Già Thiên

Chương 577: Bí mật của Thanh Đồng Tiên Điện (Thượng)



Thanh Đồng Tiên Điện chính là phần mộ của các vương giả cái thế, trong đó cũng không biết đã chôn vùi bao nhiêu nhân kiệt rồi.

Mỗi một lần nó xuất hiện, đều cắn nuốt tính mạng của vô số cao thủ, từ xưa đến nay vẫn luôn luôn vô cùng bí ẩn, không ai có khả năng tìm hiểu rõ ràng cả.

Nam Cung Chính trở về, tất nhiên sẽ dẫn phát ra đại chấn động, các nhân vật lớp tiền bối từ khắp nơi đổ về đây đều chú ý tới việc này, các bá chủ bốn phương cùng tiến đến, khiến cho Thiên Cung ồn ào hẳn lên.

- Các vị, những gì mà ta biết thì nhất định ta sẽ nói hết ra, không cần gấp gáp như vây đâu!

Nam Cung Chính cười, đi vào trong Thiên Cung, ngồi xuống bên cạnh cái bàn bằng ngoc, tư rót ra môt chén rươu, tu môt hơi can sach.

- Các vị cũng không cần như vậy, Nam Cung huynh cùng đã trở về, còn lo không biết được chuyện gì tại đó nữa sao?

Tây Vương Mau búi tóc cao trên đỉnh đầu, gắn vài chiếc trâm bằng ngọc, có từng luồng khói mờ ảo buông xuống, bao phủ thân thể, lờ mờ che đi dáng người xinh đẹp xuất chúng và vẻ đẹp đoan trang thánh khiết của nàng.

Âm thanh ồn ào cùng dần biến mất, mọi người quay lại chỗ ngồi, những người ngồi trong Thiên Cung này ai cùng là bá chủ một phương, nắm cả vùng đất trong tay, hoặc là kỳ nhân dị sĩ, thân phận vô cùng siêu nhiên.

Tiếng tiên nhạc vang lên, các mỳ nhân Dao Trì đua nhau ca múa, tay áo phấp phới, các nàng như là những lăng ba tiên tử, được mây trắng lượn lờ dưới chân nâng lên, múa hát như đang ở trên cung Quảng Hàn.

Bên ngoài cung điện, các loại chim loan, phượng thi nhau bay lượn, ánh sáng lấp lánh như cầu vồng, chiếu rọi khắp mặt đất, bầy khi thì tiến lên dâng đào cho khách, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Phía trước ngọc điện, mọc đầy các nhành hoa lan, tươi đẹp rực rỡ, trên mặt hồ thì ngẫu nhiên thấy cá chép quẫy mình, chạm vào những đóa hao sen đang nở rộ, hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng vàng chiếu rọi khắp đại điện.

Diệp Phàm may mắn được bố trí một ghế ngồi vị trí cuối trong Thiên Cung, nơi này chỉ có Thánh chủ mới có thể được ngồi, hắn được hưởng đài ngộ cao cấp này, có thể thấy Dao Trì coi trọng hắn tới mức nào.

Nhìn khắp đại điện thì cùng chỉ có hắn và hầu tử là trẻ tuổi, những người khác ai cùng trên ngàn tuổi rồi, phần lớn mái tóc đã bạc phơ, đôi mắt tràn ngập vẻ tang thương.

Chỉ cần vài người ngẫu nhiên đứng cạnh nhau, thì số tuổi cộng lại cùng gần một vạn rồi, có thể thấy được lai lịch những người ở đây dọa người tới mức nào, người kém cỏi nhất cùng là tu sĩ đệ nhất của hàng ngàn quốc gia.



Rất nhiều người khi nhìn về phía Diệp Phàm đều có vẻ mật khác lạ, ngay cả Thánh tử hắn cùng dám chém, khiến cho bá chủ khắp nơi đều bị kinh động, rất thu hút sự chú ý của người khác. - .

Mọi người cũng biết, hắn với tư cách truyền nhân của Nguyên Thiên Sư thì mới được ngồi trong này, ngay sau đây Dao Trì còn phải mời hắn phong ấn Thạch Vương.

Đa số mọi người không biết lai lịch của hầu tử, nó rất am hiểu các loại thuật biến hóa, có cùng cấp độ với Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp của Diệp Phàm, tới cả Thánh chủ cũng không nhìn ra được.

