Nút thắt của duyên phận, bàn tay nào có thể tháo gỡ?
Đổi một nich MSN khác, Nguyễn Ân đóng giả một người xa lạ, lặng lẽ quan tâm tất cả mọi thứ liên quan tới Hòa Tuyết. Hai người trở thành bạn tốt trên mạng, tâm sự đủ chuyện trên trời dưới biển.
Hòa Tuyết lấy làm lạ, cô biết rõ tính mình nóng nảy, thường xuyên có những hành động và lời nói quá đáng, thế nên trước đây ngoài Nguyễn Ân, tựa hồ không ai đủ nhẫn nại để chịu đựng nổi tính tình tiểu thư của cô. Vậy mà hiện tại tự dưng xuất hiện một người xa lạ để cô thổ lộ tâm sự.
Nút thắt của duyên phận, bàn tay nào có thể tháo gỡ?
Hai người hay tán gẫu những chuyện vụn vặt, chuyện công việc, nhưng lại không hề nhắc nửa chữ tới chuyện tình cảm. Hễ nói gì sắp động chạm tới vấn đề này, cả hai đều tự động lái sang chuyện khác.
Đã ba ngày không thấy Hòa Tuyết lên mạng, Nguyễn Ân mơ hồ đoán già đoán non, không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không. Đến ngày thứ tư, rốt cuộc MSN của Hòa Tuyết cũng sáng, hơn nữa chỗ trống ở mục thông tin cá nhân nghiễm nhiên xuất hiện một câu buồn man mác: “Chúng ta nên nghỉ ngơi thôi!”. Vì thế, lần này cái danh từ “tình yêu”, hai cô gái rốt cuộc không thể tiếp tục né tránh.
Chim Cánh Cụt: “Có thể nói ra được không?”.
Hòa Tiểu Tuyết: “?”
Nguyễn Ân copy lại câu kia, gửi cho Hòa Tuyết. Đại khái năm phút sau, đối phương mới có phản ứng, có lẽ cô ấy còn đang đắn đo xem có nên kể chuyện riêng tư của mình với một người xa lạ hay không. Nhưng, chính vì xa lạ nên mới an toàn không phải ư? Hòa Tuyết bắt đầu gõ từng chữ cuống màn hình notebook.
Hòa Tiểu Tuyết: “Tớ ghét anh ta.”
Dù chỉ có bốn chữ, nhưng Nguyễn Ân cảm nhận rõ ràng đáy lòng Hòa Tuyết đang rất giãy giụa. Trước đây, bị Mạc Bắc phản bội, cô ấy cũng chẳng hề nói đến chữ “ghét” này, ngược lại, luôn nỗ lực tươi cười. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nguyễn Ân rất lo lắng. Hiện giờ có thể làm bạn với Hòa Tuyết ở một khoảng cách xa thế này, cô cảm thấy vẫn không đủ, không đủ một chút nào hết, cô sợ Hòa Tuyết làm chuyện ngốc nghếch.
Đang trong lúc băn khoăn, Nguyễn Ân bỗng thấy dòng chữ trong bảng thông tin cá nhân của Hòa Tuyết được đổi thành: “Nguyễn Nguyễn, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu”.
Biết mình tiếp tục hỏi cũng không có tác dụng, Nguyễn Ân không hỏi nữa, nhưng nhìn thấy dòng chữ kia, trong lòng cô đã đưa ra quyết định.
Cô muốn gặp Hòa Tuyết, ngay lập tức, không thể chờ đợi thêm nữa! Cô muốn Hòa Tuyết biết, cô ấy không chỉ có một mình.
Vì thế, Nguyễn Ân thăm dò: “Có lẽ nên đi đâu đó giải khuây sẽ tốt hơn”.
…
“Nếu cậu tin tưởng, tớ rất hoan nghênh tiếp đón cậu ở Washington.”
Khi gửi những dòng chữ này đi, Nguyễn Ân có phần căng thẳng chờ đợi câu trả lời. Cô ấy sẽ đến chứ? Dù sao thì hai người cũng chỉ nói chuyện qua mạng, mà mạng lại là một thứ hư ảo, quay về hiện thực, mọi thứ có lẽ sẽ là hình dạng khác.
Bên này, Hòa tuyết nhìn những dòng chữ trên màn hình, quả thực là không nghĩ tới sẽ nhận được một lời mời khó hiểu như thế. Cô đang đắn đo, đắn đo rất nhiều. Muốn đi không? Nhưng mà thật sự cô rất muốn giảu sầu, kỳ nghỉ thường niên còn chừng mười ngày vẫn chưa dùng hết. Chỉ có điều, kết bạn trên mạng như thế này xưa nay Hòa Tuyết chưa từng làm, thậm chí cô luôn khinh thương mấy chuyện tào lao trên mạng, vậy mà hiện tại, ừm, chẳng phải mình cũng đang làm cái chuyện tào lao ấy ư? Hơn nữa, đối phương tốt xấu gì cũng là một tác giả nổi tiếng, nguy hiểm gì đó hẳn là không có, gặp một lần cũng chẳng mất đi miếng thịt nào của mình, cô cũng rất tò mò muốn biết đối phương rốt cuộc là người thế nào.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Hòa Tuyết gửi đi một chữ: “Được”.
Hòa Tuyết sẽ lên máy bay vào lúc mười giờ.
Nguyễn Ân cả đêm mất ngủ, mãi đến khi sắc trời hừng sáng, cô rốt cuộc không khống chế được bản thân, bò dậy khỏi giường đi rửa mặt. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng mọng trong gương, Nguyễn Ân bắt đầu thấy hối hận, lẽ ra nên ngủ nhiều hơn mới đúng, vác bộ dạng này đi gặp Hòa Tuyết ư? Cô đành phải dùng phấn trang điểm để che đi quầng thâm trên mắt.
Đoán chắc Nguyễn Ân sẽ thấp thỏm nên Cố Nhậm đã đặt báo thức dậy rất sớm, nghe thấy phòng bên vang lên tiếng nước, anh vừa tủm tỉm cười, vừa thay quần áo. Mặc dù biết rõ ba chữ Cố Tây Lương vẫn còn nằm trong trái tim Nguyễn Ân, nhưng Cố Nhậm càng ngày càng hài lòng.
Anh có thể cảm nhận được sự nỗ lực của cô, cô không còn buồn bã, không còn oán trách số phận như lúc đầu nữa, cô đã tìm được con đường mình muốn đi, cũng quyết tâm tiến về phía trước. Nhìn thấy anh, cô sẽ nở nụ cười, hai lúm đồng tiền đáng yêu sẽ xuất hiện, lúc không vui cô cũng sẽ nhíu mày, trên trán sẽ xuất hiện một hình chữ “xuyên”[*]. Mặc dù không thể bước vào trái tim cô, nhưng anh đã thỏa mãn rồi, ít nhất là lúc này.
[*] Ba nếp nhăn nằm dọc giữa hai hàng lông mày sẽ tạo thành hình chữ “xuyên”.
Trước khi ra khỏi nhà, Nguyễn Ân giơ tay lên, dò hỏi ý kiến Cố Nhậm.
Trông em có ổn không? Có tiều tụy lắm không? Có cần buộc tóc lên không?
Cố Nhậm tóm lấy đôi tay cô, không nhịn được mà cười: “Ừ, rất tiều tụy! Thế thôi không đi ra sân bay đón người nữa nhé?”.
Nguyễn Ân trợn tròn mắt, liên tục khoa chân múa tay.
Sao làm thế được chứ!
Cố Nhậm không nói nữa, chỉ nháy mắt với cô một cái, Nguyễn Ân cũng chớp mắt nhìn anh, rồi đột nhiên bật cười.
Mới gần chín giờ, hai người đã tới sân bay. Sợ muộn nên Nguyễn Ân không ăn sáng mà đi luôn. Quanh đây không có quán ăn nào, Cố Nhậm nói tài xế tới cửa hàng bánh ngọt bên cạnh mua một chiếc bánh bông lan dâu tay và một hộp sữa đưa cho Nguyễn Ân. Cô vốn có thói quen ăn sáng, chỉ cần để bụng rỗng một bữa thì dạ dày sẽ phản kháng thế nên nhận lấy bánh, cô vội vàng cắn hai miếng, khóe miệng dính bơ cũng không biết. Người đàn ông bên cạnh đưa tay lên lau đi giúp cô, cử chỉ dịu dàng, nâng niu.
Sinh nhật Nguyễn Ân lần trước cũng như thế này, bốn người ngồi một bàn, chính Cố Nhậm là người lau thức ăn dính trên khóe miệng giúp cô. Hôm nay, vẫn là anh. Mặc dù đã được người đàn ông này chiều chuộng đến mức nói năng không còn e ngại, tức giận tùy tiện bộc phát, nhưng thỉnh toảng cô vẫn mất tự nhiên trước những cử chỉ bất ngờ của anh.
Đôi khi cô nghĩ, nếu không gặp được Cố Tây Lương thì tốt biết mấy, nếu anh xuất hiện trong sinh mệnh của cô sớm hơn Cố Tây Lương thì tốt biết mấy. Nhưng có thật sự tốt hơn không? Một người đối xử với bạn cực kỳ tốt, bạn có thể đảm bảo sẽ dồn hết tâm trí mà yêu anh ta không? Nếu có thì trên đời này chẳng xuất hiện nhiều hối tiếc và phụ bạc như thế. Hơn nữa, nếu không gặp được anh, cô cũng không thể cảm nhậm sâu sắc thế nào là rung động, là đau lòng.
Chừng mười giờ mười lăm phút, loa phát thanh thông báo chuyến bay XX đã đến nơi. Nguyễn Ân không thể kiềm chế được sự hồi hộp, vốn đã đứng một chỗ khá lâu, vậy mà lúc này cô lại giơ một tay lên chính đốn lại mái tóc, một tay ra hiệu với Cố Nhậm.
