Già Thiên

Chương 1060: Đồ thần


Diệp Phàm một đường đi về phía tây, cường thế giết tới tận Thánh thành, Thần tộc đang ngủ đông rốt cục cũng xuất hiện, lập tức phát ra chấn động cực lớn, nơi đây ồn ào rung trời, rất nhiều người bắt đầu run rẩy cầu nguyện.

Trên bầu trời, có một tồn tại rất cường đại, toàn thân được bao phủ trong ánh sáng thần thánh, như thủy ngân lấp lánh, không chỗ nào không chiếu tới, tràn ngập trong mỗi một tấc không gian nơi đây.

- Phương Tây quả nhiên có cường giả!

Diệp Phàm nhẹ nhàng nói, để cho mấy vị đệ tử lui ra phía sau, tránh cho dư chấn giao đấu lan đến.

Đương...!

Một âm thanh như tiếng chuông phát ra, sóng âm tinh lọc tâm hồn con người, du dương không dứt, truyền ra cực kỳ xa, càng lúc càng vang vọng.

Một luồng sáng hừng hực vọt tới, tên Thần tộc thượng cổ kia vẫn chưa ra tay, một nữ nhân lưng đeo bốn đôi thần sí, sau đầu còn có một cái vòng sáng xuất hiện, xinh đẹp tới mức diêm dúa lẳng lơ, bắt đầu lao lên tấn công.

- Thần sứ xuất hiện, thay mặt thần linh để chấp pháp, Ma đến từ Trung Thổ cần phải bị tinh lọc, xoá tên trên đời!

- Đây là một vị đại Thiên sứ, Sứ giả như vậy vào thượng cổ cũng có uy danh rất lớn, không ngờ tới vào thời đại bây giờ vẫn còn gặp được!

Trong số ba đại tôn giáo, ngay cả các tu sĩ đang tới xem náo nhiệt cũng đều ồ lên một mảnh kinh ngạc, sau đó vô cùng kính sợ, trong truyền thuyết thì một vị đại Thiên sứ có thể quét ngang cả một cõi.

Diệp Phàm thấy nàng vọt tới, mặt cũng không đổi sắc, khi hắn vào thành đã mấy lần gặp được một cô gái cưỡi Độc Giác Thú, đó chính là bị nàng nhập chủ, ngày hôm nay rốt cục cũng hiện ra chân thân.

- Cái gọi là Thần sứ chính là cổ tộc!

Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều thứ, năm cường giả Vực ngoại thời thượng cổ chính là vì chín mươi chín Long Son mà hàng lâm, đây hơn phân nửa chính là các bộ tộc năm đó.

- Ta nhân danh thần linh ra tay, đốt cháy linh hồn dơ bẩn của ngươi, hãy sám hổi đi!

Vị đại Thiên sứ này quát lớn, toàn thân ngập tràn ánh sáng nhiều màu, bốn đôi thần sí vỗ mạnh, xuất hiện từng luồng sóng gợn, hóa thành các luồng đạo ngân.

- Thần ư? Ngươi mà cũng dám dùng cái tên “thần” đến nói với ta hay sao? Ta ở Bắc Đẩu đã từng giết qua sinh vật thái cổ không có một ngàn cũng có tám trăm, ngươi là cái thá gì?



Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Bất kính đối với thần, thần ban cho ngươi hủy diệt!

Vị đại Thiên sứ xinh đẹp này ra tay, toàn thân được bao phủ trong quầng sáng thần thánh, bốn đôi thần sí chấn động, khiến cho trời long đất lở, cả bầu trời này đều vỡ nát, phát ra một mảnh sát lục pháp tắc, hóa thành một thanh thiên kiếm chém về phía Diệp Phàm.

Pháp lực như biển rộng, cuồn cuộn mênh mông mờ mịt, rất nhiều người tại Jerusalem đều sợ run, không kìm nổi quỳ sát xuống, trong thời kỳ này, loại cường giả này đã hiếm thấy như lông phượng, sừng lân, vô cùng thưa thớt.