Chỉ có Nguyên Vương nhất mạch, Nguyên Thuật thế gia cổ xưa và vài người đã sống từ xa xưa, tu thành những thần thuật bắt buộc như Thần Nhãn hoặc Thiên Nhàn thì mới biết được lai lịch của hầu tử.

Diệp Phàm cùng ngồi xuống, muốn nghe Nam Cung Chính giảng giải những nghi hoặc bên trong Thanh Đồng Tiên Điện, không ngờ lại bị mời tới nâng cốc uống rượu liên tục.

Hắn lui ra ngoài, ngồi với những người này hắn chẳng có chuyện gì để nói cả, thà rằng ngồi chè chén nhậu nhẹt với bọn Lý Hắc Thủy còn hơn.

Hầu tử cũng đi theo ra ngoài, trong này cũng chẳng có mấy người mà nó biết, lại không muốn uống rượu với mấy lão già này, ở đây chẳng có chủ đề nào mà nó có thể thảo luận cả.

Bên ngoài Thiên Cung có rất nhiều tòa lầu ngọc, bên trong bày ra vô số bàn ngọc, Dao Trì tiên tử như một đám mây đẹp đè, rực rỡ, nhanh chóng đưa tới các loại đồ ăn quý hiếm và rượu ngon.

- Tiểu Diệp Tử, sao ngươi lại đi ra ngoài này vậy? Bên trong đại điện có Bàn Đào Vương, dược lực rất mạnh mẽ, còn lớn hơn Bàn Đào Hội bên ngoài này rất nhiều!

Lý Hắc Thủy nói.

Diệp Phàm ngồi khoanh chân cạnh một cái bàn, cười nói:

- Không sao, lát nữa ta đi vào lấy giúp các ngươi một ít.

Cô bé cũng mon men tới gần Diệp Phàm, ngồi lên lòng hắn, kết quả lại nhận ra bị luồng luồng mây mù bao phủ, người nàng quá nhỏ, ngồi không đến mật bàn, liền lập tức nhăn cái mũi nhỏ xinh như được khắc bằng ngọc lại.


Mấy người liền phá lên cười, ôm cô bé đặt luôn lên bàn ngọc, mỗi một người có một tấm bàn ngọc, nên cũng không có ai đi quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt này.

- Diệp huynh, ta mời ngươi một ly!

Kim Xích Tiêu đi tới, trên mặt còn mang theo nét cười, trên thân khoác bộ chiến y màu vàng, thoạt nhìn khá là khôi ngô thần võ.

Diệp Phàm chạm cốc với hắn, uống một hơi cạn sạch, cười nói:

- Nghe nói cách đây không lâu Kim huynh bị thương, không có gì nghiêm trọng chứ?

- Cũng không có gì là đáng ngại cả, chỉ là không hiểu sao Sát Thủ Thần Triều viễn cổ lại ra tay với ta.

Kim Xích Tiêu nhíu mày.

- Chúng ta cũng có thể nói là đồng bệnh tương liên rồi!

Diêu Quang Thánh tử đứng dậy, bưng chén ngọc đi tới đây.

Bọn họ đứng cùng một chỗ, tất nhiên sẽ khiến cho người khác chú ý, các anh kiệt tại Đông Hoang đều quay đầu nhìn về nơi này.

- Ngươi là hậu nhân của Hoàng Kim vương mạch!

Trong đôi mắt của hầu tử bắn ra ánh sáng sắc lẹm, nhìn chằm chằm vào Kim Xích Tiêu, nói:

- Đáng tiếc, huyết mạch của ngươi lại không tinh thuần, các ngươi không còn có thể thịnh vượng như khi còn có Hoàng ở thời thái cổ nữa rồi.


Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn lại đây, rất nhiều người biết rằng Hoàng Kim gia tộc tại Bắc Nguyên là chủng tộc thái cổ, nhưng lại có rất ít người đề cập tới, đây là một chủ đề rất nhạy cảm. Không ngờ, hầu tử này chẳng những gợi lên chuyện này, mà còn vạch thẳng ra vấn đề huyết mạch truyền thừa của họ.

Trên mặt Kim Xích Tiêu lộ ra một tia dị sắc, nhưng cũng không nói thêm gì cả, nâng chén lên, tự uống một ly rượu.

-Oa...!

Tiếng Hỏa Nha hót vang, từ không trung xa xa, có một luồng sáng màu đen lao tới, giống như một tia chớp, trong nháy mắt đã tới đây, hiện lên một lão đạo mặc áo lông.

