Già Thiên

Chương 997: Cấm Khí Của Thích Ca Mâu Ni


Lý Tiểu Mạn tới, xuất hiện với thời khắc mấu chốt Diệp Phàm sắp rời đi, sát khí lạnh băng không che giấu trong mắt, thong thả đi tới từng bước, trong tay nâng một tượng phất nứt nẻ, phật quang bảo vệ cơ thể.

- Lý Tiểu Mạn!

Diệp Phàm hét lớn, toàn thân huyết khí tràn đầy, mặc dù không thể tràn ra nhưng cũng cực kỳ cường thịnh, trong Cấm địa Sinh Mệnh này có thể nói là mộ loại kỳ tích.

Keng!

Giữa ngón tay Lý Tiểu Mạn thần mang chợt hiện, đó là thể hiện của đạo hạnh, là chuyện vô cùng khủng bố. Trong cấm địa Thái cổ này, Vương trảm đạo tiến vào đều biến thành phàm thể, mà đạo hạnh của nàng vẫn được giữ lại.

Lý Tiểu Mạn sát khí khiếp người, phi tới như điện xẹt. Tuyết y bay múa, nàng như một tia sáng trắng mau tới tận cùng, ra tay vô tình chưởng chỉ cắt về phía cổ Diệp Phàm, muốn cắt rơi đầu hắn.

Đương!


Diệp Phàm không có pháp lực, mất đi đạo hạnh chỉ có thể dựa vào thân thể đối kháng, cùng oánh quang va chạm cùng một chỗ phát ra tiếng vang rung trời.

- Làm sao có thể, nàng không bị tước thành phàm thai?

Bên Trung Châu, mọi người đều ngây dại, khó tin nhìn hết thảy.

Trong Cấm địa Sinh Mệnh ngay cả Thánh nhân viễn cổ xông vào đều chỉ có thể nuốt hận, mấy năm gần đây có mấy nhóm Tổ Vương xâm nhập muốn hái Cửu Diệu thần dược đều thất bại.

Lý Tiểu Mạn cho dù cường đại tới đâu cũng không có khả năng sánh vai cùng Thánh nhân. Nàng có thể không việc gì lại còn vận dụng đạo hạnh, chẳng lẽ nàng lại có thể sánh ngang thần Tàm Công chúa và Đấu Chiến Thánh Phật sao?

- Là tượng phật trong tay nàng tạo nên tác dụng, bảo vệ nàng mà thêm vào đạo hành và pháp lực.

Hắc Hoàng dán mắt nhìn vào nữ nhân áo trắng trên Ngũ Sắc Tế Đàn :

- Đó là…Cấm khí tuyệt thế do Chuẩn Đế tế luyện ra.

Đoạn Đức ra mắt vô số một táng kỳ trần nhưng vẫn bị kinh sợ, đó tuyệt đối là siêu cấp bảo bối.

Trong tay trái Lý Tiểu Mạn nâng một tượng phật nhỏ, dùng đồng thau đúc thành, cao không quá nắm tay, mặt có vẻ đau khổ, trông rất sống động, nhìn rất cổ xưa, giống như rỉ sét.


Thích Ca Mâu Ni!

Người của Phật Giáo Tây Mạc cũng tới, có Thần tăng mắt tỏa điện mang, nhận ra tượng phật kia, hít sâu một ngụm khí lạnh. Đó là ma xác trong mắt bọn họ.

- Đây là cấm khí của Chuẩn Đế

Nó tạm thời chống đỡ được lực lượng của Hoang, tràn ra khí cơ thần bí, mà phật quang thêm vào trên người Lý Tiểu Mạn khiến cho đạo hạnh nàng vẫn còn mà thân thể chắc chắn bất hủ.

- May mắn tượng phật kia toàn thân rạng nứt, gần như sắp hỏng, bằng không Diệp Phàm nguy hiểm!

Tề La nói.

Mặc dù như vậy, tượng phật trong tay Lý Tiểu Mạn vẫn rất khủng bố, chậm rãi bay lên trời, treo ở phía trên đỉnh đầu, phong cách cổ xưa mà tự nhiên, gia trì thân thể và đạo hạnh cho nàng

Keng!


Nàng có thể cùng thân thể Diệp Phàm đối kháng phát ra từng tràng âm rung kim loại, trải qua pháp tắc của cấm khi Chuẩn Đế gia trì, toàn thân nàng có một tia đặc tính bất hủ, có thể so với huyết mạch Cổ Hoàng chuyển thế.

Đây là một loại quyết đấu nguy hiểm, động tác hai người như nước chảy mây trôi, thoạt nhìn tràn ngập vẻ đẹp, nhưng từng bước sát khí, các loại sát thức như linh hoạt kỳ ảo không thể tìm ra dấu vết.

Diệp Phàm không thể không kinh. Thân thể hắn cường đại biết bao, nhưng ở nơi này, Lý Tiểu Mạn lại có thể cùng hắn cứng đối cứng, vượt qua lẽ thường. Hai người không có gì đáng nói, đi lên chính là sinh tử quyết đấu.

Duy nhất may mắn chính là tượng phật đồng thau kia sắp hỏng mất, vết rạn như mạng nhện, theo thời gian trôi qua càng thêm nhiều, bị lực lượng của Hoang ăn mòn, hiển nhiên khó thể lâu dài.

Bởi vì bản thân cấm khí cũng chỉ có thể sử dụng vài lần mà thồi, huống chi là loại địa phương này. Tuy có quỷ dị ảo diệu nhưng lâu dài tất bị hủy diệt.

Cùng lúc đám người Cơ Tử Nguyệt, Đông Phương Dã cũng đều nghĩ tới chuyện mười hai năm trước Lý Tiểu Mạn diễn biễn ra một con đại ngạc màu vàng dài vạn trượng đuổi theo chín con rồng kéo quan tài, khẳng định cũng là mượn dùng cấm khí Phật Giáo này.





back top