Thạch Trung Hiên đã chết, cứ như vậy bị đánh chết trong vùng đất hoang dã. một Thánh Linh cường đại ở trước mặt Thánh thể Nhân tộc không chống đỡ được bao lâu, đã bị cường thế trấn sát!
Kết quả này, toàn trường này khiến mọi người hết hồn! Một trận chiến này như sấm sét gió lốc cương mãnh mà nhanh chóng, thật sự chấm dứt quá nhanh.
Ngay cả Hồn Thác Đại Thánh cũng chỉ có thể há miệng thở dốc, rồi sau đó phát ra một tiếng thở dài:
- Ôi!
Chiến tích này có mấy người dám đứng ra nói mình có thể làm đước? Có thể nói dọa khiếp tâm hồn mọi người, làm cho các cường giả có liên can tất cả đều im lặng.
Mãi đến thật lâu sau, nhân vật chủ yếu đều rời đi, địa phương này mới rộ lên tiếng bàn tán ồn ào sôi nổi.
Hiện tại xảy ra một nan đề trước mặt thế nhân, tương lai có mấy người có thể đối địch với Diệp Phàm? Điều này đã không phải vấn đề lo lắng giới hạn ở Bắc Đẩu, mà là vấn đề làm cho các tộc Vực ngoại đều cảm thấy đau đầu.
- Xem ra truyền thuyết là sự thật! Hắn thật sự đánh giết vô địch ở trên cổ lộ Nhân tộc, ngày sau trên Thần Điện cao nhất khắp vũ trụ đều có chỗ đứng của hắn!
- Người mạnh nhất của Nhân tộc ở vạn vực thế gian chưa bao giờ vượt quá trước mười lăm, chiếu như vậy xem ra, ngày sau hắn tất nhiên là một trong mười mấy người mạnh nhất!
Rất nhiều người bàn luận, có người cao hứng, có người âu sầu lo lắng. Muốn ngăn cản bước chân của Diệp Phàm, điều này dường như đã không phải vấn đề của một tộc, hai tộc.
Nhưng hiện tại có ai có thể làm được? Trừ phi buông xuống một vị Chuẩn đế chân chính, bằng không căn bản khó có thể thu thập được hắn.
Nguyệt Linh Công chúa cuối cùng không có ngăn cản Diệp Phàm, mặc dù có mang theo Cửu Lê Đồ trên người, nhưng cũng không có ra tay. Nàng khẽ thở dài một hơi.
Ngày xưa, ở Tiên Trì Tần Lĩnh đã từng có một hồi quyết đấu, hôm nay nếu như tiếp tục là địch, thì tương lai sẽ càng thêm không thể hóa giải. Mà trước mắt Diệp Phàm bày ra tiềm lực, khiến cho các kế thừa bất hủ đều phải kiêng kị.
Nếu muốn đối phó với Diệp Phàm, đối với bất luận kẻ nào mà nói đều giống nhau: trừ phi có thể một kích giết chết ngay, bằng không nếu để hắn thoát khỏi, tương lai tất nhiên sẽ có đại họa diệt tộc.
- Không biết tương lai có thuận lợi hóa giải ân oán cũ hay không?
Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Thịnh hội vẫn tiếp tục, đại lục cổ phía trên Hắc Ám Thành lại tiếp tục náo nhiệt. Một trận chiến này tuy rằng làm khiếp sợ mọi người, nhưng dù sao chỉ là một khúc nhạc đệm, vẫn phải tiến hành bàn luận các loại quy tắc về con đường thành tiên sắp mở ra.
- Chúc mừng! Xem ra huynh thu hoạch quá nhiều ở trên cổ lộ Nhân tộc, tu vi tăng tiến vùn vụt, lại làm cho cường giả vạn vực chư thiên khiếp sợ!
Mây mù lượn lờ, ở trong một tòa lương đỉnh, Hỏa Lân Nhi vừa uống Ngộ Đạo Trà vừa nói với Diệp Phàm. Trên mặt kèm theo vẻ tươi cười mê người.
- Nói vậy cô nương cũng đi lên cổ lộ một chuyến, trở lại tổ địa bản tộc tự nhiên là tiến vào một mảnh tinh không mênh mông, thu hoạch tự nhiên cũng sẽ không nhỏ!
Diệp Phàm mỉm cười.
- Xem ra ta cũng cần phải đi lên tinh không một chuyển!
Khương Dật Phi nói, khe khẽ thở dài một tiếng như là có điều cảm khái.
- Khương huynh tu vi cao sâu khó lường, đủ để ngạo thị quần hùng. Từ rất sớm trước kia đã dễ dàng đánh bại Thần thể trong tộc. Ở bên ngoài vẫn có lời đồn đãi, huynh là con của Hằng Vũ Đại đế. Không biết là thật hay giả?
