Giang Hồ Thập Tam Đao

Chương 29: Vạch Mặt Hung Thủ

 

Hai nhân ảnh lao về phía hậu viện, thân pháp cực nhanh, chứng tỏ khinh công của họ cao tuyệt.

 

Lúc đó chừng cuối canh tư. Trăng hạ huyền mới mọc lên độ con sào không đủ tỏa ánh sáng xua đi bầu trời xám xịt nhưng cũng nhận rõ bóng người.

 

Hoàng Phủ Sơn suýt bật cười thành tiếng khi nhận ra hai nhân ảnh kia giả trang thành quỷ.

 

Họ quay qua hậu sảnh, đáp xuống hành lang rồi biến ngay vào bên trong, dáng phiêu lãng như bóng ma thật.

 

Nhưng Hoàng Phủ Sơn biết đó là người. Hơn nữa hai người đó tầm vóc không cao.

 

Riêng người bận y phục màu vàng đất đã thấp lại còn đội chiếc mũ rộng vành màu vàng nên nhìn lại càng thấp hơn.

 

Đương nhiên không đến nỗi lùn như phu thê Đàm Bình!

 

Khi hai người biến mất vào hậu sảnh, Hoàng Phủ Sơn ẩn mình trên hành lang, không cần truy tiếp.

 

* * * * *

 

Biện Bất Nghi quả nhiên từ sau bình phong lao ra.

 

Y không nói một lời, lao vào nhân ảnh đi đầu vung trảo chộp tới.

 

Người kia lùi lại.

 

Vưu Tam Lang xuất hiện từ bên tả, cất tiếng rủa :

 

- Con mẹ nó! Lão tử chờ đây lâu rồi! Ra ngay!

 

Hút!

 

Hút!

 

Âm thanh như quỷ khóc.

 

Bên hành lang phía phải, Bộc Phu vừa vung đao chém vừa quát nhặng lên :

 

- Dám giả thần mạo quỷ! Lão tử sẽ lột da các ngươi!

 

Đại đao nhằm nhân ảnh thấp hơn đội mũ rộng vành chém xuống, thế đao vô cùng ác liệt, rít lên veo véo.

 

Nhưng người này chợt búng mình lao vút lên, khéo léo tránh khỏi thế đao.

 

Người cao bận áo hoa tránh ngay được một kiếm của Vưu Tam Lang lại bị ép vào trước Biện Bất Nghi, cách hai cỗ quan tài hú lên một tiếng như trước.

 

Không ngờ sau lưng ánh vàng lóe lên.

 

Kim Thủ chỉ của Hoàng Phủ Sơn đã xuất.

 

Chàng không chộp vào yết hầu đối phương mà chộp vào lưng.

 

Người kia kêu lên một tiếng kinh hãi rồi quay người lại, lao ngay vào lòng Hoàng Phủ Sơn!

 

Chàng không sao ngờ tới biến cố này!

 

Tuy vậy, đề phòng địch nhân giở trò ngụy trá, chàng lại xuất Kim Thủ chỉ hướng vào vai trái đối phương.

 

Chợt người kia kêu lên :

 

- A Sơn ca!

 

Hoàng Phủ Sơn thu ngay chỉ về, kinh hãi kêu lên :

 

- Tiểu Tước, cô đấy ư?

 

Không sai, chính là Tiểu Tước Nhi!

 

Và không những chỉ một mình Tiểu Tước Nhi mà cô ta còn mang theo vị tiểu huynh đệ của Hoàng Phủ Sơn là Kỳ Quái Đồng Tử.

 

Kỳ Quái Đồng Tử Đồng Tam tuy không phải là anh em ruột của Hoàng Phủ Sơn nhưng hai người còn thân thiết hơn cả ruột thịt.

 

Biện Bất Nghi kêu to :

 

- Đừng đánh nữa! Người nhà cả mà!

 

Tiểu Tước Nhi gọi Đồng Tam, người đội mũ vàng rộng vành :

 

- Kỳ Quái Đồng Tử! Mau lại đây, có A Sơn ca ở đây!

 

Chỉ ba cú nhảy, Đồng Tam đã lướt tới trước mặt Hoàng Phủ Sơn rồi quay lại chỉ Bộc Phu hỏi :

 

- Người to lớn này là ai? Thanh đao của ông ta hình như còn nặng hơn đao của đệ đệ tới mấy cân!

 

Kỳ Quái Đồng Tử năm nay mười hai tuổi, người gầy đét trông như da Bộc xương nhưng khinh công thì hết chê, còn nhanh nhẹn linh hoạt hơn cả loài vượn.

 

Vưu Tam Lang và Bộc Phu cũng vây lại.

 

Biện Bất Nghi vỗ vỗ vào chiếc nón rộng vành của Đồng Tam, cười nói :

 

- Hai năm không gặp oa nhi ngươi, thế sao vẫn gầy như củi cũng chẳng lớn thêm chút nào!

 

Đồng Tam cười đáp :

 

- Lớn hay không quan trọng gì? Công phu tăng tiến là được!

 

Hoàng Phủ Sơn tiếp lời :

 

- Nhất định hắn ở Bách Linh cương luyện võ quên chết chứ gì?

 

Tiểu Tước Nhi cười đáp :

 

- Lão lão chỉ thị cho hắn cũng phải thực hiện ba cấp, khảo sát xong mới chấp nhận cho tới đây tìm huynh đó!

 

Hoàng Phủ Sơn thích chí nói :

 

- Đồng Tam, đệ thật giỏi! Xin chúc mừng!

 

Bộc Phu nhíu mày hỏi :

 

- Cái gì mà khảo sát ba cấp?

 

Biện Bất Nghi giải thích :

 

- Bách Linh cương có quy định một người muốn hạ sơn thì ít nhất phải đủ khả năng hộ mệnh vì thế mới gọi là ba cấp.

 

- Đó là những cấp gì?

 

- Tránh đao kiếm, tránh ám khí và tránh truy đuổi.

 

Bộc Phu nói :

 

- Chẳng lẽ hắn vừa khéo nhảy lên tránh đao của ta...

 

Đồng Tam cười ngắt lời :

 

- Ông có chém mười đao cũng chẳng trúng được tôi đâu! Tuy nhiên đao của ông hơi nặng đòn thật!

 

Bộc Phu cười vang!

 

Hoàng Phủ Sơn hỏi :

 

- Tiểu Tước, cô mang nó tới đây làm gì? Nguy hiểm lắm! Hơn nữa chúng ta đang dự định quay về Bách Linh cương...

 

Ít ra Biện Bất Nghi cũng dự định trở về Bách Linh cương thỉnh giáo với Vu lão lão mấy vấn đề, đồng thời trình bày rõ những phát hiện mới ở đây để Vu lão lão quyết định.

 

Biện Bất Nghi nói :

 

- Hai người tới đây thật đúng lúc, không gì tốt bằng!

 

Tiểu Tước Nhi nghe vậy rất mừng vì nàng rất muốn ở bên cạnh Hoàng Phủ Sơn.

 

Vừa đưa Thủy Tiên và Thạch Tú về Bách Linh cương xong, nàng muốn trở lại đây ngay, nhưng vì Đồng Tam mà chậm lại mấy ngày khiến nàng nóng lòng như lửa đốt.

 

Tiểu Tước Nhi vội hỏi :

 

- Biện đại phu, ý huynh là tôi phải đến đây sớm hơn chứ gì? Lẽ ra tôi đã đến sớm vì nhớ A Sơn ca không chịu nổi, chỉ vì thằng nhóc này mà chậm đi mất mấy ngày...

 

Trước mọi người cả quen cả lạ mà Tiểu Tước Nhi nói câu đó thật tự nhiên không chút ngượng ngùng.

 

Biện Bất Nghi nói :

 

- Sớm hơn cũng không tốt. Chỉ lúc này là vừa khéo.

 

Tiểu Tước Nhi ngạc nhiên hỏi :

 

- Sao thế?

 

- Có cấp sự cần thỉnh thị Lão lão. Bây giờ cô tới đây thì hãy thay chúng ta về Bách Linh cương báo với lão nhân gia.

 

Tiểu Tước Nhi nghe vậy liền giậm chân phản đối :

 

- Tôi không đi! Tôi đâu phải là kẻ công sai truyền tin cho huynh chứ?

