Già Thiên

Chương 1120: Ngân Hà Đồ Thánh


Trong bầu trời đêm, hai bóng người đang giao chiến trực diện, hắc kim trường thương đối mặt với chiến mâu màu máu, phát ra những tiếng va chạm leng keng như thủng màng nhĩ, mỗi một lần va chạm thì đều phát ra các tia lửa sáng chói bắn ra, thân hình bọn họ di chuyển nhanh như hai tia chớp.

Hai người bay lên trên vòm trời mênh mông bát ngát, từ một nơi này thuấn di tới một địa phương khác, giống như bọn họ có thể đi ngang qua thời không, toàn thân phát ra bảo huy sáng lạn, khí tức cường đại khiếp người.

Diệp Phàm đại chiến với Bán Thánh, nhưng vẫn không bị rơi xuống hạ phong, hắn hóa thân thành một tia chớp, tiến hành cuộc đại quyết đấu kinh thiên động địa, cuộc chiến này là sự va chạm giữa các đạo hạnh với nhau, phát ra tiếng sấm ầm ầm rung động.

Trên thân thể hai người có các luồng sáng bắn ra, khiến cho cả trăns sao cùng đều ảm đạm thất sắc, dao động cường đại giống như một mảnh đại dương mênh mông đang phập phồng, rộng lớn khôn cùng.

Mọi người cực kỳ rung động, mặc dù hai người kia đang cách mặt đất tới tận mấy vạn trượng, nhưng thần năng mà họ phát ra vẫn có thể được cảm giác thấy, rất nhiều người còn không thể động đậy chút nào, nằm xụi lơ trên mặt đất.

Ông...!

Ánh sáng chói mắt phát ra, Diệp Phàm cầm theo thanh trường thương lao tới, hắc kim trường thương tạo ra một dải sáng màu đen, khiến cho ngay cả mặt trời, mặt trăng và các vì sao cũng dường như phải rung chuyển lên, rung động cả bầu trời.

Xích... xích...!

Từng luồng sáng bắn ra, mỗi một tia đều to như một ngọn núi, hắc kim trường thương bắn ra thương mang đầy trời, đâm cả vòm trời này vỡ ra hàng trăm lỗ thủng.

Bán Thánh chỉ đành ra sức chống đỡ, hắn thật sự bị chấn kinh rồi, chiến lực của người này đã đủ sức để so sánh với hắn, một cây ám kim trường thương trong tay mỗi một lần đâm ra đều đục thủng cả vòm trời, năng lượng vô cũng mạnh mẽ, khiến cho cả hắn cũng sắp sửa không thở nổi rồi.

Bát Cấm!

Đây là tất nhiên, cũng chi trảm đạo giả có được Bát cấm thì mới có thể chống đỡ được Bán Thánh, nếu không thì chi cần đi lên thôi, sẽ chắc chắn phải chết.

Ám kim trường thương đâm ra vô số luồng thương mang, dường như có một dải ngân hà đang hạ xuống, khắp nơi chìm trong một mảnh mờ mịt, không thấy biên giới là đâu, sát khí cuốn động cả chín tầng trời, mười tầng đất, chấn nhiếp vạn vật trên thế gian.

Đương...!

Tiếng kim loại va chạm vang lên bên tai, tấm thuẫn trên tay trái của Bán Thánh phát ra từng trận âm thanh như chọc thủng cả kim loại, tất cả các loại phù văn trên mặt thuẫn đều lóe ra, cố sức chống đỡ từng luồng thương mang.

Diệp Phàm liên tiếp đâm ra chín trăm ba mươi bảy nhát thương, mùi thương bằng hắc kim vô cũng sắc bén, phun ra nuốt vào các luồng thương mang, hừno hực chói mắt, bên trên còn có một vòng gợn sóng đại đạo đang lượn lờ, mặc dù mỗi một lần đều bị tấm cổ thuẫn kia chống đỡ được, nhưng các luồng đạo ngân vẫn thành công khuếch tán ra.

Thân thể Bán Thánh chấn động mãnh liệt, hổ khẩu bắn ra một vết máu, chảy dài xuống dưới, nhiễm đỏ cả tấm thuẫn trên tay, hơn nữa luồng sóng đại đạo kia khuếch tán ra, còn khiến cho toàn bộ thân thể của hắn run rẩy lên.

