỉ như vậy, vì sao không thể? Vì sao không thể tha thứ việc đó? Thì ra đối với nữ nhân trinh tiết còn quan trọng hơn mệnh, mà anh lại đoạt mất của cô.

 

Anh hại cô chết uổng, vấy bẩn trinh tiết của cô, hại cô bị người ta chỉ trỏ….. Anh nợ cô rất nhiều, cho nên cô oán hận anh là điều tất nhiên, lúc ấy không hiểu nhưng giờ anh đều hiểu rồi.

 

Hiểu được nỗi lầm mình phạm phải không thể tha thứ được.

 

Anh còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt cô? Ngay cả tư cách lưu lại trong trí nhớ cô cũng không có.

 

Một kiếp lại một kiếp, cô chưa từng nếm trải qua hạnh phúc, nước mắt, thê lương luôn là kết cục duy nhất của cô, vô luận anh làm thế nào cũng không thay đổi được.

 

Anh không hiểu, cô thật thiện lương hẳn là được hạnh phúc hơn người khác mới đúng, vì sao luôn khổ như vậy? Anh đã từng hỏi Ti Mệnh Tinh Quân, được biết đáp án là trong lòng cô có một nút thắt, nút thắt không tháo được, nên dù mệnh cô có viết như nào cũng không thể viên mãn được.

 

Cái nút kia chính là hận, cô hận anh, anh biết.

 

Đối với cô mà nói anh chính là một tội nhân. Nghìn năm đã trôi qua nhưng mọi việc vẫn như vậy.

 

Việc này Tôn Y Nỉ làm sao mà biết được.

 

Không muốn nói nhiều, anh đi tới gần giường bệnh, Tôn Y Nỉ lại muốn can thiệp, chọc anh giận, vốn định nói rõ ràng với cô ta để khỏi gây trở ngại với anh.

 

“Cô ấy đã tỉnh lại!” Tôn Y Nỉ cười nói khi anh đang tâm niệm: “Anh muốn cho cô ấy thấy anh khi dễ cô gái yếu ớt sao? Anh xác định muốn trong lòng cô ấy hình tượng của anh chính là tảng băng sao?”

 

Cô gái yếu ớt? Cô mà yếu ớt thì trên đời này không có nữ nhân mạnh.

 

Nhưng điều cô nói không sai, Diệp Dung Hoa đã tỉnh. Bị cô nàng này làm loạn khiến cho mọi kế hoạch của anh đều không thành, Trạm Hàm oán hận trừng mắt với cô, xoay người rời đi trước.

 

“Anh cũng có thể tiếp tục, tôi sẽ làm hồn ma luôn luôn theo sau anh.”

 

Ý là chỉ cần anh vẫn muốn xóa bỏ kí ức của Diệp Dung Hoa thì cô sẽ luôn ở giữa phá đám.

 

“Nhiều chuyện.” Lạnh lùng trừng mắt với cô rồi phất áo bỏ đi.

 

Sau khi anh rời đi không lâu thì Diệp Dung Hoa mở mắt. Ánh mắt quét quanh phòng một lượt không thấy thân ảnh mà mình mong đợi, cô ảm đạm cúi đầu.

 

Tôn Y Nỉ đương nhiên hiểu ánh mắt thất vọng của cô: “Tìm Trạm Hàn sao?”

 

Diệp Dung Hoa hướng tầm mắt tới: “Cô…. Thấy anh ấy sao?”

 

“Có” Bộ dáng muốn chết tốt nhất là không thấy.

 

“Cái kia… Anh ấy có sao không? Có bị thương không?” Cô vội vàng hỏi. Trạm Hàn thật ngu ngốc, không thấy rằng người ta cực kì để ý anh ta sao? Cái gì mà kí ức lưu lại chỉ là vô dụng.

 

Người này chính là người mà Tôn Y Nỉ từng biến thành nhưng đã thất bại (ý chị Nỉ là lần chị biến thành chị Hoa nhưng bị anh Hàn túm đó).

