Già Thiên

Chương 512: Chiến Khúc



Hắn cười cười, nhìn Triệu Phát một cái, nói:

- Tử Vi Giáo biết rành việc buôn bắn, ta thật rất bội phục. Tuy nhiên có đôi khi chỉ là những tảng đá không bắt mắt này trong đó có thể cắt ra thần vật đấy.

- Vậy ngươi có dám mở ra hay không?

Một đệ tử của Phong tộc giễu cợt nói.

Trên mặt Triệu Phát ý cười không giảm, nói:

- Sớm đã nghe nói Diệp huynh Nguyên Thuật kinh người, không bằng mở ra ngay tại đây, để chúng ta mở rộng tầm mắt!

- Ta vốn định đưa Nguyên khối Nguyên thạch chứa đầy huyền bí này, lưu lại cho Phong Thánh chủ thường thức, nhưng nếu chư vị muốn kiến thức, ta liền trực tiếp mở ra được rồi!

Diệp Phàm tiến lên, vẫn chưa lấy ra ngân đao, trực tiếp dùng ngón tay bóc lớp da đá, giống như là đao thần tước đậu hủ, vụn đá ào ào rơi xuống đất.

Nơi đây, đều là một số tuấn kiệt trẻ tuổi, nhìn thấy có người cắt đá đều nhao nhao bàn luận, dẫn tới người khác đều nhìn lại bên này, trong lúc nhất thời rất nhiều người đều dồn chú ý tới nơi này.

"Xoạt..."

Diệp Phàm khẽ chấn ngón tay, khối vật liệu đá đen thui này toàn diện nứt ra, rõ ràng hắn không muốn lãng phí thời gian, định trực tiếp bóc ra.

- Thật sự có trân bảo quý hiếm sao, nhìn bộ dáng hắn chẳng hề quan tâm, chỉ sợ sẽ không có vật gì vô giá đâu!

- Nguyên Thuật tông sư cắt đá đều đặc biệt cẩn thận, hắn lại chấn vỡ ra, thật đúng là đặc biệt, không giống như thủ pháp đối đãi với kỳ trân!

Diệp Phàm cười cười, hỏi Triệu Phát:

- Triệu huynh cảm thấy có thể cắt ra được thứ gì đây?

Rất nhiều người đều im lặng nhìn, Triệu Phát lắc đầu, không dám nói thêm gì, hắn biết rõ Nguyên Thuật của Diệp Phàm rất lợi hại, nếu dám mở ra, hơn phân nửa nhất định có nắm chắc.

- Diệp huynh hay là cứ mở ra đi, để sự thật nói rõ!

"Choảng!"

Diệp Phàm nhẹ nhàng gõ một cái, khối Nguyên thạch màu đen vỡ tan, lớp đá ngoài không ngừng rơi xuống, tiếp theo thần mang chói mắt xông lên tận trời, làm cho rất nhiều người tuôn tràn nước mắt.

- Thần Nguyên!

- Bên trong ẩn chứa có Thần Nguyên!



Mọi người cả kinh kêu lên, một khối đá đầu thừa đuôi thẹo mà lại cắt ra Thần Nguyên hiếm có, điều này làm cho bọn họ không thể không ngạc nhiên thán phục. Tông sư Nguyên Thuật quả thực có lực lượng biến mục nát thành thần kỳ.

Triệu Phát sắc mặt có chút phát cứng đờ, chính hắn đã nói ra, đây là Tử Vi Giáo cắt ra Thần Nguyên còn dư lại một khối lớp đá ngoài, không nghĩ tới bị người ta cắt ra thần vật. Trên mặt hắn nóng hừng hực, giống như bị người ta tát mạnh một cái.

- Không ngờ cắt ra Thần Nguyên...

Con cháu của Phong tộc cũng đều ngây dại, không nghĩ tới kết quả lại như thế.

Đã có thần vật vì sao Diệp Phàm không có cắt ra chứ, cứ để như vậy tặng lên, chẳng phải là công khai hơn hay sao? Điều này thật khiến cho bọn họ khó hiểu.

- Tông sư Nguyên Thuật đưa tặng Nguyên không có kỳ bí gì, trao tặng kỳ thạch mới là thượng phẩm, đáng giá trân quý!

Một vị lão nhân than nhẹ, nói ra điểm thần kỳ trong đó.

"Rầm!"

