Đương thời, thần dược đã tuyệt tích các Thánh địa đều không chiếm được, những Hoàng triều bất hủ kế thừa mười mấy vạn năm cũng không thể tìm ra.
Lão Thánh chủ ở Đông Hoang và lão Hoàng chủ ở Trung Châu khi thọ nguyên sắp hết thì đều lựa chọn đi tới Đại Hoang, chỉ vì vạn nhất có hy vọng tìm kiếm được một gốc nhưng cho tới bây giờ còn chưa nghe nói có ai hái được thần dược.
Có lẽ chỉ có thể tìm được ở trong mấy đại cấm địa sinh mệnh, tuy nhiên đây là nơi mà nhân lực không thể đi vào, các Thánh địa cũng bất lực.
- Mười một vạn cân Nguyên!
Hoàng tử Đại Hạ báo ra một cái giá.
- Mười hai vạn!
Có hai lão nhân hợp lực báo ra con số này, quyết tâm mua bằng được!
- Chư vị, không phải ta không muốn bán mà đã nói rồi, thần dược như vậy hẳn phải nghĩ biện pháp cứu sống, nếu không Đông Hoang sẽ tổn thất rất lớn!
Diệp Phàm tỏ vẻ chính khí nói.
Nơi này ai cũng âm thầm nguyền rủa, đều thấy được hắn đúng là gian thương, liên tục tìm cách nâng giá.
Trong đó có một lão nhân lắc đầu nói:
- Chỉ cần xé ra khỏi Nguyên, dược thảo bình thường tất sẽ thành tro bụi, không thể trường tồn hậu thế. Dù là thần dược cũng phải cẩn thận dùng, càng không nói có thể làm sống lại.
Một lão nhân khác cũng nói:
- Đã qua vô số năm, cây thần dược dù có đầy đủ gốc rễ cũng căn bản không thể sống lại.
Diệp Phàm mỉm cười nói:
- Ta thấy không hẳn! Không phải có truyền thuyết rằng cổ sinh vật được phong trong Nguyên sau khi đi ra còn có thể sống lại sao?! Thần dược này nhất định không như bình thường, ta nghĩ hẳn có thể sống lại.
Lý Hắc Thủy đệm thêm vào:
- Đúng thế, đến lúc đó có thể kết xuất ra thần dược không hao tổn gì, gốc tiên căn này hàng năm đều có thu hoạch.
Thái thượng trưởng lão Huyễn Diệt Cung Lý Nhất Thủy trong lòng không thoải mái, trầm giọng nói:
- Không nói thần dược có thể sống lại hay không, dù có thể sống lại cũng cần mấy ngàn năm mới thành thục một lần, các ngươi chờ được sao?!
Nơi này, mọi người đều ngây cả ra. Một gốc thần dược tuy không trọn vẹn nhưng vô cùng quý báu, quả nhiên còn hi hữu hơn Thần Nguyên nhiều.
- Thật sự là vận khí nghịch thiên, khiến người ta đố kỵ. Ta nếu cắt ra báu vật như vậy thì nhất định sẽ tạ ơn trời phật hàng ngày!
- Đã bao nhiêu năm qua sớm không có thần dược xuất thế, hôm nay lại cắt ra được một cây khiến người ta thật sợ hãi.
Ngoài thạch viên có rất nhiều người tranh luận, hận không thể đổi chỗ cho Diệp Phàm. Đây là thần dược khiến người ta sợ hãi, khả ngộ bất khả cầu.
- Mười ba vạn cân Nguyên!
Hoàng tử Đại Hạ lần nữa lên gia, hắn không nói gì, chỉ dùng Nguyên nói chuyện mà thôi.
Đôi mắt của tiểu ni cô áo trắng lúng liếng chuyển động, đứng bên cạnh hoàng tử Đại Hạ, dường như rất muốn thu được thần dược này.
- Không phải ta đã nói rồi sao, ta cảm thấy có thể làm gốc thần dược này sống lại!
Diệp Phàm thở dài.
"Ngươi đây là muốn nhiều Nguyên hơn nữa!"
Trong lòng rất nhiều người đang thầm nguyền rủa.
- Mười năm vạn!
Lão đạo cô Đạo Nhất Thánh địa lạnh lùng mở miệng, không nhìn ra chút cảm xúc dao động nào.
- Cái này...
Diệp Phàm tâm động, tuy rằng là tiên căn tuyệt thế, có thể trồng nhưng phải chờ hơn mấy ngàn năm mới thành thục, hắn không thể chờ nổi.