Có rối không?
Cố Nhậm bật cười: “Em gặp bạn hay gặp người yêu thế hả?”.
Nguyễn Ân có chút ngượng ngùng nhưng sắc mặt Cố Nhậm lập tức khôi phục vẻ bình thường, anh nói: “Có điều, anh sợ hai người gặp nhau…”
Nguyễn Ân vội vàng giơ tay lên ngăn anh lại.
Em hiểu ý anh, anh yên tâm, Tiểu Tuyết sẽ không nhiều chuyện đâu. Hơn nữa, anh ấy biết thì có sao? Hiện giờ chúng em, à không, em và anh ấy đã chẳng còn liên quan gì nữa rồi.
Dù những lời của cô khiến anh yên lòng hơn, nhưng Cố Nhậm vẫn không gạt hết được sự lo lắng trong lòng. Làm sao anh không lo cho được? Nguyễn Ân phần lớn thời gian đều cố gắng giữ khoảng cách với anh, điều này anh hoàn toàn cảm nhận được. Hơn nữa, nếu Cố Tây Lương biết cô còn sống, mọi chuyện chắc chắn sẽ có biến đổi, mà sự biến đổi ấy, Cố Nhâm không thể dự liệu trước được.
Hòa Tuyết đứng ở vị trí đã hẹn khoảng mười phút, không thấy ai tới đón, trong lòng thầm nghĩ mình quả nhiên là ngây thơ, chẳng qua chỉ là một người bạn qua mạng, vậy mà mình cũng tin tưởng chạy tới đây? Chẳng trách Hàn Duệ hay nói cô chỉ được cái giỏi cãi, không có đầu óc. Đột nhiên có người vỗ vai, cô quay đầu lại, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Cơn chấn động qua đi, Hòa Tuyết định thần lại, giơ tay lên chạm vào khuôn mặt đối diện, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ làn da đối phương, khóe mắt cô bất giác hoe đỏ.
Đó là lần đầu tiên Nguyễn Ân được tận mắt thấy Hòa Tuyết rơi lệ. Giống như câu chuyện thần thoại thủa xưa, những hạt ngọc trong suốt từ miệng con trai rơi xuống biển sâu, từng hạt lại từng hạt, ồ ạt nối đuôi nhau. Hoàn toàn không còn thứ mang tên gọi ngụy trang và mạnh mẽ, khó xử và lẩn tránh.
Chóp mũi Nguyễn Ân cũng ửng đỏ, lặng yên nhìn Hòa Tuyết.
Tóc mái đã sửa rồi, đuôi tóc cũng đã cắt tỉa bớt, làn da càng ngày càng đẹp, thân hình, ừm, hình như béo hơn một chút. Nguyễn Ân còn đang mải quan sát, đối phương đã giơ tay lên. Cô biết Hòa Tuyết muốn làm gì, cô biết Hòa Tuyết rất tức giận. Vì mình vô duyên vô cớ biết mất, rồi lại vô duyên vô cớ xuất hiện, trở thành bạn trên mạng của cô ấy, tuyệt nhiên không để lộ thân phận. Thế nên, Nguyễn Ân không né tránh.
Bàn tay Hòa Tuyết dừng lại cách khuôn mặt cô chừng ba xentimét, một lúc lâu mới chạm vào gò má cô, rất khẽ. Sau đó là một cái ôm thật chặt.
Hai người cứ như vậy bộc lộ nỗi lòng của mình, mặc kệ mất mặt cỡ nào, điên khùng cỡ nào. Có lẽ cảnh tượng này trở thành hình ảnh đáng trân trọng nhất trong sinh mệnh hai người.
Tình thân, là thứ tình cảm có thể chịu đựng được sự thử thách tàn khốc nhất của thời gian và không gian. Mà tình bạn cũng là thứ không thể thiếu trong cuộc đời chúng ta.
Ba người ngồi trên xe, dọc đường im lặng. Hòa Tuyết muốn nói gì đó để hòa hoãn bầu không khí nhưng Nguyễn Ân chỉ gật và lắc, đôi khi chỉ trao cho cô một ánh mắt rồi thôi. Cuối cùng, Cố Nhậm không đành lòng nhìn tiếp, đành mở lời vàng ngọc của mình: “Cô ấy không thể nói được.”
Một câu nói, Hòa Tuyết bị nhấn chìm vào mê cung.
“Không thể nói được là sao? Thần kinh có vấn đề? Hậu di chứng? Không đúng, thần kinh có vấn đề thì làm sao viết được tiểu thuyết?”
Trải qua thời gian dài, ai rồi cũng hình thành sự ỷ lại và quán tính. Nguyễn Ân và Cố Nhậm ở bên nhau nửa năm trời đã thành quen, thay đồ thì giơ tay, ăn cơm thì há miệng, không phải chịu chút giận dữ nào, cả hai từ lâu đã được đối phương chiều chuộng đến biến dạng. Vì thế, lúc đến công ty giải trí, nhìn thấy cô nữ sinh rụt rè kia, Nguyễn Ân tưởng như thấy chính bản thân mình năm xưa, nên mới đứng ra bảo vệ, mặc dù không nói gì quá đáng nhưng bộ dạng lạnh lùng của cô chính là học được từ Cố Nhậm.
Thời gian đầu, vì muốn chăm sóc cô mà anh đã mang hết công việc về nhà làm. Có lần thấy cửa phòng làm việc chưa đóng, Nguyễn Ân chợt nghĩ tới trước kia Cố Tây Lương thỉnh thoảng cũng như vậy, bèn không kìm được mà muốn vào xem xem, rốt cuộc thì những người thành công khi làm việc sẽ có bộ dạng ra sao. Khi đó, Cố Nhậm đang nói chuyện qua webcam, hẳn là bàn công việc, thứ tiếng Anh giọng Mỹ trôi chảy tuôn ra. Nguyễn Ân đột nhiên cảm thấy rất ngưỡng mộ, vì sao bản thân không thể có sự quyết đoán như vậy? Sự quật cường từ trong xương tủy trỗi dậy, cô nghĩ, cứ tiếp tục sống kiểu này có vẻ không ổn lắm, cô cần phải ra ngoài tim việc làm. Thế nhưng, công việc cho người câm không nhiều, Cố Nhậm chắc chắn cũng không đồng ý để cô đi làm. Sau đó, có thể là vì sở thích đọc tạp chí mà ý tưởng viết tiểu thuyết nảy sinh trong đầu. Nói thế nào thì trước kia cô cũng được bầu làm đại diện văn nghệ của lớp, mỗi lần có hoạt động ngâm thơ hát hò gì đó, cô đều xung phong đầu tiên, tiếc rằng sự tự tin ấy từ sau khi cô gặp được Cố Tây Lương đã hoàn toàn biến mất. Hiện giờ, bị lây nhiễm tác phong làm việc nghiêm túc của Cố Nhậm, cô cũng bất giác chuyển hướng trở thành mẫu “phụ nữ văn phòng” điển hình, càng ngày càng giống.
Có lẽ trước kia ở bên Cố Tây Lương chịu chèn ép quen rồi, Nguyễn Ân giống như một người thợ lặn không trang bị bình dưỡng khí, giờ đây rốt cuộc cũng có thể nhô lên khỏi mặt nước mà hít thở. Thế nên, vừa rồi nghe Hòa Tuyết nói mình thần kinh có vấn đề, Nguyễn Ân nhất thời không cam lòng, lấy di động ra bấm liên hồi.
Tiểu Tuyết, tớ mà thần kinh thì cậu cũng dở hơi. Chẳng phải trước đây cậu rất hay nói câu “phúc cùng hưởng, họa cùng chịu” sao? Được thôi, mau tới chịu cái họa này cùng tớ đi!
Hòa Tuyết giật nảy mình, giơ tay lên sờ trán cô bạn thân “Nguyễn Nguyễn, cậu rốt cuộc là đã chịu đả kích gì thế?”
Cố Nhậm ngồi bên cạnh bỗng mỉm cười, tâm trạng anh có vẻ khá tốt.
“Nguyễn Nguyễn bị đả kích từ lâu rồi, tôi cũng đã quen rồi!”
Cố Nhậm đương nhiên không biết Nguyễn Ân muốn noi gương anh, chỉ là vào một ngày nào đó, Nguyễn Ân bỗng dưng nói những lời lạnh lùng sắc bén như hôm nay nói với Hòa Tuyết, khiến anh lúc đó bị sốc nặng, về sau mới làm quen dần dần.
Thực ra, chuyện này đối với ai cũng là chuyện tốt, nếu đã muốn nói lời vĩnh biệt với quá khứ thì nên làm triệt để.
Nghe Cố Nhậm nói, Nguyễn Ân tỏ ra đắc ý. Hòa Tuyết thấy tinh thần và tâm trạng của cô rất tốt, bấy giờ mới tin không phải cô đang ngụy trang.
Trong biệt thự còn có một phòng ngủ cho khách, nhưng Hòa Tuyết kiên quyết muốn ở chung phòng với Nguyễn Ân, Nguyễn Ân cũng thích như vậy.
Đang giúp Hòa Tuyết lấy quần áo, đồ đạc ra khỏi va li thì thấy Cố Nhậm gõ cửa rồi đi vào.
“Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng, tối nay chúng ta ra ngoài ăn, chào đón Hòa Tuyết đến chơi”.
Hòa Tuyết vội vàng ngăn cản: “Không cần rắc rối như thế, ăn cở nhà cũng được mà”, nói xong, cô ấy còn liếc mắt với Nguyễn Ân.
Nguyễn  ngầm hiểu ý, quay sang ra dấu cho Cố Nhậm.
Ăn ở nhà đi!
Cố Nhậm không ép nữa, chỉ nói: “Được thôi”, rồi ra khỏi phòng, không quên đóng của để hai chị em họ tâm sự.
