Già Thiên

Chương 327: Long chiến vùng hoang dã


Trước thời thái cổ, Bắc Vực sinh cơ bừng bừng, nơi nơi đều là một mảnh xanh um, thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm, kết tinh mà sinh, hóa thành Nguyên, linh thảo vô số, thần dược vô tận.

Nhưng hiện tại, sự phồn hoa đã biến mất, cây cỏ héo rũ, đại địa trở nên hoang vắng, đất đai cằn cỗi, tràn ngập màu vàng nâu cát đá, vô cùng tiêu điều.

Dù có rất nhiều ốc đảo nhưng so với một mảnh đại địa vàng nâu vô tận thì quả thật quá bé nhỏ, như những hòn đảo nhỏ trong biển rộng mênh mông.

Điều này cũng cho thấy Bắc Vực vô cùng rộng lớn vì có rất nhiều ốc đảo, mà diện tích mỗi ốc đảo CŨNG rộng tới mấy ngàn, thậm chí hơn vạn dặm.

Giữa Côn Châu và An Châu là một vùng sa mạc rộng lớn, một màu đỏ thẫm, mênh mông bát ngát.

Diệp Phàm lưng đeo Đả Thần Tiên, độc hành giữa vùng đất đai màu vàng nâu này. Hắn đã biết mười đại cao thủ trẻ tuổi của Diêu Quang có thể đã đi tới nơi này.

Đồ Phi đi An Châu, Đại hắc cẩu lại đi Côn Châu, giúp hắn tìm hiểu mười đại cao thủ.

Trên vùng đất đỏ au như máu này tràn ngập sự lạnh lùng và cô độc, đưa mắt nhìn ra gần như không có thứ gì mà chỉ là một mảnh tĩnh mịch, trống trải.

Cảnh vật duy nhất e rằng cũng chỉ là những khối đá lớn nhô lên, cũng không quá bắt mắt.

Đây là một sự mênh mông đơn điệu, không có sắc thái nào khác, không hề có cảnh vật, chỉ có một mặt đất cát khô cằn.

Diệp Phàm CŨNG không đi nhanh nhưng mỗi bước chân đều rất kiên định, cất từng bước một, lưng đeo Đả Thần Tiên, đi sâu vào trong vùng sa mạc đỏ au này.

Bỗng nhiên, hắn ngừng bước, lẳng lặng dừng ở đó, nhìn xa về phía trước. Từ phía chân trời, một điểm đen rất nhỏ đang nhanh chóng bay về phía này.

- Đây rồi!

Khóe miệng Diệp Phàm hiện ra một tia cười lạnh. Trận chiến đầu tiên của hắn đã bắt đầu, lần này hắn đã hạ quyết tâm sẽ đánh một trận.

Từ cuối chân trời, tốc độ phi hành của điểm đen kia cực nhanh, dần dần hiện rõ là một thân ảnh vô cùng rắn chắc. Hắn chân không chạm đất, thân thể ổn định, không hề lay động, đạp hư không cách mặt đất ba tấc mà tới.

Tuy nhiên, chỉ nhoáng cái người này đã tới gần, dáng người và dung mạo cũng hiện rõ. Hắn cất bước không mau nhưng tốc độ lại cực nhanh.

Mỗi bước của hắn hạ xuống đều như biến mất tại chỗ, nhanh chóng xuất hiện phía trước, có ảo nghĩ súc địa thành thốn! Người tới không hề đơn giản.

Đây là một nam nhân hai mươi mốt, hăm hai tuổi, dáng người không phải quá cao nhưng rất rắn chắc, làn da màu cổ đồng làm người ta có cảm giác lực lượng cường đại.

Hắn tóc dài đen nhánh, hai mắt sắc bén có thần, khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp bách, thậm chí có tính xâm lược. Vừa nhìn đã biết hắn là một người rất mạnh, như có thể nắm trong tay bất cứ điều gì.

Đây là một nam nhân anh võ, toàn thân như được đúc bằng đồng, giơ tay nhấc chân đều cho thấy sự vũ dũng, cường thế vô cùng.