 

Vẫn là dung mạo của người kia (ý là lúc anh Hàn biến thành Khấu Quân Khiêm ý), tính tình bản thân cũng không đổi, anh ta cho rằng Diệp Dung Hoa nguyện ý cho anh ôm vì cái gì? Chỉ là vì khuôn mặt của Khấu Quân Khiêm sao? Dung mạo xấu, ngày thường như thế nào cho tới bây giờ không là trọng điểm, chẳng nhẽ anh không hề nhận ra điều này mà vẫn đau khổ sao?

 

“Cô đừng lo lắng trường hợp như này anh ta còn không để trong mắt đâu.”

 

“Phải không?” Người kia khỏe mạnh là tốt rồi.

 

Nhưng nếu đã khỏe mạnh vậy vì sao phải vội rời đi? Cô cho rằng anh ít nhất cũng chờ cô tỉnh lại, cùng cô nói mấy câu chứ….

 

Trong tình huống như vậy, không hề chùn bước tiến vào biển lửa để cứu cô, cô cho rằng ít nhất anh cũng để ý cô, nhưng sau khi cô bình an thì một câu cũng không nói mà lại tránh xa, cô thưc sự không thể hiểu được người này.

 

“Ai da, cô không cần hiểu suy nghĩ của anh ta, anh ta là người rất quái lạ, muốn hiểu được logic của anh ta chắc cô sẽ điên trước đó.” Tôn Y Nỉ lấy bài học của mình nói cho cô.

 

“Cô…..” Diệp Dung Hoa vừa thẹn vừa sợ. Cô ấy có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình sao?

 

“Cô đang suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt rồi.”

 

“A.” rõ như vậy sao?

 

“Ừ.” Tôn Y Nỉ gật đầu. ” Cho nên, không cần nghiên cứu hành vi của anh ta mà là biểu cảm, ánh mắt, cảm xúc toát ra mới là chân thực nhất. Nếu thật sự để ý mà nói, dù là bí mật gì luôn luôn có dấu vết để lần theo.”

 

Cho nên…. Cô có thể tin tưởng khi anh chăm chú nhìn cô, dường như trên đời chỉ còn lại cô là điều đáng để anh quan tâm.

 

Tin tưởng khi anh nắm tay cô, biểu hiện vô tận quyến luyến?

 

Tin tưởng anh khi tìm được cô ở trong đám cháy thoải mái, toàn tâm bảo vệ ôm lấy?

 

Trạm Hàn không hề xuất hiện nữa.

 

Sau khi Diệp Dung Hoa xuất viện, ngày đầu tiên đi làm, trước khi ra khỏi cửa không thấy được thân ảnh luôn chờ đợi mình, trong lòng có một chút mất mát.

 

Trước đây luôn đồng hành cùng nhau, bây giờ thiếu anh trở nên rất quạnh quẽ, vươn tay cũng chỉ là không khí, mới nhớ ra là không có người kia bên cạnh.

 

Sau khi tan tầm, cố định đứng ở nhà trẻ đợi cô, có một lần nhầm tưởng thành phụ huynh học sinh, vẫn không tới.

 

Mới qua một ngày, cô cảm thấy cả người đều uể oải, làm việc gì cũng không chú tâm được.

 

Cô làm sao vậy? Chẳng nhẽ vì đột nhiên thiếu đi một người sao? Càng nghĩ càng không an tâm, mất hồn mất vía một ngày, cô không lập tức về nhà mà là đi về phía phố Khởi Tình.

 

Đi đến ngôi nhà số 65, cô ấn chuông cửa. Đợi một lúc không có ai đáp lại, cô lo lắng ấn thêm lần nữa.

 

Khoảng 3 phút sau, bộ đàm truyền đến thanh âm chần chờ của anh:”Có việc gì sao?”

