Già Thiên

Chương 682: Độ Thần



Cường giả Tiên Thai Bí Cảnh vung tay áo đưa bọn chúng và quan tài đi, xoảng một tiếng liền mang lên mặt đất, mang theo chút hơi ẩm mốc.

Quan tài này chôn dưới đất đã hơn vạn năm nhưng không hề có chút dấu hiệu mục nát, vẫn được bảo trì như cũ. Nó do Hồng Ti Long Mộc khắc thành, tương đối quý giá.

Ầm!

Vào khoảnh khắc khi nấp quan tài được mở ra, một con rết dài hai thước bay ra, thân thể giống như ngọc bích, miệng phun độc khiến gà vịt hóa thành máu tươi hết.

Sơn chủ tu vi Tiên Thai tàng một đỉnh phong, thân là nửa bước đại năng, thực lực tất nhiên là cường đại siêu cấp, vung tay áo một cái liền cuốn tất cả trẻ con đi.

- Ngô công Thiên Yêu!

Rất nhiều người kêu to. Đây rõ ràng là một con rết đã thành tinh, tuy rằng không to tới mức kinh người nhưng cũng khiến người ta khiếp hãi rồi.

Ầm!

Sơn chủ tự mình ra tay, dùng pháp lực vô tận không ngừng luyện hóa. Con rết kia không ngờ lại bắn thủng hư không, phóng vọt ra ngoài.

Tất cả mọi người đều giật mình. Đây là một con dị trùng phải hơn tám trăm năm trở lên, dù chưa hóa thành hình người nhưng cũng có thực lực nửa bước đại năng.

Nó đi theo lộ tuyến Trùng Vương, không chọn cách hóa hình mà tu luyện trùng thể cường hãn, còn đang sợ hơn nhiều.

Phụt!

Một vùng bích quang tràn ra. Độc tố của nó xuyên thủng cả ngọn núi thấp, có thể thấy uy lực mạnh tới mức nào.

Sơn chủ hét lớn một tiếng, miệng phun một hồ lô màu xanh ra. Thủy khí màu vàng vô tận tràn ra tinh lọc độc tố, bao phủ con rết.

- Thái Dương Chân Thủy!

- Rất nhiều người kêu lên. Ngay cả Diệp Phàm cũng hơi ngạc nhiên. Thái Dương Chân Thủy và Thái Âm Chân thủy tuy cũng là nước những lại ẩn chứa chí dương, chuyên khắc chế trùng thú hắc ác.

- Phụt!

Bích Ngô Công há mồm phun một hơi, hóa thành một đoản kiếm ngô công màu xanh biếc, xé hư không chém về phía cái hồ lô chứa Thái Dương Chân thủy kia.

- Không tốt. Con rết này đạo hạnh rất sâu, các ngươi mau lui lại!



Sơn chủ kêu to.

Hắn xông lên trời cao với Bích Ngô Công, liên tục va chạm. Một vị trưởng lão ở phía dưới hóa thành một luồng sáng bay rất nhanh về báo cho tổng môn mối nguy cơ ở nơi này.

Lúc này mọi người rất khấn trương kinh sợ. Trong quan tài màu đỏ thắm kia có một thi hài, huyết nhục vẫn chưa hề hư thối mà tối đen như mực.

- Đây là Hồng Ti Long Mộc có thể khiến thân thể bất hủ, trường tồn cùng thế gian hai vạn năm, là kỳ trân cái thế. Người này khi còn sống hẳn phải là nhân vật cấp Hoàng chủ, bằng không tuyệt đối không thể có quan tài như vậy.

- Đáng sợ thật. Con rết này cắn nuốt hết tinh hoa của thi hài rồi. Khó trách nó lại cường đại như vậy.

Mọi người ấy tất cả mọi thứ trong quan tài xong thì đều cảm thấy không được tự nhiên. Một Hoàng chủ sau khi chết lại trở thành thức ăn của độc trùng, đúng là chết cũng không yên.

Mấy đứa nhóc sợ tới mặt mũi trắng bệch, run rẩy toàn thân. Vừa rồi bọn chúng suýt gặp tử thần, nếu không phải con rết không hứng thú với huyết nhục của bọn chúng thì chúng đã chết từ sớm rồi.

Ầm!

Thân thể con rết trên bầu trời chấn động mãnh liệt, lục quang bừng lên, lập tức hóa thành dài mười mấy trượng, giống như một con giao long, tìm đốt và trăm cái chân trên thân thể khổng lồ cùng chấn động, cắt xé hư không.

- Thiên ngô có tu vi Tiên Thai tàng thứ nhất đỉnh phong, không biết có chống nổi không. Độc tính của nó vô cùng mãnh liệt đó. - https://.vn

Phụt!

Bích Ngô Công dài mười mấy trượng phun ra một luồng nước xanh, ăn mòn toàn bộ cả một ngọn núi nhỏ, biến mất hoàn toàn. Loại độc khủng bố này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.

- Yêu trùng nạp mạng đi!

