Chín ngọn Thánh sơn, nguy nga trầm hồn, trên đỉnh có Cổ Mộc che trời, kỳ thạch sừng sững, có thể dùng từ tráng lệ để diễn tả.
Dưới chân núi, Diệp Phàm nhìn về phía Khương Hán Trung, nói:
"Ta chỉ có một điều kiện, để cho 6 người bọn họ rời đi."
Nói tới đây, hắn chỉ về hướng đám người Liễu Y Y, Trương Tử Lăng, Lâm Giai.
Liễu Y Y và Trương Tử Lăng tỏ vẻ lo lắng ưu sầu, ra hiệu cho Diệp Phàm nhanh chóng thoát khỏi nơi này, không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, bởi vì xung quanh họ toàn là kỵ sĩ
Chu Nghị, Lâm Giai, Vương Tử Văn không ngờ tới việc này, Diệp Phàm vào giờ phút như thế này lại nghĩ đến làm sao cho bọn họ rời đi trước, Lý Tiểu Mạn cũng ngẩn ra, nhìn về phía Diệp Phàm cách đó không xa.
"Bây giờ bọn họ đã không giúp được gì, lưu lại cũng vô dụng."
Diệp Phàm nhìn chăm chú vào Khương Hán Trung, nói:
"Ngươi cũng chỉ lợi dụng bọn họ để thăm dò mấy khối xương trắng này mà thôi, không cần thiết phải hi sinh người vô tội."
"Ngươi đúng là có tình có nghĩa, nhưng đáng tiếc, ngươi không có tư cách đặt điều kiện với chúng ta."
Khương Hán Trung nhìn lướt qua mấy người phía sau, không nói thêm gì, hiển nhiên hắn không muốn buông tha mấy người này.
Cách đó không xa, đám người Chu Nghị, Lý Tiểu Mạn tất cả đều biến sắc, bọn họ đương nhiên có thể hiểu tâm tư của Khương gia trưởng lão, hắn muốn giết người diệt khẩu, không muốn cho bọn họ rời đi.
Diệp Phàm nhặt một khối đá nặng tầm mười mấy cân lên, hắn lắc lắc trong tay mấy lần, rồi dùng sức ném mạnh về hướng chân núi.
Điều này có thể tưởng tượng được lực lượng của hắn mạnh tới mức nào, khối đá này bay theo 1 quỹ tích, bay thẳng từ dưới chân núi lên tới đỉnh núi, nện ầm ầm xuống đám bạch cốt.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?!"
Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong tức giận, sát khí tỏa ra rất dọa người.
"Các ngươi không phải muốn thăm dò đống bạch cốt trên Thánh Sơn này hay sao, ta trực tiếp thay các ngươi xuất thủ, không cần phải dùng tới người sống nữa rồi."
Diêu Quang Thánh địa trưởng lão Từ Đạo Lăng sắc mặt nhất thời trầm xuống, nói:
"Ai bảo ngươi vọng động?"
Khương Hán Trung cũng tỏa ra sát ý, hắn nắm hộp gấm ở trong tay, quang mang lấp lánh, trông như gỗ mà cũng không phải gỗ, trông như ngọc mà cũng không phải ngọc, không rực rỡ, mang đầy nét cố xưa, nhưng nó lại chứa đựng 1 lực lượng khủng bố, đem lại cho người khác một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Diệp Phàm có một ảo giác, nó giống như thiên địa 1 phương, không phải là 1 cái hộp, có thể chứa đựng vạn vật, hút được cả núi non mặt đất. - .
"Oanh "
Đúng vào lúc này, trên thánh sơn truyền tới tiếng động mãnh liệt, dường như có vật gì đó bị chọc giận, vô số núi đá lăn xuống, làm cho rất nhiều cây rửng bị gẫy nát.
"Những đám bạch cốt này đang xuống núi!"
Rất nhiều kỵ sĩ kêu lên sợ hãi, chỉ thấy trên thánh sơn có hằng hà sa số bạch cốt đang đi xuống, tốc độ cũng không nhanh, nhưng mà nó trắng xóa một màu, là cho da đầu mọi người tê dại.
"Đây là chuyện tốt mà ngươi làm đây!"