Hắn lộ ra sắc mặt khó tin, đối thủ này quá mức mạnh mẽ, thiếu chút nữa đã đột phá vách tường Thánh vực, tiến vào một cảnh giới khác, khiến cho ngay cả hắn cùng đều có chút khiếp sợ.

- Đủ rồi...!

Bán Thánh hét lớn, hắn đã chịu đựng xong một đợt tấn công như mưa rền gió giật, hai mắt giống như hai ngọn thần đăng rực rỡ, bắn ra các chùm sáng giống như ngọn lửa, xuyên thủng cả hư không.

Hắn vô cũng thần võ, các sợi tóc trên đầu ra sức bay múa, mỗi một lần cánh tay chấn động thì cũng có sức lực như ức vạn quân, trường mâu màu máu trong tay phải phun ra nuốt vào các luồng sáng đỏ rực, giống như được dùng Hoàng Huyết Xích Kim luyện chế thành, tản mát ra dao động khiến người ta run sợ tới tận linh hồn.

Keng...!

Bán Thánh triển khai phản kích rất lăng lệ, thanh chiến mâu đỏ tươi trong tay này giống như đang ngửi thấy mùi máu, dường như nó có một sinh mệnh riêng, mũi nhọn của đầu mâu lần lượt đâm về phía các điểm yếu hại của Diệp Phàm.

Cả bầu trời đêm đều trở thành màu đỏ thẫm, bị huyết khí của Bán Thánh vờn quanh, công kích lăng lệ của hắn là tuyệt thế vô song, một mũi mâu được đâm ra, vạn vật đều bị phá hủy, căn bản không chịu nổi một kích này.

Trong mắt Diệp Phàm lóe ra các luồng sáng, ra sức đón đỡ, dùng thương đối mâu, hai người không ngừng va chạm, phát ra từng tia chớp kinh người, xé rách cả vòm trời.

Xích...!

Một luồng thần mang màu máu bắn ra, còn rực rỡ hơn cả sao chổi xẹt ngang qua bầu trời, bay sát ngang qua tai của Diệp Phàm, luồng khí mang to lớn này va chạm với một ngọn núi ở phái xa, cả dãy núi nguy nga hùng vĩ đã bị một kích này hủy diệt thành bụi, trở thành một mảnh đất bằng phẳng.

Ông...!



Chiến mâu màu máu lại rung lên, từng luồng thần mang đua nhau từ mũi mâu bắn ra, có khí thế nuốt trọn cả núi sông, khiến cho ngay cả Diệp Phàm cũng đều phải biến sắc, không thể không dùng toàn lực để chống lại.

Hưu...!

Lại có thêm một luồng khí mang màu máu dán sát thân thể Diệp Phàm, bay về phía xa, cuối cũng va chạm vào một tòa cổ thành xa xăm trên mặt đất, "ầm" một tiếng, nơi đó phát ra một mảnh sáng mãnh liệt, một luồng khí mang của Bán Thánh đã hóa cả một tòa thành trì thành tro tàn.

Mọi người đều biến sắc, công kích của Bán Thánh là tuyệt thế vô song, cực kỳ sắc bén, đây chỉ là một tia thần quang lọt ra ngoài từ mũi mâu mà thôi, vậy mà lại có thể hủy diệt cả một tòa thành trì, cũng không biết có bao nhiêu sinh mệnh vô tội bị uổng mạng dưới một kích này.

- Ngươi muốn chết...!

Hai mắt Diệp Phàm trợn lên, phẫn nộ quát lớn, đối phương không kiêng nể gì, căn bản là không sợ máu nhuộm cả Nam Vực, cho dù có bao nhiêu nhân loại chết đi thì hắn cũng không có chút đau lòng nào.

- Một đám kiến hôi mà thôi, chết thì có làm sao!

Bán Thánh chỉ nói một câu như vậy.

- Chỉ dựa vào một câu này thôi, ta sẽ dùng thương đâm thủng cả thân thể ngươi!

Diệp Phàm quát lớn, thân thể bay lên trên cao hai vạn trượng, tránh cho dư chấn lại chạm tới mặt đất, trong đôi mắt hắn có các luồng sáng khiếp sợ lòng người.