Cơ Tử Nguyệt trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền, chớp chớp đôi mắt to sáng trong suốt, hỏi.
Mọi người đều quay nhìn lại đây, còn thật sự nhìn hắn. Rất nhiều người đều cảm thấy tò mò, vả lại ở bên ngoài có lời đồn nói là Khương Dật Phi và bức họa của Hằng Vũ Đại đế lưu lại giống nhau như đúc!
Khương Dật Phi thần tú tuấn làng, nghe vậy lắc lắc đầu, khẽ thở dài một hơi, nói:
- Mấy vị con của Đế trong tộc của ta ở trong mấy trận hắc ám náo động đáng sợ nhất, trước sau xuất thế gần như đều chết trận!
Mọi người cảm thấy kinh sợ, nghĩ tới những truyền thuyết kia: Con của Đế Khương gia là vì Nhân tộc đổ hết giọt máu cuối cùng để bình ổn hắc ám náo động, đổi lấy an bình cho Nhân tộc.
Ở niên đại thái cổ hắc ám nhất, nghĩ lại mà kinh sợ, đó là một đoạn niên đại bi thảm nhất, đánh nhau núi sông đổ sụp, nhật nguyệt mất sáng, đã chết đi rất nhiều anh kiệt.
Có một số người vốn tiền đồ xán lạn, có thể chiếu sáng khắp vũ trụ, lại sớm mất đi, chết trận trong trường náo động đó.
Cơ Tử Nguyệt chớp đôi mắt to, từ trong đó nghe được một chút manh mối, Khương Dật Phi nói con của Đế trong gia tộc gần như đều chết trận, điều này hiển nhiên vẫn còn có người cá biệt sống sót.
- Chỉ có một người một mình thoát khỏi, nhưng người đó lại nói là muốn đi tìm một đoạn nhân quả, từ đó biến mất trên thế gian!
Khương Dật Phi bình tĩnh nói.
Đám người Long Mã nguyền rủa kẻ phát động hắc ám náo động, quá mức tàn bạo, hại người hại mình.
Cách đó không xa, Ám Bồ tự châm tự uống, ngửa đầu uống cạn một ly rượu ngon. Qua năm tháng rất lâu hắn chưa từng htrởng dụng qua như vậy, trên gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ như hiểu được điều gì. Hắn nhìn lại bên này, nói:
- Nếu thời đó xem như hắc ám náo động, như vậy thời đại này coi như là hắc ám diệt thế!
Lời này vừa nói ra, tất cả tu sĩ ở chung quanh đều phát lạnh. Tới hiện tại người tiếp xúc với hắn đều đã hoài nghi thân phận của hắn, đại khái đã đoán ra lai lịch.
- Sinh vật cạnh tranh, kẻ thích ứng mới có thể sinh tồn, chí tôn cũng không còn lựa chọn khác!
Ám Bồ uống liên tiếp ba chén rượu, sau đó đứng dậy, xoay người rời đi, không có gì chần chờ.
Những lời nói không đầu không đuôi này làm cho mọi người đều phát lạnh trong lòng, đối với tương lai càng thêm lo lắng. Hơn nữa biết được thân phận người này, trong lòng lập tức chìm xuống.
Diệp Phàm lộ thần sắc ngưng trọng, khẽ thở dài một hơi. Đây là một thời thịnh thế mà muôn đời chờ đợi, tất cả chí cường giả của vạn vực chư thiên đều đã tới đây, các đại cấm địa Sinh Mệnh cũng sắp phá vỡ phong ấn đi ra... Từ xưa đến nay tích lũy đều muốn sáng lạn nở rộ ở kiếp này, đến tột cùng sẽ kết thúc như thế nào? Có lẽ sẽ phi thường tàn khốc vượt qua tưởng tượng của mọi người!
Không lâu sau, trong trung tâm Thiên Khuyết có người ra mời Diệp Phàm đi vào, cùng chung thương nghị mọi việc về con đường thành tiên sắp mở ra.
Mọi người đều giật mình, ngay cả các Đại Thánh đều coi trọng, không thể bỏ qua hắn như vậy, mời hắn vào tham dự. Đây có thể nói là một sự tôn vinh lớn lao!
Phong Hoàng giật mình, những nhân vật lớp người già này vẫn là lần đầu tiên chủ động mời người trẻ tuổi một thế hệ đi vào đó.
