Già Thiên

Chương 334: Diệu Dục


Thần Thành ban đêm cũng không yên tĩnh, mỗi con đường nhỏ cổ xưa đều có người đi lại, tiếng nhạc du dương truyền tới từ mỗi tòa nhà.

Trên đường cái, cung điện nhiều không đếm nổi, xanh vàng rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng. Nhìn khắp tầm mắt, ánh sáng khắp nơi, tiếng ca sâu kín mờ ảo vọng tới, động tâm tình người ta, khiến người ta say mê không thôi.

Thánh thành là một tòa thành không có ban đêm, từng cung điện đều có thần hoa bao phủ, ánh sáng nhiều màu nở rộ, cảnh tượng giống như ảo mộng.

Diệp Phàm nói:

- Thánh thành còn phân nửa là tu sĩ, sao lại xa xỉ như vậy, không giống thần thành mà thật giống như ma thành khiến người ta trầm luân vậy.

Lý Hắc Thủy cười nói:

- Tu sĩ cũng là người, không thể tuyệt tình, đều có thất tình lục dục. Đây là Thần Thành của tu sĩ.

Ánh sao sáng chiếu xuống, ánh trăng như nước. Cả tòa thành đều được bao phủ trong một tầng sa mỏng thần thánh, vô cùng đẹp đẽ. Tiếng hát và tiếng đàn nhẹ nhàng truyền khắp không gian.

Hương rượu thơm từ bầu trời bay xuống, những vùng Thiên Cung rực rỡ lóa mắt, đèn đuốc sáng trưng, lơ lửng trên bầu trời của con đường.

- Rượu ngon. Tuyệt đối là rượu ngon tuyệt thế ủ cả ngàn năm đó.

Lý Hắc Thủy nhìn lên cung điện trên bầu trời, lộ vẻ say mê nói:

- Chỉ sợ có đại nhân vật ở trong đó mở tiệc chiêu đãi khách quý.

- Đại nhân vật cũng cao sang phách lối vậy sao?

Diệp Phàm kinh ngạc.

Lý Hắc Thủy lắc lắc đầu nói:

- Đây không phải là cao sang phách lối. Người ở trên cao không tránh khỏi lạnh lẽo, tiên lộ vô vọng vô cùng, vì cái gì lại cứ phải khổ tu? Đạo tu luyện có hàng ngàn hàng vạn cách, người bất đồng có đạo bất đồng. Có người ở trong hồng trần tự độ chính mình. Nhất là những đại nhân vật kia tới cảnh giới nhất định sẽ không nhất thiết phải bế quan mà không ít người trải qua ngũ sắc, tiến nhập vào thế giới hồng trần, tìm kiếm cơ hội đột phá.

Diệp Phàm lộ vẻ ngạc nhiên nói:

- Ngươi biết không ít nhỉ.

- Những điều này không phải là thể ngộ của ta mà là của vài vị gia gia cường đạo thôi. Chúng ta nhìn hồng trần vẫn là hồng trần, bọn họ lại có thể thấy hồng trần là Tiên giới. Người bất đồng, đạo bất đồng, nhìn vào lại thấy cảnh bất đồng.

- Quả là cao minh. Đó là vấn đề về cảnh giới.

Diệp Phàm gật gật đầu nói:

- Hóa ra phù hoa trong mắt ta người khác lại nhìn thấy Tiên giới, hoặc hóa thành chốn bồng lai sinh động.

Lý Hắc Thủy nói:

- Thật ra trong thế hệ thanh niên cũng có người đã đạt tới cảnh giới này, ở trong vạn trượng hồng trần tự mình ngộ đạo.

- Người nào?



Diệp Phàm giật mình.

- Không biết. Mấy lão gia cũng không nói rõ. Tuy nhiên ta nghĩ đó cũng chỉ là cảnh giới tinh thần thôi, thực lực chân chính không có khả năng cao như vậy. Nếu không chẳng phải quá dọa người rồi, gần như không có khả năng.

Lý Hắc Thủy lắc đầu. :

Trên bầu trời, cung điện trôi nổi, ánh đèn rực rỡ, hương rượu nồng nàn truyền qua không gian mà tới như say lòng người. Tiếng đàn tiếng ca vang lên động long người.

- Hơn phân nửa là nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão của Thánh địa mở tiệc chiêu đãi một vị Đại Năng.

Lý Hắc Thủy phỏng đoán.