Thấy Nguyễn Ân chốc chốc lại giơ tay lên làm ký hiệu, Hòa Tuyết vẫn không kìm được xót xa, cô kéo Nguyễn  lên giường, hai tay ôm hai má Nguyễn Ân mà ngắm nghía rất lâu, cuối cùng mới thốt lên: “Không nói được thật à?”
Nguyễn Ân gật đầu.
Hòa Tuyết lại khẽ chạm tay vào bụng cô: “Con… thật sự không còn?”
Thấy Hòa Tuyết e dè hỏi từng chút một, Nguyễn Ân không kìm được cười chua xót, cô với chiếc di động, bấm chữ.
Đã gần mười tháng rồi, nếu vẫn còn thì bụng tớ sao được bình thường như thế này? Tiểu Tuyết, cậu vẫn hài hước như thế!
Xem xong dòng chữ, gương mặt vốn đã mếu máo của Hòa Tuyết lại càng thêm nghiêm trọng.
“Bà nó, tên Cố Tây Lương khốn kiếp kia khiến cậu ra nông nỗi này!... Nhưng mà Cố Nhậm cũng được lắm, dám lừa tất cả mọi người. Tớ đã bảo từ đầu mà, anh ta không hề đơn giản, không ngờ chẳng những không đơn giản mà còn thâm tình nữa”.
Nghe người khác nói trắng tâm tư của Cố Nhậm ra, Nguyễn Ân vẫn có chút xấu hổ.
Đừng nói lung tung.
“Nói lung tung cái gì? Nếu anh ta không có tình ý với cậu thì cần gì phải hao tâm tổn sức đưa cậu sang Mỹ! Anh ta đối xử với cậu tốt hơn tên kia rất nhiều! Cậu không biết đâu, sau khi cậu xảy ra chuyện không bao lâu thì tên đó đã đưa con bé dở hơi kia ra ngoài công khai, thật chẳng ra làm sao cả!”
Dù đã sớm biết sự thật nhưng nghe vậy, trái tim Nguyễn Ân vẫn không kìm được mà nhảy lên. Một lúc sau cô lại viết trên điện thoại.
Tớ biết rồi.
Hòa Tuyết tròn mắt nhìn cô: “Cậu biết? Thế chắc cậu cũng biết chuyện hai người đó sắp kết hôn?”.
Kết hôn.
Kết hôn?
Lâu lắm rồi Nguyễn Ân không theo dõi tin tức trong nước, Cố Nhậm cũng không xem. Hai người đều sợ cái tên kia sẽ đảo lộn cuộc sống bình lặng của mình, nhưng cái gì đến vẫn cứ đến, chỉ không ngờ nó lại đến bằng cách này.
Thấy sắc mặt Nguyễn Ân đột ngột biến đổi, Hòa Tuyết mới vỡ lẽ ra cô ấy còn chưa biết chuyện. Tự trách miệng mình lắm lời, cô vội vàng chữa cháy, nhưng lại không biết phải nói gì cho phải: “Thế… thế… thế mặc kệ cái đôi gian phu dâm phụ ấy.”
Nguyễn Ân hít sâu mấy hơi, ngón tay tiếp tục bấm điện thoại.
Khi nào?
Hòa Tuyết kích động: “Cậu hỏi làm gì? Cậu muốn tới tham gia đấy à?”
Nhận được một cái gật đầu của đối phương, giọng nói của Hòa Tuyết càng thêm bức xúc: “Tớ nói cho cậu biết, tớ không cho cậu đi! Cậu đi làm gì? Để họ trực tiếp làm đau cậu lần nữa chắc? Tên khốn kia là đồ không có nhân tính. Cậu quên hắn ta đi!”
Tớ cũng muốn quên, nhưng cậu bảo tớ làm sao quên được đây? Câu này nói thật đúng, chỉ có người buộn chuông mới tháo được chuông. Có lẽ phải tận mắt nhìn thấy thì tớ mới chịu từ bỏ. Hơn nữa tớ chỉ lén lút đi xem thôi, chắc chắn sẽ không lộ diện, không quấy rối cuộc sống đối phương.
Dù sao thì anh ấy có cuộc sống của anh ấy, tớ có tương lai của tớ.
Vì thế, Tiểu Tuyết, cậu nhất định phải giúp tớ.
Hòa Tuyết buồn bực, đứng dậy đi lại vài vòng, sau đó khẽ vuốt tóc Nguyễn Ân, gọi to: “Nguyễn Nguyễn”.
Nếu là trước kia, thấy bộ dáng khó xử của Hòa Tuyết, Nguyễn Ân nhất định sẽ từ bỏ ý định. Nhưng hiện giờ đã khác, cô kiên quyết tiếp tục hỏi: Ngày?
Hòa Tuyết không còn cách nào khác, đành thành thật trả lời: “Thứ Bảy tuần sau”, còn bổ sung thêm một câu, “Tớ xem Hoàng lịch rồi, ngày hôm đó không thích hợp cưới xin. Họ nhất định không hạnh phúc!”
Nguyễn Ân không kìm được mà liếc xéo cô ấy một cái, Hòa Tuyết thấy vậy mới bớt lo lắng.
Thật sự muốn buông xuôi rồi phải không? Không sao, Nguyễn Nguyễn, còn có tớ bên cậu.
Nghe theo ý kiến của Hòa Tuyết và Nguyễn Ân, Cố Nhậm dặn dò đầu bếp làm nhiều đồ ăn ngon. Lúc ăn cơm, không ai lên tiếng. Nguyễn Ân thì không nói được, Cố Nhậm là người ít nói, Hòa Tuyết trong lòng còn đang mải đắn đo. Cô nghĩ tới dáng vẻ cầu xin của Nguyễn Ân chiều nay, do dự không biết có nên yểm trợ cô ấy trở về không? Bữa cơm lặng lẽ trôi qua như vậy, giữa chừng, Cố Nhậm gắp thức ăn cho Nguyễn Ân, chỉ nói một câu: “Em thích ăn món cay ngọt, ăn nhiều vào”.
Hòa Tuyết lại càng băn khoăn. Mặc dù không quá hiểu con người Cố Nhậm, nhưng hiện tại cô đang ở nhà anh ta, nhận được sự tiếp đãi chu đáo của anh ta, có câu ăn cây nào rào cây ấy. Huống hồ, anh ta đối xử với Nguyễn Ân ân cần như thế, rõ ràng là vô cùng yêu Nguyễn Ân. Nếu bây giờ cô đưa Nguyễn Ân đi gặp người nào đó, nhất định sẽ có cảm giác tội lỗi.
Rốt cuộc phải làm sao đây?
Buổi tối nằm trên giường, Hòa Tuyết ôm lấy cánh tay Nguyễn Ân, dường như rất sợ đây chỉ là một giấc mộng. Nguyễn Ân đành để mặc cô ấy muốn làm gì thì làm, sau đó cầm lấy điện thoại bắt đầu “nói chuyện”.
Tớ là người thật! Vẫn còn sống! Thế nên, giờ là lức nói chuyện của cậu!
Tâm trạng vốn đang kích động của hòa Tuyết bỗng nhiên như bị tạt nước lạnh, cô buông tay Nguyễn Ân, miệng hé rồi lại ngậm, mắt mỏ rồi lại nhắm.
Nguyễn Ân không thúc giục, kiên nhẫn đợi đến khi Hòa Tuyết lên tiếng.
“Tớ muốn chia tay với anh ấy!”
Nói xong, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói ấm áp của Cố Nhậm truyền tới: “Nguyễn Nguyễn, hôm qua ngủ ít, đừng thức khuya quá!”, sau đó là tiếng bước chân rời đi. Mặt Hòa Tuyết đỏ rần, vừa nãy Cố Nhậm có nghe thấy cô hét lên câu kia không? Mất mặt quá đi mất! Chẳng trách Hàn Duệ nói… Dừng! Lại Hàn Duệ, đã nói là muốn chia tay với anh ta cơ mà!
Nguyễn Ân cũng nhận ra Hòa tuyết xấu hổ, cười đến rung cả người. Hòa Tuyết buồn bực thò tay vào cù cô, hai người vật lộn trên giường một lúc, cuối cùng Nguyễn Ân không chịu nổi, giơ tay ra hiệu dừng lại, bấy giờ Hòa Tuyết mới chịu thôi. Hai người nằm im để bình phục sức lực rồi mới tiếp tục chủ đề đang dang dở.
Mau trút hết khổ tâm ra đi, quá hạn sẽ không có hiệu lực đâu!
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là nhiều lúc tớ cảm thấy anh ấy không giống tớ tưởng tượng”.
Không tốt với cậu à?
Trong đầu Hòa Tuyết chợt hiện lên hình ảnh lúc hai người bên nhau, cô vừa ngẫm nghĩ vừa nói: “Cũng tàm tạm! Nhưng tớ luôn có cảm giác anh ấy giấu giếm tớ chuyện gì đó! Không rõ là tớ nghĩ quá nhiều hay là làm sao, nhưng mà không quan trọng, vấn đề là anh ấy quát tớ!”.
Quát thế nào?
Không hỏi thì còn tốt, Hòa Tuyết vừa thấy dòng chữ liền nhớ tới chuyện cũ, lập tức phát điên. Hàn Duệ gắt gỏng là vì cô và em gái của anh luôn đấu khẩu với nhau, không ai nhường ai, sau đó cô có quá lời một chút. Hàn Duệ cứ đứng ở vị trí trung lập thì cô còn chấp nhận được, đằng này rõ ràng là anh tỏ ra bênh vực người nhà! Bênh vực người nhà không sai, nhưng anh lại dám cảnh cáo cô, ý tứ là không cho phép ai bắt nạt Hàn Mẫn, kể cả cô. Thực ra cô không nghĩ tới chuyện bắt nạt Hàn Mẫn, chẳng qua cảm thấy đấu khẩu với cô ta rất thú vị, nhưng thái độ của Hàn Duệ lại khiến cô bị tổn thương.
