- Thiên Đế quả nhiên khí phách, có phải cảm thấy chín tầng trời mười tầng đất chỉ có ngươi độc tôn hay không, cảm thấy chúng ta nên lập tức hướng tới ngươi dập đầu, thần phục?
Nguyên Thần cười lạnh nói.
Nhiều năm trôi qua, Diệp Phàm sớm đã còm lưng già lão rồi, đầu tóc bạc phủ vai, trên mặt khắc đầy dấu vết của năm tháng, khí huyết suy yếu, đích xác không bằng như trước kia.
Dưới tình huống như vậy, mấy người tự nhiên không phục, nhìn thấy Diệp Phàm vẫn là tư thái cường thế bực này, đều cười lạnh không thôi.
- Hơn năm vạn năm, đây là một đoạn năm tháng dài dòng, không biết Thiên Đế còn có thể thúc động cái đỉnh của mình hay không?
Nguyên Quỷ lại càng trực tiếp hơn, vẻ mặt tàn nhẫn lạnh lùng vô tình.
Diệp Phàm hờ hừng nhìn hắn, không nói gì thêm, chiến giả vô địch, không cần khiến trách! Hắn tung hoành trên đời năm vạn năm, hùng bá nhân gian, ai có thể tranh phong cùng? Tới ngày nay với tình trạng này hắn chỉ cần đánh giết là được.
Loại ánh mắt này khiến Đại đế và Cổ Hoàng đều kinh hãi, Nguyên Quỷ bị ánh mắt hắn nhìn lướt qua lại có hàn khí bốc lên từ trong lòng, kinh sợ một trận.
- ngươi còn lấy cái gì đấu với chúng ta? Có sẵn hình thái hổ mà mất oai, hôm nay qua đi trên đời sẽ không còn Thiên Đế nữa, chỉ có một đống mảnh xương dính máu!
Một người đến từ Cổ Quáng Thái Sơ nói.
Hắn toàn thân kim quang xông thẳng lên trời cao chiếu rọi ức vạn dậm, rực rỡ như hoàng kim luyện chế thành, uy nghiêm mà cường đại, hoàng kim huyết khí lưu động ù ù vang động.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào hẳn, nói:
- Ta nghe nói Hoàng Kim Cổ Hoàng trước khi tọa hóa đã khai sáng ra bí thuật cấm kỵ Hoàng Kim Thần Tàng này, mang theo hiểu được về sinh tử... ngày nay xem ra lời đồn đãi có sai làm, ngươi vẫn còn hơi tàn trên thế gian!
Đây dĩ nhiên là Hoàng Kim Cổ Hoàng, binh khí Hoàng Kim Giản của hắn đang treo ở trên cửa một trận của sát trận đệ nhất cổ kim, nở rộ tiên quang sáng lạn tươi đẹp, khiếp người.
Cách đó không xa, Hoàng Kim Giản run rẩy, sát khí chấn nhiếp thế gian, một đạo thần quang lẫm liệt vọt lên, hàn ý xuyên thấu cổ kim, chi thẳng về hướng Diệp Phàm, dùng hành đông biếu lộ sát khí.
Diệp Phàm nỡ nụ cười, nhưng có hơi lạnh, nói:
- Ta giết con gái của ngươi!
Hoàng Kim thiên nữ sớm đã bị đánh gục hơn năm vạn năm, ngày nay nhắc lại chuyện xưa, Diệp Phàm bình tĩnh lòng dạ không có mảy may gợn sóng, chỉ là nhìn chằm chằm vào Hoàng thái cổ ở đối diện.
Hoàng Kim Cổ Hoàng ánh mắt run lên, rồi sau đó lại khôi phục bình tĩnh, nói:
- Một đứa con gái mà thôi, vạn vật hồng trần, vũ trụ hồng hoang, tu sĩ lớp của ta một lần ngủ say chính là trăm vạn năm, thiên địa này chẳng qua đều chỉ là một ván cờ nho nhỏ, thân tình, huyết mạch lại tính là gì?
- Hy vọng ngươi thật có thể có loại khí phách này!
Diệp Phàm rất lãnh đạm nói.
Lúc này Minh khí thông thiên phát sáng, vũ trụ sợ run, ánh sáng hừng hực cuồn cuộn như nước, ức vạn ráng màu tường hòa vọt lên, nó là một cái bảo luân, cả vật thể đen nhánh trong suốt.
Đây là pháp khí vô thượng của Minh Hoàng ngày xưa, nhưng ngày nay đã thông linh, thoát ly khống chế tự mình trở thành kẻ thống trị.
