Già Thiên

Chương 229: Ý Động Thái Sơ


Mảnh ngọc ấm áp, có ráng màu óng ánh, tỏa ra ánh sáng êm dịu xuyên qua kẽ ngón tay Diệp Phàm, nó làm cho tâm linh người ta trở nên yên tĩnh giống như là đang cất bước dưới đêm trăng mông lung.

- Đạo mênh mông mà không biết sao...

Diệp Phàm đứng chắp tay, trong lòng có cảm nhận riêng mình. Đạo vô hình vô cùng tận, ai có thể nắm giữ, ai có thể nói rõ?

Đứng yên một lúc lâu, hắn bước tới trước vách đá ở trước động, lấy tay chạm vào những chữ cổ ở trên vách đá lạnh lẽo, chúng bây giờ chỉ còn là những vết mờ mờ bị năm tháng mài mòn, không bao lâu nữa chúng sẽ biến mất vĩnh viễn.

Hắn dùng ngón tay thay bút, khắc lại ba hàng chữ cổ, một lần lại một lần, muốn thông qua chữ cổ phỏng đoán tâm tình của Vô Thủy đại đế lúc đó.

Diệp Phàm quên hết mọi thứ khác, một mình đứng trước vách đá, động tác càng ngày càng chậm, khắc lại từng chữ từng chữ một, lực thấm qua đầu ngón tay giống như trăng sáng ở trong giếng, cố định ở trước cửa động.

Thời gian dằng dặc dường như đang quay lại, hắn có cảm giác mình thấy được một bóng người bị bụi bặm bao phủ đứng trên mặt đất hoang vu.

Hắn muốn đi về phía trước nhưng lại phát hiện không có điểm bắt đầu cũng không có điểm kết thúc, mãi mãi không có phần cuối, không có cách nào tiếp cận, hắn biết đó chính là Vô Thủy Đại Đế.

Diệp Phàm chìm đắm trong một trạng thái hết sức kỳ diệu, ngón tay chậm rãi khắc chữ, giống như là một ngọn núi lớn chống trời, như nặng tựa vạn quân.

Đáng tiếc, hắn vẫn không thể tiếp cận thân ảnh đứng trong thế giới độc lập kia, không cách nào gặp được Vô Thủy Đại Đế, đây chỉ là một luồng ấn ký đã bị năm tháng làm phai mờ.

Đế ngọc trong tay trái Diệp Phàm càng ngày càng nóng, tòa thạch động nhẹ nhàng lay động, các lớp đá không ngừng bị nứt ra rồi rơi xuống.

Ánh sáng tỏa ra từ cổ ngọc chiếu vào trong thạch động, đá vụn trong động bay tán lọan, bụi bặm khắp nơi. Hắn cất bước đi tới, giống như đang đặt mình ở dưới trời sao mười mấy vạn năm trước.

Mảnh Đế ngọc này quả nhiên không bình thường, càng ngày càng mờ ảo, càng ngày càng nóng bỏng, soi sáng cổ động làm cổ động trở nên sáng rực.

Dường như trước mặt Diệp Phàm có một bức tranh lịch sử bị thời gian tàn phá đang mở ra, ở đấy có một bóng người mờ mờ ảo ảo lúc ẩn lúc hiện không thể nhìn rõ.

- Dõi mắt nhìn con đường thành tiên, trước không thấy cổ nhân, sau không gặp người đi tới, một mình cô độc đi lên đỉnh.

Đây là lạc ấn ở bên trong đế ngọc, lời nói của Đại Đế mười mấy vạn năm trước làm cảm xúc người ta dâng trào.

Do thời gian quá xa xưa, tất cả đều không thể trường tồn, cuối cùng bức tranh bị tàn phá vẫn theo gió tan đi, không lưu lại quá nhiều.

- Lớn như biển cả, nhỏ như hạt bụi, mọi thứ…

Âm thanh dừng ở ngay đó.