Xoát!



Người tới lập tức dừng bước, đứng cách mặt đất ba thước, đánh giá Diệp Phàm. Trong mắt hắn bắn ra hai đạo ánh sáng như hai thanh lợi kiếm.

- Là ngươi... Diệp Phàm!

Hắn phun ra bốn chữ, âm vang mạnh mẽ, như một tiếng chuông vang vọng khiến màng nhĩ người ta CŨNG phải run rẩy, đau đớn.

- Không sai, là ta!

Diệp Phàm dừng lại, chăm chú nhìn nam nhân hùng dũng phía trước, xác định đối phương không tầm thường, còn mang tới cho hắn một tia áp lực.

Nam nhân này nhìn Diệp Phàm đối diện nói:

- Ta đang tìm ngươi, không ngờ ngươi lại xuất hiện. Ngươi đang đợi ta sao?

- Đúng thế, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi. Hôm nay, người đầu tiên ta tiễn đưa là ngươi!

Diệp Phàm trả lời rất rõ ràng.

- Ha ha ha...

Nam nhân cường đại này cất tiếng cười lớn, tóc đen hỗn độn phất phơ, làn da màu đồng xuất hiện vài tia hàn ý, nói:

- Hiện giờ, mọi người Bắc Vực đang tìm ngươi mà ngươi còn dám như vậy! Đúng là mòn gót giày không tìm thấy đến khi tìm được lại chẳng mất chút công phu, cho ta khỏi phải vất vả tìm kiếm nữa!

- Báo danh đi, dù sao ngươi là đối thủ đầu tiên ta gặp được hôm nay!

Diệp Phàm bình tĩnh mở miệng nói.

- Cổ Lực Thiên!

Nam nhân oai hùng này báo ra danh tính.

- Là mười đại cao thủ được trưởng lão lánh đời dạy dỗ! Để ta xem ngươi có chỗ nào hơn người, tốt nhất đừng bị một quyền của ta đánh thành bột mịn đó!

Diệp Phàm tiến lên.

- Ngươi cũng biết không ít nhỉ! Khẩu khí cũng không nhỏ! Đáng tiếc đây không phải là thời đại thái cổ, thể chất như ngươi thì đã sinh ra lầm thời rồi!

Cổ Lực Thiên hạ xuống mặt đất, bước tới từng bước nói:


- Mười đại cao thủ xuất động cũng chỉ vì một mình ngươi mà thôi! Hiện giờ lại bị ta phát hiện đầu tiên, đây là thiên ý!

- Thiên ý?! Ngươi cho rằng ta là cá nằm trên thớt sao?!

Diệp Phàm nở nụ cười.

- Ngươi là Thánh thể thái cổ, được xưng vô địch cùng giai, ai ai cũng biết nhưng ngươi cho rằng mười đại cao thủ xuất động là đi tìm chết hay sao?!

Cổ Lực Thiên chế nhạo, cười lạnh nói:

- Trên đời này, thứ không thiếu nhất chính là người có thiên tư. Thánh thể thái cổ không được ông trời chiếu cố rồi, cuối cùng còn có loại thể chất khác xuất thế, nếu so về thân thể thì ngươi cũng khó xưng hùng đó!

- Áp chế thể chất của ta, thật không? Để ta xem như thế nào đi!

Diệp Phàm đi nhanh về phía trước.

Mà Cổ Lực Thiên cũng vậy, căn bản không sợ thể chất hơn xa thường nhân của Diệp Phàm, rõ ràng là muốn cận chiến.

Tuy nhiên, khi hắn ép tới, mi tâm hắn liền lóng lánh quang mang, một khối Thần Thiết tinh thần màu tím xuất hiện, bảo vệ xương trán và mi tâm hắn.

Nhìn thấy tình huống này, Diệp Phàm cười cười. Hiện tại, thần thức cường đại dường như không có chỗ dùng rồi.