- Hôm nay chúng ta đi Diệu Dục Am. Lần sau mời người tới Túy Tiên Khuyết thì cũng phải phun một ngụm máu đấy.

- Mở tiệc chiêu đãi trong này cần tốn bao nhiêu Nguyên?

Diệp Phàm hỏi.

- Khó xác định lắm. Tiệc rượu thấp nhất giá trị mười cân Nguyên. Yến tiệc cực kỳ xa hoa cần tiêu phí cả vạn cân Nguyên, thậm chí còn nhiều hơn, không cần cân nhắc.

Diệp Phàm nghe tới đây lập tức phải hít một hơi khí lạnh. Thế này cũng quá xa xỉ rồi. Một bữa cơm mà tốn cả vạn cân Nguyên, thế là ăn những thứ gì?

- Thế không phải là quá khoa trương sao?

- Tuyệt đối không khoa trương. Long Sâm, Thần Hoàng Sí...mấy thứ này chỉ nghe tên là ngươi phải biết nó trân quý tới mức nào, thậm chí các bậc Đại Năng còn có thể uống Ngộ Đạo Trà đó.

Diệp Phàm há hốc miệng, thật sự không biết nói thế nào, qua một thời gian dài nói.

- Túy Tiên Khuyết này rốt cục là do người phương nào mở thế?

- Gia tộc Hoàng Kim Bắc Nguyên, lai lịch rất dọa người. Trong tám hàng rượu trong Thánh thành thì nó có thể xếp trong ba hạng đầu đó.

- Chờ ta quét sạch vật liệu đá của các đại Thánh địa xong, mỗi ngày sẽ mời ngươi tới nơi này ăn tiên yến.

Diệp Phàm cười nói.

- Tiên yến chỉ có Thánh chủ mở tiệc chiêu đãi bậc Đại Năng mới có thể ngẫu nhiên mở một lần. Chúng ta đừng có nghĩ nhiều thì hơn.

Lý Hắc Thủy lắc đầu.

Thần Thành ban đêm thật sự không giống nơi nào khác, dọc những con đường cổ kính là những vùng cung điện, khiến người ta như thấy lạc vào tiên giới, tựa như ảo mộng vậy.

Ở phía trước là một vùng ánh sáng, Diệu Dục Hồ trông đẹp như một viên mỹ ngọc, lấp lánh lam quang, giống như một khối bảo thạch khổng lồ.

Bên hồ sớm đã có đầy người đứng, hầu hết đều là thanh niên, tất cả đều đang ngẩng đầu chờ đợi.

- Cảnh đêm nơi này thật sự không tệ.


Các loại hoa cỏ bên bờ đều lóe sáng mờ mờ, hòa vùng nước hồ màu lam trong sốt, giống như một khu vườn thần tiên thế ngoại.

Ánh trăng trắng như bạc chiếu xuống, trên mặt hồ có mười mấy chiếc thuyền ngọc lướt nhẹ, trên đó đều là những mỹ nhân y phục phất phơ, sáo ngọc du dương, giống như từ chốn bồng lai truyền tới, gột rửa tâm thần người khác.

Ở chỗ xa hơn có những con thuyền rồng phượng các, tất cả đều lấp lánh ánh sáng năm màu, dưới bóng đêm có vẻ thật bí ẩn.

Mà ở sâu trong bầu trời của hồ lớn lại là những cung quỳnh điện ngọc mỹ lệ, như ẩn như hiện, bị sương mù và bóng đêm bao trùm, thỉnh thoảng lại lóe lên trong suốt.

- Thực giống như đi tới Tiên Cung, Diệu Dục Am đúng là có thủ đoạn thật, khiến một nơi phong nguyệt lại có thể xuất trần tới vậy.

Diệp Phàm nói.

- Tất nhiên rồi. Bọn họ kinh doanh nơi phong nguyệt nhưng Thánh thành lại ít người có thể bì nổi. Chỉ có Thủy Nguyệt tiểu trúc, Quảng Hàn Khuyết mới có thể sánh được thôi.

- Rất nhiều người đều hẳn hiểu được tại sao lại thế này, vì sao vẫn đổ xô vào chứ? Ngay cả truyền nhân của các Thánh địa cũng không phải là ngoại lệ.

Lý Hắc Thủy cười cười nói:

- Những truyền nhân kia tâm chí như sắt thép, cũng không chắc là vì động tâm mà tới nơi phong nguyệt này.

