Già Thiên

Chương 1672: Thánh Thể


Diệp Phàm mở Nguyên Thiên Nhãn, thấy được một đoàn hào quang mông lung mờ ảo, Vũ Hóa Thiên còn chưa có rời đi vẫn ẩn núp chờ đợi ở bên ngoài. Đây hiển nhiên là muốn phục kích hắn.

- Người không thể đánh mất lương tâm! Ta sắp lao vào vũ trụ chiến một trận như thiêu thân lao đầu vào lửa, tuy rằng lực lượng nhỏ yếu, nhưng cũng muốn góp một phần sức lực. Thế mà ngươi không quan tâm tới hắc ám náo động, lại định chặn giết ta tại đây. Giỏi cho Vũ Hóa Thiên Thần Đình!

Diệp Phàm đúng là phẫn nộ rồi! Người này tuy rằng là một Chuẩn đế, nhưng lại bị hắn xem thường, mặc dù trên người hắn tản ra Đế khí, nhưng cũng làm cho hắn chán ghét và khinh bỉ, coi rẻ.

- Ngươi lấy ra cái gì trong Thánh Nhai?

Vũ Hóa Thiên ánh mắt lóe sáng, không để ý gì khác, chỉ quan tâm điều này. Ở sâu trong đáy mắt hắn có một loại khát vọng! Có thể khiến Diệp Phàm ở thời điếm hắc ám diệt thế còn tới đây lấy gì đó, khẳng định phải là vật chấn nhiếp thế gian.

- Ta lấy ra chí bảo có thể chiến một trận với chí tôn, ngươi muốn sao?

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

- Dọa ta sợ sao? Bổn tọa vì sao không cần? Chờ đợi ở đây chính là để đưa ngươi ra đi, bất kể là cái gì đều lưu lại!

Vũ Hóa Thiên lành lạnh nói, mặc dù cô bé kia thực khủng bố, lai lịch lớn dọa người, nhưng hắn vẫn như cũ muốn ra tay, tránh né cô bé rồi nhanh chóng giải quyết gọn Diệp Phàm.

- Tốt lắm, ta giao cho ngươi!

Diệp Phàm giận dữ hét lớn.

Hắn, từng sợi tóc dựng thẳng lên, huyết khí màu vàng cùng với từng đợt ráng mây đỏ xông thẳng lên trời cao, từ trong thiên linh cái phóng ra một chùm tia sáng thật lớn, chấn vỡ bầu trời.

Đây là huyết mạch lực của hắn, là căn nguyên thân thể vô địch của hắn.

Xuất hiện một cỗ thi thể từ trong cái đỉnh đồng xanh phóng ra, toàn thân đều mọc lông xanh, bộ dáng thoạt nhìn thực khủng bố, đồ sộ đứng sừng sững ở nơi đó, khí tức áp chế khắp nhân gian.

Đây là Thánh thể đại thành ngày xưa từng đại chiến ở Bất Tử Sơn. cắt ra một khúc đỉnh ngọn núi cổ màu đen, hóa thành Thánh Nhai. Thánh thể đại thành huyết chiến cả đời, uy danh chấn khiếp muôn đời.

Đáng tiếc, cuối cùng tuổi già sức yếu, huyết khí không còn cường thịnh, ở thời điếm không còn đỉnh phong, lúc tuổi già bị Bất Tử đạo nhân đánh chết, máu nhiễm đỏ Thánh Nhai, sau đó sinh ra bất tường.

Đây là anh hùng của ngày xưa, nhưng vận mệnh thực bi thảm, trở thành hình dạng này, vốn xưa kia thần võ cái thế, bễ nghễ nhân gian, ngày nay lại chỉ có thể khắp cả người mọc lông xanh, gây khiếp sợ nhân gian.

Diệp Phàm không phải dùng nguyên thần nhập chủ, mà là cả thân thể đều dung nhập vào. Khối Thánh thể này máu đã lạnh, Khổ Hải đã khô cạn, Tiên Thai cũng không còn.

Nhưng, theo Diệp Phàm vừa dung nhập, cả thân thể phát sáng, rồi sau đó ù ù vang động, tiếng máu chảy vang lên như tiếng sấm sét. Một anh kiệt cái thế đang sống lại, giống như sắp từ trong giấc ngủ say tinh lại.



Cổ Thánh thể này đang phát sáng, giống như năm đó Diệp Phàm nhập chủ thể xác của Thánh thể tiểu thành trong kho báu của Thanh Giao Vương trước kia, cũng làm cho luân hồi khô cạn lại tràn đầy mênh mông như đại dương!

Huyết mạch Thánh thể tương liên, Diệp Phàm có cảm giác như hắn cùng với khối thân thể này trời sinh chính là một thể, dường như chưa từng tách rời.