Cảnh cáo!
Trong lòng Hòa Tuyết dùng tới hai chữ nghiêm trọng này. Mặc dù Hàn Duệ không biểu hiện ra ngoài rõ ràng nhưng cô có thể cảm nhận được anh quan tâm tới mình. Thế nên cô cứ ngây thơ cho rằng mình rất quan trọng đối với anh, chẳng qua anh ăn nói có phần khó nghe mà thôi. Nhưng sau sự việc lần đó, Hòa tuyết đã bắt đầu thay đổi cách nghĩ. Hai người cãi nhau một trận, rồi cô lẳng lặng mua vé máy bay đi Mỹ.
Nghe xong, Nguyễn Ân cảm thấy Hòa Tuyết vẫn còn quá trẻ con, hệt như hồi còn học đại học, chẳng bao giờ chịu nhường nhịn ai. Vốn chỉ là chuyện cỏn con, đâu cần thiết phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên thế. Nhưng như vậy mới là Tiểu Tuyết.
Trút hết nỗi lòng, Hòa Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Hai người một nói một nghe, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Hòa Tuyết và Nguyễn Ân định đi dạo phố, Cố Nhậm bảo tài xế đưa họ đi nhưng Nguyễn Ân từ chối, nói không đi bộ thì sao gọi là dạo phố? Cố Nhậm đành để tùy ý cô, dặn dò mấy câu rồi đi làm. Hai cô gái hí hửng dắt nhau tới khu mua sắm, trên đường bỗng có một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh. Nguyễn Ân giật mình kéo Hòa Tuyết lùi lại. Hòa Tuyết đang định mở miệng mắng đối phương thì cửa xe đã mở ra, người bước xuống từ trên xe mới khiến cho cô hoảng hốt thật sự.
Người đàn ông sắc mặt sa sầm kia, không phải Hàn Duệ thì còn ai vào đây?
Tối qua đi làm về, Hàn Duệ phát hiện người nào đó biến mất, điện thoại không liên lạc được, đến nhà họ Hòa cũng không thấy đèn sáng. Cô có thể đi đâu? Anh lái xe trên đường cao tốc cực nhanh, đột nhiên nghĩ tới mỗi lần tâm trạng không vui Hòa Tuyết đều ra ngoài giải khuây, lần trước trong nhà gặp chuyện không may, cô cũng không nói một câu mà xuất ngoại du lịch. Hàn Duệ một tay lái xe, một tay gọi điện cho ai đó.
“Giúp tôi kiểm tra tất cả các chuyến bay nội địa và nước ngoài ngày hôm nay.”
Thấy người đàn ông kia đang từng bước đi tới trước mặt mình, Hòa Tuyết cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh. Người đàn ông này nhìn bề ngoài có vẻ là thanh niên ưu tú nhưng chỉ có những người ở bên cạnh mới biết rõ, Hàn Duệ càng tỏ ra lễ độ với bạn thì bạn càng phải khiếp sợ. Điểm này, xác thực là rất giống năm xưa Nguyễn Ân hình dung về Cố Tây Lương. Chẳng trách hai người họ hợp tác rất ăn ý trên thương trường. Quả nhiên là tính cách và chí hướng hợp nhau.
Liếc mắt về phía Nguyễn Ân, Hàn Duệ không khỏi rùng mình. Nếu không nhầm thì người phụ nữ này chính là vợ trước của Cố Tây Lương. Chỉ có điều không phải cô ta đã yên ổn nằm trong quan tài rồi ư? Vì sao lại xuất hiện bằng xương bằng thịt ở đây? Xưa nay chưa bao giờ bắt gặp chuyện quỷ quái giữa ban ngày ban mặt thế này, vì thế chỉ có một khả năng duy nhất, có người cố ý sắp đặt. Tuy nhiên, chuyện tình cảm này, Hàn Duệ không mấy hứng thú lo nghĩ nhiều, cứ bình tĩnh chờ lời giải đáp từ từ được gợi mở thì hơn.
Nguyễn Ân nhận ra sự nghi hoặc của đối phương, nhưng vì không nói được nên cô chỉ có thể tiếp tục che chắn cho cô gái đang trốn sau lưng mình.
Hàn Duệ cũng chẳng bận tâm tới động tác thập thò của Hòa Tuyết, chỉ thản nhiên mở miệng: “Em ngoan ngoãn về hay là muốn anh trói em vác lên máy bay?”.
Hòa Tuyết chột dạ, dẫu sao cũng là mình nhất thời sốc nổi bỏ đi, không kịp nghĩ tới hậu quả. Bây giờ người ta đã đuổi đến tận đây rồi, cô vẫn chưa biết bản thân có muốn về cùng người ấy hay không. Tối qua tâm sự hết với Nguyễn Ân, cô cũng cảm thấy hình như đúng là chuyện nhỏ nhặt thật, nhưng mà cứ dễ dàng theo Hàn Duệ về thì chẳng phải rất mất mặt rồi ư?
Hòa Tuyết còn đang do dự thì đã bị Nguyễn Ân đẩy lên trước, Hàn Duệ đỡ lấy, thừa dịp Hòa Tuyết còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng bế ngang cô lên xe. Cuối cùng chỉ còn lại tiếng hét bằng giọng giả thanh của Hòa Tuyết vang lên: “Nguyễn Nguyễn!”
Hàn Duệ trước khi lên xe không quên quay lại nhìn Nguyễn Ân với ánh mắt nửa cười nửa không. Hình như cô không còn là cô gái yếu ớt trước kia nữa.
Nguyễn Ân thở dài, vì sao người ta yêu nhau có thể đầu giường cãi nhau cưới giường làm hòa, còn cô thuận buồn xuôi gió từ đầu tới cuối mà kết cục lại dở dang? Không tìm được câu trả lời, Nguyễn Ân lấy di động ra gửi tin nhắn cho Hòa tuyết: “Đừng trẻ con như thế nữa, rồi đến lúc hối hận không kịp đâu. Còn nữa, mau nghĩ xem nên báo đáp tớ thế nào. Không thì cuối tuần sau tớ xuống máy bay hãy để tớ được trông thấy khuôn mặt như hoa như ngọc của cậu là được”.
Hòa Tuyết nhận được tin nhắn liền bật cười, tóm lại là vì viết tiểu thuyết một thời gian nên ngôn từ cô ấy mới trở nên quanh co vòng vèo như vậy!
Hàn Duệ lấy làm lạ, vừa rồi hình như đối phương vẫn còn tỏ ra không muốn nói chuyện. Hòa Tuyết không buồn để ý tới anh, soạn tin nhắn hồi âm Nguyễn Ân: “Cậu bỏ đi sớm như thế làm gì chứ? Nếu cậu tỉnh lại sớm một chút thì có phải bây giờ Cố Tây Lương đã là thứ trong tay cậu rồi không? Đâu đến lượt bà cô kia chứ! Chúng ta song kiếm hợp bích làm cho cô ta thịt nát xương tan đi!”
Nhìn chằm chằm cái tên vẫn còn ảnh hưởng tới mình kia, Nguyễn Ân mãi mới định thần lại, trả lời Hòa Tuyết một câu không liên quan: “Thịt nát xương tan? Này cậu hận người ta cứ như người ta cướp mất chồng cậu không bằng!”.
Bên kia không có hồi âm.
Gần một năm nay, có lẽ Nguyễn Ân không học được bản lĩnh gì đặc biệt ngoài tài đánh trống lảng.
Hòa Tuyết lúc này xác thực là đang vô cùng lo lắng, tuần sau nhất định phải đưa Nguyễn Ân đến hôn lễ của Cố Tây Lương ư? Nói không được thì cũng vô dụng, hiện giờ cô có cảm giác mình chẳng khác nào con cún bị bắt đi cày.
Đi làm về, Cố Nhậm thấy trong nhà chỉ có mình Nguyễn Ân đang ngồi ở ghế đọc báo, không khỏi lấy làm lạ hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
Nguyễn Ân bấy giờ mới phát hiện ra có người, cô giơ hai ngón tay ra hiệu.
“Bị đón đi rồi à?”
Cô gật đầu.
Cố Nhậm vừa thay dép vừa nói: “Cãi nhau vụn vặt, thúc đẩy tình cảm”.
Nguyễn Ân nghe vậy, chỉ cúi đầu tiếp tục đọc tờ báo tiếng Anh. Cô còn có thể nói gì được nữa? Cô luôn luôn lảng tránh vấn đề tình cảm, không muốn cùng anh nói tới chuyện này. Nhưng Cố Nhậm không để cô thoát, anh ngồi xuống cạnh cô, trong giọng nói đầy chờ mong.
“Nếu em cũng như vậy, thỉnh thoảng giận dỗi, thỉnh thoảng cãi nhau với anh thì tốt biết mấy!”
Nguyễn Ân biết không thể trốn tránh được nữa, đành ngẩng lên mỉm cười, cố ý bóp méo lời của anh.
Thiếu gia Cố Nhậm đối xử tốt với em như thế, em có muốn giận dỗi cũng không được.
Thấy cô cố tình trêu đùa, Cố Nhậm chỉ im lặng. Anh biết cô hiểu ý anh, cô đang cố tình lảng tránh, nhưng anh không muốn vạch trần, cũng không muốn bức bách cô. Thời gian, anh vẫn còn nhiều. Thấy không, anh đã khiến cô không thể chống cự. Anh đối xử với cô rất tốt? Đúng là như vậy.
Cố Nhậm đi lên gác, Nguyễn Ân mới đặt tờ báo sang một bên, trong đầu lại xuất hiện hai chữ kia…
Kết hôn. Kết hôn….