 

Biện Bất Nghi kéo Tiểu Tước Nhi tới góc nhà thì thầm một lúc, chẳng biết chàng đã nói những gì, đôi khi chỉ tay về phía Hoàng Phủ Sơn nữa.

 

Tiểu Tước Nhi nói to, giọng không được vui :

 

- Biện đại phu, huynh không lừa dối tôi đấy chứ?

 

- Không đâu!

 

Y lấy trong túi ra một vật một cách hết sức cẩn thận đưa cho Tiểu Tước Nhi, căn dặn :

 

- Hãy đưa cho Vu lão lão xem, đừng quên chuyện Kim kiếm Long giác. Chúng ta sẽ chờ ở đây mấy ngày, có thể còn phát hiện được những manh mối khác.

 

Tiểu Tước Nhi cũng hiểu rằng việc vô cùng quan trọng nên không từ chối nữa, đến gần Hoàng Phủ Sơn nàng nói :

 

- A Sơn ca, muội bị Biện đại phu thuyết phục rồi, phải trở về Bách Linh cương.

 

Hoàng Phủ Sơn gật đầu :

 

- Cứ nghe lời Biện đại ca đi, y nói có lý đấy!

 

Nàng kéo tay Hoàng Phủ Sơn hỏi :

 

- Chưa tìm được Tiểu Ngọc Nhi ư?

 

- Chưa! Còn có Vưu Nhị Thư và Âu Dương Tiểu Thanh nữa.

 

Chàng nhìn Biện Bất Nghi cười nói thêm :

 

- À... ta quên chưa báo cho các ngươi, Biện đại ca có gia thất rồi. Y lấy một cô nương xinh đẹp như hoa đấy!

 

Tiểu Tước Nhi mở tròn mắt hỏi :

 

- Thật ư? Vậy Biện đại tẩu đâu rồi?

 

Hoàng Phủ Sơn nhìn Biện Bất Nghi vì chàng không tiện nói ra.

 

Biện Bất Nghi cười khổ đáp :

 

- Cô ấy cũng như Tiểu Ngọc. Phu thê chúng tôi chỉ gần nhau một đêm rồi mất tích.

 

- Nhưng Biện đại tẩu là người nào chứ?

 

Lúc này Tiểu Tước Nhi vẫn còn cao hứng, kéo tay Hoàng Phủ Sơn nói :

 

- Muội sẽ về báo lại cho Vu lão lão hỷ sự này!

 

Biện Bất Nghi nói :

 

- Cô nương đừng nói lại chuyện đó với Lão lão! Cứ chờ ta tìm được nàng rồi cùng nhau về Bách Linh cương thông báo cũng không muộn.

 

- Nhưng tỷ ấy tên là gì?

 

- Âu Dương Tiểu Thanh, nhi nữ của Âu Dương Ngọc Hoàng.

 

Tiểu Tước Nhi nhún mình lao đi, người đã ở trên không còn cười khúc khích nói :

 

- Âu Dương Tiểu Thanh... Hi hi hi...

 

* * * * *

 

Bây giờ bọn Hoàng Phủ Sơn lại tăng thêm một người nữa là Kỳ Quái Đồng Tử Đồng Tam.

 

Hoàng Phủ Sơn chợt hỏi :

 

- Đệ có sợ ma không?

 

Thiếu niên cười hỏi :

 

- Ma là thứ gì?

 

Hoàng Phủ Sơn sửng sốt.

 

Vưu Tam Lang hỏi :

 

- Cả ma quỷ mà ngươi cũng không biết sao!

 

- Tôi chưa từng thấy ma quỷ. Ông thấy chưa?

 

Vưu Tam Lang mở to mắt, trả lời :

 

- Người chết rồi thì biến thành quỷ mà!

 

Lại chỉ vào mấy chiếc quan tài trong sảnh, nói thêm :

 

- Trong này nhiều quỷ lắm, oa nhi ngươi nhớ cẩn thận đấy!

 

Đồng Tam hỏi :

 

- A Sơn ca đánh thắng được quỷ không?

 

Vưu Tam Lang trả lời thay :

 

- Quỷ là đánh người mà chỉ dọa thôi.

 

- Người chết chỉ biến thành bộ xương chứ ma quỷ gì? Tôi không tin!

 

Biện Bất Nghi đột nhiên vỗ tay reo lên :

 

- Các vị! Sắp tới năm mới rồi. Chúng ta sao không đến Long Môn bảo một chuyến? Tôi từng có dịp được gặp Âm Trường Sinh! Chắc sẽ thú vị lắm!

 

Vưu Tam Lang lắc đầu :

 

- Các vị đi đi! Tôi không đi.

 

Trong người lão trộm còn giữ thanh Kim kiếm là di vật trấn bảo của Long Môn bảo.

 

Nếu lão mang thanh bảo kiếm này tới đó, lỡ lộ ra thì rất phiền phức.

 

Đương nhiên Biện Bất Nghi hiểu ý đồ của Vưu Tam Lang liền cười hỏi :

 

- Vưu huynh, bây giờ cứ tạm giao thanh Kim kiếm cho tôi, khi rời Long Môn bảo tôi sẽ trả lại. Thế nào?

 

Hoàng Phủ Sơn nói thêm :

 

- Tô sẽ đảm bảo việc này.

 

Biện Bất Nghi thuyết phục :

 

- Hiện tại chúng ta cần phải tập trung lực lượng. Vưu huynh! Lệnh ái vẫn chưa tìm được...

 

Biện Bất Nghi quả là người biết cách thuyết phục.

 

Chỉ cần nhắc tới Vưu Nhị Thư, Vưu Tam Lang liền lấy thanh kiếm ra ngay, trao cho Biện Bất Nghi nói :

 

- Tôi hoàn toàn vì tiểu nữ và cũng tín nhiệm Biện huynh.

 

Như vậy là lão đồng ý đi Long Môn bảo.

 

Biện Bất Nghi nói :

 

- Đã phát hiện được Kha Phương Đạt chưa chết và tất cả nạn nhân ở đây đều không phải là người của Mai Hoa sơn trang. Nếu bí mật này một khi được truyền ra giang hồ thì tất nhiên sẽ làm chấn động toàn võ lâm. Bắt đầu từ bây giờ chúng ta phải hết sức thận trọng, mỗi bước đi đều có thể phạm sai lầm. Theo tôi suy đoán thì hung thủ phải nên xuất hiện rồi!

 

Hoàng Phủ Sơn hỏi :

 

- Đại ca định khi nào đi Long Môn bảo?

 

- Ngay lập tức!

 

Đồng Tam chợt hỏi :

 

- A Sơn ca có đi không? Đệ đệ cũng đi!

 

Hoàng Phủ Sơn đáp :

 

- Tất cả chúng ta cùng đi!

 

Biện Bất Nghi lắc đầu :

 

- Không, Đồng Tam nên ở lại đây.

 

Hoàng Phủ Sơn phản đối :

 

- Không thể được. Đồng Tam chưa tới mười ba tuổi, chưa có kinh nghiệm hành khứ giang hồ, ở lại đây một mình sẽ rất nguy hiểm.

 

Biện Bất Nghi nói :

 

- Hoàng Phủ Sơn! Xông pha vào cuộc chiến thì để ngươi đi đầu, nhưng việc bày bố kế hoạch thì ngươi phải nghe ta!

 

Lại quay sang Đồng Tam nói :

 

- Ngươi ở lại đây, nhưng cần nhớ kỹ là tuyệt đối không được lộ diện. Nếu không sẽ phải cùng địch nhân động thủ. Thấy điều gì khác thường thì phải nhớ cho kỹ, chờ khi chúng ta trở về báo lại.

 

Đồng Tam hỏi :

 

- Tôi phải trốn trong cả trang viện rộng lớn này sao?

 

- Ngươi không sợ quỷ mà!

 

- Nhưng tôi sợ người. Lão lão thường nói người ta nhiều khi còn đáng sợ hơn tất cả.

 

Vưu Tam Lang hỏi :

 

- Ngươi sợ người sao?

 

- Không! Người tôi cũng không sợ, quỷ tôi cũng không sợ!

 

Biện Bất Nghi cười nói :

 

- Đồng Tam, ngươi hãy ẩn mình cho kỹ. Còn về khinh công của ngươi thì nếu có gặp bất trắc cũng không có gì đáng lo cả.

 

Hoàng Phủ Sơn dặn thêm :

 

- Đệ đệ hãy cẩn thận. Ta không thể ở lại đây nên hãy tự chiếu cố lấy mình.

