Những người khác trong Thần Thành đều nghẹn họng trân trối, thân thể Thái Cổ chiếm được truyền thừa Nguyên Thiên Sư, điều này ý nghĩa như thế nào?! Thật khiến người ta kinh hãi!
- Thật can đảm, gan lớn bằng trời!
- Người này thật khí phách, dám tới Thần Thành hào đổ kinh thế, đại chiến Nguyên Thuật với các đại Thánh địa.
- Dùng thạch phường địch nhân làm mạnh chính mình, danh chấn Thần Thành, thánh thể Thái Cổ thật khiến người ta giật mình!
lớp nhân vật lão làng, rất nhiều anh kiệt trẻ tuổi đều bị kinh hãi, kết quả này khiến bọn họ cảm giác miệng lưỡi khô rát, thánh thể Thái Cổ thật sự lá gan quá lớn.
Khương gia vì bảo hộ lão Thần Vương, dùng Hằng Vũ Thần Lô trấn phong Hóa Long Trì, đồng thời không ngừng khuếch trương, phong bế cả tòa Thần Thành.
Với những điều chấn nhiếp này, nếu ai dám kích sát thì trước phải suy nghĩ một chút. Thần Thành bị phong, không ai có thể rời đi, Khương gia có thể mang Thần lô Cực Đạo đại khai sát giới.
Đây là bá khí!
Thế gia Thái Cổ chỉ có khí phách, dám động tới Thần Vương ta thì không tiếc tiêu diệt tất cả cường giả trong Thần Thành.
Cùng vì như vậy, Diệp Phàm không thể vượt qua hư không, cả tòa Thần Thành lúc này bị che lại, không ai có thể ra vào.
- Xong rồi, chúng ta không ổn rồi! Thần Thành đã bị phong trấn.
Lý Hắc Thủy tràn đầy mồ hôi lạnh. - .
Diệp Phàm rất nhanh dùng Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp, biến thành một bộ dáng khác, sau đó cùng trợ giúp Lý Hắc Thủy thay đổi hình dáng.
Sau khi Nguyên Thuật của hắn đại thành, tuy chưa thể thay đổi sơn xuyên đại thế nhưng có thể dễ dàng sửa đổi dung mạo, hình dáng người khác.
- chỉ cần không gặp Âu Dương Diệp, thần thức người khác không thể nhận ra chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta không thể ở cùng nhau được, phải tách ra thôi!
- Nhưng lão nhân Tử Minh không phải là tên đơn giản, đã rất tiếp cận cảnh giới Nguyên Địa Sư, nghe thật rợn người, gần như mở ra Thiên Nhãn, chỉ sợ không trốn được hắn bao lâu.
Lý Hắc Thủy nhíu mày.
Diệp Phàm lay nhẹ huyệt Hằng Vũ, hắn biết lần này đã gặp phải đại phiền toái rồi, nếu không nghĩ cách thì lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Hắc ca, trong tay ngươi có Thần Lệnh có lão bất tử, dù bọn họ phát hiện ra ngươi cũng không dám làm gì ngươi đâu.
Lý Hắc Thủy nói:
- Ta thật ra không quá lo lắng, mấu chốt là ngươi kia. Một khi bại lộ, dù là Xích Long đạo nhân cũng không thể bảo vệ ngươi được.
- Ta sẽ nghĩ cách tránh xa Âu Dương Diệp!
Diệp Phàm nhíu mày nói.
- Đây không phải là biện pháp! Ngươi không nghe sao, bọn họ nhất định phải có được Nguyên Thiên Thư, Thần Thành lại bị phong trấn, ngươi tránh được bao lâu đây?!
Lý Hắc Thủy đi tới đi lui nói:
- Xin Thiên Yêu Cung trợ giúp thì sao?! Ta cảm giác tên Yêu Nguyệt Không cũng không tệ!
Diệp Phàm lắc đầu nói:
- Đúng lúc này chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi!
- Đáng tiếc là Kỳ Lân chủng tử lại đặt ở trong Thiên Yêu Cung...
Lý Hắc Thủy thở dài.
Diệp Phàm rất bình tĩnh, xoa cằm nói:
- Ta đã có cách!
- Cách gì?
Diệp Phàm âm thầm nói hắn mấy câu, sau khi Lý Hắc Thủy nghe xong liền kiên quyết phản đối nói:
- Rất mạo hiểm! Nếu thất bại thì không phải là đưa mỡ tới miệng mèo sao?!
- Hiện tại chỉ có thể như vậy, không chừng còn có thể có tương lai, sau này cũng không bị đuổi giết thêm nữa!
Diệp Phàm kiên định nói.
