"Ầm!"
Chủ nhân Luân Hồi chụp một chưởng xuống đầu Diệp Phàm, đánh vào tay quyền của Thánh thể đại thành, phát ra một mảng tia sáng hừng hực như tới ngày tận thế, vô số tinh tú đồng thời bị thiêu đốt, rồi sau đó nổ tung.
Bọn họ cùng tồn tại với tia sáng, cùng đạt tới tốc độ cực hạn ở thế giới này, trong va chạm đó, dòng thời gian đều ngưng lại, thậm chí muốn chạy ngược lại.
Nguyên thần tác chiến, Diệp Phàm còn kém quá xa, hắn thiếu sót pháp tắc Hoàng Đạo tương ứng, nếu thực dám làm như vậy sẽ bị giết chết ngay đương trường!
Ngày nay, hắn mở ra một cục diện rất hoàn hảo, phóng thân mình tới phụ cận, dùng thân thể liều mạng huyết chiến là ưu thế lớn nhất của hắn, đương nhiên sẽ không buông bỏ, nên liều mạng chiến đấu kịch liệt.
Diệp Phàm lưu lại một cái bóng mờ, xoay người tung chân đá quét về phía chủ nhân Luân Hồi, như ngân hà xoắn tới, chấn động ra dao động mờ mịt khôn cùng, làm cho tinh vực phía trước sụp đổ!
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc chí tôn Luân Hồi biến mất, rồi sau đó Diệp Phàm cảm thấy đầu vai đau xót, nơi đó xuất hiện mấy vệt máu, trực tiếp bị chụp đứt rời mấy cân thịt, máu tuôn chảy đầm đia.
"Ầm!"
Chủ nhân Luân Hồi quá cường đại, xoay người một cái tinh vực vỡ nát tan tành, lan đến gần một phiến tinh hải khác rất nhiều đại tinh nổ tung.
Thân là chí tôn, có được đế thể, thiên phú chiến đấu của hắn quá mức cường đại. Dù Diệp Phàm nhập chủ chính là thể xác của Thánh thể đại thành, có thể nói gần người cận chiến là xưng tôn trong vũ nội cững không chỉếm được mảy may tiện nghi nào.
"Phốc!"
Chỗ xương ngực Diệp Phàm máu tươi bắn ra, mấy cây xương ngực thiếu chút nữa bị gãy đoạn. Hiển nhiên chí tôn Luân Hồi là nhắm vào trái tim của hắn.
- Tiểu tử! Không ngờ ngươi lại tìm ra một khối thân thể như vậy. Tuy nhiên tưởng như vậy là có thể chiến với chí tôn sao? Còn kém xa!
Chí tôn Luân Hồi lạnh lùng nói.
Diệp Phàm không nói gì, đây là một sự thực! Cái gì là Đế với Hoàng, lúc trẻ tuổi không kém gì hắn, rồi sau đó lại trải qua vô tận huyết chiến, một đường hát vang, đánh đi lên tới Đại Đe!
Diệp Phàm rất mạnh, lúc này cũng có được một khối thân thể có thể khiêu chiến với Đại đế, nhưng tổng hợp lại mà nói: chênh lệch vẫn còn rất lớnế T.r.u.y.ệ.vn
Chí tôn Luân Hồi có thể thành đạo, đủ để chứng minh khi trẻ tuổi hắn chính là nhân vật cao chót vót, cả đời đã trải qua huyết chiến nhiều hơn xa Diệp Phàm, thì càng đừng nói là khi trải qua cấp Chuẩn đế, Đại đế.
Diệp Phàm tư chất ngút trời, cái thế vô song, giờ khắc này cũng bị thiệt thòi nhiều, toàn thân máu tươi tuôn chảy. Đây cũng không phải là tia chớp hình người cùng cấp trong lôi kiếp, mà đây là hắn mạnh mẽ cất cao gặp phải nhân vật Hoàng Đạo chân chính.
Tuy nhiên, ở trong Thánh huyết vẩy ra, Diệp Phàm rất nhanh liền củng cố lại tình thế bất lợi. Bất kể hậu quả, phóng tới phía trước, dù có ngọc thạch câu phần cũng không sợ.
"Phốc!"