 

Một câu nói năng rườm rà cũng không hỏi, có thể thấy rằng anh đã biết người ngoài cửa là cô. Vậy …. Ngay từ đầu sao không trả lời?

 

Tiếng nói của anh thật là xa cách, giống như đó là người lạ không liên quan đến mình, trước đây tiếng nói mặc dù lạnh, khi ngóng nhìn cô luôn chuyên chú, làm cho cô cũng có thể cảm nhận chút ấm áp mà nay….

 

Cô cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh, toàn thân lạnh buốt.

 

“Không, không có việc gì, chỉ là muốn biết anh có bình an hay không thôi. Không có việc gì là tốt rồi.”

 

Anh không lên tiếng trả lời.

 

“Vụ hỏa hoạn…. anh không bị thương chứ?”

 

Anh vẫn không đáp lại.

 

“Tôi, tôi cũng tốt lắm, cám ơn anh.” Từ lúc tỉnh lại ở bệnh viện cô chưa từng nhìn thấy anh, anh không đến gặp cô thì cô ít nhất cũng nên cho anh biết tình huống của mình lúc này.

 

Bên kia vẫn tiếp tục im lặng, cô không thể xác định được anh có còn ở đó không.

 

Trước đây dù anh không nói nhiều nhưng cũng “hừ” coi như trả lời để cô biết là anh vẫn đang nghe, như bây giờ…. Cô rốt cuộc không thể tiếp tục.

 

Cô không tiếng động thở dài: “Hôm nay điểm tâm của nhà trẻ là bánh bích quy hạnh nhân, người ta làm nhiều một chút, tôi đặt ngoài cửa anh nhớ ra lấy. Vậy, nếu không có việc gì thì tôi về đây.”

 

Vườn trẻ bị hỏa hoạn nghiêm trọng, lửa kịp thời dập tắt, cũng không cháy lan ra chỗ khác, chỉ là phòng bếp không thể sử dụng trong thời gian tới, thức ăn đều là đặt bên ngoài, tài nấu ăn sẽ khác đầu bếp trước đây, không biết có hợp khẩu vị của anh không.

 

Treo bánh bích quy vào tay vịn cửa, cô nhìn thoáng qua cửa sổ mặt đất trên tầng hai sau đó mới quay người rời đi.

 

Sau khi cô đi, cửa mở ra, Trạm Hàn lấy túi giấy, chăm chú nhìn phương hướng cô rời đi, nhíu mày.

 

***************************

 

Bịt tai trộm chuông: nghĩa đại khái là khi là một việc sai gì sai thì nên thừa nhận, vì trước sau gì mọi người cũng đều biết việc của bạn làm.

 

Đêm, xung quanh yên tĩnh.

 

Một thân ảnh bên cửa sổ phòng Diệp Dung Hoa chậm rãi ngưng tụ, thành hình.

 

Anh ngồi bên giường, ngón tay dài mơn trớn hàng mi cong cong của cô, mắt, mũi, môi, cuối cùng nhẹ nhàng dán tại gò má cô, chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, thật lâu, một lát cũng không dời mắt.

 

Rồi sau đó, cúi người hạ xuống hôn lên trán cô, đầu ngón tay di chuyển đến mi tâm của cô, nhắm mắt ngưng thần, không tiếng động niệm quyết.

 

Một cánh tay đẩy anh ra: “Trạm Hàn, ngươi đúng là đồ đầu đá đánh không tỉnh mà.”

 

Anh nhíu mày, lại là cô ta… Tôn Y Nỉ “Cút ngay.”

 

“Nếu không thì sao!” Tôn Y Nỉ đứng trên giường trừng mắt với anh. ( mấy người này không sợ lác mắt à mà suốt ngày trừng nhau nhỉ)

 

“Chuyện này không liên quan đến cô.”

 

“Anh quấy nhiễu sự luân chuyển của thiên địa, tôi tất nhiên là phải quan tâm,” Lý do này cũng hợp lý chứ.