Bán Thánh chỉ cười lạnh, hắc thuẫn trên tay trái lại như dính chặt với bàn tay của hắn, dường như cũng có sinh mệnh của riêng mình, chiến mâu màu máu trong tay phải thì lại hòa nhập luôn vào trong bầu trời đêm, có khả năng cắn nuốt cả trời đất.

Ầm...!

Hắn mang theo cả một góc trời ép xuống dưới, thánh uy chân chính đã xuất hiện, cái gọi là Bán Thánh chính là người đã bước một chân vào trong lĩnh vực của Thánh nhân, có đôi lúc còn có thể thi triển ra cả thánh uy.

Vào giờ phút này, hắn đã thi triển loại uy thế này đến mức nhuần nhuyễn vô cùng, phát huy ra trình độ lớn nhất, dùng thế ép người, muốn đánh chết Diệp Phàm ngay trên không trung.

Khí tức cường đại trên người Diệp Phàm trở nên nội liễm lại, các lỗ chân lông hấp thu tinh khí khắp nơi, Bát cấm tăng lên tới lĩnh vực cao nhất, khó khăn lắm tạo ra được bức tường Thánh vực, mặt dù toàn thân không nở rộ quang hoa, cũng không có huyết khí tràn ngập, nhưng lúc này hắn lại mạnh tới mức cùng cực từ trước tới nay.

Bán Thánh vung cả thanh huyết mâu, giống như đang cầm một cây gây cực lớn, đập thẳng xuống dưới, mang theo thánh uy ngập trời, mà trong đôi mắt của Diệp Phàm thì vẫn tràn ngập vẻ bất khuất và không chịu thua, nâng thương lao lên, dùng thân thương để đón đỡ.

Đương...!

Một kích này xứng đáng với cái tên quỷ khóc thần hào, âm thanh kim loại va chạm đã chấn cho cả bầu trời cũng vỡ vụn, sau đó dần biến mất, mặc dù hai người đã bay lên cao tận mấy vạn trượng, nhưng trên mặt đất vấn có vô số các dãy núi bị lan đến, các dày núi này bị luồng sáng chói mắt đánh trúng, nháy mắt đã hóa thành bụi bặm.

- A... a...!

Một vài vị cao thủ kêu lên thảm thiết, những người này để có thể thấy được đại chiến cấp bậc Bán Thánh này rồ ràng hơn, nên đã bay lên trên cao, dù chưa bị thần năng lan đến, nhưng âm thanh do loại va chạm kim loại này cũng đâm xuyên qua màng nhĩ bọn họ, khiến cho hai tai chảy máu.

Khí huyết trong cơ thể Diệp Phàm cuồn cuộn bốc lên, giống như sóng biển ngập trời đang ập tới, phát ra từng đợt âm thanh rung động như tiếng sấm, bên ngoài thân thể thì các luồng sáng hừng hực đang muốn từ trong lỗ chân lông lao ra, thiếu chút nữa thì đã vọt ra ngoài.

- Đây là thánh uy sao?

Trong lòng hắn rung động, quả nhiên tên này đã siêu thoát phạm trù nhân loại rồi, thể chất cường đại như hắn cũng thiếu chút nữa đã bị loại dao động đạo ngân này đánh cho tả tơi.

Nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn chặn được, thành công tiếp được một kích kinh thế hãi tục này.

- Là lĩnh vực Bát cấm trong truyền thuyết!

Tất cả đám người Phong Hoàng, Cơ Bích Nguyệt, Lý Khinh Chu đều rung động, người này quá mức cường đại, vậy mà lại thật sự chống đỡ được công kích của Bán Thánh.

Ầm...!


Vào lúc này, trên khóe miệng Bán Thánh có một tia cười lạnh, mang theo sát ý vô cùng vô tận, tiếp tục triển khai công kích khủng bố hơn nữa, tấm hắc thuẫn vốn chỉ dùng để phòng ngự kia lập tức giao hòa cùng thiên địa, có ngàn vạn luồng sóng đại đạo được phát ra, lao xuống như bổ nát cả trời đất.

Tấm thuẫn này hóa thành một ngọn núi lớn màu đen, cao hơn vạn trượng, hơn nữa còn có vô số sợi trật tự thần liên bao phủ, huyết mâu đè nặng lên trên ám kim trường thương, lúc này hắn lại tế ra binh khí này, phát ra thánh uy không gì địch nổi.

