Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 74

“Làm sao ta có thể không vội, Hà Hoa là một người có tính cách, đó là dù có đánh nát răng cũng nuốt vào trong bụng, ta còn buồn bực mấy tháng nay như thế nào lại không báo tin về nhà, thì ra là bị người ta khinh dễ đến ngã bệnh, ta cũng sớm nghĩ đến điều này, Lý Lâm đó ban đầu chúng ta nhìn không vừa mắt, còn không phải là sợ tương lai hắn thăng chức rất nhanh sẽ ruồng bỏ Hà Hoa, thê tử đã ở bên trong lúc khó khăn, hôm nay hắn mới leo lên được chức quan thất phẩm liền ruồng bỏ Hà Hoa, nhớ ngày đó hắn đi ra ngoài đi thi , vừa tới thăm viếng An gia trên châu không phải là do nhà chúng ta cấp bạc cho sao!” Trương thị càng nói càng tức giận, thân thể có chút đứng không vững, Lô Uyển Chi vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng.

 

“Nương, người đừng vội, không phải là còn chưa biết chuyện gì xảy ra sao, đợi chúng ta biết rõ ngọn nguồn rồi hãy nói cũng không muộn, người trước đừng suy nghĩ quá nhiều.” Trong lòng nàng đã chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra, nhưng mà vẫn phải khuyên mẫu thân.

 

Tô Việt và Lô Dũng cũng ở bên cạnh khuyên, Lô Văn Hiên vẫn trầm mặc không nói lời nào, tiến lên giúp đỡ đỡ mẫu thân: “Nương, người yên tâm, nếu như ai dám khinh dễ Nhị tỷ, ta liều mạng cũng sẽ ra mặt thay nàng!”

 

Lúc Lô Văn Hiên nghiến răng nghiến lợi nói những lời này, mới vừa không phải là Lô Dũng lôi kéo hắn, giờ phút này hắn đã vọt vào trong sân.

 

Tô Việt khó mà nói gì, ngay cả mặt Lý Lâm này hắn cũng chưa gặp qua, lúc đi Lô Hà Hoa còn chưa có đính hôn, lúc trở lại hài tử đã hai tuổi.

 

Khi cả nhà đang chờ đến không nhịn được nữa, bên trong bốn năm cái nữ nhân nữa đi ra, đi đầu là một phụ thân béo mập mặc thu sam (áo thu mềm mại), nổi bậy lên khuôn mặt trẻ tuổi mềm mại, toàn bộ ánh mắt lộ ra ngoài đều là ý cười.

 

Nàng bước nhẹ nhàng tới trước mặt người Lô gia, ngọc diện mắt hạnh cười tủm tỉm nhìn người Lô gia: “Đây chính là người nhà mẹ đẻ của tỷ tỷ. thật không phải, bọn hạ nhân không có mắt, không nhận ra được người nhà mẹ đẻ tỷ tỷ đến. Ngẫm lại một chút vị này là mẫu thân của tỷ tỷ? Vị này là đại tỷ? Vị này là đệ đệ Văn Hiên!”

 

Nàng điểm qua từng người giống như nàng đối với người Lô gia thuộc như lòng bàn tay, Trương thị mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?” Trong lời nói của nàng tất cả đều là chất vấn.

 

“A, cũng khó trách thích không biết ta, ta cũng vừa mới đến Lý gia hơn một tháng, phải trách lão gia nhà chúng ta, lâu như vậy cũng không nói với nhà mẹ đẻ tỷ tỷ chuyện cưới bình thê, hôm nay chờ sau khi hắn trở lại ta phải nói với hắn một chút. Bộ dạng nàng hờn dỗi lấy khăn che miệng khẽ cười nói.

 

Nàng vừa thốt ra lời kia, Trương thị tức giận tới lảo đảo, trước nàng cũng là một người lợi hại, hôm nay không phải khí huyết công tâm, làm sao có thể để cho nàng khi dễ, Trương thị liếc Lô Uyển Chi đứng bên cạnh mình một cái.