- Thần năng, đây là thần năng không ai có thể chiến thắng được, không ai có thể đổi nghịch với ý chí của thần!

Mọi người cả kinh kêu lên, rất nhiều người ra dấu chữ thập trước ngực mình.

- Quả thật là không kém, nhưng đó chỉ là với những kẻ khác mà thôi, muốn giết ta thì còn phải đi tu luyện ba ngàn năm nữa thì có lẽ mới được!

Diệp Phàm cũng vung ra một ngón tay, bấm một kiếm quyết, một mảnh sóng kiếm màu vàng lao nhanh ra ngoài.

- Phốc...!

Tất cả đạo vãn do thần sí của đại Thiên sứ chấn động ra đều vỡ nát, cả biển kiếm màu vàng mãnh liệt xông tới gần, một luồng kiếm quang hừng hực hiện lên, ngay tại chỗ chém ngang lưng nàng, tiên huyết chảy đầm đìa, nhiễm đỏ cả bầu trời.

- Cái gì! Thần sứ bị chặt đứt thân thể, ma quỷ này tại sao lại cường đại như thế được?

Mọi người tại Jerusalem đều lạnh từ đầu đến chân, vừa rồi còn đang hoan hô, trong chớp mắt thì cả xương cốt cũng đều trở nên lạnh lẽo, toàn thân lông tóc dựng đứng.

Trên bầu trời, tiên huyết vẫn đang rơi xuống đại Thiên sứ, bị chém eo phát ra một tiếng thét dài, hai đoạn thân thể lại dính vào nhau, một luồng thần quang hiện lên, khôi phục lại như lúc ban đầu.

- Đây là uy lực của thần, thiên kiếp bất diệt, muôn đời bất hủ!

Có người hoan hô, thần sắc kích động, có thể nói tâm thần của bọn họ đã hoàn toàn vào trong tín ngưỡng này.


Nhưng mà, sắc mặt đại Thiên sứ lại trở nên xanh mét, trong lòng vô cùng kinh sợ, nàng đang gặp phải phiền toái lớn, người trước mắt này sâu không lường được, nàng cũng không phải là đối thủ.

Xích...!

Nàng há mồm phun ra một tấm sách cổ, hóa thành một bức Son Hà Đồ, bao phủ về phía Diệp Phàm, đây là một kiện cấm khí, một khi bị nó cuốn vào thì sẽ vỡ nát, nó là một kiện di bảo từ thời thượng cổ.

- Thứ này thì là cái thá gì, chỉ là tiểu đạo mà thôi, mới vừa rồi cho ngươi một chút giáo huấn, vậy mà vẫn còn gian ngoan không tinh, như vậy ta sẽ đưa ngươi đi gặp tổ tiên của ngươi đi!

Diệp Phàm nhẹ nhàng nói, hai tay vung lên, bí quyết chữ Binh vận chuyển, sách cổ phát ra một tiếng “vù”, bay nhanh tới, nhanh chóng hóa nhỏ, chỉ còn dài khoảng một tấc, ngừng lại trong lòng bàn tay của hắn. Sau đó, hắn khẽ vung tay, ném cho một tên đệ tử, di bảo cường đại thời thượng cổ này đã được đổi chù.

- Phốc...!

Cùng lúc đó, Diệp Phàm dùng tay vẽ một cái, một vết máu từ mi tâm của đại Thiên sứ bắn ra, tiếp tục lan xuống dưới, thân thể của nàng lập tức bị bổ ra thành hai nửa, chết oan chết uổng.

- Giết thần, hắn dám ra tay giết chết Thần sứ!

- Ma đến từ Trung Thổ giết chết Sứ giả của thần, tại sao lại như vậy được...! Đây là tội ác ngập trời!