 

“Xóa bỏ trí nhớ của cô ấy có tôi cùng sự luân chuyển của thiên địa, hòa bình vũ trụ một chút quan hệ cũng không có.”

 

“Cái gì mà không có? Cô ấy nhớ anh, có lẽ còn yêu anh, gả cho anh, nhân duyên của nguyệt lão se duyên làm sao không giống nhau. Quên anh, không chừng sẽ cô đơn, hậm hực mà chết, sẽ đến địa phủ báo danh trước thời gian, sinh tử thay đổi, ít đi một đoạn trí nhớ này, cuộc sống của cô ấy sẽ làm cho Ti Mệnh Tinh Quân vì cô ấy mà thay đổi số mệnh.”

 

“Già mồm cãi láo.”

 

“Anh nói cái gì?”

 

“Nói nhỏ một chút, cô định đánh thức tất cả mọi người dậy à?”

 

“Thật vừa vặn nha, tôi cũng muốn nói cho mọi người biết anh nửa đêm lẻn vào phòng con gái muốn trộm hương thiết ngọc hái hoa tặc.” (ý là sàm sỡ)

 

“Ta không có.” Ở bên cạnh Diệp Dung Hoa 29 năm, muốn trộm hương thiết ngọc còn chờ đến bây giờ?

 

“Tôi chẳng cần biết anh có hay không, muốn là nói, muốn liền làm! Chẳng nhẽ anh không giống sao? Đều không để ý cảm xúc của Diệp Dung Hoa, chỉ làm theo suy nghĩ của mình, tùy hứng trêu trọc người ta, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, anh có biết hành vi như vậy thật đáng giận? Ở thế giới này, sẽ bị gọi là đàn ông bạc tình, bạc nghĩa.”

 

“Tôi, tôi không phải…” Anh lắp bắp nói, phản bác một cách chật vật: “Hơn một nghìn năm qua, tôi chỉ nhìn cô ấy, chỉ nhớ nhung độ ấm của cô ấy, muốn được làm việc mà mình muốn, tôi sẽ ôm cô ấy, quang minh chính đại ở bên người cô ấy, nhưng là tôi không muốn làm tổn thương cô ấy lần thứ hai.”

 

“Anh chẳng nhẽ bây giờ không thương cô ấy nữa à? Khuôn mặt của cô ấy mà anh đi cầu xin mới có, bởi vì khuôn mặt này, kiếp này của cô ấy số mệnh lúc đầu đã bị sửa, như lúc đầu là cô sẽ giống như mọi người gả cho một người chồng bình thường, sống một cuộc sống như bao người khác, củi gạo dầu muối không phải lo gì cả, an ổn sống hết một đời, nhưng hiện tại thì như nào? Cô ấy không tìm được người thật tâm với mình, ngay cả Khấu Quân Khiêm lúc đầu vội vã như vậy kết quả cũng không phải là cô ấy, tiếp theo là anh, đầu tiên ôn tồn đa tình, sau đó trở mặt, bị các ngươi trêu đùa lặp lại nhiều lần như vậy, cô ấy sẽ cảm thấy như nào?” Một hơi nói xong thật dài, còn không quên mắng thêm: “Hỗn đản!”

 

Trạm Hàn ngạc nhiên: “Tôi……không nghĩ tới.”

 

Vì không muốn làm thương tổn cô, lại không nghĩ tới, chỉ nhìn xa mà cũng làm thương tổn cô.

 

“Vì sao lão nhớ kĩ hứa hẹn hơn ngàn năm trước?” Mọi người đã chết, cũng không biết là đã đầu thai bao nhiêu lần, không thể coi như việc đó chưa từng tồn tại được sao? Có lẽ cô ấy đã thay đổi chủ ý, không hi vọng anh rời xa cô ấy? Sao không đổi suy nghĩ, hiện tại khi bên anh cô ấy có cảm thấy vui vẻ không? Nếu cô ấy không muốn quên, anh vì sao phải cưỡng bức cô ấy quên đi? Có lẽ, anh không phải chỉ gấy thương tổn cho cô ấy, anh không thử sao biết?”

