Già Thiên

Chương 1037: Tiên Kiếm Thiên Trì


Mấy miếng cổ ngọc màu sắc ảm đạm, lâu lắm rồi đã ẩn đi vẻ hào nhoáng, trên nó có vết máu, nghe nói là tiếp xúc lâu cùng thi thể, thi huyết thấm vào mà thành.

Diệp Phàm cầm ở trong tay ngắm nghía, mặc dù không có phát sáng, nhưng ôn nhuận tinh tế, vào tay sinh ấm áp, đây là ngọc thư thượng cổ tùy tiện một mảnh đều vô giá

Trên miếng ngọc có khắc giáp cốt văn dày đặc, không hề nghi ngờ đây là cấp quốc bảo, mỗi một miếng xuất thế đều sẽ dẫn phát chấn động lớn.

Mấy miếng cổ ngọc màu sắc bất đồng, hoặc vàng như hoàng kim, hoặc đỏ như máu, hoặc trắng như dương chi... đều sáng bóng nội liễm, như là phủ một lớp bụi, có dấu ấn loang lổ của năm tháng, vừa thấy chính là đồ cổ.

Cộng tất cả sáu miếng, đây là Cốc chủ Vạn Yêu các đời hao hết vô tận tinh lực đoạt được, từ huyền quan thượng cổ vào tay, từ Xuyên Thục đến Vũ Di Sơn cũng không biết mở bao nhiêu huyền quan. Mà trong đó hai miếng cổ nhất, chính là năm đó Cốc chủ đời thứ nhất, vị Yêu Thần thượng cổ kia tự mình tìm thấy.

Diệp Phàm cho ánh mặt trời chiếu trên miếng cổ ngọc, cẩn thận nghiên cứu đọc từng chữ một trên mặt, chữ ngoằn ngoèo như điểu thú ngư trùng, cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, chi biết ý nghĩa đại khái.

Chính theo như lời tam Cốc chủ nói, từ trong huyền quan tìm ra ngọc thư thượng cổ, có ghi chép một bí mật kinh thiên, mơ hồ chỉ về hướng một vị Địa Tiên.

- Xích Tùng Tử nắm giữ một mảnh tiên cốt, mặt trên có một phần địa hình bản đồ, hắn đến Xuyên Thục tìm kiếm, từng tự tay mở ra mấy vạn huyền quan, lại thất bại trong gang tấc, không có được như ý muốn. Chúng ta không có mảnh tiên cốt chi dẫn, bởi vậy thực trực tiếp đi khắp thế gian, mở từng cỗ từng cỗ huyền quan thượng cổ, tìm kiếm điều hắn muốn.

Tam Cốc chủ nói.

Sáu miếng cổ ngọc này là thu hoạch cuối cùng của bọn hắn, mơ hồ đề cập tới một vị Địa Tiên, cũng không nói ở nơi nào, căn bản không biết ở phương nào, vô cùng thần bí.

- Các ngươi đã căn cứ những này, muốn tìm đến Xích Tùng Tử, cũng không phải đã từng truy tìm được rồi chứ?

Diệp Phàm lên tiếng.

- Hết sức cố gắng, bất luận kết quả!

Tam Cốc chủ nói, các đời Cốc chủ đều rất chấp nhất, chưa từng buông tha cho.

Địa Tiên, nếu đã là tiên, tất có thần thông quỷ thần khó lường, muốn thu được hết thảy của hắn quả thật nói dễ hơn làm. Diệp Phàm khắc ra địa hình bản đồ trên mảnh tiên cốt kia cho tam Cốc chủ xem, hỏi hắn có biết được ở địa phương nào hay không.

- Chưa bao giờ nhìn thấy loại địa thế này, hẳn là một địa vực nào đó bị Pháp trận thượng cổ che chắn, đương kim thế gian không thể nhận ra!

- Ngươi nói, năm trăm năm trước một vị lão Cốc chủ có phát hiện kinh người, là chi điều gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Hắn chi nói ra rốt cục đã biết được, rồi ngay lập tức rời thế, trước khi chết chỉ ra một địa phương, nhưng chúng ta cũng không thể nào vào được!



Tam Cốc chủ nói.

- Là địa phương nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Tiên Kiếm Thiên Trì, nơi ngộ đạo của Xích Tùng Tử!

Tam Cốc chủ thần sắc ngưng trọng, năm đó vị lão Cốc chủ kia pháp lực thông thiên, siêu phàm thoát tục, nghiên cứu tinh thông trận pháp, cuối cùng cũng chỉ là lưu lại một chút hơi tàn rồi mất đi.