Ở phía dưới của nó, sinh vật hình người kia toàn thân đều lượn lờ hỗn độn quang, đây là tâm huyết mấy thế hệ của Địa phủ, bọn họ tinh nghiên pháp trường sinh, thu thập chân huyết của vạn linh, tạo ra một quái vật như vậy, thực lực của bản thân nó đã nghịch thiên, ngày nay lại dung hợp làm một với một kiện Tiên khí, càng thêm sâu không lường được.
- Thiên Đế! Ta thật không biết ngươi còn thế nào để nghịch thiên, dùng thủ đoạn đùa giờn như quá khứ để lừa gạt giết chúng ta sao?
Sinh vật hình người ngạo nghễ, khí thế cường thịnh, cười lạnh nói:
- Ta biết ngươi thiên tư ngút trời, có lẽ có thể sống ra đời thứ ba, nhưng điều đó chỉ là ở trong lúc tọa hóa mới có thể vượt qua tiến hành niết bàn, mà hiện tại ngươi còn chưa tới một bước đó! Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Bọn họ xuất hiện, thực đã có nghiên cứu, tính chính xác đây là Thiên Đế chân thật lúc tuổi già, cũng không giả trá, hoàng thái cổ chuẩn bị đã nhiều năm, phải tránh cho Diệp Phàm dùng các loại sát kiếp đối phó với bọn họ.
Báo thù là việc thứ yếu, đoạt dấu ấn Thiên Đế, lấy tinh huyết của Thiên Đế còn sống mới là chính!
Trên thực tế, hắn nói đúng là tình hình thực tế, Diệp Phàm huyết khí khô héo, ngày nay đích xác đã là anh hùng tuổi xế chiều, thế lực, tinh thần tất cả đều không bằng như trước.
- Quá khứ, ta còn là một tiểu tu sĩ, một đường đi lên gian khổ, là vì sinh tồn mới thiết lập các loại bố cục, để đối phó với cường địch!
Diệp Phàm nói nhỏ, dường như có chút cảm khái.
Rồi sau đó, ánh mắt hắn đột nhiên sáng rực, nói:
- Tới hiện tại, ta còn cần dùng thiết cục sao? Đối phó với các ngươi, không cần
tính kế, đó là tà đạo, bởi vì ta là Thiên Đế!
Thanh âm của hắn phá vỡ thế gian, vô cùng khí phách, vũ trụ cùng theo đó nổ vang, truyền đi khắp các vực, vô số tu sĩ nghe được đều run rẩy, khí huyết cùng theo kêu vang.
Một câu ta là Thiên Đế vậy là đủ rồi!
Đây là Diệp Phàm tự tin, ngạo thế mà đứng bễ nghễ thiên hạ, mặc dù sớm đã đầu bạc như tuyết, nhưng lại giống như một thiên thần phong thái vô thượng, nhìn xuống trời đất mênh mông.
Một trận chiến này không có bất luận kẻ nào có thể ngãn cản, từ đó bùng phát!
"Xoạt, xoạt..."
Sát quang vạn đạo, bốn kiện binh khí bắn ra kiếm khí hỗn độn như thủy ngân cuồn cuộn trải rộng lại đây, sắc bén tuyệt thế làm cho người ta sinh úy kỵ.
Diệp Phàm ở trong trận ra tay, tung ra một quyền, thiên địa nứt ra, Linh Bảo Trận đồ kia đều lay động, bốn kiện Cổ Hoàng khí chấn động nổ vang kịch liệt.
Vang lên một tiếng nổ, các tộc vũ trụ đều tim đập nhanh, minh khí thông thiên của Địa phủ động rồi, phát ra ức vạn tia sáng mờ, cuồn cuộn mãnh liệt phủ xuống, nó đi vào bên Trận đồ, thêm vào phù văn pháp đạo, vang lên tiếng một loại hiến tế, giống như tất cả sinh linh của mấy kỹ nguyên đang khóc, cầu nguyện... chấn nhiếp tâm hồn người.
"Ông" một tiếng, trên đỉnh đầu Diệp Phàm vọt lên cái đỉnh, dấu vết cổ xưa loang lổ, nhưng ngay miệng đinh lại tản ra khí tường hòa mênh mông, tiên quang ngập trời, hỗn độn như biến, toàn bộ phóng lên trên.
Hơn nữa giờ khắc này hiện lên từng mảng phù văn, như một bộ thiên thư, phức tạp mà thâm ảo, đây là trận văn Thiên Đế bố trí ở trong cái đỉnh, giống nhau kinh thiên.
"Ầm" một tiếng, nó phá mờ vòng vây tiễu trừ của bốn kiện binh khí Hoàng thái cổ, bay ngược lên trời, đánh về phía Trận đồ, đơn giản mà trực tiếp, vô cùng khí phách.