 

Lô Uyển Chi cười lạnh, thầm nghĩ lời này không phải là ngươi nói rõ ràng với chúng ta, một là Lý Lâm căn bản không có đem nhà chúng ta để vào mắt, hai là hôm nay Lý Lâm cưng chiều nàng!

 

“Nói hồi lâu, chúng ta ngay cả tên họ của ngươi cũng không biết, nếu ngươi không ngại chúng ta gọi ngươi là ‘bình thê’’, chúng ta cứ xưng hô như vậy.” Lô Uyển Chi nhìn nàng châm chọc.

 

Ngươi như thế nào đi nữa cũng chỉ là một bình thê, cũng không phải phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng.

 

“Đại tỷ, nhìn ta xem, thấy người nhà mẹ đẻ tỷ tỷ đến, cao hứng đến quên giới thiệu. Ta họ Đinh, độc nhất một chữ Mẫn.” Đinh Mẫn tiếp tục cười tươi nói, nhưng cũng không nói để cho bọn họ gọi mình như thế nào.

 

“Đinh tiểu thư, xin hỏi chúng ta có thể vào thăm muội muội ta một chút sao?” Lô Uyển Chi khóe miệng vui vẻ cười, nói ra yêu cầu mang theo một chút tàn ác giống như muốn cắn nát răng.

 

“ Nhìn ta xem, thấy người nhà mẹ đẻ tỷ tỷ liền cao hứng, để ta mang các ngươi đi thăm tỷ tỷ.” Đinh Mẫn cười dẫn người Lô gia vào viện.

 

Trước bọn họ cũng đã tới cái nhà này, ba vào ba ra, Lô Hà Hoa và Lý Lâm ở tại nơi tận cùng bên trong kia, nhưng Đinh Mẫn lại dẫn bọn họ vào trong viện phía tây, sắc mặt của mọi người liền căng thẳng, mới vừa rồi lúc tiếng vào cái gì trên xe ngựa cũng không mang xuống, Tô Việt dặn bọn họ lúc nào trở về trên trấn liền trực tiếp để lại nhà mình đi, nhằm tình cảnh hôm nay là không tháo xuống đi.

 

Người Lô gia thần sắc ngưng đọng (vẻ mặt cứng lại) đi theo nàng vào trong tây viện, tức giận trong lòng bọn họ đã đến điểm giới hạn, mà Đinh Mẫn cũng là một người thông minh, nàng lấy cớ còn có chuyện đem người đến trong sân liền rời đi.

 

Lô Uyển Chi thấy nàng sải bước đi ra ngoài liền gọi nàng lại, mở miệng:”Đinh tiểu thư, chờ 1 chút, ngươi vừa mới nói cái nha hoàn đókhông có mắt để nhìn, vậy sau này đừng làm ra chuyện gì chọc người chê cười, tổn hại thể diện của Đinh tiểu thư, cũng không tốt.”

 

Những lời này là đề nghị của nàng, nói còn lộ ra thân thiết, giống như hai người là bạn tốt nhiều năm, chẳng qua là vì bày mưu tính kế với đối phương mà thôi.

 

Đinh Mẫn sửng sốt một chút, chỉ cười nói, cảm ơn đại tỷ nhắc nhở liền quay đầu rời đi.

 

Người Lô gia tức giận không chịu được, nhưng bọn họ cũng biết trước hết phải nhìn thấy Lô Hà Hoa rồi mới nói.

 

Bọn họ bước nhanh đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Lô Hà Hoa nằm trên giường trên mặt đất đầy bụi, Trương thị liền khóc một tiếng, nước mắt Lô Uyển Chi cũng xoạnh xoạch rớt xuống, lần trước nhìn thấy Lô Hà Hoa còn chưa tới thời gian nửa năm, trước người đó có thân thể sinh động, hôm nay cứ mềm nhũn như vậykhông còn sức sống nằm trên giường, hỏi bọn hắn làm sao không đau lòng.

 

Thật ra mới vừa rồi Lô Hà Hoa nghe được người nhà gọi, nhưng nàng đến giờ cũng không có uống một ngụm nước, ngay cả lời đơn giản cũng không nói ra miệng, làm sao có thể cao giọng trả lời tiếng gọi của người nhà.