Ánh sáng trong mắt Diệp Phàm trở nên khiếp người, vào đúng một khắc này, hắn lại khè vung nắm tay, lập tức đón nhận ngọn núi màu đen do tấm thuẫn hóa ra, đang mang theo thánh uy ngập trời đánh xuống, trên nắm đấm của hắn, các ánh sáng đã nội liễm lại, quyền ý vô địch có thể đánh nát cả thiên địa.

- Hắn điên rồi sao?

- Dùng nắm tay đón đờ binh khí của Bán Thánh, đây chẳng phải là tự sát hay sao?

Mọi người đều cả kinh thốt lên, không thể lý giải nổi, nếu như va chạm với nhau, nắm tay tất sẽ trở thành một đám thịt nát, làm sao có thể ngăn cản binh khí của Bán Thánh được.

Rất nhiều người còn không nỡ nhìn tiếp, đây là một nhân tài cực kỳ kinh diễm, có thể lao lên trời cao, chặn lại Bán Thánh, dùng sức bản thân đối chọi với uy lực của Thánh vực, lại tan xương nát thịt như vậy thì thật sự rất đáng tiếc.

Trên mặt Bán Thánh vẫn mang theo ý cười ác độc, hắn đã mường tượng ra hình ảnh tên cường giả Nhân tộc nàỵ hóa thành băi thịt nát, Bát cấm thì có làm sao? Chẳng phải là vẫn bị hắn giết chết đó sao?

Đông...!

Nhưng mà, trong tiếng va chạm chấn động cả trời đất cổ kim này, nắm tay của Diệp Phàm lại không bị hóa thành thịt nát, vậy là lại đánh cho ngọn núi màu đen do tấm thuẫn hóa ra này bay ngược lên trên trời cao.

Răng... rắc...!

Trên bề mặt ngọn núi bằng thuẫn này vậy mà lại xuất hiện mấy vết rạn, chấn động khiến cho nửa người vị Bán Thánh này cũng phải run lên, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi, bay ngược ra ngoài.

Thân thể máu thịt lại chiến thắng khi cứng chọi cứng với binh khí của Bán Thánh, đây là một loại bá đạo cỡ nào a, khiến cho mọi người đều kinh hãi, gần như hóa đá, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.

- Điều này sao có thể được, thân thể máu thịt lại có thể đánh bay cả binh khí của Bán Thánh hay sao? Quả thực hoang đường giống như thần thoại vậy!

Nhưng mà, sự thật xảy ra trước mắt, mọi người không thể không tin, nhưng điều này đều là sự thật.

- Vừa rồi hắn đã đỡ được, ngọn núi thuẫn kia manơ theo thánh uy ngập trời a, rốt cuộc hắn là loại thể chất gì, vậy mà lại có thể dùng nắm tay đi va chạm hay sao?

- Đây... chẳng lẽ lại là vị Thánh thể Nhân tộc thứ hai hay sao?

Mọi người đều rung động mà bàn luận, kết quả này thật sự quá mức nghịch thiên. Phong Hoàng nhíu mày lại, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. Trong lòng Cơ Bích Nguyệt cũng chấn động mãnh liệt, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ chính là người ngày xưa hay sao?

Một bộ phận tu sĩ đều có liên tưởng như vậy, ngoại trừ Thánh thể Nhân tộc còn có một thành hy vọng ra, thì làm gì còn ai có thể chất khủng bố như thế nữa?

- Không đúng, cho dù có là Thánh thể Nhân tộc thì cũng không thể tiếp được thánh uy như vậy! :

Rất nhiều người đều vô cùng kinh ngạc, cũng không nhìn thấy huyết khí màu hoàng kim ngập trời, cũng không có chiến lực mênh mông quen thuộc của Thánh thể, căn bản không giống nhau.

Bán Thánh hét lên một tiếng, sóng âm nổ vang, chấn áp cả hư không, khiến cho Diệp Phàm lâm vào một khoảng không đen tối, dùng âm thanh lạnh như băng hét lên:

- Đồ kiến hôi không biết sống chết, tất cả đều chấm dứt tại đây cho ta!