Nghĩ kỹ lại, hắn quả thật có đủ tư cách! Không nói chiến lực của hắn, chỉ riêng là tổ chức Thiên Đình này cũng đủ rồi. Dám đi diệt Tu Di Sơn đây là chuyện kinh người cỡ nào, đủ để xếp vào hàng ngũ thế lực lớn đỉnh cấp đương thời, mà hắn còn là Giáo chủ.
Sau đó không lâu, Hỏa Lân Nhi, Khương Dật Phi, Nguyệt Linh Công chúa, Phong Hoàng... những người của đại phái kế thừa bất hủ này cũng đều được mời vào trung tâm Thiên Khuyết.
Đại biếu các tộc đều lên tiếng, đều muốn định ra một số quy tắc có lợi cho bản tộc, nhưng để đạt thành nhất trí quá khó khăn, tranh chấp không dứt. Trong thời gian này lại có Đại Thánh bất đồng ý kiến, kéo nhau ra ngoài quyết đấu, phát sinh thảm hoạ.
về phần chư thánh quyết đấu càng lúc càng nhiều, một ngày này ở phụ cận đại lục cổ thỉnh thoảng phát sinh huyết án gây náo động ầm ĩ.
Trường thịnh hội giằng co kéo dài suốt nửa tháng, vượt hơn xa dự liệu của mọi người, kết quả lại tan hàng trong khúc mắt không vui. Ngoại trừ mấy quy tắc có hạn đạt thành chung nhận thức, còn lại tất cả đều bị phủ quyết.
Có thể nói, lần đại hội này rất không thành công, không có hiệu quả như ý, các tộc đều không hài lòng. Kế hoạch ước định sau một thời gian sẽ trao đổi tiếp.
Không hề nghi ngờ, càng ngày các kế thừa càng cường đại cũng càng cường thể, sẽ không lùi bước.
Đồng thời, thông qua đại hội lần này chư hùng Bắc Đẩu cũng dự cảm được một tia không ổn: Chư thánh Vực ngoại chỉ là đội quân tiên phong, chỉ là kẻ dò đường mà thôi, Giáo chủ các vực cũng chưa nhích người!
- Đại đế của Kim Ô tộc không phải là Chuẩn đế duy nhất, khẳng định còn có thể có mấy vị!
Đây là nhận thức chung của mọi người.
Về phần nửa bước Chuẩn đế, cùng với tổ khí các tộc cũng nhất định đều sẽ xuất hiện, tương lai tất nhiên sẽ phi thường tàn khốc.
Một ngày cuối cùng đại hội bế mạc, Hư Không Kính tự chủ phát sáng, buông xuống ở bên ngoài Bất Tử Sơn, phát ra vạn trượng tiên quang, chìm nổi một hồi sau đó "xoát" một tiếng biến mất, phá vỡ hư không về lại Nam Vực.
Đại hội tan đi, chung quy cũng kết thúc, không thể như ý nguyện của mọi người.
Cơ Tử Nguyệt bị Đại Thánh Cơ gia cưỡng chế mang đi, bởi vì người trong Bất Tử Sơn xuất thế, sợ nàng xảy ra ngoài ý muốn.
Diệp Phàm ước định với nàng, qua một đoạn thời gian sẽ đi Cơ gia bái phỏng. Sau đó hắn đi lên phía bắc, chuẩn bị đi Dao Trì nhìn lại xem pho thần thạch cửu
khiếu kia. Nó vẫn luôn làm cho hắn không yên tâm.
Một đường đi lên hướng bắc, tự nhiên đi ngang qua Tử Sơn. Đối mặt với tòa Cổ Hoàng Sơn này trong lòng hắn có vô tận cảm khái, có quá nhiều câu đố chôn vùi ở trong đó: kết cục của Vô Thủy Đại đế đến tột cùng như thế nào, không ai nói rõ.
Đánh vào Tiên vực, hay là thực sự tọa hóa?
Ở trong này, hắn nghĩ tới rất nhiều người, yên lặng đốt một vài nén hương tế bái Nguyên Thiên Sư đời thứ năm Trương Lâm.
Do nhớ rõ ở trận chiến công thành ấy, sáng sớm hôm sau ngày bình diệt Thần Linh Cốc, Trương Lâm tổ sư ở trong ánh bình minh sáng lạn bị hủy diệt nát tan thành bụi. Còn nhớ rõ cảnh tượng từ biệt Thánh nữ Dương Di mang theo vẻ cười mỉm, mang theo ý vị đặc biệt chỉ anh kiệt mới có... cứ như vậy ung dung tiêu sái rời cõi trần thế mà đi, hóa thành màn mưa ánh sáng, lưu lại một đoạn huy hoàng và bi thương.