Ở trên không trung xa xa, một tiếng thét dài truyền tới. Một vị đại năng đáp mây bay đến, cách đó rất xa đã vươn bàn tay ra, cuồn cuộn mãnh liệt chụp tới Bích Ngô Công.

- Một vị đại năng tuyệt đỉnh!

Diệp Phàm gật mình. Trên ngọn núi trung tâm quả nhiên có đại nhân vật siêu cấp trấn thủ, lập tức đã gọi được một vị cấp Hoàng chủ tới rồi.

Phụt!

Thiên ngô ngang trời, bích quang bừng sáng, độc tố trong miệng tràn ra, một hơi hóa năm ngọn núi thấp thành bụi bặm hết, không còn tồn tại nữa. Nó tả xung hữu đột, đang muốn bỏ chạy.

Nhưng thủ đoạn của đại năng tuyệt đỉnh thông thiên, giam cầm hoàn toàn không gian lại, sau đó chộp tới. Chát một cái liền nắm lấy nó, sau đó tỏa ra một luồng sáng mờ, bất đầu luyện hóa nó.


- Đây là nhân vật tuyệt đỉnh cấp Thánh chủ, trấn áp Thiên Ngô Vương nửa bước đại năng cũng giống như giết một con sâu thôi.

Diệp Phàm nghiêm nghị.

Thân thể con rết xanh biếc có kịch độc, không ngừng phun ra ánh sáng xanh nhưng lại không bắn phá được quầng sáng đang bao vây nó, bị pháp lực luyện hóa, thu nhỏ lại rất nhanh, cuối cùng hóa thành dài bằng một bàn tay, xanh biếc như ngọ, nằm trong lòng bàn tay vị đại năng kia, không nhúc nhích.

- Nghiệt súc, thân là độc trùng ngũ hành, vừa lúc có thể dùng để bồi dưỡng cổ vương.

Vị đại nhân vật của tổng môn này hừ lạnh một tiếng, nhét nó vào trong một cái đỉnh nhỏ rồi bay đi.

Đây là đại năng tuyệt đỉnh, ở niên đại không có Thánh nhân và Vương thể đại thành chính là biểu hiện củã chiến lực mạnh nhất thiên hạ, là kẻ thống trị chân chính của mặt đất này.

- Con rết kia cũng không đơn giản, lại có thể cắn nuốt thi hài, tàn phá căn nguyên.

- Nó gần như đã không còn là rết nữa, sớm hóa thành một con cổ, cắn nuốt sinh linh đồng loại, càng ngày càng cường đại đó.

Cổ là một loại vật do đặt các con Trùng Vương ở chung, để chúng cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại một con, bồi dưỡng ra một loại thần trùng, khởi nguyên từ Nam Lĩnh trong ngũ đại vực. Người ở đó rất am hiểu bồi dưỡng cổ.

Giờ phút này Diệp Phàm nghe bọn họ nói thì thầm giật mình. Hắn nghĩ tới Thôn Thiên Ma Công không phải cũng như vậy sao? Người tu loại thiên công này cũng cầu cắn nuốt Vương thể, làm cường đại bản thân, cuối cùng hóa thành cổ vương trong nhân loại, quả thực không khác gì!

- Cổ đế khai sáng ra môn ma công này hơn phân nửa là do cổ vương dẫn dẳt.

Diệp Phàm nghĩ tới đây thì trong lòng chấn động, nói:

-Hỏng rồi!

Tần Lĩnh là một vùng đất cổ xưa thần bí, rất nhiều lăng mộ xa xưa, Thần triều thời viễn cổ toàn đưa tới đây chôn cất, trời mới biết trong dãy núi này có chôn cất bao nhiêu ngôi mộ.

Hoa Vân Phi đi tới đây đúng là như cá gặp nước. Chẳng may hắn phát hiện ra một số xác thịt bất hủ thì tuyệt đối là một "bữa tiệc lớn" đối với hắn!

Thân thể thể của nhân vật tuyệt đỉnh được bảo tồn hoàn hảo, căn nguyên phân nửa là còn sót lại một phàn, nếu rơi vào tay Hoa Vân Phi thì chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta sợ hãi.

- Không cần tới mười năm hắn sẽ hoành hành thiên hạ!

Diệp Phàm lắc đầu cảm thấy tương lai của Hoa Vân Phi so với sự tưởng tượng của hắn còn đáng sợ hơn. Nếu hiện giờ không thể ngăn cản hắn thì đợi tới khi hắn trưởng thành rồi, chỉ sợ không ai địch nổi nữa.


Mấy ngày sau, Sơn chủ Đông Mạch tuyên bố tin tức đầu tiên. Hai tháng sau sẽ tiến cử đệ tử vào nội môn, khiến tất cả mọi người trong núi đều chấn động.

- Bốn mạch so đấu, người đoạt đệ nhất có thể tiến vào. Chỉ có một suất này mà thôi.

Sơn chủ nói.

Mọi người nghe vậy đều ngẩn người ra. Chỉ có người đứng đầu bốn mạch mới có thể tiến vào. Điều kiện này quá hà khắc rồi. Đại chiến một phen mà rất nhiều người cũng sẽ phải phí công.