Hắn toàn diện thi triển ra Thánh vực pháp tắc, quanh thân có hơn vạn luồng sóng đại đạo đang kết nối, giống như hắn đang kéo theo hơn vạn ngọn ngọn núi lớn, ép cho cả trời đất cũng tan vỡ.

- Đây là thủ đoạn ban đầu của Thánh nhân, là công kích mạnh nhất mà cường giả Bán Thánh đã đạp một chân vào cảnh giới này có khả năng thi triển ra!


Thánh vực pháp tắc!

Ầm...!

Trong trời đất tràn ngập các luồng sáng đan xen lẫn nhau, tạo thành một trật tự hoàn chinh mới trong thiên địa, đây là một thế giới mới, đang ở trong thời kỳ khai thiên lập địa, các luồng hỗn độn khí vô cùng vô tận đang tràn ngập nơi đây.

Ở trung ương thì chỉ có một vị Bán Thánh đang đứng sừng sững, mở rộng hai chân, vung lên hai bàn tay, vạn vật đều bị phá hủy, hắn đang sáng lập ra một tiểu thế giới, muốn hóa Diệp Phàm trở thành tro tàn.

Trong tiểu thế giới này, hắn là kẻ thống trị duy nhất trong thời kỳ khai thiên tích địa này, giống như một Thần linh bất hủ, toàn thân có các luồng bảo huy đang lưu động, trấn áp về phía Diệp Phàm.

Một thanh cự phủ bổ tới, ba mươi ba tầng thánh tháp đè xuống, âm thanh đầu tiên của trời đất bắt đầu vang lên...!

Bên trong thế giới này, các luồng khí hỗn độn sôi trào mãnh liệt, các loại Pháp bảo vào lúc thiên địa sơ khai đều hiện ra, đây là tâm huyết kết tinh mà cả đời Bán Thánh này tế luyện ra, vào lúc sáng tạo tiểu thế giới này, kết hợp với Thánh vực pháp tắc, muốn tiêu diệt Diệp Phàm.

Đây là một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ!

- Phía dưới Thánh vực thì đều là con kiến, ở trong mắt ta thì ngươi chỉ là một con côn trùng hèn mọn, nộp mạng của ngươi ra đây!

Bán Thánh hét lớn.

Ầm...!

Thiên địa ầm vang, khí tức khai thiên lập địa lập tức tràn ngập ra, các loại binh khí cổ thi nhau tung hoành, cắt nát cả vùng thiên địa này, trật tự thần liên của Bán Thánh đâm xuyên qua mỗi một tấc không gian tại đây.

Mọi người đều ngây dại, đây căn bản không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại được, Thánh vực đã ngăn cách "Thánh" và "Nhân", đây là một cách biệt một trời một vực, đây là một cách biệt không thể vượt qua, Diệp Phàm hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ gì nữa.

- Rống...!

Diệp Phàm thét dài, cầm ám kim trường thương, ở trong các luồng hỗn độn khí này đánh lên chín tầng trời, đánh xuống chín tầng đất, tung hoành khắp nơi, bổ ra một vùng hỗn độn.

Mỗi một lỗ chân lông của hắn đều đang phun ra nuốt vào tinh hoa, trong vùng tinh không kia, tất cả tinh huy đều rơi xuống, tiến vào trong cơ thể của hắn, dường như có một dải ngân hà từ chín tầng trời đang buông xuống.

Chỉ trong khoảnh khắc, thân thể, xương cốt, máu thịt của hắn đều hóa thành vô số các viên cổ tinh, có các dải ngân hà rực rỡ, có các viên tinh cầu to lớn mênh mông, trong cơ thể hắn dường như đã trở thành một thắng cảnh có một không hai.

Trong cơ thể hắn, mỗi một giọt máu đều là một viên Sinh Mệnh Cổ Tinh, có mặt trời, mặt trăng liên tục thay đổi, có tinh vực mênh mông, đối ứng với các vì sao sáng đầy trời, phát ra khí tức tang thương muôn đời.

Ầm...!

Một tiếng nổ vang phát ra, Diệp Phàm vung thanh ám kim trường thương lên, đánh vỡ cả tiểu thế giới này của Bán Thánh, thanh thương màu đen này chìm trong ánh sao sáng ngời, có thể đâm thủng bất cứ thứ gì ngăn cản trước mặt.