Lớp đá ngoài toàn bộ bóc ra, bắn ra hào quang chói mắt, như một vầng thái dương màu vàng treo trên không trung, hầu hết mọi người đều không thể nhìn thẳng vào nó.

Thần Nguyên có thể treo trên không trung, vĩnh viễn không chìm rơi xuống, nhiều màu sắc sáng lạn, loại đẹp đẽ sáng chói này khiến mỗi người đều động tâm, giá trị của nó quá lớn.

Các Thánh địa đều vô cùng khát vọng đối với Thần Nguyên. bởi vì nó có được diệu dụng khôn cũng, trong đó đề cập tới truyền thuyết bất hủ, rất nhiều đại giáo tận hết sức thu thập.

Một Thánh địa cường đại hay không, có quan hệ rất lớn với Thần Nguyên. Trong đó có đủ loại mà tu sĩ bình thường không thể hiểu biết, nhưng lại biết sự quý báu tuyệt thế của nó.

- Đủ để có giá trị ba mươi vạn cân Nguyên tinh thuần, phần lễ vật này quá trọng hậu!

Có người cả kinh kêu lên, khối Thần Nguyên này lớn tới hơn phân nửa đầu người như vậy.

ngay cả các Thánh chủ khác tặng lễ vật cũng không hơn gì cái này. Diệp Phàm thân là một nhân vật hậu bối mà trao tặng một phần đại lễ như vậy, xem như rất trọng hậu.

- Không đúng! Trong Nguyên có thứ gì đó, có từng tia từng tia sáng kỳ dị tràn ra, có chút khủng bố mà lại thần thánh!

Mọi người rất nhanh phát hiện dị thường, trong Nguyên còn có thứ gì khác, lưu chuyển phát ra khí cơ thần bí.

Trong lòng Diệp Phàm thật kinh ngạc, khi hắn chọn tảng đá cũng không phát hiện dị thường, vẻn vẹn chỉ tưởng là một khối Thần Nguyên mà thôi, làm lễ vật mừng thọ là đủ rồi, không nghĩ tới sau khi cắt ra đặc biệt có huyền cơ.

Một khối giống hình sừng rồng gãy đoạn, chỉ dài hai tấc, kim quang lưu động, lóe ra tia sáng kỳ dị, thấu phát ra dao động khủng bố, đồng thời lại tràn ra khí tức vô cùng thần bí và thánh khiết.

- Thần vật, có ẩn chứa báu vật!

- Đó là... sừng rồng sao?


Không ít người cả kinh kêu lên, bọn họ cảm nhận được một loại uy áp vô thượng tràn ra từng đợt từng đợt, nhưng lại không kìm nổi muốn quỳ bái.

Theo thời gian trôi qua. loại uy áp khủng bố này càng thêm mãnh liệt, rung động lòng người.

Lúc này, rất nhiều tân khách cũng nhìn lại, nơi đây thần mang xông thẳng lên trời đã sớm kinh động mọi người. Ngay cả những nhân vật cấp Thánh chủ kia đều từ trong đại điện nhìn ra.

- Đây là Thánh Giác của Vương tộc thái cổ!

Rốt cục có một vị lão nhân nhận ra đó là vật gì.

Lúc này, Thánh chủ Phong tộc cũng với các đại nhân vật khác đều bị kinh động, tự mình đi tới, quan sát thần vật giống như sừng rồng bên trong khối Thần Nguyên này.

Vương của thái cổ vô địch trên trời dưới đất. đều là sinh vật hình người, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, ở trong thời thái cổ khó có thể gặp được địch thủ, số lượng bọn họ cũng cực kỳ ít ỏi. - .

người đời sau hiểu biết về bọn họ cũng không nhiều lắm, đều là từ trong Nguyên thạch phủ đầy bụi và trong cổ Quáng biết được tin tức, hiện giờ nhìn thấy một kiện thần vật như vậy tự nhiên đều khiếp sợ.

- Đúng vậy, đây là Thánh Giác trời sinh của Vương tộc thái cổ, có thể xé trời mở đất, là thần vật tuyệt thế!

Một vị nhân vật cấp Thánh chủ tán thưởng.

- Vương vô thượng của thái cổ có khả năng bàn luận cũng Đại Đế cổ, Thánh Giác trời sinh là tinh hoa quý báu nhất của họ, chỉ dùng để tế binh khí thánh vật vô thượng!