Diệp Phàm chưa cử động, ngón tay vẫn tiếp tục khắc chữ trong hư không. Vừa rồi hắn mới cảm nhận được một loại tâm cảnh không tên, đó là một trạng thái hết sức kỳ diệu, kéo dài mãi tới bây giờ.

Không biết đã qua bao lâu, khắp người hắn tỏa ra ánh sáng giống như là người hắn được làm từ ngọc vậy, trên người không dính một hạt bụi, tất cả lỗ chân lông đều dãn ra, dường như đón nhận một lần gột rửa.

Sau hai canh giờ, Diệp Phàm mới chậm rãi tỉnh lại, rời khỏi đạo vận vô danh kia.

- Vô Thủy kinh, ta nhất định phải đạt được!

Hắn không nghe được diệu pháp nhưng đạo vận còn sót đã giúp hắn cảm nhận được một loại thần vận đại đạo, làm cho tinh thần và thân thể như được tắm rửa trong thánh quang, nhận được sự tẩy lễ khó có thể nói rõ.

Tiếng vang ầm ầm truyền đến, vách đá bắt đầu sụp đổ, Diệp Phàm không thể không rời khỏi.

Nhìn tới nhìn lui, cổ động thoáng cái đã không còn. Tuy hắn đã sớm biết Vô Thủy kinh không có ở nơi này, nhưng vẫn có chút gì đó nuối tiếc, thất vọng.



Đế ngọc vẫn còn đang phát sáng, không hề mờ đi, hắn chắc chắn nhất định vẫn còn vật gì đó ở đây.

Dốc đá san sát tạo thành những ngọn núi thấp thấp, cây cầu được làm bởi tiên đằng, toát lên vẻ thanh tịnh và mộc mạc, nối từ vách đá cheo leo tới một chỗ khác.

Diệp Phàm cất bước tiến lên, đi ngang qua từng ngọn núi đá, đến một nơi yên tĩnh nằm giữa một vùng hoa cỏ.

- Ngươi là người nào?

Người của Huyền Nguyệt động bị kinh động, từng đạo thân ảnh vọt tới, dồn dập quát mắng.

Diệp Phàm đi tới phía sau núi giống như vào chỗ không người, tay áo phấp phới đánh bay từng tên đệ tử trẻ tuổi vọt tới.

Hắn cầm cổ ngọc trong tay, dựa theo cảm giác hướng về phía trước tìm kiếm.

- Nhanh đi bẩm báo trưởng lão, có người xông vào Huyền Nguyệt động của chúng ta.

- Có cường địch xâm lấn tiến vào phía sau núi của Huyền Nguyệt động chúng ta.

Rất nhiều người quát tháo, đồng thời vội vào bẩm báo các tiền bối trong môn phái.

Diệp Phàm lướt qua từng đỉnh núi xinh đẹp, đến một mảnh đất thanh tĩnh có thảm thực vật phong phú phía sau núi, nơi đây có một khe núi lớn rất sâu.

Sau khi đến nơi này, Đế ngọc ngày càng sáng rực, càng muốn vuột khỏi tay bay đi.

Nơi đây là một khe núi bỏ đi, bên trong có rất nhiều đồ lặt vặt, có lò luyện dược đã bị hỏng, có kiếm gỉ, có đạo phù bị vỡ tan, tóm lại đây là hoang cốc dùng để chứa những vật đã qua sử dụng.

Cũng không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, sơn cốc rộng lớn đã bị lấp đầy những vật phẩm bị tu sĩ vứt bỏ, không khí trầm lặng, từng luồng khí u ám bay lên.

- Nơi này…

Diệp Phàm nhíu mày nhưng không chần chờ quá lâu, lập tức vung ống tay áo lên, nhất thời tạp vật bay tán loạn, đồng nát sắt vụn va vào nhau phát ra tiếng leng keng, đồng loạt rơi về phía xa xa.

- Đạo sĩ kia, ngươi đang làm cái gì vậy?