Cái giá này báo ra không chỉ khiến những người nơi này bị chấn kinh mà cả những lão nhân bên ngoài cũng kinh hãi.
- Gốc thần dược này rốt cục có thể trồng được lần nữa không?
Lý Hắc Thủy hỏi, muốn kéo dài thời gian để tăng giá lên.
Thanh âm lão đạo cô vô cùng bình thản nói:
- Ta đã nói ra cái giá cao nhất rồi, nó chỉ đáng giá vậy thôi!
Yêu Nguyệt Không của Thiên Yêu Cung lúc này đã đi tới gần, khí chất đặc biệt xuất chúng, tuy là nam nhân nhưng loại có một loại cái đẹp yêu dị, tuy nhiên lại không hề âm nhu. Đôi mắt hắn thâm thúy như Yêu Thần.
- Loại tiên căn này trên đời hiếm có, hoàn toàn là vô giá, tuy nhiên muốn nó sống lại thì rất khó khăn, ngoại trừ dùng Thần Tuyền nuôi dưỡng mới có thể tỏa sáng sinh cơ.
- Cũng không thực tế chút nào! Nói tới Thần Tuyền thì trừ khi tiến vào mấy đại cấm địa sinh mệnh của Đông Hoang!
Thái thượng trưởng lão Huyễn Diệt Cung Lý Nhất Thủy cười lạnh.
- Điều này không cần nói cũng biết! Không chừng mấy đại linh tuyền của Đông Hoang CŨNG có thể khiến nó khôi phục sinh cơ!
Lý Hắc Thủy nói.
Diệp Phàm CŨNG cười cười:
- Thánh địa truyền thừa mấy vạn năm cũng không diệt, nếu cứu sống gốc tiên căn này, thời gian mấy ngàn năm đối với bọn họ cũng không tính là gì, tương lai sẽ được ưu đãi vô cùng.
Mọi người nơi này không nói gì, hai người này kẻ xướng người tung, rõ ràng đang là gian thương!
Yêu Nguyệt Không áo tím cười cười, thấy tình huống này thật vui vẻ nói:
- Ta cảm thấy hai vị huynh đệ này thật khó xử, vì nếu quyết định không tốt thì sợ sẽ mất hòa khí chư vị. Ta nghĩ lựa chọn tốt nhất chính là đem gốc thần dược này tới Thiên Yêu Bảo Khuyết bán đấu giá.
- Có đạo lý!
Lý Hắc Thủy nghiêm túc gật đầu.
- Được, ta tán thành!
Bên ngoài thạch viên có người mở miệng.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy có không ít lão nhân tới đây, tất cả đều tóc bạc trắng, mặt mũi hồng hào, tinh thần quắc thước, vừa thấy đã biết không phải là thường nhân.
Diệu Dục Am, Quảng Hàn Khuyết và các đại Thánh địa thạch phường cùng rất nhiều đại giáo đều đã chiếm được tin tức, lớp người lớn tuổi đều đi tới.
Thần dược xuất thế tuyệt đối chấn động, dù không trọn vẹn cũng kinh động nhân tâm, nhất là lớp nhân vật đã sắp hết thọ nguyên lại càng động tâm.
Rất nhiều người sau khi nhận được tin tức đều trước tiến tới thăm dò. Nhìn ra bên ngoài là một mảnh đầu bạc trắng, ánh mắt vô cùng nóng bỏng. - .
Tuy rằng đều là những người thọ nguyên không còn nhiều, tuổi tác chênh lệch CŨNG thật lớn vì đối với những môn phái nhỏ, dù chỉ ba bốn trăm tuổi cũng đã là cao niên rồi.
Mà các Thánh địa, dù bảy tám trăm tuổi cũng còn rất cường thịnh, thực lực chênh lệch cũng rất lớn.
Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung hừ lạnh một tiếng, nhìn lướt qua Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy, phủi áo bỏ đi. Hắn biết đã không còn cơ hội nữa.
- Lão gia hỏa này hẳn sẽ không thù dai, âm thầm đối phó chúng ta chứ?!
Diệp Phàm truyền âm.
Lý Hắc Thủy cười lạnh nói:
- Yên tâm đi, Hắc Thiết Lệnh trong tay ta đủ để áp chết hắn, hắn dám gây sóng gió thì sẽ khiến hắn đẹp mặt!
Diệp Phàm CŨNG không để ý nữa, Xích Long đạo nhân thiếu hắn một nhân tình, đã sớm nói cho hắn biết nếu có chuyện sẽ tới tìm hắn.