Đó là một trong những ký ức Diệp Phàm khó quên nhất trong cuộc đời này, đến nay nghĩ lại mà lòng còn chua xót. Trương Lâm tổ sư và Khương Thái Hư Thần Vương là hai người hắn kính trọng nhất.
Trương Lâm tổ sư là anh kiệt chân chính, phong thái tuyệt thế, đủ để cho nhân gian thất sắc, mặc dù vận mệnh nhiều chua cay, nhưng vầng hào quang sáng lạn của ông ấy lại đủ để chiếu tan hết thảy sương mù u ám ở thế gian.
Diệp Phàm nghỉ chân thật lâu sau, sau đó đi tới trước Thạch Trại đã hoang phế ở bên kia Tử Sơn. Nơi này có một số mộ bia, Trương ngũ gia cuối cùng được chôn nơi cố thổ ông từng sinh sống. Lúc này hắn yên lặng tế bái, thẳng đến thời gian rất lâu sau mới đứng dậy rời đi.
- Vô Thủy Kinh trong Tử Sơn, phải tới khi nào mới xuất thế?
Cùng với Vô Thủy Chung kia giống như thủy chung vẫn ở trạng thái một nửa còn sống, để chống lại và làm tan rã hết thảy áp lực ở bên ngoài, dường như là có một vị Đại đế đang thao túng. Hết thảy đều là bến mê tràn ngập khó hiểu.
- Con đường thành tiên sắp sửa mở ra, hết thảy đều sẽ hiểu!
Diệp Phàm tiếp tục lên phía bắc, tiến vào Thần Thành, đi tới địa phương đại chiến đổ thạch giúp hắn chân chính quật khởi, đột phá cửa ải Tứ Cực, Bạch Y Thần Vương xá sinh thành toàn... từng hình ảnh ngày xưa dường như đang hiện ra trước mắt.
Thần Thành to lớn, tường thành như một dãy núi chập chùng kéo dài, rộng rãi hùng hồn, giống như cổ thành nơi Thiên Đế cư ngụ rơi xuống thế gian.
Diệp Phàm vào thành, đi vòng qua các nơi thạch phường, phát hiện một số hiện tượng khiến hắn không biết nói gì: không ngờ có không ít hình họa của hắn, hết thảy người đổ nguyên trước khi cắt đá, không ngờ lại trước bái bức họa, khẩn cầu đạt được vận may.
- Khi nào thì ta trở thành thần côn, cũng có một ngày được người cúng bái như vậy...
Diệp Phàm hết biết, thật không biết nói cái gì cho phải.
Đương nhiên, bái bức họa này phần nhiều là phàm nhân chiếm đa số, vả lại trong đó phần lớn là dân cờ bạc... nhìn thấy thế hắn lại lắc đầu một trận. Bạn đang đọc truyện được tại
Mặc kệ nói như thế nào, danh tiếng của hắn ở Thần Thành thật sự quá lớn, được người tôn sùng là tổ sư Nguyên Thiên đời thứ sáu, đối với rất nhiều người đổ thạch mà nói, gần như là Thần, vì vậy thường bái lạy.
- Ôi chao! Người kia là ai, như thế nào so với người trong bức họa kia không sai biệt lắm? Trời ạ, hẳn không phải là tổ sư hiến linh chứ!
- Chẳng lẽ là ta hoa mắt, không đúng! Rõ ràng một người, ta thật, lập tức lại cắt đá, vận may tới rồi, Nguyên Thần lắc lư ở trước mắt ta đây mà!
- Ta đi nữa! Ta như thế nào cũng nhìn thấy, không phải vận may của một mình ngươi. Này... là thật sự?!
Một số phàm nhân phát hiện Diệp Phàm, từng người đều trợn mắt há hốc mồm, rồi sau đó như là nổ tung, kéo nhau đi đổ thạch... trong nháy mắt tiếng náo động rầm rĩ xông lên tận trời.
- Nguyên Thần hiến linh a, thật sự xuất hiện!
- Tổ sư a, ban thtrởng cho một chút nguyên đi! Chúng ta mỗi ngày dập đầu cúng bái, một ngày ba nén hương từ trước đến nay đâu có ít!
Một đám người kêu to, lập tức dẫn phát chấn động.
Diệp Phàm nhức đầu trên trán toát mồ hôi.
Hắn vẫn luôn nghi hoặc, trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh những năm gần đây có thêm một ít tín ngưỡng lực đặc biệt, hóa ra ngọn nguồn là ở nơi này, làm cho hắn không nhịn được sờ sờ cằm.
Diệp Phàm lập tức đi về hướng một tòa thạch phường to lớn, hôm nay một đường tới đây không vì cái gì khác, mà vì Thạch Vương ngày xưa mà đến, phải dò tra cho ra một kết quả.