Cái đỉnh này có thể công có thể thủ, công phòng một thể, ngày nay được xưng là Thiên Đế Đinh, có Đạo ngân do Diệp Phàm tự tay khắc ra, lực công kích cả thế gian khó sánh.
"Đông!"
Sát trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn chấn động, bị tấn công sắp phải lệch khôi vị trí quỹ đạo từ trước, khiến bốn vị Cổ Hoàng ở bên ngoài chấn động, đây là một loại chiến lực cỡ nào?
Tương truyền, sát trận đệ nhất cổ kim này vừa ra, chỉ cần có cường giả Hoàng Đạo chủ trì, ngay cả là Đại đế bị nhốt ở trong đó, thời gian kéo dài cũng phải bị giết chết.
Nhưng hiện tại mới vừa mới bắt đầu, diệp Phàm đã đánh lung lay trận này, dùng thực lực tuyệt đối sắp xông ra được, đây là loại nghịch thiên cỡ nào?!
"Ầm!"
Minh khí thông thiên rung chuyển phát ra vạn đạo chùm tia sáng, toàn bộ thêm vào trên Trận đồ, củng cố thân nó, để nó tiếp tục trấn sát Thiên Đế.
Diệp Phàm rít gào một tiếng, đánh ra một chưởng, đó là một hình người, là một loại đại đạo, có ta vô địch, xông lên trời cao chấn cho Trận đồ lại chếch đi quỹ đạo.
- Thiên Đế!
Bọn họ cả kinh kêu lên.
Diệp Phàm đánh ra hình người, đúng là chính hắn, hóa thành dấu ấn vô địch, lay chuyển cổ kim tương lai, cả phiến vũ trụ này đều sắp hỏng mất.
Đây còn là một người ở lúc tuổi già sao? Không ngờ cường thế như vậy, khiến mọi người đều hết hồn, linh hồn đều rung động.
- Hắn đích thật là tuổi già, tuy nhiên có phần cường đại thái quá!
Sinh vật hình người của Minh khí Địa phủ nói, rồi sau đó hắn rít aào một tiếng, hai tay không ngừng kết ấn, thi triển lời nguyền rủa đáng sợ nhất.
Trong trận, bên ngoài thân Diệp Phàm lập tức sinh ra một lớp bộ lông rậm rạp, vô cùng đáng sợ, nhìn thấy khiến người ta sinh úy kỵ.
Cái gọi là nguyền rủa, cùng là một loại quy tắc và bí thuật, chỉ có điều thần bí hơn và khác loại khó có thể phát hiện mà thôi, cùng giống như Thánh thể không thể thành đạo, là pháp tắc vũ trụ quá mạnh mẽ, nhằm vào và áp chế bọn họ, khó có thể đột phá đi lên, làm người ta không thể đi xa hơn.
- Ngay cả càn khôn cũng không thể hạn chế ta, chỉ là một quái vật của con người tạo ra có năng lực làm khó dễ được ta sao?
Diệp Phàm lạnh lùng nói ra.
Ở trong cơ thể hắn vang lên tiếng tụng kinh, phù văn đầy trời, vờn quanh thân hắn, mỗi một chữ đều giống như Thần kim luyện chế thành, có được khuynh hướng cảm xúc, thần thánh mà sáng lạn, trấn áp thập phương.
Đây là kinh văn Thiên Đế, cái thế vô song, vừa mới xuất hiện liền ngãn cách toàn bộ nguyền rủa, đồng thời thiêu đốt loại quy tắc này, cuốn ngược quay về, nhàm lại phía quái vật phát ra hỗn độn quang nơi đó.
Tuy rằng Diệp Phàm tuổi già, đi tới cuối đời, không còn trẻ trung khoẻ mạnh, nhưng mỗi một kích đều vang dội cổ kim, khiến Hoàng thái cổ đều kinh sợ, thầm sơ hàĩ cảm thán đối thủ thật không hổ là Thiên Đế.
"Ầm!"
Vạn Vật Mẫu Khí va chạm mạnh vào Trận đồ, làm cho nó lay chuyển.
Thận thể Diệp Phàm như cái lò lớn, hấp thu hào quang của bốn kiện Cổ Hoàng khí trấn đặt ở trên bốn cửa trận phát ra, hóa thành của mình dùng, thân thể thiêu đốt hừng hực, hoàn toàn không nhìn ra tình cảnh suy kiệt, hắn phóng ngược lên, dùng thân đánh vào Trận đồ.
"Âm" một tiếng, cả phiến vũ trụ này sụp đổ, Diệp Phàm phá mở Trận đồ, một quyền đánh trên Thông Thiên Tiên bảo của Địa phủ, đánh nó bay đi, hắn từng bước bước đi ra.