Một đám người trở nên ồn ào, ngoại trừ trong mắt các tu sĩ già nua lóe ra ánh sáng, vẫn không nói gì, còn lại các tu sĩ trẻ tuổi thì đều khó có thể chấp nhận kết quả này, cảm thấy cả trời đất như sụp đổ, toàn thế giới là một mảnh đen tối.

- Ngươi chính là cái gọi là Thần tộc hay sao?

Diệp Phàm bay lên trời cao, giằng co với tên phát ra thần huy kia, tên này tuyệt đối là một gã Vương tộc thái cổ, tuy nhiên còn chưa trở thành Tổ Vương.

Tại mi tâm của hắn có một con mắt dựng thẳng đứng, mái tóc dài màu hoàng kim rối tung, trên người mặc chiến y kim loại, phát ra ánh sáng chói lọi như mộng ảo, đây là giáp trụ do Vương giả thời thượng cổ lưu lại.

Một vị Vương giả đã trảm đạo!


Trở lại địa cầu đã rất lâu, Diệp Phàm rốt cục cũng gặp được một đối thủ, đây là trảm đạo giả đang sống sờ sờ, hơn nữa còn có được huyết mạch rất không tầm thường.

- Ta chi là kẻ yếu nhất trong số đông Thần tộc, nhân loại, ngươi muốn đối nghịch với thần hay sao?

Người này thoạt nhìn rất trẻ tuổi, chỉ có bộ dáng hai mươi mấy tuổi, nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập vẻ tang thương, hiển nhiên đã sống được rất lâu, tuổi của hắn cũng phải dùng con số ngàn năm làm đon vị tính rồi.

- Những lời này ngươi dùng để dọa những người khác may ra còn được, nhng nói với ta thì lại không có ý nghĩa gì cả, ta là từ Vực ngoại trở về, đã giết qua không ít Cổ tộc, ngươi còn muốn cho rằng ta phải sợ loại thần như các ngươi hay sao?

Diệp Phàm lành đạm nói.

- Nói như vậy, ngươi cố ý muốn đối kháng cùng với thần, trên đời này không có ai có thể cứu được ngươi nữa!

Cường giả của Thần tộc nói.

Diệp Phàm cười lạnh, nói:

- Nếu ta không đoán sai, cái gọi là cường giả của Thần tộc sớm đã rời đi trong những năm tháng thời thượng cổ, chỉ còn lại có một minh ngươi nữa thôi, đối với ta không tạo thành uy hiếp gì cả!

- Lĩnh vực của thần thì ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được, con kiến hèn mọn nhà ngươi còn không mà quỳ xuống, sám hối tội ác của ngươi!

Vị cường giả Thần tộc này rống to.

Con mắt dựng thẳng của hắn phát ra từng luồng sóng gợn, rất nhanh lan đi ra ngoài, có một loại uy lực tinh thần cường đại, co thể tác động tới tâm thần của người khác, khiến cho người ta phải thần phục.

Lúc này Diệp Phàm chi khè quát một tiếng, như một tiếng sấm vang vọng giữa trời cao, khiến cho loại ma âm này trong nháy mắt bình tĩnh lại, mà trên mặt đất rất nhiều người đang quỳ xuống lạy thì đều ngẩn ra, không rõ là thế nào.

- Một chút thù đoạn mê hoặc nhân tâm như vậy mà cũng dám thi triển đối với ta, ngay cả hậu nhân cổ Hoàng của các ngươi mà ta cũng đều từng giết, mặc dù ngươi đã trảm đạo thì đã làm sao?

Diệp Phàm bước lên, chù động ra tay, gặp được một nhân vật cường đại như vậy, hắn không dám có chút sơ sẩy nào, đây là một tên thuộc cổ tộc, trảm đạo trước khi thiên địa hoàn toàn khô cạn tinh khí, hơn phân nửa là có thù đoạn phi thường nào đó.