Khương Hán Trung tức giận, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, sát khí không chút nào che giấu nữa tỏa ra nồng nặc.
"Có phải ngươi đang mong muốn loại kết quả này!"
"Bây giờ phải nhanh chóng quyết định, bỏ đi, hay là tiếp tục lấy Thánh Dược."
Diêu Quang Thánh địa trưởng lão Từ Đạo Lăng sắc mặt rất khó coi.
Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong thần sắc ngưng trọng, nói:
"Bây giờ không cần thiết phải giấu diếm nữa, nhanh chóng sử dụng cấm khí, mạnh mẽ mở đường, nhất nhất định phải leo lên được Thánh sơn, hái được Thánh Dược."
Khương gia trưởng lão sắc mặt tái nhợt, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Diệp Phàm, nâng hộp gấm trong tay lên, nói:
"Cấm khí này giúp Thần Lực Nguyên Tuyền trong tay dâng trào 9 lần, trong nháy mắt sẽ khôi phục tu vi, ta có 9 cơ hội để xuất thủ."
Diệp Phàm nghe thấy lời ấy, nhất thời cả kinh, hắn thầm hô may mắn, cái lão gia hỏa này có thể thi triển thần thông, nếu như lúc nãy hắn liều mạng, hắn chắc chắn phải chết.
Trong tay Khương gia trưởng lão xuất hiện 1 khối kỳ thạch to bằng nắm tay, toàn thân đen thui, có rất nhiều hoa văn được chạm trổ, mang hơi hứng đạo vận tư nhiên, nói:
"Đây là 1 cấm khí do 1 vị Thái thượng trưởng lão của Cơ Gia ta tự mình luyện chế, mô khắc vô tận đạo văn, trong nháy mắt ngưng tụ "Thiên Thế", Có thể cho ta 9 cơ hội xuất thủ"
Diệp Phàm trong lòng trầm xuống, những chuyện bên trong Thái Cổ thế gia này quả nhiên thâm sâu vô cùng, có thể luyện chế ra những đồ vật bậc này, lại có thể làm cho bọn họ trong nháy mắt có thể khôi phục tu vi trong Thái cổ cấm địa.
Diêu Quang Thánh địa trưởng lão cầm trong tay 1 Bích Ngọc Diệp (2) tỏa ra hào quang xanh biếc, trên mặt cũng mô khắc vô tận đạo văn, giống như hoa văn trời sinh, nói:
"Vì đến cấm địa hái thần dược, một vị Thái thượng trưởng lão của Diêu Quang Thánh Địa chúng ta tự mình luyện cấm khí, có thể cho ta 3 lần cơ hội xuất thủ."
(2): Bích ngọc Diệp: Lá ngọc màu xanh
Khương Hán Trung căn bản không tin chút nào, cười lạnh nói:
"Không phải như vậy chứ, Diêu Quang Thánh Địa các ngươi đâu có kém Thái Cổ thế gia chúng ta, vì để tiến vào sinh mệnh cấm địa, tai sao lai qua loa như vậy, lại có thể lấy ra một món tàn khí cơ chứ?"
Cơ gia trưởng lão thần sắc băng lãnh, nói:
"Từ huynh, đến bây giờ không cần thiết phải giấu diếm."
"Ta tuy rằng chỉ có ba cơ hội xuất thủ, thế nhưng bên trong cấm khí có phong ấn thần lực của Thái thượng trưởng lão trong Diêu Quang Thánh Địa, ta có thể vận dụng 2 lần."
Khương Hán Trung cùng Cơ Vân Phong được nghe câu nói này, nhất thời hít một hơi khí lạnh, khối lục phiến kia cũng có thể gọi là trọng bảo.
Ba tên trưởng lão tụ tập cùng một chỗ, ngắn gọn thảo luận vài câu.
Diệp Phàm ở bên cạnh cho nên nghe rất rõ, các gọi là cấm khí thật ra là một loại trọng bảo được tế luyện ra, sử dụng khi tiến vào Thái cổ cấm địa, những Thánh địa và Thái Cổ thế gia này đúng là có thực lực cường đại, nội tình thâm sâu, thủ đoạn Thông Thiên. Hắn không nhịn được hỏi:
"Tại sao các ngươi không chuẩn bị thêm 1 ít cấm khí nữa?"
