"Vù Vù "
Tiếng phá không liên miên bất tuyệt vang lên, vô số đạo lưu quang đang bay tới phía vách đá, giống như một cơn mưa sao băng đang rơi.
Lúc trước, Tụ Bảo Bồn vốn chỉ xuất hiện 1 lần sau đó biến mất, thế nhưng quang huy của nó đã làm chấn động không gian, hấp dẫn toàn bộ vũ khí thông linh bay về nơi này.
"Tạo hóa đúng là tạo hóa! (1)"
Đạo sĩ béo cười đến không ngậm mồm vào được, bỏ Diệp Phàm lại, bay lên trời, tóm những đạo lưu quang đang bay tới.
(1): Tạo hóa: Số mệnh, vận mệnh, ý nói số mệnh đã sắp đặt trước.
Cùng lúc đó, vô số đạo Thần Hồng, tất cả các tu sĩ từ mọi phương hướng đều bay tới, tìm cách tóm lấy những vũ khí thông linh giống như đang mưa kia.
"A..."
Thế nhưng, đây không phải là một bữa thịnh yến, tốc độ phi hành của vũ khí thông linh rất nhanh, và hung dữ vô cùng, chỉ trong nháy mắt đã xuyên thủng thân thể mười mấy tu sĩ, để lại từng đó cỗ thi thể đầy máu tươi.
Đạo sĩ béo miệng kêu la thảm thiết, liên tục nhảy nhót tránh né bay ngược trở về, trên mông hắn đã cắm 1 thanh đoản kiếm màu vàng, nhưng trong tay hắn đã tóm được 1 cái Thuẫn bài (2) đỏ như máu.
(2): Thuẫn bài: Khiên chắn.
Mặc dù hắn đang nhe răng trợn mắt, nhưng trên người hắn không có vết thương nào cả, sau khi nhổ cái đoản kiếm màu vàng xuống, máu tươi của hắn cũng không chảy ra, lại làm bộ dáng không liên quan tới hắn, nói.
"Vũ khí thông linh, chỉ có tự bản thân dừng lại, chứ rất khó có thể ngăn cản được nó".
Dù sao hắn cũng được coi như may mắn, phần lớn những người lúc nãy xông tới đã bị xuyên thủng, chết rất oan uổng.
"Vù" một tiếng, đạo sĩ béo lại đuổi theo, những tu sĩ khác cũng khống chế Thần Hồng, đuổi theo sát nút, muốn cướp đoạt vũ khí Thông linh.
Đúng lúc này, lại có không ít đạo lưu quang bay tới, một số hạ xuống ngay ngọn núi gần đó, chỗ đứng của Diệp Phàm cũng rơi xuống không ít đạo lưu quang.
Nhưng khi hắn trông thấy những vật này, thì lập tức mất đi sự vui sướng, hầu như đều là gạch vụn bị vỡ từ phần mộ Yêu Đế.
Không ít tu sĩ vọt tới, tìm tòi trên ngọn núi, thỉnh thoảng quan sát Diệp Phàm vài lần.
"Keng"
Đột nhiên, có một vật thể giữa bầu trời rơi xuống đất, Diệp Phàm vừa nhặt lên đã bị các tu sĩ khác vây quanh.
Điều nay làm cho hắn hết sức buồn bã, hôm nay không có thu hoạch rồi, cho dù hắn may mắn có được trăm kiện vũ khí thông linh, thì cũng khó có thể bảo vệ đuọc.
"Ai muốn, cứ việc lấy"
Hắn trực tiếp đem vật cầm trong tay ném xuống đất.
"Chỉ là một khối đồng nát thì ai muốn!"
"Còn tưởng bảo vật gì, hóa ra chỉ là một miếng phế đồng."
Mấy tên tu sĩ tuy nói vậy, nhưng vẫn cẩn thận kiểm tra lại một lần, sau khi xác định là một miếng phế đồng, thì lại ném trả Diệp Phàm. :
"Ngươi tự mình giữ lấy đi."
"Con cái nhà ai không biết, còn nhỏ như vậy mà đã chạy loạn đến nơi này, chẳng lẽ chê cuộc sống không đủ dài hay sao."