Rốt cuộc đã có một trưởng lão Huyền Nguyệt động bay tới.

Diệp Phàm vẫn không để ý tới, tiếp tục vung tay áo làm cho tạp vật bay lên trời, sơn cốc không ngừng bị dọn sạch, Đế ngọc cũng càng ngày càng nóng.

"Ầm"

Một tên trưởng lão vọt tới, nhưng bị Diệp Phàm đánh bay đi cùng với một đám tạp vật.

- Người là ai, tại sao lại xông vào đây?

Mấy tên Huyền Nguyệt động trưởng lão bay tới, đáp xuống trong sơn cốc.

Diệp Phàm đã sớm phong tỏa Huyền Nguyệt động, nên hắn không kiêng kị gì, nói:

- Ta là người giết thái thượng động chủ của các ngươi.


- Cái gì?

Mọi người khiếp sợ.

Bọn họ vẫn chưa nhận được tin tức, chỉ biết là động chủ tiền nhiệm đã đi tới phái Thanh Hà, nhưng vẫn chưa trở về.

- Đi bẩm báo động chủ đương nhiệm của các ngươi, một lúc nữa ta đi lấy tính mệnh của hắn.

Diệp Phàm tiếp tục tìm kiếm trong khe núi.

- Nói bậy, thái thượng động chủ bế quan nhiều năm, tu vi thâm hậu, ở khu vực này khó gặp đối thủ.

Diệp Phàm lấy ra Ly Hỏa thần lô, thu mấy tên trưởng lão vào. Ánh lửa lóe lên, mấy người này đều bị đốt thành tro, từ nay xóa tên.

- Ngươi…

Những người khác lập tức biến sắc, các vị trưởng lão còn chưa kịp phản kháng thì đã bị tiêu diệt, điều này làm bọn họ sợ hãi.

Thủ đoạn như vậy làm tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi, cả bọn hoảng loạn, vội vã chạy khỏi nơi này.

Diệp Phàm lấy Ly Hỏa thần lô luyện hóa tất cả tạp vật trong cốc, cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ nơi này.

"Đinh"

Cổ ngọc rung động mãnh liệt, hào quang càng mạnh hơn. Diệp Phàm đi tới đáy cốc, đào móc từ trong một đám tạp vật lấy ra một miếng đất đen.

- Lại được một khối Đế ngọc.

Hắn thật quá vui mừng, ngay dưới đáy cốc có một khối Đế ngọc vỡ bị bám đầy bùn đất, cũng không biết nó đã bị chôn lấp ở đây bao nhiêu năm.

"Oong"

Hai khối Đế ngọc gặp nhau, cả hai đều tỏa ra ánh sáng an lành.

Diệp Phàm nhặt khối Đế ngọc ở dưới đất lên, đặt chúng chung một chỗ, làm chúng càng thêm sáng rực, lóng lánh.

- Vẫn không hoàn chỉnh, đây chỉ là hai góc mà thôi, ít nhất còn có sáu bảy khối nữa.

Diệp Phàm nhíu mày.

Nhưng hắn hắn cũng không hi vọng tập hợp đủ Đế ngọc ngay lập tức, đây là một điều gần như không thể.

Động chủ Huyền Nguyệt động cùng tám tên thái thượng trưởng lão chạy đến, đại chiến trực tiếp nổ ra.

Đáng tiếc đây là một hồi chiến đấu vô vị, Diệp Phàm lấy Ly Hỏa thần lô ra, ngọn lửa cháy hừng hực thiêu rụi cả ngọn núi.

Dung nham dâng trào, khí nóng ngập trời.


Sau đó không lâu, nơi này lại trở nên thanh tĩnh, chín người nắm quyền lực lớn trong Huyền Nguyệt động đều bị đánh gục.

Diệp Phàm thản nhiên bước tới trước núi, lòng trở nên bình tĩnh, một bước giết mười người, liên tục vung tay, kết thúc tính mạng từng người từng người một.