Giờ khắc này, hắn vô cùng uy nghiêm, đầu tóc bạc bay phất phơ, như thiên thần đứng đó nhìn xuống mọi người.
Vũ trụ nứt vỡ ra, thiên địa rất nhanh yên tĩnh xuống, bảy đại chí tôn đều phát mộng, đây là một loại chiến lực như thế nào? Nhanh như vậy đã phá mở sát trận đệ nhất cổ kim, nên biết rằng chính là có tới mấy đại Cổ Hoàng tự mình thúc động nha!
- Ta là Thiên Đế! Phải trấn sát hết thảy kẻ địch của thế gian!
Như trước là những lời này, ù ù vang động, chín tầng trời mười tầng đất đều rung chuyển, nhưng nghe vào trong tai mọi người cảm giác lại khác nhau rất lớn, sợ hãi nói không nên lời.
Thiên Đế: một cái danh hiệu khiến người ta kính sợ, lúc này chân chính thể hiện đi ra, quả nhiên là vô địch cổ kim!
- Sát!
Có người hét lớn, kêu gọi mọi người vọt tới, cùng nhau vây công Diệp Phàm, bọn họ không tin Diệp Phàm tuổi già sức yếu, huyết khí khô héo mà còn có thể chống đỡ thời gian lâu dài.
Nguyên Quỷ toàn thân lông rậm màu máu, dữ tợn mà khủng bố, như là một cái lệ quỷ, là kẻ thứ nhất vọt tới, mà những người khác cũng không chậm bao nhiêu, bảy đại cao thủ cùng đánh tới.
"Ầm!"
Diệp Phàm tạo ra dị tượng, cùng lúc đó, kinh văn Thiên Đế hiện lên: chữ Đế chấn nhiếp thế gian, vòn quanh ở bốn phía, như một mảnh Tiên giới, hắn độc tôn ở trong đó, vạn pháp không xâm, ngay sau đó, hắn tung một quyền đánh ra ngoài, là chân chính Thiên Đế Quyền, chỉ nhằm vào một mình Nguyên Quỷ.
"Phù" một tiếng, hoa máu bắn lên cao ba vạn thước, bàn tay Nguyên Quỷ nổ tung, rồi sau đó cả cánh tay đứt từng tấc nứt ra từng khúc, tiếp theo nửa người rách nát, mưa máu rơi tầm tả.
- A...
Hắn kêu thảm.
Làm cho một vị cao thủ Hoàng Đạo hét thảm như vậy, có thể nghĩ mà biết hắn phải chịu đựng thống khổ tới mức nào.
Chữ Đế lấp lánh, ù ù vang động, như từng đạo Thần Lôi khai thiên lan tràn tới phía trước, thân thể rách nát của Nguyên Quỷ tiếp tục chuyển biến xấu, hắn bị đại đạo Thiên Đế tập trung áp chế.
"Ầm!"
Cuối cùng, một tiếng nổ vang, hắn lập tức nổ tung, sau đó bùng cháy hừng hực, ngay cả nguyên thần đều hóa thành tro tàn.
Lập tức mọi người toàn trường sợ ngây người, quá mức khí phách, cường đại đến không gì sánh nổi, Thiên Đế là không thể địch!
"Ầm" một tiếng, diệp Phàm vung tay đánh tới, xông vào aiừa đám người, như hổ vào đàn dê, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, liên tiếp chấn cho bốn năm người phun ra một ngụm máu lớn.
Rồi sau đó, tay trái của hắn giống như một khối tiên bia màu vàng, dầy đặc phù văn, thần quang đan vào bổ xuống, "phù" một tiếng đánh một vị Cổ Hoàng thành thịt nát, nguyên thần thành tro bụi.
Đây quả thực chính là một chuyên thần thoại, ở trong vòng vây của chí tôn như vào chỗ không người!
- Không có khả năng! Hắn đã huyết khí khô héo, nhưng lại phá mở ra sát trận đệ nhất cổ kim, còn có thể dũng mảnh như vậy, hắn làm thế nào được vậy chứ?
Một vị Cổ Hoàng sắc mặt thật khó coi.
- Cái này tính là gì, Đế Tôn có thể làm được, tự nhiên ta cũng có thể!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Tương truyền, đế Tôn có thể với lực của bản thân, phá vỡ sát trận tuyệt thế này, ngày nay Diệp Phàm làm lại chuyện xưa khiến mọi người đều biến sắc, lần đầu tiên dự cảm được bọn họ nguy rồi! Đây là một người có thể sánh với Đế Tôn, mặc dù già đi cùng không thể coi thường, không người nào có thể chống lại!