Mấy tên Tu sĩ thất vọng bỏ đi, bay sang những ngọn núi khác.
Diệp Phàm nắm miếng sắt to bằng bàn tay, suy nghĩ một lát, cảm thấy nó rất nặng, hình như bị vỡ ra từ một thứ gì đó.
"Vù Vù Vù "
Lại có mười mấy tu sĩ bay xuống, sau khi tìm tỉ mỉ ngọn núi này 1 lần không thấy gì, thì giằng lấy cục sắt trong tay Diệp Phàm, dùng thần thức để tra xét, sau đó lại ném trả lại hắn, phá không bay đi.
Cứ như vậy, có tới mười mấy tốp tu sĩ bay tới ngọn núi này tìm kiếm, đều giằng lấy cục sắt trong tay Diệp Phàm, dùng thần thức tra xét, cuối cùng lại ném cho hắn.
Diệp Phàm thật không biết nói gì nữa, đám người này kiểm tra rất kĩ, hận không thể lật tung 3 tấc đất lên, ngay cả cục sắt của hắn cũng kiểm tra, thì hắn muốn có được vũ khí thông linh, thì quả thực khó hơn lên trời.
Cuối cùng, đạo sĩ béo cũng trở về, cười đến miệng không ngậm lại được, xem bộ dáng thì dường như có thu hoạch không nhỏ.
"A, tiểu tử ngươi đang cầm cái gì vậy, đừng có chạy, để đạo gia nhìn xem, có phải yêu ma đang quấn lấy ngươi hay không, đạo gia ta lại hàng phục nó giúp ngươi."
"Bảo bối này nói thế nào cũng không thể cho ngươi."
Diệp Phàm giả vờ đem cục sắt ôm vào trong lòng.
Đạo sĩ béo được nghe lời này, nhất thời mặt mày hớn hở, nói:
"Bần đạo quả nhiên có duyên với tiểu hữu, ngày hôm nay vì tiểu hữu chắc chắn phải hàng yêu lần thứ 4 rồi."
"Bớt nói nhảm đi! Ngươi muốn bảo vật này cũng được, nhưng phải đem vật khác ra đổi."
Diệp Phàm chìa 1 bàn tay ra, hắn cảm thấy đạo sĩ này vô cùng ghê tởm và thiếu đạo đức, thế nhưng không phải hạng cùng hung cực ác, sẽ không trở mặt giết người, do vậy, hắn cũng không sợ lão.
"Chúng ta nhiều lần gặp gỡ, đúng là có thiện duyên, thế này đi, ta cho ngươi một chí bảo trong truyền thuyết."
Đạo sĩ béo nói, tìm kiếm trong người.
"Chẳng ai có duyên với ngươi cả, đời này ta cũng không muốn gặp lại ngươi."
Khi thấy đạo sĩ béo cầm 1 khối ngọc bội đưa tới, Diệp Phàm căm giận bất bình, khối ngọc bội này u ám vô quang, thoạt nhìn thì chẳng khác gì với cục đá, quá đáng nhất là nó lại bị thiếu mất một góc.
Diệp Phàm đang muốn ném đi, nhưng lại bị đạo sĩ béo ngăn lại, dùng sức nhét vào trong ngực của hắn, nói:
"Cầm lấy, đây là đồ tốt, không chừng có thể cứu ngươi một mạng đó."
Nói xong, đạo sĩ béo nhanh chóng cướp luôn khối phế đồng.
"Vô lượng… a con mẹ nó Thiên tôn, đây chính là bảo bối mà ngươi nói hay sao, chẳng phải là một cục phế đồng ư!"
Đạo sĩ béo liếc liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nhưng hắn cũng không xem xét qua loa chút nào, nghiêm túc cẩn thận, tỉ mỉ, sau một khắc thời gian, hắn còn dùng cả thần thức tra xét.
"Loảng xoảng "
Cuối cùng, Đạo sĩ béo ném cục phế đồng xuống đất, thất vọng nói, nói:
"Xem ra ta mong muốn quá nhiều rồi, bảo bối như vậy ngươi tự mình giữ lấy đi."