 

Đồng Tam cười nói :

 

- A Sơn ca cứ yên tâm, đệ đệ tự lo liệu được!

 

Biện Bất Nghi dặn dò Đồng Tam mấy việc xong thì trời cũng vừa sáng, liền cùng ba người kia rời Mai Hoa sơn trang hành trình về hướng nam.

 

* * * * *

 

Long Môn bảo cách sơn khẩu núi Long Sơn chừng vài dặm, nhìn về trước xa xa là con sông rộng tới núi Long Sơn thì uốn ngoặc lại nên cũng gọi khúc sông đó là Long Môn Loan.

 

Long Môn bảo cách Mai Hoa sơn trang chưa tới bảy mươi dặm, từ khi xảy ra huyết án ở Mai Hoa sơn trang, Long Môn bảo đột nhiên thay đổi hẳn, đến nỗi không đi lại với bằng hữu trên giang hồ nữa.

 

Bảo chủ Xích Long Âm Trường Sinh tuyên bố thoái xuất giang hồ, cả Long Môn bảo cũng không quan hệ gì với các môn phái khác.

 

Phía trước bảo có một chiếc cầu gỗ bắc qua con sông lớn, nhưng sau khi tuyên bố thoái xuất giang hồ, để tỏ rõ ý chí tuyệt giao với mọi môn phái, Âm Trường Sinh đã phá hủy chiếc cầu đó, vì thế ai có việc qua khúc sông đó phải đi thuyền.

 

Lúc này bốn người Biện Bất Nghi đang đứng trên một tảng đá lớn bên bờ sông.

 

Đó chính là bến đò, tảng đá vừa đủ chỗ cho khách lên xuống.

 

Đò đậu ở bên kia sông không qua rước khách vì Biện Bất Nghi không thể xin được giấy mời.

 

Lý do là ngày mai đã ba mươi Tết, Long Môn bảo không lưu khách.

 

Biện Bất Nghi rất lấy làm kỳ quái.

 

Vụ đại huyết án ở Mai Hoa sơn trang làm Âm Trường Sinh sợ đến nỗi bế môn tỏa cảnh, thật là điều vô lý và trái với bản tính xưa nay của lão.

 

Âm Trường Sinh vốn là người hiếu khách, và theo dư luận chung thì lão được coi là một bậc anh kiệt.

 

Đã là bậc anh kiệt sao đột nhiên lại biến thành tiêu cực đến thế?

 

Đợi một hồi lâu, chợt có hai hán tử đến đứng chờ đò, tay phất một lá cờ vàng.

 

Chỉ chốc lát đã có thuyền từ bên kia sang đón.

 

Biện Bất Nghi hỏi hai tên hán tử :

 

- Hai vị là người của Long Môn bảo?

 

Hai tên kia nhìn bốn người đầy ác cảm, đáp :

 

- Phải!

 

Một tên hỏi lại :

 

- Bốn vị định đến bổn bảo ư?

 

Biện Bất Nghi đáp :

 

- Chúng tôi tiện đường ghé thăm. Vốn có chút quen biết với quý Bảo chủ.

 

Một tên trầm giọng :

 

- Bằng hữu, đi đi! Bảo chủ đã ba năm nay không gặp bằng hữu trên giang hồ nữa. Vì lão nhân gia đã mất hết lòng tin vào bằng hữu rồi.

 

Đò cập bến, hai tên hán tử bước lên thuyền.

 

Biện Bất Nghi chắp tay nói :

 

- Xin chư vị báo cho một tiếng, có Biện Bất Nghi ở Kim Thụ pha tiện đường bái phỏng!

 

Tên lái đò hừ một tiếng, nói :

 

- Nói thẳng một câu, Bảo chủ chúng ta nguội lòng rồi! Nhân gì? Nghĩa gì? Toàn là loài chó má!

 

Biện Bất Nghi nghiêm giọng :

 

- Các vị đối đãi với bằng hữu của quý bảo như vậy sao?

 

- Ba năm nay chúng tôi được thừa lệnh cự tuyệt tất cả khách nhân đến quấy rầy Bảo chủ!

 

Hoàng Phủ Sơn nhìn sang Long Môn bảo thấy thấp thoáng trong sương trắng đền đài lầu các ngói xanh tường đỏ rất uy nghi tráng lệ nhưng im lìm tẻ lạnh, liền quay lại nhìn Biện Bất Nghi hỏi :

 

- Chúng ta chẳng cần đến gặp Âm Trường Sinh nữa...

 

Biện Bất Nghi sờ thanh Kim kiếm của Vưu Tam Lang vừa giao cho, nói :

 

- Có hai bảo vật của lão ta. Tôi muốn biết vì sao lão không cần đến nữa.

 

- Người khác vứt đồ vật không cần, đó chẳng phải là chuyện động trời gì lắm!

 

Bộc Phu nói oang oang :

 

- Đi thôi, Biện huynh! Chỗ này không lưu khách thì có chỗ khác. Nếu ở đâu cũng như chó giữ nhà cả thì vẫn còn đường mà đi. Chúng ta cần gì phải nhất thiết tới Long Môn bảo?

 

- Nhưng ngày mai đã ba mươi tết, chúng ta sẽ đón giao từ ở đâu?

 

Vưu Tam Lang nói :

 

- Trước hết cứ đi khỏi đây đã rồi tính sau.

 

Biện Bất Nghi không biết làm gì hơn đành cùng mọi người rời khỏi bến sông.

 

Đi được chừng vài dặm, Vưu Tam Lang chợt nói :

 

- Nếu lúc đó có chuyện cấp bách, chúng ta có thể vượt sông.

 

Biện Bất Nghi nói :

 

- Chẳng lẽ bơi? Sông rộng tới năm mươi trượng, giữa giá rét thế này chỉ sợ tới nửa dòng người đã đông cứng lại rồi!

 

- Nhưng có thể cướp thuyền!

 

- Không làm thế được! Chúng ta không có lý do gì để bức hiếp Âm Trường Sinh. Hơn nữa chưa có nguyên nhân chính đáng tới Long Môn bảo. Đã muốn bái phỏng chẳng lẽ đi cướp thuyền người ta?

 

Vưu Tam Lang nói :

 

- Cứ lên đại, bắt buộc chúng chở sang, khi gặp Âm Trường Sinh sẽ cáo lỗi sau!

 

Biện Bất Nghi suy tính một lúc rồi gật đầu :

 

- Cách đó có thể chấp nhận được. Nào, quay lại! Chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch đó.

 

Rồi nhìn Hoàng Phủ Sơn dặn :

 

- Chúng ta không được đả thương người ta, xuất thủ nhẹ thay một chút!

 

Hoàng Phủ Sơn gật đầu :

 

- Cứ để việc đó tôi lo liệu!

 

Bốn người trở lại thì vừa mang đang có thuyền chờ ở bên này, trên thuyền có hai tên hán tử chừng như đang đợi ai.

 

Biện Bất Nghi lên tiếng :

 

- Hai vị, trời sắp tối lại rét mướt thế này, xung quanh đây lại chẳng có dân cư gì, chúng tôi muốn quá giang trú một đêm ở bảo môn, sáng mai xin đi ngay. Chẳng cần báo cho quý Bảo chủ cũng được!

 

Tên hán tử cầm chèo nói :

 

- Không được!

 

Tên thứ hai lỗ mãng buông một tiếng :

 

- Cút!

 

Hoàng Phủ Sơn hành động như chớp.

 

Tiếng “cút” vừa dứt thì Kim Thủ chỉ đã điểm trúng huyệt Khí hải của hắn.

 

Tên thứ hai chưa kịp trở tay thì đã bị đánh một chưởng ngất đi.

 

Quả nhiên Hoàng Phủ Sơn đã làm đúng yêu cầu của Biện Bất Nghi, không xuất thủ quá nặng.

 

Hoàng Phủ Sơn cầm chèo, ba người kia xuống thuyền sang sông.

 

Ra giữa dòng, Vưu Tam Lang cười nói :

 

- Nếu Âm Trường Sinh biết chúng ta cưỡng chế người của hắn để qua sông còn đánh bị thương hai tên chèo thuyền thì nhất định trục xuất thôi.

 

Biện Bất Nghi nói :

 

- Tôi chỉ lo không gặp được lão ta.