 

Ở bên cạnh anh cô vui vẻ sao? Trạm Hàn tự hỏi. Vui vẻ. Anh từng thấy cô cười thật vui vẻ.

 

Ngàn năm trước, cô cũng như vậy, ngay từ đầu trên khuôn mặt cô luôn mang ý cười nhưng càng về sau không bao giờ cười nữa.

 

Anh không hiểu vì sao, tâm tư cùng tập tính của con người anh đã cố gắng nghiền ngẫm, vẫn không hiểu cô nghĩ cái gì, đến cuối cùng cô tình nguyện chết cũng không muốn ở cùng anh.

 

Anh nhắm mắt lại, trái tim đau nhức.

 

Vì sao con người lại khó hiểu như vậy? Anh đã cố gắng như vậy, cố gắng bảo vệ cô, thương cô vẫn không đủ, cô vẫn oán hận anh, muốn anh rời xa cô.

 

Anh sợ, vạn nhất cô còn nói những điều mà anh không hiểu được, nói ra những yêu cầu mà anh không thể lý giải thì anh nên làm cái gì vây giờ?

 

Anh chỉ là một người ngoại tộc, làm như thế nào cũng không thể giống người, một khi cô biết được, chỉ biết nín nhịn, anh đã gặp nhiều trường hợp, cũng đã trải qua sự đối đãi như vậy.

 

“Cô không hiểu được, con người có bao nhiêu chán ghét đối với tôi, cái loại biểu cảm này, tôi không hi vọng nhìn thấy trên khuôn mặt cô ấy, cô hiểu không?”

 

Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, Diệp Dung Hoa lặng lẽ mở hai mắt nhìn chung quanh không một bóng người.

 

*************************

 

Cái loại biểu cảm này tôi không hi vọng nhìn thấy trên khuôn mặt cô ấy, cô hiểu không?

 

**************************

 

Anh bởi vì điều này mới không dám tới gần cô sao?

 

Sợ thân phận của anh sẽ làm cô sợ sao?

 

Nếu anh có thể xóa được trí nhớ của cô như vậy có thể làm một lần, hai lần, ba lần cũng không phải ngoài ý muốn.

 

Cho tới nay trong trí nhớ của cô luôn có một chút mơ hồ. Cô nhớ lúc nhỏ mỗi khi sinh bệnh, sẽ có một bàn tay lạnh lạnh đặt trên trán cô, mang theo một chút hơi lạnh, thực thoải mái, một lát liền không khó chịu. Sau đó cô sẽ quyến luyến dựa vào, ôm không rời, mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ.

 

Cô luôn cho rằng đó là mẹ, về sau càng lớn biết rằng đó không phải cha mẹ, lại không thể nhớ được dung mạo cùng thân phận của người kia.

 

Thời gian ông cô sinh bênh, sẽ ngẫu nhiên nói những chuyện mà cô không hiểu cũng từng nói qua cô là đứa trẻ may mắn, người kia luôn bảo vệ cô, lúc trẻ con mỗi khi cô khóc sẽ có người ôm vào lòng an ủi dỗ, cho đến khi cô yên tĩnh ngủ say, so với cha mẹ thì càng thương cô hơn.

 

Hiện tại nghĩ đến, chẳng phải ông nói những lời hồ đồ, người kia là Trạm Hàn, đại tai kiếp của cô, luôn luôn có anh bảo vệ lên mới suốn sẻ vượt qua.

 

Anh vì cô mà làm nhiều như vậy, lại không muốn để cô biết, thậm chí ngay cả trí nhớ cũng không lưu lại cho cô.