Lão Cốc chủ chỉ kịp nói ra chỗ cư ngụ của Xích Tùng Tử, rồi các đời Cốc chủ cố gắng tìm được đến cùng một chỗ, có lẽ có thể tìm được Địa Tiên.

- Thục Sơn có địa phương Tiên Kiếm Thiên Trì này sao?

Diệp Phàm kinh dị, chưa bao giờ nghe nói qua.

Tam Cốc chủ gật đầu, nói:

- Là địa phương sau khi Xích Tùng Tử truyền xuống đạo chính thống, một người luyện kiếm ngộ đạo. Ngày nay căn bản là không ai có thể đi vào.

Diệp Phàm trầm ngâm trong chốc lát, hắn thông qua dao động thần niệm có thể cảm ứng được tam Cốc chủ cũng không có nói dối, bởi vậy muốn đi thử một chuyến.

- Ngươi dẫn ta đi nhìn thử xem!

Tam Cốc chủ nói thẳng ra, chính là muốn mượn lực lượng của hắn, bởi vì sớm nhìn ra hắn là người phi thường, rất có thể có năng lực so với đại thần thông thượng cổ. Vả lại, hắn thông qua tên của Diệp Phàm, liên tưởng đến chuyện hai mươi mấy năm trước, so với tư liệu tìm ra năm đó, lại càng kinh hãi, biết được Diệp Phàm là một trong mấy người cưỡi chín con rồng kéo quan tài biến mất.

Tiên Kiếm Thiên Trì tự nhiên không phải chốn bình thường, ngày nay thế nhân không thể biết vì nơi này có Pháp trận thượng cổ thủ hộ, ngày thường ngay cả chim chóc đều không thể bay ra vào.

Ngay ngày hôm đó, Diệp Phàm cùng tam Cốc chủ rời Vạn Yêu Cốc, thẳng đường đi đến một dãy núi lớn ở cảnh nội đất Thục.

Nga Mi Sơn, núi non trùng điệp, sơn thế hùng vĩ, cảnh sắc thần tú, có hàng ngàn hàng vạn khí tượng.

Nơi gọi là Thục Sơn, chính là gọi chung dãy núi ở vùng phụ cận Nga Mi. Nơi này cổ mộc che trời, cầu mây trời nối liền, hang cốc sâu thăm thẳm, vạn suối nước chảy róc rách.

- Nơi này khí hồng trần quá nặng!


Diệp Phàm nhíu mày nói, không cho là có đạo chính thống Kiếm tiên.

- Không có biện pháp, ngày nay địa phương này trở thành một chỗ thắng cảnh, du khách nhiều lắm, người tu đạo sớm lui đi!

Tam Cốc chủ nói.

Nga Mi Sơn là một trong tứ đại danh sơn của Phật Giáo Trung Quốc, là đàn tràng của Phổ Hiền Bồ Tát, ngày thường có rất nhiều du khách.

Tam Cốc chủ nói:

- Không thể không nói, Phật Giáo rất nhìn xa trông rộng, trước khi thời đại mạt pháp tiến đến, đã bắt đầu truyền pháp về phương đông, mượn dùng nhiều chỗ Linh Sơn của Trung Thổ ta tu luyện, bảo đảm không ngừng kế thừa, mà Ấn Độ cũng đã không tin Phật!

- Nơi này là đàn tràng của Phổ Hiền Bồ Tát, để ta tới nhìn thử xem, còn có Thánh nhân thượng cổ tồn tại hay không?

Diệp Phàm đứng trên không trung quét ra thần thức cường đại, nhưng cũng không có phát hiện gì.

- Người tu hành Phật môn chân chính đã lui ra khỏi Nga Mi Kim Đính, tu luyện ở khu không người cách đó không xa, nơi đó có Pháp trận thủ hộ, phàm nhân không thể phát hiện được.

Tam Cốc chủ nói.

Đồng thời, hắn nhắc tới ưu điểm của Phật môn, thông qua hương khói tụ nạp tín ngưỡng, dựa vào những niệm lực này tu luyện, tại thời đại mạt pháp này có ưu thế thật lớn.

- Trung Thổ không có người noi theo sao?

Diệp Phàm kỳ quái hỏi.

- Không có cách nào, Trung Thổ người mạnh nhiều lắm, một cái đạo giáo là được phân ra gần cả trăm môn phái, không tin phục lẫn nhau. Kết quả ngay cả tam thanh đều là thỏa hiệp lẫn nhau, lại càng không cần đề cập tới Yêu tộc. Không có sắp xếp ra chung một hệ thống Thần vị nên đối lập mâu thuẫn lẫn nhau. Dù có hương khói, đến tột cùng là thờ ai? Thổ Địa, Thành Hoàng, Sơn Thần, Diêm Vương, Quan Nhị Gia, Thiên Sư, Tài Thần, Môn Thần, Táo Thần, Long Vương... Vương Mau, Thượng Đế... Tam Thanh, Hoàng Thiên Hậu Thổ... ngươi thờ ai?