"Ầm!"

Khí tức xông thẳng lên chín tầng trời, động sát kiếp từ muôn đời, Thánh thể này phát hào quang rực rỡ, trong cơ thể truyền ra tiếng máu chảy cuồn cuộn sôi sục như là biển rộng đang gào thét giận dữ, đinh tai nhức óc!

Diệp Phàm dung hợp với khối thân thể này, cây Thanh Liên trong Luân Hải kia trực tiếp cắm rễ ở trong cơ thể Thánh thể đại thành, làm cho trong đó tăng lớn như đại dương, rực rỡ loá mắt.

Khối Thánh thể này giống như sinh cơ sống lại, chỉ có Tiên Thai là một mảng ảm đạm, không có một chút tia sáng, bởi vì hồn đã chết tan thành mây khói.

Hết thảy chuyện này đều phát sinh nhanh như tia chớp, khiến người ta gần như chưa kịp phản ứng, Diệp Phàm đã lập tức vọt ra. Hắn cảm nhận được khối Thánh thể này cường đại cái thế, chỉ riêng với thân thể mà nói đã có thể hủy diệt khắp tinh vực.

Cái đỉnh đồng xanh cũng đi theo, treo trên đầu của hắn, bảo vệ xương trán. Ráng màu cực kỳ tươi đẹp buông xuống trên đầu, thủ hộ Tiên Thai của hắn không sợ bị công kích.

Vũ Hóa Thiên là một Chuẩn đế rất cường đại, mặc dù mới bước vào cảnh giới này thời gian không lâu lắm, nhưng thật sự sớm đã củng cố cảnh giới. Lúc này hắn cũng đang làm động tác định phóng tới.

Kết quả không nghĩ tới, phía trước tiếng sấm đinh tai nhức óc, Diệp Phàm hợp nhất với một khối thân thể, phát ra hào quang rực rỡ chủ động tấn công lại đây.

Chỉ trong phút chốc mà thôi, đối phương đã xông tới trước mắt, hắn nhanh chóng tung ra một quyền. Đây là pháp lực của Chuẩn đế chân chính, trời sụp đất nứt, nếu không nhờ Thánh Nhai ở sau lưng có Đại đế trận thủ hộ, dao động này khẳng định sẽ hủy diệt hết thảy.

Thế nhưng, một quyền bá tuyệt thiên địa này nhưng không có dẫn tới mảy may tác dụng, bị người phóng vọ thẳng tới kia xem thường, chỉ vươn ra một bàn tay to màu xanh biếc trực tiếp chụp tới.

- Không xong!

Vũ Hóa Thiên cả kinh, nhanh chóng tránh né, bởi vì đó là Thánh thể đại thành! Tuy rằng hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng tuyệt đối có thể đoán ra đây chính là cổ nhân, thân thể của hắn cường đại cái thế có thể khiêu chiến với Đại đế.

Cùng so với thân thể Thánh thể đại thành điều đó khẳng định là tìm chết. Mặc dù hắn đã là Chuẩn đế cũng không được!

"Vù!"

Hắn nhanh như một tia chớp thối lui, nhưng Diệp Phàm lại tới với tốc độ kinh người, bí quyết chữ "Hành" đại biếu cực hạn của lĩnh vực này, gần như chạm tới lĩnh vực thời gian. Ngày nay, Diệp Phàm lại thi triển với Thánh thể đại thành, loại tốc độ này quả thực rất dọa người, dập nát càn khôn, thời gian dường như đều chạy ngược lại.

Diệp Phàm như bóng với hình, truy kích Chuẩn đế, một chưởng bổ tới phía trước!

Lúc này hắn không thể so nguyên thần với đối phương, chưa đạt tới cảnh giới đó, chỉ có thể dùng thân thể vô địch, chuyên dùng thể chất tu tới tuyệt đỉnh có thể chấn nát vạn vật của bọn họ này, gần người cận chiến.


Vũ Hóa Thiên hiển nhiên cũng thấy được nhược điếm của Diệp Phàm, toàn thân bùng phát ra chùm tia sáng, Thần liên trật tự bay vụt đầy trời, nhằm vào xương sọ của Diệp Phàm muốn đâm thủng Tiên Thai của hắn.

Tuy nhiên, hiển nhiên không được, cái đỉnh đồng xanh đang treo ở nơi đó, tiên quang buông xuống ngăn chặn hết thảy.

Nhưng, cô bé ở phía sau lại không biết, trực giác cho cô bé biết là Chuẩn đế bản thể vốn cường đại hơn Diệp Phàm nhiều lắm, vì vậy cả kinh khóc ròng nói:

- Không được thương tổn đại ca ca!