Máu thịt của hắn cùng hóa thành các vì sao sáng chói, đạo cốt thì hóa thành dải ngân hà, diễn biến ra khí tức của vạn vật sơ khai. Đại đạo của hắn đang chuyển động, chứa đựng cả trời đất, bao tràm vạn vật, bên trong có chứa tinh hoa của vũ trụ.

Diệp Phàm vung thanh trường thương lên, lập tức có một dải ngân hà đang ầm ầm lao xuống, tất cả kinh văn mà bản thân tu luyện hòa vào một chỗ, dung hợp vạn loại đại đạo vào thân thể của mình, lúc này một thương của hắn dường như có thể đâm xuyên cả một viên cổ tinh.

Một thương này của Diệp Phàm được đánh ra, Bán Thánh bị bắn ra ngoài, tất cả hắc thuẫn và huyết mâu đều vỡ vụn ra từng mảnh, trong miệng phun máu, khó có thể chống cự lại được.

Trên mặt Bán Thánh mang vẻ vô cùng sợ hãi, tiểu thế giới đã bị hủy diệt, mà thân thể hắn cùng bị xuyên thủng, sinh cơ đang khô cạn đi, điều này làm cho hắn khó có thể chấp nhận được, đường đường một vị Bán Thánh lại bị đánh bại như vậy.

Phốc...!

Đạo cốt trong cơ thể Diệp Phàm hóa thành một dải ngân hà, phát ra các luồng sáng chói lọi, trong lúc mơ hồ còn có thể thấy được từng viên sinh mệnh cổ tinh đang chuyển động, hắn dùng một thương đâm vào mi tâm của Bán Thánh, đóng đinh đối phương trên không trung.

- Bán Thánh cùng không có gì hơn thứ này!

Âm thanh lạnh lùng này từ trên trời cao vọng xuống, khiến cho cả vùng trời này đều trở nên lặng ngắt như tờ.

Trên chín tầng trời, ngân hà rực rỡ, như thác nước màu bạc trút xuống dưới, Diệp Phàm một mình đứng thẳng trên không trung, được các luồng sáng vờn quanh.

Hắn một tay cầm ám kim trường thương, đâm xuyên mi tâm của Bán Thánh, đóng đinh đối phương trên không trung, từng vết máu dọc theo thân thương màu đen chảy ra, cảnh tượng cực kỳ ghê người.

Đây là một hình ảnh rất rung động, mọi người đều ngây ra như tượng đất, bất kể là đã sống được bao nhiêu năm, hễ người nào nhìn thấy cảnh tượng này vào tối nay, đều khó có thể quên được, luôn ghi nhớ cảnh tượng này trong lòng, khó có thể mài mòn.



Diệp Phàm với mái tóc đen rậm rạp, như một vị Thần Ma, được dải ngân hà chiếu rọi thân thể, toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt, sáng bừng cả khoảng không, đứng sừng sững trên chín tầng trời, tiêu diệt một vị Bán Thánh, khiếp sợ cả thế gian.

Mọi người đều hóa đá, khó tin nhìn về cảnh tượng kia, thời gian giống như đang ngừng lại trong nháy mắt này, khiến tất cả mọi người đều quên cả hô hấp.

Đánh vỡ bức tường Thánh vực, đánh tan thần thoại vạn năm, nghịch thiên tiêu diệt Bán Thánh, đây là chuyện mà một vị trảm đạo giả khó mà làm được, nhưng hắn lại có thể hoàn thành, ngẩng cao đầu mà đứng tại đó, độc tôn dưới tinh không.

- Những gì mà ta vừa thấy có phải là thật không? Hắn đã giết chết một vị Bán Thánh a!

- Đây là một kỳ tích, có thể dùng cảnh giới trảm đạo để giết chết một vị Bán Thánh hay sao?

- Đạo của hắn là gì vậy, tại sao lại có khí phách lăng lệ như thế, ta cảm thấy dường như tất cả đại đạo trên khắp trời đất đều bị hắn đạp nát dưới chân vậy...!

Cùng không lâu sau, mọi người đều kinh hô lên, tất cả đều nhìn lên trên bầu trời, chứng kiến chiến quả gần như là thần tích kia, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ kích động.