Quả thực như vậy, thần niệm hắn như biển có thể lực áp cường địch, sớm đã truyền ra khắp Bắc Vực. Phàm là một thế hệ trẻ tuổi đều biết được như vậy cho nên đối địch với hắn phải bảo hộ thức hải.

Cổ Lực Thiên hóa thành một điện mang màu cổ đồng, qua năm bước đã tới gần, quả nhiên tự phụ, dám cận chiến với Thánh thể thái cổ, tranh phong thân thể.

- Cho ngươi dùng cái đầu một lúc nữa để rồi về tới Thánh địa, hiến tặng sư phụ ta!

Hắn quát khẽ, làn da màu cổ đồng sáng lên, từng đạo long khí lượn lờ.

Ông!

Cổ Lực Thiên đánh tới một quyền, phảng phất như tạo ra động đất, đại địa dưới chân rung chuyển kịch liệt. Cánh tay hắn như giao long, cương mãnh hữu lực.

Ầm!

Diệp Phàm huy động quyền đầu màu vàng, nghênh đón tới, giao nhau với quyền của đối phương, phát ra một tiếng nổ lớn như sấm đánh.

Đạo Cung ngũ trọng thiên!


Cổ Lực Thiên là Đạo Cung đại viên mãn, chiến lực kinh người, đủ để diệt sát người có tu vi Tứ Cực Bí Cảnh tầng thứ nhất, quả thật không hề tầm thường.

Ầm!

Cổ Lực Thiên bay ngược ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Ngươi lại tấn chức tới tứ trọng thiên! Ngươi sao có thể kiếm được mười vạn cân Nguyên chứ?!

Hắn tràn ngập thần sắc không tin được. Điều này cũng không trách được hắn. Con số ba mươi thước khối Nguyên quả là kinh người, một tán tu sao có thể gom góp được?!

Diệp Phàm không nhúc nhích, thân thể hắn tuyệt đối có thể bễ nghễ Đạo Cung, ngạo thị Tứ Cực. Đơn thuần là lực lượng thân thể thì trong cùng thế hệ không ai có thể sánh bằng.

Tuy nhiên, hắn cũng không sơ suất, cổ Lực Thiên thật không tầm thường, vẫn mang tới cho hắn một tia khí tức nguy hiểm, so với cường giả Tứ Cực Bí Cảnh cũng không hề thua kém.

Đột nhiên, một tiếng long ngâm vang lên, phiến thổ địa nơi này cũng run rẩy. Hào quang trên thân cổ Lực Thiên nở rộ.

Từng đạo sương mù màu tím tràn ra, thân thể hắn đại biến, xảy ra biến hóa kinh nhân. Bên ngoài thân thể hắn sinh ra từng chiếc vảy màu tím, tử quang không ngừng lóe lên, kể cả khuôn mặt cũng như vậy!

- Yêu tộc!?

Diệp Phàm vô cùng kinh hãi.

Cổ Lực Thiên không đáp, hóa thành một đạo tử quang vọt tới, tràn ngập khí tức nguy hiểm, thân thể vô cùng mạnh mẽ, lưu động lực lượng có tính bùng nổ.

Ầm!

Khoảnh khắc hắn vọt tới, liền liên tiếp va chạm với Diệp Phàm, phát ra thanh âm leng keng. Hai nắm tay hắn như bốn cây thần chùy liên tiếp va chạm, âm thanh rung động.

Diệp Phàm quả thật kinh ngạc, cường độ thân thể cổ Lực Thiên lập tức gia tăng một mảng lớn, có thể tiếp được quyền đầu của hắn.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không lo lắng, hắn đột nhiên quát khẽ, chiến lực liền gia tăng, toàn thân nở rộ kim quang, phảng phất như một chiến thần thượng cổ.

Ầm!

Giờ phút này, hắn đánh ra từng quyền một, cổ Lực Thiên với long lân toàn thân thế mà rơi vào hạ phong, hoàn toàn bị hắn áp chế, sau đó hóa thành một đạo tử điện bay ngược về sau.