- Tiểu Diệp Tử, không thể mạo hiểm như vậy được!
Diệp Phàm hạ quyết tâm nói:
- Yên tâm! Ông trời không phụ ta đâu! Hắc ca ngươi nhanh chạy đi, phải tách ra không lại bị người phát hiện.
Cổ Phong là Diệp Phàm, là thánh thể Thái Cổ! Tin tức này quá chấn động Thần Thành, toàn thành kinh ngạc, rất nhiều tu sĩ cảm thấy không thể tin nổi.
- Cổ Phong tiểu đệ hắn...
Yéu Nguyệt Không nghẹn họng.
- Ta cũng không ngờ được...
Hoàng tử Đại Hạ sau một lúc lâu không nói gì, hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Con tiểu tinh linh màu vàng trên vai tiểu ni cô áo trắng lại đôi mắt to lúng liếng, kéo kéo mái tóc tiểu ni cô, liên tục khoa chân múa tay.
- Tiểu ngoan ngươi là nói sớm đã biết hắn có thể thay đổi dung mạo!?
Khuôn mặt tiểu ni cô đỏ lên, truy vẩn Thần Tàm.
- Là sao?
Hoàng tử Đại Hạ nói.
- Tiểu ngoan bảo chính mắt thấy Cổ Phong bế quan, dùng rất nhiều Nguyên để gia tăng cảnh giới!
Tiểu ni cô giải thích.
- Con tiểu ngoan này sớm biết như vậy sao không nói cho chúng ta biết?!
Hoàng tử Đại Hạ giật mình.
Thần Tàm khinh thường nhìn hắn, bộ dáng như đang nhìn trời, đứng trên vai tiểu ni cô mà mà không nhìn tới.
Bên cạnh. Cơ Tử Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên là hắn, có điểm giống nhau là thích xoa cằm!
- Tử Nguyệt, muội nói gì?
Cơ Hạo Nguyệt hỏi.
- Không có gì!
Cơ Tử Nguyệt không nói gì, tiếp lấy con tiểu sinh linh qua tay mình.
Con Thần Tàm này không chút để ý nhưng khi thấy hạt Thần Nguyên lay qua lay lại trước mặt thì không chút nghĩa khí, bỏ qua tiểu ni cô mà chạy sang bên cạnh Cơ Tử Nguyệt.
Diệu Dục Am, An Diệu Y cùng giật mình, tinh tế cân nhắc lại thời gian qua, rất lâu sau mới nhoẻn miệng cười.
về phần các Thánh tử thì rất nhiều người lập tức hành động, truy tra trong Thần Thành. Lần này thật sự là mày xám mặt tro, từng cùng kẻ đang tìm giết nâng cốc vui vẻ, hiện tại lại không biết nên nghĩ thế nào.
Người của Diêu Quang thạch phường thất thố, rốt cục hiểu được vì sao Diệp Phàm chọn nơi này đổ thạch. Đây chính là lấy bọn họ khai đao!
- Thần Thành Cổ Phong chính là Diệp Phàm, thế người dẫn đại hắc cẩu chạy loạn cướp bóc kia là ai?
- *&A%$, bị chúng lừa rồi! Ngoại trừ con chó luôn mồm kêu gào thu nhân sủng kia thì hết thảy đều là giả!
- Con hắc cẩu chết tiệt!
nhắc tới Hắc Hoàng, rất nhiều người đều nghiến răng nghiến lợi đay nghiến. Đối với nhiều đệ tử Thánh địa mà nói thì Hắc Hoàng chính là một cơn ác mộng.
giờ phút này, người của thế giá Nguyên Thuật côr xưa nhất là gấp gáp. Đám người Nam Cung Kỳ tìm tòi khắp nơi, muốn tìm ra Diệp Phàm. Sự hấp dẫn của Nguyên Thiên Thư quá lớn, đối với bọn họ chính là cổ kinh vô thượng.
Không thể không nói, Âu Dương Diệp vô cùng đáng sợ, dù sinh mệnh không nhiều nhưng sau khi Nguyên Thuật đại thành, cao thủ tuyệt đỉnh cũng phải kiêng nể.
Hắn như một âm hồn, liên tiếp lướt đông, lướt tây ở Thần Thành, sáng tối bất chừng, dùng long khí dưới mặt đất cho mình dùng, sau khi tiếp cận Nguyên Địa Sư, chỉ cần có mặt đất thì hắn sẽ có được thần thuật vô tận.
Dưới hai hốc mắt tối đen có hai đạo thần quang xuyên thiên địa, không gì có thể che giấu nó. Hắn gần như đã tu thành Thiên Nhãn rồi.