 

Bộc Phu hừ một tiếng nói :

 

- Nếu hắn không chịu ra kiến diện thì chúng ta cứ xông bừa vào tận nơi hắn ở xem có chịu gặp không?

 

- Xin các vị nhớ cho chúng ta không phải tới đây để đánh nhau.

 

- Nhưng dù sao chúng ta cũng đã khống chế hai tên chèo thuyền rồi!

 

- Việc đó chúng ta có thể giải thích và xin lỗi, nói rằng mục đích tới đây trú qua đêm.

 

Nhưng khi thuyền vừa cập bến thì lạ thay trên bờ lại có ba tên hán tử ra nghênh đón.

 

Tên tráng hán đứng giữa chắp tay cười niềm nở thi lễ nói :

 

- Bốn vị quý khách vượt giá lạnh này tới Long Môn bảo tất có cấp sự?

 

Hán tử không đề cập gì đến chuyện hai tên chèo thuyền đang nằm mê man, thậm chí không nhìn chúng lấy một lần, làm như trên thuyền không có hai tên đó.

 

Biện Bất Nghi vội chắp tay hoàn lễ nói :

 

- Tại hạ là Biện Bất Nghi ở Kim Thụ pha đã từng có lần được yết kiến quý Bảo chủ. Hôm nay thuận đường ghé vào quý bảo bái phỏng cuối năm chứ không có chuyện gì khác.

 

Y quay nhìn hai tên chèo thuyền vẫn nằm bất tỉnh trong khoang, cười với vẻ hối lỗi :

 

- Hai vị này vì tận tâm với chức việc nên chúng tôi lỡ phạm tội thất kính!

 

Nói xong quay lại ngầm đánh mắt cho Hoàng Phủ Sơn.

 

Chàng hiểu ý liền giải khai huyệt đạo cho chúng.

 

Tên hán tử chèo thuyền vừa tỉnh lại thì quát to một tiếng, nhưng khi trông thấy thái độ lễ phép của ba tên hán tử đứng trên bờ, hắn liền ngập ngừng nói :

 

- Bối tổng quản, bọn này...

 

Thì ra tên hán tử là Tổng quản của Long Môn bảo, họ Bối.

 

Bối tổng quản trầm giọng :

 

- Ta biết chắc các ngươi quá lời xúc phạm tới quý khách!

 

Rồi lại quay sang bốn người Biện Bất Nghi ôm quyền nói :

 

- Đã thượng môn tất gọi là khách. Xin bốn vị theo tại hạ!

 

Biện Bất Nghi bụng thầm mừng.

 

Chỉ cần gặp được Âm Trường Sinh thì mọi việc dễ dàn xếp.

 

Liền dẫn đầu ba người nhảy lên bến.

 

Nhưng những lần nữa nhìn lại tên Tổng quản, Biện Bất Nghi nhận ra hắn không đơn giản.

 

Đôi mắt hắn có vẻ gì thần bí và giảo hoạt.

 

Biện Bất Nghi lập tức cảm thấy không được thoải mái, sắc diện cũng trở nên lãnh đạm hơn.

 

Tên họ Bối dẫn bốn người vào bảo môn rồi rẽ sang trái tới một phòng khách lớn, trần thiết khá cầu kỳ, trong phòng đặt hai chiếc giường lớn và bốn năm chiếc chăn gấm.

 

Giữa phòng kê một bộ bàn ghế bằng gỗ đàn hương.

 

Tên họ Bối sai hai tên tùy hành mang trà tới.

 

Bốn người cùng tên Tổng quản ngồi ngay vào bàn.

 

Biện Bất Nghi nhấp một ngụm trà còn bốc khói, thành khẩn nói :

 

- Bối tổng quản xin hãy dẫn chúng tôi đến bái yết Âm bảo chủ! Thượng môn bái phỏng mà không gặp được quý Bảo chủ thì thật...

 

Bối tổng quản cười đỡ lời :

 

- Nếu tại hạ không nói thì chắc bốn vị chưa biết. Bảo chủ chúng tôi không những không tiếp khách mà ngay cả người trong bảo cũng rất ít khi gặp được. Hôm nay đã là cuối năm, bản thân tại hạ vào mấy lần vẫn không gặp được.

 

Biện Bất Nghi bụng không được vui, nghĩ rằng tên họ Bối này là một kẻ cáo già!

 

Tên Tổng quản sai chuẩn bị cơm rượu, chắp tay cúi mình nói thêm :

 

- Bốn vị thứ lỗi! Nếu tôi đưa bốn vị vào chẳng những không được gặp mà chức vị Tổng quản của tôi cũng mất!

 

Hắn lại lướt mắt nhìn khách một lượt, nói tiếp :

 

- Các vị chỉ là thuận đường bái phỏng. Tôi sẽ chờ cơ hội thuận tiện đem việc này bẩm lại với Bảo chủ.

 

Biện Bất Nghi không nói gì, chỉ trầm ngâm nghĩ ngợi.

 

Lát sau hai tên hán tử mang cơm rượu tới.

 

Chủ khách tiếp nhau cùng thù tạc.

 

Rượu qua ba tuần, Bối tổng quản mở lời :

 

- Chúng ta uống rượu mà không nói tới chuyện giang hồ. Long Môn bảo đã đoạn tuyệt không giao du với người trên võ lâm ba năm nay rồi.

 

Biện Bất Nghi hỏi :

 

- Tổng quản có thể cho biết vì sao không?

 

Tên họ Bối trầm giọng :

 

- Vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang đó, đã mấy người trên giang hồ dám vỗ ngực xuất hiện điều tra hung thủ? Thế mới biết nhân nghĩa đạo đức trên giang hồ không đáng một xu!

 

Biện Bất Nghi nói :

 

- Từng nghe Mai Hoa sơn trang và Long Môn bảo nảy sinh mối bất hòa, song phương lại còn động cả can qua, thế mà Âm bảo chủ lại bất bình thay cho Mai Hoa sơn trang, thật quý hóa!

 

- Cho dù cừu hận thế nào nhưng thấy chuyện diệt môn không chừa già trẻ ai chẳng động tâm?

 

Biện Bất Nghi liếc mắt nhìn đối phương.

 

Hoàng Phủ Sơn thầm tán đồng câu nói đó.

 

Vưu Tam Lang từ đầu vẫn nín lặng nhưng lòng không chút hứng thú gì.

 

Danh tiếng Bệnh Thần Thâu và Tây Lương Đao Hồn nức tiếng giang hồ, toàn võ lâm không ai lạ, vậy mà tên Tổng quản quèn lại lên tiếng dạy đời.

 

Tên họ Bối nói tiếp :

 

- Hôm nay xin bốn vị thưởng rượu tận hứng, tại hạ xin tận tâm phụng bồi. Ngày mai đã là ba mươi tết rồi.

 

Biện Bất Nghi nói :

 

- Năm hết tết đến, Bối tổng quản tất nhiên bận nhiều công việc, thế mà còn phải tiếp chúng tôi thật bất tiện quá!

 

Tên Tổng quản cười to :

 

- Không hề gì. Sáng mai tại hạ sẽ thân tiễn bốn vị qua sông.

 

Biện Bất Nghi nín lặng.

 

Sự tình đã thế này thì có gì đáng phải suy nghĩ thêm? Đối phương đã lấy lễ nghênh tiếp, chẳng lẽ mình lại đi lật mặt?

 

Tiệc rượu không còn gì hào hứng, chỉ lát sau đã giải tán.

 

* * * * *

 

Phòng khách kê hai chiếc giường lớn đủ chăn mền, Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn nằm chung một giường, còn Vưu Tam Lang và Bộc Phu ngủ giường còn lại.

 

Sang canh ba, Vưu Tam Lang lén trèo lên xà nhà gỡ mái nhìn ra thì phát hiện thấy có người lăn tới một chiếc thùng gỗ, từ đó bốc lên mùi hôi thối.

 

Lão kinh hãi trèo lên mái quan sát xung quanh mới phát hiện mười mấy tên thanh y hán tử trấn thủ quanh nhà khách, tên nào cũng im thin thít.

 

Vưu Tam Lang vội tụt xuống báo lại cho Biện Bất Nghi, nhưng y chỉ thấp giọng nói :

 

- Tôi đã phát hiện thấy rồi. Chúng ta không có cơ hội nào đâu!

 

Rồi quay sang nói với Hoàng Phủ Sơn :

 

- Lại mất công chuyến này rồi!