"Phàm nhân như ngươi thì biết cái gì!"
Khương Hán Trung sắc mặt rất khó coi, hắn bây giờ đang kích động tới mức muốn giết người, cũng chính bởi vì Diệp Phàm vọng động, tất cả bạch cốt trên thánh sơn mới đang bò xuống dưới này.
Từ Đạo Lăng liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Luyện chế 1 món cấm khí như vậy, cần 1 số lượng nguyên liệu không thể tưởng tượng được, hoàn toàn có thể dùng 1 từ Báu vật để diễn tả."
"Không có thời gian để tiếp tục trì hoãn, bây giờ phải lập tức đi lên!"
Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong thúc giục.
Diệp Phàm bị buộc đi đầu tiên, ba tên trưởng lão theo sát phía sau của hắn, tiếp theo là đông đảo đám kỵ sĩ và bọn người Lý Tiểu Mạn.
Trên Thánh Sơn cây cối tốt tươi, nham thạch kỳ dị, có thể gọi là tú lệ, nhưng không có ai chú ý tới điểm này, bởi sự sống chết đang ở trước mắt, trên trán mọi người ai cũng toát mồ hôi lạnh.
Mới đi tới lưng chừng núi, còn cách đỉnh núi rất xa, đã cảm giác được một cỗ khí tức hết sức yêu tà, tất cả man thú mang theo đều gầm lên.
"Ta... Ta biến thành già nua!"
Có kỵ sĩ kêu lên sợ hãi.
Chỉ trong nháy mắt, dung mạo của nhiều người đã trở nên già nua, tưởng chừng như mấy chục năm thời gian qua đi, không ít tu sĩ trung niên tóc đã hoa râm.
"Tiếp tục tiến lên, chúng ta sẽ chết!"
Có người kêu to, không ít người đều dao động.
"Vội cái gì!"
Khương Hán Trung quay đầu lại hét lớn, nói:
"Nếu chúng ta thành công, mỗi người các ngươi sẽ có một thiên đại cơ duyên."
Lúc này, Diệp Phàm dung mạo chưa có gì biến đổi, ba tên trưởng lão cũng không có một chút nào dị thường, trong tay bọn họ cấm khí tản ra khí tức kỳ dị, bảo vệ bọn họ.
Ngoài ra, đám người ở phía sau như Chu Nghị, Liễu Y Y, Vương Tử Văn, Lý Tiểu Mạn cũng không thay đổi chút nào.
"Bọn họ tại sao không bị ảnh hưởng?"
Trong mắt của Khương Hán Trung hiện lên vẻ kinh ngạc.
Diệp Phàm trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều điều, ngày đó bọn họ từng xuất hiện ở trên đỉnh Thánh sơn, cũng không có phát sinh biến hóa gì đáng sợ, cho đến lúc đi ra khỏi cấm địa, thì mọi người mới trở nên già yếu.
"Chẳng lẽ lại có quan hệ với Cửu Long kéo quan tài?"
Phía dưới, đám người Chu Nghị và Vương Tử Văn cũng đang nhỏ giọng bàn luận.
"Phần lớn chính là do có quan hệ với 9 bộ long thi và chiếc quan tài đồng, hay là trong quá trình xuyên qua tinh vực, trên người chúng ta đã nhiễm khí tức của 2 thứ đó."
"Ngay cả vực sâu yêu tà còn không làm gì được quan tài đồng, lúc trước chúng ta không phải tận mắt thấy một sinh vật bị trói chặt bởi mấy sợi xích sắt, đang phẫn nộ kêu gào trong đêm khuya hay sao..."
Mấy tên kỵ sĩ trẻ trong đội không thể nào kiềm chế được sợ hãi khi tuổi thanh xuân trang trôi qua, kinh hoảng kêu lên:
"Trưởng lão không thể tiếp tục tiến lên nữa...".
"Đồ vô dụng, để ngươi lại thì có tác dụng gì!"
Khương Hán Trung một tay cầm trường thương, lập tức xuyên thủng người hắn, máu tươi phun tung toé, làm hắn bay ra ngoài xa mấy chục mét, rơi xuống đất. Những người khác câm như hến, không dám nói thêm gì nữa.