Tiếng khóc non nớt truyền ra không ngờ lại mang theo một lực lượng thần bí, chùm tia sáng từ nguyên thần Vũ Hóa Thiên phát ra, liền trực tiếp ảm đạm một mảng lớn, nguyên thần đau đớn dữ dội như là sắp nổ tung.

Giờ khắc này, hắn hoảng sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn nhưng là Chuẩn để a, còn có người nào có thể đả thương hắn theo cách như vậy? Đáp án chỉ có một: Đại đế!

Nghĩ đến kết quả này, toàn thân hắn co rút, xoay người bước đi. Thế nhưng nguyên thần không xong vô cùng đau đớn, vừa rồi bị dao động tiếng khóc kia chấn cho bị thương.

Phía sau, Hắc Hoàng trông thấy rõ, bởi vì đang ở gần cô bé, linh giác nhạy bén của nó nắm được có tia sáng mờ từ mi tâm của cô bé bay ra, theo tiếng khóc, đâm vào trong cơ thể Vũ Hóa Thiên.

"Bốp!"

Đúng lúc này, bàn tay to của Diệp Phàm bổ xuống, giống như một Phiên Thiên Ấn vô cùng to lớn, vô kiên bất tồi, mạnh mẽ đánh ngay phía sau lưng Chuẩn đế.

Không có một chút trì hoãn, hoa máu vẩy bắn ra. Một chưởng của Diệp Phàm này quá nặng, đánh xuyên qua lưng Chuẩn đế ra phía trước, đứt gân gãy xương.

Vũ Hóa Thiên bị gãy đoạn mấy đốt xương ngực, máu văng khắp nơi, thoạt nhìn thực thảm. Lực của một kích này chấn khiếp nhân gian giới.

Hắn quát to một tiếng, cảm giác đại họa giáng xuống, nguyên thần từ trong hôn mê bừng tỉnh lại, sắp vọt lên thoát khỏi thân thể, bởi vì gần gũi bị Thánh thể đại thành đè lại, chuyện đó quả thực so với cái chết không có gì khác nhau, nên nhất định phải rời xa.

Đáng tiếc, chờ đợi hắn chính là cái đỉnh đồng xanh đập thẳng xuống. Tuy rằng cái đỉnh không trọn vẹn, nhưng nó không kém gì binh khí Đe!

- A...

Vũ Hóạ Thiên kêu to, hồn phách sắp tiêu tán, hắn tự chủ chấn nát tiếụ nhân nguyên thần màu xanh kia, ý định phân tán chạy trốn. Kết quả là phí công! Ở dưới ráng màu xanh bao phủ kia, nguyên thần của hắn như tuyết gặp lửa rất nhanh hòa tan.

Cuối cùng, Diệp Phàm giữ lại một mảnh nhỏ nguyên thần của hắn nắm trong bàn tay. Hắn rất muốn biết Đế chủ ở nơi nào, nhưng kết quả không thu hoạch được gì.

"Phốc!"


Ráng mờ màu xanh chấn một cái cuối cùng nguyên thần trở thành tro bụi, Diệp Phàm thu tay chưởng, ném thi thể vô dụng xuống đất.

Phó giáo chủ của Thần Đình, một vị Chuẩn đế cứ như vậy bị đánh chết, quả thực cảnh tượng giống như mộng ảo!

Nếu truyền ra ngoài, rất khó cho người ta tin tưởng.

Máu chảy, thi thể còn hơi ấm! Sự thực máu chảy đầm đia xảy ra trước mắt, nhưng chính Diệp Phàm đều có chút giật mình. Nguồn: https://.vn

- Đồ chết tiệt!

Cuối cùng, hắn chỉ phun ra ba chữ này.

- Nếu không nhờ có cô bé, hắn hẳn là đã chạy thoát!

Hắc Hoàng đi tới, cùng với Diệp Phàm còn thật sự nghiêm túc phân tích chiến lực của thể xác Thánh thể đại thành.

Thân thể cường đại là một chuyện, nhưng không có bảo lưu lại mảnh nhỏ pháp tắc của chí tôn tương ứng. Đây là khuyết điếm nghiêm trọng, nếu Diệp Phàm chỉ dựa vào thân thể này đi chinh chiến, chỉ có thể là kết thúc bi kịch.

- Hơn nữa, khối Thánh thể này đã mất đi rất nhiều tinh huyết, nhiễm đỏ Thánh Nhai, so với năm xưa còn kém một mảng lớn!

Đây là sự thật, bằng không dù Diệp Phàm là Thánh thể cũng không có cách nào đến gần khối thân thể cường đại quỷ dị này, sẽ bị khí tức cấp Đế đánh bay đi.

- Đi thôi!

Diệp Phàm nói, không có đường sống gì để lựa chọn, có thể góp bao nhiêu sức lực thì góp bấy nhiêu.