 

Hoàng Phủ Sơn nói khẽ :

 

- Tôi chỉ muốn truy tìm xung quanh Mai Hoa sơn trang. Tới đây tất đã phát hiện được gì mới!

 

Biện Bất Nghi chợt hỏi :

 

- Giả sử tôi đưa Kim kiếm ra, chẳng hay Âm Trường Sinh có chịu hiện thân không?

 

Hoàng Phủ Sơn lắc đầu :

 

- Không nên! Có thể do mất thanh Kim kiếm mà làm cho Âm Trường Sinh tuyệt giao với võ lâm. Nếu đại ca đưa Kim kiếm ra, tất lão cho rằng chúng ta lấy trộm, nhất định sẽ xảy ra ẩu đả.

 

- Nhưng Vưu Tam Lang có thể giải thích?

 

- Ai lại đi tin một vị thần trộm chứ?

 

Biện Bất Nghi không nói nữa.

 

* * * * *

 

Trời vừa sáng, tên quản gia họ Bối đã mở cửa đi vào phòng khách với nụ cười trên môi. Nhưng nụ cười vụt tắt vì hắn chợt trông thấy Biện Bất Nghi vẫn nằm trên giường đang rên hừ hừ, da mặt tái ngắt, chắc rằng đã mang bệnh.

 

Y nặng nề hé mắt, thều thào nói với Bối tổng quản :

 

- Thật có lỗi quá! Tại hạ bị mắc phong hàn, chỉ sợ làm liên lụy đến Bối tổng quản...

 

Tên Tổng quản chỉ nhíu mày nhưng không trả lời, quay lại sai bảo hai tên hán tử mang cơm sáng đến.

 

Biện Bất Nghi bị bệnh làm Hoàng Phủ Sơn cuống lên săn sóc bên giường, chỉ ăn vội mấy miếng rồi buông bát đũa.

 

Đương nhiên chàng cũng biết Biện Bất Nghi làm thế để kéo dài thời gian.

 

Còn Vưu Tam Lang và Bộc Phu thì tin rằng đúng Biện Bất Nghi thật đã mắc phải trọng bệnh.

 

Cứ thế đến trưa, tên Tổng quản đưa theo bốn tên hán tử vào phòng nói với Hoàng Phủ Sơn :

 

- Biện huynh bị bệnh rất nặng cần phải đưa đến thầy thuốc mới xong. Kiệu đã được chuẩn bị sẵn sàng, xin các vị cùng đi!

 

Không đợi sai bảo, bốn tên đại hán lập tức động thủ khiêng Biện Bất Nghi lên đưa thẳng ra bảo môn.

 

Hoàng Phủ Sơn không nói gì, còn Biện Bất Nghi vì mắc trọng bệnh nên cấm khẩu.

 

Vưu Tam Lang và Bộc Phu đành theo ra khỏi Long Môn bảo.

 

Đến bến đò mới phát hiện có một chiếc kiệu được đặt sẵn trên thuyền.

 

Tên Tổng quản họ Bối dặn bảo bốn tên hán tử đi đường hãy cẩn thận, sau đó thuyền rời bến.

 

Biện Bất Nghi uất đầy ruột nhưng không biết làm gì hơn.

 

* * * * *

 

Qua khỏi đò, bốn tên khiêng kiệu cứ theo đại lộ mà đi vun vút.

 

Hoàng Phủ Sơn kinh hãi không ngờ bốn tên hán tử này khinh công cao cường như thế.

 

Bất giác chàng liên tưởng đến những đại cước nữ nhân thường xuất hiện quanh khu vực Mai Hoa sơn trang.

 

Đi một mạch tới hai mươi dặm, chợt Biện Bất Nghi ở trên kiệu rên rỉ :

 

- Kiệu xóc quá... làm ta chóng đầu hoa mắt... Đặt xuống đi!

 

Kiệu dừng, Biện Bất Nghi loạng choạng bước ra nói với Hoàng Phủ Sơn :

 

- Đừng để chúng khiêng nữa... cho về đi... sắp hết năm rồi!

 

Hoàng Phủ Sơn lấy một nén bạc giúi vào tay một tên hán tử cười nói :

 

- Sắp hết năm rồi, dù sao cũng phiền đến các vị, hãy cầm lấy mà uống rượu!

 

Bốn tên đại hán cả mừng quảy kiệu không quay về.

 

Hoàng Phủ Sơn cười nói :

 

- Biện đại ca, ngươi thất sách rồi!

 

Biện Bất Nghi thở dài :

 

- Tên họ Bối kia giảo quyệt quá!

 

Vưu Tam Lang tiếp :

 

- Âm Trường Sinh còn giảo hoạt hơn!

 

Vào lúc đó từ rất xa phía trước có hai nhân ảnh lao tới như bay, chỉ chớp mắt đã tới cách nửa dặm.

 

Thân thủ hai người đó thật phi phàm, chỉ thấy bóng cuộn lên như hai con rồng lướt là là trên tầng cây thấp.

 

Vưu Tam Lang và Bộc Phu trố mắt nhìn.

 

Chưa bao giờ họ thấy ai có võ công siêu phàm đến thế.

 

Hoàng Phủ Sơn kêu lên :

 

- Vu lão lão! Lão nhân gia thân tới đây!

 

Biện Bất Nghi cùng Hoàng Phủ Sơn song song tới trước nghênh đón.

 

Vưu Tam Lang và Bộc Phu thường nghe truyền ngôn trên giang hồ vị Thần Bà Vu lão lão ở Bách Linh cương võ công cao tuyệt, thân pháp siêu phàm, như con thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi rất ít khi xuất hiện trên giang hồ.

 

Nay nghe Hoàng Phủ Sơn nói thế, biết Thần Bà tự đến đây tất sự thể rất nghiêm trọng, bởi thế cũng theo Biện Bất Nghi bước lên nghênh đón.

 

Hai nhân ảnh dừng lại trước bốn người.

 

Chỉ thấy Tiểu Tước Nhi cùng đi với một lão thái bà đầu tóc bạc trắng nhưng da mặt hồng nhuận và thần thái rất uy nghiêm.

 

Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn cúi mình thi lễ.

 

Lão thái bà nhìn Bệnh Thần Thâu và Tây Lương Đao Hồn cười nói :

 

- Ai bảo giang hồ không còn bậc nghĩa sĩ? Hai vị đây chẳng lẽ không phải bậc nghĩa sĩ thì còn ai? Phá huyết án, đó cũng coi là có góp chút kỳ sự trên giang hồ rồi! Hai vị không nhường sau chúng ta đâu!

 

Nói thực tình thì Vưu Tam Lang lúc đầu muốn trị Sinh Tử Đương Lương Tâm một phen chứ không có ý định xuất lực vì vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang, chẳng qua do tình thế mà bị lôi cuốn vào thôi.

 

Tuy thế Vu lão lão không tiếc lời tán dương khiến Vưu Tam Lang và Bộc Phu đều thấy vinh hạnh.

 

Bộc Phu khẳng khái nói :

 

- Đại lão lão! Chúng tôi sẽ nguyện vì bà mà làm tiên phong, phục tùng mọi điều sai bảo.

 

Vu lão lão cất tiếng cười từ hòa nói :

 

- Đâu thế! Chúng ta chỉ đồng tâm hiệp lực thôi!

 

Bà nhìn Biện Bất Nghi hỏi :

 

- Ta được tin lập tức đi thâu đêm tới đây. Còn tin tức gì mới không?

 

Biện Bất Nghi thuật lại thật chi tiết những sự việc mà thời gian qua phát hiện được.

 

Nghe xong, Vu lão lão gật đầu nói :

 

- Các ngươi hãy theo ta!

 

Tiểu Tước Nhi đã đến cạnh Hoàng Phủ Sơn nhoẻn miệng cười.

 

* * * * *

 

Bốn tên hán tử khiêng kiệu vừa tới bến sông thì đoàn người do Vu lão lão dẫn đầu như gió cuốn mây tàn nhảy vút cả lên thuyền.

 

Tên chèo thuyền trừng mắt quát :

 

- Các ngươi lúc đi chỉ bốn tên, bây giờ quay về đến sáu người... Muốn làm gì nào? Định khi hiếp Long Môn bảo sao?

 

Vu lão lão trầm giọng :

 

- Chèo thuyền!