Đây là một trường giết chóc, một người giết hơn hai trăm người! Phàm là những kẻ từng làm giặc cướp, tội ác tày trời đều bị hắn xóa tên khỏi thế gian này.

Cuối cùng chỉ còn có ba mươi mốt người giữ được tính mạng, đây là những người không làm điều ác, thậm chí họ đã từng phản đối chuyện cướp bóc.

Diệp Phàm mở bảo khố của Huyền Nguyệt động ra, ánh sáng lấp lánh đập vào mắt, trong bảo khố có tới một ngàn bốn trăm cân nguyên, so với Thanh Hà môn chỉ hơn chứ không kém, tất cả đều bị hắn thu vào trong túi.

Hắn lấy bí điển cao thâm nhất của Huyền Nguyệt động, chăm chú lật xem một lần. Sau đó đưa tất cả bí điển cùng các loại vũ khí cho những người còn sống, rồi nhẹ nhàng bay đi.

Những người này là thợ mỏ tương lai sẽ cống hiện cho hắn, nhưng trước mắt không thể để cho họ biết.

Trước khi đến Huyền Nguyệt động, Diệp Phàm từng dùng dáng vẻ của thái thượng trưởng lão Ly Hỏa giáo, sử dụng Ly Hỏa thần lô đốt Thất Tinh các cùng mấy ngọn núi của phái Lạc Hà.

Quả nhiên hai môn phái này đến Ly Hỏa giáo khởi binh vấn tội, xảy ra xung đột nhưng cũng không thật sự xuất thủ đánh nhau.

Ly Hỏa giáo tổng cộng có hai tên thái chưởng giáo đã đạt đến cảnh giới thứ ba bí cảnh Đạo cung, nhưng đã bị Diệp Phàm tiêu diệt một người, còn một tên tọa trấn trong tông môn.

Cường giả của ba phái đều nhất chí cho rằng Ly Hỏa thần lô bị người khác cướp đi, chứ không phải do thái thượng chưởng giáo Ly Hỏa giáo gây nên.

Đáng tiếc, dù bọn họ suy đoán ra được điều này, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.

Trong mấy ngày kế tiếp, Diệp Phàm tiến hành tiêu diệt từng bộ phận, trước sau "thăm viếng" Ly Hỏa giáo, Thất Tinh các, phái Lạc Hà, tiêu diệt từng môn phái.

Sau khi diệt trừ bốn tai họa của khu vực này, tổng cộng hắn thu được đến hai mét khối nguyên, ước chừng khoảng sáu ngàn sáu trăm cân nguyên.

Đây quả là một lần thu hoạch to lớn, nhưng so với yêu cầu của hắn thì vẫn còn chưa đủ. Mỗi lần hắn tiến thêm một bước, số nguyên cần dùng lại gấp mười lần, nghĩa là muốn đột phá vào tầng thứ ba cảnh giới Đạo Cung, hắn cần dùng đến một vạn cân nguyên, cũng chính là ba mét khối nguyên.

Diệp Phàm có chút hoa mắt, lúc trước cũng không nghĩ tới số lượng nguyên hắn cần bây giờ đã không thể lấy cân để đo đếm, mà phải dùng đến mét khối.

Hắn vẫn có có biện pháp thu thập đủ mười ngàn cân nguyên, nhưng nghĩ đến việc sau này phải thu thập đủ một trăm ngàn cân nguyên thì hắn lại cảm thấy đầu óc choáng váng.

Nếu như không phải có Nguyên Thiên thư trong người, hắn cảm thấy rất có thể mình phải từ bỏ việc tu hành. Nếu không, hắn thật không có cách nào kiếm đủ số nguyên cần thiết.

Có thể tưởng tượng được, những số nguyên hắn cần sau này sẽ là một con số ngay cả Thánh địa cũng muốn ho ra máu, không ai có thể chịu nổi.