Diệp Phàm nhức đầu một trận, nghĩ lại quả đúng như thế.

Tam Cốc chủ liệt kê ra các Thần vị không nhất định có tồn tại, nhưng đủ để nói rõ một vấn đề, Trung Thổ quá mức cường đại, đều tự vi tôn. Không nói tới Yêu tộc, chính là đạo giáo bản thân đều là đối lập lẫn nhau không thể thống nhất được.

Chính vì người mạnh quá nhiều, môn phái san sát, mới có thể cùng tồn tại giáo phái ngoại lai khác.


Cuối cùng, hết thảy tu sĩ Trung Thổ dựa vào đạo hạnh bản thân mình để vượt qua, bằng bản thân để tu luyện, không dựa vào ngoại lực tín ngưỡng, tu ra thần thông ngược lại càng cường đại hơn.

- Nói đến tụ nạp tín ngưỡng, cậy vào niệm lực tu luyện, đạo chính thống phương Tây còn sâu xa hơn Phật giáo. Có cơ hội ngươi đi Thánh thành Da Lộ Tát Lành (Jerusalem), đi Phạm Đế Cương (Vatican) một chuyến thì hiểu rõ ngay. Nơi đó niệm lực càng tinh thuần, mênh mông như sông biển. Cũng chính vì vậy, tại thời đại mạt pháp này, phương Tây còn có thể sinh ra đại thần thông giả!

Tam Cốc chủ thở dài.

Thiên địa khô cạn tinh khí, đã không còn có linh khí cần thiết cho tu đạo. Vả lại dân cư càng ngày càng nhiều, lợi dụng sử dụng niệm lực tinh thuần khổng lồ, càng có vẻ trọng yếu.

Diệp Phàm ở ngoài Nga Mi Kim Đính một chỗ mật địa Phật môn hơn mười dặm, có thể nhìn thấy từng tia từng đợt niệm lực dũng mãnh đi vào, hắn tản ra thần thức hướng vào phía trong quan sát, vẫn không nhìn vị La Hán nào, mà chỉnh thể thực tế cũng không bằng Vạn Yêu Cốc.

Bọn họ vẫn không nghỉ chân, ở ven ranh giới Nga Mi Sơn quẹo trái quẹo phải, cuối cùng tiến vào một vùng Pháp trận thượng cổ, đi tới một khu vực mênh mông không người.

“Đây là Thục Sơn trong truyền thuyết!” Diệp Phàm ngạc nhiên thán phục.

Trước mắt nhìn thấy các ngọn núi cao chọc trời, mỗi một ngọn đều như một thanh trường kiếm, đều có một cỗ nhuệ khí đứng ngạo nghễ dưới bầu trời.

Đây là Thục Sơn chân chính, ngọn núi đều như kiếm, có một loại khí thế kinh thiên động địa, như là muốn đâm vỡ bầu trời cao.

Xích Tùng Tử ở trong này lưu lại đạo chính thống, giúp hậu nhân thu được pháp của lão, khai sáng một môn Kiếm tu, từ lúc nhìn thấy địa thế những sơn xuyên này thì đã chú định rồi.

Ngày nay, nhất mạch Kiếm tu đạo chính thống của Xích Tùng Tử lưu lại rất hạ thấp, ngày thường căn bản không xuất thế, nhìn không thấy dấu chân bọn họ.

Cho đến hôm nay đi vào nơi đây, Diệp Phàm mới cảm ứng được kiếm khí sắc bén ở trên mười mấy ngọn núi. Tam Cốc chủ nói:

- Nhất mạch này không kém gì Vạn Yêu Cốc, tuy rằng kế thừa có thiếu sót, nhưng vẫn như cũ không người nào có thể xem thường.

Bọn họ không nghĩ dẫn tới phiền toái không cần thiết, nên đi vòng xa xa, né qua môn phái Kiếm tu, rồi sau đó phi hành đi ra ngoài hơn bốn trăm dặm, rốt cục đến gần mục đích.

Đây là một ngọn núi cao lấp trong mây, vách đá cao chót vót thẳng đứng từ trên xuống dưới, như là một thanh thiên kiếm cắm trên mặt dất, ngay cả chim chóc cũng không thể đặt chân.