Đổi một nich MSN khác, Nguyễn Ân đóng giả một người xa lạ, lặng lẽ quan tâm tất cả mọi thứ liên quan tới Hòa Tuyết. Hai người trở thành bạn tốt trên mạng, tâm sự đủ chuyện trên trời dưới biển.
Hòa Tuyết lấy làm lạ, cô biết rõ tính mình nóng nảy, thường xuyên có những hành động và lời nói quá đáng, thế nên trước đây ngoài Nguyễn Ân, tựa hồ không ai đủ nhẫn nại để chịu đựng nổi tính tình tiểu thư của cô. Vậy mà hiện tại tự dưng xuất hiện một người xa lạ để cô thổ lộ tâm sự.
Nút thắt của duyên phận, bàn tay nào có thể tháo gỡ?
Hai người hay tán gẫu những chuyện vụn vặt, chuyện công việc, nhưng lại không hề nhắc nửa chữ tới chuyện tình cảm. Hễ nói gì sắp động chạm tới vấn đề này, cả hai đều tự động lái sang chuyện khác.
Đã ba ngày không thấy Hòa Tuyết lên mạng, Nguyễn Ân mơ hồ đoán già đoán non, không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không. Đến ngày thứ tư, rốt cuộc MSN của Hòa Tuyết cũng sáng, hơn nữa chỗ trống ở mục thông tin cá nhân nghiễm nhiên xuất hiện một câu buồn man mác: “Chúng ta nên nghỉ ngơi thôi!”. Vì thế, lần này cái danh từ “tình yêu”, hai cô gái rốt cuộc không thể tiếp tục né tránh.
Chim Cánh Cụt: “Có thể nói ra được không?”.
Hòa Tiểu Tuyết: “?”
Nguyễn Ân copy lại câu kia, gửi cho Hòa Tuyết. Đại khái năm phút sau, đối phương mới có phản ứng, có lẽ cô ấy còn đang đắn đo xem có nên kể chuyện riêng tư của mình với một người xa lạ hay không. Nhưng, chính vì xa lạ nên mới an toàn không phải ư? Hòa Tuyết bắt đầu gõ từng chữ cuống màn hình notebook.
Hòa Tiểu Tuyết: “Tớ ghét anh ta.”
Dù chỉ có bốn chữ, nhưng Nguyễn Ân cảm nhận rõ ràng đáy lòng Hòa Tuyết đang rất giãy giụa. Trước đây, bị Mạc Bắc phản bội, cô ấy cũng chẳng hề nói đến chữ “ghét” này, ngược lại, luôn nỗ lực tươi cười. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nguyễn Ân rất lo lắng. Hiện giờ có thể làm bạn với Hòa Tuyết ở một khoảng cách xa thế này, cô cảm thấy vẫn không đủ, không đủ một chút nào hết, cô sợ Hòa Tuyết làm chuyện ngốc nghếch.
Đang trong lúc băn khoăn, Nguyễn Ân bỗng thấy dòng chữ trong bảng thông tin cá nhân của Hòa Tuyết được đổi thành: “Nguyễn Nguyễn, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu”.
Biết mình tiếp tục hỏi cũng không có tác dụng, Nguyễn Ân không hỏi nữa, nhưng nhìn thấy dòng chữ kia, trong lòng cô đã đưa ra quyết định.
Cô muốn gặp Hòa Tuyết, ngay lập tức, không thể chờ đợi thêm nữa! Cô muốn Hòa Tuyết biết, cô ấy không chỉ có một mình.
Vì thế, Nguyễn Ân thăm dò: “Có lẽ nên đi đâu đó giải khuây sẽ tốt hơn”.
…
“Nếu cậu tin tưởng, tớ rất hoan nghênh tiếp đón cậu ở Washington.”
Khi gửi những dòng chữ này đi, Nguyễn Ân có phần căng thẳng chờ đợi câu trả lời. Cô ấy sẽ đến chứ? Dù sao thì hai người cũng chỉ nói chuyện qua mạng, mà mạng lại là một thứ hư ảo, quay về hiện thực, mọi thứ có lẽ sẽ là hình dạng khác.
Bên này, Hòa tuyết nhìn những dòng chữ trên màn hình, quả thực là không nghĩ tới sẽ nhận được một lời mời khó hiểu như thế. Cô đang đắn đo, đắn đo rất nhiều. Muốn đi không? Nhưng mà thật sự cô rất muốn giảu sầu, kỳ nghỉ thường niên còn chừng mười ngày vẫn chưa dùng hết. Chỉ có điều, kết bạn trên mạng như thế này xưa nay Hòa Tuyết chưa từng làm, thậm chí cô luôn khinh thương mấy chuyện tào lao trên mạng, vậy mà hiện tại, ừm, chẳng phải mình cũng đang làm cái chuyện tào lao ấy ư? Hơn nữa, đối phương tốt xấu gì cũng là một tác giả nổi tiếng, nguy hiểm gì đó hẳn là không có, gặp một lần cũng chẳng mất đi miếng thịt nào của mình, cô cũng rất tò mò muốn biết đối phương rốt cuộc là người thế nào.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Hòa Tuyết gửi đi một chữ: “Được”.
Hòa Tuyết sẽ lên máy bay vào lúc mười giờ.
Nguyễn Ân cả đêm mất ngủ, mãi đến khi sắc trời hừng sáng, cô rốt cuộc không khống chế được bản thân, bò dậy khỏi giường đi rửa mặt. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng mọng trong gương, Nguyễn Ân bắt đầu thấy hối hận, lẽ ra nên ngủ nhiều hơn mới đúng, vác bộ dạng này đi gặp Hòa Tuyết ư? Cô đành phải dùng phấn trang điểm để che đi quầng thâm trên mắt.
Đoán chắc Nguyễn Ân sẽ thấp thỏm nên Cố Nhậm đã đặt báo thức dậy rất sớm, nghe thấy phòng bên vang lên tiếng nước, anh vừa tủm tỉm cười, vừa thay quần áo. Mặc dù biết rõ ba chữ Cố Tây Lương vẫn còn nằm trong trái tim Nguyễn Ân, nhưng Cố Nhậm càng ngày càng hài lòng.
Anh có thể cảm nhận được sự nỗ lực của cô, cô không còn buồn bã, không còn oán trách số phận như lúc đầu nữa, cô đã tìm được con đường mình muốn đi, cũng quyết tâm tiến về phía trước. Nhìn thấy anh, cô sẽ nở nụ cười, hai lúm đồng tiền đáng yêu sẽ xuất hiện, lúc không vui cô cũng sẽ nhíu mày, trên trán sẽ xuất hiện một hình chữ “xuyên”[*]. Mặc dù không thể bước vào trái tim cô, nhưng anh đã thỏa mãn rồi, ít nhất là lúc này.
[*] Ba nếp nhăn nằm dọc giữa hai hàng lông mày sẽ tạo thành hình chữ “xuyên”.
Trước khi ra khỏi nhà, Nguyễn Ân giơ tay lên, dò hỏi ý kiến Cố Nhậm.
Trông em có ổn không? Có tiều tụy lắm không? Có cần buộc tóc lên không?
Cố Nhậm tóm lấy đôi tay cô, không nhịn được mà cười: “Ừ, rất tiều tụy! Thế thôi không đi ra sân bay đón người nữa nhé?”.
Nguyễn Ân trợn tròn mắt, liên tục khoa chân múa tay.
Sao làm thế được chứ!
Cố Nhậm không nói nữa, chỉ nháy mắt với cô một cái, Nguyễn Ân cũng chớp mắt nhìn anh, rồi đột nhiên bật cười.
Mới gần chín giờ, hai người đã tới sân bay. Sợ muộn nên Nguyễn Ân không ăn sáng mà đi luôn. Quanh đây không có quán ăn nào, Cố Nhậm nói tài xế tới cửa hàng bánh ngọt bên cạnh mua một chiếc bánh bông lan dâu tay và một hộp sữa đưa cho Nguyễn Ân. Cô vốn có thói quen ăn sáng, chỉ cần để bụng rỗng một bữa thì dạ dày sẽ phản kháng thế nên nhận lấy bánh, cô vội vàng cắn hai miếng, khóe miệng dính bơ cũng không biết. Người đàn ông bên cạnh đưa tay lên lau đi giúp cô, cử chỉ dịu dàng, nâng niu.
Sinh nhật Nguyễn Ân lần trước cũng như thế này, bốn người ngồi một bàn, chính Cố Nhậm là người lau thức ăn dính trên khóe miệng giúp cô. Hôm nay, vẫn là anh. Mặc dù đã được người đàn ông này chiều chuộng đến mức nói năng không còn e ngại, tức giận tùy tiện bộc phát, nhưng thỉnh toảng cô vẫn mất tự nhiên trước những cử chỉ bất ngờ của anh.
Đôi khi cô nghĩ, nếu không gặp được Cố Tây Lương thì tốt biết mấy, nếu anh xuất hiện trong sinh mệnh của cô sớm hơn Cố Tây Lương thì tốt biết mấy. Nhưng có thật sự tốt hơn không? Một người đối xử với bạn cực kỳ tốt, bạn có thể đảm bảo sẽ dồn hết tâm trí mà yêu anh ta không? Nếu có thì trên đời này chẳng xuất hiện nhiều hối tiếc và phụ bạc như thế. Hơn nữa, nếu không gặp được anh, cô cũng không thể cảm nhậm sâu sắc thế nào là rung động, là đau lòng.
Chừng mười giờ mười lăm phút, loa phát thanh thông báo chuyến bay XX đã đến nơi. Nguyễn Ân không thể kiềm chế được sự hồi hộp, vốn đã đứng một chỗ khá lâu, vậy mà lúc này cô lại giơ một tay lên chính đốn lại mái tóc, một tay ra hiệu với Cố Nhậm.