 

Hai tên nghe tiếng quát chẳng khác gì bị ma ám không tự chủ được, mặt trắng bệch vội chèo thuyền đi.

 

Cao chiêu Long Hám Đả Huyệt, trừ Vu lão lão ra, trên giang hồ tuyệt không tìm đâu ra nhân vật thứ hai có bản lĩnh đó.

 

Hai tên chèo thuyền ngoan ngoãn theo lệnh, bởi vì cảm thấy như có người vừa nện vào ngực chúng một chưởng.

 

Phút chốc thuyền đã cặp bờ.

 

Vu lão lão ra lệnh cho Tiểu Tước Nhi :

 

- Thưởng cho bọn chúng một đỉnh bạc!

 

Tiểu Tước Nhi vừa đặt đỉnh bạc lên khoang thuyền thì đã nghe tiếng Bối tổng quản vang lên trên bến :

 

- Các vị sao quay trở lại? Chẳng lẽ giả ốm?

 

Biện Bất Nghi không đáp.

 

Có mặt Vu lão lão, y không dám nhiều lời.

 

Hoàng Phủ Sơn cũng thế. Không phải vì chàng sợ mà do lòng tôn kính.

 

Lòng tôn kính không chỉ do ơn nuôi dưỡng mà còn vì đức độ, sự khoan dung, lòng nhân ái và nhiệt tâm truyền thụ võ học khiến môn hạ đều coi Vu lão lão như một vị thần.

 

Bà nhảy lên bờ nói :

 

- Hiền điệt Âm Trường Sinh ở đâu? Đưa lão thân vào bảo!

 

Tên Tổng quản ngơ ngác hỏi :

 

- Lão thái bà là...

 

Vu lão lão lạnh giọng :

 

- Hắn có thể không tiếp người khác, nhưng nhất định phải tiếp lão thân. Dẫn đường!

 

Tên Tổng quản vẫn ương ngạnh :

 

- Lão thái thái! Bối mỗ chưa biết ngài, cũng không nghe Bảo chủ nói tới vị trưởng bối nào như bà...

 

- Dẫn đường! Lão thân bảo lãnh trách nhiệm cho ngươi!

 

- Nếu muốn được gặp Bảo chủ, xin lão thái thái đưa vật gì cho Bối mỗ...

 

Vu lão lão quát :

 

- Xuẩn tài!

 

Tên Tổng quản vẫn không nhượng bộ :

 

- Xin lão thái thái mở lượng hải hà! Đó là chức trách của Bối mỗ!

 

Vu lão lão quay nhìn Hoàng Phủ Sơn khoát tay bảo :

 

- Hơn hai năm ngươi chưa về nhà, hãy chứng tỏ xem bản lĩnh thế nào!

 

Hoàng Phủ Sơn cúi mình hành một lễ rồi đột ngột bật người tới trước Tề tổng quản.

 

Nhanh như chớp, hai thanh đoản đao đồng loạt chém ra, tên họ Bối vừa xuất thủ vừa nhếch mép cười nhạt.

 

Hoàng Phủ Sơn cũng cười nhạt, hai tay cùng xuất Kim Thủ chỉ nhằm chính xác vào hai thanh đao của đối phương.

 

Chỉ phát ra một tiếng khô giòn, cả hai thanh đao gãy phăng rơi xuống, Hoàng Phủ Sơn đã quay lại vị trí ban đầu.

 

Tên Tổng quản đứng thẩn thờ...

 

Lát sau lẩm bẩm nói :

 

- Trên giang hồ truyền ngôn về Kim Thủ chỉ. Ài... thật đáng sợ! Vu lão lão gật đầu nói :

 

- Rất tốt! Thương đao không thương người. Hành khứ giang hồ cần có lòng nhân hậu như thế!

 

Bối tổng quản cúi đầu.

 

Người ta không đả thương mình, điều đó chứng minh lòng khoan hậu rồi, còn phải nói gì nữa?

 

Vu lão lão nhìn hắn cao giọng :

 

- Dẫn đường!

 

Bối tổng quản vứt hai thanh đoản đao còn trơ cán, quay người đi về phía đại sảnh.

 

Mọi người theo sau, không ai nhận thấy rằng sắc mặt hắn biến đi.

 

Bối tổng quản đi trước đoàn người, nhưng mới tới bậc thềm thì từ đại sảnh có ba tên đại hán bước ra ngăn lại.

 

Đại hán đi giữa sắc mặt hồng hào nhưng sa sầm lại nhìn Bối tổng quản quát :

 

- Ngươi có biết rằng dám chống lệnh ta sẽ phải hạ thưởng như thế nào!

 

Tên Tổng quản chỉ tay ra phía sau nhưng chưa kịp mở miệng thì Vu lão lão đã lên tiếng :

 

- Âm bảo chủ! Chẳng lẽ cả lão thân ngươi cũng không tiếp?

 

Tên trung niên đại hán mặt đỏ đứng trên thềm mở to mắt ngơ ngác hỏi :

 

- Lão thái thái bà...

 

Vu lão lão cười nói :

 

- Quên rồi ư? Thì thôi vậy! Âm bảo chủ, có vật này ngươi nên biết...

 

Trên bậc thềm, cả Âm Trường Sinh lẫn đại hán đứng hai bên lão ta cũng ngẩn mặt ra ngơ ngác.

 

Vu lão lão lấy ở Tiểu Tước Nhi một cái túi nhỏ cầm trong tay nhưng không mở ra.

 

Bà quay sang Biện Bất Nghi hỏi :

 

- Nghe Tiểu Tước Nhi nói còn thanh Kim kiếm? Đưa cho ta!

 

Biện Bất Nghi lập tức lấy trong mình ra thanh Kim kiếm hai tay dâng lên Vu lão lão rồi lùi về ba bước.

 

Thanh Kim kiếm còn Bộc trong túi vải.

 

Vu lão lão giơ cao hai chiếc túi lên, cất giọng trang nghiêm nói với Âm Trường Sinh :

 

- Ngươi biết hai bảo vật này chứ?

 

Âm Trường Sinh mặt giãn ra, cười nói :

 

- Có gì cứ vào đại sảnh sẽ bàn, xin mời chư vị!

 

Vu lão lão lắc đầu :

 

- Đừng vội! Trước tiên hãy nhận rõ hai bảo vật này là gì sau đó vào cũng không muộn!

 

Âm Trường Sinh mặt không chút biểu cảm nói :

 

- Xin lão thái thái mở ra!

 

Vu lão lão quay lại bảo :

 

- Bất Nghi, A Sơn! Hai ngươi mở túi để Âm bảo chủ nhìn cho kỹ hai vật này!

 

Hoàng Phủ Sơn cầm túi Long giác. Lại thận trọng lấy ra một vật, lập tức ánh vàng tỏa sáng chói lòa.

 

Biện Bất Nghi rút thanh Kim kiếm khỏi bao. Nét mặt y trở nên trang nghiêm, có phần xúc động.

 

Âm Trường Sinh chắp tay nói :

 

- Long giác Kim kiếm cuối cùng trở về Long Môn bảo rồi! Lão thái thái, Âm Trường Sinh biết lấy gì báo đáp đại ân hoàn lại bảo vật?

 

Trung niên hán tử mặt đen bận cẩm bào đứng bên tả Âm Trường Sinh đắc ý nói :

 

- Bảo chủ! Hãy mời lão thái thái và các vị đồng hành vào đại sảnh chuyện vãn một phen! Việc này còn hứng thú hơn lễ đón giao thừa gấp bội!

 

Còn hán tử bận thanh bào đứng bên phải Âm Trường Sinh cũng không giấu được sự phấn khích :

 

- Đại ca! Thật là một việc đáng mừng đáng chúc!

 

Thì ra thanh y hán tử là Âm Trường Cửu, thế mà bây giờ đến cả hắn cũng không nhận ra người đã nuôi mình trưởng thành!

 

Âm Trường Sinh cúi mình thỉnh khách. Nhưng Vu lão lão vẫn đứng bất động.

 

Cả năm người đứng sau lưng bà cũng không ai nhúc nhích.

 

Vu lão lão như chợt nhớ ra điều gì nói :

 

- Âm bảo chủ, ngày xưa lệnh tôn đại nhân là Âm Thái Sơn rất tự hào vì hai bảo vật này, truyền lại làm vật trấn bảo, đồng thời cũng truyền lại hai câu di ngôn để giữ gìn nó. Lão thân không dám mạo muội nói ra di ngôn của tổ phụ ngươi, nhưng xin Bảo chủ hãy nói ra hai câu đó.