Diệp Phàm vô cùng khinh bỉ đạo sĩ bất lương, chưa thấy ai tham như hắn, nghiên cứu 1 khối phế đồng mà cũng phải dùng thời gian lâu tới như vậy.
"Đây chính là Minh Châu bị vỡ, ngươi không biết thì thôi, đã vậy ta thu lại"
Diệp Phàm tiện tay cầm cục phế đồng lên, rất nhiều tu sĩ đã tra xét qua, hắn cũng chẳng coi đây là bảo vật gì, mà chỉ dùng nó để bắt chẹt đạo sĩ bất lương mà thôi.
Lúc này, hắn chẳng còn tâm tình nào mà ở lại khu Phế tích này nữa, quay người rời khỏi nơi này.
Đạo sĩ bất lương cũng không ngăn cản, trong miệng không ngừng nói thầm: "Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc ở đâu..."
Hắn chắp tay sau lưng đi đi lại lại trên đỉnh núi.
Không bao lâu sau, Diệp Phàm đã rời xa khu vực này, xung quanh đã không còn tu sĩ nào cả, hắn bắt đầu vận chuyển Huyền pháp của Đạo Kinh, phóng ra phía ngoài.
Kim Sắc Khổ Hải của hắn tỏa ra những đạo kim sắc màu vàng, lưu chuyển toàn thân, thẩm thấu vào trong máu thịt và xương cốt của hắn, làm cho hắn cảm giác thân thể tràn đầy lực lượng, tốc độ di chuyển cực nhanh.
"Ồ!"
Đúng lúc này, Diệp Phàm thất kinh, lúc cúi đầu xuống thì phát hiện, cục phế đồng đang có biến hóa, những rỉ sét bị bong tróc ra, phảng phất có một cỗ khí thế cổ xưa.
Đúng vậy, nhìn rất đơn giản phổ thông, giống như một mảnh vỡ từ một đồ vật nào đó, thế nhưng khì nhìn kỹ lại thấy, từ nó đang toát ra 1 ý tứ nào đó, làm cho hắn cảm thấy vô cùng cổ xưa và có khí tức tang thương.
Diệp Phàm vội vận chuyển Huyền pháp của Đạo Kinh, từ đầu ngón tay bắn ra những sợi tơ màu vàng, nhằm vào cục phế đồng.
Thế nhưng, cho dù hắn có dùng tới Thần Lực trong Khổ Hải, miếng phế đồng vẫn chẳng có chút biến hóa nào, vẫn tang thương và im lìm.
"Vật này dường như không bình thường..."
Diệp Phàm đem Lục Đồng cất vào trong lòng, không nghiên cứu làm gì cả, bắt đầu tăng tốc, những sợi tơ vàng từ trong Khổ Hải không ngừng tràn ra, cung cấp tinh khi cuồn cuộn không dứt, làm hắn càng chạy càng nhanh.
"Ti!"
Đúng lúc này, Diệp Phàm cả kinh, hắn cảm giác dưới rốn đột nhiên mát lạnh, sau đó trong Khổ Hải dường như có thêm 1 thứ gì đó.
Hắn vội vàng ngừng lại, Khối Lục Đồng đã bốc tăm, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng quan sát bên trong thân thể.
"Việc này..."
Khối Lục Đồng đã xuất hiện bên trong Khổ Hải, lặng lẽ nằm im ở đó.
Kim Sắc Khổ Hải chỉ to bằn hạt đậu tương, nhưng lại sáng rực rỡ như 1 vầng trăng trong bóng tối, bên trong ngoại trừ Kim Thư nhỏ bé, còn có 1 khối Lục Đồng cổ phác, nó nằm ở vị trí trung ương, đẩy tờ Kim Thư sang 1 bên.
Kim Thư tuy rằng phóng ra thần quang vạn đạo, toàn thân lấp lánh, nhưng chẳng làm gì được khối Lục Đồng, đành chấp nhận số phận bị đẩy qua 1 bên.
"Khối Lục Đồng này rốt cục là cái gì..."
Diệp Phàm trong lòng vô cùng khiếp sợ, sau khi tỉ mỉ quan sát Khổ Hải, hắn phát hiện ngoài khối Lục Đồng cổ phác, còn có rất nhiều "Đạo Văn" thần bí.