Diệp Phàm bổ ra một chưởng như một dải tinh hà nổ tung, đưa sườn trái cho đối phương, mà chính mình thì đánh thẳng vào Tiên Thai của đối phương. Bất kể cái giá phải trả, liều mạng huyết chiến!
Không hề có bất ngờ bụng của Diệp Phàm, cường đại như Thánh thể cũng bị xé toạt ra, máu đỏ tươi phun ra. Nhưng một kích của hắn cũng gần như nện trên Tiên Thai của đối phương, đánh trúng ngay mặt đối phương, máu lẫn thịt bay tung tóe.
Chí tôn Luân Hồi hừ lạnh một tiếng, xương gò má lộ ra, nơi đó máu chảy đầm đia, làm hắn thần sắc thật dữ tợn, thoạt nhìn thực đáng sợ.
- Một cước là có thể đạp chết ngàn vạn con trùng như ngươi! Một con kiến mà thôi, mượn một khối thể xác đã nghĩ nghịch thiên được sao?
Chủ nhân Luân Hồi âm trầm nói, hoàn toàn xem thường Diệp Phàm làm như không có, không mảy may đặt ở trong lòng.
- Súc sinh, đừng quá tưởng mình là tài giỏi!
Diệp Phàm rất ít khi nói lời thô bạo, nhưng đối mặt với mấy vị chí tôn cổ đại, trong lồng ngực như là có một đám lửa đang thiêu đốt.
"Ầm!"
Diệp Phàm thi triển ra toàn thân thế võ, vung ra Thiên Để Quyền, đây là công kích thân thể cường đại nhất của hắn. Đánh vỡ vũ trụ, từng dải từng dải tinh hà tan biến.
Mặc dù là tận cuối tinh vực, ở dưới quyền ý lớn lao này tinh tú trên bầu trời cũng giống như rời khỏi quỹ tích, theo dao động của hắn mà rung chuyển.
- Có chút bản lĩnh! Ngươi là một con kiến đặc biệt, nhưng thiên tài ta từng giết qua còn nhiều hơn so với người ngươi nhìn thấy! Chỉ cần kỳ tài không thành Đế, không có trưởng thành lên thì cũng không là gì. Từ xưa đến nay yêu nghiệt nhiều lắm, nhưng hết chín phần đều phải chết!
Chí tôn Luân Hồi tàn khốc cười lạnh, áp bức tới phía trước, trực tiếp vận dụng thân thể ẩu đả với Diệp Phàm, đây là tư thái siêu nhiên ở trên vạn linh, bễ nghễ vũ trụ hồng hoang muôn đời nay.
"Ầm!"
Thế nhưng, hắn xem nhẹ quyết tâm và chiến lực của Diệp Phàm, cùng với ý chí chiến đấu không quản sống chết chưa từng có từ trước đến nay. Dù có liều mạng đổ máu tại đương trường, cũng phải đánh bị thương nặng đối phương.
Thà rằng nửa người tàn phế, cũng phải kéo xuống từ trên người đối phương một mảng máu thịt, không quản tới tánh mạng của chính mình!
Thiên Đế Quyền bùng nổ, hơn nữa là liên tiếp xuất hiện, quỹ tích huyền ảo khó lường, mượn dùng uy lực của Thánh thể đại thành tấn công chí tôn, phát huy quyền thuật cấm kỵ này lên tới cực hạn.
Thần uy cái thế!
Vũ trụ nổ tung, tinh hải ảm đạm, bất cứ gì đều phải bị đánh nát, chỉ cần ngăn cản ở phía trước, tất cả đều phải bị hủy diệt, như là Thiên Đế chân chính sống lại!
"Phốc!"
Lần này, tay quyền của Thánh thể đại thành công tới phát sau mà đến trước bàn tay của chủ nhân Luân Hồi. Ý thức chiến đấu của chí tôn quá cường đại, khủng bố ngập trời.
Thế nhưng, lần này Diệp Phàm không phải liều đấu kỹ xảo với hắn, mà vận dụng chính là cậy mạnh, toàn thân tinh huyết sôi trào, hừng hực thiêu đốt lên.
"Ầm!"