 

Hàm râu khẽ lay động, bộ mặt đỏ của Âm Trường Sinh hơi đanh lại, y nhíu mày nói :

 

- Thời gian lâu quá, bổn Bảo chủ quên mất rồi!

 

Vu lão lão cười nói :

 

- Mọi chuyện đều có thể quên, chỉ riêng hai câu đó là không thể quên được! Âm bảo chủ nói đi. Nếu nói đúng, lão thân lập tức lưu lại hai vật của quý bảo và đi ngay.

 

Xưng Âm Trường Sinh là Bảo chủ, như thế cũng đã quá khách khí rồi!

 

Trên giang hồ có khi quá khách khí là không khách khí chút nào.

 

Vu Đại lão lão cũng xưng Long Môn bảo là quý bảo mà lòng giận sôi lên.

 

Âm Trường Sinh nói :

 

- Xin lão thái thái và chư vị vào đại sảnh dùng chén nước để tại hạ nhớ lại xem, có thể nhớ được cũng nên!

 

Vu lão lão lạnh lùng :

 

- Không cần. Cứ trả lời xem có biết câu đó hay không. Âm Trường Sinh, chỉ sợ ngươi...

 

Âm Trường Sinh đanh giọng :

 

- Nhưng dù sao đó là vật của bổn bảo ai cũng biết, đúng không?

 

- Vì thế lão thân mới tự đưa đến thượng môn!

 

- Vậy thì hãy để hai vật đó lại. Lão thái thái, bà hãy đòi giá đi!

 

Vu lão lão cười đáp :

 

- Giá của ta là hai câu đó. Chỉ cần ngươi nói ra là được.

 

- Bà nghi ngờ tôi không phải là Long Môn bảo chủ Âm Trường Sinh hay sao?

 

- Câu đó là do ngươi nói!

 

Âm Trường Sinh trừng mắt lên nhìn tên Bối tổng quản đứng một bên đám khách trầm giọng quát :

 

- Súc sinh! Còn đứng giương mắt ra đó làm gì nữa?

 

Bối tổng quản quay người chạy đi, bộ dạng trông rất thần bí.

 

Vu lão lão vẫn giữ nụ cười hơi lạnh lùng nói :

 

- Hai câu di ngôn của Âm Thái Sơn năm xưa, ngươi muốn lão thân nhắc lại không?

 

Âm Trường Sinh xuống giọng :

 

- Xin lão thái thái nhắc giúp!

 

- Kim kiếm xuất bao võ lâm xứ xứ đoạn lưu, long giác hiện hình giang hồ người người táng đởm!

 

Âm Trường Sinh cười kha kha nói :

 

- Thì ra hai câu đó! Hào ngữ năm xưa của gia phụ bổn nhân nghe quá nhiều. Nguyên là lão thái thái muốn nghe hai câu...

 

Lời chưa dứt đột nhiên có nhân ảnh ập tới như một trận cuồng phong.

 

Âm Trường Sinh chưa kịp đưa tay lên thì Vu lão lão đã trở về nguyên vị, tay cầm một chiếc nhân da diện cụ màu hồng, trầm giọng quát lên :

 

- Thì ra là ngươi, Kha Phương Đạt!

 

Bọn bốn người Hoàng Phủ Sơn, Biện Bất Nghi, Vưu Tam Lang và Bộc Phu thảy đều ngơ ngác.

 

Vu lão lão dùng thân pháp Huyễn Ảnh Lánh Diện bóc được lớp hóa trang trên bộ mặt hồng nhuận của Âm Trường Sinh để lộ ra bộ mặt thật, quả nhiên chính là Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt!

 

Biến cố ấy khiến người ta không dám ngờ tới.

 

Chẳng phải hét cướp tử sẻ hay sao?

 

Nhưng Vu lão lão tựa hồ như đã đoán trước không có vẻ gì là kinh dị, cười nhạt nói :

 

- Mai Hoa trang chủ Kha Phương Đạt. Hừ! Quả nhiên không phải là Âm Trường Sinh. Hai nhi tử của Âm Thái Sơn năm xưa gặp lão thân thì tỏ ra cung kính bao nhiêu? Còn ngươi... Hừ!

 

Vu lão lão không xuất thủ ngay mà nhìn hai trung niên hán tử đứng bên Kha Phương Đạt lạnh giọng nói :

 

- Ở đây không có ai là người của Long Môn bảo cả! Kha Phương Đạt! Ngươi đã dùng thủ đoạn tàn bạo mà để giết nhiều người của Long Môn bảo đến thế?

 

Sau phút thất thần, Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt đã trấn tĩnh lại, vẻ mặt vẫn nham hiểm tàn bạo như ngày thường, nghiến răng hỏi :

 

- Lão thái thái! Có phải ngươi là Vu Đại lão lão mà giang hồ truyền ngôn là Giang Hồ Thần Bà không?

 

- Ngươi cuối cùng cũng đã biết danh hiệu của lão thân!

 

Kha Phương Đạt nói tiếp :

 

- Ba mươi năm chưa nghe hiệp tích của Thần Bà, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây. Quái sự!

 

Vu lão lão thản nhiên nói :

 

- Không có gì lạ. Ngươi phải hiểu rằng trong giang hồ vẫn còn chính nghĩa. Vụ đại huyết án ở Mai Hoa sơn trang hay đúng hơn là huyết án của Long Môn bảo cho dù ba năm trôi qua vẫn không bị quên lãng!

 

Kha Phương Đạt hỏi :

 

- Có phải ngươi sau khi đoạt được hai bảo vật này mới phát hiện ra Long Môn bảo có vấn đề?

 

- Đó không chỉ là bảo vật mà là hai loại thần binh lợi khí ai ai cũng ham muốn. Nếu rơi vào tay những nhân sĩ hiệp nghĩa thì nó sẽ thành vật tạo phúc cho võ lâm. Trái lại nếu sa vào tay bọn gian tà thì chúng sẽ biến thành giang hồ huyết kiếp.

 

Kha Phương Đạt cười nhạt hỏi :

 

- Dám hỏi Thần Bà, hai thứ binh khí đó ngươi lấy được từ đâu?

 

Vu lão lão đáp :

 

- Cái đó ngươi nên tự hỏi mình. Bởi vì mục đích đó mà các ngươi liên thủ tàn sát Long Môn bảo.

 

Đột nhiên Kha Phương Đạt rống lên một tiếng như sư tử gầm. Tiếng rống vút lên trời mây, lập tức có một làn khói nhạt theo gió bay tới.

 

Biện Bất Nghi vội kêu lên :

 

- Đó là Tiên Nhân Mê Lộ Thảo! Đại lão lão, chúng ta chạy ra đầu gió đi!

 

Nhưng Vu lão lão không đáp, chỉ hừ một tiếng rồi bỗng chao người biến mất.

 

Tiếp đó chỉ thấy sau khóm hoa, ba bóng người bị ném thẳng lên trời rồi rơi chúc đầu xuống giữa bậc thềm đại sảnh!

 

Trong tiếng thét kinh hoàng, ba người kia bị dập đầu chết ngay, nhưng trong tay mỗi người còn nắm chắc một ống dài bằng bạc.

 

Tiên Nhân Mê Lộ Thảo từ trong ống không còn tỏa ra nữa.

 

Kha Phương Đạt hầu như không tin nổi những gì mình vừa chứng kiến. Vu lão lão vẫn chưa xuất thủ, bình thản nói :

 

- Kha Phương Đạt! Ba năm trước ngươi đã dùng thủ đoạn gì đối phó với Âm Trường Sinh? Chính là Tiên Nhân Mê Lộ Thảo, đúng không?

 

Trong ánh mắt Kha Phương Đạt lộ ra vẻ bất lực và căm giận.

 

Lão nghiến răng nói :

 

- Lão thái bà, ngươi đoán đúng! Ba năm trước ta suất lãnh tinh tráng của Mai Hoa sơn trang cùng Long Môn bảo quyết đấu trên đồi Ngũ Thông phía bắc bổn trang. Tên họ Âm vốn không coi bổn nhân vào đâu. Qua mấy lần quyết đấu, song phương chỉ dựa vào bản lĩnh, chỉ có lần cuối cùng Kha mỗ mới dùng chút thủ đoạn...