Diệp Phàm gật đầu nói:

- Điều này cũng đúng. Diệu Dục Am cần Thánh Chủ tương lai chống lưng mà truyền nhân của các Thánh địa cũng muốn gặp nữ tử đẹp nhất Đông Hoang.

- Nhưng cũng khó nói lắm. Dù sao thì An Diệu Y cũng bất đồng với những am chủ trong quá khứ, tiên tư vô song. Một nữ tử không tì vết như vậy, nói không chừng thật sự sẽ khiến những truyền nhân này phải trầm luân đó.

Diệp Phàm cười nói:

- Ngươi thì sao?

- Ta...có thể ôm mỹ nhân về tất nhiên là rất hay rồi.

Lý Hắc Thủy cười to.

- Chúng ta ngàn vạn lần đừng trầm luân thì hơn.

- Quả thật là phải cẩn thận. Nhất là Tiểu Diệp Tử ngươi còn nhỏ tuổi, tâm chí không thế nào kiên định, chưa thấy qua chuyện này thì đừng có nói.

Diệp Phàm chẳng biết nói gì.

- Ngươi đừng có không tin. Ta nói thật đó. Trước kia am chủ Diệu Dục Am đều khiến cho một số truyền nhân thế gia thái cổ và Thánh tử phải trầm luân, huống chi là An Diệu Y đời nay, là một trong những nữ tử đẹp nhất Đông Hoang. Cái gọi là một trong cũng chỉ là khiêm tốn, chỉ sợ nàng là đệ nhất mỹ nữ của Đông Hoang thôi.

Khóe miệng Diệp Phàm lộ nụ cười lạnh nói:

- Tối cao của phong nguyệt cũng chỉ là có được nhân tâm mà thôi. Nàng nếu đưa sắc thân tới thì ta dù nhận lấy cũng còn gì nữa đáng nói chứ?


- Ngàn vạn lần đừng có khinh thường, ngươi nếu khinh thường rất có thể sẽ rơi vào đạo của nàng đó.

Lý Hắc Thủy lộ vẻ trịnh trọng bất ngờ nói:

- Một mạch của bọn họ ngoài những chuyện bí mật ra thì thật sự không kém so với Thánh địa bao nhiêu đâu. Công pháp rất quỷ dị, khó lòng phòng bị lắm.

- Bọn họ rốt cục tu luyện công pháp gì? Chẳng lẽ có thể so với cổ kinh sao?

- Năm đó bọn họ có cổ pháp đạo gia song tu. Vừa rồi ta mới biết là một ngàn năm trước bọn họ đã có được một bộ tâm pháp khác, nghe nói là bí điển phật giáo ở Tây Mạc. Hiện giờ Phật đạo song tu đã bị bọn họ suy diễn tới một cảnh giới hoàn toàn thần diệu rồi.

- Song tu... Thật đấy à?

Diệp Phàm tuy rằng có nghe nói tới nhưng không tin là có pháp môn tu luyện như vậy.

- Trong chốc lát nữa ngươi sẽ biết.

Lý Hắc Thủy cười hắc hắc nói.

- Phật giáo...

Diệp Phàm sờ sờ cằm, không nói gì thêm nữa.

Bỗng nhiên tiếng đàn sáo đồng thời vang lên, tiếng ca tuyệt vời vang vọng khắp bầu trời đêm, động tới tâm linh của mọi người.

- Ta An Diệu Y..

Tiếng nói như tiếng trời truyền tới. An Diệu Y rốt cục xuất hiện. Nàng giống như tiên tử trên cung quảng, kỳ ảo xuất trần dưới ánh trăng, áo trăng phất phơ, bay về phía một chiếc thuyền hoa.

Đó là một ngọc thuyền ngũ sắc, chất đầy hoa tươi, đủ màu đủ sắc chỗ nàng tiến vào sâu trong mây mù trên hồ lớn.

- Thế này là thế nào?

Có người khó hiểu hỏi.

- Muốn nhìn thấy nàng thì cần phải bỏ Nguyên ra mua thuyền.

Bờ hồ lập tức sôi trào, sau đó rất nhiều người liên tiếp tiến lên muốn mua thuyền ngọc, đi vào bên trong hồ. Những tiếng rầm rĩ ầm ầm nổi lên.

Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy tiến tới hỏi thăm mới biết cần số lượng Nguyên vô cùng lớn khiến bọn họ đều líu lưỡi. Nhưng rất nhiều người đều không thèm để ý, chỉ cần có thể gặp mặt và gần gũi với An Diệu Y là được.