Cả môn phái Thanh Hà, Thất Tinh, Huyền Nguyệt, Lạc Hà, Ly Hỏa, lúc này đã trở thành nguồn thợ mỏ tương lai cho Diệp Phàm.

Thu hoạch của hắn không thể nói là không nhiều, đặc biệt hắn còn tìm thấy một quyển sách mỏng đã ố vàng ở Ly Hỏa giáo, trong đấy chỉ có một chiêu thức - Bão Sơn ấn.

Bão Sơn ấn vô cùng thâm cao, uy lực xấp xỉ Sơn Hà đại ấn, giúp cho hắn có thêm lĩnh ngộ để tạo ra một loại biến hóa mới cho Đấu chiến thánh pháp.

- Nếu đạt thêm được một mét khối nguyên nữa, ta lập tức có thể tiến vào tầng thứ ba bí cảnh Đạo Cung.

Diệp Phàm suy nghĩ rất nhiều, hắn chuẩn bị tiến vào Dao Trì.

Ngũ phái đã bị diệt, hắn cũng không lo sợ sẽ tạo ra sóng gió gì.

Ly Hỏa giáo, phái Thanh Hà, Huyền Nguyệt động cũng chỉ là môn phái thuộc tầng thấp nhất tại Bắc Vực, phía trên còn có môn phái cỡ trung, đại môn phái, thế lực siêu cấp và các Thánh Địa.

Trừ phi là các thế lực nhỏ ở các khu vực đặc biệt như cấm địa Sinh Mệnh, vườn trồng thần dược…đó là những môn phái được các đại giáo nâng đỡ để làm nơi dừng chân hoặc làm quân tiên phong. Nếu không, thật sự chẳng có ai muốn quan hệ với mấy môn phái nhỏ này.

Bắc Vực cực kì rộng lớn, ngay cả tu sĩ muốn từ một nơi tại Bắc Vực bay đến một chỗ khác cũng mất mấy tháng. :

Các môn phái cách nhau mười mấy vạn dặm, thậm chí là hàng trăm vạn dặm trở lên, đường xá cực kì xa xôi.

Địa vực to lớn như vậy, các thế lực to lớn còn được người ta nhận biết rõ ràng. Nhưng đối với những môn phái ở tầng chót như Ly Hỏa giáo, Huyền Nguyệt động, hầu như không ai biết. Nếu có, cũng chỉ có dân ở khu vực đó hoặc các môn phái cùng cấp với chúng.



Nếu như so các Thánh Địa và những môn phái như vậy, cũng giống như là một nơi ở trên trời và một nơi ở dưới đất vậy, hai nơi như ở hai thế giới khác nhau.

Vì thế, Diệp Phàm cũng không lo lắng chuyện ở đây sẽ làm các Thánh Địa chú ý, cách nhau thực sự quá xa, người ở cung điện trên trời sẽ không quan tâm đến tổ kiến dưới đất.

Đông Hoang có bảy cấm địa Sinh Mệnh to lớn, Nam vực có cấm địa Thái Cổ,

Bắc vực có mỏ cổ Thái Sơ, cả hai đều được liệt vào trong đó.

Nếu bàn về thần bí, thật ra cấm địa Sinh Mệnh ở Bắc vực còn hơn cấm địa Thái Cổ nhiều.

Mỏ cổ Thái Sơ vốn là một khu nguyên, nhưng lại trở thành tuyệt địa, các đời Thánh Chủ xông vào đều một đi không trở lại.

Lấy tên là Thái Sơ, ý là tồn tại trước cả thiên địa, thật khó tưởng tượng nổi nó đã tồn tại được bao lâu.

Có một truyền thuyết rằng không phải nhân loại đào ra mỏ cổ này, nó đã tồn tại từ trước khi Nhân tộc sinh ra.