Những chuyện này đều vốn không tránh được, nếu muốn hào đổ ở Thần Thành thì nhất định sẽ có phong ba như vậy, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
- Hai huynh đệ các ngươi nếu đồng ý thì hiện tại Thiên Yêu Bảo Khuyết sẽ liền giúp các ngươi xử lý gốc thần dược này, ta sẽ bố trí người hộ tống!
Yêu Nguyệt Không rất chu đáo nói.
- Được, vậy ta ủy thác cho Thiên Yêu Bảo Khuyết vậy! Tuy nhiên cũng không phải bán lúc này mà đợi một thời gian nữa!
Diệp Phàm mở miệng nói.
Hắn muốn để cho càng nhiều người biết, phong ba lớn hơn chút nữa. Tốt nhất là đợi các đại Thánh chủ đánh Tử Sơn chịu nhục quay về mới bán đấu giá.
Trong tay hắn còn có một trái Nhân Nguyên Quả từng bị đại hắc cẩu cắn nữa. Sau khi những thứ quý hiếm này xuất thế chắc chắn sẽ vô cùng hấp dẫn, sẽ khiến càng có thêm nhiều người tới.
- Được! Hết thảy đều cho tiểu huynh đệ làm chủ!
Lập tức, Yêu Nguyệt Không tìm người tới tiếp thu hiện trường và bảo quản.
Nếu làm mất hoặc tổn hại, Thiên Yêu Cung sẽ bồi thường hai mươi vạn cân Nguyên, điều này khiến Diệp Phàm rất hài lòng và yên tâm.
Tuy nhiên, Thiên Yêu Cung tuyệt không tự mình cướp đoạt. Bọn họ đã qua tay rất nhiều thứ quý giá, không đáng để đánh đổi danh dự của mình.
- Có còn thiên lý nữa hay không đây?! Tên tiểu tử kia chỉ mất năm mươi cân Nguyên đã có được kết quả huy hoàng như vậy, thật khiến người ta tức hộc máu!
Vẻ mặt Ngô Tử Minh xui xẻo nói.
Lý Trọng Thiên cũng rất bất bình, nhìn Diệp Phàm ở trong thạch viên nói:
- Hắn chỉ biết Tây Qua Thạch, kết quả lại tìm ra một gốc thần dược, thật sự tức chết ta mất!
Nhóm người bọn họ có tất cả mười mấy người, ai ai cũng nguyền rủa vận may chó ngáp táp ruồi của hai người.
- Cái này gọi là thực lực, một đám ngu ngốc, chịu khó học hỏi đi!
Lý Hắc Thủy quay đầu nhìn lại chế giễu.
- Chết tiệt! Bị tên tiểu tử này làm nhục nữa chứ...
- *&A&%%, tên khốn này dám cười nhạo chúng ta sao?!
- Hoàng tử điện hạ, mời mở ra tảng đá của mình đi!
Diệp Phàm mỉm cười nói.
Hiện tại không cần cắt ra hoàng tử Đại Hạ cũng đã biết mình chắc chắn đã thua. Thần dược lưu lại từ thái cổ khả ngộ bất khả cầu, gần như không thể nhận ra từ bề ngoài được.
Hắn cũng không hề lèo nhèo, trực tiếp một đao bổ ra, lấy ra một khối Nguyên dị chủng lớn chừng đầu người, giá trị chừng một thước khối Nguyên, quả không thể so sánh với Diệp Phàm được.
Hoàng tử Đại Hạ cũng rất thống khoái, giao ra ba thước khối Nguyên cho Diệp Phàm nói:
- Hai vị huynh đệ, trưa hôm nay ta mời hai vị đi Túy Tiên Khuyết uống rượu!
Diệp Phàm kinh ngạc. Đó chính là một trong tám đại Tiên Khuyết ở Thần Thành, vô cùng đắt đỏ, tiên yến cao cấp nhất chuyên chuẩn bị cho Thánh chủ và đại năng dùng.
- Điều này sao có thể...
- Kết giao thêm bằng hữu mà thôi!
Hoàng tử Đại Hạ cười nói.
Hoàng tộc Đại Hạ ở Trung Châu vô cùng quan tâm tới Nguyên. Tương truyền Thái Hoàng Kinh của bọn họ cũng được cắt ra từ Nguyên, hàng năm đều có người của hoàng tộc trú ở Thần Thành, thu mua kỳ thạch.
Diệp Phàm hiểu rõ hoàng tử Đại Hạ không phải là người bình thường, tuy chỉ thấy hắn đổ thạch một lần hơn phân nửa đã nhìn ra dấu vết cho nên muốn kết giao với hắn.
-o0o-