- Không phải chỉ là một An Diệu Y sao, làm gì mà khiếp thế?

Lý Hắc Thủy chẳng biết nói gì. Ngay cả mua thuyền ngọc cũng ra giá trên trời nhưng lại vẫn có rất nhiều người vung Nguyên như rác.

- Trực tiếp bay qua không được sao?

Diệp Phàm nói.

- Rất dọa người, có thể bị đánh ngược trở về đó.

Lý Hắc Thủy nghĩ một chút, tìm kiếm trong đám người, ánh mắt sáng lên nói:

- Có rồi.

Hắn nhìn thẳng về một đệ tử đại giáo, cười hắc hắc nói:



- Đó là đệ tử thứ bảy của chưởng giáo Ngũ Hành Cung. Ta đã từng gặp người này.

Đệ tử của Ngũ Hành cung này trả giá trên trời để mua một con thuyền rồng thật lớn dùng để du sơn ngoạn thủy, so với những thuyền ngọc bên cạnh cao hơn nhiều, trông rất hùng vĩ.

Diệp Phàm nghĩ chắc hắn định thuận thế mà lên thuyền, nào ngờ Lý Hắc Thủy lại đi tới, gọi một gã tùy tùng của đệ tử Ngũ Hành Cung kia ra rồi thì thầm một lúc.

Kết quả là tên tùy tùng kia giống như lửa đốt mông, vọt lên thuyền rồng bẩm báo.

Đệ tử thứ bảy của Ngũ Hành Cung lập tức biến sắc, đi xuống thuyền rồng rất nhanh, vội vã đi xuyên qua đám người.

Lý Hắc Thủy nghênh ngang đi lên thuyền rồng, sau đó ngoác ngoác Diệp Phàm, mời hắn đi lên.

Những người xung quanh đều không hiểu gì, chẳng biết thế này là thế nào. Chủ nhân của thuyền rồng đột nhiên lại thay đổi, cứ như vậy nhìn họ tiến vào trong hồ lớn.

- Ngươi nói gì với hắn thế?

Diệp Phàm hỏi.

- Vẻn vẹn chỉ cung cấp một tin tức, nói với hắn là vị hôn thê như cọp cái sắp tới.

Lý Hắc Thủy chẳng hề để ý chút nào nói.

- Ngươi thất đức thế sao?

Diệp Phàm bước đầu hiểu được thủ đoạn làm việc của Lý Hắc Thủy.

Lý Hắc Thủy cười hắc hắc nói:

- Hôn thê của hắn là con gái nhỏ của chưởng giáo Ngũ Hành Cung, hắn ngay cả nghi ngờ cũng không dám ở lại đây thêm. Chuyện này liên quan tới tương lai của hắn.

Trong hồ lớn có rất nhiều thuyền ngọc, nhưng lớn như thuyền rồng thì số lượng lại có hạn, đều bị một số đệ tử đại giáo mua rồi.

Bọn họ đứng trên đầu thuyền, dùng thần lực khống chế, rẽ gió vượt sóng, đi vào sâu bên trong hồ lớn.

Sát khí.

Hai người đều cảm nhận được sát khí phi thường cường địa, tuy nhiên lại không phải hướng về phía bọn họ.

Cách đó không xa, một con thần thuyền còn lớn hơn cả thuyền rồng của bọn họ, phía trên có một nam nhân mặc áo tím đang đứng, chắp hai tay sau lưng, tóc đen tung bay, đôi mắt thâm thúy vô cùng.

- Thiếu chủ của Thiên Yêu Cung.

Lý Hắc Thủy cả kinh nói.

Ở phía đối diện có một con thuyền hoàng kim lớn, cũng rất to lớn, giống như cả một cung điện vậy, phía trên cũng có một nam tử đang đứng.

Hắn mặc một bộ hoàng kim chiến y, cao lớn oai hùng, làn da màu đồng cổ, sắc mặt như đao khác, lông mày rậm to, có vẻ vô cùng oai hùng.

- Truyền nhân của gia tộc Hoàng Kim Bắc Nguyên.

Lý Hắc Thủy cười hắc hắc nói:

- Không nói tới các Thánh địa, riêng hai người này đến đây sẽ có trò hay để xem rồi. Không lâu nữa bọn họ sẽ đại chiến một trận.

-o0o-





back top