- Hắn là thánh thể Thái Cổ, dù Xích Long đạo nhân trở lại cũng không thể bảo vệ được hắn!
- Lần này có thể quang minh chính đại giết hắn, chư Thánh địa cũng không thể ngăn cản!
- Nguyên Thiên Thư, tiên điển vô thượng biến mất nhiều năm rốt cục lại thấy ánh mặt trời, nhất định phải thu được.
Đệ tử thế gia Nguyên Thuật cổ xưa lại tràn ngập dũng khí, thân phận Diệp Phàm đã lộ ra, dù giết chết cũng không phải kiêng kị điều gì.
Thần Thành chấn động, chư Thánh tử và rất nhiều tu sĩ đều tìm kiếm Diệp Phàm, nhưng thủy chung không thấy bóng dáng đâu cả!
- Hắn không thể thoát được, ta muốn dùng hắn chế thuốc!
Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi hành không mà đi, rất nhiều người phải tránh lui.
hắn mặc một thân áo trắng, hại bụi nhỏ cũng không nhiễm, làn da trắng như tuyết, đôi mắt thâm thúy như bảo thạch, môi hồng răng trắng, vô cùng tuấn tú, dung mạo khiến nữ nhân cũng phải ghen tị, chính là Hạ Cửu U.
Chưa tới nửa ngày, toàn bộ mọi người Thần Thành đều đã thu được tin tức, đại đa số mọi người xuất động tìm kiếm. Nếu người có thể nhân cơ hội này tìm được Diệp Phàm thì ưu đãi đúng là vô tận.
Trên người hắn có Vạn Vật Mau Khí Đình, Long văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm, Nguyên Thiên Thư, rất nhiều Thần Nguyên, quả thực chính là một Thần Tàng rất lớn.
Diệp Phàm phát hiện ra hắn thật sự đã giống như thịt Đường Tăng, mọi người ai cũng muốn cắn một ngụm. Nhưng đối với hắn, uy hiếp lớn nhất chính là Âu Dương Diệp!
Đôi mắt hắn có thể xuyên qua hư không, vượt qua hết thảy ngăn cản, chỉ cần tiếp cận hắn thì không thể trốn thoát được.
Diệp Phàm đã tách Lý Hắc Thủy ra, thay đổi dung mạo, quần áo rồi nhanh chóng lẩn vào biển người, tránh xa những nơi Âu Dương Diệp hay lui tới.
Cuối cùng, hắn đi tới phía Tây Thần Thành. Nơi đây có một mảnh kiến trúc to lớn, Hóa Long Trì chính là ở trong đó, hiện tại bị người Khương gia canh giác nghiêm mật, vừa tới gần hắn đã cảm giác được một cỗ uy áp kinh khủng.
Hằng Vũ Thần Lô được luyện thành từ Hoàng Huyết Xích Kim, danh chấn cổ kim, hiện tại đang ở trong Hóa Long Trì, phong bế toàn bộ Thần Thành.
- Ngươi là ai?
Một người trung niên quát hỏi.
Nơi đây không có người ngoài, tất cả đều là cao thủ Khương gia. Trong thế hệ trẻ, ngoại trừ mấy người Khương Dật Phi, Khương Thải Huyên thì căn bản những người khác không có tư cách dừng chân, tất cả đều là lớp người lớn tuổi.
- Khương gia hướng khắp nơi cầu phương pháp tục mệnh, ta đặc biệt tới cứu trợ Khương Thái Hư Thần Vương!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Ngươi có phương pháp gì?
Người trung niên này đầu tiên ngẩn ra nhưng sau đó liền bắn ra hai đạo thần mang bức nhân, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Hắn không thể không cẩn thận! Hiện tại là lúc vô cùng cẩn mật, có người đã tới giết lão Thần Vương, một vị Thái thượng trưởng lão vì vậy mà táng mạng, nếu không phải có Hằng Vũ Lô thì cao thủ khủng bố kia đã đắc thủ rồi!
- Mời khách quý vào đi!
Một thanh âm của lão nhân truyền tới.
Diệp Phàm cất bước đi vào trong cung uyển, gặp được càng nhiều cao thủ, ai ai cũng như chuẩn bị đón địch, trấn thủ bốn phương, biểu tình rất nghiêm túc.
Hắn đi liền qua chín tầng đại điện, đi vào một mảnh lâm viên. Nơi đây cây cối xanh tốt, toàn là đình thai, cầu kiều, con suối, hoa cỏ. cảnh đẹp tuyệt trần.
- Vị tiểu hữu này có phương pháp gì?
Một lão nhân ở phía trước, mặc một bộ trường y màu trắng bạc, mặt mũi hiền lành, không nhìn ra tuổi tác đã bao nhiêu.