Có rối không?
Cố Nhậm bật cười: “Em gặp bạn hay gặp người yêu thế hả?”.
Nguyễn Ân có chút ngượng ngùng nhưng sắc mặt Cố Nhậm lập tức khôi phục vẻ bình thường, anh nói: “Có điều, anh sợ hai người gặp nhau…”
Nguyễn Ân vội vàng giơ tay lên ngăn anh lại.
Em hiểu ý anh, anh yên tâm, Tiểu Tuyết sẽ không nhiều chuyện đâu. Hơn nữa, anh ấy biết thì có sao? Hiện giờ chúng em, à không, em và anh ấy đã chẳng còn liên quan gì nữa rồi.
Dù những lời của cô khiến anh yên lòng hơn, nhưng Cố Nhậm vẫn không gạt hết được sự lo lắng trong lòng. Làm sao anh không lo cho được? Nguyễn Ân phần lớn thời gian đều cố gắng giữ khoảng cách với anh, điều này anh hoàn toàn cảm nhận được. Hơn nữa, nếu Cố Tây Lương biết cô còn sống, mọi chuyện chắc chắn sẽ có biến đổi, mà sự biến đổi ấy, Cố Nhâm không thể dự liệu trước được.
Hòa Tuyết đứng ở vị trí đã hẹn khoảng mười phút, không thấy ai tới đón, trong lòng thầm nghĩ mình quả nhiên là ngây thơ, chẳng qua chỉ là một người bạn qua mạng, vậy mà mình cũng tin tưởng chạy tới đây? Chẳng trách Hàn Duệ hay nói cô chỉ được cái giỏi cãi, không có đầu óc. Đột nhiên có người vỗ vai, cô quay đầu lại, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Cơn chấn động qua đi, Hòa Tuyết định thần lại, giơ tay lên chạm vào khuôn mặt đối diện, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ làn da đối phương, khóe mắt cô bất giác hoe đỏ.
Đó là lần đầu tiên Nguyễn Ân được tận mắt thấy Hòa Tuyết rơi lệ. Giống như câu chuyện thần thoại thủa xưa, những hạt ngọc trong suốt từ miệng con trai rơi xuống biển sâu, từng hạt lại từng hạt, ồ ạt nối đuôi nhau. Hoàn toàn không còn thứ mang tên gọi ngụy trang và mạnh mẽ, khó xử và lẩn tránh.
Chóp mũi Nguyễn Ân cũng ửng đỏ, lặng yên nhìn Hòa Tuyết.
Tóc mái đã sửa rồi, đuôi tóc cũng đã cắt tỉa bớt, làn da càng ngày càng đẹp, thân hình, ừm, hình như béo hơn một chút. Nguyễn Ân còn đang mải quan sát, đối phương đã giơ tay lên. Cô biết Hòa Tuyết muốn làm gì, cô biết Hòa Tuyết rất tức giận. Vì mình vô duyên vô cớ biết mất, rồi lại vô duyên vô cớ xuất hiện, trở thành bạn trên mạng của cô ấy, tuyệt nhiên không để lộ thân phận. Thế nên, Nguyễn Ân không né tránh.
Bàn tay Hòa Tuyết dừng lại cách khuôn mặt cô chừng ba xentimét, một lúc lâu mới chạm vào gò má cô, rất khẽ. Sau đó là một cái ôm thật chặt.
Hai người cứ như vậy bộc lộ nỗi lòng của mình, mặc kệ mất mặt cỡ nào, điên khùng cỡ nào. Có lẽ cảnh tượng này trở thành hình ảnh đáng trân trọng nhất trong sinh mệnh hai người.
Tình thân, là thứ tình cảm có thể chịu đựng được sự thử thách tàn khốc nhất của thời gian và không gian. Mà tình bạn cũng là thứ không thể thiếu trong cuộc đời chúng ta.
Ba người ngồi trên xe, dọc đường im lặng. Hòa Tuyết muốn nói gì đó để hòa hoãn bầu không khí nhưng Nguyễn Ân chỉ gật và lắc, đôi khi chỉ trao cho cô một ánh mắt rồi thôi. Cuối cùng, Cố Nhậm không đành lòng nhìn tiếp, đành mở lời vàng ngọc của mình: “Cô ấy không thể nói được.”
Một câu nói, Hòa Tuyết bị nhấn chìm vào mê cung.
“Không thể nói được là sao? Thần kinh có vấn đề? Hậu di chứng? Không đúng, thần kinh có vấn đề thì làm sao viết được tiểu thuyết?”
Trải qua thời gian dài, ai rồi cũng hình thành sự ỷ lại và quán tính. Nguyễn Ân và Cố Nhậm ở bên nhau nửa năm trời đã thành quen, thay đồ thì giơ tay, ăn cơm thì há miệng, không phải chịu chút giận dữ nào, cả hai từ lâu đã được đối phương chiều chuộng đến biến dạng. Vì thế, lúc đến công ty giải trí, nhìn thấy cô nữ sinh rụt rè kia, Nguyễn Ân tưởng như thấy chính bản thân mình năm xưa, nên mới đứng ra bảo vệ, mặc dù không nói gì quá đáng nhưng bộ dạng lạnh lùng của cô chính là học được từ Cố Nhậm.
Thời gian đầu, vì muốn chăm sóc cô mà anh đã mang hết công việc về nhà làm. Có lần thấy cửa phòng làm việc chưa đóng, Nguyễn Ân chợt nghĩ tới trước kia Cố Tây Lương thỉnh thoảng cũng như vậy, bèn không kìm được mà muốn vào xem xem, rốt cuộc thì những người thành công khi làm việc sẽ có bộ dạng ra sao. Khi đó, Cố Nhậm đang nói chuyện qua webcam, hẳn là bàn công việc, thứ tiếng Anh giọng Mỹ trôi chảy tuôn ra. Nguyễn Ân đột nhiên cảm thấy rất ngưỡng mộ, vì sao bản thân không thể có sự quyết đoán như vậy? Sự quật cường từ trong xương tủy trỗi dậy, cô nghĩ, cứ tiếp tục sống kiểu này có vẻ không ổn lắm, cô cần phải ra ngoài tim việc làm. Thế nhưng, công việc cho người câm không nhiều, Cố Nhậm chắc chắn cũng không đồng ý để cô đi làm. Sau đó, có thể là vì sở thích đọc tạp chí mà ý tưởng viết tiểu thuyết nảy sinh trong đầu. Nói thế nào thì trước kia cô cũng được bầu làm đại diện văn nghệ của lớp, mỗi lần có hoạt động ngâm thơ hát hò gì đó, cô đều xung phong đầu tiên, tiếc rằng sự tự tin ấy từ sau khi cô gặp được Cố Tây Lương đã hoàn toàn biến mất. Hiện giờ, bị lây nhiễm tác phong làm việc nghiêm túc của Cố Nhậm, cô cũng bất giác chuyển hướng trở thành mẫu “phụ nữ văn phòng” điển hình, càng ngày càng giống.
Có lẽ trước kia ở bên Cố Tây Lương chịu chèn ép quen rồi, Nguyễn Ân giống như một người thợ lặn không trang bị bình dưỡng khí, giờ đây rốt cuộc cũng có thể nhô lên khỏi mặt nước mà hít thở. Thế nên, vừa rồi nghe Hòa Tuyết nói mình thần kinh có vấn đề, Nguyễn Ân nhất thời không cam lòng, lấy di động ra bấm liên hồi.
Tiểu Tuyết, tớ mà thần kinh thì cậu cũng dở hơi. Chẳng phải trước đây cậu rất hay nói câu “phúc cùng hưởng, họa cùng chịu” sao? Được thôi, mau tới chịu cái họa này cùng tớ đi!
Hòa Tuyết giật nảy mình, giơ tay lên sờ trán cô bạn thân “Nguyễn Nguyễn, cậu rốt cuộc là đã chịu đả kích gì thế?”
Cố Nhậm ngồi bên cạnh bỗng mỉm cười, tâm trạng anh có vẻ khá tốt.
“Nguyễn Nguyễn bị đả kích từ lâu rồi, tôi cũng đã quen rồi!”
Cố Nhậm đương nhiên không biết Nguyễn Ân muốn noi gương anh, chỉ là vào một ngày nào đó, Nguyễn Ân bỗng dưng nói những lời lạnh lùng sắc bén như hôm nay nói với Hòa Tuyết, khiến anh lúc đó bị sốc nặng, về sau mới làm quen dần dần.
Thực ra, chuyện này đối với ai cũng là chuyện tốt, nếu đã muốn nói lời vĩnh biệt với quá khứ thì nên làm triệt để.
Nghe Cố Nhậm nói, Nguyễn Ân tỏ ra đắc ý. Hòa Tuyết thấy tinh thần và tâm trạng của cô rất tốt, bấy giờ mới tin không phải cô đang ngụy trang.
Trong biệt thự còn có một phòng ngủ cho khách, nhưng Hòa Tuyết kiên quyết muốn ở chung phòng với Nguyễn Ân, Nguyễn Ân cũng thích như vậy.
Đang giúp Hòa Tuyết lấy quần áo, đồ đạc ra khỏi va li thì thấy Cố Nhậm gõ cửa rồi đi vào.
“Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng, tối nay chúng ta ra ngoài ăn, chào đón Hòa Tuyết đến chơi”.
Hòa Tuyết vội vàng ngăn cản: “Không cần rắc rối như thế, ăn cở nhà cũng được mà”, nói xong, cô ấy còn liếc mắt với Nguyễn Ân.
Nguyễn  ngầm hiểu ý, quay sang ra dấu cho Cố Nhậm.
Ăn ở nhà đi!
Cố Nhậm không ép nữa, chỉ nói: “Được thôi”, rồi ra khỏi phòng, không quên đóng của để hai chị em họ tâm sự.