Diệp Phàm khẽ dùng sức chấn động, chỗ mùi thương sắc bén cắm vào kia dần nứt ra, làn da trên mi tâm của Bán Thánh nhanh chóng vỡ dần, sau đó toàn bộ thân thể phát ra một tiếng "phốc!", hóa thành một đám máu văng tứ tung, hình thần câu diệt, vĩnh viễn xoá tên trên đời này từ đây.

- Thật cường đại!

Diệp Đồng hưng phấn không thôi, nhưng cũng vẫn cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, không biểu hiện ra điều gì dị thường cả.

Đại hắc cẩu nguyền rủa vài câu, dùng âm thanh mà người thường căn bản không nghe được, tự nói:

- Con bà nó, tới thời điệm trả nợ rồi a, bổn hoàng muốn Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai xuất thế, sớm xuất hiện trên nhân gian một chút!

- Đã chết, một vị Bán Thánh hoàn toàn trở thành tro tàn, ngay cả màn sương máu cũng đều tản đi hết rồi!

Rất nhiều người thì thào, trong lòng dậy sóng, từ kinh hãi đến ngạc nhiên, tất cả đều không thể nói rõ được.

Phía xa, trong lòng Phong Hoàng càng thêm không ngừng chấn động mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, người này lại dùng ngân hà đồ Thánh, ra tay ác liệt và bá đạo, khiến cho nàng cảm thấy giống như đã từng quen biết.

- Thật sự rất khó tin!

Cơ Bích Nguyệt tự nói, khẽ nhếch cái cằm trắng như tuyết lên, day day huyệt thái dương, lộ ra sắc mặt suy tư, nói:

- Chẳng lẽ là người ngày xưa kia?

Nàng khẽ lơ đàng liếc mắt một cái về phía Phong Hoàng.

Phong Hoàng xoay người sang chỗ khác, không để ý tới, không định cùng đối phương đấu võ mồm, đối phương liên tiếp không mặn không nhạt ảnh hưởng tới cảm xúc của nàng, khiến cho nàng thầm tức giận.

Thanh Hà Thành dường như đã trở nên trời long đất lở, đây là âm thanh ồn ào đầu tiên vọng lại, sau khi rung động qua đi, tất cả mọi người đều bắt đầu bàn luận về chuyện này.

Người này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Có thể nói là cường đại một cách thái quá.

Mặc dù là Diêu Quang Vương, thì có thể làm đến bước này hay sao? Tuy rằng rất nhiều người cho rằng hắn cũng có thể làm được, cũng có thể đối kháng với Bán Thánh mà không sao cả, nhưng dù sao thì bọn họ cũng không được tận mắt chứng kiến lần nào.

- Người này quả thực là Chiến Thần thượng cổ sống lại, thật sự rất dũng mãnh, khí thế dời non lấp biển, chỉ dùng nắm tay cũng đánh cho binh khí của Bán Thánh nứt ra.

Rất nhiều người thở dài, loại thành tựu này thì cả đời bọn họ cũng khó với tới được, chỉ có thể nhìn lên, vị nhân trung chi vương như thế này thì thật sự không thể vượt qua được.

Diệp Phàm thu thương mà đứng, ám kim trường thương phun ra nuốt vào các luồng sáng của dải ngân hà, phát ra luồng tinh mang vang vọng chín tầng trời, thật lâu sau mới ảm đạm xuống, hắn cũng dần dần hạ xuống phía dưới.

Ầm...!

Đúng lúc này, mọi người cảm giác có một luồng dao động cường đại từ phía cuối chân trời truyền đến, giống như có hai con thái cổ hung thú đang giằng co giao chiến lẫn nhau.

- Sư phụ!

Lý Khinh Chu kêu to một tiếng, hóa thành một luồng sáng bay ngang qua bầu trời đêm, đi về phía xa, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.

Mọi người thấy thế, đều hồi phục tinh thần lại, ai nấy đều xoay người, rời khỏi nơi này, nhằm về phía cuối chân trời bên ngoài Thanh Hà Thành, bởi vì tại nơi đó còn có một hồi quyết đấu đáng sợ hơn nữa.

- Diêu Quang Vương quyết đấu với cường giả thần bí của Nhân tộc, tuyệt đối không thể bỏ qua được!





back top