Tay quyền của hắn bị nắm lại, gần như trong suốt, quang diễm đốt sụp vũ trụ, vỡ nát tinh vực, nắm tay của Diệp Phàm gần như nổ tung, nhưng bàn tay của chủ nhân Luân Hồi cũng vỡ nát.
Một tiếng nổ vang trời, trời sụp đất nứt, hai người tách ra, tay phải đều bị phá hủy.
- Tranh với Thiên Đế của ta sao, ngươi còn không xứng, kém quá xa!
Diệp Phàm lạnh lùng chế giễu.
Chủ nhân Luân Hồi thần sắc âm trầm, cùng với Diệp Phàm đồng thời giơ tay lên, chỉ về phía đối phương xa xa, rồi sau đó huyết khí bốc hơi chữa trị bàn tayế
Diệp Phàm mừng rỡ di chuyển thân thể tranh phong. Mục đích lúc ban đầu đã đạt tới, hiện tại có chết đi cũng không cảm thấy oan uổng. Có thể đánh bị thương chí tôn cổ đại, làm cho hắn phải trả giá bằng huyết khí sinh mệnh quý giá nhất cũng cam lòng.
Chủ nhân Luân Hồi tuy rằng không nói gì thêm, nhưng với hắn mà nói chuyện này tuyệt đối là vô cùng nhục nhã, bị con kiến ở trong mắt hắn phá hủy bàn tay, mà lại còn chế giễu như vậy, tuyệt đối là một loại sỉ nhục.
- Cẩn thận một chút, đừng lật thuyền trong mương!
Chí tôn Quang Ám nhắc nhở.
- Bóp chết thiên tài, bàn tay che phủ bầu trời, ở trước mặt ta không có gì là kỳ tích!
Chủ nhân Luân Hồi nói, vẻ mặt hắn âm trầm bức thẳng tới.
Hắn thích đối chọi gay gắt, đồng thời sáp tới gần dùng thân thể chí tôn ẩu đả cận chiến. Đây là sự kiêu ngạo của chí tôn, bễ nghễ chúng sinh! Mà Diệp Phàm tự nhiên mừng rỡ phụng bồi, hy vọng có thể sử dụng khối Thánh thể này liều mạng đánh giết thêm trong chốc lát, kiếm lấy thêm nhiều tinh huyết sinh mệnh của chí tôn.
Đương nhiên, đây là một vấn đề may rủi, nếu trong quá trình này Diệp Phàm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy Vô Thủy Đại đế lưu lại vật gì đó cũng khó mà sử dụng.
Máu bắn tung ra! Vừa khởi đầu Diệp Phàm tung ra mấy chục quyền mới có thể dùng phương thức liều mạng đánh trúng đối phương một lần, mà chí tôn Luân Hồi thì lại bất cứ lúc nào cũng làm cho hắn đổ máu.
Thế nhưng tới sau lại, chiến quả của Diệp Phàm lại tăng lên cực nhanh, mười mấy quyền đã có thể làm cho đối phương bắn một đóa hoa máu!
So với chiến quả của Diệp Phàm ngày xưa khi hắn quyết đấu với người khác mà nói, không hề nghi ngờ vẫn còn rất nghẹn khuất. Thế nhưng nếu cứ nghĩ tới đây là một chí tôn, từng đi qua từ cảnh giới này, chiến kỹ các thứ sớm đã đạt tới đỉnh phong, xuất thần nhập hóa, vậy mà hắn có thể có chiến quả như vậy đã là rất nghịch thiên rồi!
Không có lý do gì, đơn giản đối phương là chí tôn, sớm đã thành đạo!
Người bình thường dù có cho mười cỗ thân thể Đế, nghịch thiên dung hợp làm một, chống lại chí tôn chân chính cũng phải nuốt hận, chỉ có thể chịu chết.
Chỉ có thể nói ý thức chiến đấu của Diệp Phàm quá nghịch thiên! Ở trong loại tuyệt cảnh này hắn nhanh chóng tiến bộ, ở trong quyết đấu với chí tôn, hắn phát hiện một phiến thiên địa khác.
Lúc này hắn đọ sức đã không phải là bí thuật, chiến kỹ, mà là kinh nghiệm, nhân sinh, ý chí, dũng khí... gồm nhiều phương diện quyết định, giúp hắn chiến đấu thăng hoa tới cực hạn, vượt qua nghệ thuật và đạo!