Thấy Nguyễn Ân chốc chốc lại giơ tay lên làm ký hiệu, Hòa Tuyết vẫn không kìm được xót xa, cô kéo Nguyễn  lên giường, hai tay ôm hai má Nguyễn Ân mà ngắm nghía rất lâu, cuối cùng mới thốt lên: “Không nói được thật à?”
Nguyễn Ân gật đầu.
Hòa Tuyết lại khẽ chạm tay vào bụng cô: “Con… thật sự không còn?”
Thấy Hòa Tuyết e dè hỏi từng chút một, Nguyễn Ân không kìm được cười chua xót, cô với chiếc di động, bấm chữ.
Đã gần mười tháng rồi, nếu vẫn còn thì bụng tớ sao được bình thường như thế này? Tiểu Tuyết, cậu vẫn hài hước như thế!
Xem xong dòng chữ, gương mặt vốn đã mếu máo của Hòa Tuyết lại càng thêm nghiêm trọng.
“Bà nó, tên Cố Tây Lương khốn kiếp kia khiến cậu ra nông nỗi này!... Nhưng mà Cố Nhậm cũng được lắm, dám lừa tất cả mọi người. Tớ đã bảo từ đầu mà, anh ta không hề đơn giản, không ngờ chẳng những không đơn giản mà còn thâm tình nữa”.
Nghe người khác nói trắng tâm tư của Cố Nhậm ra, Nguyễn Ân vẫn có chút xấu hổ.
Đừng nói lung tung.
“Nói lung tung cái gì? Nếu anh ta không có tình ý với cậu thì cần gì phải hao tâm tổn sức đưa cậu sang Mỹ! Anh ta đối xử với cậu tốt hơn tên kia rất nhiều! Cậu không biết đâu, sau khi cậu xảy ra chuyện không bao lâu thì tên đó đã đưa con bé dở hơi kia ra ngoài công khai, thật chẳng ra làm sao cả!”
Dù đã sớm biết sự thật nhưng nghe vậy, trái tim Nguyễn Ân vẫn không kìm được mà nhảy lên. Một lúc sau cô lại viết trên điện thoại.
Tớ biết rồi.
Hòa Tuyết tròn mắt nhìn cô: “Cậu biết? Thế chắc cậu cũng biết chuyện hai người đó sắp kết hôn?”.
Kết hôn.
Kết hôn?
Lâu lắm rồi Nguyễn Ân không theo dõi tin tức trong nước, Cố Nhậm cũng không xem. Hai người đều sợ cái tên kia sẽ đảo lộn cuộc sống bình lặng của mình, nhưng cái gì đến vẫn cứ đến, chỉ không ngờ nó lại đến bằng cách này.
Thấy sắc mặt Nguyễn Ân đột ngột biến đổi, Hòa Tuyết mới vỡ lẽ ra cô ấy còn chưa biết chuyện. Tự trách miệng mình lắm lời, cô vội vàng chữa cháy, nhưng lại không biết phải nói gì cho phải: “Thế… thế… thế mặc kệ cái đôi gian phu dâm phụ ấy.”
Nguyễn Ân hít sâu mấy hơi, ngón tay tiếp tục bấm điện thoại.
Khi nào?
Hòa Tuyết kích động: “Cậu hỏi làm gì? Cậu muốn tới tham gia đấy à?”
Nhận được một cái gật đầu của đối phương, giọng nói của Hòa Tuyết càng thêm bức xúc: “Tớ nói cho cậu biết, tớ không cho cậu đi! Cậu đi làm gì? Để họ trực tiếp làm đau cậu lần nữa chắc? Tên khốn kia là đồ không có nhân tính. Cậu quên hắn ta đi!”
Tớ cũng muốn quên, nhưng cậu bảo tớ làm sao quên được đây? Câu này nói thật đúng, chỉ có người buộn chuông mới tháo được chuông. Có lẽ phải tận mắt nhìn thấy thì tớ mới chịu từ bỏ. Hơn nữa tớ chỉ lén lút đi xem thôi, chắc chắn sẽ không lộ diện, không quấy rối cuộc sống đối phương.
Dù sao thì anh ấy có cuộc sống của anh ấy, tớ có tương lai của tớ.
Vì thế, Tiểu Tuyết, cậu nhất định phải giúp tớ.
Hòa Tuyết buồn bực, đứng dậy đi lại vài vòng, sau đó khẽ vuốt tóc Nguyễn Ân, gọi to: “Nguyễn Nguyễn”.
Nếu là trước kia, thấy bộ dáng khó xử của Hòa Tuyết, Nguyễn Ân nhất định sẽ từ bỏ ý định. Nhưng hiện giờ đã khác, cô kiên quyết tiếp tục hỏi: Ngày?
Hòa Tuyết không còn cách nào khác, đành thành thật trả lời: “Thứ Bảy tuần sau”, còn bổ sung thêm một câu, “Tớ xem Hoàng lịch rồi, ngày hôm đó không thích hợp cưới xin. Họ nhất định không hạnh phúc!”
Nguyễn Ân không kìm được mà liếc xéo cô ấy một cái, Hòa Tuyết thấy vậy mới bớt lo lắng.
Thật sự muốn buông xuôi rồi phải không? Không sao, Nguyễn Nguyễn, còn có tớ bên cậu.
Nghe theo ý kiến của Hòa Tuyết và Nguyễn Ân, Cố Nhậm dặn dò đầu bếp làm nhiều đồ ăn ngon. Lúc ăn cơm, không ai lên tiếng. Nguyễn Ân thì không nói được, Cố Nhậm là người ít nói, Hòa Tuyết trong lòng còn đang mải đắn đo. Cô nghĩ tới dáng vẻ cầu xin của Nguyễn Ân chiều nay, do dự không biết có nên yểm trợ cô ấy trở về không? Bữa cơm lặng lẽ trôi qua như vậy, giữa chừng, Cố Nhậm gắp thức ăn cho Nguyễn Ân, chỉ nói một câu: “Em thích ăn món cay ngọt, ăn nhiều vào”.
Hòa Tuyết lại càng băn khoăn. Mặc dù không quá hiểu con người Cố Nhậm, nhưng hiện tại cô đang ở nhà anh ta, nhận được sự tiếp đãi chu đáo của anh ta, có câu ăn cây nào rào cây ấy. Huống hồ, anh ta đối xử với Nguyễn Ân ân cần như thế, rõ ràng là vô cùng yêu Nguyễn Ân. Nếu bây giờ cô đưa Nguyễn Ân đi gặp người nào đó, nhất định sẽ có cảm giác tội lỗi.
Rốt cuộc phải làm sao đây?
Buổi tối nằm trên giường, Hòa Tuyết ôm lấy cánh tay Nguyễn Ân, dường như rất sợ đây chỉ là một giấc mộng. Nguyễn Ân đành để mặc cô ấy muốn làm gì thì làm, sau đó cầm lấy điện thoại bắt đầu “nói chuyện”.
Tớ là người thật! Vẫn còn sống! Thế nên, giờ là lức nói chuyện của cậu!
Tâm trạng vốn đang kích động của hòa Tuyết bỗng nhiên như bị tạt nước lạnh, cô buông tay Nguyễn Ân, miệng hé rồi lại ngậm, mắt mỏ rồi lại nhắm.
Nguyễn Ân không thúc giục, kiên nhẫn đợi đến khi Hòa Tuyết lên tiếng.
“Tớ muốn chia tay với anh ấy!”
Nói xong, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói ấm áp của Cố Nhậm truyền tới: “Nguyễn Nguyễn, hôm qua ngủ ít, đừng thức khuya quá!”, sau đó là tiếng bước chân rời đi. Mặt Hòa Tuyết đỏ rần, vừa nãy Cố Nhậm có nghe thấy cô hét lên câu kia không? Mất mặt quá đi mất! Chẳng trách Hàn Duệ nói… Dừng! Lại Hàn Duệ, đã nói là muốn chia tay với anh ta cơ mà!
Nguyễn Ân cũng nhận ra Hòa tuyết xấu hổ, cười đến rung cả người. Hòa Tuyết buồn bực thò tay vào cù cô, hai người vật lộn trên giường một lúc, cuối cùng Nguyễn Ân không chịu nổi, giơ tay ra hiệu dừng lại, bấy giờ Hòa Tuyết mới chịu thôi. Hai người nằm im để bình phục sức lực rồi mới tiếp tục chủ đề đang dang dở.
Mau trút hết khổ tâm ra đi, quá hạn sẽ không có hiệu lực đâu!
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là nhiều lúc tớ cảm thấy anh ấy không giống tớ tưởng tượng”.
Không tốt với cậu à?
Trong đầu Hòa Tuyết chợt hiện lên hình ảnh lúc hai người bên nhau, cô vừa ngẫm nghĩ vừa nói: “Cũng tàm tạm! Nhưng tớ luôn có cảm giác anh ấy giấu giếm tớ chuyện gì đó! Không rõ là tớ nghĩ quá nhiều hay là làm sao, nhưng mà không quan trọng, vấn đề là anh ấy quát tớ!”.
Quát thế nào?
Không hỏi thì còn tốt, Hòa Tuyết vừa thấy dòng chữ liền nhớ tới chuyện cũ, lập tức phát điên. Hàn Duệ gắt gỏng là vì cô và em gái của anh luôn đấu khẩu với nhau, không ai nhường ai, sau đó cô có quá lời một chút. Hàn Duệ cứ đứng ở vị trí trung lập thì cô còn chấp nhận được, đằng này rõ ràng là anh tỏ ra bênh vực người nhà! Bênh vực người nhà không sai, nhưng anh lại dám cảnh cáo cô, ý tứ là không cho phép ai bắt nạt Hàn Mẫn, kể cả cô. Thực ra cô không nghĩ tới chuyện bắt nạt Hàn Mẫn, chẳng qua cảm thấy đấu khẩu với cô ta rất thú vị, nhưng thái độ của Hàn Duệ lại khiến cô bị tổn thương.