Diệp Phàm chợt nghiêm túc hẳn. Theo hắn biết thì trong đệ tử của mạch này có tới bốn người đạt tới Hóa Long Bí Cảnh, tuyệt đối rất có lai lịch.

Mà ở ba mạch khác cũng không kém, nếu muốn tranh danh hiệu đệ nhất thì tất sẽ là một hồi long tranh hổ đấu. Đây tuyệt đối là do Tần Môn cố ý. Bọn họ sớm đã biết động cơ của những đệ tử mới gia nhập này là không thuần khiết.

- Bọn họ đến vì Cửu Bí, ta chỉ là vì Công chúa Nguyệt Linh. Nàng rốt cục hóa thành người nào, ở mạch nào chứ?

Thư sinh Tần Nguyệt ở Đông mạch tự nhủ.

Đêm đã về khuya, Diệp Phàm luôn để ý tới thư sinh và lão già ốm yếu, lập tức biết chuyện này. Hắn dùng Nguyên Thiên thần thuật câu động địa mạch, nghe được lời nói của đối phương.

- Mỹ nữ thứ hai của Trung Châu, Nguyệt Linh công chúa của Cửu Lê Thần triều lại tới Tần Môn?!

Diệp Phàm khá kinh ngạc. Nơi này tuy nhỏ bé, chỉ là một tiểu giáo hơn trăm người mà lại có phục long ẩn hoàng, trời biết còn nhân vật lợi hại nào nữa.

Hiện giờ không cần nghĩ cũng biết, thư sinh thanh tú kiã là nhân vật cấp hoàng tử của Thần triều, bằng không sao dám theo đuổi thiên nữ Nguyệt Linh. Hắn là một con rồng đang ẩn mình.

- Bốn mạch đông, tây, nam, bắc rốt cục có bao nhiêu người như Nguyệt Linh Công chúa, Hoa Vân Phi chứ? Bọn họ sao lại đều tìm tới đây?

Diệp Phàm khó hiểu. Rất hiển nhiên là mấy người này đã đến đây từ một hai năm rồi, thậm chí là sớm hơn.

Hai ngày sau, Sơn chủ Đông Mạch lại tuyên bố một tin tức. Nếu có thể có cống hiến lớn cho Tần Môn thì cũng có thể tiến vào ngọn núi cao nhất, tu luyện bí điển cao nhất.

- Thế nào mới được tính là có cống hiến lớn?

Có đệ tử hỏi.

- Tìm được Long Tủy có thể kéo dài tuổi thọ, hoặc nộp được tài liệu quý có thể luyện ra thần binh Vương giả...

Mọi người đều sợ run. Mỗi thứ đó đều là bảo bối giá trị cả trăm vạn cân Nguyên, đúng là "công hiến lớn" tới siêu cấp!

Diệp Phàm cảm thấy Tần Môn khẳng định đã sớm hiểu rõ mục đích của đệ tử tới đây, bây giờ bất đầu dùng công phu sư tử ngoạm, thu học phí của những thế lực lớn và Thần triều.

- Lão đại ca có định lên ngọn núi cao nhất không?



Sau khi đám người tan hết, Diệp Phàm hỏi lão già ốm yếu.

- Nội môn là nơi không nên vào.

Lão già ốm yếu lấc đầu.

-Vì sao lại vậy?

Diệp Phàm khó hiểu.

- Vì một số nhân vật tài ba trác tuyệt vào đó rồi cả đời đều không ra được.

Lão già ốm yếu nói.

- Không có người nào sao?

Diệp Phàm biến sấc.

- Ví dụ như Bích Lạc Vương.

- Cái gì?!

Diệp Phàm cả kinh. Hắn lập tức nghĩ tới cửu thiên Bích Lạc Chung, hai vạn năm trước là do vương giả vô địch lưu lại.

Bích Lạc Vương này tất nhiên không phải là người của hai vạn năm trước kia. Lão già ốm yếu cũng không hề kiêng kị, nói cho hắn biết một ít bí mật.

Ba mươi năm trước có người tìm tới nơi này. Bích Lạc Vương lúc ấy tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, chưa hết một năm đã tiến vào ngọn núi trung tâm, kết quả là từ đó trở đi không bao giờ ra nữa.

- Không phải là hắn không muốn rời đi mà là...

Lão già ốm yếu lắc đầu.

- Chẳng lẽ có bí ẩn gì sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Tất nhiên là có.

Lão già ốm yếu nói chuyện khiến người ta phải giật mình

Trên ngọn núi cao nhất của Tần Môn có dấu cao thủ cái thế, không kém gì các Thánh địa. Mà cái đáng sợ nhất của bọn họ chính là một thiên bí thuật tên là Độ Thần Quyết.

Pháp quyết này có thể độ hóa vương giả của một thế hệ. Nếu nói phật có thể phổ độ chúng sinh thì pháp quyết này có thể độ hóa chư vương thế gian, thiên phú càng cao thì lại chịu ảnh hưởng càng lớn.





back top