Không hề nghi ngờ, nếu là ngày thường chuyện này đúng là cầu còn không được. Kỳ ngộ nghịch thiên cả muôn đời ít thấy một lần, tu sĩ khắp thế gian đều sẽ điên cuồng, hy vọng có được cơ hội như vậy.
Thế nhưng, ngày nay trong loại huyết kiếp diệt thế này, bất cứ lúc nào Diệp Phàm sẽ ngã xuống, không có gì để vui mừng! Hắn thà rằng vĩnh viễn không có trải qua hết thảy ngày hôm nay, không có tiến tới ngày diệt thế.
Chiến đấu rơi vào điên cuồng, Diệp Phàm thấy được một phiến thiên địa khác, thế giới của hắn lập tức được phóng lớn lên rất nhiều lần. Đây không phải là tia chớp hình người cùng một cảnh giới, mà là chí tôn Hoàng Đạo chân chính, bản lãnh chiến đấu của hắn rất nhanh tăng lên, như là một thanh Tiên kiếm đang được tôi luyện.
Diệp Phàm toàn thân đẫm máu, nhưng đối mặt với một hồi thân thể cận chiến ẩu đả chênh lệch cảnh giới muôn đời hiếm có này, hắn thu hoạch ích lợi thật lớn, gần như thông thần.
Hắn cảm thấy, nếu như có thể sống sót, đạo gần người cận chiến của hắn sẽ dần dần trở thành vô địch thiên hạ!
Xương ngực của Diệp Phàm gãy đoạn, bị chí tôn Luân Hồi chụp vỡ mấy khúc cầm ở trong tay, vang lên tiếng kêu "rốp rốp", máu tuôn chảy, thoạt nhìn dữ tợn mà khủng bố.
Mà Diệp Phàm cũng xé xuống một miếng thịt của chí tôn Luân Hồi, đạp một cước thành máu bùn nhổ lên một bãi nước bọt, trong mắt nở rộ tia sáng lạnh, lại phóng tới.
Đây là một hồi huyết chiến thảm thiết, Diệp Phàm tìm được lĩnh vực chiến đấu của chính mình, cùng với ý thức thiên phú cường đại, càng ngày càng phi thường dũng mãnh.
"Ầm!"
Hai người cùng va chạm vào nhau, "phù" một tiếng vang nhỏ, trái tim của Diệp Phàm bị chủ nhân Luân Hồi chụp lôi ra ngoài, bóp một cái nổ tung, vô cùng thê thảm!
Vả lại xương cột sống của hắn bị chưởng đao chém trúng, gần như là chém dứt ngang eo, làm cho nửa trên thân mình hắn và nửa dưới gần như chia lia, máu tươi đẫm ướt vũ trụ.
Mà Diệp Phàm phải trả cái giá như thế, cũng lại một lần có thu hoạch thật lớn, hắn cam tâm tình nguyện với cái giá phải trả thảm trọng, để đổi lấy một cánh tay của chủ nhân Luân Hồi bị gãy đoạn.
Bám riết không bỏ để mặc cho tất cả thống khổ thêm thân, mạnh mẽ đánh gãy đoạn cánh tay trái của chí tôn rơi xuống, máu tươi phun trào, đầy người đều là máu, làm cho hắn thoạt nhìn máu chảy đầm đia.
Chủ nhân Luân Hồi rốt cục thì kêu to một tiếng, phẫn nộ rống giận! Thật sự rất không đáng giá, bị một con kiến làm mình bị thương nặng như vậy, hắn cảm thấy đây là sự sỉ nhục.
Giữa hai người nổ tung, tất cả đều bay ngược ra ngoài, Diệp Phàm vận dụng bí quyết chữ "Giả" chữa trị thương thể.
- Không cần lãng phí thời gian với một con trùng con kiến!
Thạch Hoàng nhắc nhở chủ nhân Luân Hồi. Hắn cau mày, có chút nhìn không được. Chủ nhân Luân Hồi rõ ràng có lực lượng cường đại, không nên dùng thân thể ẩu đả, Thạch Hoàng càng xem trong lòng càng bất mãn.