Cảnh cáo!
Trong lòng Hòa Tuyết dùng tới hai chữ nghiêm trọng này. Mặc dù Hàn Duệ không biểu hiện ra ngoài rõ ràng nhưng cô có thể cảm nhận được anh quan tâm tới mình. Thế nên cô cứ ngây thơ cho rằng mình rất quan trọng đối với anh, chẳng qua anh ăn nói có phần khó nghe mà thôi. Nhưng sau sự việc lần đó, Hòa tuyết đã bắt đầu thay đổi cách nghĩ. Hai người cãi nhau một trận, rồi cô lẳng lặng mua vé máy bay đi Mỹ.
Nghe xong, Nguyễn Ân cảm thấy Hòa Tuyết vẫn còn quá trẻ con, hệt như hồi còn học đại học, chẳng bao giờ chịu nhường nhịn ai. Vốn chỉ là chuyện cỏn con, đâu cần thiết phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên thế. Nhưng như vậy mới là Tiểu Tuyết.
Trút hết nỗi lòng, Hòa Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Hai người một nói một nghe, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Hòa Tuyết và Nguyễn Ân định đi dạo phố, Cố Nhậm bảo tài xế đưa họ đi nhưng Nguyễn Ân từ chối, nói không đi bộ thì sao gọi là dạo phố? Cố Nhậm đành để tùy ý cô, dặn dò mấy câu rồi đi làm. Hai cô gái hí hửng dắt nhau tới khu mua sắm, trên đường bỗng có một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh. Nguyễn Ân giật mình kéo Hòa Tuyết lùi lại. Hòa Tuyết đang định mở miệng mắng đối phương thì cửa xe đã mở ra, người bước xuống từ trên xe mới khiến cho cô hoảng hốt thật sự.
Người đàn ông sắc mặt sa sầm kia, không phải Hàn Duệ thì còn ai vào đây?
Tối qua đi làm về, Hàn Duệ phát hiện người nào đó biến mất, điện thoại không liên lạc được, đến nhà họ Hòa cũng không thấy đèn sáng. Cô có thể đi đâu? Anh lái xe trên đường cao tốc cực nhanh, đột nhiên nghĩ tới mỗi lần tâm trạng không vui Hòa Tuyết đều ra ngoài giải khuây, lần trước trong nhà gặp chuyện không may, cô cũng không nói một câu mà xuất ngoại du lịch. Hàn Duệ một tay lái xe, một tay gọi điện cho ai đó.
“Giúp tôi kiểm tra tất cả các chuyến bay nội địa và nước ngoài ngày hôm nay.”
Thấy người đàn ông kia đang từng bước đi tới trước mặt mình, Hòa Tuyết cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh. Người đàn ông này nhìn bề ngoài có vẻ là thanh niên ưu tú nhưng chỉ có những người ở bên cạnh mới biết rõ, Hàn Duệ càng tỏ ra lễ độ với bạn thì bạn càng phải khiếp sợ. Điểm này, xác thực là rất giống năm xưa Nguyễn Ân hình dung về Cố Tây Lương. Chẳng trách hai người họ hợp tác rất ăn ý trên thương trường. Quả nhiên là tính cách và chí hướng hợp nhau.
Liếc mắt về phía Nguyễn Ân, Hàn Duệ không khỏi rùng mình. Nếu không nhầm thì người phụ nữ này chính là vợ trước của Cố Tây Lương. Chỉ có điều không phải cô ta đã yên ổn nằm trong quan tài rồi ư? Vì sao lại xuất hiện bằng xương bằng thịt ở đây? Xưa nay chưa bao giờ bắt gặp chuyện quỷ quái giữa ban ngày ban mặt thế này, vì thế chỉ có một khả năng duy nhất, có người cố ý sắp đặt. Tuy nhiên, chuyện tình cảm này, Hàn Duệ không mấy hứng thú lo nghĩ nhiều, cứ bình tĩnh chờ lời giải đáp từ từ được gợi mở thì hơn.
Nguyễn Ân nhận ra sự nghi hoặc của đối phương, nhưng vì không nói được nên cô chỉ có thể tiếp tục che chắn cho cô gái đang trốn sau lưng mình.
Hàn Duệ cũng chẳng bận tâm tới động tác thập thò của Hòa Tuyết, chỉ thản nhiên mở miệng: “Em ngoan ngoãn về hay là muốn anh trói em vác lên máy bay?”.
Hòa Tuyết chột dạ, dẫu sao cũng là mình nhất thời sốc nổi bỏ đi, không kịp nghĩ tới hậu quả. Bây giờ người ta đã đuổi đến tận đây rồi, cô vẫn chưa biết bản thân có muốn về cùng người ấy hay không. Tối qua tâm sự hết với Nguyễn Ân, cô cũng cảm thấy hình như đúng là chuyện nhỏ nhặt thật, nhưng mà cứ dễ dàng theo Hàn Duệ về thì chẳng phải rất mất mặt rồi ư?
Hòa Tuyết còn đang do dự thì đã bị Nguyễn Ân đẩy lên trước, Hàn Duệ đỡ lấy, thừa dịp Hòa Tuyết còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng bế ngang cô lên xe. Cuối cùng chỉ còn lại tiếng hét bằng giọng giả thanh của Hòa Tuyết vang lên: “Nguyễn Nguyễn!”
Hàn Duệ trước khi lên xe không quên quay lại nhìn Nguyễn Ân với ánh mắt nửa cười nửa không. Hình như cô không còn là cô gái yếu ớt trước kia nữa.
Nguyễn Ân thở dài, vì sao người ta yêu nhau có thể đầu giường cãi nhau cưới giường làm hòa, còn cô thuận buồn xuôi gió từ đầu tới cuối mà kết cục lại dở dang? Không tìm được câu trả lời, Nguyễn Ân lấy di động ra gửi tin nhắn cho Hòa tuyết: “Đừng trẻ con như thế nữa, rồi đến lúc hối hận không kịp đâu. Còn nữa, mau nghĩ xem nên báo đáp tớ thế nào. Không thì cuối tuần sau tớ xuống máy bay hãy để tớ được trông thấy khuôn mặt như hoa như ngọc của cậu là được”.
Hòa Tuyết nhận được tin nhắn liền bật cười, tóm lại là vì viết tiểu thuyết một thời gian nên ngôn từ cô ấy mới trở nên quanh co vòng vèo như vậy!
Hàn Duệ lấy làm lạ, vừa rồi hình như đối phương vẫn còn tỏ ra không muốn nói chuyện. Hòa Tuyết không buồn để ý tới anh, soạn tin nhắn hồi âm Nguyễn Ân: “Cậu bỏ đi sớm như thế làm gì chứ? Nếu cậu tỉnh lại sớm một chút thì có phải bây giờ Cố Tây Lương đã là thứ trong tay cậu rồi không? Đâu đến lượt bà cô kia chứ! Chúng ta song kiếm hợp bích làm cho cô ta thịt nát xương tan đi!”
Nhìn chằm chằm cái tên vẫn còn ảnh hưởng tới mình kia, Nguyễn Ân mãi mới định thần lại, trả lời Hòa Tuyết một câu không liên quan: “Thịt nát xương tan? Này cậu hận người ta cứ như người ta cướp mất chồng cậu không bằng!”.
Bên kia không có hồi âm.
Gần một năm nay, có lẽ Nguyễn Ân không học được bản lĩnh gì đặc biệt ngoài tài đánh trống lảng.
Hòa Tuyết lúc này xác thực là đang vô cùng lo lắng, tuần sau nhất định phải đưa Nguyễn Ân đến hôn lễ của Cố Tây Lương ư? Nói không được thì cũng vô dụng, hiện giờ cô có cảm giác mình chẳng khác nào con cún bị bắt đi cày.
Đi làm về, Cố Nhậm thấy trong nhà chỉ có mình Nguyễn Ân đang ngồi ở ghế đọc báo, không khỏi lấy làm lạ hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
Nguyễn Ân bấy giờ mới phát hiện ra có người, cô giơ hai ngón tay ra hiệu.
“Bị đón đi rồi à?”
Cô gật đầu.
Cố Nhậm vừa thay dép vừa nói: “Cãi nhau vụn vặt, thúc đẩy tình cảm”.
Nguyễn Ân nghe vậy, chỉ cúi đầu tiếp tục đọc tờ báo tiếng Anh. Cô còn có thể nói gì được nữa? Cô luôn luôn lảng tránh vấn đề tình cảm, không muốn cùng anh nói tới chuyện này. Nhưng Cố Nhậm không để cô thoát, anh ngồi xuống cạnh cô, trong giọng nói đầy chờ mong.
“Nếu em cũng như vậy, thỉnh thoảng giận dỗi, thỉnh thoảng cãi nhau với anh thì tốt biết mấy!”
Nguyễn Ân biết không thể trốn tránh được nữa, đành ngẩng lên mỉm cười, cố ý bóp méo lời của anh.
Thiếu gia Cố Nhậm đối xử tốt với em như thế, em có muốn giận dỗi cũng không được.
Thấy cô cố tình trêu đùa, Cố Nhậm chỉ im lặng. Anh biết cô hiểu ý anh, cô đang cố tình lảng tránh, nhưng anh không muốn vạch trần, cũng không muốn bức bách cô. Thời gian, anh vẫn còn nhiều. Thấy không, anh đã khiến cô không thể chống cự. Anh đối xử với cô rất tốt? Đúng là như vậy.
Cố Nhậm đi lên gác, Nguyễn Ân mới đặt tờ báo sang một bên, trong đầu lại xuất hiện hai chữ kia…
Kết hôn. Kết hôn….