- Tuy rằng chỉ là khối nhỏ bị gãy nhưng là vô giá, có thể nói là một phần hậu lễ nha!

Vài vị Thánh chủ đều bàn luận như vậy, đều đánh giá rất cao, làm cho mọi người càng thêm giật mình kinh ngạc, sắc mặt Triệu Phát càng khó coi, hắn tuyệt đối không nghĩ tới kết quả lại như thế.

Tử Vi Giáo bọn họ bỏ mất dịp may thu thần vật, thật khiến hắn có cảm giác muốn hộc máu, một khối đá đầu thừa đuôi thẹo mà thôi, không ngờ lại cắt ra vật càng quý báu hơn.

Phong Hoàng cũng một số con cháu Phong tộc đều lộ ra vẻ mặt kinh dị, đối phương đưa tặng một khối đá đen thui không ngờ lại quý báu như vậy, thật đúng là "hàm chứa bên trong". làm cho bọn họ ngơ ngác sững sờ.

- Đây không chỉ là thánh vật luyện binh khí, mà nghiền nát nó thành phấn còn có thể giải được vạn độc, dùng để rèn luyện huyết nhục lại diệu dụng vô cùng vô tận!

những đại nhân vật này đều phi thường tôn sùng, phỏng chừng giá cả tệ nhất khối Thánh Giác dài hơn hai tấc này phải có giá trị hai trăm vạn cân Nguyên tinh thuần trở lên. Con số này vừa được nói ra, cả hiện trường vang lên tiếng hít hơi khí lạnh, ai nấy đều nghe mà kinh sợ.

Ngay cả Diệp Phàm cũng ngẩn người ra, hắn vốn không nghĩ đưa tặng thần vật quý báu như vậy, điều này hết thảy đều ra ngoài dự kiến.

- Phần lễ vật này quá trọng hậu, ta không thể thu!

Thánh chủ Phong tộc thoạt nhìn là một người trung niên, oai hùng vạm vỡ, tóc đen xoả dài như thác nước, đôi mắt sâu thẳm, rất có uy thế.


Diệp Phàm tươi cười nói:

- Ngài đưa cho ta ba trăm vạn cân Nguyên cũng không có một chút nhíu mày, cái này tính là gì, thỉnh ngài cứ nhận lấy!

- Vậy được rồi! Nếu không, ta thật ra có vẻ khách sáo!

Thánh chủ Phong tộc gật đầu, đồng thời quan tâm thăm hỏi một chút thương thế của hắn, bảo người đưa tới mấy viên Tục Mệnh Đan.

Lúc này, con cháu Phong tộc đều ngượng ngùng, tất cả đều nói không ra lời. Phong Liệt thân đệ đệ của Phong Hoàng đã đi tới, cợt nhả, nói:

- Diệp ca! Khi nào thì cũng tặng đệ một khối kỳ thạch nha!

Diệp Phàm liếc mắt nhìn hắn một cái, đối với cậu em vợ từng tiện nghi này hắn rất khắc sâu ấn tượng, lần đầu tiên gặp mặt từng hành hung hắn một trận.

Rồi sau đó, tên kia rất khác thường, muốn đi Diệu Dục Am không thể lôi kéo hắn, bảo hắn dẫn đường, phi thường cực phẩm thật khiến hắn dở khóc dở cười.

Diệp Phàm câu được câu không nói chuyện cũng hắn. Phong Hoàng ở cách đó không xa tức giận khẽ kêu:

- Phong Liệt ngươi lại đây cho ta!

Lý Hắc Thủy ở bên cạnh nổi lên ý phá đám, cười nói:

- Tiểu Liệt ngươi nếu không đi, ta thay Diệp Phàm làm chủ. đưa ngươi ba khối kỳ thạch!

- Thật hay giả?

Trong mắt Phong Liệt lóe sáng.

- Đương nhiên là thật! Đừng quên lúc trước chính là hai người chúng ta ở Thần Thành Bắc Vực cắt ra rất nhiều kỳ trân, tạo ra phong vân vô tận. ngươi còn không tin ta ư?

Lý Hắc Thủy cười nói.

- Được! Ta không đi! về sau ta ở chung một chỗ với các huynh là được!

Phong Liệt ngồi tại chỗ không đứng dậy, xem lời nói của Phong Hoàng như gió thoảng bên tai.