- Đây là Ô Nha đạo nhân, hắn vẫn còn sống sao!

Rất nhiều nhân vật lớp tiền bối đều có vẻ sợ hãi.

Diệp Phàm cũng tim đập thình thịch, hắn đã từng nhìn thấy lão yêu tuyệt thế này tại tầng thứ tám Hỏa Vực, hắn luyện chế một đống Thần Thiết, nhẹ nhàng đập chết một vị đại nhân vật của Cơ gia.

- Đây chính là cự phách của Yêu tộc a, là nhân vật sống cùng thời với Xích Long đạo nhân, đã hơn ba ngàn tuổi rồi, còn già hơn phân nửa so với các Thánh chủ ngồi đây!

Hễ ai nhận ra lão thì cùng đều phát lạnh, vội vàng tránh đường cho lão đi qua, cho dù lão yêu này ngàn năm chưa xuất thế, nhưng hung danh của hắn vẫn chưa bị người đời lãng quên.

Dao Trì Thái thượng trưởng lão tới đón, rất khách khí mời hắn vào trong Thiên Cung, không dám có chút chậm trễ hay thất lễ nào cả.

Không lâu sau, các con thọ viên bắt đầu dâng đào tiên lên, Bàn Đào thịnh hội cùng được bắt đầu, mỗi bàn được dâng lên mấy quả linh đào, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Mọi người liên tục nâng chén, bàn luận rất sôi nổi, Vương tộc thái cổ sắp xuất hiện, các đệ tử Thánh địa đã sớm biết được điều này, tất cả đều bàn luận về nó.

Khương Hoài Nhân, Lý Hắc Thủy kéo Diệp Phàm đi, không đi chúc rượu, mà chuyên môn đi về phía các Thánh tử và Thánh nữ.

- Bây giờ ngươi nhìn giúp ta xem có Thánh tử nào yếu kém không, tới lúc đó giúp chúng ta xử lý hắn, để cho chúng ta tiến vào trong Kỳ Sĩ Học Viện, dù sao thì bọn họ đều có sát ý với ngươi mà!

Liễu Khấu nói với vẻ rất khoa trương.



- Tiên tử siêu trần thoát tục, băng cơ ngọc cốt, khiến cho lòng ta không kìm nổi bị nàng hấp dẫn, nhưng lại thật xấu hổ bản thân không xứng với nàng!

Khương Hoài Nhân đang đuổi theo Vạn Sơ Thánh nữ, không ngừng khua môi múa mép mấy thứ nhảm nhí gì đó.

- Tiểu thúc thúc, ngươi làm gì vậy?

Khương Thải Huyên, muội muội của Khương Dật Phi, vừa lúc đứng ở bên cạnh, liền bước lên ngăn cản vị tộc thúc trên người tràn đầy phi khí này, nói với giọng oán trách.

- Ta đang đi tìm một tiểu thẩm thẩm cho ngươi!

Khương Hoài Nhân nhỏ giọng nói.

Khương Thải Huyên xinh đẹp động lòng người, vô cùng hoạt bát hiếu động, lúc này cũng không kìm nổi mà trừng đôi mắt to, coi thường nhìn hắn, rất không tin vị tiểu thúc thúc này.

- Con bà nó!

Một đám người trợn mắt lên nhìn, nhất là các môn đồ của Vạn Sơ, Thánh tử của bọn họ đã bị Diệp Phàm chém, trong lòng nghẹn đầy lửa giận, không có chỗ phát tiết.

- Tử Hà tiên tử, ngươi đã từng nghe nói tới Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai chưa?

Một bên, Liễu Khấu vẻ mật rất chân thành hỏi Tử Phủ Thánh nữ, hơn nữa lại còn bưng ly rượu lên mời nữa chứ.

- Phốc!

Rất nhiều người nghe được câu này, không kìm được phun cả ngụm rượu trong mồm ra, tên này cùng thật là ăn nói quá trực tiếp đi, tất cả đệ tử Tử Phủ đều xắn tay áo, đứng lên muốn liều mạng với hắn.

Diệp Phàm bước tới, cũng không cố ý thả ra khí tức, nhưng áp lực vô hình của hắn vẫn khiến cho mọi người tại đây tim đập nhanh, lặng lẽ lui về phía sau.

-o0o-







back top