- Ta có ba phương pháp, có thể khiến lão Thần Vương sống lại!
Diệp Phàm bình tĩnh đáp.
- Lời này là thật sao?!
Từ trong mắt lão nhân này bắn ra hai đạo điện mang, đánh giá Diệp Phàm, muốn hiểu rõ toàn thân Diệp Phàm.
Diệp Phàm khẽ giật mình. Đây là một nhân vật cấp Thánh chủ, là một vị đại năng! Có thể đoán được đây không phải là Thánh chủ Khương gia, chính là cao thủ tuyệt đỉnh của nhất mạch Thần Vương Khương Thái Hư kia.
Khương gia phân làm hai hệ, hậu nhân của Thần Vương nhất mạch tuy ít nhưng thực lực kinh người, đủ trấn áp toàn trường.
- Phương pháp thứ nhất của ta là nửa hồ Thần Tuyền!
Diệp Phàm nói tới đây, lấy ra một hồ lô ngọc lắc lắc, bên trong truyền ra tiếng nước chảy, không thèm để ý đưa ra ngoài.
lão nhân kia vẫy tay một cái liền tiếp được mở ra, lập tức cả kinh, gật đầu nói:
- Tốt! lão phu Khương Vân, là hậu nhân của Thần Vương, mời tiểu hữu theo ta.
Đây là Thần Tuyền, không phải giả, lấy ra từ Thái Cổ cẩm khu, được bảo tồn trong Ngọc Tịnh bình, cho tới hiện tại không còn được nửa bát, gần như đã tuyệt diệt.
- Khương tiền bối, ngươi không sợ ta tới giết lão Thần Vương sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không sợ!
Diệp Phàm cùng Khương Vân đị vào Địa Cung, tiến vào vào trong đại địa. Hóa Long Trì ở trong lòng đất.
Trong Địa Cung này mây mù lượn lờ, khí tức thánh khiết ập thẳng vào mặt, long khí rất mãnh liệt, lực lượng thần thánh không ngừng lưu chuyển, đương nhiên cũng có một cỗ uy áp khiếp nhân.
Không hề nghi ngờ, đó chính là Hằng Vũ Thần Lô, tuy không ai thúc dục nó nhưng vẫn tản mát ra uy áp chấn nhiếp linh hồn.
Khi Diệp Phàm tiến sâu vào trong Địa Cung, Thần Thành là một mảnh hỗn loạn, tất cả mọi người đều đang tìm kiếm tung tích hắn. Có rất nhiều người muốn giết hắn, lấy đi tính mạng thánh thể Thái Cổ.
Nhưng không ai biết được hắn lại đi tới Hóa Long Trì, tiếp nhập nơi được phòng thủ nghiêm mật nhất Thần Thành, có thần lô luyện chế từ Hoàng Huyết Xích Kim trấn áp, không phải cao thủ tuyệt đại không ai dám vào.
Trong Địa Cung có một đám lão nhân đang ngồi, chiếm cứ các vị trí trọng yểu, không phải là Thái thượng trưởng lão Khương gia thì cũng là những lão tổ tông thân phận siêu phàm.
Nơi này tràn ngập quang hoa, không hề có chút ẩm thấp ảm đạm nào. Ở sâu trong Địa Cung có một long ưi rộng chừng ba trượng vuông, nước trong ao màu trắng ngà, trong vắt.
ở trong đó có một khối thân thể giống như bộ xương khô, huyết nhục toàn thân khô cạn, không có chút sáng bóng.
Hắn nằm trong Hóa Long Trì, không chút nhúc nhích như đã sớm mất đi sinh mạng, căn bản không cảm ứng được tia sinh cơ nào, không khác gì một nhánh cây khô cả.
Đây là Thần Vương Khương Thái Hư sao?! Diệp Phàm gần như không thể tin vào hai mắt mình. hắn đã nghe đồn rất nhiều, rất khó có thể liên tưởng đến thân hình trước mặt mình.
Năm đó, Khương Thái Hư phong thần như ngọc, chiến lực kinh thiên, bất kể đi tới đâu cùng vô cùng nổi bật, là một nhân kiệt phong vân.
Hơn bốn ngàn năm trước, hắn oai hùng khí thế, bễ nghễ thiên hạ nhưng nay lại chỉ như một cái xác khô, gầy yếu vô cùng.
mỹ nhãn về già, anh hùng mạt lộ! Đây đều là những điều bi ai nhất trên đời.
Kỳ tài ngút trời, tư chất kinh thế, nhất đại thiên kiêu lại có kết cục thế này, khiến người ta không khỏi cảm khái!
-o0o-