- Phong Liệt...

Phong Hoàng ở bên kia trừng hắn. Dáng người tao nhà tài hoa, thanh lệ như tiên, lúc này tức giận lại có một phần thùy mị khác thường.

- Tỷ! Tỷ đừng ác với ta. hiện giờ ta đã là người lớn rồi!

Phong Liệt lẩm bẩm nói.

Các con cháu Phong tộc khác đều chịu không nổi hắn, không nghĩ tới hắn không có cốt khí như vậy, không ngờ lại tiến đến cũng đi chung với Diệp Phàm, điều này làm cho rất nhiều đường huynh đường tỷ của hắn đều hận đến ngứa hàm răng.

Phong Hoàng chỉ tay vào hắn, tức giận xoay người bước đi, không thèm nói thêm gì nữa.



Bên cạnh, các Thánh tử, Thánh nữ đều thực hết biết, cảm thấy Lý Hắc Thủy thật rất thiếu đạo đức, có kiểu chọc giận như vậy sao? Đây là kéo đệ đệ của nàng xuống nước, cố ý làm cho viên minh châu của Phong tộc không yên tâm.

- Diệp huynh thật sự phải tự chém tu vi sao?

Tử Phủ Thánh tử bỗng nhiên lên tiếng hỏi, sắc mặt hắn vẫn bình thản, nhưng Diệp Phàm biết rằng, người này không có chút cảm tình gì với mình.

Bởi vì, hắn từng trấn áp Tử Phủ Thánh nữ. lúc còn ở Thần Thành có rất nhiều lời đồn đãi nói Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai có thể sẽ xuất thể, chuyện này khiến Tử Phủ Thánh tử vẫn canh cánh trong lòng.

- Đúng vậy! Trong vòng nửa tháng ta phải làm ra quyết định, sinh mệnh không còn nhiều, ta không có thời gian chờ đợi.

Diệp Phàm gật đầu.

Rất nhiều người đều sinh ra tâm tư khác thường, mặc dù Diệp Phàm tự chém tu vi, trở thành một phàm nhân, cũng có giá trị rất lớn, từ vừa rồi hắn đưa tặng kỳ thạch mà xem, rất đáng giá cho các đại giáo ra sức lôi kéo.

- Người này là con quỷ đoản mệnh, xem ra là sống không được vài ngày, tự chém tu vi cũng khó mà thay đổi được gì.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương bước tới, hai mắt tràn ngập dã tính ác nghiệt, thân thể hùng vĩ lưu động thần mang, hắn giống như ngọn núi đè ép xuống mọi người:

- Ngươi đã không còn vài ngày sống khỏe. ta đây trước thời hạn ra tay đi, bằng không ta sợ không có cơ hội giết ngươi!

- Ngươi là đang gấp rút chịu chết sao?

Diệp Phàm nói giọng lạnh lùng.

- Đương thời, đã không thích hợp loại người như ngươi tu luyện, ngay cả ông trời đều phải dùng đại đạo hủy diệt ngươi, coi như ta thay ông trời ra tay đi, đưa ngươi đi sớm một chút!

Kim Sí Tiểu Bằng Vương thật cuồng ngạo, trong hốc mắt màu vàng tràn ra sát ý dày đặc.

- Ngươi đã quên lần trước ta đánh gãy xương cốt của ngươi rồi sao?

Diệp Phàm cười mỉm nói.

- Lần trước ta tự trói tay chân, lần này ta muốn nghiền nát ngươi như một con rệp, cho ngươi chảy sạch đến giọt máu cuối cùng!

Kim Sí Tiểu Bằng Vương nói giọng thâm trầm hữu lực, vô cùng cường thế.

- Xem ra ngươi và ta một trận chiến này đã không thể né tránh, vậy chúng ta rời tám trăm thần đảo, không nên quấy rối đại thọ của Thánh chủ Phong tộc!

Diệp Phàm đứng dậy.

- Chính hợp ý ta, ta khẩn cấp muốn xé nát ngươi! Kim Sí Tiểu Bằng Vương biểu lộ dã tính, cặp đồng tử màu vàng giống như hai con dao khiến cho người ta sợ hãi, nói:

- Ta muốn trích sạch mỗi một tấc máu thịt của ngươi, đạp gãy đoạn mỗi một khúc xương cốt của ngươi!

-o0o-







back top