Dù nói như thế nào, nơi đây vẫn là cấm địa, mặc cho người là con của ông trời thì cũng chỉ có đi chứ không có về, không biết đã có bao nhiêu nhân kiệt chôn thây nơi đây.

Gần đây nhất chính là tại bảy trăm năm trước, một vị Hoàng Chủ của một hoàng triều bất hủ tại Trung Châu, có thể nói người này là một đời kiêu hùng, sở hữu giang sơn xinh đẹp rộng lớn mênh mông. Nhưng vì nguyên nhân nào đó, hắn lại xông vào mỏ cổ Thái Sơ, cuối cùng biến mất mà không có vết tích nào.

Hầu như tất cả các khu vực bên ngoài mỏ cổ Thái Sơ bị các đại Thánh Địa chiếm cứ, là nơi khai thác nguyên có sản lượng cao. Khu vực này không có một cọng cỏ, hoàn toàn là đất cằn sỏi đá.

Ở đằng trước mảnh đất rộng lớn mênh mông màu nâu đỏ ở bên ngoài mỏ cổ Thái Sơ, nơi đây có một tòa thành - Nguyên thành.

Nó ở trong khu vực khai thác nguyên, là do tu sĩ kiến tạo thành. Nơi này không có phàm nhân qua lại, phần lớn người ở đây là đệ tử của các thế lực lớn, cùng người vận chuyển nguyên thạch.

Đương nhiên nó còn cách mỏ cổ Thái Sơ rất xa, khoảng ba mươi vạn dặm. Nếu không phải cách xa như thế, sợ rằng cũng không có người nào dám ở đấy.

Diệp Phàm đi tới nơi này bởi vì hắn nghe nói Dao Trì Thánh nữ vẫn chưa trở lại Dao Trì, mà đang ở chỗ này, tựa hồ muốn vận chuyển một số loại đá.

- Dao Trì Thánh nữ còn ở nơi này, nếu như ta lấy tín ngọc của nàng tiến vào Dao Trì quá sớm e rằng có chút không thích hợp. Thời gian từ đây đến lúc đại hội thưởng thạch mở ra còn rất lâu.

Ngoài ra, hắn còn có mục đích khác là muốn tận mắt nhìn mỏ cổ Thái Sơ một lần.

Nguyên thành không lớn lắm, chỉ là thành trì loại nhỏ, do các tảng đá lớn màu nâu xây nên, rất có danh tiếng.

Phần lớn các khu nguyên lớn đều phái người tới đây mua lương thực, nơi này còn là một trạm trung chuyển.

Diệp Phàm tới nơi này không lâu liền tìm hiểu rõ tất cả, Dao Trì Thánh nữ tới khu vực biên giới của mỏ cổ Thái Sơ một thời gian sau mới có thể trở về.

Đồng thời hắn cũng biết đi cùng với nàng còn có Diêu Hi và Diêu Quang Thánh tử.

Đương nhiên cái gọi là khu vực biên giới thực chất cách mỏ cổ Thái Sơ hàng

ngàn dặm, không có người nào dám mạo hiểm tiến vào sâu hơn.

- Rốt cuộc mỏ cổ Thái Sơ là nơi như thế nào?

Diệp Phàm vuốt cằm, chăm chú cân nhắc.

Vị tổ tiên đầu tiên của Trương gia - vị Nguyên Thiên sư kia, tiếc nuối lớn nhất của hắn chính là không thể tiến vào mỏ cổ Thái Sơ, một đời kỳ nhân còn kiêng kị như vậy, tất nhiên hắn không dám tùy tiện xông vào.

- Đứng từ xa quan sát, nói không chừng có thể nhìn ra gì đó.

Hắn tin chắc vị Nguyên Thiên sư thời xưa đó đã nhìn ra được điều gì đó, nên mới không dám đi vào

Diệp Phàm muốn dùng Nguyên Thiên thư xác minh, bước đầu tìm hiểu mỏ cổ Thái Sơ, để xem rốt cuộc nó quỷ dị như thế nào.





back top