 

Thấy mẫu thân và tỷ tỷ khóc, nàng cười khổ, trong phòng ngay cả một người giúp việc cũng không có, Tô Việt đi đến bên cạnh rót một chút nước trà đưa cho Lô Uyển Chi, Lô Uyển Chi cùng Trương thị cùng tiến lên, đỡ thân thể Lô Hà Hoa dậy từ từ đútcho nàng uống chút nước.

 

Sauk hi Lô Hà Hoa uống chút nước mới có thể đứt quãng nói ra mấy chữ:”Nương, Vọng..Vọng nhi..”

 

Con trai của nàng gọi là ‘Vọng nhi’, bởi vì Lý gia không có họ hàng, liền muốn cùng Lô gia bên kia thân hơn một chút, cùng tên Tô Phán đều ăn khớp chữ Phán. Làm cho người ta vừa nghe đã biết là tỷ đệ

 

“Vọng nhi, Vọng nhi ở nơi nào?” Trương thị nhớ ra từ lúc đi vào chưa có gặp qua ngoại tôn duy nhất.

 

“Kia, ở chỗ con tiện nhân kia!” Lô Hà Hoa tuy không có sức lực, vẫn có thể nghe ra hận ý sâu tận xương tủy trong lời nói.

 

Lô Uyển Chi kéo Trương thị đứng dậy:”Nương, người ở nơi này chăm sóc Hà Hoa, ta đi đòi hài tử! Hà Hoa, người đừng vội, bây giờ tỷ đi ôm Vọng nhi trở về!”

 

Nàng đứng lên, nháy mắt với Tô Việt, để cho hắn đi cùng mình, Lô Văn Hiên cũng muốn đi cùng, bị nàng ngăn cản:”Văn Hiên, ngươi biết võ công, ở chỗ này bảo vệ cha mẹ cùng với Nhị tỷ ngươi, ta và đại tỷ phu đi là được rồi!”

 

Lô Văn Hiên cảm thấy đại tỷ nói có chút đạo lý, ba nam chân ở chỗ này một mình hắn trong mắt đã thấm đầy nước mắt. Đừng nhìn trước kia hắn và Lô Hà Hoa thường xuyên cãi vã, tình cảm cũng rất sâu sắc.

 

Dặn dò đệ đệ xong, Lô Uyển Chi mang theo Tô Việt nhanh chóng đi tới chánh viện, nàng vừa đi vừa dặn dò Tô Việt:”Chàng đứng chờ nếu như thấy tình huống bất lợi liền rat ay, cũng đừng đánh Đinh tiểu thư kia, hôm nay chúng ta không biết lai lịch của nàng, bên cạnh nàng có những thứ tiện nhân (móng giá rẻ), nếu ai dám lên tiếng, chàng liền vả miệng nàng hai cái!”

 

Tô Việt nghe xong sửng sốt một chút, từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp qua Lô Uyển Chi như thế, bây giờ cùng ôn uyển hiền thục trước đó khác xa một trời một vực, hơn nữa hiện tại nàng nói ra chuyện muốn mình làm thật sự là không nghe được, một đại nam nhân như hắn, động thủ với tiểu cô nương, chuyện này nếu truyền ra ngoài thật là mất thể diện.

 

“Đừng lo lắng, đi nhanh lên nha!” Lô Uyển Chi thúc giục,”Chàng yên tâm, nơi này cách trấn chúng ta xa như vậy, sẽ không có người biết chuyện, cho dù ha71n biết thì thế nào, đã nói những người đó đánh vợ chàng mà, chàng vì vợ mình ra mặt còn không phải là thiên kinh địa nghĩa (chuyện bình thường).

 

Tô Việt nghe xong gật đầu 1 cái:”Ta biết, chờ ánh mắt của nàng để hành động!”