- Dưới vinh quang của thần, những kẻ tiết độc thần đều phải chết!

Cường giả Thần tộc này quát nhẹ, trong miệng phun ra một luồng sáng chói mắt, hóa thành một dải sáng nhiều màu, trên mặt có khắc các loại phù vãn, nhằm về phía Diệp Phàm.

Đây là cái gọi là ngôn tức là pháp, hành động tức là tắc, vừa mở miệng nói ra thì chính là pháp tắc, có thể giết người vô hình.



Diệp Phàm phất tay một cái, âm thanh “boong boong” rung động phát ra, dải sáng kia giống như ngọc lưu ly trong suốt vỡ vụn, nổ tung ra thành một mảnh năng lượng phong bạo, chiến đấu chân chính giữa hai người được bắt đầu.

Cầu vồng che phù mặt trời!

Con mắt dựng thẳng của cường giả Thần tộc bắn ra thần mang rực rỡ, bắn ra ánh sáng dài đến vài dặm, đi kèm còn có tiếng thiên đạo nổ vang, đây là thiên phú thần thông của bộ tộc hắn, có thể cộng minh cùng với đạo.

Tay trái Diệp Phàm niết Bão Sơn Ấn, hóa thành một ngọn núi màu đen, ngay tại chỗ đánh cho chùm tia sáng này xơ xác, luồng sáng rực rỡ chi trong phút chốc đã hóa thành một mảnh hắc ầm.

Ầm...!

Cường giả Thần tộc vọt tới phía trước, thánh quang trên người trở nên sôi trào, giống như là đang thiêu đốt, phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu rọi khắp mọi thứ trên trời dưới đất, mỗi một tấc không gian đều tràn ngập thánh lực.

Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia cười lạnh, cái gọi là thần rốt cục cũng phải dùng đến nắm tay, không thể tiếp tục cao cao tại thượng được nữa. Hắn hóa thành một luồng sáng màu vàng hừng hực lao lên, tay phải niết Chân Long Ấn, lập tức chấn động trời cao, phát ra tiếng nổ kinh người, bầu trời gần như sụp đổ.

Hai bên vẫn còn cách nhau mấy trăm trượng, nhưng lực lượng cuồn cuộn mãnh liệt đã va chạm với nhau, đó là một loại va chạm giữa hai luồng pháp lực ngập trời, thân thể Diệp Phàm dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua, tiến vào khu vực phong bạo, Chân Long Ấn hóa hình mà ra, trở thành một con Thanh Long cực lớn bay lên.

- Phốc...!

Cường giả Thần tộc há mồm phun ra một ngụm tiên huyết, thân hình như bị sét đánh, bay ra ngoài khoảng hơn một ngàn trượng, máu của hắn có màu trắng bạc, tản ra thánh huy lấp lánh.

Phía dưới, đa số tu luyện giả đều lặng ngắt như tờ, hiệp giao chiến đầu tiên, vị thần này liền phải chịu thiệt thòi, máu tươi vương vãi khắp vòm trời, đây cũng không phải là điềm báo tốt đẹp gì.

Tên Ma quỷ từ Trung Thổ đi ra, câu cảnh báo thời cổ đại hiện nay đã trở thành ác mộng thật sao, hắn có thể đổi kháng cùng với thần, hiện tại có ai địch nổi, ai có thể hàng phục hắn?

- Chưa từng trảm đạo mà đã có tu vi như vậy...!

Cường giả Thần tộc tự nói, hắn gặp phải phiền toái lớn rồi, chi cần hơi có chút bất cẩn thì sẽ phải nuốt hận tại đây.

Diệp Phàm nói:

- Ngươi rốt cục không còn cho mình là thần nữa hay sao, giao tổ khí ra đây, ngươi sẽ tiếp tục được làm thần, nếu không hôm nay ta sẽ dùng máu tươi rửa khắp Thánh thành!







back top