Bọn họ đi tới Tử Sơn, địa phương này sớm đã vỡ nát, đáng tiếc là hoàn toàn không có tìm được gì, không có phát hiện gì.

- Như vậy cũng chỉ có thể là ở địa phương kia rồi! Dù bất kính với Đại đế thì cứ bất kính đi! Mau mau tới đó, dù sao ngươi cũng từng tận mắt nhìn thấy hai cỗ thân thể kia rồi!

Hắc Hoàng nói.

Diệp Phàm, cô bé, Hắc Hoàng, lập tức chạy tới chốn cũ của Dao Trì, nhảy vào Tiên trì, xuống thẳng tới tầng thứ chín, lại thấy lại Tây Hoàng!

Ngoài ra, còn có một khối thân thể hùng vĩ toàn thân đều mọc bộ lông màu vàng, làm bạn ở bên cạnh trong khu vực đặc biệt kia, phóng ra khí cơ cấp Đế bất hủ.

Lần trước, Diệp Phàm không thể đến gần, lần này nhờ nhập chủ thể xác Thánh thể đại thành nên có thể tới gần, thấy rõ anh kiệt hợp táng cùng một chỗ.

Tây Hoàng bao phủ trong màn hỗn độn mông lung mờ ảo, vẫn như cũ nhìn không rõ, mà tư thế oai hùng vô thượng của Thánh thể đại thành bị bao phủ dưới lớp lông màu vàng, cũng không thể dò xét đến tột cùng ra sao.

Thần tư của họ siêu phàm, truyền ra một loại uy nghiêm cái thế khiến người ta kính sợ.

- Đây là phụ mẫu của Đại đế, ngày nay không quản được nhiều như vậy, tiểu tử ngươi hãy tạm thời dung hợp làm một thể với khối thân thể này đi!



Hắc Hoàng hung ác, nói như vậy.

Ở trong thiên địa này, hắn kính trọng nhất là Vô Thủy Đại đế, tuyệt đối sẽ không cho phép người ngoài khinh nhờn hết thảy có liên quan, ngày nay hắn tỏ thái độ này cũng chỉ mới thấy lần đầu.

Nó biết rằng, mặc dù Diệp Phàm dung hợp với khối Thánh thể đại thành không sứt mẻ này, cũng chỉ là thân thể cường đại đến cực hạn, có thể ở gần người ẩu đả khi dùng lực chí tôn, nhưng một khi liên quan đến pháp tắc Hoàng Đạo, vẫn rơi vào vận mạng bị giết chết, mà lại không có một chút trì hoãn.

- Ta từ trước tới nay cũng không có ý tưởng đồ sát chí tôn như vậy, chỉ cần có cơ hội đánh tới gần, làm cho vị chí tôn nào đó chảy ra một mảng máu tươi...

- Muốn giết chết chí tôn!

Hắc Hoàng kêu lên.

- Ca ca, huynh không được chết!

Cô bé lập tức khóc lóc kêu lên.

- Đừng khóc! Ca ca sẽ không chết, còn phải nhìn bé lớn lên nữa chứ!

Diệp Phàm vuốt ve đầu cô bé, nhẹ giọng an ủi. Rồi đi tới trước dời ra Thánh thể đại thành, chuẩn bị cùng dung hợp.

Chỉ có cùng là Thánh thể mới có thể làm được, đổi lại là người khác đến đây cũng hoàn toàn vô dụng. Hơn nữa bởi vì có Thánh thể đại thành dung hợp trước đó ở trên Thánh Nhai, mới có thể chịu đựng nổi uy áp, có thể tới gần, dời đi thi thể Thánh thể đại thành không sứt mẻ này.

- Ca ca! Nơi này có thứ gì kia!

Cô bé hai mắt đẫm lệ, không ngờ cũng có thể đến gần, không sợ uy áp của Tây Hoàng và Thánh thể đại thành, đi tới sát bên.

Ngay cả Hắc Hoàng đều không được, nó không có cách nào đi tới, lập tức lo lắng kêu lên:

- Mang lại đây để ta nhìn thử xem!

Cô bé cố hết sức lôi ra một cái rương bằng đá, Diệp Phàm vội bước tới xách nó đi ra.

- Chính là nó, chính là nó! Vật đó ở bên trong!

Hắc Hoàng kêu to, kích động đến run rẩy.

- Thật sự đến kiếp này rồi sao, trấn áp con đường thành tiên, bất lực quản nó, chỉ có nó...

Thanh âm của một nam nhân, không vui không buồn, không có dao động mãnh liệt quanh quẩn ở trong này.

- Đại đế!

Hắc Hoàng toàn thân lông đen đều dựng thẳng đứng, lập tức cả kinh, nhảy dựng lên rất cao kêu gào.





back top