 

Sở dĩ Lô Uyển Chi không để cho đệ đệ Lô Văn Hiên đi cùng, là bởi vì đệ đệ còn chưa có lấy vợ, nếu bây giờ rơi xuống cái thanh danh đánh nữ nhân, tương lai đi cầu hôn cũng sẽ có chỗ cố kỵ, còn đối với trượng phu mình, nàng cảm thấy những thứ thanh danh trước của hắn đã không tốt, hoặc là nói không có cái thanh danh gì, hơn nữa tội danh hạng nhất cũng không có, cho dù có đắc tội, việc này thê tử như nàng biết hắn là hạng người gì là được.

 

Hai người đi tới cửa hậu viện, liền thấy 1 nha hoàn đang đưa cổ nhìn ra bên ngoài, thấy có người tới vội vàng quay người chạy vào trong viện, Lô Uyển Chi biết đây là đi mật báo cho chủ tử.

 

Nàng chưa từng đích thân trải qua chuyện tranh đấu gì trong nhà, nhưng mà khi còn bé Trương thị nói với nàng không ít những chuyện này, Trương thị ở trong gia đình giàu có lâu, chuyện gì cũng đều gặp, bồi dưỡng Lô Uyển Chi cũng theo phương hướng phu nhân quan, chỉ là cuối cùng không thành công thôi.

 

Chưa từng ăn thịt heo chỉ thấy qua heo chạy, hôm nay Lô Uyển Chi muốn mài đao soèn soẹt hướng về phía heo, hai người vừa mới bước vào cửa liền thấy Đinh Mẫn từ trong phòng đi ra, trên tay còn ôm lấy Vọng nhi khuôn mặt đầy nước mắt.

 

Tiểu tử còn chưa thích ứng được thời gian phải rời đi mẫu thân ruột thịt, những ngày qua Đinh Mẫn bị giày vò không ít, nhưng mà nàng tình nguyện bị nháo bị giày vò cũng phải đem hài tử để ở bên cạnh mình, ai bảo đối với Lý Lâm con trai duy nhất này là lớn hơn tất cả.

 

“Đinh tiểu thư, ta là tới ôm cháu ngoại của ta trở về!” Lô Uyển Chi nhanh chóng nói mục đích mình đến đây, nói xong đưa mắt nhìn Tô Việt một cái, Tô Việt tiến lên một bước lớn, không đợi Đinh Mẫn kịp phản ứng đã đoạt lấy hài tử.

 

“Đại tỷ, nhìn ngươi gấp, ra đây không phải cũng đang chuẩn bị ôm Vọng nhi đến cho các ngươi gặp sao, các ngươi lâu như vậy chưa thấy qua hài tử, biết là các ngươi nhớ hắn.” Đinh Mẫn cái khó ló cái khôn cười, nhìn Lô Uyển Chi nói.

 

“Vậy thì không phiền hà đến Đinh tiểu thư, ta đây cũng là dì ngược lại muốn hỏi một chút, tại sao cháu ngoại của ta lại không ở bên cạnh mẫu thân ruột thịt? Tại sao muội muội ta bệnh thành ra như vậy mà bên cạnh một người làm cũng không có?” Lô Uyển Chi khí thế bức người hỏi.

 

“Đại tỷ, những nha đầu này không phải không đi qua chăm sóc tỷ tỷ, mà là tỷ tỷ không có các nàng vào nhà, tỷ tỷ là người có tính cách nóng nảy, ta nghĩ đại tỷ biết rõ hơn so với chúng ta nhiều. Bọn nha hoàn đi vào một bị đánh ra một, đi vào bị chửi ta một, chúng ta liền để cho nàng toại nguyện, không đi quấy rầy nàng, để cho tỷ tỷ an tâm dưỡng bệnh.” Đinh Mẫn cũng hợp tình hợp trả lời.

 

Lô Uyển Chi cười lạnh:”Khó được Đinh tiểu thư có lòng như vậy, ta muốn thay muội muội ta cám ơn ngươi đã chiếu cố nàng, chiếu cố đến gần đất xa trời, nhưng phải chờ muội phu của ta trở lại cùng hảo hảo thảo luận chuyện này 1 chút.”

back top