 

- Tiên Nhân Mê Lộ Thảo?

 

- Không sai!

 

- Ngươi đánh mê đối phương rồi đưa vào Mai Hoa sơn trang?

 

- Chính thế!

 

Vu lão lão bắt đầu nổi giận, hỏi tiếp :

 

- Sau đó ngươi đã giết tất cả các đấu sĩ của Âm Trường Sinh rồi cải trang thành người của Long Môn bảo triệt hạ sạch bảo này, đưa tất cả thi thể đến Mai Hoa sơn trang, lại hóa trang xác chết thành người của Mai Hoa sơn trang. Hừ! Nhờ tài hóa trang của Thiên Diện Thái Tuế mà song phương đã hóa thành dung mạo của nhau tạo thành vụ huyết án bí hiểm của Mai Hoa sơn trang, trong khi người của ngươi nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của Long Môn bảo... Ta nói không sai chứ?

 

Kha Phương Đạt trố mắt hỏi :

 

- Làm sao mà ngươi biết rõ như đã từng chứng kiến sự việc đã diễn ra vậy?

 

- Hừ! Chắc rằng đó là kiệt tác đắc ý nhất của ngươi?

 

Kha Phương Đạt gật đầu :

 

- Ta không phủ nhận!

 

- Và với kế hoạch tuyệt diệu đó, cùng với việc giả vờ bất mãn với võ lâm để tuyên bố Long Môn bảo thoái xuất giang hồ, ngươi yên trí rằng sẽ được yên ổn chuẩn bị thực hiện những âm mưu mới?

 

Đôi mắt Kha Phương Đạt giãn ra to hết cỡ, gào lên :

 

- Ngươi... ngươi làm sao biết hết tất cả những cái đó? Chẳng lẽ ngươi có... nội gián?

 

Vu lão lão không đáp, bình thản nói tiếp :

 

- Nhưng ngươi đã thất vọng vì không tìm được hai thứ bảo vật trấn bảo của Âm Trường Sinh mà đối với ngươi chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh!

 

Kha Phương Đạt lại gật đầu.

 

Hầu như hắn chỉ ngạc nhiên, có phần tức tối nhưng không tỏ ra sợ hãi.

 

Vu lão lão cũng nhận thấy phản ứng khác thường của đối phương nhưng không chút để tâm.

 

Biện Bất Nghi chợt đưa mắt nhìn Vu lão lão rồi quay sang Kha Phương Đạt hỏi :

 

- Qua Trường Giang ở Khoái Lạc bảo nhất định cùng hội cùng thuyền với ngươi. Biến cố ở đồi Ngũ Thông có phần của hắn, đúng không?

 

Kha Phương Đạt gào lên :

 

- Không biết!

 

Biện Bất Nghi cười nói :

 

- Câu của ngươi không biết khác gì thừa nhận rằng ta nói đúng. Dựa vào lực lượng của ngươi thì không sao có thể gây áp lực với Long Môn bảo được đâu!

 

- Nhưng lúc đó đã không cần đến lực lượng nhiều...

 

Biện Bất Nghi lại hỏi :

 

- Vì thế mà ngươi đã để Qua Trường Giang suất lãnh thủ hạ lui về?

 

Kha Phương Đạt trừng mắt hỏi :

 

- Ngươi là ai?

 

Biện Bất Nghi cười đáp :

 

- Ta là người mở dược hiệu ở Kim Thụ pha. Kha trang chủ, lúc đó ngươi đã mải mê với thắng lợi mà phạm phải sai lầm lớn!

 

- Sai lầm thế nào?

 

- Thủ hạ của Qua Trường Giang có nhiều tên rất tinh ranh giảo hoạt, trong đó có một tên là Sinh Tử Đương Lương Tâm chủ Hòa Khí Đương Lâu ở Thanh Phong trấn. Hắn rất ranh mãnh. Khi Qua Trường Giang dẫn nhân mã quay về thì chỉ có một mình hắn lẻn đến Long Môn bảo đường hoàng lấy đi hai bảo vật này. Kha trang chủ, ngươi sai lầm là ở chỗ đó.

 

Kha Phương Đạt tức tối gầm lên :

 

- Vì sao ngươi biết rõ mọi chuyện như thế?

 

- Hai thứ này vừa được tìm thấy giấu trong Hòa Khí Đương Lâu của Lương Tâm. Kha trang chủ, bất kỳ ai cũng dễ dàng suy luận ra sự thật đó.

 

Lúc này tên đại hán mặt đen đứng bên tả Kha Phương Đạt chợt nói :

 

- Việc này giao cho ngươi, ta có việc đi trước!

 

Thân pháp hắn thật nhanh, vừa dứt tiếng đã mất hút vào đại sảnh.

 

Kha Phương Đạt thét lên :

 

- Giết!

 

Lời vừa dứt, tên Tổng quản họ Bối cầm một chiếc xiên ba chĩa xông vào tiền sảnh.

 

Đồng thời từ các cửa phòng từ hai dãy cư phòng phía sau, chỉ trong chớp mắt đã có tới hơn bốn mươi người xông ra, tên nào tên nấy mặt mũi hung ác, sát khí đùng đùng.

 

Vu lão lão nói với Hoàng Phủ Sơn :

 

- Giao cho ngươi tên đại hán mặt đen đó!

 

Hoàng Phủ Sơn cúi mình thi lễ rồi nhún người lao vút lên nóc đại sảnh đưa mắt nhìn.

 

Phía trước bảo chếch sang tả có một bóng người bận cẩm bào chạy như bay ra phía bờ sông.

 

Hoàng Phủ Sơn phi thân đuổi nhưng đã chậm một bước.

 

Khi chàng đuổi đến bên thì hắn đã ở trên một con đò bơi ra tới giữa sông rồi!

 

Hoàng Phủ Sơn nhìn ngược nhìn xuôi hy vọng tìm được một con thuyền nào quá giang thì từ bờ đối diện vang lên hai tiếng la thảm, tiếp đó hán tử mặt đen bận cẩm bào đã nhảy phắt lên bờ phóng như bay trên đại lộ.

 

Hoàng Phủ Sơn chợt thấy con thuyền không người chèo trôi xuôi theo dòng nước, bất giác giận sôi lên.

 

Chàng biết rằng tên đại hán đã giết mất hai tên chèo thuyền rồi.

 

Chàng tuyệt vọng nhìn theo con thuyền chầm chậm trôi xuống hạ lưu, nóng lòng như kiến bò trong chảo.

 

Không có thuyền thì không thể qua sông.

 

Giữa mùa đông giá này, ngay nước nhiều chỗ cũng đã đóng băng, làm thế nào bơi được qua dòng nước ròng tới năm sáu chục trượng?

 

Chỉ e chưa tới giữa dòng thì người đã chết cứng rồi!

 

Hoàng Phủ Sơn thẩn thờ nhìn sang bờ đối diện.

 

Quả là vô kế khả thi.

 

* * * * *

 

Trong Long Môn bảo tiếng hô sát vang trời.

 

Vu lão lão đạp lên mười mấy tử thi đuổi theo Kha Phương Đạt.

 

Còn hán tử giả dạng Âm Trường Cửu đang động thủ với Biện Bất Nghi.

 

Vu lão lão sau khi phanh phui vụ tàn sát Long Môn bảo một cách bỉ ổn và tàn khốc và chứng kiến sự ngoan cố của đối phương đùng đùng nổi giận, dặn bảo Tiểu Tước Nhi và Biện Bất Nghi hạ thủ không chút lưu tình.

 

Hơn hai mươi tên thanh y đại hán điên cuồng vây chém Vưu Tam Lang và Bộc Phu.

 

Khắp người Tây Lương Đao Hồn đầy máu, đương nhiên là máu của bọn thanh y nhân bị chính thanh đại đao nặng ba mươi hai cân trong tay lão chém chết bắn vào người.

 

Vưu Tam Lang phối hợp với Bộc Phu hết sức nhịp nhàng.

 

Binh khí của Vưu Tam Lang lại là một thanh đao cong mũi như của lão thường dùng vừa đoạt được của một tên thanh y hán tử chém giết rất hăng.

 

Thây người ngổn ngang, tiếng thét rung trời chuyển đất.

 

Quả là một trường tử chiến.

 

Bọn thanh bào hán tử không một tên nào bỏ chạy. Chúng say máu lăn xả vào đối thủ như tất cả đều phát điên.

back top