- Thánh thể thái cổ quả nhiên không tầm thường! Ta từ bé đã dùng máu huyết giao long rèn thân, hai mươi năm như một ngày, vẫn không thể sánh được thể chất của ngươi!

Cổ Lực Thiên trầm giọng nói.

Sư phụ của hắn rất cường đại, hàng phục tám con Giao Long, dùng làm hộ sơn. Cổ Lực Thiên từ nhỏ, mỗi ngày dùng ba canh giờ dùng máu huyết giao long luyện thể.

Ngoài ra, hắn còn phải ngồi hai canh giờ trong dược lô, được sư phụ hắn dùng các loại nước thuốc tế luyện, khiến thân thể vô cùng cường tráng. Vì vậy, thân thể hắn đạt tới một trình độ kinh người.

Nhưng dù là như vậy, hắn vẫn còn kém Thánh thể thái cổ, chân chính cận chiến còn thua xa.



- Trách không được có thể Đạo Cung chiến Tứ Cực! Thì ra là vậy!

Ngay cả Diệp Phàm cũng có chút hâm mộ. Rèn luyện thân thể như vậy tiêu hao rất nhiều dược thảo và máu huyết giao long. Đây là Thánh địa, nếu người ngoài thì không thế nào cung cấp được.

- Để ta kiến thức một chút Diêu Quang thần thuật đi, bằng không ta sợ ngươi không có cơ hội thi triển đâu!

Diệp Phàm nói.

- Đệ tử trưởng lão lánh đời dạy dỗ rất ít khi tu luyện bí thuật chính thống Diêu Quang!

Thân thể cổ Lực Thiên lại phát sinh biến hóa:

- Ngươi đã tiến vào Đạo Cung tứ trọng thiên, đúng là ngoài dự kiến của ta! Tuy nhiên, ta cũng sẽ chặt đầu ngươi xuống!

- Mạnh miệng thì ai cũng có thể nhưng chỉ bằng ngươi, so đấu thân thể với ta thì còn kém xa lắm!

Diệp Phàm cười lạnh nói.

Cổ Lực Thiên lắc đầu quát:

- Ta chỉ tu thể, sao có thể chỉ dừng lại như vậy?! Đưa đầu ngươi cho ta!

Hắn đột nhiên há mồm nuốt xuống một viên nội đan màu tím, toàn thân đột nhiên dữ tợn, khớp xương rắc rắc, tràn ngập một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố.

Diệp Phàm cả kinh, liền nâng tay lên xuất ra Hư Không Đại Thủ Ấn, cùng thúc động Đấu Chiến Thánh Pháp, một bàn tay to xuất hiện, từ đen biến thành vàng.

Ông!

Bàn tay to này vắt ngang không trung, như một mảng mây màu vàng, trầm trọng khiến người ta khó có thể hít thở, mặt đất cũng lập tức nứt toạt.

Ầm!

Nhưng ngay tại thời khắc này, khí tức cổ Lực Thiên tản mát ra càng tăng, toàn thân tử mang xông lên tận trời, long lân lóe ra, như biến thành một con rồng tím. - .

Hắn như một tia chớp tím, nháy mắt đã dời đi, thân thể như có ngọn lửa tím thiêu đốt hừng hực. Cường độ thân thể và chiến lực của hắn lập tức gia tăng gấp mấy lần.

Thứ Cổ Lực Thiên ăn vào chính là nội đan giao long, đương nhiên cũng không phải là một viên hoàn chỉnh mà là một phần nhỏ được cắt ra mà thôi.

Giờ phút này, ngoại trừ hắn không có đuôi và sừng thì thật sự không khác gì một con giao long cả, lân giáp quanh thân rất nặng, hào quang tím chói mắt.

Hai tay của hắn gần như hóa thành long trảo, móng tay trở nên cong lại như móc câu, dài tới nửa xích, hàn quang lóng lánh.

Đây hoàn toàn là một con giao long hình người màu tím!

-o0o-







back top