 

“Sẽ không, Trạm Hàn….” Cô nhợt nhạt nói nhỏ. Một người vì cô như vậy, cô làm sao có thể sợ, làm sao có thể muốn rời đi? Nếu cô cam đoan, đối với anh không bao giờ sinh ra cảm xúc như vậy, anh sẽ nguyện ý bên cạnh cô sao?

 

Đáp lại cô, chỉ có ánh trăng qua khe cửa, rèm cửa sổ theo gió vi vu. Ngày hôm sau, cũng thời gian đó, sau khi tan tầm cô lại đến ngôi nhà số 65 ấn chuống.

 

Anh không đáp lại nhưng cô cũng không hết hi vọng.

 

“Trạm Hàn, tôi biết anh ở trong đó, mở cửa đi, tôi có vài lời muốn nói với anh.” Cô lùi lại hai bước, ngẩng đầu hướng đến cửa sổ phòng anh gọi.

 

Trạm Hàn không ra, ngược lại là tiếng hàng xóm bên canh.

 

Dung Hoa, cô cùng khối băng thân nhau từ lúc nào vậy?

 

Bên trái nhà số 63 Hào Chu hiểu ý mở cửa sổ, giơ lên viên phấn viết mấy chữ lên sàn nhà, thuận tiên nhìn vào trong. Trước kia không phải ăn bế môn canh sẽ ngoan ngoãn chạy tới sao?

 

Bên phải, nhà số 66 Hào Đại mở cửa ra, Tôn Y Nỉ vui vẻ, thay cô trả lời: “Hiểu ý, thật khổ cho ngươi không thể đọc tâm, ngay cả đệ nhất mĩ nhân trong mộng của thôn cũng không đọc được.”

 

Nhưng Trạm Hàn không để ý đến cô.

 

“Người ta là động vật máu lạnh, khó có thể tiêu thụ được mỹ nhân phải không.”

 

Phải một câu trái một câu, cuối cùng cũng ép Trạm Hàn trong phòng phải đi ra, để tránh cho cô khỏi bối rối.

 

Thấy Trạm Hàn mở cửa, cô nhợt nhạt cười, tuyệt không để ý đến biểu cảm lạnh lùng của anh.

 

“Cô……..đừng đến nữa.”

 

Cô chính là cười, đưa ra điểm tâm hôm nay: “Tôi mang bánh bích quy đến, hôm nay là phong đường ngàn tầng tô.”( mình không biết là gì ai biết hiusp mình với).

 

Anh không đón lấy, ngay cả liếc mắt cũng không có: “Tôi không cần, phiền toái.”

 

Nhưng cô vẫn kéo tay anh, đem túi nhỏ nhét vào tay anh: “Cầm lấy, đây là người ta làm nhiều bị thừa, tuyệt không phiền toái, anh nếu không cần thì ném bỏ đi.”

 

Nói xong, cô cười cười xoay người không dây dưa nữa.

 

“Đúng rồi…..” Nhớ tới cài gì, cô dừng bước, quay đầu nói một câu: “Lúc anh rời đi mà không xóa trí nhớ của tôi, lúc đó tôi không ngủ.”

 

Nói cách khác, anh không có cơ hội. Nghe vậy, anh trừng mắt hướng Tôn Y Nỉ đang nhàn nhã kia.

 

“Khụ, khụ, khụ” Tôn Y Nỉ bị sặc vì quá vui vẻ, một bên ho đến đỏ mặt, một mặt xua tay. Cô chưa nói gì nha! Cô cũng không muốn cùng anh trường kì kháng chiến, đừng dùng ánh mắt muốn giết người như vậy nhìn cô.

 

“Không phải Tôn tiểu thư nói, anh đừng trách cô ấy.”

 

Người ném tảng đá ném xuống giếng, tạo ra gợn sóng sau lại không chịu chịu trách nhiệm chạy lấy người, lưu lại Trạm Hàn cùng Tôn Y Nỉ bốn mắt nhìn nhau.

 

Cô ấy rốt cuộc làm sao mà biết được?

back top