Mà còn có một cỗ sát ý sắc bén cuồn cuộn chém tâm thần người ta, làm cho cơ thể như muốn nứt ra, xương cốt như sắp gãy đoạn, tu sĩ dưới Hóa Long Bí Cảnh dứt khoát không thể đến gần.

Diệp Phàm lộ vẻ sợ hãi, ở đương kim thiên hạ lại vẫn còn có một chỗ như vậy, thật sự là khiến người ta sinh úy kỵ.

Tam Cốc chủ sắc mặt tái nhợt, hắn miễn cưỡng đứng trước núi, bị từng trận kiếm khí tập kích, thân thể như muốn nứt ra, phi thường khó chịu.

- Đây là ngọn núi Kiếm tiên, ở trên đỉnh có một thiên trì, tương truyền là chỗ Xích Tùng Tử rửa kiếm, ngài ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng đi vào, bằng không sẽ có đại họa!

Tam Cốc chủ sắc mặt trắng bệch, còn cẩn thận cảnh báo:

- Năm trăm năm trước vị lão Cốc chủ tư chất ngút trời kia, thêm vào từng ăn một quả Thần Đan của Yêu Thần thượng cổ lưu lại, tu đạo tám trăm năm bước vào Tiên Thai Bí Cảnh, nhưng cuối cùng vẫn nuốt hận ở nơi này.



Diệp Phàm tỏ vẻ đã biết, địa phương này kiếm khí cực thịnh, tiếng động “leng keng” vang vọng trong thiên địa, dường như có ngàn vạn thiên kiếm cùng ngân vang.

Kiếm khí còn không đả thương đến hắn, nhưng là hắn cũng không thể không đề phòng, vạn nhất thời điểm đi lên đỉnh núi, nói không chừng thực sẽ có đại nạn.

- Diệp huynh nhất định phải thận trọng!

Tam Cốc chủ lui ra phía sau, la lớn.

Diệp Phàm gật đầu, bước từng bước một đi đến phía trước, tới gần chân núi, mặt trên không có một ngọn cỏ, bóng loáng như thân kiếm, sát khí hóa thành chất hữu hình chém vào thần hồn người.

Tiểu Tùng thật căng thẳng thu mình trong góc áo hắn, là nó lo lắng cố ý phải đồng hành, mà tim lại đập thịch thịch, một bộ dáng như đi chịu chết.

- Không sao đâu!

Diệp Phàm an ủi, vỗ vỗ cái đầu nhỏ màu tím của nó.

“Coong! Coong”...

Diệp Phàm mới vừa tới gần liền có tiếng mười vạn thiên kiếm ngân lên, chém phá tận trời, thần mang che lấp mặt trời, quét ngang cổ kim hư không.

Hắn đạp chân bí quyết chữ “Hành”, hóa thành một tia sáng xông vào trong khe hở kiếm quang, rất nhanh nhằm phía đỉnh núi, tránh đi một đạo lại một đạo kiếm khí sắc bén.

“Đây không phải là sát trận, đây là kiếm ý vô thượng lưu lại từ năm đó!” Diệp Phàm hoảng sợ, Xích Tùng Tử rốt cuộc cường đại tới mức nào? Đã qua vô tận năm tháng, kiếm ý hắn lưu lại vẫn còn tồn tại.

Nơi rửa kiếm, nơi lĩnh ngộ kiếm!

Đây là một chỗ thần địa, nếu là ở lại nơi này thời gian lâu, có thể chịu đựng được loại kiếm ý này, có thể gián tiếp thu được đạo chính thống của hắn, đây là một khoản di sản vô giá.

Xích Tùng Tử mang lòng nhân từ, nơi đây tuy có kiếm khí tung hoành, nhưng đã luyện hóa hết sát khí, không còn tính huỷ diệt, bằng không trên đời khó có người nào có thể đến gần.

Diệp Phàm đi lên Tiên Kiếm Thiên Trì, lĩnh ngộ được một loại chân ý Kiếm đạo, rất nhanh trong lòng yên tĩnh, không còn đối kháng, mà là cất chứa loại đại đạo này.

Phía trước, có một kiếm hồ tỏa sáng, phát ra thiên ti vạn lũ kiếm quang, như là có chôn vùi dưới đó một thanh kiếm tiên tuyệt thế.

- Đây là Tiên Kiêm Thiên Trì...

Diệp Phàm tự nói, hắn lập tức biết được, đạo chính thống vô thượng của Xích Tùng Tử chân chính ở nơi này.

Hào quang trong mắt hắn chợt ngưng lại, lập tức hiểu được năm trăm năm trước Vạn Yêu Cốc chủ vì sao nói như vậy, bởi vì hắn cũng lĩnh ngộ được di lưu của xich Tùng Tử.







back top